Lưu Mang chân nhân thình lình bị đập, một côn này mang theo lực chân nguyên hùng hậu, lúc ấy đánh hắn đến mức trợn trắng mắt. Mạc Thiên Liêu chưa cho hắn cơ hội thở dốc, trở tay hóa Thái Thủy thành trường thương, trực tiếp hướng tim hắn đâm qua.
Vân Trúc chân nhân bị xác rùa đập đầu giờ mới phản ứng, vung tay phóng linh kiếm ngăn trở Thái Thủy:“Hôm nay quả thật là một hồi hiểu lầm, chúng ta cáo từ, còn mong chư vị đạo hữu Ốc Vân Tông cùng ma tôn bao dung.”
Thái Huyền mật tàng mở ra, mọi người không còn tâm tư lưu lại Ốc Vân Tông làm gì. Huống hồ trong Ốc Vân Tông còn có nhiều lão quái trấn sơn như vậy, lưu lại quả thật là không khôn ngoan chút nào.
“Tới đều là khách, Ốc Vân Tông còn chưa kịp chiêu đãi các vị thật tốt,” Viêm Liệt cười tủm tỉm đi ra nói chuyện,“Tông chủ đã ở Ốc Vân Điện chuẩn bị đồ nhắm rượu, chư vị chưởng môn, trưởng lão rất hân hạnh được đón tiếp các vị.”
Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười đến mê người, bộ dạng nhìn qua rất là chân thành, lại khiến người nhìn không rét mà run.
Vài người tông môn nhỏ kia đều đang bận đục băng, ý đồ cứu người đang bị đông lạnh thành băng ra, người vài đại môn phái coi như đầy đủ, ngoại trừ cứu người còn có người đứng ở nơi này đáp lời. Thế nhưng, những người này căn bản không có tâm tình nói chuyện phiếm.
Không phải tất cả chính đạo đều tham gia vây công Ốc Vân Tông lần này, cũng có một ít môn phái giao tình tốt với Ốc Vân Tông hoặc là bàng quan đứng nhìn đều không tới, huống chi còn có Ma đạo. Thái Huyền mật tàng mở ra liền không có hạn chế, ai cũng đều có thể đi, mà nghe đồn ngày đầu tiên Thái Huyền mật tàng mở ra đều sẽ có bảo vật xuất hiện. Bảo tàng thứ này vốn dĩ tới trước được trước, đi chậm, bảo vật xuất hiện trước liền không có phần.
Mọi người lòng nóng như lửa đốt, người Ốc Vân Tông ngược lại không nóng nảy.
“Hôm nay còn có chuyện quan trọng, nên không làm phiền.” Lưu Mang chân nhân ôm đầu một bên phòng bị Mạc Thiên Liêu, một bên khách khí nói.
Đang nói, luồng sáng nơi cực tây rực rỡ hẳn lên, lập tức hấp dẫn vô số tu sĩ đi núi Thái Huyền.
Đại lục Thái Huyền chính là một mảnh đất bằng, chỉ cần đứng ở nơi đủ cao, thị lực cũng đủ tốt, muốn nhìn bao nhiêu xa liền có thể nhìn bấy nhiêu xa. Bảo quang vừa ra, mọi người càng không ngu ngốc ở lại. Rất nhiều môn phái nhỏ không chào hỏi liền chạy, mặt tông chủ Thanh Vân Tông rốt cuộc không nhịn được, thở dài nói:“Thiên Lang, chuyện hôm nay mọi người trong lòng đều rõ ràng, chuyện yêu thú Ốc Vân Tông tạm thời không đề cập tới, nay Thái Huyền mật tàng mở ra, ba tông môn lớn chúng ta vẫn nên liên thủ đi tìm bảo thật tốt.”
“Ma đạo năm ma tôn mười ma môn……” Tông chủ Lưu Vân Tông nói đến chỗ này dừng một lát, không khỏi nhìn thoáng qua Mạc Thiên Liêu.
Một ma tôn rõ ràng đứng ở trước mặt, lúc này thảo luận đối phó ma đạo như thế nào có chút là lạ.
“Ốc Vân Tông về sau sẽ không tiếp tục tham dự tam tông minh, tự thành một phái, hai vị xin cứ tự nhiên đi.” Thiên Lang không cho mọi người có cơ hội mượn sức, trực tiếp từ chối, hơn nữa ngăn cản Huyền Cơ cùng Mạc Thiên Liêu vốn đang còn muốn tiếp tục đánh nhau, ý bảo mấy ruồi bọ này mau đi.
Vài môn chủ môn phái nhỏ đều lộ ra vẻ khiếp sợ, phải biết, tam tông liên minh đã giằng co mấy ngàn năm, Ốc Vân Tông rời khỏi, ý nghĩa liên minh nháy mắt tan rã, về sau chính đạo phỏng chừng cũng giống như ma đạo biến thành năm bè bảy mảng.
Mạc Thiên Liêu chắp tay sau lưng đứng ở trong hư không, nhìn luồng sáng ở vùng đất cực tây dần dần ảm đảm lại, hơi hơi nheo mắt, không biết có phải là do ảo giác của hắn, vẫn cứ cảm giác thời gian mật tàng này mở ra quá là đúng dịp.
Trên đại trận hộ sơn vẫn còn dính vài tên bị đóng băng, vài đồng môn ngóng trông nhìn Thanh Đồng, kỳ vọng y hảo tâm như lúc trước, giải pháp thuật đóng băng này.
Thanh Đồng ngáp một cái, bay tới bên cạnh Mạc Thiên Liêu,“Bẹp” một cái nằm sấp xuống lưng hắn bất động.
“Mệt mỏi?” Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, hơi hơi nhếch môi cười, vươn tay kéo người kia vào lòng, trả lời hắn là một cái ngáp nho nhỏ.
“Ôm Đồng Đồng về phòng ngủ đi.” Thiên Lang để Viêm Liệt đi thu thập tàn cục, chính mình cũng nhịn không được ngáp một cái, tối hôm qua đều không có ngủ.
“Chúng ta phải trở về.” Mạc Thiên Liêu ôm lấy Thanh Đồng, để y tựa vào lòng mình ngủ.
Thanh Đồng cảm giác không được tự nhiên, liền biến thành cục bông nhỏ chui vào trong áo hắn.
Mật tàng lấy loại phương thức thiên hạ đều biết mà mở ra, căn bản không gọi là mật tàng, mà gọi là mỏ vàng. Chính đạo còn kích động như thế, càng miễn bàn đến nhóm ma tu chỉ xem trọng lợi ích. Mạc Thiên Liêu phải nhanh chóng trở về chủ trì đại cục, không thể để tất cả mọi người đi đãi vàng, vậy buôn bán của hắn còn làm như thế nào nữa? Huống chi việc này quá mức kỳ quái, hắn phải đi hỏi ý Minh Yên trước cái đã.
Thuyền bay còn chưa bay bao xa, liền gặp đại Thanh Long “ầm ầm” bay tới.
“Sư tôn! sư tôn!” Mạc Thiên Liêu vội vàng quay đầu đuổi theo, nhưng mà rồng lớn bay quá nhanh, thuyền bay hắn dùng tốc độ nhanh nhất cũng đuổi không kịp, ngược lại mèo nhỏ trong lòng lộ đầu ra, há họng “meo” một tiếng. Cự long uốn lượn lập tức dừng lại, nháy mắt quay đầu, gào thét mà đến, cuộn thành vòng vây quanh thuyền bay.
Mèo nhỏ hưng phấn mà muốn nhảy lên đầu rồng, Mạc Thiên Liêu nhanh chóng ôm lấy, không để y lộn xộn:“Sư tôn đây là đi Ốc Vân Tông tiếp người sao?”
Thanh Long lắc lắc cái đuôi, luồng sáng xanh lóe lên hóa thành hình người đứng trên thuyền bay Mạc Thiên Liêu:”Ừ.”
“Mật tàng núi Thái Huyền mở ra……” Mạc Thiên Liêu nhìn kỹ vẻ mặt Minh Yên.
Minh Yên không có bất cứ biểu tình gì, chỉ “ừ” một tiếng như trước, nhìn về vùng đất nơi cực tây, thật lâu sau mới chậm rãi nói:“Các ngươi trước đừng đi, luyện chế huyền giám xong lại nói.”
Huyền giám? Mạc Thiên Liêu sửng sốt:“Mật tàng cùng huyền giám có quan hệ gì sao?”
“Có liên quan, cũng không liên quan,” Minh Yên nửa thật nửa giả nói,“Không có huyền giám, đi cũng như không.” Nói xong, liền nhảy xuống thuyền bay, hóa thành hình rồng, gào thét bay đi.
Mày Mạc Thiên Liêu dần dần nhíu chặt:“Bảo bối, sư tôn có phải giấu diếm cái gì hay không?”
“Ta không biết,” Thanh Đồng biến thành hình người, tựa vào vai Mạc Thiên Liêu nhìn phương hướng Thanh Long rời đi,“Lúc trước sư tôn thường xuyên đi núi Thái Huyền, nhìn chằm chằm Tuyết Sơn, vừa nhìn chính là vài ngày.”
Đại chiến Tiên Ma, mật tàng Thái Huyền, huyền giám, đại lục Thái Bạch, Minh Yên……
Mấy thứ này tất nhiên có liên hệ gì đó, đáp án gần như hiện ra, Mạc Thiên Liêu khu động thuyền bay, nhanh chóng tiến về hướng ma cung.
“Đi thăm dò tình huống núi Thái Huyền,” Mạc Thiên Liêu giao một ngọc giản dẫn âm cho tổng quản sự Bách Văn các,“Để người tầm bảo cùng đi vào, nhìn đến khi kết thúc, có chuyện gì quan trọng lập tức truyền đến.”
“Vâng.” tổng quản sự thấp giọng đáp, lại không có lập tức rời đi, chờ Mạc Thiên Liêu hạ thêm một bước mệnh lệnh. Lập tức chuẩn bị đi an bài nhân thủ. Dù có là mật tàng bình thường, cũng tràn ngập nguy hiểm, một đội nhân mã sống sót lâu dài hơn so với người đơn độc.
Quả nhiên, Mạc Thiên Liêu lại mở miệng, ném đến một danh sách:“Những thứ trên này, nếu thấy ở mật tàng thì lấy trở về, bổn tọa có trọng thưởng.”
Ma tu dù tính gia nhập dưới trướng ma tôn, cũng chỉ mưu cầu được đến nhiều tài nguyên hơn, bởi vậy, những chuyện giống như tầm bảo này, nếu muốn phái thủ hạ đi, bình thường sẽ xác định vài thứ, thủ hạ chiếm thì giao lên, còn lại liền về cá nhân. Đoán Thiên tôn giả có rất nhiều tùy tùng, một nguyên nhân chính trong đó là, mỗi khi gặp được loại nhiệm vụ này, tất cả mọi người có thể được đến rất nhiều bảo khí thực dụng. Hơn nữa nếu chiếm được nguyên liệu luyện khí hiếm thấy nộp lên cho ma tôn, còn được rất nhiều phần thưởng thêm vào.
Liên tiếp mệnh lệnh hạ xuống, thám thính tin tức, tầm bảo, truyền tin, hết thảy an bài thỏa đáng.
Mạc Thiên Liêu tiếp nhận ngọc giản Hầu Cảnh đưa lên, xem xét sự vụ mấy ngày mình rời đi.
“Minh Yên ma tôn thả ra tin tức, muốn tìm một linh trí thiên địa, người tìm được có thể được một yêu tu biến hóa hoặc là một tòa tiên thành.” Hầu Cảnh hội báo tình huống mấy ngày gần đây.
“Đáng giá nhiều như vậy?” Thanh Đồng cùng hắn ngồi bên nhau, nghiêng mình dựa ở trên bảo tọa, dùng ngón tay thon dài chơi chơi cỏ đuôi mèo màu đồi mồi một bên.
Mạc Thiên Liêu cười cười, kéo một bàn tay y qua thưởng thức:“Đưa một biến hóa yêu tu, là muốn hấp dẫn mấy người không có yêu thú, cũng chính là tu sĩ nhàn tản, mà một tòa tiên thành còn lại là tỏ rõ thái độ với các ma tôn và ma môn.”
Đối với tán tu mà nói, biến hóa yêu tu dù có tiền cũng không mua được, một linh trí thiên địa không biết dùng như thế nào đổi lấy một yêu tu biến hóa, tuyệt đối cực kỳ có lời.
Mà đối với vài ma tôn mà nói, một tòa tiên thành không thể coi là đặc biệt đáng giá, cái này là đang truyền đạt ý tứ với bọn họ, Minh Yên muốn thứ như vậy, cũng không phải là thứ cực kỳ đặc biệt gì, nếu các ngươi có được, tất nhiên có thể lấy lòng chí tôn. Đồng thời cũng tránh cho vài người nào đó cảm giác thứ này rất trân quý mà giữ không đưa.
Chuyện mật tàng Thái Huyền mở ra đã truyền khắp toàn bộ đại lục, núi Thái Huyền hoang vắng trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Mạc Thiên Liêu mỗi ngày nhìn tin tức phía trước truyền đến, càng có cảm giác mật tàng kia rất quỷ dị. Tin tức từ Bách Văn các nói, ngày thứ nhất mở ra, có phần lớn bảo vật từ đỉnh núi Tuyết Sơn nhô lên, một đám tu sĩ đuổi tới đầu tiên tranh đoạt thành một đoàn, những người đuổi tới sau không có nhặt được, liền cướp từ những người đến trước.
Trong ngày đầu tiên tử thương vô số kể, vẫn là tự giết lẫn nhau mà ra.
Rồi sau đó, giữa hai tòa núi cao vỡ ra một khe hở, lộ ra cửa vào động phủ thượng cổ. Mọi người mừng rỡ như điên, nghĩ mọi biện pháp phá cửa, cửa động kia có sát trận cực lợi hại……
Mạc Thiên Liêu vẫn không đi núi Thái Huyền, chỉ là mỗi ngày nhìn tin tức truyền đến như nước chảy. Người chết ở núi Thái Huyền càng lúc càng nhiều, lại không nghe thấy có ai chiếm được bảo vật, mọi người dần dần tỉnh táo lại, không tiếp tục tự giết lẫn nhau, bắt đầu chuyên tâm phá trận, nay động phủ đã phá, hàng loạt người tràn vào.
Linh trí thiên địa cực kỳ quan trọng, trên danh sách Mạc Thiên Liêu đưa cũng có linh trí thiên địa, nhưng mà luyện chế huyền giám, ngoại trừ linh trí, còn có rất nhiều thứ quan trọng khác.
Đá Thái Sơ tự nhiên ắt không thể thiếu. Một mặt gương muốn phản chiếu người rất dễ dàng, nhưng muốn nó không phản chiếu mà chiếu ra bóng người rõ ràng, hiện ra hình ảnh, thì quá khó thậm chí là mâu thuẫn, huống chi muốn hiện ra lại là quá khứ tương lai gì đó.
Lật hết sách cổ, cũng không có ghi lại về huyền giám.
“Biết trước tương lai khẳng định là không có khả năng,” Thái Thủy miệng rộng vụng trộm ăn một khối đá Thái Sơ nhỏ, lúc này mới lành lạnh nói,“Làm linh trí thiên địa, chỉ biết chuyện quá khứ, chuyện tương lai thiên đạo đều không biết, tui làm sao có thể biết.”
“Hả?” Mạc Thiên Liêu đang muốn rối đầu bứt tóc, dựa vào linh trí thiên địa nhìn lại quá khứ sao? “A! Ta biết!”
Muốn cho pháp khí có khả năng nhìn quá khứ, căn bản chính là người si nói mộng, vạn sự vạn vật đều có nhân quả, không có bắt đầu mà muốn nhìn lại, đương nhiên không có khả năng. Nhưng nếu đưa những suy nghĩ của linh trí trực tiếp chiếu vào trên gương, không phải là có thể nhìn lại hay sao? Thái Thủy là một linh trí có thể nói, Mạc Thiên Liêu biết thiên địa huyền bí là thông qua lời nói của nó, truyền báo cho mọi người, như vậy nếu dùng trí óc linh trí hòa với nguyên mẫu linh khí, những suy nghĩ của linh trí liền sẽ chiếu vào trên gương, có lẽ là có thể làm được hồi tưởng quá khứ.
“Ha ha ha!” Mạc Thiên Liêu hưng phấn không thôi, nhất thời đánh thức Thanh Đồng đang ghé vào trên đùi hắn ngủ.
“Hửm?” Thanh Đồng mở mắt ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liền bị Mạc Thiên Liêu ôm mạnh hôn một cái, nhất thời tỉnh táo lại, nâng tay chính là một bàn tay.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[Phần huyền giám đến tột cùng có ích lợi gì]
Thợ Mộc: Sư tôn, huyền giám luyện thành
Minh Yên: Quá tốt, rốt cuộc có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời
Thợ Mộc:[ lo lắng ] tâm nguyện gì?
Minh Yên: Tìm được mấy cái chuyển phát nhanh bị mất đi!
Thợ Mộc:……
Vân Trúc chân nhân bị xác rùa đập đầu giờ mới phản ứng, vung tay phóng linh kiếm ngăn trở Thái Thủy:“Hôm nay quả thật là một hồi hiểu lầm, chúng ta cáo từ, còn mong chư vị đạo hữu Ốc Vân Tông cùng ma tôn bao dung.”
Thái Huyền mật tàng mở ra, mọi người không còn tâm tư lưu lại Ốc Vân Tông làm gì. Huống hồ trong Ốc Vân Tông còn có nhiều lão quái trấn sơn như vậy, lưu lại quả thật là không khôn ngoan chút nào.
“Tới đều là khách, Ốc Vân Tông còn chưa kịp chiêu đãi các vị thật tốt,” Viêm Liệt cười tủm tỉm đi ra nói chuyện,“Tông chủ đã ở Ốc Vân Điện chuẩn bị đồ nhắm rượu, chư vị chưởng môn, trưởng lão rất hân hạnh được đón tiếp các vị.”
Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười đến mê người, bộ dạng nhìn qua rất là chân thành, lại khiến người nhìn không rét mà run.
Vài người tông môn nhỏ kia đều đang bận đục băng, ý đồ cứu người đang bị đông lạnh thành băng ra, người vài đại môn phái coi như đầy đủ, ngoại trừ cứu người còn có người đứng ở nơi này đáp lời. Thế nhưng, những người này căn bản không có tâm tình nói chuyện phiếm.
Không phải tất cả chính đạo đều tham gia vây công Ốc Vân Tông lần này, cũng có một ít môn phái giao tình tốt với Ốc Vân Tông hoặc là bàng quan đứng nhìn đều không tới, huống chi còn có Ma đạo. Thái Huyền mật tàng mở ra liền không có hạn chế, ai cũng đều có thể đi, mà nghe đồn ngày đầu tiên Thái Huyền mật tàng mở ra đều sẽ có bảo vật xuất hiện. Bảo tàng thứ này vốn dĩ tới trước được trước, đi chậm, bảo vật xuất hiện trước liền không có phần.
Mọi người lòng nóng như lửa đốt, người Ốc Vân Tông ngược lại không nóng nảy.
“Hôm nay còn có chuyện quan trọng, nên không làm phiền.” Lưu Mang chân nhân ôm đầu một bên phòng bị Mạc Thiên Liêu, một bên khách khí nói.
Đang nói, luồng sáng nơi cực tây rực rỡ hẳn lên, lập tức hấp dẫn vô số tu sĩ đi núi Thái Huyền.
Đại lục Thái Huyền chính là một mảnh đất bằng, chỉ cần đứng ở nơi đủ cao, thị lực cũng đủ tốt, muốn nhìn bao nhiêu xa liền có thể nhìn bấy nhiêu xa. Bảo quang vừa ra, mọi người càng không ngu ngốc ở lại. Rất nhiều môn phái nhỏ không chào hỏi liền chạy, mặt tông chủ Thanh Vân Tông rốt cuộc không nhịn được, thở dài nói:“Thiên Lang, chuyện hôm nay mọi người trong lòng đều rõ ràng, chuyện yêu thú Ốc Vân Tông tạm thời không đề cập tới, nay Thái Huyền mật tàng mở ra, ba tông môn lớn chúng ta vẫn nên liên thủ đi tìm bảo thật tốt.”
“Ma đạo năm ma tôn mười ma môn……” Tông chủ Lưu Vân Tông nói đến chỗ này dừng một lát, không khỏi nhìn thoáng qua Mạc Thiên Liêu.
Một ma tôn rõ ràng đứng ở trước mặt, lúc này thảo luận đối phó ma đạo như thế nào có chút là lạ.
“Ốc Vân Tông về sau sẽ không tiếp tục tham dự tam tông minh, tự thành một phái, hai vị xin cứ tự nhiên đi.” Thiên Lang không cho mọi người có cơ hội mượn sức, trực tiếp từ chối, hơn nữa ngăn cản Huyền Cơ cùng Mạc Thiên Liêu vốn đang còn muốn tiếp tục đánh nhau, ý bảo mấy ruồi bọ này mau đi.
Vài môn chủ môn phái nhỏ đều lộ ra vẻ khiếp sợ, phải biết, tam tông liên minh đã giằng co mấy ngàn năm, Ốc Vân Tông rời khỏi, ý nghĩa liên minh nháy mắt tan rã, về sau chính đạo phỏng chừng cũng giống như ma đạo biến thành năm bè bảy mảng.
Mạc Thiên Liêu chắp tay sau lưng đứng ở trong hư không, nhìn luồng sáng ở vùng đất cực tây dần dần ảm đảm lại, hơi hơi nheo mắt, không biết có phải là do ảo giác của hắn, vẫn cứ cảm giác thời gian mật tàng này mở ra quá là đúng dịp.
Trên đại trận hộ sơn vẫn còn dính vài tên bị đóng băng, vài đồng môn ngóng trông nhìn Thanh Đồng, kỳ vọng y hảo tâm như lúc trước, giải pháp thuật đóng băng này.
Thanh Đồng ngáp một cái, bay tới bên cạnh Mạc Thiên Liêu,“Bẹp” một cái nằm sấp xuống lưng hắn bất động.
“Mệt mỏi?” Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, hơi hơi nhếch môi cười, vươn tay kéo người kia vào lòng, trả lời hắn là một cái ngáp nho nhỏ.
“Ôm Đồng Đồng về phòng ngủ đi.” Thiên Lang để Viêm Liệt đi thu thập tàn cục, chính mình cũng nhịn không được ngáp một cái, tối hôm qua đều không có ngủ.
“Chúng ta phải trở về.” Mạc Thiên Liêu ôm lấy Thanh Đồng, để y tựa vào lòng mình ngủ.
Thanh Đồng cảm giác không được tự nhiên, liền biến thành cục bông nhỏ chui vào trong áo hắn.
Mật tàng lấy loại phương thức thiên hạ đều biết mà mở ra, căn bản không gọi là mật tàng, mà gọi là mỏ vàng. Chính đạo còn kích động như thế, càng miễn bàn đến nhóm ma tu chỉ xem trọng lợi ích. Mạc Thiên Liêu phải nhanh chóng trở về chủ trì đại cục, không thể để tất cả mọi người đi đãi vàng, vậy buôn bán của hắn còn làm như thế nào nữa? Huống chi việc này quá mức kỳ quái, hắn phải đi hỏi ý Minh Yên trước cái đã.
Thuyền bay còn chưa bay bao xa, liền gặp đại Thanh Long “ầm ầm” bay tới.
“Sư tôn! sư tôn!” Mạc Thiên Liêu vội vàng quay đầu đuổi theo, nhưng mà rồng lớn bay quá nhanh, thuyền bay hắn dùng tốc độ nhanh nhất cũng đuổi không kịp, ngược lại mèo nhỏ trong lòng lộ đầu ra, há họng “meo” một tiếng. Cự long uốn lượn lập tức dừng lại, nháy mắt quay đầu, gào thét mà đến, cuộn thành vòng vây quanh thuyền bay.
Mèo nhỏ hưng phấn mà muốn nhảy lên đầu rồng, Mạc Thiên Liêu nhanh chóng ôm lấy, không để y lộn xộn:“Sư tôn đây là đi Ốc Vân Tông tiếp người sao?”
Thanh Long lắc lắc cái đuôi, luồng sáng xanh lóe lên hóa thành hình người đứng trên thuyền bay Mạc Thiên Liêu:”Ừ.”
“Mật tàng núi Thái Huyền mở ra……” Mạc Thiên Liêu nhìn kỹ vẻ mặt Minh Yên.
Minh Yên không có bất cứ biểu tình gì, chỉ “ừ” một tiếng như trước, nhìn về vùng đất nơi cực tây, thật lâu sau mới chậm rãi nói:“Các ngươi trước đừng đi, luyện chế huyền giám xong lại nói.”
Huyền giám? Mạc Thiên Liêu sửng sốt:“Mật tàng cùng huyền giám có quan hệ gì sao?”
“Có liên quan, cũng không liên quan,” Minh Yên nửa thật nửa giả nói,“Không có huyền giám, đi cũng như không.” Nói xong, liền nhảy xuống thuyền bay, hóa thành hình rồng, gào thét bay đi.
Mày Mạc Thiên Liêu dần dần nhíu chặt:“Bảo bối, sư tôn có phải giấu diếm cái gì hay không?”
“Ta không biết,” Thanh Đồng biến thành hình người, tựa vào vai Mạc Thiên Liêu nhìn phương hướng Thanh Long rời đi,“Lúc trước sư tôn thường xuyên đi núi Thái Huyền, nhìn chằm chằm Tuyết Sơn, vừa nhìn chính là vài ngày.”
Đại chiến Tiên Ma, mật tàng Thái Huyền, huyền giám, đại lục Thái Bạch, Minh Yên……
Mấy thứ này tất nhiên có liên hệ gì đó, đáp án gần như hiện ra, Mạc Thiên Liêu khu động thuyền bay, nhanh chóng tiến về hướng ma cung.
“Đi thăm dò tình huống núi Thái Huyền,” Mạc Thiên Liêu giao một ngọc giản dẫn âm cho tổng quản sự Bách Văn các,“Để người tầm bảo cùng đi vào, nhìn đến khi kết thúc, có chuyện gì quan trọng lập tức truyền đến.”
“Vâng.” tổng quản sự thấp giọng đáp, lại không có lập tức rời đi, chờ Mạc Thiên Liêu hạ thêm một bước mệnh lệnh. Lập tức chuẩn bị đi an bài nhân thủ. Dù có là mật tàng bình thường, cũng tràn ngập nguy hiểm, một đội nhân mã sống sót lâu dài hơn so với người đơn độc.
Quả nhiên, Mạc Thiên Liêu lại mở miệng, ném đến một danh sách:“Những thứ trên này, nếu thấy ở mật tàng thì lấy trở về, bổn tọa có trọng thưởng.”
Ma tu dù tính gia nhập dưới trướng ma tôn, cũng chỉ mưu cầu được đến nhiều tài nguyên hơn, bởi vậy, những chuyện giống như tầm bảo này, nếu muốn phái thủ hạ đi, bình thường sẽ xác định vài thứ, thủ hạ chiếm thì giao lên, còn lại liền về cá nhân. Đoán Thiên tôn giả có rất nhiều tùy tùng, một nguyên nhân chính trong đó là, mỗi khi gặp được loại nhiệm vụ này, tất cả mọi người có thể được đến rất nhiều bảo khí thực dụng. Hơn nữa nếu chiếm được nguyên liệu luyện khí hiếm thấy nộp lên cho ma tôn, còn được rất nhiều phần thưởng thêm vào.
Liên tiếp mệnh lệnh hạ xuống, thám thính tin tức, tầm bảo, truyền tin, hết thảy an bài thỏa đáng.
Mạc Thiên Liêu tiếp nhận ngọc giản Hầu Cảnh đưa lên, xem xét sự vụ mấy ngày mình rời đi.
“Minh Yên ma tôn thả ra tin tức, muốn tìm một linh trí thiên địa, người tìm được có thể được một yêu tu biến hóa hoặc là một tòa tiên thành.” Hầu Cảnh hội báo tình huống mấy ngày gần đây.
“Đáng giá nhiều như vậy?” Thanh Đồng cùng hắn ngồi bên nhau, nghiêng mình dựa ở trên bảo tọa, dùng ngón tay thon dài chơi chơi cỏ đuôi mèo màu đồi mồi một bên.
Mạc Thiên Liêu cười cười, kéo một bàn tay y qua thưởng thức:“Đưa một biến hóa yêu tu, là muốn hấp dẫn mấy người không có yêu thú, cũng chính là tu sĩ nhàn tản, mà một tòa tiên thành còn lại là tỏ rõ thái độ với các ma tôn và ma môn.”
Đối với tán tu mà nói, biến hóa yêu tu dù có tiền cũng không mua được, một linh trí thiên địa không biết dùng như thế nào đổi lấy một yêu tu biến hóa, tuyệt đối cực kỳ có lời.
Mà đối với vài ma tôn mà nói, một tòa tiên thành không thể coi là đặc biệt đáng giá, cái này là đang truyền đạt ý tứ với bọn họ, Minh Yên muốn thứ như vậy, cũng không phải là thứ cực kỳ đặc biệt gì, nếu các ngươi có được, tất nhiên có thể lấy lòng chí tôn. Đồng thời cũng tránh cho vài người nào đó cảm giác thứ này rất trân quý mà giữ không đưa.
Chuyện mật tàng Thái Huyền mở ra đã truyền khắp toàn bộ đại lục, núi Thái Huyền hoang vắng trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Mạc Thiên Liêu mỗi ngày nhìn tin tức phía trước truyền đến, càng có cảm giác mật tàng kia rất quỷ dị. Tin tức từ Bách Văn các nói, ngày thứ nhất mở ra, có phần lớn bảo vật từ đỉnh núi Tuyết Sơn nhô lên, một đám tu sĩ đuổi tới đầu tiên tranh đoạt thành một đoàn, những người đuổi tới sau không có nhặt được, liền cướp từ những người đến trước.
Trong ngày đầu tiên tử thương vô số kể, vẫn là tự giết lẫn nhau mà ra.
Rồi sau đó, giữa hai tòa núi cao vỡ ra một khe hở, lộ ra cửa vào động phủ thượng cổ. Mọi người mừng rỡ như điên, nghĩ mọi biện pháp phá cửa, cửa động kia có sát trận cực lợi hại……
Mạc Thiên Liêu vẫn không đi núi Thái Huyền, chỉ là mỗi ngày nhìn tin tức truyền đến như nước chảy. Người chết ở núi Thái Huyền càng lúc càng nhiều, lại không nghe thấy có ai chiếm được bảo vật, mọi người dần dần tỉnh táo lại, không tiếp tục tự giết lẫn nhau, bắt đầu chuyên tâm phá trận, nay động phủ đã phá, hàng loạt người tràn vào.
Linh trí thiên địa cực kỳ quan trọng, trên danh sách Mạc Thiên Liêu đưa cũng có linh trí thiên địa, nhưng mà luyện chế huyền giám, ngoại trừ linh trí, còn có rất nhiều thứ quan trọng khác.
Đá Thái Sơ tự nhiên ắt không thể thiếu. Một mặt gương muốn phản chiếu người rất dễ dàng, nhưng muốn nó không phản chiếu mà chiếu ra bóng người rõ ràng, hiện ra hình ảnh, thì quá khó thậm chí là mâu thuẫn, huống chi muốn hiện ra lại là quá khứ tương lai gì đó.
Lật hết sách cổ, cũng không có ghi lại về huyền giám.
“Biết trước tương lai khẳng định là không có khả năng,” Thái Thủy miệng rộng vụng trộm ăn một khối đá Thái Sơ nhỏ, lúc này mới lành lạnh nói,“Làm linh trí thiên địa, chỉ biết chuyện quá khứ, chuyện tương lai thiên đạo đều không biết, tui làm sao có thể biết.”
“Hả?” Mạc Thiên Liêu đang muốn rối đầu bứt tóc, dựa vào linh trí thiên địa nhìn lại quá khứ sao? “A! Ta biết!”
Muốn cho pháp khí có khả năng nhìn quá khứ, căn bản chính là người si nói mộng, vạn sự vạn vật đều có nhân quả, không có bắt đầu mà muốn nhìn lại, đương nhiên không có khả năng. Nhưng nếu đưa những suy nghĩ của linh trí trực tiếp chiếu vào trên gương, không phải là có thể nhìn lại hay sao? Thái Thủy là một linh trí có thể nói, Mạc Thiên Liêu biết thiên địa huyền bí là thông qua lời nói của nó, truyền báo cho mọi người, như vậy nếu dùng trí óc linh trí hòa với nguyên mẫu linh khí, những suy nghĩ của linh trí liền sẽ chiếu vào trên gương, có lẽ là có thể làm được hồi tưởng quá khứ.
“Ha ha ha!” Mạc Thiên Liêu hưng phấn không thôi, nhất thời đánh thức Thanh Đồng đang ghé vào trên đùi hắn ngủ.
“Hửm?” Thanh Đồng mở mắt ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liền bị Mạc Thiên Liêu ôm mạnh hôn một cái, nhất thời tỉnh táo lại, nâng tay chính là một bàn tay.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[Phần huyền giám đến tột cùng có ích lợi gì]
Thợ Mộc: Sư tôn, huyền giám luyện thành
Minh Yên: Quá tốt, rốt cuộc có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời
Thợ Mộc:[ lo lắng ] tâm nguyện gì?
Minh Yên: Tìm được mấy cái chuyển phát nhanh bị mất đi!
Thợ Mộc:……
Danh sách chương