Vương Khải lắc đầu, anh ngồi xuống đối diện Thanh Tú. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, thái độ anh dịu lại:
– Bảo với bà em tôi cảm ơn bà, nhưng chuyện này vẫn cần rõ ràng. Em cảm thấy có thể đứng tên trên hợp đồng thay bà thì chúng ta sẽ làm hợp đồng, nếu không, chúng ta tìm nơi khác.
Anh không muốn cô cứ đắn đo lựa chọn một nơi xa lạ nhiều rủi ro không đáng để làm việc, thà để cô làm việc tại chính nhà cô.
Thanh Tú lúng túng, cuối cùng cô gật đầu. Anh dứt khoát không cần sự trợ giúp của cô, nếu cô không đồng ý thì lại phải vất vả tìm một nơi khác rồi bị chèn ép, thà cô đứng tên thuê cửa hàng của bà còn hơn.
Sáng hôm sau, Mai trao đổi thông tin với Thanh Tú để làm hợp đồng thuê văn phòng. Đến chiều, cô ta đưa cho Thanh Tú hai bản in hợp đồng, trên đó đã có sẵn chữ ký mực xanh của Vương Khải. Nhìn số tiền thuê mà Thanh Tú chết sững. Con số trên hợp đồng quá lớn, còn gấp đôi giá thị trường! Vương Khải… anh muốn cạn kiệt tiền bạc vì thuê văn phòng nhà cô sao!
Thanh Tú tái mặt, đẩy hai tờ hợp đồng lại Mai nói:
– Tôi không thể ký được, số tiền này… không hợp lý! Tôi vốn muốn giúp anh ấy, không phải… bòn rút tiền của anh ấy thế này!
Mai lắc đầu giải thích:
– Chị đừng ngại, anh Khải làm gì cũng có chủ đích. Chị không ký tức là coi thường anh ấy. Tôi cũng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị sa thải.
Thanh Tú chẳng biết nghĩ sao, trước giờ ý định của Vương Khải chưa bao giờ cô lay chuyển được. Nếu cô không ký… có phải anh sẽ nghĩ cô coi thường anh như Mai nói? Cô không muốn vậy. Anh đã tự đề ra con số, có nghĩa anh có thể đáp ứng được. Cô sẽ tìm cách khác hỗ trợ cho anh vậy.
Hít một hơi, Thanh Tú ký tên mình vào hai bản hợp đồng, coi như việc thuê cửa hàng đã hoàn tất, số tiền hàng tháng phòng kế toán công ty Thanh Tú tại tỉnh H sẽ chuyển khoản cho cô. Thực tình hiện tại cô cũng không có nhiều tiền, bất động sản nhà họ Hoàng chưa có cái nào đứng tên cô cả, tuy về lý thuyết cô sẽ được thừa hưởng nhiều nhưng bà Yến chưa chuyển giao cho cô. Cả số cổ phần Hoàng Hải cũng vậy, bà đã tuyên bố cho ba con cô năm phần trăm nhưng cũng chưa chuyển giao, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền riêng cho Thanh Tú, bởi lẽ bà sợ Trần Ngọc Lan chiếm giữ làm của riêng, sợ Thanh Tú cho nhà cha dượng, cả vì nguyên nhân bà muốn kiểm soát Thanh Tú. Trong mắt bà, cô còn rất trẻ, cũng rất ngây thơ dễ bị lừa. Cô càng yêu Vương Khải bà càng lưỡng lự chuyển giao tài sản nhà họ Hoàng cho cô. Thế nên, số tiền lớn Vương Khải trả cho mặt bằng này lại trở thành nguồn tiền lớn nhất mà cô có. Thanh Tú là “tiểu phú bà” trong mắt rất nhiều người mà trong tay lại chẳng có bao nhiêu tiền, nguồn tiền lớn nhất cô có lại là số tiền cô vừa ký với anh, kẻ đối mặt với nguy cơ phá sản, còn phải đối mặt thêm cái mác “đào mỏ” trong miệng bà cô. Nhếch miệng cười chua chát, lòng cô càng thương anh nhiều hơn, thương đến đau lòng.
Mai hài lòng nhìn bản hợp đồng đầy đủ hai chữ ký, cô ta nói:
– Việc sửa chữa văn phòng chị cứ thuê người làm theo ý mình, tôi sẽ làm hợp đồng và báo kế toán thanh toán.
Thanh Tú gật đầu. Vương Khải không muốn cô nắm bắt tài chính công ty, dù hơi buồn nhưng cô hiểu. Thanh Tú liên lạc với đội sửa chữa. Cuối giờ chiều, một nhóm thợ đến cửa hàng cùng Thanh Tú bàn bạc về cách bố trí, mua sắm nội thất. Nhóm thợ quyết định sáng ngày mồng hai năm mới sẽ tiến hành.
Đêm nay là đêm hẹn hò của cô và anh. Lòng có chút hồi hộp, trái tim cô từ lúc nào đã đập những nhịp rộn ràng khác thường. Từ nhỏ cô đã luôn thích ngắm pháo hoa, đứng dưới những bông pháo hoa rực rỡ đủ màu sắc cô như được chìm đắm vào thế giới không còn phiền não, chỉ có niềm vui háo hức, niềm hi vọng vào một tương lai tốt đẹp.
Vừa khóa lại cửa cuốn để trở về chuẩn bị cho tối nay, điện thoại của cô bỗng reo vang. Bà nội gọi cho cô. Cô nhíu mày gạt nghe:
– Bà gọi con ạ?
– Bà có hai vé mời tiệc hòa nhạc đã nói với con. Bà không dùng đến, bỏ đi thì rất tiếc lại có lỗi với chủ tiệc, con thay mặt bà đến đó được chứ? Con cứ mời ai đi cùng mà con thích!
Thanh Tú hơi sững lại, cô hồi hộp hỏi:
– Con… con mời anh Khải đi cùng con được chứ ạ?
Bà Yến có chủ đích của mình, bà mỉm cười:
– Tất nhiên rồi.
Thanh Tú cảm thấy đây chính là sự đồng thuận của bà cho việc Vương Khải ở bên cô. Lòng rộn ràng trước tín hiệu tích cực từ bà, cô vui vẻ nhận lời:
– Con cảm ơn bà.
Bà Yến gửi vé mời điện tử cho Thanh Tú qua email. Cô mím môi cười, nhắn lại bà nội lời cảm ơn rồi trở về căn hộ 2020 sửa soạn.
– Bảo với bà em tôi cảm ơn bà, nhưng chuyện này vẫn cần rõ ràng. Em cảm thấy có thể đứng tên trên hợp đồng thay bà thì chúng ta sẽ làm hợp đồng, nếu không, chúng ta tìm nơi khác.
Anh không muốn cô cứ đắn đo lựa chọn một nơi xa lạ nhiều rủi ro không đáng để làm việc, thà để cô làm việc tại chính nhà cô.
Thanh Tú lúng túng, cuối cùng cô gật đầu. Anh dứt khoát không cần sự trợ giúp của cô, nếu cô không đồng ý thì lại phải vất vả tìm một nơi khác rồi bị chèn ép, thà cô đứng tên thuê cửa hàng của bà còn hơn.
Sáng hôm sau, Mai trao đổi thông tin với Thanh Tú để làm hợp đồng thuê văn phòng. Đến chiều, cô ta đưa cho Thanh Tú hai bản in hợp đồng, trên đó đã có sẵn chữ ký mực xanh của Vương Khải. Nhìn số tiền thuê mà Thanh Tú chết sững. Con số trên hợp đồng quá lớn, còn gấp đôi giá thị trường! Vương Khải… anh muốn cạn kiệt tiền bạc vì thuê văn phòng nhà cô sao!
Thanh Tú tái mặt, đẩy hai tờ hợp đồng lại Mai nói:
– Tôi không thể ký được, số tiền này… không hợp lý! Tôi vốn muốn giúp anh ấy, không phải… bòn rút tiền của anh ấy thế này!
Mai lắc đầu giải thích:
– Chị đừng ngại, anh Khải làm gì cũng có chủ đích. Chị không ký tức là coi thường anh ấy. Tôi cũng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị sa thải.
Thanh Tú chẳng biết nghĩ sao, trước giờ ý định của Vương Khải chưa bao giờ cô lay chuyển được. Nếu cô không ký… có phải anh sẽ nghĩ cô coi thường anh như Mai nói? Cô không muốn vậy. Anh đã tự đề ra con số, có nghĩa anh có thể đáp ứng được. Cô sẽ tìm cách khác hỗ trợ cho anh vậy.
Hít một hơi, Thanh Tú ký tên mình vào hai bản hợp đồng, coi như việc thuê cửa hàng đã hoàn tất, số tiền hàng tháng phòng kế toán công ty Thanh Tú tại tỉnh H sẽ chuyển khoản cho cô. Thực tình hiện tại cô cũng không có nhiều tiền, bất động sản nhà họ Hoàng chưa có cái nào đứng tên cô cả, tuy về lý thuyết cô sẽ được thừa hưởng nhiều nhưng bà Yến chưa chuyển giao cho cô. Cả số cổ phần Hoàng Hải cũng vậy, bà đã tuyên bố cho ba con cô năm phần trăm nhưng cũng chưa chuyển giao, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền riêng cho Thanh Tú, bởi lẽ bà sợ Trần Ngọc Lan chiếm giữ làm của riêng, sợ Thanh Tú cho nhà cha dượng, cả vì nguyên nhân bà muốn kiểm soát Thanh Tú. Trong mắt bà, cô còn rất trẻ, cũng rất ngây thơ dễ bị lừa. Cô càng yêu Vương Khải bà càng lưỡng lự chuyển giao tài sản nhà họ Hoàng cho cô. Thế nên, số tiền lớn Vương Khải trả cho mặt bằng này lại trở thành nguồn tiền lớn nhất mà cô có. Thanh Tú là “tiểu phú bà” trong mắt rất nhiều người mà trong tay lại chẳng có bao nhiêu tiền, nguồn tiền lớn nhất cô có lại là số tiền cô vừa ký với anh, kẻ đối mặt với nguy cơ phá sản, còn phải đối mặt thêm cái mác “đào mỏ” trong miệng bà cô. Nhếch miệng cười chua chát, lòng cô càng thương anh nhiều hơn, thương đến đau lòng.
Mai hài lòng nhìn bản hợp đồng đầy đủ hai chữ ký, cô ta nói:
– Việc sửa chữa văn phòng chị cứ thuê người làm theo ý mình, tôi sẽ làm hợp đồng và báo kế toán thanh toán.
Thanh Tú gật đầu. Vương Khải không muốn cô nắm bắt tài chính công ty, dù hơi buồn nhưng cô hiểu. Thanh Tú liên lạc với đội sửa chữa. Cuối giờ chiều, một nhóm thợ đến cửa hàng cùng Thanh Tú bàn bạc về cách bố trí, mua sắm nội thất. Nhóm thợ quyết định sáng ngày mồng hai năm mới sẽ tiến hành.
Đêm nay là đêm hẹn hò của cô và anh. Lòng có chút hồi hộp, trái tim cô từ lúc nào đã đập những nhịp rộn ràng khác thường. Từ nhỏ cô đã luôn thích ngắm pháo hoa, đứng dưới những bông pháo hoa rực rỡ đủ màu sắc cô như được chìm đắm vào thế giới không còn phiền não, chỉ có niềm vui háo hức, niềm hi vọng vào một tương lai tốt đẹp.
Vừa khóa lại cửa cuốn để trở về chuẩn bị cho tối nay, điện thoại của cô bỗng reo vang. Bà nội gọi cho cô. Cô nhíu mày gạt nghe:
– Bà gọi con ạ?
– Bà có hai vé mời tiệc hòa nhạc đã nói với con. Bà không dùng đến, bỏ đi thì rất tiếc lại có lỗi với chủ tiệc, con thay mặt bà đến đó được chứ? Con cứ mời ai đi cùng mà con thích!
Thanh Tú hơi sững lại, cô hồi hộp hỏi:
– Con… con mời anh Khải đi cùng con được chứ ạ?
Bà Yến có chủ đích của mình, bà mỉm cười:
– Tất nhiên rồi.
Thanh Tú cảm thấy đây chính là sự đồng thuận của bà cho việc Vương Khải ở bên cô. Lòng rộn ràng trước tín hiệu tích cực từ bà, cô vui vẻ nhận lời:
– Con cảm ơn bà.
Bà Yến gửi vé mời điện tử cho Thanh Tú qua email. Cô mím môi cười, nhắn lại bà nội lời cảm ơn rồi trở về căn hộ 2020 sửa soạn.
Danh sách chương