“Những năm qua, anh vừa là thầy vừa là bạn, vừa là anh lại vừa là cha.”
Trên đường đi về khách sạn, Hoắc Yên rảnh rỗi đến phát chán, tiện tay cầm cầm tờ lộ trình của Phó Thời Hàn lên xem, không nhìn không biết, cô bất ngờ phát hiện Phó Thời Hàn đã đặt hai phòng tiêu chuẩn cùng một phòng lớn giường đôi ở khách sạn.
Cả đoạn đường Hoắc Yên đều nghĩ tới chuyện phòng lớn giường đôi kia, căn phòng đó là chuẩn bị cho ai vậy.
Cô không dám hỏi Phó Thời Hàn, trong lòng nhịn đến ngứa ngáy, cả một đường đến khách sạn thấp thỏm không yên.
Các bungalow (*) nhỏ màu trắng phong cách châu Âu nằm nhấp nhô, cách bãi cát chỉ cách một con đường quốc lộ nhỏ, xung quanh yên tĩnh, là một khách sạn cực kỳ cao cấp ở khu vực này.
(*)
Lúc đưa chứng minh thư để đăng ký phòng, Hoắc Yên rốt cuộc giơ tay lên, yếu ớt hỏi: “Vậy em ở cùng phòng với Lâm Sơ Ngữ, hay là Tô Hoàn?”
Ánh mắt mọi người đồng thời bắn về phía cô, Hướng Nam cùng Thẩm Ngộ Nhiên lộ ra thâm ý, xích lại gần Phó Thời Hàn, ý vị sâu xa nói: “Ồ~~~~ thì ra cậu gạt chúng tớ, hai người còn chưa có…”
Phó Thời Hàn cũng hơi mất tự nhiên, vỗ nhẹ vào gáy Hoắc Yên một cái để trừng phạt.
Trên mặt Hoắc Yên nóng như thiêu đốt, đứng ở sau lưng anh thấp giọng nói: “Vậy… nghe theo sắp xếp của anh.”
Đương nhiên, cuối cùng chia chìa khóa, Hướng Nam và Thẩm Ngộ Nhiên một cái, Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ một cái, Hứa Minh Ý vì muốn tiết kiệm tiền phòng, nằm dưới đất phòng của Hướng Nam.
Phó Thời Hàn kéo theo hai vali hành lý đi trước, Hoắc Yên đi đằng sau, nhìn thoáng bóng lưng anh, lo lắng bất an.
Căn phòng rất rộng mang phong cách Nhật Bản, trên mặt đất trải thảm mềm mại, chính giữa đặt một cái giường lớn kiểu Tatami, rèm cửa được kéo ra, từ cửa sổ sát đất to đùng phóng tầm mắt ra xa là mặt biển phản chiếu ánh mặt trời, tầng tầng lớp lớp óng ánh như vảy cá.
Phó Thời Hàn đặt hành lý lên giá trước, sau đó lấy đồ vệ sinh ra xếp vào phòng tắm.
Hoắc Yên nhìn giường lớn ở chính giữa phòng, nhịp tim không khỏi gia tăng tốc độ.
Lúc Phó Thời Hàn đi ra, thấy cô đứng co quắp bên tường, không cần nghĩ cũng biết trong đầu nhóc con này đang chứa mấy thứ không lành mạnh.
Anh cười cười, nói: “Vừa rồi em mới làm anh mất mặt.”
Hoắc Yên hơi sợ hãi: “Sao lại mất mặt.”
Phó Thời Hàn kéo Hoắc Yên tới bên giường, thành khẩn nói: “Chúng ta bên nhau lâu như vậy, ra ngoài chơi còn tách nhau ra ngủ, cái này coi là gì.”
Hoắc Yên thấp giọng lẩm bẩm: “Đây không phải là bình thường sao.”
Tư duy của con trai và con gái, đôi khi thật đúng là không giống nhau, cô dường như nhớ ra cái gì, kinh ngạc nhìn Phó Thời Hàn: “Bọn họ không phải cho rằng chúng ta đã…”
Sau đó xấu hổ không nói tiếp được.
Phó Thời Hàn lại bình tĩnh “ừm” một tiếng: “Chỉ cần anh vẫn là một người đàn ông bình thường.”
Cho nên quen bạn gái lâu như vậy, lúc bạn cùng phòng hỏi, đương nhiên anh sẽ không nói mình còn là “bảo bảo” (trai tân).
Hoắc Yên cầm tay Phó Thời Hàn, chột dạ nói: ““Bảo bảo” có gì không tốt, cái này gọi là giữ mình trong sạch, anh hẳn nên lấy làm kiêu ngạo mới đúng.”
Phó Thời Hàn cười khẽ, đầu ngón tay vén sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai: “Tối nay, em đừng mong chạy thoát.”
Hoắc Yên vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài: “Em đi xem Lâm Sơ Ngữ các cậu ấy sắp xếp thế nào rồi.”
Chạy mất.
**
Biệt thự có hai tầng, mấy gian phòng, Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ chọn một một căn phòng ở tầng một cạnh vườn hoa, thông với sân bên ngoài, thấp thoáng bóng cây xanh, xung quanh yên tĩnh.
Hoắc Yên vừa mới vào phòng, liền bị Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn kéo tới.
“Tối nay các cậu muốn ngủ cùng nhau hả!”
“Hưng phấn! Cậu nhất định phải thể hiện tốt đấy!”
“Quay về nhớ báo cáo chiến công cho bọn tớ!”
…
Hai cô nàng kích động như tự mình lâm trận.
Hoắc Yên thật ra không phải là cô gái truyền thống bảo thủ, sớm muộn cũng sẽ đến bước này, trao cả linh hồn và thể xác cho Phó Thời Hàn, cô nguyện ý.
Tô Hoàn nói: “Nói thật, hai người ngày nào cũng dính với nhau, Hàn tổng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy mà không động vào cậu, rất đàn ông.”
Trước kia anh đã ám chỉ rất nhiều lần, anh muốn cô, nhưng chưa từng ép buộc cô, trừ khi cô đồng ý, bằng không anh chỉ đụng chạm mà thôi, sẽ không làm ra chuyện quá đáng.
Phó Thời Hàn vẫn luôn tôn trọng cô.
“Tớ rất căng thẳng.” Hoắc Yên không che dấu với chị em tốt: “Vừa mới trong phòng, chỉ có tớ với anh ấy, một cái giường đặt ở giữa, khỏi cần nói cũng xấu hổ thế nào, tớ nhìn cũng không dám nhìn, không còn cách nào đành phải chuồn ra ngoài tìm các cậu.”
“Đừng sợ, đây là chuyện đương nhiên.” Lâm Sơ Ngữ ngồi xổm xuống trước vali hành lý của mình, nói: “Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng đã xem trong tiểu thuyết tình cảm, thật sự rất tuyệt.”
“Bình thường quá trình như thế nào, cần phải làm những gì?”
Lâm Sơ Ngữ lắc đầu: “Trong tiểu thuyết tình cảm không miêu tả kỹ, đến tắt đèn là xong.”
Tô Hoàn đề nghị: “Như vậy đi, tớ có cách này, tớ sẽ tìm một bộ “phim hành động” gửi vào điện thoại của cậu, cậu tự xem rồi học bổ túc một chút, đến lúc đó tránh làm trò cười.”
Hoắc Yên đỏ mặt gật đầu, Lâm Sơ Ngữ nói: “Có thể gửi cho tớ nữa được không, tớ cũng muốn xem.”
Tô Hoàn chọc chọc đầu bạn: “Bạn trai còn không có, xem vô dụng.”
“Ôi chao, mặc dù không có bạn trai, những cũng rất tò mò mà.”
Các cô gái cười cười nói nói sắp xếp đồ đạc của mình, Hướng Nam tới gõ cửa phòng bọn họ: “Chuẩn bị một chút, đợi một lúc nữa có thể ra bãi biển ngắm mặt trời lặn, hoặc xuống biển chơi một chút.”
“Được rồi.”
Các cô gái thay đồ bơi của mình, khoác áo choàng tắm do khách sạn chuẩn bị từ trước, cầm phao bơi ra khỏi phòng.
Mấy chàng trai đã đợi ngoài cửa, bọn họ cũng thay quần bơi, nửa người trên trần trụi, ngoại trừ Thẩm Ngộ Nhiên, ba người còn lại đều có cơ bắp.
Làn da của Hứa Minh Ý đen hơn mọi người một chút, có thể nhận ra đó là màu lúa mạch khỏe khoắn hình thành do thời gian dài phơi nắng.
Còn da của Hướng Nam và Phó Thời Hàn rất trắng, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, đều là thiếu gia nhà giàu được nuôi trong lồng kính, tập luyện trong phòng thể hình mới ra được dáng người này.
Duy chỉ có Thẩm Ngộ Nhiên không yêu thích hoạt động, dẫn đến bụng bằng phằng, không có một múi cơ nào.
Mấy cô gái cười nhạo một lúc lâu, không có so sánh không có tổn thương, Thẩm Ngộ Nhiên cảm thấy cực kỳ bị sỉ nhục, thề lần này trở về nhất định sẽ tập luyện mỗi ngày.
Bãi cát vàng chạy dài dọc bờ biển, ánh mặt trời lúc hoàng hôn đã không còn chói chang, gió nhè nhẹ thổi qua, xen lẫn với vị mặn đặc trưng của biển.
Mấy chàng trai vừa mới xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Con gái có nhan sắc, biết cách ăn mặc không ít, nhưng đầu năm nay con trai lại rất hiếm, nhất là mấy anh chàng đẹp trai, thân hình cao lớn, có cơ bắp lại càng hiếm có cực kỳ.
Vậy nên khó trách đoạn đường này, bọn họ thu hút không ít cái quay đầu
Hoắc Yên cảm nhận được người đàn ông nhà mình đang bị bao nhiêu ánh mắt ham muốn nhìn chằm chằm như hổ đói, cô vội vàng sát tới, cầm tay Phó Thời Hàn như muốn tuyên bố chủ quyền “Đừng có nhìn, anh ấy là hoa đã có chủ! Đây là bắp cải trắng nhà tôi!”
Phó Thời Hàn biết tâm tư nhỏ của Hoắc Yên, anh dứt khoát đưa tay khoác lên vai cô, vừa ôm vừa đi, động tác càng thêm thân mật.
Cứ như vậy, ánh mắt con gái xung quanh bắt đầu trở lên ý vị thâm trường, vừa ước ao vừa ghen tị, lưu luyến không rời tản đi.
Mấy người tới chỗ bãi cát tương đối thưa người ngồi xuống, Lâm Sơ Ngữ và Thẩm Ngộ Nhiên đã không thể chờ đợi mà xuống nước, Hoắc Yên không biết bơi, chỉ có thể ngồi trên bờ biển, Phó Thời Hàn đương nhiên ngồi bên cạnh chơi cùng cô.
Hoắc Yên nhìn khắp bốn phía, phát hiện có rất nhiền con gái đang nhìn trộm Phó Thời Hàn.
Anh để trần, chỉ mặc một cái quần đi biển đầy màu sắc, cơ bắp trên người cực kỳ cân xứng, cảnh đẹp ý vui.
Hoắc Yên vội vàng cầm khăn tắm quấn lên người anh, trách cứ: “Anh mặc vậy lộ hàng nhiều quá.”
Phó Thời Hàn rất oan ức, phóng tầm mắt nhìn cả bãi biển, có người đàn ông nào mà không lộ chứ.
“Anh là đàn ông, sợ gì.”
“Vậy cũng không được.” Hoắc Yên cố chấp nói: “Em không thích anh bị người khác nhìn chằm chằm.”
Bảo bối của mình, chỗ nào người khác cũng không được ngấp nghé.
“Bạn trai em trung thành tuyệt đối, còn có gì phải lo lắng.”
“Chính là không thích.”
Phó Thời Hàn lấy khăn tắm quấn người kín mít, ngoan ngoãn nói: “Không cho người khác nhìn, vui vẻ chưa em.”
Hoắc Yên nở nụ cười, lộ ra hai cái răng cửa nho nhỏ, dáng vẻ vẫn như khi còn bé, ngây thơ chân thành.
Chỉ là cơ thể của cô, đã không phải là cơ thể của trẻ con.
Phó Thời Hàn tháo khăn tắm trên người cô xuống, áo tắm là kiểu hai phần trên dưới, phần trên là áo ngực màu đỏ nhạt, phần dưới là một chân váy ngắn viền hoa.
Dưới xương quay xanh xinh đẹp, bộ ngực dậy thì tương đối kiêu ngạo, xuống nữa là vòng eo thon nhỏ mảnh mai, còn cặp mông vểnh lên kia, bất kể thưởng thức từ góc độ nào, đều là cảnh tượng cực kỳ sexy.
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, trong đôi đồng tử đen láy bắt đầu xuất hiện chút mật mờ, nhìn khuôn mặt nóng hổi của cô.
Hoắc Yên đưa tay che tầm mắt của Phó Thời Hàn, anh thuận thế nhắm mắt lại, lông mi dài quét qua lòng bàn tay của cô.
“Anh nhìn đi đâu đấy.”
Cô nũng nịu kêu lên khiến toàn thân Phó Thời Hàn tê dại.
Anh bắt lấy cổ tay Hoắc Yên, thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình, vén mái tóc dài của cô lên, đầu mũi nghịch ngợm cọ vào phần da thịt trắng nõn bóng loáng ở cổ Hoắc Yên.
Cơ thể cô mang hương vị của sữa, thơm thơm, cực kỳ dễ chịu.
“Yên Yên trưởng thành rồi.”
Cách gọi Yên Yên chỉ người lớn trong nhà mới có thể gọi, lúc này anh gọi cô như vậy, nghiễm nhiên có chút hương vị “Trong nhà có con gái mới lớn”.
Hoắc Yên giơ tay ôm cổ Phó Thời Hàn, lấy trán mình cọ vào trán anh, giọng nói rất nhỏ: “Phó Thời Hàn, có phải anh đã sớm thích em rồi không?”
“Đúng vậy.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
“Khi nào vậy.”
“Không rõ nữa.” Phó Thời Hàn nhớ lại, nói: “Lần đầu tiên nghe ba mẹ nói chuyện kết hôn với nhà họ Hoắc, trong đầu anh liền hiện lên hình ảnh của em.”
Hoắc Yên rất thích nghe anh dùng nói giọng nhàn nhạt nói chuyện, Phó Thời Hàn lúc này, dịu dàng cực kỳ.
“Vậy anh còn nhớ được những chuyện gì.”
“Anh nhớ, em luôn đi đằng sau anh.” Phó Thời Hàn cười nói: “Vụng về, bất kể anh làm gì, em đều đi theo anh, anh đi nhà vệ sinh em liền chờ bên ngoài.”
Gương mặt Hoắc Yên đỏ bừng: “Khi đó em còn nhỏ, cảm thấy anh xinh đẹp, nghĩ muốn nhìn anh nhiều một chút.”
“Sau này anh bắt nạt em, trêu chọc em, em cũng không mang thù, mấy phút liền quên giống như cá vàng, còn tốt với anh, gọi anh là Hàn ca.”
Phó Thời Hàn nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: “Còn nhớ rõ không, bím tóc sừng dê của em là do anh cắt một bên, khi đó em nước mắt nước mũi tèm lem, anh sợ em dẫn người lớn trong nhà tới, liền không cho phép em khóc, em chỉ tủi thân nhìn anh, cũng không dám khóc.”
“Anh thật sự cực kỳ quá đáng.” Hoắc Yên bĩu môi một cái.
Phó Thời Hàn vòng tay qua hông cô, ôm chặt: “Không biết vì sao, một chút khoái chí khi trêu chọc em cũng không có, nhìn em khóc, lần đầu tiên anh cảm thấy thế nào là đau lòng, cũng cực kỳ hối hận.”
“Cực kỳ hối hận, cho nên anh liền cạo đầu em!” Hoắc Yên tức giận nói: “Giống như con trai, hại em phải đội mũ mấy tháng.”
“Để đối xứng mà.” Phó Thời Hàn cười nói: “Nếu không chỉ có một bên có bím tóc, nhìn buồn cười lắm.”
“Hừ, cưỡng từ đoạt lý, nếu như không phải khi đó không hiểu thẩm mỹ, em khẳng định sẽ hận chết anh.”
“Anh nhớ khi đó em còn rất vui vẻ, gặp ai cũng khoe đây là Hàn ca cắt cho em nhé.”
Hàn ca, nhất định là tốt nhất.
Khi đó anh đã thề, muốn cho em những thứ tốt nhất, không chỉ sự quan tâm và chăm sóc, còn là tuổi thơ, tuổi trẻ và tương lai tốt nhất.
Những năm qua, anh vừa là thầy vừa là bạn, vừa là anh lại vừa là cha.
Nếu không có anh, thời niên thiếu của Hoắc Yên bình bình đạm đạm, có lẽ sẽ không có bất cứ hồi ức đáng giá nào, nhưng Phó Thời Hàn đã xuất hiện, mỗi ngày đều giống như xâu một chuỗi ngọc trai, quý giá trân trọng.
“Khi đó, anh đã muốn cho em một tương lai?”
Phó Thời Hàn nhéo mũi cô: “Anh còn chưa biến thái như vậy, lúc đó chỉ muốn che chở cho em lớn lên, không để những tên con trai khác bắt nạt em, còn giúp con nhóc ngốc ngếch nhà em chọn một người đàn ông tốt để phó thác cả đời, chẳng qua nhìn tới nhìn lui, trên đời này chỉ sợ không có người đàn ông nào tốt hơn anh cả.”
Hoắc Yên phá lên cười: “Anh cái người này có thể giữ liêm sỉ một chút được không?”
Phó Thời Hàn ngậm lấy môi của cô: “Anh chỉ cần vợ anh thôi.”
Editor: Chương sau Phó cầm thú lên sóng!!
Danh sách chương