“Em gái anh vẫn còn thương anh.”

Chuyện này xảy ra được hai tháng, Tần Hoan liền gọi điện thoại cho cô.

Từ sau khi Hướng Nam tiếp quản tập đoàn Hướng thị, Hướng Kình liền triệt để về hưu, dẫn theo vợ yêu Tần Hoan và con gái nhỏ sang Canada định cư, trải qua cuộc sống thong thả tự do lúc tuổi già.

Chuyện của hai đứa trẻ, ông ít nhiều cũng biết một chút thông qua vợ mình, chuyện này đúng là khó khăn, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống, cũng không chung hộ khẩu, nhưng theo lẽ thường mà nói, tóm lại trên danh nghĩa hai người vẫn là anh em.

Định cư ở Canada, là lựa chọn của Hướng Kình sau khi Hướng Nam tốt nghiệp đại học.

Nếu như bọn họ rời đi có thể khiến hai đứa trẻ sống thoải mái tùy theo lòng mình một chút, thì vì sao lại không được, từ nhỏ Hướng Nam đã mất mẹ, tuần quy đạo củ (theo khuôn phép, quy củ), không có sai lầm quá lớn, cũng rất ít khi có thứ gì cực kỳ yêu thích, nhìn qua không buồn không vui.

Hướng Nam trưởng thành sớm, tính cách cũng rất trầm lặng, toàn bộ ấm áp của anh đều cho người xung quanh.

Anh có thể tìm được cô gái mình thích, đồng thời kiên trì  nhiều năm như vậy, tình cảm không đổi, Hướng Kình rất hi vọng anh có thể vui vẻ trải qua quãng đời còn lại hạnh phúc mỹ mãn.

Hướng Kình từng khuyên Tần Hoan, cùng lắm bọn họ không về nữa nữa, để hai đứa trẻ thoái mái bên nhau, có gì không thể chứ, bây giờ là thời đại nào, đều đang đề xướng chủ nghĩa đa văn hóa, ông không muốn trở thành lão già cổ hủ dùng gậy đánh uyên ương.

Tần Hoan sĩ diện, vẫn cảm thấy không thể chấp nhận, cũng rất khó tha thứ cho Lạc Dĩ Nam. Hướng Kình chỉ chậm rãi làm công tác tư tưởng cho dì ta: “Em không phải là lo lắng sau khi anh mất, người trong nhà sẽ ghét bỏ em sao, hiện giờ hai đứa trẻ ở cùng một chỗ, Lạc Dĩ Nam coi em là ân nhân, em xem như là một nửa mẹ nó, nửa đời sau không cần lo cơm áo, đây chính là chuyện tốt.”

Tô Hoàn: …

Ông đang uy hiếp tôi phải không.

“Ngay từ đầu, anh cũng giống em, cũng không đồng ý.” Hướng Kình nói: “Thế nhưng thằng con trai này của anh, cái gì cũng không để trong lòng, hết lần này tới lần khác lại là Lạc Dĩ Nam, nó thương nhớ nhiều năm như vậy, cho dù là người có trái tim sắt đá, nhìn cũng cảm thấy đau lòng, huống hồ nó còn là con trai duy nhất của anh.”

Tần Hoan rầu rĩ nói: “Vậy Tiểu Phao Phao cũng là con gái của anh, anh bảo nó sau này làm sao đối mặt với anh trai và chị gái của nó.”

Bế con gái nhỏ lên, Hướng Kình cong môi tràn đầy thỏa mãn: “Anh tin sau này Tiểu Phao Phao lớn lên, khẳng định sẽ càng bao dung tốt đẹp hơn, đừng đánh giá thấp khả năng tiếp nhận của bọn nhỏ, bọn nó so với chúng ta còn linh hoạt hơn.”

Thái độ của Tần Hoan cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ nói: “Chuyện này còn xem Lạc Dĩ Nam nghĩ thế nào.”

Cho nên cuộc điện thoại này, Tần Hoan nói rõ ràng với Lạc Dĩ Nam: “Ba con đồng ý hai đứa rồi, dì vẫn giữ nguyên ý kiến, tự con quyết định, dù sao sau này khả năng về nước của hai chúng ta không nhiều, cũng không can thiệp hai đứa, thích thế nào thì thế vậy đi.”

Lạc Dĩ Nam do dự thật lâu, hỏi: “Tiểu Phao Phao khỏe không?”

“Tiểu Phao Phao rất nghe lời, xưa nay không khóc nháo, là một cô bé yên tĩnh.”

Khóe miệng Lạc Dĩ Nam không kìm được nở nụ cười: “Có lẽ là dung hợp theo gen của nhà họ Hướng, Hướng Nam cũng là chàng trai rất yên tĩnh.”

Nói chưa đến hai câu lại là Hướng Nam, Tần Hoan bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu con thích nó như vậy, dì Tần cũng mặc kệ, từ nhỏ cuộc sống của con đã khó khăn, lần đầu tiên dì nhìn thấy con ở cô nhi viện, luôn có cảm giác trong mắt con có rất nhiều cảm xúc, con không giống những đứa bé gái khác, tranh nhau khoe mẽ trước mặt dì, xương cốt con so với dì còn cứng rắn hơn, nhưng dì  nhìn ra được, con muốn làm con dì.”

Trong mắt Lạc Dĩ Nam chứa đầy nước mắt, chỉ là cố gắng để chúng không rơi xuống, ơn dưỡng dục lớn hơn trời, mặc kệ người ngoài nói Tần Hoan thế nào, nhưng từ đầu đến cuối Tần Hoan vẫn là ân nhân của cô.

“Hiện giờ có người có thể chăm sóc con thật tốt, dì Tần yên tâm rồi.”

Cúp điện thoại, Tần Hoan lại gửi cho Lạc Dĩ Nam mấy bức ảnh của Tiểu Phao Phao, cô bé con trong bức ảnh giống như kẹo bông mềm mại, đang ngồi chơi đùa trong đống đồ chơi.

Lạc Dĩ Nam gửi ảnh chụp cho Hướng Nam, mấy phút sau, Hướng Nam trả lời cô: “Khó tin thật, tiểu xấu xí  này thật sự là em gái anh á!”

Lạc Dĩ Nam lau nước mắt, khóe miệng không tự giác cong lên.

Mấy tuần sau đó, Lạc Dĩ Nam nhận được lời mời tham gia một chương trình truyền hình thực tế, nội dung chương trình là mời các minh tinh tạo thành một cặp gia đình, đi tới đảo nhỏ chung sống một tháng, trong một tháng này, bọn họ cần phải dựa vào một khoản tài chính không nhiều và tài nguyên trên đảo để lập nghiệp, sau đó thi đấu xem gia đình nào kiếm được nhiều tiền nhất.

Có vẻ rất thú vị, người đại diện Lương Châu Châu đặc biệt cảm thấy, chương trình thực tế này được đầu tư lớn, hơn nữa còn là chương trình đầu tiên trong nước sinh sống trên đảo nhỏ, hẳn là có thể hot.

Sau khi đọc kỹ giới thiệu, Lạc Dĩ Nam bất ngờ phát hiện, nữ minh tinh ở các cặp khác đều cặp với nam thịt tươi đang rất hot, riêng CP của cô… lại là Hướng Nam?!

Cái quỷ gì vậy? Lạc Dĩ Nam để Lương Châu Châu gọi điện thoại hỏi thăm tổ chương trình, Lương Châu Châu trở về nói cho cô, bởi vì tập đoàn Hướng thị là nhà tài trợ chính, nhà tài trợ gửi thông báo, mọi chi phí phát sinh trong chương trình đều dễ bàn, tập đoàn Hướng thị sẽ chi trả hết, nhưng có một yêu cầu nho nhỏ —

CP của Lạc Dĩ Nam, chỉ có thể là nữ minh tinh.

Lương Châu Châu còn nói: “Tổ chương trình vì tỉ lệ người xem, cho nên mỗi gia đình sẽ có một con vật nuôi nhỏ, con của Lạc Dĩ Nam, phải là con cái.”

Muốn ăn cả dấm của vật nuôi! Anh là trẻ con à!

Cuối cùng tổ chương trình cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Hướng tổng tự mình tham gia chương trình truyền hình, Hướng Nam vui vẻ đồng ý, vung bút lên ký tên mình xuống.

**

Chương trình bắt đầu chính thức thu hình, buổi sáng thức dậy trong nhà, liền có một camera một mực đi theo Lạc Dĩ Nam, Lạc Dĩ Nam coi bọn họ không tồn tại, sau khi rửa mặt, vừa bắt đầu trang điểm vừa hướng camera giải thích: “Má hồng này phải tán đều, lông mày không được kẻ quá đậm, loại son này lên màu cực kỳ tự nhiên.”

Chương trình thực tế buổi sáng sớm, nghiễm nhiên thành chương trình dạy làm đẹp của cô.

Cuối cùng chỉnh trang ổn thỏa, Lạc Dĩ Nam xuống lầu, bất ngờ phát hiện dưới lầu đỗ một chiếc xe Lincoln đen dài bá khí.

Lạc Dĩ Nam trừng mắt hỏi tổ quay phim: “Chương trình của các anh bạo tay nhỉ…”

Anh quay phim cười cười không nói.

Đến tận khi Lạc Dĩ Nam đến gần chiếc xe Lincoln, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phụ dày da từ vị trí lái xe bước xuống: “Tiểu thư nhỏ, mời lên xe.”

“Lão Ngô???”

Đây là lái xe lâu đời nhà họ Hướng, trước kia hồi cấp ba thường xuyên đưa đón hai anh em đi học, ông rất thích gọi Lạc Dĩ Nam là “tiểu thư nhỏ”.

“Thiếu gia đang chờ cô đấy.”

Lão Ngô mở cửa xe, chỉ thấy Hướng Nam đổi một bộ quần áo thoải mái, ngồi phía sau xe, đang chơi game trên điện thoại.

Thấy Lạc Dĩ Nam ra, anh vội vàng vẫy tay với cô: “Em gái mau lên xe, anh vừa tải một trò chơi rất vui, hai chúng ta chơi online.”

Lạc Dĩ Nam nhìn lão Ngô, lại nhìn Hướng Nam hôm nay đặc biệt trẻ trung, trong nháy mắt như trở về thời niên thiếu, hai người trong xe tranh nhau chơi điện tử.

Dường như mới hôm qua.

Lạc Dĩ Nam lên xe, ngồi xuống bên người Hướng Nam, tổ quay phim cũng lên theo, có ông chủ lớn Hướng Nam gia nhập, ngay cả tiền xăng xe cũng giảm bớt.

Trong xe, Hướng Nam như trở lại quá khứ, thuận tay kéo Lạc Dĩ Nam qua, vuốt tóc cô: “Nhóc con ăn bữa sáng không?”

“Không ăn… Hướng tổng xin tự trọng.” Lạc Dĩ Nam ngồi cách xa anh một chút: “Camera quay đấy.”

Hướng Nam không thèm để ý chút nào: “Không phải nói đóng vai cặp đôi à?”

Anh quay phim nói: “Không sai, là đóng cặp đôi, cái đó… chị Nam, vì để xử lý hậu kỳ hiệu quả, chị hẳn nên cùng Hướng tổng thân mật một chút, tương tác nhiều hơn, không thể gượng gạo như vậy được.”

Mặc dù Lạc Dĩ Nam có chút không tình nguyện, nhưng đã tham gia chương trình thực tế, cô vẫn cố gắng làm tốt nhất.

Thế là cô dịch gần tới bên cạnh Hướng Nam, nhìn vào màn hình di động của anh: “Anh đang chơi trò gì vậy, dạy em đi.”

“À, là trò chơi mới của công ty B&L bọn anh, tên gọi là《Toàn Phong Quyền Vương 》, nào, anh dạy em chơi.”

“Trò chơi này là lá bài chủ chốt của công ty bọn anh, số người chơi đã qua 20 vạn, điện thoại Apple quét mã hai chiều góc bên trái màn hình để download, điện thoại Android quét mã góc bên phải.”

“Đúng rồi, sau này công ty B&L của bọn anh sẽ còn ra nhiều loại nhân vật mô phỏng 3D, xin mời chú ý.”

Lạc Dĩ Nam: …

Cho nên đây là quảng cáo à! Nhà tài trợ Hướng tổng tự mình quảng cáo cho trò chơi của nhà mình sao!

Có điều trò chơi chơi rất vui, Lạc Dĩ Nam cướp điện thoại của Hướng Nam, cúi đầu chăm chú chơi game, Hướng Nam dịu dàng nhìn nét mặt tập chung của cô.

Ngay cả quay phim cũng không nhịn được cảm thán, nét  mặt này của Hướng Nam, quá dịu dàng… ánh mắt thích một người, căn bản không giấu được, anh rất yêu Lạc Dĩ Nam.

Xe Lincoln cũng không trực tiếp lái thẳng ra sân bay, mà dừng tại cửa hàng bán bánh bao không ai chú ý bên ngoài trường học, Hướng Nam tự mình xuống xe mua cho Lạc Dĩ Nam loại bánh bao trước kia cô thích ăn nhất, từng miếng từng miếng đút vào miệng cô.

Lạc Dĩ Nam trợn mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nhai.

Cô không quen ăn bữa sáng, ký ức mỗi lần nghỉ giữa giờ bị Hướng Nam ép ăn bánh bao, đến giờ vẫn còn mới mẻ.

“Sau này mỗi buổi sáng anh đều phải giám sát em ăn bữa sáng.”

“Hướng tổng, một ngày anh trăm công nghìn việc, hãy bỏ qua tiểu nữ có được không.”

“Đích thân đút cơm cho em, còn muốn thế nào nữa, há miệng.”

Lạc Dĩ Nam không thể làm gì khác, trong lòng không tình nguyện há miệng: “A.”

Hướng Nam nhét bánh bao vào trong miệng cô: “Nhai.”

Lạc Dĩ Nam không cam tâm tình nguyện nhai bánh bao, hình ảnh quá đẹp, anh quay phim cũng phải mỉm cười.

**

Đến sân bay gặp được hai CP khác đồng hành.

Tần Nhẫn và Thôi Giai Miêu, Hàn Kiêu và Đỗ An Kỳ.

Nam tài tử Tần Nhẫn, tuổi khá lớn, diễn qua mấy bộ phim dài tập, xem như diễn viên tương đối chuyên nghiệp, chỉ là vẫn luôn không nổi không chìm, tính cách cũng tương đối ôn hòa. Còn Thôi Giai Miêu cũng ra mắt khá sớm, ban đầu xuất thân là siêu mẫu, hiện giờ đều phát triển cả phim truyền hình, phim điện ảnh và ca hát, đầu năm nay nhận được giải ảnh hậu, là người có địa vị lớn nhất trong đây.

Hàn Kiêu là tiểu thịt tươi cực kỳ được yêu thích xuất thân từ một chương trình tìm kiếm tài năng, có một đội fan nữ trẻ tuổi của riêng mình, bản thân anh ta còn là người có tính cách vui vẻ và độc lập, trong chương trình tìm kiếm tài năng đánh bại toàn bộ các tuyển thủ khác, dùng chiêu này để thu hút được nhiều sự chú ý. Mặc dù thu được một lượng anti fan, nhưng vẫn giúp anh ta nổi tiếng.

Còn Đỗ An Kỳ của tổ CP bọn họ đã cùng Lạc Dĩ Nam tham gia cuộc thi 《 Mộng Tưởng Vũ Tú 》, cô gái mềm mại đáng yêu lại rất nghe lời, ngay từ đầu cực kỳ hút fan, điều này khiến sự nổi tiếng của cô ta tăng mạnh, vốn là thí sinh có khả năng cao nhất đoạt giải quán quân, thế nhưng sau bởi vì Hướng Nam ra nhập, Lạc Dĩ Nam liền trở thành hắc mã (*) quán quân ở phần sau.

(*) Hắc mã: Người cạnh tranh rất mạnh.

Cô ta luôn cảm thấy Lạc Dĩ Nam cướp đi chức quán quân quý giá của cô ta, đồng thời rất nhiều lần nói công khai trước mặt truyền thông, nói cô ta không phục cuộc thi lần này, cho rằng phía sau có người ngầm thao túng, cô ta không cho rằng Lạc Dĩ Nam có đủ thực lực giành được giải quán quân.

Tổ chương trình mời Lạc Dĩ Nam có mâu thuẫn với Đỗ An Kỳ cùng tham gia, cũng hẳn là có cân nhắc tới tính gay cấn của chương trình.

Đối với chất vấn của Đỗ An Kỳ, Lạc Dĩ Nam không để trong lòng, cô đã sớm nhìn rõ, giới giải trí không phải là nơi dồn hết năng lực, ví dụ như 《 Mộng Tưởng Vũ Tú 》,  mặc dù luôn tuyên truyền giấc mơ hoặc có lẽ là cố gắng, nhưng trên thực tế, vẫn là dựa vào sự yêu thích của khán giả, dẫn đến số phiếu sẽ quyết định thí sinh có khả năng giành quán quân, cũng không nhất định phải xem anh nhảy múa thế nào.

Chương trình tuyển chọn tài năng là chọn ra minh tinh, không phải vũ công.

Lạc Dĩ Nam tự cho rằng bản thân đã cố gắng hết sức, về phần vị đại thiếu gia nhiều tiền Hướng Nam, hoàn toàn là một sự ngoài ý muốn.

Quá khứ cô muốn máy nghe nhạc cầm tay, muốn tai nghe… chỉ cần nói cho Hướng Nam, anh sẽ mua hết cho cô.

Lạc Dĩ Nam còn nhớ rõ trước kia Hướng Nam từng nói với cô, em muốn cái gì anh đều sẽ cho em.

Nhiều năm qua đi, câu nói này vẫn như cũ.

Trên máy bay, Lạc Dĩ Nam nghiêng đầu nhìn Hướng Nam, từ khi máy bay cất cánh, anh vẫn luôn ngủ gà ngủ gật.

Dưới cái trán cao thẳng, đôi mắt nhắm thành một đường màu đen, lông mi vừa dài vừa dày. Lạc Dĩ Nam không kìm lòng được giơ tay, giống như trong quá khứ, chạm vào lông mi của anh, sau đó giật giật da mắt anh.

Có vẻ không hề ảnh hưởng, thế mà còn ngủ được.

Vậy là Lạc Dĩ Nam giật giật hai bên mắt anh, ép anh nhìn mình.

Cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hướng Nam bị kéo mi mắt, mặt không đổi sắc nói: “Có phải ngứa da không?”

Lạc Dĩ Nam bĩu môi, thả lông mi của anh ra.

Chơi một chút cũng không được.

“Không còn sức.”

“Tăng ca cả đêm.” Hướng Nam giải thích, nói: “Bởi vì chương trình phải đi hơn một tháng, mọi việc quan trọng của công ty phải sắp xếp trước.”

“Ai bảo anh bỏ công ty tham gia chương trình.” Giọng nói của Lạc Dĩ Nam mang theo trách cứ: “Anh vốn dĩ không phải minh tinh, không cần phải tham gia những chương trình thực tế này, đối với anh mà nói không có bất cứ chỗ gì tốt.”

“Anh muốn xuất đạo, lý do này hợp lý không?”

“Không hợp lý, anh một không biết hát, hai không biết diễn, ba không biết nhảy, ngoại trừ gương mặt đẹp trai ra thì thật sự không còn gì khác, đương nhiên, giá trị nhan sắc là chủ chốt, anh có thể hồng, nhưng không có năng lực, hồng một thời gian sẽ bị người ta lãng quên…”

Lạc Dĩ Nam nói liên miên, Hướng Nam lại ngáp một cái thật dài.

Thế là cô ngậm miệng.

“Ừm ~~”

Hướng Nam nói: “Ừm cái gì hả ~~~”

Lạc Dĩ Nam mặt không đổi đưa vai của mình đến: “Ừm ~ cho anh mượn, ngủ một lát đi.”

Hướng Nam hài lòng đưa đầu đến gần: “Em gái anh vẫn còn thương anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện