Rời khỏi đại điện, Lâm Minh được trao toàn quyền chỉ huy một tiểu đội tinh anh gồm mười lăm người. Đội ngũ này bao gồm Diệp Băng Tâm của Thất Sơn Môn, và các đệ tử ưu tú từ các môn phái khác trong liên minh. Trong đó, có một đệ tử của Thiết Kiếm Môn tên là Lý Kiệt, cháu của vị trưởng lão đã phản đối Lâm Minh, ánh mắt nhìn cậu rõ ràng mang theo vẻ không phục.

Tại một khu vực tập kết tạm thời, Lâm Minh mở bản đồ ra.

Hắc Phong Trại nằm trong một thung lũng hiểm trở của Tượng Sơn, chỉ có một lối vào duy nhất, dễ thủ khó công. Theo tình báo, Huyết Thủ Đồ Tể là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thủ đoạn tàn nhẫn, dưới trướng có gần một trăm ma tu, trong đó có khoảng mười tên là Trúc Cơ kỳ.

"Tiên Phong Sứ, theo ta thấy, chúng ta nên tập trung lực lượng, dùng trận pháp chính tông phá vỡ cổng trại rồi tấn công trực diện, dùng chính nghĩa áp chế tà ma!" Một đệ tử đề nghị, đây là lối đánh kinh điển của các môn phái chính đạo.

Lâm Minh lắc đầu. "Không được. Đánh như vậy thương vong sẽ rất lớn, lại dễ để cho đầu sỏ chạy thoát."

Đây là lần đầu tiên cậu chỉ huy một đội ngũ. Cậu không thể dùng cách chiến đấu đơn độc như trước. Cậu suy nghĩ một lát rồi chỉ vào bản đồ, giọng nói đầy quyết đoán.

"Chúng ta sẽ chia làm hai ngả."

"Diệp tiên tử, cô sẽ dẫn mười ba người, công khai tấn công vào cổng chính của Hắc Phong Trại. Không cần phải phá trại, chỉ cần tạo ra thanh thế thật lớn, dùng các pháp thuật tầm xa để khiêu khích, mục đích là thu hút toàn bộ sự chú ý của địch."

Sau đó, cậu chỉ vào một vách núi cheo leo ở phía sau sơn trại. "Ta sẽ một mình đi theo con đường này. Trong lúc tất cả bọn chúng đang tập trung ở cổng chính, ta sẽ đột nhập vào trung tâm sơn trại."

"Mục tiêu của ta rất đơn giản," ánh mắt Lâm Minh trở nên lạnh lẽo. "Trảm thủ! Giết chết Huyết Thủ Đồ Tể. Rắn mất đầu, đám ma tu còn lại sẽ tự tan rã."

Kế hoạch này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Lý Kiệt của Thiết Kiếm Môn lập tức phản đối: "Hồ đồ! Một mình đột nhập vào hang cọp? Đây là tự sát! Tiên Phong Sứ, hay là ngài sợ nguy hiểm, đẩy chúng tôi ra làm mồi nhử, còn mình thì muốn đi chiếm hết công lao?"

"Lý Kiệt, câm miệng!" Diệp Băng Tâm lạnh lùng quát. "Ngươi đang nghi ngờ quyết định của Tiên Phong Sứ sao?"

Lâm Minh không hề tức giận. Cậu chỉ liếc nhìn Lý Kiệt một cái, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến gã rùng mình. "Đây là mệnh lệnh.

Ngươi có thể không chấp hành, nhưng sau khi quay về, hãy tự mình giải thích với Lý trưởng lão và Thất Sơn chân nhân."

Cậu không cần giải thích thêm. Uy danh và thực lực cậu đã thể hiện đủ để lời nói của cậu mang theo sức nặng của một mệnh lệnh không thể kháng cự. Lý Kiệt mặt đỏ bừng, nhưng không dám nói thêm lời nào.

Kế hoạch nhanh chóng được triển khai.

Nửa ngày sau, tại Hắc Phong Trại, còi báo động rú lên inh ỏi. Vô số huyết quang và kiếm quang rực rỡ của nhóm Diệp Băng Tâm tấn công vào đại trận phòng ngự của sơn trại, tạo ra những tiếng nổ vang trời. Toàn bộ ma tu trong trại, bao gồm cả Huyết Thủ Đồ Tể, đều bị thu hút ra cổng chính để chống cự.

Cùng lúc đó, ở vách núi hiểm trở phía sau sơn trại, một bóng người mặc đồ đen, nhanh nhẹn như một con báo, đang lặng lẽ leo lên. Đôi mắt của Lâm Minh sắc như dao, nhìn chằm chằm vào tòa tháp chỉ huy ở trung tâm Hắc Phong Trtgtại, nơi tên Huyết Thủ Đồ Tể đang đứng.

Chiến dịch trảm thủ, chính thức bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện