“Bạn gái cũ của anh xóa trong vài giây, đến cảm nhận tình yêu của cô ấy đi.”

Lạc Dĩ Nam kiên quyết phủ nhận lời nói của Hướng Nam đối với truyền thông, mỗi lần có phóng viên phỏng vấn cô, cô đều phải lặp đi lặp lại, bản thân và Hướng Nam không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là bạn học thời đại học, quan hệ dừng ở mức nhận biết, chỉ thế thôi.

Nhưng bất kể cô giải thích thế nào, nhìn qua đều giống như vì làm sáng tỏ chuyện xấu mà thanh minh, đám fan hâm mộ cũng không tin, bọn họ càng muốn tin tưởng lời nói của Hướng Nam hơn, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hướng thị, người đàn ông đứng đầu bảng xếp hạng Forbes những người giàu có trẻ tuổi nhất Trung Quốc, chẳng lẽ lại còn muốn mượn một tiểu hoa đán mới nổi như cô sao tác sao, còn rất nhiều nữ minh tinh muốn cột chặt lấy Hướng Nam lăng xê đó, những năm qua cũng không gặp Hướng Nam để ý tới ai.

Lạc Dĩ Nam nhớ lại chuyện đêm đó, đêm đó cô tham gia tiệc tối từ thiện, trong trí nhớ dường như chưa uống được mấy ly rượu, nhưng không biết vì sao mơ mơ màng màng, cô phát giác không ổn, liền miễn cưỡng lên tinh thân đi ra khỏi khách sạn, vừa ra tới cửa liền chúi đầu xuống đất.

May mắn có một người đàn ông vững vàng đỡ được cô, là Hướng Nam.

Bị anh dẫn đi, thật ra càng nhiều hơn là may mắn, bởi vì tiệc từ thiện kia, rất nhiều phú thương xuất hiện, có người nhân phẩm thanh cao, tự nhiên cũng có những kẻ thủ đoạn bỉ ổi, trong mắt bọn họ, dạng minh tinh như Lạc Dĩ Nam, cùng lắm chỉ là đồ vật cung cấp cho người ta sủng hạnh, nếu như cô rơi vào tay bọn họ, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên khi cô thấy rõ gương mặt đẹp trai của người đàn ông kia, trong nháy mắt trái tim được hạ xuống.

“Anh.”

Cứ mơ mơ màng màng kêu lên như vậy.

Hướng Nam trực tiếp bế ngang người cô, chọc  mù ánh mắt của mọi người xung quanh, đưa cô trực tiếp rời đi, trợ lý Tiểu Lâm bên cạnh còn đuổi theo anh nói: “Hướng tổng, bữa tiệc tối nay anh là nhân vật chính, anh bỏ đi như thế… cái này biết nói làm sao!”

“Nói với người phụ trách, tôi có việc, không tới được.”

Sắc mặt Hướng Nam rất lạnh lùng, anh nhẹ nhàng đặt cô gái vào trong xe, giúp đỡ cô nằm xuống.

Khuôn mặt cô gái xinh đẹp giống như trong trí nhớ của anh, một chút thay đổi cũng không có. Hướng Nam không kìm lòng được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô, lại nhéo nhéo chóp mũi cô, khóe môi tràn đầy ý cười.

Trợ lý Tiểu Lâm nhìn mà choáng váng, đây là lần đầu tiên gặp tổng giám đốc nhà mình lộ ra nét mặt dịu dàng như vậy đó!

Xe chạy ra ngoài, nửa đường Lạc Dĩ Nam nhiều lần muốn ói, lúc đầu Hướng Nam muốn mang cô về biệt thự của mình, nhưng đoạn đường quá xa, nhỡ cô say xe khó chịu, cho nên liền tới một khách sạn 5 sao ở gần đó.

Đêm đó, anh vẫn luôn chăm sóc cô.

Lạc Dĩ Nam say đến mơ hồ, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được động tác của Hướng Nam, anh giúp cô tháo trang sức, thay lễ phục dính hơi rượu, giúp cô lau người rồi nhét vào trong chăn.

Lạc Dĩ Nam không bài xích anh, cho dù hai người lạnh nhạt nhiều năm, nhưng anh vẫn là người đàn ông duy nhất của cô, anh đã sớm hôn lên từng tấc da thịt của cô.

“Hướng Nam…”

Trong men say, cô vẫn luôn kêu tên anh: “Hướng Nam… Hướng Nam…”

Hướng Nam nằm bên cạnh cô, đầu ngón tay cong lên chạm vào mi dài của cô: “Em chắc chắn vẫn còn yêu anh.”

“Anh…”

“Anh là Hướng Nam.”

Cô gái chui vào trong ngực anh, dùng sức ôm eo anh: “Từ trước tới giờ chưa từng có ai giống như anh, đối xử với em tốt như vậy.”

“Anh đối xử tốt với em, em liền lấy thân báo đáp.”

Hướng Nam thương yêu nhìn cô, hơi nâng người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô —

“Không cần em báo đáp, chỉ muốn đối xử tốt với em thôi.”

Hướng Nam ôm cô ngủ, sau nửa đêm Lạc Dĩ Nam tỉnh rượu, một phát đạp thẳng Hướng Nam xuống giường. Hướng Nam chật vật co ro nằm trên ghế sô pha ngủ  một lúc, cảm thấy hơi lạnh, lại âm thầm chui vào trong chăn, từ phía sau vòng qua ôm eo Lạc Dĩ Nam.

Lạc Dĩ Nam giãy dụa một lúc, Hướng Nam đem mặt vùi vào sau gáy cô, hơi thở ấm áp ngưa ngứa: “Để anh ôm một chút, không làm gì khác.”

Lạc Dĩ Nam có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông sau lưng giảm xuống, ngủ ở ghế sô pha một đêm sợ thật sự sẽ cảm lạnh. Nếu là người ngoài, có lẽ cô có thể cứng rắn, nhưng vì là Hướng Nam, là xương sườn mềm duy nhất của cô.

Cô ngầm đồng ý cái ôm của anh.

Trong đêm tối ôm nhau, Lạc Dĩ Nam khó mà chìm vào giấc ngủ. nhiệt độ cơ thể của người đàn ông sau lưng dần tăng trở lại, nóng bỏng như bàn ủi, dính sát vào cô.

“Em còn yêu anh không?” Đột nhiên anh thấp giọng hỏi ra câu này.

Anh cũng không ngủ.

Lạc Dĩ Nam giả vờ không nghe thấy, cũng không trả lời anh.

Anh ôm chặt cơ thể cô: “Hiện giờ em đã trưởng thành, sau này gặp được người đối xử với em tốt hơn, em cũng sẽ thích người khác sao?”

Lạc Dĩ Nam nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, thấm ướt vỏ gối.

Giọng nói của anh khàn khàn: “Nhưng anh Hướng Nam của em, chỉ thích em thôi.”

**

Sáng sớm hôm sau, Hướng Nam có buổi họp sớm, đồng hồ báo thức vang lên một tiếng lập tức bị tắt, quay lại hôn lên khuôn mặt Lạc Dĩ Nam: “Cục cưng, anh đi làm đây.”

“Tôi không phải cục cưng của anh.” Lạc Dĩ Nam lại muốn đạp anh, bị anh nhanh nhẹn tránh thoát, Hướng Nam cười cười đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, cô đã tỉnh, ôm chăn ngồi trên giường: “Quần áo tôi làm thế nào bây giờ.”

Lễ phục dính đầy mùi rượu khẳng định không mặc được nữa.

Tối qua khỏa thân ngủ cả đêm, còn bị anh ôm, ngẫm lại khiến người ta đỏ mặt.

Hướng Nam vừa cạo râu vừa nói: “Muộn một chút anh sẽ bảo trợ lý nữ mang cho em mấy bộ quần áo đến, em chọn để mặc nhé.”

Lạc Dĩ Nam buồn buồn nói: “Hôm nay tôi có chụp hình, phải đi sớm một chút.”

“Vậy anh bảo cô ta đến bây giờ.”

“Anh còn dùng trợ lý nữ?”

“Bình thường trợ lý của anh là Tiểu Lâm, nam.” Hướng Nam nhô đầu từ trong nhà vệ sinh ra: “Em gái anh ăn dấm rồi?”

“Không hề.” Lạc Dĩ Nam lại nằm xuống, đưa lưng về phía anh: “Tôi không phải em gái anh, đừng gọi bậy.”

“Ừm, chúng ta không phải anh em.” Hướng Nam đồng ý nói: “Chúng ta là người yêu.”

“Không phải không phải! Sớm đã chia tay!”

Hướng Nam sờ sờ sợi râu, lại nhảy đến bên giường ôm lấy cô, dùng quay hàm ma sát gương mặt Lạc Dĩ Nam: “Đã ngủ với lão tử rồi, còn không phải người phụ nữ của lão tử sao?”

“Đó là đêm qua anh… lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”

“Anh nhớ người nào đó vẫn còn sức chống trả lại.”

Lạc Dĩ Nam lại muốn đạp: “Khốn khiếp mau cút đi làm, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Những năm qua, cô trưởng thành rất nhiều, anh lại càng lúc càng giống đứa trẻ, hoàn toàn mất hết dáng vẻ của người anh cả, chẳng lẽ thật sự là sinh trưởng nghịch? Hướng Nam lưu luyến dùng sức hôn cô một cái, sau đó mới rời đi.

Một tiếng sau, có nữ trợ lý gõ cửa phòng Lạc Dĩ Nam, Lạc Dĩ Nam quấn chăn mở cửa, người phụ nữ cực kỳ cung kính, cầm mấy bộ quần áo vừa mua tới, giơ từng cái lên cho Lạc Dĩ Nam lựa chọn.

“Hướng tổng nói phải mua đồ đắt nhất, nhưng tôi nghĩ đắt không hẳn đã tốt nhất, Lạc tiểu thư nhìn một chút, nếu không hài lòng, tôi sẽ đi mua lại.”

Lạc Dĩ Nam cũng không soi mói, tùy tiện chọn một cái áo khoác dài mặc vào, nhìn nhãn hiệu đều vượt qua năm chữ số, cái này còn chưa tính là đắt à?

“Lạc tiểu thư, còn lại mấy bộ này tôi sẽ đưa tới nhà cô.”

“Không cần không cần.” Lạc Dĩ Nam nói: “Mấy bộ này cô có thể trả lại, tôi không mặc được nhiều như vậy.”

“Ơ.” Em gái trợ lý khó xử nói: “Những bộ này không trả lại được, hơn nữa Hướng tổng của chúng tôi trước nay mua đồ không bao giờ trả lại.”

“Cô lấy về mặc đi.” Lạc Dĩ Nam thu dọn đồ của mình, chuẩn bị rời đi.

“Không được không được!” Em gái trợ lý liên tục khoát tay: “Tôi không thể mặc những bộ đồ này, đây đều là Hướng tổng mua cho cô, cô nhất định phải nhận, nếu không tôi… tôi xử lý không tốt sẽ bị đuổi việc.”

Trợ lý nói đến sắp rơi nước mắt, Lạc Dĩ Nam không đành lòng, vì vậy cho cô nàng địa chỉ, để cô nàng đưa qua.

Em gái trợ lý lập tức tươi cười rạng rỡ, liên mồm đồng ý.

Nhưng vào lúc buổi tối, sau khi Lạc Dĩ Nam về nhà, phát hiện cửa phòng mình vậy mà có thêm một bó hoa hồng, tấm thiệp ở phía trên có dòng chữ nhỏ mạnh mẽ của Hướng Nam —-

Hôm nay có buổi họp báo, chuyện của chúng ta, anh công bố ra ngoài rồi.

Yêu em, Hướng Nam.

Sau đầu Lạc Dĩ Nam có ba vạch đen, cô nhớ lại diễn xuất thần sầu nói khóc liền khóc của em gái trợ lý hôm nay, đều là “sáo lộ”! Đưa quần áo là giả, “sáo lộ” địa chỉ nhà cô, sau đó mật báo cho Hướng Nam mới là thật.

Tên này nuôi bên người đều là tinh anh!

Nhìn bó hoa hồng kia, Lạc Dĩ Nam có cảm giác bó tay toàn tập, tiện tay cầm bó hoa cắm vào bình, vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại của người đại diện Lương Châu Châu —

“Dĩ Nam! Em lên bản nhiệt sưu (hotsearch) rồi!”

“Cái quỷ gì?”

“Vừa mới tổng giám đốc tập đoàn Hướng thị tuyên bố em là cô gái anh ấy thích mười năm, anh ấy đang theo đuổi em đó!”

Lạc Dĩ Nam nhìn tấm thiệp bên trên bó hoa hồng, tên này quả nhiên là có chuẩn bị mới đến.

Cô đỡ trán: “Chị Châu Châu, bây giờ nên làm gì? Có phải em nên mở một buổi họp báo làm sáng tỏ một chút.”

“Không cần không cần, hiện giờ chính là giai đoạn mấu chốt tranh giải quán quân《Mộng Tưởng Vũ Tú 》, có thể lên nhiệt sưu là chuyện tốt, lại nói cái này cũng không tính là chuyện xấu, Hướng tổng người ta không phủ nhận, còn nói đang theo đuổi em, có đồng ý hay không còn phụ thuộc vào em, Hướng Nam là doanh nhân nổi tiếng lẫy lừng, chúng ta có thể mượn cơ hội này gây sự chú ý, đến lúc đó quán quân khẳng định chính là em!”

“Chị Châu Châu, em không đồng ý!” Lạc Dĩ Nam nghiêm túc nói: “Em không muốn dùng anh ấy để lăng xê.”

“Ôi, Nam Nam em đừng giận, lăng xê cũng không phải chuyện xấu.”

“Em có thể dùng nỗ lực của mình để giành quán quân 《Mộng Tưởng Vũ Tú 》, không cần dựa vào anh ấy.”

Lương Châu Châu bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà quán quân chung cuộc của cuộc thi đó, cần dân cư mạng và ban giám khảo bình chọn, thứ nhất, tính cách của em không mấy niềm nở, không thích tương tác với fan hâm mộ, thứ hai, em không có chỗ dựa, ban giám khảo người ta sẽ không chọn em, em dựa vào cái gì mà giành giải nhất?”

Lạc Dĩ Nam không phản bác được.

Chính xác như vậy, giới giải trí trắng đen lẫn lộn, cũng không phải chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể thành công.

“Dù sao, dù sao em cũng không muốn mượn anh ấy đi lên.” Lạc Dĩ Nam nói xong cúp điện thoại.

Nhưng mà tình hình trước mắt đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Lạc Dĩ Nam, cô vẫn luôn dày công chuẩn bị, dụng tâm tranh tài, thể hiện mặt tốt nhất cho mọi người xem, còn Hướng Nam một mực nâng đỡ cô, mạng lưới dư luận đương nhiên không cần phải nói, bảng nhiệt sưu mỗi ngày đều liên quan đến Lạc Dĩ Nam, tầng tầng lớp lớp, cái gần nhất là tổng giám đốc tập đoàn Hướng thị đích thân tới hiện trường, trà trộn vào trong đám người cổ vũ Lạc Dĩ Nam.

Bắt được cả tá trái tim của thiếu nữ trên mạng.

Sau đó tổ chương trình lại được rót thêm đầu tư, đều đến từ tập đoàn Hướng thị, quảng cáo của tập đoàn Hướng thị được chèn vào giữa chừng, trở thành Boss tài trợ lớn nhất của chương trình.

Hướng Nam rõ ràng muốn nâng đỡ cô, hơn nữa nâng đỡ rất là thẳng thắn, quang minh chính đại.

Cuối cùng quán quân của 《Mộng Tưởng Vũ Tú 》không hề nghi ngờ chính là Lạc Dĩ Nam.

Mặc dù Lạc Dĩ Nam tự cảm thấy mình có thực lực giành được quán quân, nhưng có hành vi khoa trương của Hướng Nam, cô vẫn cảm thấy chột dạ, không thể nhịn thêm, đành phải phát Weibo, @ Hướng Nam đang theo đuổi Lạc Dĩ Nam.

Đúng vậy, mẹ nó ngay cả tên Weibo anh cũng sửa.

Lạc Dĩ Nam @  Hướng Nam đang theo đuổi Lạc Dĩ Nam: Hướng tổng, xin lập tức dừng lại, tôi và anh đã nói rõ ràng, giữa chúng ta không có khả năng.

Viết xong đoạn này, Lạc Dĩ Nam ấn xuống gửi đi, có điều một phút, cô lại cảm thấy nói hơi qua, thế là lập tức xóa Weibo, gửi lại —

Lạc Dĩ Nam @  Hướng Nam đang theo đuổi Lạc Dĩ Nam: Hướng tổng, xin lập tức dừng lại.

Nhưng mà cô tuyệt đối không ngờ rằng, chỉ mấy chục giây như vậy, dân mạng đã sớm chụp màn hình, thế là so sánh hai bức ảnh đăng Weibo, lại lên nhiệt sưu.

“Hành động xóa của Lạc Dĩ Nam chính là hi vọng lớn nhất cho Hướng tổng!”

“Cô ấy vẫn không nỡ á!”

“Hướng tổng cố lên, hi vọng tiến về phía trước!”

“Hướng Nam đang theo đuổi Lạc Dĩ Nam, bạn gái cũ của anh xóa trong vài giây, đến cảm nhận tình yêu của cô ấy đi.”

Nửa tiếng sau, Hướng Nam đăng một bức ảnh đang ở phòng làm việc, người đàn ông trong bức ảnh âu phục giày da, tóc vuốt cố định phía sau, lộ ra cái trán cao thẳng, trên trán còn rủ xuống vài sợi tóc.

Chụp  ảnh cho người phụ nữ của mình, tự nhiên là đẹp trai không mở nổi mắt.

“Đang họp, Lạc Dĩ Nam, anh nhận được rồi, yêu em.”

Lạc Dĩ Nam: ….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện