"Yo, ăn mặc giống như hồ ly tinh, muốn câu dẫn ai?" Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn truyền tới.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo cũ kỹ đi tới, la hét: "Không phải tự mình tìm nhà chồng mới hay sao? Còn mặt mũi trở về ư? Chu Tú Tú, tôi cảnh cáo cô, cô không được mang theo cái gì đi, đó đều là của nhà họ Bùi chúng tôi."

Lúc cô ta đang nói chuyện, một người đàn ông đi lên trước, giữ chặt tay cô ta: "Nhị Xuân, em đừng nóng."

Người đàn ông này vóc người gầy yếu, nói chuyện cũng nhã nhặn, chẳng qua là đôi mắt đảo qua đảo lại, khiến trong lòng người khác không dễ chịu.

Chu Tú Tú lục soát hai người trong ký ức của nguyên chủ, kết hợp với tình tiết trong sách, nhớ lại hai người trước mặt này là ai.

Người phụ nữ này là chị cô, chị cả của người chồng đã mất của cô, tên là Bùi Nhị Xuân, tính tình không chịu thua kém lại là kẻ đầu cơ, bình thường không ít lần sỉ vả nguyên chủ.

Người đàn ông bên cạnh cô ta là Đổng Hòa Bình, gia cảnh nghèo khó, vào nhà họ Bùi ở rể, lại không nghĩ rằng nhà họ Bùi đã sớm không còn rạng rỡ như năm đó, hối hận không thôi.

Trước mắt hai người này là vì con của nguyên chủ mà tới.

"Em dâu." Đổng Hòa Bình trấn an vợ xong, đối với Chu Tú Tú hòa nhã, "Nếu em thật sự muốn tái giá thì đem theo hai đứa trẻ đi đi. Bọn trẻ là miếng thịt trên người em, người mẹ nào có thể chịu được nỗi đau đớn chia cắt máu mủ chứ ?"

Anh ta châm chước từng chữ, lời nói ra vô cùng rõ ràng, nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, Trương Liên Hoa ở bên trong liền hùng hổ đi ra.

Bà Trương giống như một quả pháo bị đốt nổ: "Muốn đuổi đứa trẻ nhà họ Bùi chúng tôi đi, để cho nhà họ Bùi chúng tôi tuyệt hậu? Họ Đổng, anh đây tính toán thật tốt ha."



Sắc mặt Đổng Hòa Bình biến đổi, vừa định nói lại thì bị Bùi Nhị Xuân cắt lời.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói Hòa Bình như vậy? Với điều kiện nhà chúng ta, chính là thiếu nam thừa nữ, công việc kiếm ăn không đủ, còn phải nuôi hai đứa trẻ, không nuôi nổi." Bùi Nhị Xuân tóm lấy quần áo của bà ta, hạ thấp giọng.

Bà Trương cười nhạt: "Một đứa bé có thể được ăn bao nhiêu? Con gái có thể mang đi, cháu trai để lại. Tôi chỉ có một cái cháu trai, sao có thể gọi người khác là cha!"

Chu Tú Tú căn bản không tiến vào cuộc chiến giữa mẹ chồng và chị chồng cô, trong lúc không yên lòng, khóe mắt nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ.

Bên ngoài gian nhà chính, hai đứa bé không lớn hơn nhau bao nhiêu đứng chung một chỗ, bé gái vẻ mặt sợ sệt, bé trai mặt không cảm xúc.

Chúng chính là cặp sinh đôi do nguyên chủ sinh ra sao? Bọn chúng quá gầy, ăn mặc rách rưới, cánh tay và bắp chân nho nhỏ rúc lại trong quần áo, da cũng vàng khè nhưng ánh mắt trong trẻo đen trắng rõ ràng, nhìn thấy mà đau lòng.

Bàn về ngũ quan, hai đứa trẻ này so với ngôi sao nhí trên ti vi còn đẹp hơn.

Chu Tú Tú không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn chúng, trong lòng sinh ra một cảm giác vi diệu.

Nào ngờ, lucs ánh mắt của bé trai cùng cô giao nhau, trong ánh mắt của nó là phòng bị.

Nó đưa hai cái tay nhỏ gầy nhom, nhỏ bé ra, nhẹ nhàng bịt kín hai lỗ tai của bé gái: "Em gái không nghe người lớn nói chuyện."

Đứa trẻ tuy nhỏ nhưng cũng biết là không được chào đón, đứa bé gái nhanh chóng nhìn Chu Tú Tú một cái, chân nhỏ lùi về phía sau hai bước, núp sau lưng anh trai, đôi mắt to ngấn nước.



Nhìn một màn này, một góc mềm mại nào đó trong lòng Chu Tú Tú chùng xuống.

Cô không để ý sự tranh chấp phía sau lưng, nhấc chân đi về hướng hai đứa trẻ.

Giọng nói giễu cợt của Bùi Nhị Xuân một lần nữa vang lên bên tai: "Cháu thật sự nghĩ cô ta là một người mẹ có lương tâm ư? Hai đứa trẻ này, cô không thể mang một trong hai đứa đi!"

Nghe giọng nói của cô, ánh mắt bé trai ảm đạm, cảnh giác lui về phía sau một bước, hai tay che hai lỗ tai của em gái càng dùng sức.

Cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra, nó hồn nhiên chớp chớp đôi mắt trong veo, nhìn chằm chằm vào Chu Tú Tú.

Chu Tú Tú đi tới trước mặt bọn họ.

Cô bé nhìn thấy cô bước tới, trong phút chốc ánh mắt lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, rụt rè gọi: "Mẹ."

Bé trai thấy cô đến vừa bất ngờ lại bất an, dè dặt quan sát, nhưng trong mắt lộ ra chút mong đợi.

Ở đâu đó, dường như có một loại sức mạnh đặc biệt, thúc giục Chu Tú Tú ngồi xổm trước mặt bọn họ.

[tinh —— hệ thống gửi tới nhiệm vụ thứ nhất, làm một bữa cơm cho hai đứa trẻ, lấp đầy bụng bọn chúng.]

[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng là một viên kẹo sữa.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện