"Tôi nói với Tiểu Trương, cái tên này ngàn vạn lần không thể quá bình thường. Con nhìn những đứa con trong thôn hiện tại, chỉ gọi tên Kiến Quốc, Ái Quốc các loại, thoáng cái có thể chạy tới hai ba đứa cùng tên, tên kia cũng không thể quá quen, vì sẽ hay bị người khác nói ra, ảnh hưởng cũng không tốt, Tiểu Trương này không hổ là học sinh trung học, có văn hóa, cha thấy cái tên cậu ấy đặt rất tốt."

Giang Thành đặt tờ giấy lên bàn cho mọi người xem.

"Ba, ba lại nói, con nhớ rõ họ của mình và chữ ở giữa, con trai con tên là Giang Nhất gì đó, cha đừng chần chừ nữa."

"Lưu, đó là chữ Lưu." Giang Đại Ny nhìn tờ giấy kia, nhỏ giọng nói.

Giang Thành hiếm khi chuyển ánh mắt về phía cháu gái lớn vẫn luôn khiêm tốn này: "Cháu còn biết những chữ này?”

Giang Đại Ny nhìn tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía cô bé, lập tức có hơi thẹn thùng, khẩn trương gật gật đầu: "Là chị Hướng Hồng nhà Mạc đội trưởng dạy chúng cháu, bên trong vừa vặn có chữ này.”

Mạc Hướng Hồng là một trong hai bé gái duy nhất trong thôn đi học, làm người cũng nhiệt tình như ba mẹ cô nhóc, những ngày nghỉ ngơi luôn dạy các cô gái muốn đi học nhưng không có tiền học ở trong thôn, Giang Đại Ny chỉ cần làm xong việc sẽ đến đó, mấy năm nay cũng học được không ít.

Giang Lai Đệ nhìn thấy bộ dáng này của chị cả nhà mình, nắm đấm siết chặt, kiếp trước chị cả đã rất hâm mộ mấy em gái các cô có thể có cơ hội học hành, khi đó chị ấy đã lập gia đình, mỗi ngày đều có việc làm không xong, còn sẽ bị đánh, đời này nhất định phải để cho chị cả học xong, có được cuộc sống không giống trước.

"Nhất Lưu, Giang Nhất Lưu, cái tên này tốt, so với những tên NHị Mao Nhị Đản tốt hơn." Giang Đại Hải vừa nghe cái tên này đã hài lòng không chịu được, cảm thấy con trai nhà mình tương lai tuyệt đối sẽ có tiền đồ, xứng với cái tên Nhất Lưu này.

Giang lão đầu lườm nhi tử ngu xuẩn nhà mình một cái: "Đây là chữ Lưu của từ lưu lại, phù hộ đứa nhỏ này bình an, cũng không phải là chữ dòng chảy mà con nói.”



Giang lão đầu vừa nghe đến cái tên này cũng là phản ứng này như anh, sau đó Trương Thanh niên trí thức giải thích cho ông thì mới biết được, nhưng ở trước mặt con trai ông tuyệt đối sẽ không nói ra.

Hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, nào biết chuyện tương lai, vẫn là an kiện sức khỏe khỏe mạnh quan trọng nhất, đối với cái tên này, Giang lão đầu vẫn rất hài lòng.

Trong lòng Giang Nhất Lưu thầm niệm: "Giang Nhất Lưu, đời này cậu chính là Giang Nhất Lưu, sẽ không bao giờ trở thành Giang Lai Đệ kiếp trước nữa.”

Mấy năm nay, cuộc sống khổ sở, phong tục mở tiệc tắm ba ngày cũng dần dần bị người ta quên mất, một chút gia đình nhiều chú ý cùng lắm mời một ít thân thích náo nhiệt mà thôi, dù sao nhà nào cũng không có lương thực kia.

Giang Nhất Lưu là đứa con trai duy nhất trong phòng lớn Giang gia, tắm ba ngày cũng đã bỏ qua, ngày trọng đại như tiệc tròn tháng này, Giang Thành vẫn muốn làm một bữa cho cháu trai nhỏ, không cần quá náo nhiệt, chỉ mời một ít thân thích thân cận.

Mấy ngày trước, Giang lão đầu vừa mới nhận được trợ cấp, lương thực trong nhà cũng đủ sống, hơn nữa lập tức đến ngày đội sản xuất phân lương, Miêu lão thái cẩn thận tính toán, cũng có đủ lương thực làm rượu đầy tháng, hơn nữa thân thích tới cửa cũng không thể tay không mà đến, cho dù chỉ lấy mấy quả trứng gà, vậy cũng coi như có ít đồ thêm vào.

Cha của Cố Đông Mai chết sớm, từ nhỏ đã do mẹ góa Triệu Hồng nuôi lớn, cô còn có hai anh trai một chị gái, một quả phụ có thể nuôi bốn đứa nhỏ bình an lớn lên, lại cưới vợ cho con trai, gả hai con gái ra ngoài, khổ trong đó chỉ có bà mới biết.

Lúc chồng Triệu Hồng vừa mới chết, hài tử trong nhà còn nhỏ, chính mình cũng còn trẻ, thường thường có một ít lưu manh đến tìm phiền toái, người nhà chồng không chỉ không giúp đỡ, còn muốn đuổi bà ra ngoài chiếm lấy phòng ở mà chồng bà để lại, dưới loại tình huống này Triệu Hồng thật sự có thể chống đỡ lại, dưỡng thành tính tình ưa mạnh cường ngạnh.

Trong bốn đứa nhỏ, bà thương Cố Đông Mai là con gái út này nhất, ai bảo cô vừa sinh ra đã không có cha, từ nhỏ đã không có cuộc sống tốt đẹp gì, vì thế hận không thể giúp con gái mọi thứ, chính vì vậy, mới dưỡng thành tính tình mềm mại của Cố Đông Mai, chờ đến khi bà ý thức được có gì không thích hợp thì đã muộn.

Triệu Hồng biết con gái nhà mình rốt cục sinh con trai, cúng cực kì vui vẻ, trước kia bà già Giang gia kia luôn ỷ vào việc con gái của bà không sinh ra con trai đến cọ xát bà, hiện tại xem như không tìm được lý do nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện