Chương 45: Tiên Phát Chế Nhân
Trở lại quán trọ, Lâm Minh kiểm tra lại vết thương. Vết thương do chủy thủ đâm không nặng, độc tố cũng đã bị luyện hóa, chỉ cần vài ngày là có thể bình phục hoàn toàn.
Cậu mở túi trữ vật của các sát thủ ra. Ngoài một lượng linh thạch đáng kể, cậu còn tìm thấy một tấm lệnh bài bằng hắc thiết, trên đó có khắc hai chữ "Hắc Phong".
"Hắc quản sự... Hắc Phong..." Lâm Minh lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sắc bén. "Chắc chắn là có liên quan đến nhau."
Cậu biết rằng, nếu không nhổ cỏ tận gốc, Hắc quản sự sẽ không bao giờ để yên cho cậu. Chỉ có kẻ ngu mới ngồi chờ địch nhân đến cửa lần thứ ba.
Cậu không thể bị động nữa, cậu phải chủ động ra tay! Ngày hôm sau, Lâm Minh thay một bộ quần áo khác, thay đổi dung mạo một chút, biến thành một gã tu sĩ trông có vẻ tầm thường, rồi đi đến Hắc Phong Các - sòng bạc lớn nhất ở khu vực phía Tây của Thiên Nam Thành, cũng là nơi Hắc quản sự làm việc.
Cậu không gây sự chú ý, chỉ lặng lẽ như một con bạc bình thường, quan sát địa hình, ghi nhớ lộ trình tuần tra của các vệ sĩ và lắng nghe tin tức. Rất nhanh, cậu đã xác định được, phòng làm việc và nghỉ ngơi của Hắc quản sự nằm ở tầng cao nhất, nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Đêm đó, một bóng đen lặng lẽ áp sát Hắc Phong Các.
Dựa vào những gì đã quan sát ban ngày, Lâm Minh dễ dàng tránh được các chốt canh gác, leo lên tầng cao nhất như một bóng ma. Nơi này được bố trí một trận pháp phòng ngự cấp cao, nhưng đối với cậu, người có thể dùng sức mạnh để phá vỡ mọi thứ, nó không phải là vấn đề.
"ẦM!"
Cậu tung một quyền, phá vỡ trận pháp phòng ngự, xông thẳng vào căn phòng xa hoa lộng lẫy bên trong.
Hắc quản sự đang ngồi thưởng thức rượu ngon, bên cạnh là hai vệ sĩ thân tín, tu vi đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn nghe thấy tiếng nổ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Minh thì hoảng sợ đến mức làm rơi cả ly rượu.
"Ngươi... tại sao ngươi còn sống?!"
"Ta đến lấy mạng của ngươi." Giọng Lâm Minh lạnh như băng.
"Bảo vệ ta!" Hắc quản sự hét lên. Hai tên vệ sĩ lập tức rút pháp khí ra, xông về phía Lâm Minh. Bản thân Hắc quản sự là một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, cũng nhanh chóng lấy ra một tấm thuẫn bài để phòng ngự.
Nhưng trước mặt một Lâm Minh đang ở trạng thái toàn thịnh và tràn ngập sát ý, sự chống cự của chúng thật yếu ớt.
Lâm Minh không nói một lời thừa, đôi Huyền Thiết Trọng Quyền múa lên, tạo thành những quyền ảnh đầy uy lực. Chỉ trong ba chiêu, hai tên vệ sĩ đã bị đánh bay, không rõ sống chết.
Hắc quản sự kinh hãi tột độ, hắn không ngờ thực lực của Lâm Minh lại kinh khủng đến vậy. Hắn quay người định bỏ chạy.
Nhưng Lâm Minh đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, một tay bóp chặt lấy cổ hắn.
"Tha... tha mạng..." Hắc quản sự khó khăn nói.
"Ngươi đã sai khi động đến ta." Lâm Minh lạnh lùng nói. Cậu siết mạnh tay.
"Rắc!"
Cổ của Hắc quản sự bị bóp gãy. Ánh mắt của hắn vẫn còn tràn ngập sự sợ hãi và không thể tin nổi.
Sau khi giết chết Hắc quản sự, Lâm Minh tìm thấy mật thất chứa kho báu của hắn. Bên trong, linh thạch chất thành một ngọn núi nhỏ, ngoài ra còn có không ít đan dược và tài liệu luyện khí quý giá. Toàn bộ tài sản mà Hắc quản sự tích cóp cả đời, nay đã thuộc về Lâm Minh.
Số linh thạch này, đã đủ để cậu có tư cách tranh đoạt Ngũ Hành Bổ Thiên Thạch!
Trước khi rời đi, Lâm Minh dùng một quyền in một dấu nắm đấm sâu hoắm lên bức tường của mật thất. Đó là một lời cảnh cáo.
Ngày hôm sau, tin tức Hắc quản sự và toàn bộ cao thủ ở tầng cao nhất của Hắc Phong Các bị giết một cách bí ẩn đã gây ra một cơn địa chấn trong thế giới ngầm của Thiên Nam Thành. Mọi người đều đoán ra kẻ ra tay là "Quyền Vương", nhưng không một ai dám nói ra.
Từ đó về sau, không một thế lực nào dám làm phiền đến Quyền Vương của Đấu Trường Sinh Tử nữa. Con đường kiếm tiền của Lâm Minh trở nên vô cùng thuận lợi, và cậu đang lặng lẽ chờ đợi, chờ đến ngày Đại Hội Đấu Giá bắt đầu.
Trở lại quán trọ, Lâm Minh kiểm tra lại vết thương. Vết thương do chủy thủ đâm không nặng, độc tố cũng đã bị luyện hóa, chỉ cần vài ngày là có thể bình phục hoàn toàn.
Cậu mở túi trữ vật của các sát thủ ra. Ngoài một lượng linh thạch đáng kể, cậu còn tìm thấy một tấm lệnh bài bằng hắc thiết, trên đó có khắc hai chữ "Hắc Phong".
"Hắc quản sự... Hắc Phong..." Lâm Minh lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sắc bén. "Chắc chắn là có liên quan đến nhau."
Cậu biết rằng, nếu không nhổ cỏ tận gốc, Hắc quản sự sẽ không bao giờ để yên cho cậu. Chỉ có kẻ ngu mới ngồi chờ địch nhân đến cửa lần thứ ba.
Cậu không thể bị động nữa, cậu phải chủ động ra tay! Ngày hôm sau, Lâm Minh thay một bộ quần áo khác, thay đổi dung mạo một chút, biến thành một gã tu sĩ trông có vẻ tầm thường, rồi đi đến Hắc Phong Các - sòng bạc lớn nhất ở khu vực phía Tây của Thiên Nam Thành, cũng là nơi Hắc quản sự làm việc.
Cậu không gây sự chú ý, chỉ lặng lẽ như một con bạc bình thường, quan sát địa hình, ghi nhớ lộ trình tuần tra của các vệ sĩ và lắng nghe tin tức. Rất nhanh, cậu đã xác định được, phòng làm việc và nghỉ ngơi của Hắc quản sự nằm ở tầng cao nhất, nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Đêm đó, một bóng đen lặng lẽ áp sát Hắc Phong Các.
Dựa vào những gì đã quan sát ban ngày, Lâm Minh dễ dàng tránh được các chốt canh gác, leo lên tầng cao nhất như một bóng ma. Nơi này được bố trí một trận pháp phòng ngự cấp cao, nhưng đối với cậu, người có thể dùng sức mạnh để phá vỡ mọi thứ, nó không phải là vấn đề.
"ẦM!"
Cậu tung một quyền, phá vỡ trận pháp phòng ngự, xông thẳng vào căn phòng xa hoa lộng lẫy bên trong.
Hắc quản sự đang ngồi thưởng thức rượu ngon, bên cạnh là hai vệ sĩ thân tín, tu vi đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn nghe thấy tiếng nổ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Minh thì hoảng sợ đến mức làm rơi cả ly rượu.
"Ngươi... tại sao ngươi còn sống?!"
"Ta đến lấy mạng của ngươi." Giọng Lâm Minh lạnh như băng.
"Bảo vệ ta!" Hắc quản sự hét lên. Hai tên vệ sĩ lập tức rút pháp khí ra, xông về phía Lâm Minh. Bản thân Hắc quản sự là một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, cũng nhanh chóng lấy ra một tấm thuẫn bài để phòng ngự.
Nhưng trước mặt một Lâm Minh đang ở trạng thái toàn thịnh và tràn ngập sát ý, sự chống cự của chúng thật yếu ớt.
Lâm Minh không nói một lời thừa, đôi Huyền Thiết Trọng Quyền múa lên, tạo thành những quyền ảnh đầy uy lực. Chỉ trong ba chiêu, hai tên vệ sĩ đã bị đánh bay, không rõ sống chết.
Hắc quản sự kinh hãi tột độ, hắn không ngờ thực lực của Lâm Minh lại kinh khủng đến vậy. Hắn quay người định bỏ chạy.
Nhưng Lâm Minh đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, một tay bóp chặt lấy cổ hắn.
"Tha... tha mạng..." Hắc quản sự khó khăn nói.
"Ngươi đã sai khi động đến ta." Lâm Minh lạnh lùng nói. Cậu siết mạnh tay.
"Rắc!"
Cổ của Hắc quản sự bị bóp gãy. Ánh mắt của hắn vẫn còn tràn ngập sự sợ hãi và không thể tin nổi.
Sau khi giết chết Hắc quản sự, Lâm Minh tìm thấy mật thất chứa kho báu của hắn. Bên trong, linh thạch chất thành một ngọn núi nhỏ, ngoài ra còn có không ít đan dược và tài liệu luyện khí quý giá. Toàn bộ tài sản mà Hắc quản sự tích cóp cả đời, nay đã thuộc về Lâm Minh.
Số linh thạch này, đã đủ để cậu có tư cách tranh đoạt Ngũ Hành Bổ Thiên Thạch!
Trước khi rời đi, Lâm Minh dùng một quyền in một dấu nắm đấm sâu hoắm lên bức tường của mật thất. Đó là một lời cảnh cáo.
Ngày hôm sau, tin tức Hắc quản sự và toàn bộ cao thủ ở tầng cao nhất của Hắc Phong Các bị giết một cách bí ẩn đã gây ra một cơn địa chấn trong thế giới ngầm của Thiên Nam Thành. Mọi người đều đoán ra kẻ ra tay là "Quyền Vương", nhưng không một ai dám nói ra.
Từ đó về sau, không một thế lực nào dám làm phiền đến Quyền Vương của Đấu Trường Sinh Tử nữa. Con đường kiếm tiền của Lâm Minh trở nên vô cùng thuận lợi, và cậu đang lặng lẽ chờ đợi, chờ đến ngày Đại Hội Đấu Giá bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương