[Tinh - Hệ thống công bố nhiệm vụ đầu tiên, làm cơm cho hai đứa bé ăn, để chúng được no bụng.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ có thể nhận được một viên kẹo sữa.]
Chu Tú Tú đã đọc qua không ít tiểu thuyết, đối với hệ thống cũng không xa lạ gì. Nghe thấy hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, cô cảm thấy mới lạ nhưng cũng không ngoài ý muốn, ngay cả chuyện xuyên sách mà cũng xảy ra được, còn cái gì không thể? Phía sau tai là tiếng Trương Liên Hoa đang chửi rủa, Bùi Nhị Xuân châm chọc khiêu khích, Đổng Hòa Bình ngoài mặt thì khuyên bảo, nhưng thật ra là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Chu Tú Tú cảm thấy bọn họ rất ồn ào, lười lên tiếng.
Cô nhìn hai đứa bé, hồi tưởng lại trong đầu đoạn miêu tả sơ lược về chúng trong cuốn sách niên đại kia.
Đây là một cặp song sinh do nguyên chủ sinh ra, năm nay hơn ba tuổi, ở nông thôn thì đã là độ tuổi có thể giúp làm việc trong nhà.
Trong sách chỉ miêu tả chúng bằng một vài câu, Chu Tú Tú chỉ biết anh trai tên là Tiểu Niên, em gái tên là Tiểu Uyển. Lúc hai bé được sinh ra, cha vẫn còn ở trong quân đội, rất ít khi về nhà, hai đứa nhỏ thậm chí còn chưa kịp gọi cha, thì đã truyền đến tin tức cha chúng qua đời, chuyện đối với nguyên chủ mà nói thì như sét đánh giữa trời quang.
Trương Liên Hoa mắng nguyên chủ là người mang điềm xấu, cô ta không chịu nổi áp lực này, oán hận trong lòng càng ngày càng sâu, liền trút giận lên người hai đứa trẻ. Bạo lực về ngôn ngữ và hành động của nguyên chủ khiến hai đứa trẻ như sống trong địa ngục, chúng trốn không thoát được, cũng không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào nhau.
Lúc đọc sách, Chu Tú Tú cảm thán một câu đứa nhỏ đáng thương, nhưng hiện tại chân chính nhìn thấy bọn chúng, cảm giác kia chợt trở nên chân thật.
Hai đứa trẻ là hai con người sống động, có một người mẹ như vậy, có lẽ những tổn thương đó sẽ đi theo chúng suốt đời.
Tiểu Niên buông bàn tay đang che tai em gái ra, nắm lấy tay Tiểu Uyển, bảo vệ ở phía sau. Cậu bé còn nhỏ như vậy, gầy yếu đến đáng thương, nhưng đôi mắt trời sinh cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như được tô điểm thêm một vầng hào quang, tư thế hùng dũng hiên ngang kia, rõ ràng là đang bảo vệ em gái.
Chu Tú Tú bật cười, hóa ra là một muội khống.
Nhưng em gái của cậu bé đúng thật là rất đáng yêu.
Một đôi mắt to ngập nước, luôn trộm nhìn chăm chú vào người khác, cái miệng nhỏ mím chặt, tuy rất sợ hãi, nhưng vẫn dùng ánh mắt khát vọng mà nhìn chằm chằm Chu Tú Tú.
Lòng Chu Tú Tú mềm nhũn.
Trẻ con đúng là trẻ con, mặc dù bị chửi rủa đánh đập tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn không chút do dự mà một lòng hướng về phía mẹ mình.
"Mẹ." Thấy Chu Tú Tú hình như nở nụ cười, Tiểu Uyển rụt rè gọi một tiếng.
Tiểu Niên nghe vậy, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cô bé một cái, lắc đầu.
Tiểu Uyển lập tức mím chặt miệng, đầu nhỏ rũ xuống.
Tiếng "Mẹ" này, tạm thời Chu Tú Tú không có cách nào đáp lại được, nhưng cũng không đành lòng từ chối.
Cô nắm lấy tay hai đứa trẻ đi vào bên trong: "Đói không? Mẹ nấu con cho các con ăn.” Nói xong, cô quay đầu liếc mắt nhìn người phía sau một cái, lạnh nhạt nói: "Cha đứa nhỏ vừa mới đi không bao lâu, hài cốt còn chưa lạnh, các người đã bịa đặt khắp nơi là tôi muốn tái giá, là có ý gì đây?”
Nghe Chu Tú Tú nói, Trương Liên Hoa hoảng hốt, vẻ mặt cứng đờ.
Chẳng lẽ cô căn bản không có ý định tái giá?
Hai vợ chồng Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình liếc nhau, ngơ ngác một lúc lâu.
"Mẹ, con nghe nói nó với con trai nhà lão Trần đã sớm liếc mắt đưa tình với nhau rồi, không thể không có gì được." Dứt lời, Bùi Nhị Xuân nắm chặt cánh tay mẹ mình.
Đổng Hòa Bình phân vân một lát, cũng gật đầu: "Chúng ta qua nhà lão Trần nhìn một cái.”
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ có thể nhận được một viên kẹo sữa.]
Chu Tú Tú đã đọc qua không ít tiểu thuyết, đối với hệ thống cũng không xa lạ gì. Nghe thấy hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, cô cảm thấy mới lạ nhưng cũng không ngoài ý muốn, ngay cả chuyện xuyên sách mà cũng xảy ra được, còn cái gì không thể? Phía sau tai là tiếng Trương Liên Hoa đang chửi rủa, Bùi Nhị Xuân châm chọc khiêu khích, Đổng Hòa Bình ngoài mặt thì khuyên bảo, nhưng thật ra là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Chu Tú Tú cảm thấy bọn họ rất ồn ào, lười lên tiếng.
Cô nhìn hai đứa bé, hồi tưởng lại trong đầu đoạn miêu tả sơ lược về chúng trong cuốn sách niên đại kia.
Đây là một cặp song sinh do nguyên chủ sinh ra, năm nay hơn ba tuổi, ở nông thôn thì đã là độ tuổi có thể giúp làm việc trong nhà.
Trong sách chỉ miêu tả chúng bằng một vài câu, Chu Tú Tú chỉ biết anh trai tên là Tiểu Niên, em gái tên là Tiểu Uyển. Lúc hai bé được sinh ra, cha vẫn còn ở trong quân đội, rất ít khi về nhà, hai đứa nhỏ thậm chí còn chưa kịp gọi cha, thì đã truyền đến tin tức cha chúng qua đời, chuyện đối với nguyên chủ mà nói thì như sét đánh giữa trời quang.
Trương Liên Hoa mắng nguyên chủ là người mang điềm xấu, cô ta không chịu nổi áp lực này, oán hận trong lòng càng ngày càng sâu, liền trút giận lên người hai đứa trẻ. Bạo lực về ngôn ngữ và hành động của nguyên chủ khiến hai đứa trẻ như sống trong địa ngục, chúng trốn không thoát được, cũng không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào nhau.
Lúc đọc sách, Chu Tú Tú cảm thán một câu đứa nhỏ đáng thương, nhưng hiện tại chân chính nhìn thấy bọn chúng, cảm giác kia chợt trở nên chân thật.
Hai đứa trẻ là hai con người sống động, có một người mẹ như vậy, có lẽ những tổn thương đó sẽ đi theo chúng suốt đời.
Tiểu Niên buông bàn tay đang che tai em gái ra, nắm lấy tay Tiểu Uyển, bảo vệ ở phía sau. Cậu bé còn nhỏ như vậy, gầy yếu đến đáng thương, nhưng đôi mắt trời sinh cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như được tô điểm thêm một vầng hào quang, tư thế hùng dũng hiên ngang kia, rõ ràng là đang bảo vệ em gái.
Chu Tú Tú bật cười, hóa ra là một muội khống.
Nhưng em gái của cậu bé đúng thật là rất đáng yêu.
Một đôi mắt to ngập nước, luôn trộm nhìn chăm chú vào người khác, cái miệng nhỏ mím chặt, tuy rất sợ hãi, nhưng vẫn dùng ánh mắt khát vọng mà nhìn chằm chằm Chu Tú Tú.
Lòng Chu Tú Tú mềm nhũn.
Trẻ con đúng là trẻ con, mặc dù bị chửi rủa đánh đập tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn không chút do dự mà một lòng hướng về phía mẹ mình.
"Mẹ." Thấy Chu Tú Tú hình như nở nụ cười, Tiểu Uyển rụt rè gọi một tiếng.
Tiểu Niên nghe vậy, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cô bé một cái, lắc đầu.
Tiểu Uyển lập tức mím chặt miệng, đầu nhỏ rũ xuống.
Tiếng "Mẹ" này, tạm thời Chu Tú Tú không có cách nào đáp lại được, nhưng cũng không đành lòng từ chối.
Cô nắm lấy tay hai đứa trẻ đi vào bên trong: "Đói không? Mẹ nấu con cho các con ăn.” Nói xong, cô quay đầu liếc mắt nhìn người phía sau một cái, lạnh nhạt nói: "Cha đứa nhỏ vừa mới đi không bao lâu, hài cốt còn chưa lạnh, các người đã bịa đặt khắp nơi là tôi muốn tái giá, là có ý gì đây?”
Nghe Chu Tú Tú nói, Trương Liên Hoa hoảng hốt, vẻ mặt cứng đờ.
Chẳng lẽ cô căn bản không có ý định tái giá?
Hai vợ chồng Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình liếc nhau, ngơ ngác một lúc lâu.
"Mẹ, con nghe nói nó với con trai nhà lão Trần đã sớm liếc mắt đưa tình với nhau rồi, không thể không có gì được." Dứt lời, Bùi Nhị Xuân nắm chặt cánh tay mẹ mình.
Đổng Hòa Bình phân vân một lát, cũng gật đầu: "Chúng ta qua nhà lão Trần nhìn một cái.”
Danh sách chương