Anh không đáng tin tưởng vậy sao?
“Rất tốt, nhớ lời anh nói.” Bạch Dương nói xong, cúp điện thoại.

Phó Kình Hiên nhìn điện thoại đã trở về danh bạ, ánh mắt sâu thẳm không rõ.

“Kình Hiên, cô Bạch nói thế nào?” Cố Tử Yên nhìn anh hỏi.

Phó Kình Hiên giương mắt: “Cái gì mà nói thế nào?”
“Chính là liên quan đến việc xử lý Tiểu San, anh không kể chuyện Tiểu San làm cho cô ấy sao, cô Bạch định xử lý Tiểu San thế nào?” Cố Tử Yên cắn môi, trên mặt viết đầy vẻ quan tâm.

Phó Kình Hiên nhéo một cái sống mũi: “Không biết, cô ấy chưa nói.”
Nhưng nghe Bạch Dương nhắc tới Mạnh San giọng lạnh như băng.


Chắc hẳn số phận của Mạnh San sẽ không tốt lắm.

“Cô Bạch chắc sẽ không bỏ qua cho Tiểu San đâu.” Cố Tử Yên lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng: “Lần trước em làm cô ấy ngã, phải bồi thường cho cô ấy nhiều vậy, còn có cô Cao cũng vậy, nhà họ Cao bây giờ cũng thành tuyến hai, thế thì Tiểu San...”
Cố Tử Yên giữ tay Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh giúp Tiểu San một tay có được hay không?”
Phó Kình Hiên nắm tay rút ra: “Xin lỗi Tử Yên, anh đã đồng ý với Bạch Dương, sẽ không nhúng tay vào.”
“Nhưng mà Tiểu San là bạn em, cô ấy làm vậy cũng vì bảo vệ em, em không thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện, Kình Hiên...”
“Được rồi.” Phó Kình Hiên ôm cô vào ngực: “Mạnh San làm chuyện này, không có gì liên quan đến em, nếu cô ấy làm sai, thì phải trả giá tương ứng, em biết chưa?”
Anh nhìn cô ta.

Đối mặt với người đàn ông ánh mắt sâu như giếng cổ, tim Cố Tử Yên chợt trầm xuống, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Sai thì phải trả giá thật đắt.

Vậy nếu như một ngày kia anh phát hiện những việc cô làm, anh sẽ đối xử với cô thế nào?

Nghĩ tới đây mà Cố Tử Yên không nhịn được run lập cập, đáy mắt tràn đầy vẻ thấp thỏm.

Không được, cô nhất định không thể để cho anh phát hiện, vĩnh viễn không thể.

Cho nên Bạch Dương phải chết, chỉ có Bạch Dương chết, bí mật của cô mới không bị phơi bày!
Bên kia, Lục Khởi thấy Bạch Dương để điện thoại xuống, vội hỏi: “Phó Kình Hiên nói gì với em thế?”
“Cũng không có gì, chỉ nói cho em biết là ai làm, sau đó em bảo anh ta không nên nhúng tay thôi.” Bạch Dương xoa xoa bả vai có chút đau nhức.

“Anh ta đồng ý rồi sao?”
“Ừ.”
Lục Khởi bĩu môi khinh thường: “Mạnh San là bạn Cố Tử Yên, Cố Tử Yên nhất định sẽ để Phó Kình Hiên giúp Mạnh San, mà Phó Kình Hiên đối với Cố Tử Yên lại nuông chiều không hề có giới hạn, nói không chừng Cố Tử Yên khóc hai tiếng, anh ta lại mềm lòng đổi ý.”
“Nếu mà là thế thật...” Bạch Dương siết tay một cái, trong mắt lạnh như băng, chậm rãi mở miệng: “Vậy cũng chớ trách em cá chết lưới rách với anh ta.”
Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, em nghiêm túc sao?”
Lục Khởi nuốt nước miếng một cái: “Cái đó, bé yêu em định cá chết lưới rách với anh ta thế nào?”
Bạch Dương nhìn anh một cái, trong mắt vẻ nghiêm túc không che giấu chút nào.

“Chuyện còn chưa xảy ra, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Bạch Dương chống ghế đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, em đi về trước, lát nữa anh giúp em liên hệ bên truyền thông, em muốn tổ chức họp báo.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện