Sau khi Huyết Ma Tông rút lui, Tịnh Liên Trai cuối cùng cũng được yên bình. Các nữ tu sĩ, dù vẫn còn sợ hãi, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Minh đã tràn ngập sự kính nể và biết ơn.

Lâm Minh, sau cú đột phá kinh thiên động địa, cơ thể vẫn còn khá yếu và linh lực trong kinh mạch vẫn còn hỗn loạn. Cậu được Tịnh Hải sư thái, trụ trì của Tịnh Liên Trai, mời vào trong tĩnh thất để điều tức.
Tịnh Hải sư thái là một lão ni tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ánh mắt hiền từ nhưng lại ẩn chứa sự thông tuệ. Bà chắp tay niệm Phật với Lâm Minh:

"Lâm thí chủ, đại ân của thí chủ, Tịnh Liên Trai không biết lấy gì báo đáp. Thí chủ đã cứu cả tông môn chúng tôi."

Lâm Minh vội đứng dậy, dù hơi lảo đảo, vẫn khách khí đáp: "Sư thái quá lời, ma đạo lộng hành, người trong chính đạo ra tay tương trợ là lẽ thường tình. Huống hồ, vãn bối cũng có việc cần nhờ đến Tịnh Liên Trai."

Tịnh Hải sư thái mỉm cười, bà đã nhìn ra mục đích ban đầu của Lâm Minh. Bà lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc, bên trong là một hạt sen (liên tử) to bằng ngón tay cái, toàn thân óng ánh như lưu ly, tỏa ra sinh cơ và linh khí nồng đậm.

"Đây là Bách Niên Ngọc Liên Tử từ hồ sen của bổn tự. Nó còn quý giá hơn cả đóa hoa sen mà thí chủ định hái. Thí chủ vừa mới Trúc Cơ, căn cơ chưa vững, dùng nó để củng cố cảnh giới là thích hợp nhất."

Lâm Minh mừng rỡ, đây đúng là thứ cậu cần nhất lúc này. Cậu không khách sáo mà nhận lấy: "Đa tạ sư thái!"

Tịnh Hải sư thái gật đầu, nhưng rồi bà nhìn sâu vào mắt Lâm Minh, ánh mắt có chút lo lắng: "Lâm thí chủ, công pháp của cậu vô cùng bá đạo, có sức thôn phệ mạnh mẽ. Loại công pháp này tuy tiến cảnh cực nhanh, nhưng cũng rất dễ sinh ra tâm ma, khiến bản thân rơi vào ma đạo lúc nào không hay."

Lâm Minh giật mình. "Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết" đúng là như vậy. Mỗi lần thôn phệ, trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác hung tàn, khát máu.

Thấy vẻ mặt của Lâm Minh, Tịnh Hải sư thái biết mình đã nói đúng. Bà đưa cho cậu một thẻ ngọc cũ kỹ.

"Đây là một quyển khẩu quyết của Phật môn, tên là Tịnh Tâm Chú. Nó không phải công pháp chiến đấu, mà là pháp môn để thanh tẩy tạp niệm, giữ cho linh đài (tâm trí) thanh tịnh. Mỗi khi cảm thấy tâm ma trỗi dậy, thí chủ hãy vận chuyển nó. Hy vọng nó có thể giúp được thí chủ trên con đường dài sau này."

Lâm Minh đón lấy thẻ ngọc, trong lòng vô cùng cảm kích. Món quà này còn quý hơn cả Ngọc Liên Tử. Nó chính là thứ có thể giúp cậu giữ được bản tâm, không bị công pháp điều khiển. Cậu trịnh trọng cúi người: "Ân tình của sư thái và Tịnh Liên Trai, vãn bối khắc cốt ghi tâm."

Sau khi điều tức thêm một ngày, Lâm Minh từ biệt Tịnh Liên Trai. Cậu biết rằng tin tức về mình sẽ sớm lan truyền. Cậu cần một nơi tuyệt đối an toàn để bế quan, củng cố tu vi Trúc Cơ và chuẩn bị cho những sóng gió sắp tới.

Dựa vào trí nhớ từ "Thất Sơn Chân Kinh", cậu hướng về Phượng Hoàng Sơn. Nơi đó có một hang động ẩn sau một vách núi cheo leo, hỏa linh khí dồi dào, rất thích hợp để tôi luyện linh lực vừa mới đột phá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện