Lưu Xuân Hoa hoàn toàn sụp đổ, bà ta lấy ra đại sát chiêu cuối cùng: Ngồi trên đất lăn lộn gào khóc, gào tới du dương trầm bổng, có thanh có điệu.

Dương Quân Tô tỏ vẻ ghét bỏ: “Bà già, bà nói không lại tôi liền lăn lộn. Chỉ biết lăn lộn không được coi là bản lĩnh gì, trẻ con hai tuổi cũng biết. Bà có ngon thì lộn nhào, lộn xong rồi đẻ trứng nữa, cũng tiện chứng minh bà biết đẻ trứng.”

Mọi người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Làm đi, làm đi.”

Mọi người giống như xem khỉ, vây quanh Lưu Xuân Hoa chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

Lưu Xuân Hoa khóc to: “Không thể sống được nữa, tôi không sống nữa.”

Dương Quân Tô: “Bà khóc đi khóc đi, nước mắt của bà đều là nước mắt sám hối. Người sau thiếu lương tâm, người trước trước khóc dữ.”

Lưu Xuân Hoa: “…”

Điều này khiến bà ta vô lực, nghĩ bà ta tung hoành sa trường mấy chục năm, cả ngày bắt diều hâu lại bị diều hâu mổ mắt, mất mặt quá.

Mọi người dùng ánh mắt đồng cảm thương hại nhìn Lưu Xuân Hoa, hung danh một đời của bà ta coi như hôm nay đã gặp được kẻ địch mạnh nhất.

Mọi người xem kịch cũng có kinh nghiệm, cảm thấy tới đây cũng nên dừng rồi. Cuối cùng có người đi lên khuyên can, Lưu Xuân Hoa ngoan cố chống cự: “Tôi không đi, hôm nay tôi sẽ treo cổ chết ở cửa nhà họ Dương.”



Mấy người phụ nữ khỏe mạnh lôi bà ta rời khỏi, Lưu Xuân Hoa cũng không vùng vẫy nữa, thuận sóng xuống lừa, nhưng vẫn khóc lóc vang trời suốt dọc đường, giống như khóc tang vậy. Gặp ai cũng nói với người đó Dương Quân Tô hung tàn đáng ghét cỡ nào.

Không đuổi giặc cùng đường, Dương Quân Tô cũng biết mà dừng.

Quần chúng vây xem ở hiện trường còn chìm đắm trong trận chiến đặc sắc vừa nãy. Thời nay, hoạt động giải trí ít ỏi, mấy hôm nay chỉ dựa vào trận mắng chửi này mà ăn cơm.

Còn có người phỏng vấn Dương Quân Tô tại chỗ, Dương Quân Tô mỉm cười nhận phỏng vấn: “A, tài ăn nói của tôi vẫn luôn tốt như vậy, dù sao thì tôi cũng tốt nghiệp cấp ba, đọc nhiều sách, kiến thức lý luận phong phú. Trước đây tôi không mắng bà ta, chủ yếu là tôi quá coi trọng thể diện, lại nể mặt bà ta, kết quả bà ta không thèm nể nang, chạy tới nhà tôi mắng mẹ tôi. Tôi là một người rất hiếu thuận, nếu nhịn được thì ai không nhịn. Tôi có nổi tiếng cũng phải mắng bà ta.”

Dương Quân Tô tổng kết nói: “Vết ố lớn nhất của nhà họ Dương chúng tôi trước đây là quá nể mặt Lưu Xuân Hoa.”

Mọi người nhao nhao khen ngợi: “Mắng hay lắm, mắng đỉnh lắm, mắng tuyệt lắm.”

Dương Quân Tô giống như anh hùng, được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, mọi người khổ sở chịu đựng con người Lưu Xuân Hoa lâu như vậy, thấy Dương Quân Tô mắng người, giống như mình mắng vậy, rất sảng khoái.

Trong gương mặt tươi cười thích thú của mọi người, chỉ có Diệp Hương Vân ủ rũ, bà lo lắng nói: “Tiểu Phương, con theo mẹ về nhà, mẹ có chuyện nói với con.”

Quả thực Dương Quân Tô cũng mệt rồi, mắng chửi tương đương với hao tổn tinh lực. Cơ thể này của cô đã tuyệt thực hai ngày, đều dựa vào ý chí để chống đỡ, cũng tức là IQ của Lưu Xuân Hoa không cao, không cần động não, nếu không cô thật sự chưa chắc chống đỡ nổi.

Lúc này cô vừa mệt vừa đói, nói với Diệp Hương Vân: “Mẹ, con đói rồi, mẹ nấu cho con chút gì ăn đi.”



Diệp Hương Vân tỏ vẻ khó tin nhìn con gái: “Trải qua lần này, danh tiếng của con hoàn toàn tiêu tan rồi, chắc chắn ở đây ai ai cũng biết, con còn có tâm tư ăn cơm?”

Dương Quân Tô khịt mũi coi thường: “Ai cũng biết thì tốt, sau này không ai dám chọc con nữa. Con đã tuyệt thực hai ngày rồi, mẹ không cho con ăn cơm là muốn để con lên trời sao?”

Diệp Hương Vân hận sắt không thành thép: “Danh tiếng của con hỏng rồi, sau này tìm chồng kiểu gì?”

Dương Quân Tô bất đắc dĩ nhìn Diệp Hương Vân, hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ cảm thấy danh tiếng của chị cả tốt sao? Trước khi gả đi.”

“Tốt chứ, chị cả con giỏi giang đảm đang nhất, ai không khen đâu?”

Dương Quân Tô buông tay: “Đúng, danh tiếng của chị cả tốt như vậy, rốt cuộc lại tìm một gia đình chồng như thế, cho nên, con gái có danh tiếng tốt có ý nghĩa sao? Là tiện cho người khác bắt nạt đúng chứ?”

Diệp Hương Vân nghẹn lời không nói được.

Dương Quân Tô thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi, mẹ không biết nói chuyện thì đừng nói. Mau nấu cơm cho con ăn đi, con đói rồi.” Hai ngày không ăn cơm, chỉ húp một bát mì, trận chiến vừa nãy đã tiêu hết rồi.

Diệp Hương Vân bất mãn lầm bầm: “Sao con lại nói chuyện kiểu đó chứ?”

Dương Quân Tô nhìn Diệp Hương Vân: “Mẹ có sức sao vừa nãy không mắng thông gia của mẹ đi? Sau này đừng nói với con những chuyện này nữa, con không thích nghe.” Đối với kiểu người như Diệp Hương Vân, bạn càng khách sáo với bà ấy, bà ấy càng hùng hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện