Chương 38: Thiên Nam Thành

Một tháng sau trận chiến tại Ngọa Long Sơn, Thất Sơn đã dần trở lại vẻ yên bình vốn có.

Với sự sụp đổ của các cứ điểm chính, những tàn dư còn lại của Huyết Ma Tông nhanh chóng bị Thất Sơn Chính Đạo Minh dọn dẹp sạch sẽ.

Lâm Minh, sau khi từ chối vị trí Danh Dự Trưởng Lão nhưng vẫn giữ lại lệnh bài Khách khanh, đã lặng lẽ rời khỏi Thất Sơn Môn. Cậu không nói lời từ biệt với ai, chỉ có Diệp Băng Tâm dường như cảm nhận được, đứng từ xa trên một đỉnh núi, lặng nhìn bóng cậu biến mất ở cuối chân trời.

Dựa theo chỉ dẫn của Thất Sơn chân nhân, Lâm Minh mất gần một tháng di chuyển, vượt qua những dãy núi và bình nguyên rộng lớn, cuối cùng cũng đến được một bến cảng tu chân có tên là "Vân Khởi Trấn". Nơi này không thuộc phạm vi của Thất Sơn nữa, mà là một điểm trung chuyển, một cửa ngõ để đi vào thế giới rộng lớn hơn.

Tại đây, lần đầu tiên Lâm Minh được nhìn thấy một chiếc Phi Vân Thuyền.

Nó không phải là một chiếc thuyền bình thường, mà là một tòa thành trì khổng lồ có thể bay được, dài hàng ngàn mét, được làm từ một loại gỗ linh mộc không xác định, trên thân khắc đầy những trận pháp phòng ngự phức tạp. Hàng trăm tu sĩ mặc đồng phục của Vạn Thương Hội với tu vi Trúc Cơ kỳ đang làm nhiệm vụ bảo vệ. Chỉ riêng khí thế của chiếc thuyền này đã vượt xa cả Thất Sơn Môn.

Lâm Minh dùng một phần linh thạch có được, mua một vé hạng phổ thông để đến thành thị tu chân lớn nhất ở phương Nam - Thiên Nam Thành.

Trên Phi Vân Thuyền, cậu như một người nhà quê lần đầu lên tỉnh. Cậu nghe các tu sĩ khác nói về những môn phái mà cậu chưa từng nghe tên, tranh luận về việc kết thành Kim Đan cần những loại thiên tài địa bảo gì, hay một vị Nguyên Anh lão tổ nào đó vừa mới xuất quan... Cậu nhận ra, thế giới mà cậu biết, thật sự quá nhỏ bé.

Sau hai mươi ngày di chuyển với tốc độ không thể tưởng tượng, một thành phố khổng lồ hiện ra ở phía chân trời.

Thiên Nam Thành! Nếu Thất Sơn Thành chỉ là một pháo đài kiên cố, thì Thiên Nam Thành là một kỳ quan của tạo hóa và sức người. Thành phố được xây dựng xung quanh một ngọn núi linh mạch khổng lồ, với vô số tòa tháp cao chọc trời, những hòn đảo bay lơ lửng giữa không trung được nối với nhau bằng những cây cầu ánh sáng. Vô số luồng sáng, là các tu sĩ đang cưỡi pháp bảo, di chuyển theo những tuyến đường đã được quy định sẵn trên không, tạo thành một cảnh tượng hoa lệ và sầm uất đến cực điểm.

Lâm Minh bước xuống từ Phi Vân Thuyền, hòa vào dòng người đông như kiến, trong lòng không khỏi chấn động.

Cậu nhìn thấy những đứa trẻ chỉ bảy, tám tuổi đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm, tầng sáu.

Những người bán hàng rong bên đường cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ. Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của cậu, vốn là đỉnh cao ở Thất Sơn, ở đây lại trở nên tầm thường đến đáng thương.

Đột nhiên, trên đường phố xảy ra một vụ xung đột. Một gã công tử tu vi Trúc Cơ đại viên mãn đang lớn tiếng quát mắng một người bán hàng. Đúng lúc đó, một đội tuần tra của thành phố đi tới. Vị đội trưởng chỉ hừ lạnh một tiếng, một luồng uy áp vô hình bao phủ lấy gã công tử kia.

"Kim Đan chân nhân!" Gã công tử lập tức biến sắc, cả người mềm nhũn, vội vàng xin lỗi rồi chạy mất.

Lâm Minh đứng từ xa, trái tim đập thình thịch. Đó là lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được sức mạnh của một tu sĩ Kim Đan. Đó không chỉ là sự chênh lệch về linh lực, mà là một loại áp chế về cảnh giới, về quyền năng "Lĩnh Vực" có thể khống chế một khoảng không gian nhỏ.

Chưa hết, đột nhiên một luồng thần thức mênh mông như biển cả từ trên trời quét qua toàn bộ thành phố, rồi nhanh chóng thu lại.

Luồng thần thức đó mạnh đến mức khiến cho linh hồn Lâm Minh run rẩy.

"Đó... đó là... Nguyên Anh lão tổ!" một tu sĩ bên cạnh kinh hãi thốt lên.

Lâm Minh hít một hơi thật sâu, nắm đấm siết chặt lại. Niềm tự hào khi trở thành anh hùng Thất Sơn, sự kiêu ngạo khi đánh bại Huyết Lệ, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Ở đây, cậu không là gì cả. Cậu chỉ là một hạt cát giữa sa mạc, một giọt nước giữa biển cả.

Cậu tìm một quán trọ bình thường, ngồi một mình trong phòng. Sự chênh lệch quá lớn này không làm cậu nản chí, ngược lại, nó đốt lên một ngọn lửa còn mãnh liệt hơn trong lòng cậu.

"Thế giới này... thật thú vị!"

Ánh mắt cậu lóe lên chiến ý hừng hực. Đỉnh cao của Thất Sơn không phải là điểm cuối, mà chỉ là điểm bắt đầu. Cậu muốn đứng trên đỉnh cao của cả thế giới này!

Mục tiêu trước mắt của cậu rất rõ ràng: Tìm hiểu về thế giới này, kiếm thật nhiều linh thạch, và quan trọng nhất, tìm cách đột phá Kim Đan Cảnh!

Hành trình mới của Lâm Minh tại Thiên Nam Thành, chính thức bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện