Hứa Bối Đóa nhớ tới thời gian học Đại học của mình trước kia, vừa mơ màng vừa hạnh phúc, đến lúc sắp tốt nghiệp cũng giống như mọi người hoang mang tìm công việc, mấy đứa bạn học có người thì thi lên thạc sĩ, có người trực tiếp tìm được việc làm, cũng có người đi ra nước ngoài.

Lúc ấy, cuộc sống của mọi người đều chuyển biến rất lớn.

Nếu có cơ hội trở lại…

Hứa Bối Đóa cũng không thật sự muốn ở một thế giới xa lạ ôn lại cuộc sống thời Đại học, dù rằng rất hạnh phúc…

Chủ yếu là cô nghĩ đến, tấm bằng Đại học ở thời đại này thật sự rất quý giá, “hàm lượng vàng” cực kỳ cao.

Vì thế đành không biết xấu hổ mà vẽ ra mấy lý do hợp lý.

“Cháu muốn được mở mang kiến thức, trình độ giáo dục của nước ta cao cấp đến mức độ nào! “Cháu muốn đắm chìm trong đại dương kiến thức, vì sự phát triển của đất nước! Đến khi việc học hành của cháu đạt được thành tích, cháu sẽ cố gắng xây dựng quê hương, thôn Lan Thủy ngày càng phát triển!”

Lục Chức Nghệ là một giảng viên Đại học, thật sự nghe đến rưng rưng nước mắt.

Đã bao lâu rồi không có sinh viên hiếu học như vậy!

Sinh viên của bà ở Đại học, không phải trốn học, yêu đương thì chơi mạt chược, uống rượu…

Lục Chức Nghệ nhìn thấy quá nhiều, trong lòng cảm thấy tiếc nuối cho những đứa trẻ đó.

Dù sao mục đích của mọi người đều là chiếc bát sắt, không ai thật sự coi trọng việc học tập.

Có học hay không cũng như nhau, chỉ cần bước vào cánh cửa Đại học thì cả đời xem như đầu có thể kê cao gối mà ngủ.

Sinh viên nghĩ như vậy, bầu không khí trong trường tất nhiên cũng thoải mái tự do.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai cũng nghĩ rất đơn giản, Trung học phổ thông vất vả học tập, chờ lên Đại học rồi thì không cần phấn đấu nữa, tất cả mọi việc sẽ thuận theo tự nhiên, có thể tự do giải phóng chính mình.

Công việc, nhà nước sẽ bố trí; học tập, chương trình học Đại học dễ dàng vượt qua, chẳng khó vì không ai muốn làm khó lớp trẻ mà không cho tốt nghiệp cả.

Nhìn thấy ánh mắt khao khát học tập của Hứa Bối Đóa, Lục Chức Nghệ cảm thấy rất chấn động.

Chờ lần này bà trở về, nhất định sẽ tìm cách để giúp Hứa Bối Đóa đi học lại, ôn tập kiến thức để sau đó thi lên Đại học!

Bà mong mỏi hỏi: “Đóa Đóa cháu có đồng ý tham gia thi cử vào Đại học không?”

“Cô không biết tỷ lệ trúng tuyển ở Huyện như thế nào, nhưng cho dù là ở Tỉnh, tỷ lệ trúng tuyển Đại học cũng rất thấp, có thể thi đỗ Đại học đều là những người thật sự rất ưu tú.”

“Cho nên nếu cháu muốn vào Đại học, nhất định phải cố gắng gấp đôi, gấp ba, chăm chỉ chịu khó, do phải cạnh tranh với rất nhiều người, phải xuất sắc hơn bọn họ mới có khả năng thi đỗ.”

Hứa Bối Đóa hưng phấn gật đầu: “Cháu tất nhiên đồng ý. Cháu chỉ là không biết cách đăng ký như thế nào, với hiện tại có những trường Đại học nào, cháu phải thi được bao nhiêu điểm mới có thể đỗ,…”

Lục Chức Nghệ thấy Hứa Bối Đóa hết sức tích cực cũng vô cùng vui vẻ trả lời cô:

“Những việc này trước mắt cháu không cần suy nghĩ, chỉ cần cháu đồng ý cố gắng, chờ cô trở lại Tỉnh sẽ lập tức gửi tài liệu học tập về đây cho cháu.”

“Chờ cháu thi xong rồi, cô giúp cháu đăng ký”

Hứa Bối Đóa vui vẻ vô cùng, nở nụ cười ngọt ngào:

“Vậy thì tốt quá rồi, cháu cảm ơn cô nhiều!”

Cảm giác mối quan hệ giữa hai cô cháu cũng dần trở nên thân thiết hơn… 

Sau khi đi dạo một vòng quanh thôn Lan Thủy, Hứa Bối Đóa và Lục Chức Nghệ đi về đến nhà xưởng, Hứa Bối Đóa phải tiếp tục sắp xếp công việc khác nữa, lúc gần đi cô ngọt ngào chào Lục Chức Nghệ: “Hẹn gặp lại cô ạ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện