Thủy Đài Sơn là ngọn núi thanh tú và thuần khiết nhất trong Thất Sơn. Linh khí nơi đây mang theo hơi nước mát lành, cây cối xanh tươi, tiếng suối chảy róc rách như tiếng đàn.

Lâm Minh vừa đặt chân đến chân núi đã cảm thấy tâm hồn thư thái hơn rất nhiều.

Nhưng càng đi lên, sự thư thái đó dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác áp lực và bất an.

Không khí quá tĩnh lặng. Không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu, ngay cả những con yêu thú cấp thấp thường ngày cũng không thấy bóng dáng. Trong không khí dường như còn phảng phất một mùi huyết tinh (mùi máu tanh) rất nhạt, nếu không phải thần thức của cậu đã mạnh hơn nhiều sau khi đột phá thì khó mà phát hiện ra.

Lòng Lâm Minh trầm xuống. Cậu tăng tốc, nhanh chóng bay về phía Tịnh Liên Trai.

Khung cảnh ngôi chùa Phật môn vẫn yên bình như cũ, nhưng không khí lại vô cùng nặng nề. Các sư cô đi lại vội vã, gương mặt ai cũng hiện rõ vẻ lo âu.

Cậu vừa đáp xuống sân, Tịnh Hải sư thái đã cảm ứng được, vội vàng ra đón. Nhìn thấy Lâm Minh, bà vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.

"Lâm thí chủ? Sao cậu lại đến đây?" Bà nhận ra tu vi của Lâm Minh đã là Trúc Cơ trung kỳ, trong lòng càng thêm chấn động trước tốc độ tu luyện của cậu.

"Vãn bối đi ngang qua, muốn đến thăm sư thái và mọi người." Lâm Minh nhìn vẻ mặt của bà, hỏi thẳng: "Sư thái, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Tịnh Hải sư thái thở dài một hơi, mời cậu vào trong tĩnh thất. Bà không giấu giếm, kể cho cậu nghe về bí mật của Tịnh Liên Trai.

"Phía dưới hồ sen ngàn năm của bổn tự có một Tịnh Thủy Linh Nhãn, là một trong những linh nhãn phụ của long mạch Thất Sơn. Nó có khả năng thanh tẩy mọi tà khí, là nền tảng của Tịnh Liên Trai. Nhưng nếu nó bị kẻ tu ma đạo chiếm được và dùng máu tươi để ô uế, nó sẽ nghịch chuyển thành một Ma Sát Chi Tuyền, biến cả Thủy Đài Sơn thành ma địa."

Bà nhìn Lâm Minh, ánh mắt đầy khẩn khoản:

"Mấy ngày nay, ta cảm nhận được sát khí đang bao trùm Thủy Đài Sơn. Huyết Ma Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua nơi này. Lâm thí chủ, đây là kiếp nạn của Tịnh Liên Trai, không liên quan đến cậu. Cậu đã cứu chúng tôi một lần, chúng tôi không thể để cậu vì chúng tôi mà gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cậu hãy mau rời khỏi đây!"

Lâm Minh nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ. Cậu nhìn vị sư thái hiền từ trước mặt, người đã trao cho cậu Tịnh Tâm Chú, giúp cậu giữ vững bản tâm. Cậu lại nhớ đến những sư cô lương thiện đã chăm sóc cậu.

Cậu lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Sư thái, năm xưa nếu không có sự chỉ điểm của người, có lẽ đã không có Lâm Minh hôm nay. Nếu Huyết Ma Tông muốn động đến nơi này, chúng phải bước qua xác của tôi trước."

"Cậu..." Tịnh Hải sư thái xúc động không nói nên lời.

Đúng lúc đó, bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm lại. Một đám mây màu đỏ máu khổng lồ từ đâu kéo đến, che phủ cả đỉnh Thủy Đài Sơn. Sát khí và huyết tinh khí nồng nặc đến cực điểm ập xuống. Một đại trận màu máu từ trên trời giáng xuống, bao bọc toàn bộ Tịnh Liên Trai.

Huyết Hà Đại Trận! Từ trong mây máu, hàng trăm bóng người mặc áo choàng đỏ của Huyết Ma Tông hiện ra, lơ lửng giữa không trung. Dẫn đầu là hai kẻ mặc áo choàng đen, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ mạnh mẽ, ánh mắt tàn nhẫn như ác quỷ. Đó chính là Huyết Nhất và Huyết Nhị của Huyết Sát Vệ.

Huyết Nhất cất giọng lạnh lẽo, âm thanh như sấm rền vang vọng khắp núi rừng:

"Tịnh Liên Trai, giao Tịnh Thủy Linh Nhãn ra đây, các ngươi có thể được chết toàn thây!"
Cùng lúc đó, bên trong Tịnh Liên Trai, một vầng hào quang Phật pháp màu vàng kim cũng bừng lên, tạo thành một hình hoa sen khổng lồ che chở cho cả ngôi chùa. Tịnh Liên Phật Quang Trận đã được khởi động. Nhưng dưới sự áp chế của Huyết Hà Đại Trận, vầng hào quang hoa sen liên tục rung chuyển, dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Cuộc vây công đã bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện