Trans, edit và beta : Tà Nguyệt Điện Hạ
Trai giới kết thúc, trời đông giá rét cũng nhẹ nhàng lướt qua, đế đô vắng lặng trong ba tháng lại một lần nữa bắt đầu ca vũ thăng bình, phù dung trướng ấm, Vọng Nguyệt hà quang*. Một đêm mưa xuân tẩy sạch giá lạnh, hạnh hoa thơm ngát, thấm vào y phục mà chẳng chút ẩm ướt, mây xanh mờ ảo vấn vít nơi cành dương liễu, khắp chốn nở hoa.
*Trướng phù dung ấm áp, bờ Vọng Nguyệt rạng rỡ.
Khách vãng lai đi dọc theo chân Hoàng thành một vòng, liền kìm lòng không nổi mà để tâm hồn trôi nổi tận đâu, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ nương theo từng luồng gió mát mà biếng nhác một hồi, thoáng nghe thấy giọng ca của cô nương nào đấy xướng lên trong trẻo, không rượu tự say.
Toàn kinh thành đắm chìm trong một loại không khí vô cùng yên tĩnh. Vừa hết tháng trai giới, Hách Liên Bái giống như thở phào nhẹ nhõm, đã làm “Thánh minh quân chủ” đủ nghiền rồi, tự dưng sẽ không cần nửa đêm canh ba lết xác đi thượng triều nữa. Hách Liên nhị đương nhiên không còn khí lực giằng co nữa, Hách Liên Chiêu cùng Thái tử dường như đang thi thố xem ai so với ai điệu thấp được hơn vậy, bên nào cũng không chịu nói nhiều hơn một câu, sống không lý tưởng suốt ngày hầu hạ lão phụ nhà mình.
Chẳng khác gì sự yên lặng trước bão tố của biển cả, chực chờ sấm dậy đất bằng.
Mà sấm dậy này, đã nhằm vào lúc nhân gian đang độ thơm hương nhất, tháng tư nổ vang.
Không biết người ở đâu, cũng không biết là đã chịu kích thích gì, lại viết một phần thơ, tên là 《 Bảy sợ tám ngờ thực mê mang 》, truyền lưu khắp phố phường, tái bản không ngừng, thậm chí lan đến tận chốn Lưỡng Hồ mới bị quan viên địa phương phát hiện, mượn danh “Phong Vân khách” mà đem diện mạo đế vương của ngài nhất nhất miêu tả lại, kỹ càng tỉ mỉ chẳng khác gì trên Kim Loan điện có một đôi mắt bí mật, cứ như vậy nhìn mọi người nhảy nhót diễn trò, giả chết qua giả bộ lại.
Ai cũng không biết trò đùa này xuất phát từ chỗ nào, chỉ trong một đêm đêm liền nháo đến cả nước đều biết.
Hách Liên Bái mới vừa bị đánh một cái vào má trái, khí còn chưa có thuận, lại bị một chưởng không biết từ đâu tới đánh thẳng vào bên má phải, vì thế càng thêm giận dữ. Hắn cho rằng quyển thơ này lan tràn nhiều địa phương như vậy, nhất định là vây cánh không ít, tâm thêm phần lo sợ. Cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới chốn dân gian lại kẻ to gan lớn mật đến nhường ấy, dám minh mục trương đảm mà mắng hắn, sau lại không khỏi thẹn quá hóa giận, phát thệ phải lôi hết nhóm loạn đảng này ra, nhất định phải trảm thảo trừ căn mới được.
Trong triều dù gió yên cũng luôn ầm ầm ba tầng sóng vỗ, càng không cần phải nói chuyện lớn đến như thế này.
Lương Cửu Tiêu hay qua lại mấy nơi phố phường, trên tay không biết từ chỗ nào lấy được một phần, không dám cho Đại sư huynh bất cẩu ngôn tiếu của mình nhìn, liền đem vật quý này cấp cho “Khai sáng Vương gia” Cảnh Thất.
Ai ngờ lại bị Cảnh Thất mắng nhiếc ngay tại chỗ, giáo huấn một trận: “Cái thứ vớ vẩn này mà ngươi cũng dám lấy, muốn Hoàng Thượng sao nhà của ngươi sao?”
Lương Cửu Tiêu tự tìm mất mặt, sờ sờ cái mũi, không biết tại sao mỗi khi đứng trước mặt vị tiểu vương gia tuổi chẳng được bao nhiêu này, gã luôn tồn tại một loại cảm giác bản thân đang đối diện với trưởng bối, đầu ngẩng cao không nổi. Từ trước đến giờ gã vẫn luôn nghĩ nguyên nhân là bởi vì mình chưa phân biệt được xanh đỏ đã nhào tới ám sát Cảnh Thất, nên lòng mới mang áy náy. Lương Cửu Tiêu cọ cọ cái mũi, nói rằng: “Vương gia ngài nhìn một cái đi, người ta nói cũng đều là lời ngay ý thật”.
Cảnh Thất tùy tay nhặt lên một quyển sách rồi nện luôn xuống đầu gã, xem như đang thay Chu Tử Thư mà giáo dục một phen: “Lương Cửu Tiêu … Ngươi thật đúng là Lương đại ngốc tử! Hoàng Thượng đang nóng giận vô cùng, trước mắt toàn kinh thành lòng người hoảng sợ, ai cũng đều hận không thể nhỏ tiếng nói chuyện một chút, e sợ sẽ tai vách mạch rừng. Vậy mà ngươi còn dám cầm thứ này đến đây cho ta, là chê ta cùng Đại sư huynh của ngươi sống dai quá có phải hay không? Lăn cho nhanh! Đừng có lởn vởn trước mặt bổn vương! Thấy ngươi là lại muốn đập thử xem trong cái đầu đó chứa cái gì!”
Đầu bếp của Vương phủ có tay nghề vô cùng nổi danh, là vì trước kia đã từng làm một chức vụ nhỏ ở ngự thiện phòng trong cung. Kể từ lúc kết thúc kì trai giới trở về sau, Lương Cửu Tiêu vẫn thường chạy đến vương phủ cọ cơm ăn, cùng Cảnh Thất cũng xem như nhìn mặt nhau đến chán, tuy rằng tôn sùng có thừa, lại vẫn không sợ hắn, còn nói ba xạo rằng: “Đây cũng có phải là ngoại nhân đâu…”
Cảnh Thất không để ý tới gã, chỉ cúi đầu nói với tiểu điêu trong ngực: “Ngày mai ngươi đi trông cửa cho ta, không được để tên đại ngốc tử kia tiến vào, hắn mà vào liền cắn ngay, nghe thấy không?”
Tiểu điêu lập tức hướng về phía Lương Cửu Tiêu nhe răng tạc mao.
Lương đại ngốc tử có một lần chạy đến vương phủ chơi, thấy vật nhỏ này bộ dạng thực khả ái thì vô cùng thiếu đòn mà sờ soạng mông người ta một phen, từ nay về sau liền kết thù. Tiểu điêu thấy gã cũng chả khác gì như người ta thấy kẻ thù giết cha vậy, đuổi giết không tha, không cho gã thử một vuốt hay không cắn gã một hơi là không được, giải dược Cảnh Thất đem tồn trữ cứ thế được dùng hết, bất đắc dĩ, Lương Cửu Tiêu đành chuyên môn đến Vu đồng phủ tìm Ô Khê đòi nhiều một chút.
Biện pháp giải quyết của Ô Khê thực trực tiếp, chỉ gọi người cho gã một bình nhỏ, nói cho gã biết phân lượng một lần dùng.
Lương Cửu Tiêu liền trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Vu đồng, này không đủ a! Nó cứ thấy ta một lần là cắn một lần…”
Ô Khê diện vô biểu tình mà nói cho gã hay: “Súc sinh thiên tính, ta quản không được nó, nếu là như vậy, ngươi có thể không đi vương phủ”.
Cho nên lúc này vừa thấy tiểu điêu lại hướng mình thị uy, khí khái hào kiệt của Lương đại ngốc tử chỉ còn hơn phân nửa, lắp bắp nói rằng: “Vương…Vương gia, ngài phải ôm vật nhỏ này cho tốt đó, Vu đồng nói có thể lần tới sẽ không cấp giải dược nữa… A!”
Nói còn chưa xong, cũng không biết Cảnh Thất là lỡ tay hay cố ý, chỉ thấy tiểu điêu từ trong lồng ngực của hắn bay vút ra, hùng hổ hướng Lương Cửu Tiêu chạy tới. Lương Cửu Tiêu kêu thảm một tiếng, chưa đánh giáp lá cà đã quăng mũ cởi giáp, phóng thẳng khỏi Vương phủ không thèm quay đầu lại.
Cảnh Thất tự mình cầm cuốn 《Bảy sợ tám ngờ thực mê mang》kia lên, tỉ mỉ nhìn từ đầu tới đuôi một phen, vừa đọc vừa cười: “Có tài, người này có tài”.
Một mình đọc xong, cười cũng đã đủ, Cảnh thất lại trở về vẻ mặt lúc ban đầu, sau đó, hắn đem thứ kia đưa lại gần giá nến, thiêu đốt sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn, nhưng hắn cũng không gọi người đến, tự mình một người quét dọn sạch sẽ.
Trong lòng tính toán, ngày mai phải đi nói với Chu Tử Thư một tiếng, để hắn hảo hảo quản quản sư đệ ngốc nghếch này mới được. Cảnh Thất thực không rõ, cùng một sư phụ dạy dỗ, như thế nào Chu Tử Thư lại khôn khéo đến nhường ấy, lại có một tên sư đệ ngờ nghệch vậy đâu? Sự tình ngày càng phát triển theo chiều hướng không thể vãn hồi, việc điều tra chốn dân gian dần chuyển sang phía triều đình. Cảnh Thất dự đoán không sai, Hoàng Thượng lúc này bị mất hai lần thể diện, thật sự muốn tìm một cơ vội vãn hồi mọi sự —— không khí áp lực đến tồi tệ, người có khứu giác linh mẫn đã bắt đầu âm thầm thủ tiêu mọi thơ ca văn hiến trong nhà mình.
Không nói được, đây chính là muốn cấm ngôn.
Lại nói đơn giản một chút, chuyện này nếu cứ thế tiếp tục phát triển, chính là một hồi văn tự ngục*——
*Là một loại tù oan dùng để hãm hại các thành phần trí thức. Văn tự ngục từ xưa đã có, nhưng đến tận Thanh triều mới trở thành một loại nguy hiểm cho xã hội
Phần thơ kia do ai viết đã trở nên không hề trọng yếu, bảo ai viết thì sẽ là người đó viết, chỉ một câu nói đùa trong lúc ngâm thi tác phú cũng có khả năng trở thành chứng cứ cho việc mưu phản. Lão hoàng đế rốt cục vẫn là hoàng đế, không giống như các hoàng tử tiểu đánh tiểu nháo vu oan hãm hại lẫn nhau, hắn chuyện khác không được, chứ loại chuyện này thì chỉ cần nhấc tay một cái sẽ là một hồi kinh thiên động địa—— chư vị đại nhân nào lúc trước đã cùng Tưởng Chinh dâng thư tố cáo Nhị hoàng tử, một người cũng đừng hòng thoát, ai nấy đều được ‘chiếu cố’ đầy đủ.
Luật pháp không trừng trị số đông, từ trước đến nay đều thế, nhưng kẻ muốn được làm quan nhiều vô kể, thiếu một người cũng chả sao.
Đương nhiên, ngoại trừ Tưởng Chinh.
Hách Liên Bái vô cùng lừa mình dối người, lại còn tự cho là thông minh nên đã để lại một người, hắn cứ tưởng làm như thế thì người khác sẽ không biết bản thân bụng dạ nhỏ nhen rắp tâm phục thù vậy. Từ đầu chí cuối, tưởng như là đang nhắm vào Tưởng Chinh, thế nhưng hồi đó đến giờ chưa lúc nào thật sự nắm lấy đầu lão ta cả, cứ như vậy, đem lão nhân gia trở thành cả ngày lo sợ hãi hùng, rốt cuộc bị hù đến mức đổ bệnh không dậy nổi.
Đúng là nhà dột còn phải trời mưa, Tưởng Chinh vừa ngã bệnh thì ngay ngày hôm sau hậu viện Tưởng gia bị “Kẻ trộm” đột nhập, điều kì quái chính là, tên trộm này cái gì cũng chưa lấy, chỉ đem đầu của mấy con chó canh cửa vặn xuống hết cùng giết thêm một tiểu nha đầu nửa đêm thức giấc, ai ngờ lại bị một tiểu nha đầu khác nhìn thấy khiến nàng ta thét chói tai không ngừng, làm kinh động đến gia nhân Tưởng phủ, đến lúc này gã mới chật vật đào tẩu.
Tất cả các loại trộm cắp đều không bao giờ lấy mạng người khiến phải nháo đến tận cửa quan cả, chỉ hạ chút mê dược cho mấy con chó canh cửa, để nó ngất đi là xong việc —— Vậy lần này ắt hẳn không phải kẻ trộm, mà chính là thích khách.
Cũng không biết ai to gan lớn mật như thế, dưới chân thiên tử dám làm ra loại chuyện ám sát mệnh quan triều đình. Việc này làm kinh động cả Hách Liên Bái, hắn lập tức phái người đi điều tra, còn triệu tập mấy chục Ngự lâm quân đến canh giữ hộ viện cho Tưởng Chinh, lại bảo Hách Liên Dực đích thân tới Tưởng phủ xem xét tình hình. Thái tử tuy từng kêu Lục Thâm tố cáo Tưởng Chinh, nhưng lúc này lại biểu hiện vô cùng khác thường, ra chiều bản thân bất kể mọi hiềm khích lúc trước mà cùng chung kẻ thù với nhau, nhẫn nhịn gọi Chu Tử Thư tới, bảo y triệu tập một vài người đến âm thầm bảo hộ Tưởng phủ.
Tưởng Chinh đã từng đắc tội người nào, người nào lại thích làm mấy cái trò tà ma ngoại đạo kia, không cần nói cũng biết. Đến lúc này, bầu trời kinh thành càng bị bao phủ bởi một tầng sương mù mơ hồ nhìn chẳng thấu.
Ô Khê chẳng quản mấy chuyện lằng nhằng kia, trừ bỏ đôi khi không có việc gì lại hướng Cảnh Thất biểu thị một chút rằng bản thân sẽ không bao giờ buông bỏ ra, thì luôn chuyên tâm kiếm tiền nuôi lão bà tương lai của mình (thực sự chỗ này ta chém).Chu Tử Thư cũng kiếm được lợi từ chuyện này, Ô Khê biết hắn cùng Vương gia quan hệ tốt nên xem như có chiếu cố ít nhiều. Bên ngoài, Ô Khê mượn danh “Vu y cốc”, nương theo Chu Tử Thư từ từ phát triển, một vài võ sĩ Nam Cương nhàn rỗi ở Vu đồng phủ âm thầm rời kinh, ra ngoài qua lại một chút.
Động tĩnh bên này của y, Chu Tử Thư tự nhiên sẽ không giấu diếm Cảnh Thất. Cảnh Thất biết hài tử này lớn rồi, tâm cũng lớn, đến Đại Khánh nhiều năm như vậy, chốn triều đình không thể tìm chỗ đứng, muốn ở trong chốn giang hồ lưu trữ thế lực của mình thì cũng có thể lý giải được—— đương nhiên, cái gì mà “Sợ tương lai ngươi đi theo ta chịu khổ” linh tinh mê sảng kia, hắn sẽ giả bộ chưa từng nghe thấy, mặt khác lại là nhắm một mắt mở một mắt.
Chu Tử Thư phụng mệnh âm thầm bảo hộ Tưởng phủ, Lương Cửu Tiêu rốt cục tìm được việc để làm. Gã đem nhiệm vụ này trở thành một nỗi quang vinh vô hạn. Tưởng đại nhân gã có nghe nói qua, là quan tốt, đây là bảo hộ quan lại trung lương! Vì thế Lương Cửu Tiêu mỗi ngày đều thực tận tụy cẩn trọng tuần tra khu vực phụ cận Tưởng phủ, rốt cũng cũng không rảnh rỗi đi chung quanh gây sự nữa.
Đại sư huynh Chu Tử Thư vẫn luôn thay gã lo lắng đề phòng, cùng với người thường xuyên bị gã phiền đến lỗ tai không thanh tịnh nổi là Cảnh Thất đều nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ ngày đó Lương đại ngốc tử được bữa rảnh rang, lại nghĩ tới Nam Trữ vương phủ của Cảnh Thất có cất giữ hảo tửu, lòng tham liền nổi dậy, lại chạy tới vương phủ lần nữa. Gã mới còn đang sung sướng vui vẻ đi vào trong viện cùng với Bình An, đột nhiên trước mắt bất chợt lóe qua một bóng đen, Lương Cửu Tiêu lập tức nảy sinh một loại dự cảm bất thường, cảm thấy chính mình sắp vui quá hóa buồn rồi, gã mãnh liệt nhảy về phía sau một bước, động tác cũng xem như mau lẹ, nhưng trên mu bàn tay vẫn bị để lại một đạo dấu vết—— là bị tiểu điêu cào cho.
Lương Cửu Tiêu hít ngược một khẩu lương khí, vội vàng phong bế mấy chỗ đại huyệt trên cánh tay, vẻ mặt đau khổ nói với tiểu điêu đang đắc ý dào dạt mà ngồi xổm trên bậc của liếm liếm móng vuốt rằng: “Tổ tông ơi, ta van cầu ngươi vẫn không được sao? Hai ta oán cừu nhiều đến vậy sao ? Khiến ngài ghi hận đến tận bây giờ?”
Bình An vội dẫn gã vào rồi nói cho Cảnh Thất biết việc này. Cảnh Thất vừa nghe liền buồn bực, đỡ lấy trán một cách đầy phiền muộn, lại bực dọc bảo: “Sao hắn lại đến đây…”
Liền đi tìm giải dược, tìm không ra mới nhớ tới đã sớm để Lương đại ngốc tử kia xem như đường đậu mà ăn sạch sẽ rồi.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể quay sang đối với Lương Cửu Tiêu đang vừa buông thõng một tay vừa ra vẻ đáng thương hề hề mà nói rằng: “Đi tìm Vu đồng xin”.
Lương Cửu Tiêu bĩu môi: “Vương gia, Vu đồng lần trước có nói, sẽ không bao giờ cho ta nữa”.
Cảnh Thất đáp lạnh tanh: “Vậy ngươi chịu đựng đi, vuốt nó không độc bằng răng, cỡ ngươi chắc khoảng hai ngày mới chết nổi”.
Lương Cửu Tiêu liền gào khan: “Vương gia, xem như ngài thương tình tiểu nhân đi theo làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài không thể thấy chết mà không cứu được a!”
Cảnh Thất nguýt gã một cái: “Sao lại không làm cho ngươi một miếng nữa, để ngươi đầu thai cho chóng luôn đi, ta cũng đỡ phải đi một chuyến”. Nói xong, liền xách cổ tiểu điêu lên, lại đứng dậy mang gã tới chỗ Ô Khê.
Ô Khê phi thường cao hứng đi ra, vừa thấy đi theo phía sau hắn là cái thứ chướng mắt phiền toái kia liền biết ý đồ của hắn khi đến đây, sắc mặt lập tức sa sầm, ra chiều không vui mà nói: “Sao gã lại đến đây?”
Cảnh Thất thầm nghĩ, thật đúng chủ nào tớ nấy, Ô Khê này cùng cùng tiểu điêu y dưỡng hễ thấy Lương Cửu Tiêu thì biểu tình quả thực là giống nhau như đúc.
Thấy Lương Cửu Tiêu nhìn mình đầy tội nghiệp, Ô Khê liền hừ một tiếng, từ trong tay áo xuất ra một cái bình nhỏ, hờ hững nói: “Giải dược, cầm”.
Sau đó cũng không thèm nhìn gã lấy một cái, quay đầu lại, đối với Cảnh Thất thì sắc mặt lập tức nhu hòa xuống dưới, một bên giữ chặt hắn hướng phía trong đi tới một bên nói: “Đều là ta đi qua chỗ ngươi, một thời gian dài chưa thấy ngươi tới đây. Buổi tối ở chỗ này của ta dùng cơm đi?”
Cảnh Thất còn chưa kịp trả lời, Ô Khê đã nhân tiện nói: “Thời điểm giao mùa cần cực kì chú ý chuyện tẩm bổ, chú ý ăn uống, là lúc nên dưỡng gan bổ máu. Ta có làm dược thiện, biết ngươi không thích những thứ vị đạo quá nặng, đã đặc biệt xử lí qua, không có vị gì đáng kể, ngươi nếm thử đi”.
Lương Cửu Tiêu cũng biết Vu đồng không muốn thấy mình, phi thường thức thời mà cầm giải dược chạy tới Vương phủ tìm rượu uống, điểm nhỏ nhặt đó ít nhất gã còn biết. Gã biết Vương gia là một kẻ vô lương tâm, nhưng Bình An đại quản gia khẳng định sẽ lại băn khoăn, đã sớm chuẩn bị tốt cho mình rồi, liền không ở trong này chướng mắt người ta nữa.
Cảnh Thất vô pháp, chỉ có thể bị y kéo đi, ai ngờ bữa cơm này, thật đúng là ăn đến xảy ra sự cố.
Trai giới kết thúc, trời đông giá rét cũng nhẹ nhàng lướt qua, đế đô vắng lặng trong ba tháng lại một lần nữa bắt đầu ca vũ thăng bình, phù dung trướng ấm, Vọng Nguyệt hà quang*. Một đêm mưa xuân tẩy sạch giá lạnh, hạnh hoa thơm ngát, thấm vào y phục mà chẳng chút ẩm ướt, mây xanh mờ ảo vấn vít nơi cành dương liễu, khắp chốn nở hoa.
*Trướng phù dung ấm áp, bờ Vọng Nguyệt rạng rỡ.
Khách vãng lai đi dọc theo chân Hoàng thành một vòng, liền kìm lòng không nổi mà để tâm hồn trôi nổi tận đâu, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ nương theo từng luồng gió mát mà biếng nhác một hồi, thoáng nghe thấy giọng ca của cô nương nào đấy xướng lên trong trẻo, không rượu tự say.
Toàn kinh thành đắm chìm trong một loại không khí vô cùng yên tĩnh. Vừa hết tháng trai giới, Hách Liên Bái giống như thở phào nhẹ nhõm, đã làm “Thánh minh quân chủ” đủ nghiền rồi, tự dưng sẽ không cần nửa đêm canh ba lết xác đi thượng triều nữa. Hách Liên nhị đương nhiên không còn khí lực giằng co nữa, Hách Liên Chiêu cùng Thái tử dường như đang thi thố xem ai so với ai điệu thấp được hơn vậy, bên nào cũng không chịu nói nhiều hơn một câu, sống không lý tưởng suốt ngày hầu hạ lão phụ nhà mình.
Chẳng khác gì sự yên lặng trước bão tố của biển cả, chực chờ sấm dậy đất bằng.
Mà sấm dậy này, đã nhằm vào lúc nhân gian đang độ thơm hương nhất, tháng tư nổ vang.
Không biết người ở đâu, cũng không biết là đã chịu kích thích gì, lại viết một phần thơ, tên là 《 Bảy sợ tám ngờ thực mê mang 》, truyền lưu khắp phố phường, tái bản không ngừng, thậm chí lan đến tận chốn Lưỡng Hồ mới bị quan viên địa phương phát hiện, mượn danh “Phong Vân khách” mà đem diện mạo đế vương của ngài nhất nhất miêu tả lại, kỹ càng tỉ mỉ chẳng khác gì trên Kim Loan điện có một đôi mắt bí mật, cứ như vậy nhìn mọi người nhảy nhót diễn trò, giả chết qua giả bộ lại.
Ai cũng không biết trò đùa này xuất phát từ chỗ nào, chỉ trong một đêm đêm liền nháo đến cả nước đều biết.
Hách Liên Bái mới vừa bị đánh một cái vào má trái, khí còn chưa có thuận, lại bị một chưởng không biết từ đâu tới đánh thẳng vào bên má phải, vì thế càng thêm giận dữ. Hắn cho rằng quyển thơ này lan tràn nhiều địa phương như vậy, nhất định là vây cánh không ít, tâm thêm phần lo sợ. Cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới chốn dân gian lại kẻ to gan lớn mật đến nhường ấy, dám minh mục trương đảm mà mắng hắn, sau lại không khỏi thẹn quá hóa giận, phát thệ phải lôi hết nhóm loạn đảng này ra, nhất định phải trảm thảo trừ căn mới được.
Trong triều dù gió yên cũng luôn ầm ầm ba tầng sóng vỗ, càng không cần phải nói chuyện lớn đến như thế này.
Lương Cửu Tiêu hay qua lại mấy nơi phố phường, trên tay không biết từ chỗ nào lấy được một phần, không dám cho Đại sư huynh bất cẩu ngôn tiếu của mình nhìn, liền đem vật quý này cấp cho “Khai sáng Vương gia” Cảnh Thất.
Ai ngờ lại bị Cảnh Thất mắng nhiếc ngay tại chỗ, giáo huấn một trận: “Cái thứ vớ vẩn này mà ngươi cũng dám lấy, muốn Hoàng Thượng sao nhà của ngươi sao?”
Lương Cửu Tiêu tự tìm mất mặt, sờ sờ cái mũi, không biết tại sao mỗi khi đứng trước mặt vị tiểu vương gia tuổi chẳng được bao nhiêu này, gã luôn tồn tại một loại cảm giác bản thân đang đối diện với trưởng bối, đầu ngẩng cao không nổi. Từ trước đến giờ gã vẫn luôn nghĩ nguyên nhân là bởi vì mình chưa phân biệt được xanh đỏ đã nhào tới ám sát Cảnh Thất, nên lòng mới mang áy náy. Lương Cửu Tiêu cọ cọ cái mũi, nói rằng: “Vương gia ngài nhìn một cái đi, người ta nói cũng đều là lời ngay ý thật”.
Cảnh Thất tùy tay nhặt lên một quyển sách rồi nện luôn xuống đầu gã, xem như đang thay Chu Tử Thư mà giáo dục một phen: “Lương Cửu Tiêu … Ngươi thật đúng là Lương đại ngốc tử! Hoàng Thượng đang nóng giận vô cùng, trước mắt toàn kinh thành lòng người hoảng sợ, ai cũng đều hận không thể nhỏ tiếng nói chuyện một chút, e sợ sẽ tai vách mạch rừng. Vậy mà ngươi còn dám cầm thứ này đến đây cho ta, là chê ta cùng Đại sư huynh của ngươi sống dai quá có phải hay không? Lăn cho nhanh! Đừng có lởn vởn trước mặt bổn vương! Thấy ngươi là lại muốn đập thử xem trong cái đầu đó chứa cái gì!”
Đầu bếp của Vương phủ có tay nghề vô cùng nổi danh, là vì trước kia đã từng làm một chức vụ nhỏ ở ngự thiện phòng trong cung. Kể từ lúc kết thúc kì trai giới trở về sau, Lương Cửu Tiêu vẫn thường chạy đến vương phủ cọ cơm ăn, cùng Cảnh Thất cũng xem như nhìn mặt nhau đến chán, tuy rằng tôn sùng có thừa, lại vẫn không sợ hắn, còn nói ba xạo rằng: “Đây cũng có phải là ngoại nhân đâu…”
Cảnh Thất không để ý tới gã, chỉ cúi đầu nói với tiểu điêu trong ngực: “Ngày mai ngươi đi trông cửa cho ta, không được để tên đại ngốc tử kia tiến vào, hắn mà vào liền cắn ngay, nghe thấy không?”
Tiểu điêu lập tức hướng về phía Lương Cửu Tiêu nhe răng tạc mao.
Lương đại ngốc tử có một lần chạy đến vương phủ chơi, thấy vật nhỏ này bộ dạng thực khả ái thì vô cùng thiếu đòn mà sờ soạng mông người ta một phen, từ nay về sau liền kết thù. Tiểu điêu thấy gã cũng chả khác gì như người ta thấy kẻ thù giết cha vậy, đuổi giết không tha, không cho gã thử một vuốt hay không cắn gã một hơi là không được, giải dược Cảnh Thất đem tồn trữ cứ thế được dùng hết, bất đắc dĩ, Lương Cửu Tiêu đành chuyên môn đến Vu đồng phủ tìm Ô Khê đòi nhiều một chút.
Biện pháp giải quyết của Ô Khê thực trực tiếp, chỉ gọi người cho gã một bình nhỏ, nói cho gã biết phân lượng một lần dùng.
Lương Cửu Tiêu liền trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Vu đồng, này không đủ a! Nó cứ thấy ta một lần là cắn một lần…”
Ô Khê diện vô biểu tình mà nói cho gã hay: “Súc sinh thiên tính, ta quản không được nó, nếu là như vậy, ngươi có thể không đi vương phủ”.
Cho nên lúc này vừa thấy tiểu điêu lại hướng mình thị uy, khí khái hào kiệt của Lương đại ngốc tử chỉ còn hơn phân nửa, lắp bắp nói rằng: “Vương…Vương gia, ngài phải ôm vật nhỏ này cho tốt đó, Vu đồng nói có thể lần tới sẽ không cấp giải dược nữa… A!”
Nói còn chưa xong, cũng không biết Cảnh Thất là lỡ tay hay cố ý, chỉ thấy tiểu điêu từ trong lồng ngực của hắn bay vút ra, hùng hổ hướng Lương Cửu Tiêu chạy tới. Lương Cửu Tiêu kêu thảm một tiếng, chưa đánh giáp lá cà đã quăng mũ cởi giáp, phóng thẳng khỏi Vương phủ không thèm quay đầu lại.
Cảnh Thất tự mình cầm cuốn 《Bảy sợ tám ngờ thực mê mang》kia lên, tỉ mỉ nhìn từ đầu tới đuôi một phen, vừa đọc vừa cười: “Có tài, người này có tài”.
Một mình đọc xong, cười cũng đã đủ, Cảnh thất lại trở về vẻ mặt lúc ban đầu, sau đó, hắn đem thứ kia đưa lại gần giá nến, thiêu đốt sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn, nhưng hắn cũng không gọi người đến, tự mình một người quét dọn sạch sẽ.
Trong lòng tính toán, ngày mai phải đi nói với Chu Tử Thư một tiếng, để hắn hảo hảo quản quản sư đệ ngốc nghếch này mới được. Cảnh Thất thực không rõ, cùng một sư phụ dạy dỗ, như thế nào Chu Tử Thư lại khôn khéo đến nhường ấy, lại có một tên sư đệ ngờ nghệch vậy đâu? Sự tình ngày càng phát triển theo chiều hướng không thể vãn hồi, việc điều tra chốn dân gian dần chuyển sang phía triều đình. Cảnh Thất dự đoán không sai, Hoàng Thượng lúc này bị mất hai lần thể diện, thật sự muốn tìm một cơ vội vãn hồi mọi sự —— không khí áp lực đến tồi tệ, người có khứu giác linh mẫn đã bắt đầu âm thầm thủ tiêu mọi thơ ca văn hiến trong nhà mình.
Không nói được, đây chính là muốn cấm ngôn.
Lại nói đơn giản một chút, chuyện này nếu cứ thế tiếp tục phát triển, chính là một hồi văn tự ngục*——
*Là một loại tù oan dùng để hãm hại các thành phần trí thức. Văn tự ngục từ xưa đã có, nhưng đến tận Thanh triều mới trở thành một loại nguy hiểm cho xã hội
Phần thơ kia do ai viết đã trở nên không hề trọng yếu, bảo ai viết thì sẽ là người đó viết, chỉ một câu nói đùa trong lúc ngâm thi tác phú cũng có khả năng trở thành chứng cứ cho việc mưu phản. Lão hoàng đế rốt cục vẫn là hoàng đế, không giống như các hoàng tử tiểu đánh tiểu nháo vu oan hãm hại lẫn nhau, hắn chuyện khác không được, chứ loại chuyện này thì chỉ cần nhấc tay một cái sẽ là một hồi kinh thiên động địa—— chư vị đại nhân nào lúc trước đã cùng Tưởng Chinh dâng thư tố cáo Nhị hoàng tử, một người cũng đừng hòng thoát, ai nấy đều được ‘chiếu cố’ đầy đủ.
Luật pháp không trừng trị số đông, từ trước đến nay đều thế, nhưng kẻ muốn được làm quan nhiều vô kể, thiếu một người cũng chả sao.
Đương nhiên, ngoại trừ Tưởng Chinh.
Hách Liên Bái vô cùng lừa mình dối người, lại còn tự cho là thông minh nên đã để lại một người, hắn cứ tưởng làm như thế thì người khác sẽ không biết bản thân bụng dạ nhỏ nhen rắp tâm phục thù vậy. Từ đầu chí cuối, tưởng như là đang nhắm vào Tưởng Chinh, thế nhưng hồi đó đến giờ chưa lúc nào thật sự nắm lấy đầu lão ta cả, cứ như vậy, đem lão nhân gia trở thành cả ngày lo sợ hãi hùng, rốt cuộc bị hù đến mức đổ bệnh không dậy nổi.
Đúng là nhà dột còn phải trời mưa, Tưởng Chinh vừa ngã bệnh thì ngay ngày hôm sau hậu viện Tưởng gia bị “Kẻ trộm” đột nhập, điều kì quái chính là, tên trộm này cái gì cũng chưa lấy, chỉ đem đầu của mấy con chó canh cửa vặn xuống hết cùng giết thêm một tiểu nha đầu nửa đêm thức giấc, ai ngờ lại bị một tiểu nha đầu khác nhìn thấy khiến nàng ta thét chói tai không ngừng, làm kinh động đến gia nhân Tưởng phủ, đến lúc này gã mới chật vật đào tẩu.
Tất cả các loại trộm cắp đều không bao giờ lấy mạng người khiến phải nháo đến tận cửa quan cả, chỉ hạ chút mê dược cho mấy con chó canh cửa, để nó ngất đi là xong việc —— Vậy lần này ắt hẳn không phải kẻ trộm, mà chính là thích khách.
Cũng không biết ai to gan lớn mật như thế, dưới chân thiên tử dám làm ra loại chuyện ám sát mệnh quan triều đình. Việc này làm kinh động cả Hách Liên Bái, hắn lập tức phái người đi điều tra, còn triệu tập mấy chục Ngự lâm quân đến canh giữ hộ viện cho Tưởng Chinh, lại bảo Hách Liên Dực đích thân tới Tưởng phủ xem xét tình hình. Thái tử tuy từng kêu Lục Thâm tố cáo Tưởng Chinh, nhưng lúc này lại biểu hiện vô cùng khác thường, ra chiều bản thân bất kể mọi hiềm khích lúc trước mà cùng chung kẻ thù với nhau, nhẫn nhịn gọi Chu Tử Thư tới, bảo y triệu tập một vài người đến âm thầm bảo hộ Tưởng phủ.
Tưởng Chinh đã từng đắc tội người nào, người nào lại thích làm mấy cái trò tà ma ngoại đạo kia, không cần nói cũng biết. Đến lúc này, bầu trời kinh thành càng bị bao phủ bởi một tầng sương mù mơ hồ nhìn chẳng thấu.
Ô Khê chẳng quản mấy chuyện lằng nhằng kia, trừ bỏ đôi khi không có việc gì lại hướng Cảnh Thất biểu thị một chút rằng bản thân sẽ không bao giờ buông bỏ ra, thì luôn chuyên tâm kiếm tiền nuôi lão bà tương lai của mình (thực sự chỗ này ta chém).Chu Tử Thư cũng kiếm được lợi từ chuyện này, Ô Khê biết hắn cùng Vương gia quan hệ tốt nên xem như có chiếu cố ít nhiều. Bên ngoài, Ô Khê mượn danh “Vu y cốc”, nương theo Chu Tử Thư từ từ phát triển, một vài võ sĩ Nam Cương nhàn rỗi ở Vu đồng phủ âm thầm rời kinh, ra ngoài qua lại một chút.
Động tĩnh bên này của y, Chu Tử Thư tự nhiên sẽ không giấu diếm Cảnh Thất. Cảnh Thất biết hài tử này lớn rồi, tâm cũng lớn, đến Đại Khánh nhiều năm như vậy, chốn triều đình không thể tìm chỗ đứng, muốn ở trong chốn giang hồ lưu trữ thế lực của mình thì cũng có thể lý giải được—— đương nhiên, cái gì mà “Sợ tương lai ngươi đi theo ta chịu khổ” linh tinh mê sảng kia, hắn sẽ giả bộ chưa từng nghe thấy, mặt khác lại là nhắm một mắt mở một mắt.
Chu Tử Thư phụng mệnh âm thầm bảo hộ Tưởng phủ, Lương Cửu Tiêu rốt cục tìm được việc để làm. Gã đem nhiệm vụ này trở thành một nỗi quang vinh vô hạn. Tưởng đại nhân gã có nghe nói qua, là quan tốt, đây là bảo hộ quan lại trung lương! Vì thế Lương Cửu Tiêu mỗi ngày đều thực tận tụy cẩn trọng tuần tra khu vực phụ cận Tưởng phủ, rốt cũng cũng không rảnh rỗi đi chung quanh gây sự nữa.
Đại sư huynh Chu Tử Thư vẫn luôn thay gã lo lắng đề phòng, cùng với người thường xuyên bị gã phiền đến lỗ tai không thanh tịnh nổi là Cảnh Thất đều nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ ngày đó Lương đại ngốc tử được bữa rảnh rang, lại nghĩ tới Nam Trữ vương phủ của Cảnh Thất có cất giữ hảo tửu, lòng tham liền nổi dậy, lại chạy tới vương phủ lần nữa. Gã mới còn đang sung sướng vui vẻ đi vào trong viện cùng với Bình An, đột nhiên trước mắt bất chợt lóe qua một bóng đen, Lương Cửu Tiêu lập tức nảy sinh một loại dự cảm bất thường, cảm thấy chính mình sắp vui quá hóa buồn rồi, gã mãnh liệt nhảy về phía sau một bước, động tác cũng xem như mau lẹ, nhưng trên mu bàn tay vẫn bị để lại một đạo dấu vết—— là bị tiểu điêu cào cho.
Lương Cửu Tiêu hít ngược một khẩu lương khí, vội vàng phong bế mấy chỗ đại huyệt trên cánh tay, vẻ mặt đau khổ nói với tiểu điêu đang đắc ý dào dạt mà ngồi xổm trên bậc của liếm liếm móng vuốt rằng: “Tổ tông ơi, ta van cầu ngươi vẫn không được sao? Hai ta oán cừu nhiều đến vậy sao ? Khiến ngài ghi hận đến tận bây giờ?”
Bình An vội dẫn gã vào rồi nói cho Cảnh Thất biết việc này. Cảnh Thất vừa nghe liền buồn bực, đỡ lấy trán một cách đầy phiền muộn, lại bực dọc bảo: “Sao hắn lại đến đây…”
Liền đi tìm giải dược, tìm không ra mới nhớ tới đã sớm để Lương đại ngốc tử kia xem như đường đậu mà ăn sạch sẽ rồi.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể quay sang đối với Lương Cửu Tiêu đang vừa buông thõng một tay vừa ra vẻ đáng thương hề hề mà nói rằng: “Đi tìm Vu đồng xin”.
Lương Cửu Tiêu bĩu môi: “Vương gia, Vu đồng lần trước có nói, sẽ không bao giờ cho ta nữa”.
Cảnh Thất đáp lạnh tanh: “Vậy ngươi chịu đựng đi, vuốt nó không độc bằng răng, cỡ ngươi chắc khoảng hai ngày mới chết nổi”.
Lương Cửu Tiêu liền gào khan: “Vương gia, xem như ngài thương tình tiểu nhân đi theo làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài không thể thấy chết mà không cứu được a!”
Cảnh Thất nguýt gã một cái: “Sao lại không làm cho ngươi một miếng nữa, để ngươi đầu thai cho chóng luôn đi, ta cũng đỡ phải đi một chuyến”. Nói xong, liền xách cổ tiểu điêu lên, lại đứng dậy mang gã tới chỗ Ô Khê.
Ô Khê phi thường cao hứng đi ra, vừa thấy đi theo phía sau hắn là cái thứ chướng mắt phiền toái kia liền biết ý đồ của hắn khi đến đây, sắc mặt lập tức sa sầm, ra chiều không vui mà nói: “Sao gã lại đến đây?”
Cảnh Thất thầm nghĩ, thật đúng chủ nào tớ nấy, Ô Khê này cùng cùng tiểu điêu y dưỡng hễ thấy Lương Cửu Tiêu thì biểu tình quả thực là giống nhau như đúc.
Thấy Lương Cửu Tiêu nhìn mình đầy tội nghiệp, Ô Khê liền hừ một tiếng, từ trong tay áo xuất ra một cái bình nhỏ, hờ hững nói: “Giải dược, cầm”.
Sau đó cũng không thèm nhìn gã lấy một cái, quay đầu lại, đối với Cảnh Thất thì sắc mặt lập tức nhu hòa xuống dưới, một bên giữ chặt hắn hướng phía trong đi tới một bên nói: “Đều là ta đi qua chỗ ngươi, một thời gian dài chưa thấy ngươi tới đây. Buổi tối ở chỗ này của ta dùng cơm đi?”
Cảnh Thất còn chưa kịp trả lời, Ô Khê đã nhân tiện nói: “Thời điểm giao mùa cần cực kì chú ý chuyện tẩm bổ, chú ý ăn uống, là lúc nên dưỡng gan bổ máu. Ta có làm dược thiện, biết ngươi không thích những thứ vị đạo quá nặng, đã đặc biệt xử lí qua, không có vị gì đáng kể, ngươi nếm thử đi”.
Lương Cửu Tiêu cũng biết Vu đồng không muốn thấy mình, phi thường thức thời mà cầm giải dược chạy tới Vương phủ tìm rượu uống, điểm nhỏ nhặt đó ít nhất gã còn biết. Gã biết Vương gia là một kẻ vô lương tâm, nhưng Bình An đại quản gia khẳng định sẽ lại băn khoăn, đã sớm chuẩn bị tốt cho mình rồi, liền không ở trong này chướng mắt người ta nữa.
Cảnh Thất vô pháp, chỉ có thể bị y kéo đi, ai ngờ bữa cơm này, thật đúng là ăn đến xảy ra sự cố.
Danh sách chương