Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Thanh Tú và Vương Khải bận rộn trở lại. Thanh Tú không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Vương Khải hiểu như vậy, anh cũng không có gì phải sốt ruột. Thanh Tú đã là của anh. Chỉ cần được ngắm nhìn cô, được chạm vào cô thôi anh đã hạnh phúc vô cùng.
Hạnh phúc của ái tình tràn ngập trong ánh mắt hai người, thần sắc cả hai đều cực kỳ rạng rỡ. Đôi mắt sắc lạnh của Vương Khải từ lúc nào đã nhiều vẻ dịu dàng mềm mại, làm những nhân viên ở công ty Thanh Tú đều vui mừng khi nhận ra điều này.
Hai tuần sau, một ngày mùa đông khô ráo có chút nắng ấm.
Huy Khang giờ đã trở thành trợ lý của giám đốc công ty than đá Thanh Tú, anh ta tủm tỉm cười khi bắt gặp bộ dáng ngây ra của sếp mình. Khẽ e hèm một tiếng kéo hồn vía Vương Khải trở lại, anh ta trêu: . Ngôn Tình Hài
– Giám đốc, anh đang nghĩ đến chị dâu đấy à?
Huy Khang đã thức thời chuyển xưng hô chiều lòng đại ca anh ta từ lâu, lúc này anh ta vừa đoán vu vơ mà lại hóa đúng. Tết nguyên đán sắp đến gần, tính thời gian chỉ còn khoảng một tuần là bắt đầu kỳ nghỉ Tết, đường phố nhộn nhịp cùng sắc hoa đào làm lòng người cũng rộn ràng. Cái Tết này là cái Tết đầu tiên mà Vương Khải chờ đợi trong cuộc đời mình, cái Tết anh có cô.
Vương Khải chẳng có mấy ký ức về Tết, khi còn ở nhà họ Vương anh cũng lủi thủi một mình. Những ngày lẽ ra là lúc đoàn viên của mọi gia đình, bà Lan bắt anh ra xưởng in một mình trông coi sợ trộm tranh thủ vắng người khoắng đồ, còn Thanh Tú thì bị bà ta đưa về nhà họ Hoàng từ sớm. Những năm rời nhà họ Vương, vẫn chỉ có một mình, anh làm bạn với rượu và thuốc lá, đám đàn em rủ anh đi đâu cũng không được. Giờ đã khác rồi, anh đã không còn cô đơn nữa.
– Tết cậu thường làm gì?
Vương Khải bất ngờ hỏi Huy Khang một câu làm anh ta ngỡ ngàng, một hồi mới nhớ ra đại ca vừa hỏi mình. Tự nhiên sống mũi anh ta lại cay cay khi nhớ những ngày Tết năm xưa Vương Khải cô độc một mình. Huy Khang có mẹ già nên ngày Tết bao giờ cũng về quê với mẹ, anh ta từng mời Vương Khải cùng về quê nhưng anh luôn từ chối. Nhớ đến Thanh Tú ngày ngày chờ đợi đại ca ở nhà, hai mắt Huy Khang sáng lên, anh ta đáp:
– Thường mọi người sẽ dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, mua cành đào về bày, gói bánh chưng, bày mâm ngũ quả, mua các đồ ăn vặt, xem hài Tết… nhiều lắm đại ca. Ngày bé… anh ở nhà bố mẹ nuôi… chẳng lẽ…
– Lâu quá rồi, tôi không nhớ.
Có mấy cái Tết khi bà Huệ còn sống anh cũng coi là được trải qua nhưng ký ức đó đã quá xa xôi. Vương Khải mơ màng, đôi môi cong nhẹ khi nghĩ đến Thanh Tú. Nhìn đại ca như vậy Huy Khang cười cười:
– Anh đang mong Tết lắm phải không đại ca?
Gò má Vương Khải thoáng ửng hồng, anh trấn tĩnh lại, che giấu cảm xúc, nhàn nhạt lảng sang chuyện khác:
– Khu mỏ khai thác phía Đông đã gia cố xong chưa, còn sạt lở nữa không?
Huy Khang mím môi cười, quyết định không trêu đại ca nữa. Trở lại với công việc, anh ta nghiêm túc đáp:
– Sáng nay người của ta đã gia cố xong rồi, đại ca yên tâm ạ. Từ lúc đó công nhân báo không còn sạt lở nữa.
Vương Khải điềm tĩnh gật đầu. Hai giờ đêm qua, nghe thông tin báo về anh đã lập tức điều động nhân lực khắc phục, sáng nay anh cũng đi từ tờ mờ sáng để kiểm soát tình hình. Nhất định trước hết phải đảm bảo an toàn cho công nhân, nếu không thể nào khắc phục, dù có phải bỏ đoạn hầm mỏ ấy vĩnh viễn anh cũng chấp nhận.
Thanh Tú hướng đôi mắt long lanh nhìn vào lịch làm việc, chỉ còn tám ngày nữa là được nghỉ Tết, lòng cô cũng rộn ràng theo những con phố náo nhiệt hàng ngày cô qua lại. Những cành đào chậu hoa rực rỡ được mọi người tấp nập mang về sắm sửa như tô điểm cho không khí chào đón mùa xuân.
Thanh Tú không phải là người thích Tết, chính xác là kể từ lúc cô biết anh. Cô thường đau lòng cho anh mỗi khi Tết đến mà lại chẳng thể làm gì cả. Lúc này, cô có thể làm mọi thứ cùng anh, thật là tuyệt biết bao. Lòng nhẩm tính những việc sẽ làm, cô nhắn tin cho anh:
“Tối nay anh về sớm một chút được không, chúng ta đi mua sắm Tết nhé.”
Vương Khải đang làm việc, đọc tin nhắn, đôi môi anh khẽ cong lên.
“Được.”
Thanh Tú vui vẻ đọc dòng tin trả lời từ anh, lòng thầm đếm ngược thời gian. Giờ là đầu giờ chiều, còn khoảng bốn tiếng nữa cô sẽ gặp anh. Dù ở cùng anh một thời gian nhưng lúc nào nghĩ đến thời điểm gặp nhau trái tim cô vẫn cứ đập rộn ràng, cảm giác như mỗi ngày cô và anh đều… có buổi hẹn hò vậy. Anh quả thực rất kiên nhẫn với cô, cô không cảm nhận được bất cứ sự sốt ruột nào ở anh nhưng ánh mắt si mê rực lửa lại ẩn nhẫn mỗi khi anh nhìn cô đều khiến gò má cô nóng ran, cơ thể vô thức tê rần. Từ lúc nào… cô đã muốn nói với anh. Cô cũng yêu anh, cũng muốn gần gũi với anh biết bao!
Hạnh phúc của ái tình tràn ngập trong ánh mắt hai người, thần sắc cả hai đều cực kỳ rạng rỡ. Đôi mắt sắc lạnh của Vương Khải từ lúc nào đã nhiều vẻ dịu dàng mềm mại, làm những nhân viên ở công ty Thanh Tú đều vui mừng khi nhận ra điều này.
Hai tuần sau, một ngày mùa đông khô ráo có chút nắng ấm.
Huy Khang giờ đã trở thành trợ lý của giám đốc công ty than đá Thanh Tú, anh ta tủm tỉm cười khi bắt gặp bộ dáng ngây ra của sếp mình. Khẽ e hèm một tiếng kéo hồn vía Vương Khải trở lại, anh ta trêu: . Ngôn Tình Hài
– Giám đốc, anh đang nghĩ đến chị dâu đấy à?
Huy Khang đã thức thời chuyển xưng hô chiều lòng đại ca anh ta từ lâu, lúc này anh ta vừa đoán vu vơ mà lại hóa đúng. Tết nguyên đán sắp đến gần, tính thời gian chỉ còn khoảng một tuần là bắt đầu kỳ nghỉ Tết, đường phố nhộn nhịp cùng sắc hoa đào làm lòng người cũng rộn ràng. Cái Tết này là cái Tết đầu tiên mà Vương Khải chờ đợi trong cuộc đời mình, cái Tết anh có cô.
Vương Khải chẳng có mấy ký ức về Tết, khi còn ở nhà họ Vương anh cũng lủi thủi một mình. Những ngày lẽ ra là lúc đoàn viên của mọi gia đình, bà Lan bắt anh ra xưởng in một mình trông coi sợ trộm tranh thủ vắng người khoắng đồ, còn Thanh Tú thì bị bà ta đưa về nhà họ Hoàng từ sớm. Những năm rời nhà họ Vương, vẫn chỉ có một mình, anh làm bạn với rượu và thuốc lá, đám đàn em rủ anh đi đâu cũng không được. Giờ đã khác rồi, anh đã không còn cô đơn nữa.
– Tết cậu thường làm gì?
Vương Khải bất ngờ hỏi Huy Khang một câu làm anh ta ngỡ ngàng, một hồi mới nhớ ra đại ca vừa hỏi mình. Tự nhiên sống mũi anh ta lại cay cay khi nhớ những ngày Tết năm xưa Vương Khải cô độc một mình. Huy Khang có mẹ già nên ngày Tết bao giờ cũng về quê với mẹ, anh ta từng mời Vương Khải cùng về quê nhưng anh luôn từ chối. Nhớ đến Thanh Tú ngày ngày chờ đợi đại ca ở nhà, hai mắt Huy Khang sáng lên, anh ta đáp:
– Thường mọi người sẽ dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, mua cành đào về bày, gói bánh chưng, bày mâm ngũ quả, mua các đồ ăn vặt, xem hài Tết… nhiều lắm đại ca. Ngày bé… anh ở nhà bố mẹ nuôi… chẳng lẽ…
– Lâu quá rồi, tôi không nhớ.
Có mấy cái Tết khi bà Huệ còn sống anh cũng coi là được trải qua nhưng ký ức đó đã quá xa xôi. Vương Khải mơ màng, đôi môi cong nhẹ khi nghĩ đến Thanh Tú. Nhìn đại ca như vậy Huy Khang cười cười:
– Anh đang mong Tết lắm phải không đại ca?
Gò má Vương Khải thoáng ửng hồng, anh trấn tĩnh lại, che giấu cảm xúc, nhàn nhạt lảng sang chuyện khác:
– Khu mỏ khai thác phía Đông đã gia cố xong chưa, còn sạt lở nữa không?
Huy Khang mím môi cười, quyết định không trêu đại ca nữa. Trở lại với công việc, anh ta nghiêm túc đáp:
– Sáng nay người của ta đã gia cố xong rồi, đại ca yên tâm ạ. Từ lúc đó công nhân báo không còn sạt lở nữa.
Vương Khải điềm tĩnh gật đầu. Hai giờ đêm qua, nghe thông tin báo về anh đã lập tức điều động nhân lực khắc phục, sáng nay anh cũng đi từ tờ mờ sáng để kiểm soát tình hình. Nhất định trước hết phải đảm bảo an toàn cho công nhân, nếu không thể nào khắc phục, dù có phải bỏ đoạn hầm mỏ ấy vĩnh viễn anh cũng chấp nhận.
Thanh Tú hướng đôi mắt long lanh nhìn vào lịch làm việc, chỉ còn tám ngày nữa là được nghỉ Tết, lòng cô cũng rộn ràng theo những con phố náo nhiệt hàng ngày cô qua lại. Những cành đào chậu hoa rực rỡ được mọi người tấp nập mang về sắm sửa như tô điểm cho không khí chào đón mùa xuân.
Thanh Tú không phải là người thích Tết, chính xác là kể từ lúc cô biết anh. Cô thường đau lòng cho anh mỗi khi Tết đến mà lại chẳng thể làm gì cả. Lúc này, cô có thể làm mọi thứ cùng anh, thật là tuyệt biết bao. Lòng nhẩm tính những việc sẽ làm, cô nhắn tin cho anh:
“Tối nay anh về sớm một chút được không, chúng ta đi mua sắm Tết nhé.”
Vương Khải đang làm việc, đọc tin nhắn, đôi môi anh khẽ cong lên.
“Được.”
Thanh Tú vui vẻ đọc dòng tin trả lời từ anh, lòng thầm đếm ngược thời gian. Giờ là đầu giờ chiều, còn khoảng bốn tiếng nữa cô sẽ gặp anh. Dù ở cùng anh một thời gian nhưng lúc nào nghĩ đến thời điểm gặp nhau trái tim cô vẫn cứ đập rộn ràng, cảm giác như mỗi ngày cô và anh đều… có buổi hẹn hò vậy. Anh quả thực rất kiên nhẫn với cô, cô không cảm nhận được bất cứ sự sốt ruột nào ở anh nhưng ánh mắt si mê rực lửa lại ẩn nhẫn mỗi khi anh nhìn cô đều khiến gò má cô nóng ran, cơ thể vô thức tê rần. Từ lúc nào… cô đã muốn nói với anh. Cô cũng yêu anh, cũng muốn gần gũi với anh biết bao!
Danh sách chương