Mọi người kinh ngạc, sau đó điên cuồng cười ha ha ha. Không ngờ, cô ba nhà họ Dương còn có một cái miệng đanh đá như vậy, có lẽ trước đây giấu giếm.

Lưu Xuân Hoa cũng tỏ vẻ chấn kinh, trước đây bà ta cũng từng đấu võ mồm với Dương Quân Tô, trình độ của cô nói thế nào nhỉ, mạnh hơn chị gái và mẹ cô một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, con gái da mặt mỏng, kinh nghiệm không đủ phong phú, bà ta mắng vài câu ngoan độc, mặt đối phương đã đỏ lên, tức giận không tiếp được lời.

Mới vài ngày không gặp, công lực mắng chửi của cô sao lại tăng lên như vậy? Lúc này Lưu Xuân Hoa không rảnh suy nghĩ tại sao công lực của Dương Quân Tô tăng vọt, bà ta đỏ bừng mặt, vội vàng nghênh chiến: “Mày tưởng nhà họ Dương chúng mày hay ho cỡ nào, cả nhà già trẻ không một ai đàng hoàng, mẹ mà là con gà mái không biết đẻ trứng, chị mày…”

Diệp Hương Vân lần nữa gấp rút biện bạch, Dương Quân Tô dùng tay ngăn bà lại, không biết nói thì đừng nói.

Dương Quân Tô nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Lưu Xuân Hoa nói bà ta là con gà mái biết đẻ trứng, các người từng thấy trứng bà ta đẻ chưa?”

Mọi người: “…”

Rất nhanh đã có người tò mò hưởng ứng: “Ây yo, tôi chưa từng thấy, vậy sao? Bà ấy thật sự biết đẻ trứng?”

Dương Quân Tô nhìn Lưu Xuân Hoa, hùng hổ bức người nói: “Bà nói bà biết đẻ trứng, bà đẻ một quả tại đây cho chúng tôi xem thử, xem thử có phải trứng lòng đen không.”

Mọi người cười phá lên: “Ha ha ha, mẹ ơi.”

Lưu Xuân Hoa: “…”

Bà ta nhất thời không nghĩ ra phải phản bác như thế nào, bà ta cãi nhau đều có kho từ vựng sẵn có, bà ta có thể dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại đối thủ, nhưng đối mặt với cách cãi kiểu mới, bà ta nhất thời vẫn chưa có kinh nghiệm.

Dương Quân Tô nhân lúc đối thủ còn ngơ ra, bổ sung vài con dao.



Cô chỉ vào Lưu Xuân Hoa tiếp tục mắng: “Bà không những không biết đẻ trứng, còn sinh ra đứa con trai bại hoại, bà nhìn xem đứa con trai đó của bà: mặt mụn mọc lởm chởm, cánh tay giống chân, chân giống như eo, bụng to giống như chụp cái nồi trước ngực, mở miệng ra vẫn là cái giọng oang oang, làm gì cũng không ra hồn, ham ăn hốc uống. Ghép với chị tôi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, lòng tham của các người không đủ, rắn đòi nuốt voi, cả nhà không ai ra hồn, còn nói chị tôi không xứng. Đúng là vô liêm sỉ, mẹ nó mở cửa cho thứ vô liêm sỉ, thứ vô liêm sỉ tới nhà rồi.”

*

Lưu Xuân Hoa suýt chút hộc máu, gương mặt già nua biến thành màu đỏ gan lợn.

Mọi người nhìn nhau cười điên: “Ha ha ha ha.”

Sao nghe cô nói lại trôi chảy như thế chứ? Mở mang kiến thức rồi.

Dương Quân Tô mắng xong con trai mắng tới mẹ anh ta: “Con người bà treo cái gương lên mông, chỉ biết soi người khác mà không biết soi mình. Nhìn mình như một đóa hoa, nhìn người khác giống như bã đậu, mọi người nhìn xem, rốt cuộc ai là bã ai là hoa?”

Mọi người cười ra tiếng lợn: “Ha ha ha.”

Dương Quân Tô tung ra thêm lời mắng chửi để tổng kết: “Lưu Xuân Hoa, bà hồ đồ sống tới năm mươi mấy, một cái miệng rách giống như thùng phân há miệng, đi tới đâu kéo phân tới đó. Mắng xong xui gia chửi tới con dâu, con trai không làm việc nhà, cháu gái không chăm, ngày nào cũng rong chơi. Thiên hạ này bà mẹ chồng nào cũng tệ giống như bà, xã hội chủ nghĩa đi tong. Tôi khuyên bà cải tạo lại đàng hoàng, làm người trở lại. Bà nấu lại cái nết không tìm thấy nồi, quay về đọc nhiều sách lãnh đạo chút.”

Dương Quân Tô một hơi nói ra hết, dùng hết toàn bộ sức lực. May mà có khán giả nhiệt tình rót nước cho cô.

Quần chúng vây xem vỗ đùi cười điên, đặc sắc đặc sắc, quá đặc sắc.

Diệp Hương Vân trợn mắt líu lưỡi, ngơ ngác.

Lưu Xuân Hoa gặp phải kẻ địch mạnh nhất trong đời, nhất thời bị chửi tới ngu người, bà ta vô lực phản bác nói: “Con gái nhà ai ghê gớm như vậy, sau này phải làm sao? Nhà ai dám cưới đứa con dâu ghê gớm như vậy?”

Dương Quân Tô không cho bà ta cơ hội phản đòn, uống ngụm nước, thở hổn hển, tiếp tục: “Bà còn có tâm tư lo lắng chuyện của tôi, danh tiếng nhà bà thối tới tận phố lớn, cột sống bị đâm còn không sửa. Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu giùm bà, nếu ai có một bà mẹ như bà, đều phải đâm rầm rầm vào tường, đâm tường xong còn phải nhảy sông nữa. Bà không biết hối cải còn quay lại cắn người, chó dại ở nông trường chúng ta mạnh hơn bà nhiều.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện