Triệu Tú Quyên vui mừng khôn xiết, hiện tại vẫn chưa nhận được thư thông báo, mặc dù top 100 học sinh có thể không được nhận vào đại học theo tiêu chuẩn điểm năm ngoái, nhưng thành tích của con gái bà, vẫn ổn định vào đại học chuyên khoal
Miệng bà đều sắp nứt đến mang tai, khi nhìn thấy Cố Chi Nghiên, nói:
"Nghe nói năm nay khó hơn năm ngoái. Thím cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ con bé lại có thể thi được hơn 200 điểm.
Trong đại đội của chúng ta chỉ có mình con bé, có lẽ thư thông báo sẽ sớm phát xuống đây."
Cố Chi Nghiên cũng có chút ngoài ý muốn, theo bản năng hỏi:
“Ngô Ngọc Như không thi đậu sao ạ?”
Triệu Tú Quyên chỉ lo vui mừng, nào biết Ngô Ngọc Như có thi đậu hay không, bà vội quay đầu hỏi con gái mình:
"Ngọc Phương, con có thấy thành tích của Ngô Ngọc Như dán ở đó không?”
Trương Ngọc Phương lắc đầu.
"Không có, đại đội của chúng ta chỉ có con lọt vào top 100.”
Triệu Tú Quyên nhìn Cố Chi Nghiên.
"Khó trách buổi sáng thím nghe Hầu Bảo Mai nói muốn đi Thượng Hải tìm công việc. Chẳng lẽ Ngô Ngọc Như biết mình thi không đậu, muốn đi ra ngoài?"
Bọn họ cách nhà họ Ngô không xa, hơn nữa sau lần đại hội kiểm điểm, Ngô Ngọc Như lại là tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nên nhà họ Ngô có động tĩnh gì, Triệu Tú Quyên rất nhanh sẽ biết.
Sau lần đại đội kiểm điểm, Ngô Ngọc Như giống như con chim nhỏ trốn trong nhà, hiếm khi xuất hiện trước mặt các thành viên trong đội, mặc dù vậy, mọi người vẫn không ngừng bàn tán về về cô ta. Hiện tại đã có kết quả, nếu cô ta thi không đậu, có lẽ cũng không còn mặt mũi ở lại đại đội.
"Chuyện đã như vậy, nó đi chỗ nào cũng tốt hơn là ở lại trong đội."
Bà ấy lầm bầm lầu bâu.
"Nói không chừng nó đi ra ngoài còn có thể tạo dựng sự nghiệp."
Cố Chi Nghiên không muốn thảo luận về Ngô Ngọc Như nên cô không đáp lại, vội vàng đưa đồ ăn cho bà ấy rồi đi ra cửa.
Hôm nay Triệu Tú Quyên thật cao hứng, giữ cô lại không cho cô đi.
"Dù sao cháu đã tới rồi, ở nhà chúng ta ăn một bữa cơm lại đi, hôm nay thím hầm xương sườn đấy."
Trên bàn cơm của bọn họ vừa lúc bưng lên món xương sườn, nhìn lớp váng dầu nổi lềnh bênh trong chén, Cố Chi Nghiên chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng.
Cô còn phải đưa đồ ăn cho nhiều người khác nên trực tiếp từ chối, sau khi đặt dưa muối xuống lại giao cho những người khác.
Đi một vòng về đến nhà, cô vừa bước vào cửa nhà chính, liền cảm thấy hoa mắt, hai chân mềm nhữn, cả người trực tiếp ngã xuống đất. Đang giữa trưa, An Tĩnh Nguyên và Hà Lệ Xu vừa đi làm về, ba người mới vừa đặt đồ đạc xuống được một lúc, thì thấy Cố Chi Nghiên vừa vào cửa liên ngã xuống đất, An Tĩnh Nguyên lập tức chạy tới ôm lấy cô.
"Chi Nghiên!!"
"Mau đỡ con bé vào nhà.
Hà Lệ Xu cũng bước nhanh tới, quay đầu lại kêu An Tĩnh Hân.
"Con đi lấy một cốc nước đường tới đây."
Nghe vậy, An Tĩnh Nguyên ôm cô vào phòng, đặt cô ở trên giường, nhìn người phụ nữ trong lồng ngực từ từ mở to mắt, sắc mặt anh mới bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, An Tĩnh Hân bưng một cốc nước mật ong tới, An Tĩnh Nguyên nhận lấy đưa tới bên miệng Cố Chi Nghiên, nhìn cô uống xong mới hỏi:
"Sao lại ngất đi? Em khó chịu chỗ nào?"
Cố Chi Nghiên chỉ cảm thấy cả người yếu ớt, nhìn cái gì cũng hoa mắt, cô mím môi dưới nói:
"Em không biết, em chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở nên đen kịt, cơ thể mất đi sức lực, sau đó liền ngã.
Hà Lệ Xu vội nói:
"Mẹ thấy gần đây sắc mặt con không được tốt lắm, có phải bị bệnh mà không nói cho chúng ta biết không?”
Cố Chi Nghiên uống xong cốc nước đường thì cảm thấy tốt hơn.
"Con sao có thể có bệnh gì, có lẽ là do gần đây trời quá nóng, có chút cảm nắng, luôn cảm thấy hít thở không thông.”
Cô vừa nói xong, trong dạ dày một trận quay cuồng, toàn bộ nước đường vừa uống đều nôn ra, An Tĩnh Nguyên suýt chút nữa bị cô nôn ra cả người.
Ba người luống cuống tay chân mà thu dọn một phen, Hà Lệ Xu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nghĩ đến gần đây tinh thần của cô không phải rất tốt, sửng sốt một hồi, đột nhiên hỏi:
"Tháng trước có phải cái kia của con không tới hay không?”
Cố Chi Nghiên ngây ngẩn cả người trước câu hỏi của bà, nhưng nhanh chóng hiểu ý tứ của bà.
"Con không nhớ rõ, nhưng hẳn là không thể nhanh như vậy chứ?"
Miệng bà đều sắp nứt đến mang tai, khi nhìn thấy Cố Chi Nghiên, nói:
"Nghe nói năm nay khó hơn năm ngoái. Thím cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ con bé lại có thể thi được hơn 200 điểm.
Trong đại đội của chúng ta chỉ có mình con bé, có lẽ thư thông báo sẽ sớm phát xuống đây."
Cố Chi Nghiên cũng có chút ngoài ý muốn, theo bản năng hỏi:
“Ngô Ngọc Như không thi đậu sao ạ?”
Triệu Tú Quyên chỉ lo vui mừng, nào biết Ngô Ngọc Như có thi đậu hay không, bà vội quay đầu hỏi con gái mình:
"Ngọc Phương, con có thấy thành tích của Ngô Ngọc Như dán ở đó không?”
Trương Ngọc Phương lắc đầu.
"Không có, đại đội của chúng ta chỉ có con lọt vào top 100.”
Triệu Tú Quyên nhìn Cố Chi Nghiên.
"Khó trách buổi sáng thím nghe Hầu Bảo Mai nói muốn đi Thượng Hải tìm công việc. Chẳng lẽ Ngô Ngọc Như biết mình thi không đậu, muốn đi ra ngoài?"
Bọn họ cách nhà họ Ngô không xa, hơn nữa sau lần đại hội kiểm điểm, Ngô Ngọc Như lại là tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nên nhà họ Ngô có động tĩnh gì, Triệu Tú Quyên rất nhanh sẽ biết.
Sau lần đại đội kiểm điểm, Ngô Ngọc Như giống như con chim nhỏ trốn trong nhà, hiếm khi xuất hiện trước mặt các thành viên trong đội, mặc dù vậy, mọi người vẫn không ngừng bàn tán về về cô ta. Hiện tại đã có kết quả, nếu cô ta thi không đậu, có lẽ cũng không còn mặt mũi ở lại đại đội.
"Chuyện đã như vậy, nó đi chỗ nào cũng tốt hơn là ở lại trong đội."
Bà ấy lầm bầm lầu bâu.
"Nói không chừng nó đi ra ngoài còn có thể tạo dựng sự nghiệp."
Cố Chi Nghiên không muốn thảo luận về Ngô Ngọc Như nên cô không đáp lại, vội vàng đưa đồ ăn cho bà ấy rồi đi ra cửa.
Hôm nay Triệu Tú Quyên thật cao hứng, giữ cô lại không cho cô đi.
"Dù sao cháu đã tới rồi, ở nhà chúng ta ăn một bữa cơm lại đi, hôm nay thím hầm xương sườn đấy."
Trên bàn cơm của bọn họ vừa lúc bưng lên món xương sườn, nhìn lớp váng dầu nổi lềnh bênh trong chén, Cố Chi Nghiên chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng.
Cô còn phải đưa đồ ăn cho nhiều người khác nên trực tiếp từ chối, sau khi đặt dưa muối xuống lại giao cho những người khác.
Đi một vòng về đến nhà, cô vừa bước vào cửa nhà chính, liền cảm thấy hoa mắt, hai chân mềm nhữn, cả người trực tiếp ngã xuống đất. Đang giữa trưa, An Tĩnh Nguyên và Hà Lệ Xu vừa đi làm về, ba người mới vừa đặt đồ đạc xuống được một lúc, thì thấy Cố Chi Nghiên vừa vào cửa liên ngã xuống đất, An Tĩnh Nguyên lập tức chạy tới ôm lấy cô.
"Chi Nghiên!!"
"Mau đỡ con bé vào nhà.
Hà Lệ Xu cũng bước nhanh tới, quay đầu lại kêu An Tĩnh Hân.
"Con đi lấy một cốc nước đường tới đây."
Nghe vậy, An Tĩnh Nguyên ôm cô vào phòng, đặt cô ở trên giường, nhìn người phụ nữ trong lồng ngực từ từ mở to mắt, sắc mặt anh mới bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, An Tĩnh Hân bưng một cốc nước mật ong tới, An Tĩnh Nguyên nhận lấy đưa tới bên miệng Cố Chi Nghiên, nhìn cô uống xong mới hỏi:
"Sao lại ngất đi? Em khó chịu chỗ nào?"
Cố Chi Nghiên chỉ cảm thấy cả người yếu ớt, nhìn cái gì cũng hoa mắt, cô mím môi dưới nói:
"Em không biết, em chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở nên đen kịt, cơ thể mất đi sức lực, sau đó liền ngã.
Hà Lệ Xu vội nói:
"Mẹ thấy gần đây sắc mặt con không được tốt lắm, có phải bị bệnh mà không nói cho chúng ta biết không?”
Cố Chi Nghiên uống xong cốc nước đường thì cảm thấy tốt hơn.
"Con sao có thể có bệnh gì, có lẽ là do gần đây trời quá nóng, có chút cảm nắng, luôn cảm thấy hít thở không thông.”
Cô vừa nói xong, trong dạ dày một trận quay cuồng, toàn bộ nước đường vừa uống đều nôn ra, An Tĩnh Nguyên suýt chút nữa bị cô nôn ra cả người.
Ba người luống cuống tay chân mà thu dọn một phen, Hà Lệ Xu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nghĩ đến gần đây tinh thần của cô không phải rất tốt, sửng sốt một hồi, đột nhiên hỏi:
"Tháng trước có phải cái kia của con không tới hay không?”
Cố Chi Nghiên ngây ngẩn cả người trước câu hỏi của bà, nhưng nhanh chóng hiểu ý tứ của bà.
"Con không nhớ rõ, nhưng hẳn là không thể nhanh như vậy chứ?"
Danh sách chương