Có manh mối, Mạc Thiên Liêu lại lâm vào trạng thái luyện khí điên cuồng, ôm Thanh Đồng còn đang đánh hắn, xông vào luyện khí thất.

“Muốn cho linh trí có thể hồi tưởng quá khứ, thì phải tạo thành ảnh, nhưng suy nghĩ của linh trí cũng không phải liên tục.” Mạc Thiên Liêu cầm một khối đá Thái Sơ lầm bầm lầu bầu.

“Này, chủ nhân, làm sao anh biết là không liên tục?” Thái Thủy biến thành một dây xích uốn éo, tỏ vẻ bản thân nó liên tục suy nghĩ đấy thôi.

Mạc Thiên Liêu không để ý nó, Thanh Đồng nâng tay bắt lấy xiềng xích cào cào. Cả ngày nói chuyện lung tung, nào có bộ dáng liên tục suy ngẫm chứ.

Thực ra người cũng không phải suy nghĩ liên tục, lúc đang suy nghĩ một chuyện rất có khả năng liền lan đến một chuyện khác, như vậy muốn khiến huyền giám liên tục hiện ra một sự kiện quá khứ, phải có thứ gì đó có thể ghi nhớ tất cả suy nghĩ lóe qua của linh trí, thậm chí có thể giúp đỡ linh trí hồi tưởng quá khứ.

Mạc Thiên Liêu từ bên trong đống nguyên liệu trân quý  tìm ra một khối “Thận thạch”. Cái gọi là Thận thạch, danh như ý nghĩa, chính là loại đá có thể dẫn ra ảo ảnh, loại đá này bình thường dùng để làm ảo trận cấp cao, rất ít dùng đến luyện khí.

“Thận thạch có thể nhớ kỹ những gì thần hồn khắc vào, sau khi họa ra trận pháp, có thể tự phát suy diễn.” Mạc Thiên Liêu thấy Thanh Đồng tò mò, liền đưa viên đá trong lóng lánh trong suốt tay kia cho y.

Thanh Đồng nhìn chằm chằm viên đá kia thật kỹ, viên đá trên cơ bản là trong suốt, dưới ánh sáng hiện lên hoa văn bảy màu, giống như hoa văn bên trong vỏ sò. Đưa một luồng thần hồn vào đi kiểm tra xem xét, nhưng cái gì cũng không thấy.

“Đưa đây, để ta xem xem.” Mạc Thiên Liêu cầm viên đá lại, thả một chậu nước trong ở bên tay, dùng ngón tay vẽ pháp trận đơn giản trên mặt nước, trong chậu nước màu đen chậm rãi hiện ra một hình ảnh, một gương mặt tuấn mỹ mà khí phách, mi nhãn mang theo nụ cười, chính là Mạc Thiên Liêu ngày thường.

Thanh Đồng sửng sốt, nâng tay đánh nghiêng chậu nước,“Ào ào” tưới Mạc Thiên Liêu một thân đầy nước.

Mạc Thiên Liêu vuốt vuốt mặt một cái, nhặt khối Thận thạch kia lên, ngậm cười không thôi:“Bảo bối, vừa rồi là đang nhớ đến ta nha.”

“Ai nhớ ngươi!” Thanh Đồng nhấc chân muốn đi, bị Mạc Thiên Liêu cầm chặt kéo vào trong lòng, quần áo ướt sũng nhất thời cũng làm ẩm xiêm y Thanh Đồng.

“Đừng quậy, ta họa ảo trận cho em xem.” Mạc Thiên Liêu hòa tan một viên linh thạch ở lòng bàn tay, nhanh chóng vẽ trên mặt đất vài tiểu trận, sau đó đặt Thận thạch ở trung tâm, lại hòa tan một viên linh thạch rồi vẽ tranh bên trên Thận thạch, cuối cùng đưa một luồng thần thức đi vào, ảo trận nhanh chóng sáng lên, bắt đầu xuất hiện từng hư ảnh.

Bởi vì đột xuất vẽ trận, tương đối đơn sơ, ảo giác cũng không rõ ràng như ảo trận Mạc Thiên Liêu ngày thường vẽ ra, nhưng cũng có thể nhìn ra cảnh tượng bên trong. Ở trên giường rộng rãi, hai người thân thể giao điệp, chính là đang làm chuyện khiến người mặt đỏ tai hồng, nhìn kỹ, người bị đặt ở phía dưới, trên đỉnh đầu còn có một đôi tai lông tuyết trắng.

“Nhìn xem, ta vừa rồi nhớ lại chuyện đêm qua, chỉ là mơ hồ suy nghĩ một chút, Thận thạch này liền tự động suy diễn lên, có giống với tình hình hôm qua hay không? Lại có gì khác không?” Mạc Thiên Liêu cười xấu xa chỉ ảo ảnh nho nhỏ kia nói.

Thanh Đồng hơi hơi nheo lại mắt, ngửa đầu, cắn.

“Á!” Mạc Thiên Liêu cố gắng cứu cằm mình ra, sau đó thuận thế hôn lấy đôi môi mỏng trơn bóng,“Quần áo ướt, ta giúp em cởi ra.”

“Ngô……”

Lặp lại một lần những cảnh bên trong ảo giác xong, Mạc Thiên Liêu cảm thấy mĩ mãn ôm lấy Thanh Đồng ngất đi, đặt xuống đệm mềm bên cạnh, đắp chăn lên, bản thân mình lại ngồi xuống một lần nữa, bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Nguyên liệu lần trước hắn nhắc tới, Minh Yên đã tìm đến hơn phân nửa, đá Thái Sơ, Hồi Thiên tinh, đá Thông Minh, mấy thứ này có thể làm ra một cái gương bóng loáng. Mặc dù có ý tưởng, thế nhưng vấn đề trong đó vẫn phức tạp như trước.

Mạc Thiên Liêu cắt từ nguyên liệu ra một khối nhỏ, dùng thần hồn khống chế, trong Phần Thiên lô loại bỏ tạp chất, lấy đá Thái Sơ làm trụ cột họa trận, Hồi Thiên tinh là chủ thể, dùng một khối nhỏ Thận thạch dung hợp với đá Thông Minh khắc trận ở  trên Hồi Thiên tinh.

Đợi Thanh Đồng tỉnh ngủ, Mạc Thiên Liêu đang cầm một cái gương nhỏ lớn bằng bàn tay thưởng thức.

“Luyện xong?” Thanh Đồng lại đây xem.

“Sao có thể chứ.” Mạc Thiên Liêu cười khổ, đây là luyện thử thôi, ý tưởng rất tốt, nhưng thực sự luyện lên lại khó khăn tầng tầng, không nghĩ tới một huyễn kính thế nhưng còn cần pháp trận không gian.

Thanh Đồng đưa thần thức vào gương nhỏ, ngẫm lại hồi trước ăn cá suối lạnh, trong kính quả thật hiện lên vài xiên cá nướng, còn đang bốc nóng. Này không phải là thành sao? Thanh Đồng lại nghĩ đến muốn nhìn những chuyện hồi bé, tựa như năm trăm năm trước Thiên Lang là dạng gì, đưa thần thức vào đi, lại là một mảnh tối đen, cái gì cũng không có.

“Hả?” Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, gia tăng thêm thần hồn vào, lại mơ hồ cảm giác được có một hàng rào, ngăn trở hồi tưởng quá khứ, khiến người rất là sốt ruột, dùng sức muốn đột phá, chợt cảm giác được một trận đau đớn,“A……”

Gương trong tay đột nhiên rơi xuống, Thanh Đồng ôm đầu ngã ngửa ra sau.

“Thanh Đồng!” Mạc Thiên Liêu hoảng sợ, một tay tiếp lấy người, nhìn thấy sắc mặt Thanh Đồng trắng bệch, nhất thời sợ tới mức hồn lìa khỏi xác,“Đau chỗ nào? Thần hồn bị thương sao?”

Thanh Đồng nhắm mắt, lắc lắc đầu, chậm rãi mở, một đôi mắt biến thành màu lưu ly.

Mạc Thiên Liêu kề trán cùng y, nhìn kỹ xem, phát hiện không có thụ thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:“Cái mà em nhìn thấy là hàng rào thời không.”

“Hàng rào thời không?” Thanh Đồng khó hiểu ngửa đầu nhìn hắn, hàng rào thời không là cái gì? “Sáu mươi năm một giáp, một giáp là một vòng tuần hoàn,” Mạc Thiên Liêu nhặt gương nhỏ bị bể,“Dùng Thận thạch tạo thành ảnh, chỉ có thể hiện ra những gì xảy ra trong vòng sáu mươi năm, vượt qua sáu mươi năm, liền có hàng rào thời không, khó có thể vượt qua.”

Muốn một cái gương có thể nhìn thấy quá khứ, tất nhiên không phải là dùng để nhìn những gì xảy ra sáu mươi năm trước. Mà là muốn phá vỡ hàng rào thời không, đại khái cần một kiện thiên địa chí bảo có thể cắt qua hư không. Nhưng Mạc Thiên Liêu chưa bao giờ nghe nói qua, có cái gì có thể cắt được thời gian hư vô mờ mịt này.

Luyện khí lại rơi vào ngõ cụt. Hỏi Thái Thủy, Thái Thủy ấp a ấp úng rất lâu, mới chậm rì nói:“Thứ có thể cắt qua thời gian gì đó, tui không có nghe nói qua, chỉ biết là, thời thượng cổ, có thần linh có thể xuyên qua quá khứ tương lai, nhưng xuyên qua vài lần, liền sẽ hao hết thần cách mà tiêu tán cùng thiên địa.”

“Có lẽ sư tôn biết.” Thanh Đồng nhìn nhìn Thái Thủy xoắn thành bánh quai chẻo, đột nhiên nói.

Thanh Long sống gần một vạn năm, làm hậu duệ thượng cổ thần thú, những thứ biết đến có lẽ cũng không thiếu gì so với linh trí thiên địa. Hơn nữa Minh Yên tất nhiên đã nghiên cứu nhiều năm, đối với Huyền Giám có lẽ có cách giải thích độc đáo gì.

Nói đi là đi, Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng ra khỏi phòng luyện khí, liền gặp được Hầu Cảnh tiến đến bẩm báo.

“Tôn thượng, thủ hạ tiến núi Thái Huyền đều chết.” Hầu Cảnh cầm trong tay vài cái ngọc giản, đã mất linh khí xuất hiện vết rách, đây là ngọc giản kết nối với thủ hạ, nếu đối phương chết, ngọc giản bên này liền sẽ rạn nứt.

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, hắn phái nhiều người đi như vậy, lúc này mới mấy ngày, làm sao nói chết là chết?

“Động cổ thượng phủ kia cực kỳ quỷ dị, người đi vào liền mất đi tin tức, ngày hôm trước ngọc giản này chợt vỡ ra, mới biết được những người đó đều đã chết đi,” Hầu Cảnh cau mày,“Nay núi Thái Huyền đã máu chảy thành sông.”

“Thế, có người đi ra?” Tay Mạc Thiên Liêu giấu dưới tay áo dần dần nắm chặt.

“Vẫn chưa có người ra khỏi động.” Hầu Cảnh cau mày, cũng có thể nói, trước mắt không người còn sống, phía trước lão còn rục rịch cũng muốn vào xem, nếu không phải ngại với mệnh lệnh Mạc Thiên Liêu khiến lão ở Ma cung lưu ý tin tức, lão đã sớm liền đi, nay nghĩ đến lại là một thân mồ hôi lạnh. Mật tàng Thái Huyền này căn bản không giống bảo tàng, mà như là huyết quật.

“Huyết quật?” Mạc Thiên Liêu trong lòng run lên, cái gọi là huyết quật, là một vài vùng đất cực hung, chỗ đó bình thường che dấu tà trận thượng cổ gì đó, cần rất nhiều máu tế mới có thể mở ra.

Nhớ tới lúc trước Ốc Vân Tông bị vây, Minh Yên nói với hắn một câu:“Không cần lo lắng quá mức, tự có đường giải quyết.”

Mạc Thiên Liêu đứng dậy, kéo Thanh Đồng đi.

Thuyền bay ngày đi vạn dặm, rất nhanh liền đến phụ cận núi Thái Huyền, còn chưa tới gần, liền va chạm với khí huyết sát đầy trời. Thanh Đồng có ngọc bội Mạc Thiên Liêu đưa, nhưng vẫn cảm giác không thoải mái.

Mạc Thiên Liêu vẽ trận pháp quanh mình hai người, khu trừ huyết sát, quét ra sương khói, liền nhìn thấy bên trong hư không, một người đứng, hoa phục màu xanh rộng rãi phần phật phiêu đãng  trong gió, con ngươi màu xanh đậm, lẳng lặng nhìn đỉnh núi tuyết đọng vạn năm không tan, dường như xuyên thấu qua hư không nhìn người nào đó.

“Sư tôn……”

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Sư tôn mới là boss ẩn giấu!

Móng Nhỏ: Sư tôn mới không phải người xấu!

Thợ Mộc: Vậy ngươi nói, hắn tạo huyết quật này làm cái gì?

Móng Nhỏ: Đại khái chắc là muốn ăn đậu hủ máu

Thợ Mộc:……

___
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện