Cuộc chiến tiếp tục, nhưng cán cân đã nghiêng hẳn về phía Thất Sơn Môn. Các đệ tử tinh anh của họ, với sự chỉ huy của Diệp Băng Tâm, nhanh chóng áp đảo đám đệ tử Huyết
Ma Tông đã mất đi sự chỉ huy.

Bản thân Diệp Băng Tâm thì một mình một kiếm đối đầu với Huyết Nhị. Mất đi người đồng đội phối hợp ăn ý, sức chiến đấu của Huyết Nhị đã giảm đi một nửa. Đối mặt với "Băng Phách Thần Kiếm" vừa ảo diệu vừa sắc bén của Diệp Băng Tâm, hắn chỉ có thể chật vật chống đỡ.

Nhưng đúng lúc này, Tịnh Hải sư thái, người đang được các sư cô dìu đỡ, đột nhiên biến sắc. Bà nhìn về phía hồ sen ở trung tâm Tịnh Liên Trai, hoảng hốt kêu lên:

"Không xong rồi! Mục tiêu thật sự của chúng! Mau ngăn chúng lại!"

Diệp Băng Tâm nghe thấy tiếng hét, trong lòng cũng dấy lên dự cảm chẳng lành. Nàng tung một chiêu kiếm bức lui Huyết Nhị, nhìn về phía hồ sen. Nàng kinh hoàng phát hiện ra, trong khi tất cả mọi người đang giao chiến ác liệt, một tiểu đội Huyết Ma Tông gồm năm người đã âm thầm tiếp cận hồ sen.

Chúng không tham gia chiến đấu, mà đang nhanh chóng bố trí một trận pháp tà ác xung quanh hồ. Chúng ném những lá cờ màu máu xuống nước, rồi tàn nhẫn giết chết chính những đồng môn đang bị thương của mình, dùng máu tươi của họ để tế trận.

Mặt hồ sen vốn trong như ngọc, tỏa ra linh khí thuần khiết, giờ đây đang dần chuyển sang màu đen kịt. Nước hồ sôi sục, bốc lên một mùi hôi thối, tanh tưởi.

"RẦM!"

Một cột nước màu đen khổng lồ từ giữa hồ phun thẳng lên trời. Tịnh Thủy Linh Nhãn đã bị ô uế hoàn toàn, đang nghịch chuyển thành một Ma Sát Chi Tuyền!

Luồng ma khí đen kịt, đậm đặc và ăn mòn lan tỏa khắp nơi. Các đệ tử Thất Sơn Môn cảm thấy linh lực trong người vận chuyển khó khăn, sức chiến đấu suy giảm. Ngược lại, đám ma tu của Huyết Ma Tông như được tiếp thêm sức mạnh, vết thương của chúng nhanh chóng lành lại, khí thế trở nên hung hãn hơn.

Huyết Nhị cười một cách điên dại: "Ha ha ha! Diệp Băng Tâm, các ngươi đến quá muộn rồi! Một khi Ma Tuyền hình thành, linh khí của Thủy Đài Sơn sẽ biến thành ma khí. Cả Thất Sơn này rồi sẽ là của Huyết Ma Tông ta!"

Tất cả mọi người bên phía chính đạo đều rơi vào tuyệt vọng.

Lâm Minh, đang dựa vào một tảng đá để điều tức vết thương, cũng chứng kiến cảnh tượng này. Lời nói của Tịnh Hải sư thái lại vang lên trong đầu cậu: "Tịnh Thủy Linh Nhãn có thể thanh tẩy tà khí..."

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cậu.

Thanh tẩy? Công pháp của mình... lại là thôn phệ!

Nó có thể thôn phệ độc khí, thôn phệ huyết tế... Vậy nó có thể thôn phệ được nguồn ma khí này không? Thậm chí... thôn phệ chính cái Ma Sát Chi Tuyền này không?

Đó là một canh bạc, một canh bạc dùng chính tính mạng của mình để đặt cược. Nhưng nhìn tình thế trước mắt, đây là con đường sống duy nhất.

Cậu loạng choạng đứng dậy, mặc kệ vết thương sau lưng đang rách ra.

"Lâm Minh, ngươi muốn làm gì? Mau trở lại!" Diệp Băng Tâm hét lên khi thấy hành động của cậu.

Lâm Minh không trả lời. Cậu chỉ quay lại nhìn nàng một cái, một ánh mắt mang theo sự kiên quyết chưa từng có. Sau đó, cậu gầm lên một tiếng, thân hình lao thẳng về phía cột nước ma khí đen kịt đang phun trào giữa hồ sen.

Cậu nhảy vào trung tâm của Ma Sát Chi Tuyền, nơi ma khí ăn mòn kinh khủng nhất.

"HỖN ĐỘN THÔN THIÊN! CHO TA NUỐT !!!"

Toàn bộ công pháp được cậu vận chuyển đến cực hạn, cơ thể cậu biến thành một vòng xoáy đen, bắt đầu điên cuồng thôn phệ nguồn năng lượng ma đạo thuần túy và kinh khủng nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện