“Yên Yên, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Buổi tối mọi người đi ăn hải sản, Hứa Minh Ý nói mình bị dị ứng hải sản nên về khách sạn trước.

Tô Hoàn đi theo sau anh ta, nhìn thấy anh ta bước vào một cửa hàng tiện lợi mua một hộp mì ăn liền.

Lúc tính tiền, có một hộp mì ăn liền đưa tới tay anh ta.

Hứa Minh Ý quay đầu, bắt gặp Tô Hoàn đang cười cười nhìn mình, nói: “Tính giúp tôi nữa.”

“Ồ.” Hứa Minh Ý không chút do dự tính tiền cả hộp mì của Tô Hoàn.

Bên bãi biển, hai người ngồi trên ghế dựa màu trắng, trong tay bưng bát mì ăn liền nóng hổi.

Gió biền nhẹ nhàng thổi qua, xen lẫn với mùi tanh mặn của nước biển.

Hứa Minh Ý hỏi: “Cô cũng bị dị ứng hải sản à?”

Tô Hoàn thổi phù phù rồi ăn một miếng mì: “Không phải, tôi cùng anh.”

Hứa Minh Ý: “…”

Cho nên bây giờ ngay cả tìm cớ cũng không thèm đúng không.

Tô Hoàn nói: “Anh thật sự bị dị ứng hải sản sao?”

Hứa Minh Ý gật đầu: “Ừm.”

Tô Hoàn nhìn hộp mì ăn liền trong tay anh ta: “Vậy sao anh còn ăn mì hải sản thế.”

Hứa Minh Ý: “…”

Tô Hoàn nói: “Anh không muốn để bọn họ mời, bọn họ chắc chắn sẽ không AA (*) với anh.”

(*) Chia tiền.

Hứa Minh Ý cố chấp nói: “Tôi chính là bị dị ứng hải sản.”

Tô Hoàn dịu dàng gật đầu: “Được rồi.”

Cô là cô gái tốt biết tiến biết lùi.

Hai người trầm mặc ngồi một lúc, Tô Hoàn không ăn quen mì ăn liền, chỉ miễn cưỡng ăn hai miếng, Hứa Minh Ý ngược lại xụp một hơi uống hết cả nước, nghiêng đầu nhìn bát trong tay Tô Hoàn: “Cô ăn no chưa?”

Tô Hoàn cố ý hỏi anh ta: “Nếu chưa ăn no, anh còn mời tôi ăn nữa không?”

Hứa Minh Ý lắc đầu: “Không phải, nếu như cô không muốn ăn thì cho tôi đi, đừng lãng phí.”

Tô Hoàn câm nín, đưa bát mì trong tay cho Hứa Minh Ý: “Ăn đi ăn đi, giống như quỷ chết đói đầu thai.”

Hứa Minh Ý không chê, nhận lấy bát mì trong tay cô, ăn một miếng lớn: “Vừa mới chơi bóng hơi mệt, hiện giờ không ăn nhiều, buổi tối sẽ đói.”

Thể lực của con trai tiêu hao hơn nhiều so với con gái.

Tô Hoàn ngồi sát lại anh ta một chút: “Minh Ý à.”

“Phụt.” Một sợi mì từ lỗ mũi Hứa Minh Ý phun ra, anh ta bị sặc, ho dữ dội, mặt đỏ phừng phừng.

Tô Hoàn vội vàng lấy khăn tay cho anh ta lau mặt, lại vỗ lưng anh ta: “Này, anh ăn từ từ thôi, không ai giành với anh đâu.”

Hứa Minh Ý bị dọa sợ, ngồi cách xa cô nàng một chút,      ánh mắt có chút mất tự nhiên: “Cô đừng gọi bậy.”

“Được được, tôi đùa anh thôi.” Tô Hoàn đứng lên: “Tôi về khách sạn tắm rửa, buổi tối tìm anh chơi.”

Tô Hoàn quay người rời đi, Hứa Minh Ý nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô mặc một bộ váy lụa mỏng màu đỏ tươi, đường cong xinh đẹp, đuôi tóc dài xoăn nhẹ, trước đó Hứa Minh Ý nghe được cô và Hoắc Yên nói chuyện, là vì muốn để cùng kiểu tóc xoăn với anh ta.

Hứa Minh Ý sờ tóc xoăn tự nhiên ngang trán mình, trong lòng suy nghĩ: “Tóc của cô ấy không tự nhiên như mình.”

Ném hộp mì vào thùng rác bên cạnh, Hứa Minh Ý đi dọc đường cái trở về, trên đường gặp quầy bán hàng lưu niệm của tiểu thương, trên kệ xếp nhiều loại chuỗi hạt, trong đó có một cái vòng tay nhỏ bằng vỏ ốc biển màu trắng thu hút sự chú ý của anh ta.

Anh ta cầm chuỗi vòng lên nhìn một chút, lại để dưới ánh đèn quan sát tỉ  mỉ một phen, nhủ thầm: “Đẹp quá.”

Loại ốc biển này rõ ràng không phải là ốc thật, mà là hàng thủ công mỹ nghệ bán sỉ mấy hào trên thị trường, có điều tiểu thương nói chắc như đinh đóng cột, đây là ốc biển thật, là do anh ta nhặt được trên trên bãi cát.

Hứa Minh Ý cũng tin, nói nếu như không phải thật, tôi sẽ tới tìm anh trả hàng.

Bán hàng liên mồm đồng ý, cùng Hứa Minh Ý cò kè mặc cả nửa ngày, nhận của anh ta 20 tệ, còn nói: “Anh yên tâm đi, vòng tay này của tôi bán rất chạy, mấy cô gái đều cực kỳ thích, mua về cho bạn gái, đảm bảo vui vẻ!”

Hứa Minh Ý nói tự tôi đeo, anh ta ướm thử chuỗi vòng lên cổ tay mình chút, lại cảm thấy có chút nữ tính, quả nhiên vẫn là cổ tay mảnh dẻ của con gái đeo mới hợp.

Được rồi, miễn cưỡng đưa cho người nào đó vậy.

Anh ta nhét chuỗi vòng vào trong túi, dư quang thoáng qua, ven đường có mấy người phụ nữ mặc váy dài theo phong cách Bohemian (*), vừa mới còn nhìn trộm anh ta hơn nửa ngày.

(*)

c64 fhh

Anh ta không để ý, đang muốn đi sang đường, một người phụ nữ tóc dài nhuộm màu đỏ rượu đi tới trước mặt anh ta: “Soái ca, một mình sao, muốn thêm WeChat không, tối cùng nhau chơi.”

Hứa Minh Ý quay đầu nhìn cô ta, trên mặt cô ta trang điểm lồng lộn, lông mi vừa dày vừa dài, đôi môi đỏ bừng, trên người tỏa hương nước hoa thoang thoảng.

Nhìn tuổi tác hẳn là lớn hơn anh ta, khoảng 25, 26 tuổi.

Hứa Minh Ý nói: “Có thể thêm WeChat, bổn nhân tiếp nhận các loại tư vấn khuyên bảo, tình cảm yêu đương, tư vấn tâm lý, thu phí theo phút, à, đúng, còn có có các vấn đề liên quan đến máy tính có thể nhờ tôi cố vấn, kiểm tra lịch sử trò chuyện của bạn trai, tư phí tính riêng.”

Mấy người phụ nữ lộ ra nét mặt tò mò: “Thì ra là kinh doanh, nhìn coi bộ dáng cậu còn nhỏ, vẫn đang đi học sao.”

Hứa Minh Ý thẳng thắn nói: “Yên tâm, tôi học máy tính, tuyệt đối chuyên nghiệp, các cô có thể dùng thử trước, lần đầu tiên không hài lòng không thu phí.”

Anh ta đưa danh thiếp của mình tới, phía trên còn có một mã quét hai chiều được in rất to, phía dưới viết mấy chữ “Phòng vạn sự Tiểu Minh”.

Mấy người phụ nữ hiểu ra: “Cậu là Tiểu Minh à, đây coi như là làm việc ngoài giờ phải không?”

“Coi như thế đi, tóm lại có vấn đề gì, đều có thể tìm tôi.” Anh ta nói xong, lịch sự khom người chào mấy người phụ nữ, đi sang phía đường bên kia.

Mấy người phụ nữ đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, một trong những người đó bắt chuyện với tóc đỏ rượu: “Tiểu soái ca rất được, A Vân, nếu chồng cô đã cùng hồ ly tinh kia dây dưa không rõ, cô cũng dứt khoát thoải mái tinh thần một lần, đêm nay tìm tiểu soái ca này chơi đi.”

Tần Vân cười cười, nói: “Có nhỏ quá không.”

“Chính là cần phải nhỏ, đàn ông trung niên hữu tâm vô lực, tiểu nam sinh lên giường như sói như hổ, đảm bảo cô thử một lần khó quên.”

Tần Vân nhìn bóng lưng xa dần của Hứa Minh Ý: “Dáng người rất đẹp, có điều nhìn hơi đơn thuần.”

“Tôi thấy cậu ta đang rất thiếu tiền, muốn kiếm tiền, không phải cậu ta nói nhận các loại nghiệp vụ sao, đêm nay tìm cậu ta uống rượu đi.”

**

Hứa Minh Ý trở về phòng, nằm trên ghế sô pha một lúc, lại lấy vòng tay bằng ốc biển ra, đặt dưới ánh đèn ngắm nghía.

Vòng tay xâu sáu bảy con ốc biển bằng một dây kết màu đỏ, rất mảnh.

Rất đẹp.

Anh ta nghĩ tới cổ tay trắng nõn của cô gái, đeo vòng lên, hẳn là càng xinh đẹp.

Hứa Minh Ý chưa phát hiện ra nhịp tim của mình đập hơi nhanh.

Đúng lúc này, điện thoại di động kêu lên, có người thêm bạn tốt trên WeChat, đáng chú ý là một người phụ nữ tóc đỏ chụp trên bờ biển, hẳn là mấy vị khách anh ta vừa gặp kia.

Hứa Minh Ý đồng ý thêm cô ta làm bạn tốt.

Cô ta tự xưng là A Vân, bảo Hứa Minh Ý tới quán bar Nguyệt Sắc đón bọn họ, dù sao mấy người phụ nữ đi chơi về khuya không an toàn, sau đó lại gửi định vị cho anh ta.

Hứa Minh Ý trả lời: “Đưa đón, trong vòng nửa tiếng 30, vượt quá nửa tiếng, thu 50.”

A Vân: “Cho cậu 100, được không.”

Hứa Minh Ý: “Được.”

Khoảng chừng 9h tối, Hứa Minh Ý thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Ngộ Nhiên hỏi anh ta: “Này, hòa thượng đêm nay hẹn hò hả?”

Hứa Minh Ý nói: “Nhận đơn hàng.”

“Trâu bò, chạy đến Bắc Hải cũng có thể tìm được việc, thật sự đi đâu cậu cũng không sợ đói.”

Hứa Minh Ý cúi người buộc dây giày, cười nói: “Cái này gọi là tố chất chuyên nghiệp.”

“Đi đâu?”

“Một quán bar, cụ thể tên thế nào quên rồi, chờ lúc nữa xem lại định vị.”

“Được, đi sớm về sớm một chút.”

Hứa Minh Ý không muốn đón xe, dứt khoát đứng ở ven đường chỗ cửa khách sạn thuê một cái xe đạp, dựa vào định vị trên bản đồ, một đường đi tới quán bar Nguyệt Sắc.

Quán bar nằm ở khu phố quán bar nổi tiếng, hiện tại chính là bắt đầu cuộc sống về đêm, cực kỳ náo nhiệt, sau khi Hứa Minh Ý đi vào, tìm được mấy người phụ nữ ngồi trên ghế dài, không chỉ có mấy người bọn họ mà trên ghế còn có mấy trai trẻ đang chơi đùa.

“Soái ca đến rồi!”

Tần Vân nhìn thấy Hứa Minh Ý, vội vàng chào hỏi: “Đến đây, cùng chơi.”

Hứa Minh Ý nói: “Cô ở đâu, tôi đưa cô về.”

Đuôi mắt Tần Vân đã nổi men say: “Hiện tại mới mấy giờ, còn sớm, chút nữa trở về.”

Hứa Minh Ý khó xử nói: “Quá thời gian phải tính giá khác…”

Tần Vân lập tức lấy điện thoại ra, chuyển cho Hứa Minh Ý 500 tệ: “Từng này, đủ một đêm không?”

Hứa Minh Ý không ngờ cô ta hào phóng như vậy, sau khi xác nhận khoản tiền, anh ta nói: “Vậy các cô chơi đi, tôi chờ bên ngoài, khi nào xong gọi tôi một tiếng là được.”

“Ô! Soái ca, đã tới, ngồi xuống uống một ly.” Tần Vân kéo ống tay áo của Hứa Minh Ý: “Đừng khách sáo như vậy, tất cả mọi người đều chơi, thả lỏng.”

Trong nháy mắt, chén rượu đã đưa tới bên miệng anh ta.

Hứa Minh Ý nhíu mày: “Thật xin lỗi, tôi không uống rượu.”

“Có phải cần thêm tiền không?” Tần Vân lờ đờ say, rút từ trong ví ra 100 tệ đập lên ngực Hứa Minh Ý: “Có đủ cho cậu uống một chén không?”

Một chén rượu được 100 tệ, quá lời rồi.

Hứa Minh Ý nhận chén rượu, một hơi cạn sạch.

Anh ta không quen uống rượu, cho nên uống rất khó chịu, nữa đường còn sặc mấy lần, chẳng qua vẫn uống không thừa giọt nào.

“Được!” Tần Vân dẫn đầu ồn ào: “Chàng trai được, lại nào.”

Hứa Minh Ý cau mày khoát tay ra hiệu mình không được, xưa nay anh ta không uống rượu, tửu lượng cũng không tốt.

Nhưng có chén thứ nhất liền có chén thứ hai, không bao lâu trong túi anh ta đã nhét đầy tiền, người cũng say khướt.

Anh ta vô lực ngồi trong ghế sô pha, trong lúc mơ màng, cảm thấy có một cơ thể ấm áp đè lên người mình, mùi hương nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Anh ta đưa tay chạm vào, đụng phải cái eo thon thả của phụ nữ, dường như lấy lại được chút ý thức, cuống quýt rút tay về, lảo đảo đứng dậy muốn ra ngoài: “Tôi… tôi uống say, tôi muốn nôn…”

“Này, soái ca, quay lại tiếp tục a.”

**

Mười một giờ đêm, Hứa Minh Ý còn chưa quay về, điện thoại cũng không có ai bắt máy, mọi người có chút lo lắng, Thẩm Ngộ Nhiên nói anh ta đi tới quán bar nào đó, tên cụ thể không nhớ.

Quán bar ở đây đều tập chung ở một con phố khác, cho nên mấy người chạy đến rồi chia nhau tìm kiếm.

Đầu đường nhốn nháo toàn người là người, ăn chơi trụy lạc, Tô Hoàn nhìn thấy Hứa Minh Ý đứng tựa ở ven đường, vừa mới nôn xong, sắc mặt đỏ phừng, mắt bị kích thích đến chảy cả nước.

Anh ta lấy khăn giấy lau mặt, dường như tỉnh táo hơn chút, lại lấy từ trong túi ra một nắm tiền nhăn nhúm nhìn một chút rồi cẩn thận cất đi.

Tiền này tới rất nhẹ nhàng, chẳng qua chỉ uống nhiều thêm vài chén rượu mà thôi.

Anh ta tập tễnh quay lại quán bar, Tô Hoàn vội vàng đuổi theo.

Tiếng ồn ào ở quán bar làm lỗ tai Tô Hoàn đau nhức, tìm kiếm một phen, nhìn thấy Hứa Minh Ý ngồi trong ghế dài hẻo lánh.

Có một người phụ nữ cầm chai rượu đi tới, nói với anh ta: “Soái ca, nào, uống chai này, tôi cho anh 500.”

Hứa Minh Ý nhận tiền, không chút do dự nhận lấy chai rượu ngửa đầu uống.

Yết hầu của anh ta lên xuống, có một chất lỏng màu da cam tràn ra từ miệng, theo gương mặt chảy xuống quần áo, anh ta nhắm chặt mắt, giữa tóc mai ẩn hiện đường gân xanh.

Cách sàn nhảy, Tô Hoàn nghiêng người nhìn anh ta, trong khoảng khắc đó, nước mắt rơi đầy mặt.

**

Một mình cô rời khỏi quán bar, gọi cho Phó Thời Hàn một cuộc điện thoại: “Tôi tìm được hòa thượng rồi, anh ấy không việc gì, các anh về trước đi, để tôi coi anh ấy.”

Phó Thời Hàn có vẻ hiểu ra điều gì, biết tình trạng của Hứa Minh Ý có lẽ không ổn, cũng biết anh ta không  muốn để nhiều người gặp được, cho nên không chút do dự đồng ý: “Ừm, cô chăm sóc cậu ta tốt nhé.”

Tô Hoàn cúp điện thoại, một mình dựa vào bên cạnh cửa quán bar.

Nửa tiếng sau, mấy người phụ nữ từ trong quán bar đi ra, thì thầm nói chuyện: “Thằng nhóc kia đúng là liều, một mình uống hơn nửa thùng.”

“Đã say như chết, xem chừng đêm nay không chơi nổi, được rồi, về thôi.”

Đợi mấy người đi, Tô Hoàn đi tới ghế dài, gặp Hứa Minh Ý nằm nghiêng người trên ghế sô pha, trong túi phồng lên.

Cô sờ soạn, vậy mà tất cả đều là tiền.

“Hòa thượng, tỉnh.” Cô vỗ vỗ mặt anh ta, Hứa Minh Ý tỉnh táo hơn chút, mắt lờ đờ nhìn Tô Hoàn: “Sao lại là cô.”

Tô Hoàn khẽ lau khóe mắt đỏ bừng: “Anh có phải bị bệnh không, uống thành cái dạng này.”

Hứa Minh Ý giãy dụa đứng lên, lảo đảo ra ngoài: “Tôi… tôi còn phải đưa họ về.”

Tô Hoàn đi theo ra ngoài, vội vàng nói: “Bọn họ đi rồi!”

“Vượt quá nửa tiếng, phải trả thêm phí.” Hứa Minh Ý lẩm bẩm không rõ: “Thêm 50, không giới hạn.”

Tô Hoàn kéo tay áo Hứa Minh Ý: “Anh cứ không thương tiếc mình như vậy, vì tiền cái gì cũng có thể làm!”

Hứa Minh Ý bị Tô Hoàn kéo một cái, cả người đổ nhào về hướng cô.

Tô Hoàn bị anh ta đụng trúng suýt nữa ngã ngửa xuống đất, vội vàng vương tay ôm eo anh ta cố định cơ thể.

Trên cơ thể người con trai nồng nặc mùi rượu, hô hấp nóng bỏng phả bên tai Tô Hoàn khiến cô mặt đỏ mang tai.

“Anh đừng phát điên nữa, tôi mang anh về nghỉ ngơi.”

“Tôi có cái này muốn cho cô.” Hứa Minh Ý thò tay vào túi quần, lôi một nắm tiền ra nhét vào tay Tô Hoàn, Tô Hoàn có chút tức giận: “Tôi không cần.”

Hứa Minh Ý vẫn sờ soạn bên trong túi, lại lôi thêm mất tờ tiền ra đưa cho cô.

“Anh đang lên cơn thần kinh gì vậy, tôi không cần số tiền này, số tiền này biến anh thành thế này, tôi bị làm tức chết rồi!”

Cô dùng sức hất tay anh ta ra, chuỗi vòng tay bằng vỏ ốc cũng bay ra ngoài, đập vào vách tường rơi xuống đất.

Hứa Minh Ý bổ nhào tới, nhặt vòng tay lên, giống như trân bảo đưa tới miệng thổi thổi, lẩm bẩm  nói: “May mà không hỏng, cô cái tính này đúng là ghê gớm.”

Tô Hoàn ngẩn người, thì ra anh ta không phải muốn đưa tiền cho cô, mà muốn đưa cô  một cái vòng tay…

“Ơ! Trên  mặt đất có tiền này!”

Mấy người đi đường ngạc nhiên hô lên.

“Không được động đậy, đây là của tôi!” Tô Hoàn giống như phát điên, nhào tới đẩy những  người muốn nhặt tiền ra: “Đây là tiền của tôi!”

“Ôi, chẳng qua chỉ là mấy trăm tệ thôi sao, của cô thì của cô, ai mà thèm, mấy đời chưa từng gặp qua người nghèo như vậy.” Người qua đường hùng hổ bỏ đi.

Tô Hoàn nhặt hết tiền đút vào trong túi, chưa bao giờ cô cảm thấy những thứ này lại trở nên quan trọng như vậy.

Trong quá khứ tiền đối với cô mà nói, chẳng qua là mấy chữ số trong điện thoại, dùng hết sẽ nhanh chóng bổ sung, cô không thiếu tiền, cũng không tiếc tiền.

Hoàn toàn không ngờ có một ngày, cô sẽ giống như người điên, vì bảo vệ những đồng tiền này  mà thiếu chút đánh nhau với người ta.

Hứa Minh Ý nắm chặt vòng tay bằng vỏ ốc, đi tới cầm tay Tô Hoàn, cẩn thận đeo lên giúp cô, sau đó còn để ở dưới đèn đường ngắm một chút.

Vòng tay ôm lấy cổ tay mảnh khảnh, xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của anh ta.

Tô Hoàn lầm bầm: “Vật gì hiếm có, chẳng phải một cái vòng thôi sao, mười đồng ba cái bán đầy.”

Hứa Minh Ý cúi đầu nở  nụ cười ngốc nghếch, siết chặt tay cô nàng không chịu buông.

Tô Hoàn khựng lại, nhìn anh ta nói đùa: “Anh muốn làm gì, uống say định giở trò lưu manh sao.”

Chữ “sao” còn chưa nói xong, anh ta đột  nhiên đưa tay đặt bên môi, hôn lên mu bàn tay của cô một cái: “Bạn gái…”

Mấy chữ phát âm mơ hồ.

Tô Hoàn đột nhiên mở to mắt nhìn, nhảy lên ôm cổ Hứa Minh Ý, cả người treo trên người anh ta: “Hứa Minh Ý! Anh coi như đã đồng ý! Tỉnh lại không cho phép trở  mặt không nhận!”

**

Sáng sớm hôm sau, Hứa Minh Ý tỉnh rượu, từ trên giường ngồi dậy, một lúc lâu mới hồi thần, cúi đầu nhìn bản thân —

Nửa người trên đỏ bừng, phía dưới chỉ mặc một cái quần cộc nhỏ, thế mà còn là quần của Thẩm Ngộ Nhiên, in hình quả dứa và quả dưa.

“Các cậu làm gì tôi!”

Hứa Minh Ý hoảng hốt nhảy xuống giường, dựng Thẩm Ngộ Nhiên đang nằm trên ghế sô pha dậy: “Tỉnh, đêm qua xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Ngộ Nhiên đang ngủ mơ mơ màng màng, lầm bầm nói: “Tô Hoàn đại tiểu thư đuổi lão tử xuống ghế sô pha, nhường giường lớn cho cậu, cậu ngủ ngon lành rồi, lúc này lại tới làm phiền tớ.”

“Sao tớ lại mặc quần của cậu.”

“Va li của cậu bị khóa, không có mật mã không thể mở được, chỉ có thể lấy đồ của tôi mặc tạm.” Thẩm Ngộ Nhiên híp mắt: “Lão tử còn chưa ghét bỏ ngươi, ngươi còn lắm điều.”

Hứa Minh Ý vò loạn đầu tóc xoăn của mình, lượn hai vòng trong phòng: “Quần áo tớ đâu?”

“Tối hôm qua nôn đến khủng khiếp, Tô đại tiểu thư giặt cho cậu rồi.”

Hứa Minh Ý mở to hai mắt, thấp thỏm: “Cô ấy? Giặt cho tớ?”

Thẩm Ngộ Nhiên vui vẻ hớn hở: “Bây giờ cậu đã là bạn trai bảo bối của người ta, hôm qua  nếu không phải chúng tớ ngăn cản, xem chừng người ta còn muốn để cậu thị tẩm.”

Hứa Minh Ý mờ mịt, đi qua hỏi dồn dập: “Không phải, lúc nào thì tớ thành bạn trai của cô ấy rồi?”

“Người ta chính là sợ cậu tỉnh lại không nhận, ầy, video đều quay lại cho cậu xem.” Thẩm Ngộ Nhiên thảnh thơi lấy điện thoại ra, mở video đưa tới trước mặt Hứa Minh Ý.

Trong đoạn phim rung rung, Hứa Minh Ý ôm chặt Tô Hoàn không chịu buông tay, một đường từ cửa khách sạn về phòng, đi chân nọ quàng chân kia, bên miệng mơ hồ nói bạn gái, cuối cùng ở cửa phòng còn ép Tô Hoàn lên vách tường, tiến sát tới muốn gặm cổ cô.

Tô Hoàn giữ cằm anh ta, dùng sức đẩy ra, đồng thời chỉ vào Thẩm Ngộ Nhiên bên cạnh: “Bạn học Tiểu Thẩm, những cảnh này quay hết lại cho tôi, trách để con ma men này chiếm được tiện nghi.”

Hình ảnh sau đó, Hứa Minh Ý quả thực không có dũng khí xem tiếp, cái trán cao thẳng đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Thẩm Ngộ Nhiên vui vẻ vỗ vai anh ta: “Hòa thượng, nhìn không ra, bình thường không gần nữ sắc, uống say còn có tiền đồ này, nếu như không phải chúng tớ ngăn cản, công việc hôm qua của hai người có lẽ đã xong.”

“Cậu đừng nói nữa.” Da đầu Hứa Minh Ý tê rần, mắt nổ đom đóm, trong lòng rối như tơ vò: “Cho tớ điếu thuốc.”

“Ồ, không phải không hút sao?”

“Muốn hút.”

Thẩm Ngộ Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ đưa điếu thuốc cho anh ta: “Tự cậu nghĩ kỹ, Tô Hoàn đại tiểu thư có vẻ thật sự muốn tiến tới với cậu.”

Anh ta hít một hơi, tới ban công đứng một mình, ngón tay cầm điếu thuốc run rẩy.

Ôm con gái nhà người ta, không thể không chịu trách nhiệm, thế nhưng gia cảnh anh ta nghèo hèn, nào có thể gánh được trách nhiệm này.

Hứa Minh Ý ở trong phòng tránh một ngày, tới tận đêm muộn, anh ta lén lút gửi một tin WeChat cho Hoắc Yên: “Quần áo của tôi đâu?”

Hoắc Yên: “Tầng hai, 201, lên lấy đi.”

Hứa Minh Ý: “Cô ấy đâu?”

Hoắc Yên: “Ra biển chơi rồi.”

Nửa phút sau, Hứa Minh Ý gõ cửa phòng con gái, Hoắc Yên mở cửa cho anh ta, anh ta cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không ở đây chứ, cô đừng lừa tôi.”

Hoắc Yên nói: “Tự vào mà nhìn.”

Hứa Minh Ý thăm dò quan sát xung quanh, xác định trong phòng không có ai, lúc này mới đi vào: “Tôi tới lấy quần áo.”

Hoắc Yên lạnh nhạt nói: “Ngoài ban công.”

Hứa Minh Ý ra ban công, không kịp chuẩn bị liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đối diện.

Cô đứng bên ban công, mặc một cái váy liền màu xanh nhạt đến đầu gối, tươi mát động lòng, có lẽ do vừa tắm rửa, gương mặt hơi đỏ ửng, tóc xoăn dài có chút ẩm ướt, gió nhẹ thổi qua, mùi dầu gội thơm ngát bay vào mũi anh ta.

Hứa Minh Ý muốn quay người bỏ chạy, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoắc Yên sau lưng trực tiếp đi ra ngoài, tiện tay khóa phòng lại.

Hứa Minh Ý: …

Tô Hoàn cũng không nói chuyện, cố ý đưa tay hất tóc, lộ ra chiếc vòng bằng ốc biển trên cổ tay.

Sau đó, cô nàng nhìn như vô ý kéo cổ áo, một dấu “ô mai” màu hồng xuất hiện trên cổ trắng nõn.

Sau lưng Hứa Minh Ý mồ hôi thấm ướt quần áo.

Cái thứ kia, không phải là do anh ta làm chứ, anh ta nào có gan lớn như vậy! Tô Hoàn nhìn vẻ mặt âm tình bất định của anh ta, hỏi: “Chắc anh muốn làm chuyện vô lại?”

“Không vô lại, tuyệt đối không vô lại!”

Đầu lưỡi của Hứa Minh Ý cứng lại: “Cô nói đi, muốn tôi thế nào, chỉ cần tôi có thể làm được tôi nhất định…”

Tô Hoàn cúi đầu cười một tiếng, nhón chân hôn lên má anh ta một cái: “Làm bạn trai em là được rồi.”

Hứa Minh Ý lại hóa đá một lần nữa, nội tâm như có hàng vạn con ngựa đang phi nước đại.

“Anh còn đeo vòng tay cho em.” Tô Hoàn lắc lắc cổ tay trắng nõn: “Em vĩnh viễn sẽ mang theo.”

Huyệt thái dương của Hứa Minh Ý giật giật.

“Làm trao đổi, cái này cho anh.” Tô Hoàn lấy một cái kẹp tóc màu hồng xuống, sau đó kẹp vào tóc xoăn của Hứa Minh Ý: “Tín vật định ước, anh phải giữ gìn cẩn thận nhé.”

Hứa Minh Ý hơi ngước mắt lên, có chút khó xử: “Muốn tôi vĩnh viễn đeo sao?”

Tô Hoàn bật cười: “Không cần đeo, nhưng muốn anh vĩnh viễn cất giữ.”

Tô Hoàn lấy áo thun và quần của anh ta tới: “Này, đã giặt, biết anh không mang theo mấy bộ quần áo, tối qua đã giặt giúp anh.”

“Em giặt cho tôi?”

“Nếu không, cũng không có khả năng là Hoắc Yên giặt giúp anh, quần áo của cậu ấy còn do Phó Thời Hàn giặt đó.”

Tô Hoàn giống như hờn dỗi: “Cho nên anh phải nhớ, không phải tất cả các cô gái đều giống như em, anh phải trân trọng, biết không.”

Lúc Hứa Minh Ý cầm quần áo rời đi, còn nghiêm túc nói với cô: “Cảm ơn.”

“Chúng ta là người yêu, không cần khách sáo như thế.”

Hứa Minh Ý đi xuống lầu, ngẩn ngơ nhìn quần áo được gấp ngay ngắn trong tay mình.

Cảm giác có người yêu bên cạnh…. Rất không giống lúc còn độc thân, luôn có một loại ấm áp lặng lẽ.

Có điều Tô Hoàn là đại tiểu thư, hẳn là chưa từng giặt quần áo, sau này anh ta sẽ không để cô phải như vậy nữa, tự anh ta sẽ giặt, nếu cần thiết, anh ta cũng phải giặt cả quần áo của cô, thật ra anh ta rất chịu khó, ít nhất so với Phó Thời Hàn còn chịu khó hơn, cũng làm giỏi hơn cậu ta.

Hứa Minh Ý đi một mình tới vườn hoa, trong đầu luôn suy nghĩ tới vấn đề giặt quần áo.

**

Đêm qua bởi vì Hứa Minh Ý làm ầm ĩ cả đêm, mọi người vừa đụng giường liền ngã nhào ra ngủ.

Lúc Hoắc Yên về phòng, nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, chắc hẳn Phó Thời Hàn đang tắm.

Đoán chừng buổi tối hôm nay trốn không thoát rồi.

Cô hồi hộp đứng ngồi không yên, lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Tô Hoàn: “Tải chưa?”

Tô Hoàn: “Tải rồi, cậu ra ban công đi, tớ bắn bluetooth cho!”

Hoắc Yên ra ban công bật bluetooth, Tô Hoàn đứng ở hồ bơi bên cạnh vườn hoa vẫy tay với cô: “Xem phim vẫn phải là phim Nhật Bản, vô cùng tươi mới, không có khẩu vị nặng như Âu Mỹ, cũng rất có tính giáo dục, tự cậu học một chút đi.”

Hoắc Yên: …

Điện thoại thông báo có tập tin truyền đến, cô vội vàng đồng ý, ló đầu quan sát nhà vệ sinh, Phó Thời Hàn còn đang tắm.

Thế là Hoắc Yên ngồi xổm ở góc ban công, yên lặng đeo tai nghe, mở tệp video ra.

Bắt đầu phim, nữ chính và nam chính chơi trò đóng vai y tá bệnh nhân, khi nhân vật nam chính nằm trên giường bệnh, nhân vật nữ chính mặc quần áo y tá bắt đầu diễn, cởi sạch từng món quần áo trên người anh ta.

Hoắc Yên mở to mắt nhìn, sợ ngây người, giống như mở ra một thế giới mới, mẹ nó cái này là gì thế!

Trước kia cô tiếp nhận giáo dục giới tính chỉ giới hạn ở phim tình cảm có hình ảnh nhân vật nam nữ chính hôn nhau, chưa từng xem qua toàn bộ chuyện nam nữ.

Đương nhiên cô liên tưởng những hình ảnh này thành Phó Thời Hàn và mình…

Má ơi!

Hoắc Yên ôm mặt, căn bản không dám xem tiếp, ngại quá đi.

“Cái phim này đúng là hay.”

Bên tai truyền đến giọng nam quyến rũ: “Còn có một người trốn một góc xem trộm.”

Hoắc Yên như con thỏ bị làm giật mình, đột nhiên quay người, phát hiện Phó Thời Hàn chẳng biết từ lúc nào đã lẳng lặng đi tới phía sau cô, đang cúi người nhìn màn hình di động, giữa lông mày lộ ra chút sâu xa.

Hoắc Yên vội vàng giấu điện thoại đi, lúng túng hỏi: “Anh đứng đây bao lâu rồi!”

“Chắc là từ lúc bọn họ bắt đầu vận động.”

Hoắc Yên thật muốn đập đầu vào tường, ngất đi là tốt nhất!

“Phó Thời Hàn, không cho phép anh nhìn em, cũng không cho phép nói chuyện, quên chuyện vừa rồi đi.”

Phó Thời Hàn bất đắc dĩ vỗ đầu cô, đứng dậy quay về phòng.

Anh không mặc áo, nửa người dưới còn quấn khăn tắm màu trắng, đường nét cơ bắp hoàn hảo, cực kỳ gợi cảm.

“Đừng ngây ngốc ở ban công nữa.” Phó Thời Hàn vào phòng, quay đầu nhìn cô, cười nói: “Cẩn thận phát hỏa.”

A a a!

Hoắc Yên một mình thổi gió, cuối cùng nét đỏ ửng trên mặt tan đi không ít, cô bình ổn hơi thở, im lặng nói với bản thân, mình là người trưởng thành, mình là người trưởng thành, mình là người trưởng thành.

Lúc cô về phòng, Phó Thời Hàn đang dựa bên tủ, cầm máy sấy tóc.

“Yên Yên, qua đây giúp anh.” Anh gọi.

Hoắc Yên không chút do dự đi qua nhận  máy sấy tóc, Phó Thời Hàn kéo ghế ngoan ngoãn ngồi xuống để cô từ từ sấy khô từng sợi tóc của anh.

Tóc hơi ẩm, bị hơi nóng thổi qua tản ra mùi dầu gội thoang thoảng của đàn ông.

Mùa hè tới, Hướng Nam và Hứa Minh Ý đều cắt húi cua cho mát mẻ, Phó Thời Hàn chỉ cắt ngắn phần tóc mai, còn trên đỉnh đầu để tóc có đội dài bằng ngón tay giữa.

“Sao anh không cắt tóc.”

Phó Thời Hàn nói: “Không phải người nào đó nói không cho anh cắt húi cua sao?”

Hoắc Yên giật mình nhớ ra, trước kia đã từng nói, không cho anh cắt tóc, sờ như vậy rất không thoải mái.

Cô nở nụ cười: “Anh đúng là nghe lời nha, em quên mất rồi, có điều nếu anh để đầu húi cua, khẳng định rất đàn ông.”

Phó Thời Hàn dụi mặt vào ngực cô, cọ xát: “Hiện giờ không đàn ông sao?”

Không chờ Hoắc Yên trả lời, anh lại phối hợp đáp: “Đợi một lúc nữa em liền biết lão tử có phải là đàn ông hay không.”

Hoắc Yên: …

**

Cô sấy tóc cho anh đặc biệt chậm, đến tận khi từng sợi tóc đều được thổi khô.

Phó Thời Hàn biết vì sao cô lề mề, cho nên cũng không thúc giục, để cô làm quen từng chút, từ từ sẽ đến.

Sấy tóc xong, Hoắc Yên lại cầm váy ngủ của mình vào phòng tắm, mất hơn nửa tiếng mới hài lòng ra ngoài.

Phó Thời Hàn dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm Hoắc Yên.

Cô mặc một cái váy ngủ bằng vải bông dài đến đầu gối, trên váy in một con thỏ hoạt hình lớn.

Cô đứng ở mép giường, một cử động nhỏ cũng không dám, giống như sợ chạm tới cái gì cấm kỵ.

Phó Thời Hàn ôm laptop, hỏi cô: “Có muốn xem phim, phim kinh dị, em thích nhất không?”

“… Được.”

Thế là Phó Thời Hàn nhanh chóng tìm một bộ phim kinh dị của Hồng Kông, sau đó tắt đèn: “Đến đây đi.”

Cô biết, Phó Thời Hàn sớm đã nhìn ra cô căng thẳng đến không khống chế được, cho nên mới bảo cô cùng xem phim, phân tán lực chú ý.

Hoắc Yên cúi người bò tới bên cạnh anh, Phó Thời Hàn khoác một tấm chăn mỏng lên người cô, ở phía sau ôm cô một cách tự nhiên.

Anh ngửi được trên người cô có hương thơm thoang thoảng, không phải sữa tắm, anh xích lại gần cổ cô hít hít.

Trái tim Hoắc Yên bỗng nảy lên: “Sao vậy?”

“Em xịt nước hoa sao?”

“Ừm.”

Là Tô Hoàn cho cô, nói cái gì mà hương thơm mị hoặc, để trước khi đi ngủ cô xịt một chút.

Bị anh đoán ra.

“Anh cảm thấy thế nào?” Cô lấy dũng khí hỏi anh.

Phó Thời Hàn không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn cô, nốt ruồi đỏ nhạt nơi đuôi mắt cực kỳ quyến rũ.

Trong lòng Hoắc Yên càng lo lắng: “Sao không nói chuyện.”

Ánh mắt Phó Thời Hàn dời về màn hình laptop, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Chẳng qua Hoắc Yên ở bên cạnh anh, biết không có khả  năng anh không có gì, nơi nào đó trên cơ thể anh đã thay đổi. Thay đổi làm người khác cực kỳ sợ hãi.

Năm phút sau Phó Thời Hàn hỏi cô: “Xem phim hay không?”

Hoắc Yên thành thật trả lời: “Không hay.”

“Vậy… đi ngủ?”

“Được.”

Chữ “Được” này, cô nghe thấy giọng nói run run của mình. Phó Thời Hàn gập laptop xuống, đặt lên trên tủ đầu giường, sau đó lại lấy một món đồ từ trong ngăn tủ ra, xé màng bọc mỏng bên ngoài.

Hoắc Yên đương nhiên biết đó là cái gì.

Cô vội vàng nằm xuống, chui vào trong chăn quay lưng về phía anh, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy.

Hai phút sau, đèn đã tắt hoàn toàn, cả căn phòng rơi vào bóng tối, người đàn ông từ phía sau vòng qua ôm eo cô, giọng nói vang lên trong màn đêm yên tĩnh, cực kỳ quyến rũ —

“Yên Yên, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Editor: Hóng chương sau chưa mấy chế:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện