Ánh đèn ngoài kia vụt tắt, trong phòng ngủ lớn, Thanh Tú cũng tự nhắc mình vào giấc. Cô không thể phủ nhận trái tim mình đang đập rộn ràng, sâu trong lòng cô cảm thấy vui vì suy nghĩ anh yêu cô, chỉ là cô cần có thời gian để thích nghi với suy nghĩ này. Chiếc giường rộng lớn này, chiếc chăn ấm áp này… tất cả đều vương vấn mùi hương của anh, một mùi bạc hà dễ chịu.

Cô bỗng nhớ ra, anh nhường cô chăn gối thì… liệu anh có thứ gì dùng không? Hai căn phòng kia lâu nay anh khóa cửa, nếu như trong đó không có chăn đệm gì, có phải đêm nay sẽ rất khó ngủ? Chỉ là… bảo cô đi tìm anh để hỏi điều này thì cô không đủ can đảm. Cuối cùng cô vẫn quyết định rón rén bước ra ngoài. Ánh sáng hành lang từ đèn cảm ứng đủ khiến cô nhìn được phòng ngủ gần bếp đang khép nửa cánh cửa. Tò mò cô đẩy cửa phòng. Anh không có bên trong. Lúc này đã gần một giờ sáng, anh còn đi đâu?

– Em vẫn chưa ngủ được?

Cô giật mình khi âm giọng trầm trầm dễ nghe đầy tin cậy sau tai, hai má nóng ran trước hành động của mình, cô quay người lại, lí nhí:

– Em sợ… anh không có chăn đệm… đêm nay sẽ khó ngủ!

Có tiếng cười rất nhẹ lướt qua đỉnh đầu Thanh Tú. Vương Khải cảm thấy cô gái trước mặt quá sức đáng yêu, anh e hèm một tiếng:

– Phòng này có chăn đệm. Thỉnh thoảng mấy anh em có qua đây ngủ.

Thanh Tú khẽ “À” lên một tiếng. Cô chưa kịp chuồn, người kia đã nói tiếp, âm giọng hết sức mềm mại pha cả chút trêu chọc. Ánh mắt anh như thiêu nhìn xuống mái đầu hơi rối không dám đối diện anh.

– Em thực lòng quan tâm tôi khó ngủ?

Thanh Tú cúi mặt, nửa gật nửa lắc, từng tế bào cơ thể như sôi lên, cô chạy vụt về phòng. Trái tim lại thêm một lần đập liên hồi. Sức hấp dẫn của anh cô không thể phủ nhận, nếu như anh chủ động theo đuổi cô… nếu như cả hai… cô và anh trở thành một đôi… liệu có thể hay không? Cô không biết, cũng cảm thấy có gì đó thật hoang đường.

Gần bảy giờ sáng, Thanh Tú lơ mơ tỉnh giấc khi nghe có tiếng chuông gọi cửa. Điện thoại của cô cũng vang lên tiếng tin nhắn của Vương Khải:

“Nữ trợ lý của em đang ở bên ngoài.”

Vương Khải đã không còn ở nhà. Thanh Tú bước nhanh ra cửa, nhìn qua mắt thần thấy một cô gái có làn da ngăm đen rất cao, tóc buộc đuôi ngựa khỏe khoắn, trên người cô ta mặc đồ nữ thư ký màu ghi. Cô liền mở cửa cho cô ta.

Cô gái lạ mặt cúi đầu trang trọng:

– Chào chị, tôi là Mai. Tôi được lệnh sẽ làm trợ lý kiêm vệ sĩ cho chị từ hôm nay.

Đường nét khuôn mặt Mai hơi nam tính, phong thái cô ta nửa đĩnh đạc nửa mạnh mẽ làm Thanh Tú có chút khớp, cô mỉm cười gật đầu:

– Chào cô, mời cô vào nhà!

Mai rất tự nhiên đi về bếp, cô ta nói:

– Chị chuẩn bị đi, tôi làm bữa sáng cho chị!

Thanh Tú ái ngại xua tay:

– Không cần… cô cứ ngồi kia chờ tôi! Chốc nữa tôi ăn sẽ tự làm.

Tối qua ở siêu thị Thanh Tú đã mua bánh mì sandwich, thịt nguội và trứng để chuẩn bị cho cô và Vương Khải sáng nay, cô không ngờ anh đã sớm rời khỏi đây. Khi cô làm vệ sinh cá nhân xong quay lại bếp, đồ ăn sáng cho cô đã sẵn sàng. Mai rất khéo tay, làm trứng ốp la còn cả lòng đào. Mùi trứng chiên thơm phức tỏa ra khắp căn hộ mang theo sinh khí của ngày mới.

– Chị ngồi xuống ăn sáng đi!

Toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người Mai đều không cười, thái độ rất nghiêm túc, cũng rất chuyên nghiệp. Thanh Tú gật đầu ngồi xuống, chậm chạp nhấm nháp món bánh mì kẹp, tò mò nhìn cô gái đứng bên cạnh hỏi:

– Cô là vệ sĩ thuộc công ty Thiên Uy.

Cô ta gật đầu xác nhận:

– Vâng, công ty vệ sĩ Thiên Bảo là công ty con của Thiên Uy, tôi được huấn luyện tại đó.

Sợ Thanh Tú nghĩ mình không chuyên nghiệp, cô ta giải thích thêm:

– Tôi đã có thời gian năm năm huấn luyện đặc biệt trước đó.

Thanh Tú bất giác mỉm cười, cảm thấy Vương Khải đã vận hành công ty này thật tốt. Cô không biết đội ngũ vệ sĩ hiện tại của Thiên Bảo phần nhiều đến từ nhóm đàn em được Lưu Phát nuôi dưỡng đào tạo từ sớm với ý đồ làm tay chân cho mình. Mai cũng là một trong số đó. Cô ta có xuất thân là trẻ mồ côi, vốn là nữ tay sai xuất sắc nhất của Lưu Phát.

Mai lái xe đưa Thanh Tú đến Hoàng Hải. Trước những đồng nghiệp trong bộ phận, Thanh Tú giải thích đơn giản về Mai rồi cùng cô ta trở về góc làm việc. Trong thời gian chuẩn bị tiếp quản, Thanh Tú được sắp xếp vị trí góc trong cùng ở phòng Kế hoạch Tài chính, cũng là phòng lớn nhất của bộ phận này. Nhiều người xung quanh nhìn nữ trợ lý ngồi cạnh Thanh Tú tỏ thái độ không thoải mái nhưng cô mặc kệ. Cô biết hiện tại cô chưa nên khua chiêng gõ trống như vậy nhưng trước sự an toàn của mình cô buộc phải làm vậy. Theo kế hoạch, sau nửa năm tiếp nhận công việc cô mới có thể được cất nhắc lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện