Trans: An An

Beta: Dép

Chu Dương không nói gì, anh giật lấy chiếc máy tính bảng từ tay Tô Thiến, nhìn lướt nhanh qua màn hình. Được rồi, lần này không phải kiểu người có gia thế khủng như Thẩm Hách, mà là Chương Tân Hoa, cậu ấm phất lên nhờ tiền đền bù giải tỏa. Quan trọng nhất, hiện tại Chương Tân Hoa lại là chủ nhà của Tô Hảo, cơ hội gặp gỡ giữa hai người tăng lên đáng kể. Hơn nữa, gia đình Chương Tân Hoa vì muốn mai mối cho anh ta còn hạ tiêu chuẩn đến mức chỉ cần là con gái là được.

Anh có linh cảm rằng, nếu ngay từ đầu người được giới thiệu là Chương Tân Hoa, rất có thể hai người đã thành đôi rồi.

Bàn tay siết chặt lấy chiếc máy tính bảng, gân xanh nổi lên. Sau đó, anh ném nó lại cho Tô Thiến, lạnh lùng liếc nhìn bà một cái rồi quay người đi lên tầng.

Lần đầu tiên Tô Thiến bị con trai nhìn như vậy. Bà ngây người vài giây, ôm chặt chiếc máy tính bảng trong lòng, cảm giác lạnh lẽo lan khắp sống lưng.

Bà nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng gọi: “Bác ơi, bác ơi, nhanh lên, tôi lạnh quá, nấu cho tôi ít nước gừng nóng đi.”

Sau đó, bà xỏ dép vào và đi về phía bếp.

Lên đến tầng trên, Chu Dương lấy điện thoại ra, tìm số của Chương Tân Hoa và gọi. Không lâu sau đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh Dương.”

Chu Dương dựa vào mép bàn, tay nắm chặt cây bút: “Mẹ tôi giới thiệu đối tượng cho cậu à?”

“À, hình như đúng vậy, mẹ em vừa gửi WeChat của đối phương cho em, nhưng em chưa kịp xem, đang ở bên ngoài.”

“Cậu có tài khoản phụ không?”

“Chắc là có.”

“Tốt lắm.” Chu Dương li3m môi, đáp.

“Hả? Gì vậy anh Dương?”

*

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Hảo đang rửa mặt trong phòng tắm, âm thanh bận rộn từ nhà bếp vọng vào. Thành Linh cầm muôi, đứng ở cửa phòng tắm, nhẹ nhàng hỏi: “Tô Hảo, mẹ làm thêm chút nữa, con mang đến công ty nhé?”

Miệng Tô Hảo đầy bọt, cô liếc nhìn mẹ, gật đầu: “Dạ vâng, cảm ơn mẹ.”

“Không có gì, à đúng rồi…” Thành Linh ho nhẹ một tiếng, Tô Hảo lại nhìn bà, thấy bà cười tươi rói, Tô Hảo nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Thành Linh mỉm cười: “Mẹ đã gửi cho con một danh thiếp. Lát con nhớ kết bạn nhé.”

“Dì Tô Thiến giới thiệu đấy, hình như là chủ nhà của chúng ta. Nhưng là một anh chàng trông khá sáng sủa.” Nỗi lo trong lòng Thành Linh vơi đi rất nhiều, nụ cười cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Tô Hảo hơi ngạc nhiên. Sau khi nhổ bọt và súc miệng, cô lau mặt và thoa kem dưỡng da, hỏi: “Là Chương Tân Hoa à mẹ?”

“Hình như vậy.”

Người chủ trẻ tuổi này, Tô Hảo chỉ gặp một lần vào đêm xảy ra sự cố ném đồ từ trên cao. Mấy lần thanh toán tiền thuê nhà đều là qua WeChat, hai người chưa từng nói chuyện. Chương Tân Hoa cũng không đăng bài trên trang cá nhân, có lẽ đã ẩn bài với những người thuê nhà như Tô Hảo.

Anh ta còn từng thấy cô và Chu Dương dây dưa với nhau. Vậy mà vẫn chịu nói chuyện với cô sao?

Tô Hảo lau tay, sửa soạn xong, cô vào phòng ngủ thay đồ rồi ra ngoài. Thành Linh đã bày sẵn bữa sáng lên bàn. Tô Hảo ngồi xuống, Thành Linh nhìn cô và nói: “Lát con nhớ kết bạn với người ta nhé.”

Tô Hảo cầm thìa, đáp: “ Vâng”

Chẳng phải đã có WeChat rồi sao? Còn phải kết bạn nữa sao?

Tô Hảo cầm bữa sáng mẹ đã chuẩn bị sẵn, đi xuống dưới tầng. Gió khá mạnh, lại còn lạnh nữa, mùa đông sắp đến rồi. Tô Hảo kéo chặt chiếc áo mỏng trên người, đến khu chung cư.

Chú bảo vệ trực ca đột nhiên từ bên trong bước ra, ôm một bó hoa hồng đưa cho cô.

Tô Hảo sửng sốt.

“Chú Lâm.”

Chú Lâm mỉm cười: “Sáng nay có một tiệm hoa gửi đến, nói là gửi cho cô.”

“Ở đây có thiệp.” Chú Lâm rút một tấm thiệp ra, Tô Hảo nhận lấy và mở ra xem.

“Vợ ơi, chào buổi sáng.”

_Chu Dương

Tô Hảo nhét lại thiệp vào bó hoa, rồi nói với chú Lâm: “Chú xử lý giúp con nha.”

Nói xong, cô quẹt thẻ và bước vào khu chung cư.

Chú Lâm đứng tại chỗ, mấy giây sau mới quay về phòng trực và gọi điện thoại.

“Haiz, cậu Chu à, cô ấy không nhận, bảo tôi xử lý.”

Ở đầu dây bên kia, một giọng nam trầm vang lên: “Vâng.”

Anh đã đoán trước điều này.

Sau khi lên tầng, vừa vào công ty Tô Hảo đã thấy kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng ngồi trên sofa, tay Kỳ Kỳ còn đặt trong tay Nghiêm Sùng. Tô Hảo mỉm cười bước tới, đặt bữa sáng trước mặt họ: “Hôm nay có bánh bao đấy.”

Kỳ Kỳ lập tức rút tay về: “Á á á, cảm ơn em, Tô Hảo.”

“Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.” Tô Hảo nhìn hai người họ, mỉm cười và trở về chỗ của mình. Có vẻ như sau một đêm, họ đã làm hòa. Không lâu sau, những người còn lại đến, tranh nhau đồ ăn sáng, ai nấy đều vui vẻ. Cuối cùng, tất cả đều gửi lì xì cho Tô Hảo, nhưng cô không nhận.

Kỳ Kỳ vừa uống sữa vừa ngồi xuống bên cạnh Tô Hảo, nói: “Cái này… vẫn phải trả tiền bữa sáng, cộng vào lương cơ bản nhé?”

Tô Hảo định nói không cần, nhưng cô dừng lại một chút, nghe Kỳ Kỳ nói tiếp: “Giúp chị làm bữa sáng mỗi ngày được không? Hôm nào không làm cũng không sao… chúng ta linh hoạt một chút nhé?”

Tô Hảo liếc nhìn Kỳ Kỳ, suy nghĩ một chút, thực ra mẹ cô có việc làm thì sẽ vui vẻ hơn, cô nói: “Để em bàn với mẹ em nhé.”

“Thế thì tốt quá!” Kỳ Kỳ hút sữa, rồi nghiêng đầu chăm chú nhìn Tô Hảo. Tô Hảo nhận thấy ánh mắt của cô ấy, bèn bớt thời gian nhìn lại cô ấy.

Kỳ Kỳ cười: “Tối qua chị thấy rồi nhé, một người đàn ông đẹp trai như thế buộc dây giày cho em, người đó là ai vậy? Vậy mà em còn nói là không đáng nhắc tới, đúng là khiêm tốn quá rồi.”

Lúc đó Tô Hảo không để ý lắm, nhưng cô là người xuống xe trước, Kỳ Kỳ ở phía sau, nhìn thấy cũng là bình thường thôi. Cô dừng lại một chút, rồi nói: “Cũng chỉ là như vậy thôi.”

“Đừng nói là như vậy mà, em nói đi, anh ta là người như thế nào?”

“Cũng được, nhưng mà…” Tô Hảo mở giao diện quản lý, màn hình hiện lên gương mặt cô, rồi cô nói: “Anh ấy…”

“Có phải có rất nhiều phụ nữ thích anh ta không? Còn nữa, chắc là anh ta phong lưu lắm nhỉ?” Kỳ Kỳ bóp bẹp hộp sữa, lập tức tiếp lời Tô Hảo. Tô Hảo khẽ gật đầu.

Kỳ Kỳ nói tiếp: “Chị đoán được đại khái rồi, em có biết đồng hồ trên tay anh ta trị giá bao nhiêu không?”

Tô Hảo lắc đầu, cô rất ít khi quan tâm đ ến những thứ này.

“Phải hơn hai mươi triệu đấy.” Kỳ Kỳ hạ giọng: “Chắc chắn nhà anh ta rất giàu, có phải công tử nhà giàu quần là áo lượt không?”

Tô Hảo đáp: “Không phải.”

“Ôi trời? Vậy chắc chắn là một ông lớn rồi.” Kỳ Kỳ trợn to mắt: “Người như vậy mà em cũng không c ần sao? Vậy em muốn người như thế nào?”

Tô Hảo chống cằm, nhìn về phía Kỳ Kỳ. Ánh mắt cô dịu dàng, khi nhìn sang, trong mắt mang theo một chút ấm áp. Kỳ Kỳ bị cô nhìn mà mặt đỏ lên.

Tô Hảo thật sự rất đẹp.

Tô Hảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Không biết phải diễn tả thế nào cho chị.”

“Cũng đúng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cũng có sự theo đuổi tình cảm của riêng mình, chị hiểu mà.” Kỳ Kỳ vuốt mái tóc mềm mại của Tô Hảo, cô ấy cảm thấy thật sự rất thoải mái khi chạm vào mái tóc đen mượt tự nhiên.

Tô Hảo mỉm cười nhìn Kỳ Kỳ, sau đó tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Kỳ Kỳ là người khá thấu đáo.

Lúc này Tô Hảo mới thật sự cảm thấy mình đã có một người bạn.

Tất nhiên Vân Lục cũng được coi là bạn cô, nhưng dù sao cô ấy cũng từ nhóm của Chu Dương.

Khi nghỉ ngơi lúc hơn mười giờ, Tô Hảo mới xem WeChat. Thành Linh đã gửi danh thiếp cho cô, cả Tô Thiến cũng gửi một cái. Danh thiếp hai người gửi không phải số điện thoại hiện tại của Chương Tân Hoa. Tô Hảo xem qua vài lần rồi thoát ra, cô phát hiện danh bạ có thêm một người mới. Tô Hảo mở ra, là số điện thoại do Thành Linh gửi.

“Tô Hảo.”

Tô Hảo dừng lại một chút rồi nhấn đồng ý.

Ngay khi vừa đồng ý, đối phương đã gửi tin nhắn đến.

Z: [Tô Hảo, em đã ăn sáng chưa?]

Tô Hảo: [Ăn rồi.]

Z: [Trời lạnh rồi, nhớ mặc ấm nhé.]

Tô Hảo: [Cảm ơn, anh cũng vậy.]

Z: [Anh có thể gọi em là “Hảo Hảo” không?]

Tô Hảo: [Được.]

Z: [Hảo Hảo, em kiệm lời vậy, có muốn hỏi anh điều gì không?]

Tô Hảo: [Hiện tại thì không.]

Z: [Chậc, vậy thì thôi.]

Tại Công nghệ Khoa học Kỹ thuật Quân sự.

Chu Dương soạn tin xong, ngón tay chạm vào bàn phím chín ô, vài giây sau, anh đặt điện thoại xuống, cả người thả lỏng. Anh bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng rồi khẽ chửi thề.

“Hơi căng thẳng, một câu nói phải chia thành hai câu. Chậc.” Anh dập tắt thuốc, cầm tách trà lên uống một ngụm trà đã nguội. Trợ lý Lục đứng bên cạnh, tay vẫn cầm tài liệu.

Cậu ấy nhìn Tổng giám đốc Chu vô tình gõ chữ “vợ” rồi lại xóa đi, sau đó mời Tô Hảo đi ăn, nhưng cảm thấy không ổn nên lại xóa đi. Sau đó anh gõ “anh nhớ em”, rồi lại lập tức xóa đi.

Thế là lịch sử trò chuyện trở thành như bây giờ.

Mở đầu rất đơn giản.

Ánh mắt Trợ lý Lục toát lên sự thương hại.

“Tổng giám đốc Chu, anh làm vậy có ổn không?”

“Còn cách nào khác à?” Chu Dương ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Cậu dạy tôi đi?”

Trợ lý Lục lắc đầu: “Tôi không biết dạy.”

Chu Dương dựa ra sau, kéo nhẹ cổ áo, bẻ khớp ngón tay, sau đó anh lại cầm điện thoại lên, chăm chú nhìn giao diện trò chuyện, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu soạn tin nhắn.

Z: [Em là người Hồi Giang phải không? Ở Hồi Giang có một con suối rất nổi tiếng tên là Hồi Khê. Anh nghe nói có một câu chuyện rất nổi tiếng về con sông đó. Em có thể kể cho anh không.]

*

Đến giờ nghỉ trưa, Tô Hảo về nhà ăn cơm trưa xong, ngồi trên ghế sofa mới nhìn thấy tin nhắn WeChat này. Cô nghĩ, thì ra Chương Tân Hoa đã từng đến Hồi Giang?

Nhớ lại câu chuyện đó, Tô Hảo cảm thấy trong lòng có chút mềm lòng.

Khi còn nhỏ, có người từng hát một bài hát tên là “Dòng nước Hồi Khê”.

Bài hát nói rằng nơi đó dành cho những người đến cầu nguyện cho ba kiếp. Nếu hai kiếp tiếp theo vẫn muốn ở bên nhau thì uống một ngụm nước suối Hồi Khê là có thể hứa hẹn ba kiếp.

Chính quyền Hồi Giang còn làm hẳn một tấm biển cho con suối Hồi Khê này. Có người còn mang nước đến đặt trong đó, nước suối Hồi Khê cũng có thể uống được, nhưng thường chỉ những cặp vợ chồng đã cưới nhau được bảy năm mới được phép đến.

Nhiều cặp đôi không thể vượt qua bởi “lời nguyền bảy năm”.

Câu chuyện quá thực khiến nhiều người không dám uống bừa, thậm chí số người uống ngày càng ít.

Tô Hảo cũng từng tưởng tượng cảnh cô cùng người phù hợp đến đó uống nước sau bảy năm yêu nhau. Đó là minh chứng cho tình yêu đẹp nhất.

Tô Hảo gửi tóm tắt câu chuyện cho Z. Một lúc lâu sau, khoảng hai tiếng Z mới phản hồi.

Z: [Một câu chuyện rất đẹp, đẹp giống như em vậy.]

Tô Hảo cảm thấy gần gũi với người này hơn.

Buổi chiều không nhiều việc, Tô Hảo cập nhật sản phẩm, làm mới hình ảnh của một số sản phẩm không mấy nổi bật. Có lẽ Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng cãi nhau một hai ngày, làm hòa xong thì lại quấn lấy nhau, đóng cửa văn phòng cả ngày không ra ngoài. Tiểu Thất và hai người nữa lại tụ tập bên Tô Hảo, trò chuyện với cô.

Tiểu Thất nói: “Trước kỳ nghỉ lễ chúng ta sẽ đi du lịch mùa đông. Mọi người thấy nên đi đâu?”

“Đi đi trên dây thép đi?” Tiêu Hoa nói.

“Tôi thấy ý tưởng này khá hay, Tô Hảo, cô thì sao?”

Tô Hảo: “Tôi không rành mấy vụ này, mọi người cứ sắp xếp đi.”

“Được rồi, vậy chúng ta thông báo quyết định này với Nghiêm Sùng thôi.” Ba người đầy hào hứng, Tô Hảo cũng cảm thấy có chút mong chờ.

Tiểu Thất nói: “Năm nay nhất định phải đi, hôm nay công ty bên cạnh đã đi rồi, hình như đến Disneyland, chụp rất nhiều ảnh, tôi ghen tị quá.”

“Tôi cũng ghen tị.”

“Tôi cũng vậy.”

Hơn sáu giờ tan làm, Tô Hảo và ba người Tiểu Thất cùng rời khỏi công ty. Ba người Tiểu Thất đều độc thân, tính cách có phần hướng nội, quây quần quanh Tô Hảo đi về phía cửa. Ai ngờ chạm mặt nhóm người công ty bên cạnh vừa đi chơi về, một đám người ồn ào, chen chúc xô đẩy, Tô Hảo lúng túng tránh sang một bên.

Lưng cô va phải một người.

Cô hơi sững sờ, ngẩng đầu lên.

Đường nét cằm của người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, góc cạnh rõ ràng. Anh nhìn mấy người vừa va vào cô, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo, sau đó anh cúi đầu xuống, đôi mắt hẹp dài phản chiếu gương mặt cô. Chu Dương khẽ nói: “Tan làm rồi à?”

“Anh đến đón em.”

———————————

Tác giả muốn nói:

Nửa Củ Cải Trắng quay mặt đi với vẻ khinh thường: Đồ chó, không ngờ lại chọn con đường mềm mỏng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện