“Mau phối giúp em cái cà vạt,” Lục Tất Hành ở cách vách chân tay luống cuống mặc áo sơ mi, “Sắp muộn rồi!”

Lâm Tĩnh Hằng thuận miệng đáp một tiếng, vừa đi vào phòng gửi đồ vừa nói chuyện với Turan: “Vẫn chưa tìm được?”

“Tìm hết một lượt rồi mà không có,” Turan nói, “Ngài lúc ấy tàu chỉ huy bị bắn thủng lỗ chính bản thân cũng không chú ý, may mà khí thể bảo hộ đằng sau đông lại bịt lỗ hổng, hẳn là rơi ra ngoài vào lúc đó, nguy hiểm quá lão đại, ngài không nghe thấy cảnh báo à?”

“Lúc ấy cảnh báo trong cơ giáp kêu muốn điếc cả tai, ta nào chú ý được nhiều như vậy.” Lâm Tĩnh Hằng mở ngăn kéo cất cà vạt của Lục Tất Hành, lập tức hít sâu một hơi, suýt nữa mắc chứng sợ lựa chọn – Lục tiên sinh có cả bốn ngăn kéo cà vạt lớn, xếp dọc dựa theo màu sắc, hoa văn đa dạng phát chóng mặt, “Lục Tất Hành, cái đó là cổ em hay là cột cờ vậy?”

Turan nghe thấy cười sằng sặc như chó, suýt nữa buột miệng bảo Thống soái mở video call hòng tham quan phòng gửi đồ cá nhân của Tổng trưởng, may mà phút cuối cùng lý trí quay lại, cắn đầu lưỡi mình chảy máu mới nhịn được câu ngứa miệng này, vừa may bảo vệ mái tóc mới nuôi.

“Đúng rồi, trong cái hộp ngài đánh mất đựng cái gì?” Turan ho khan vài tiếng, đứng đắn hỏi, “Sao tôi nghe giống nhẫn vậy?”

Lâm Tĩnh Hằng hừ một tiếng, xem như thừa nhận, liếc nhìn thời gian – 7 giờ sáng ngày 1 tháng 2, thế là hắn rất qua loa mở ngăn kéo thứ hai, lấy chiếc cà vạt thứ bảy từ hàng thứ nhất, không thèm nhìn ném luôn cho Lục Tất Hành.

Turan chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Lục Tất Hành bên kia kêu lên một tiếng thảm thiết: “Nhưng em hôm nay phải ra tòa cưng à!”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn lại, phát hiện trên chiếc cà vạt lụa mình tiện tay ném đại cho cậu toàn là hình thoi, trong mỗi một ô đều có một quả bí đỏ ngây ngô, rất hợp với mái tóc xoăn tự nhiên vểnh một dúm của Lục Tất Hành.

Tóm lại là không giống Tổng trưởng nghiêm chỉnh gì.

Hắn mím nhẹ khóe miệng, dựa cửa phòng gửi đồ, thưởng thức vị “Tổng trưởng không nghiêm chỉnh” này luống cuống giậm chân khắp nơi, hơi mỉm cười.

Turan nuốt xuống lời vừa muốn nói, kinh hãi hỏi: “Thống, Thống Thống soái… cậu ta, cậu ta vừa gọi ngài là gì?”

“Thống Thống Thống soái” cảm thấy cô nàng làm việc không tốt, lại còn hỏi nhiều, quyết đoán cắt ngang cuộc nói chuyện.

Lục Tất Hành cuối cùng chọn một bộ quần áo trong quy trong củ, lấy keo vuốt tóc, bất kể trắng đen xịt lung tung một chặp lên đầu mình – người này nhìn là biết chuyên nghề làm đỏm, nhanh nhẹn xử lý mớ lông xù, toàn dựa vào cảm giác của tay, chẳng cần nhìn gương một lần.

Sau đó Lục Tất Hành lại nghĩ tới điều gì, kéo khóe miệng vểnh lên tự nhiên xuống, quay đầu lại hỏi: “Bây giờ nhìn thế nào, nghiêm túc hơn chưa anh?”

Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, chậm rãi đốt một điếu thuốc: “Sao, căng thẳng à?”

“Cứ đùa,” Lục Tất Hành có chút căng thẳng thoáng nở nụ cười, giấu đầu hở đuôi nói, “Em bị cơ giáp trí tuệ nhân tạo cả một thiên hà rượt chạy khắp nơi cũng chưa căng thẳng, bây giờ căng thẳng cái gì?”

Lâm Tĩnh Hằng chỉ chỉ cậu: “Máy nghe trộm và Harden.”

Lục Tất Hành hít sâu một hơi, thành thật thu lại nụ cười miễn cưỡng.

Một tháng trước, liên quân nhân loại sau nhiều phen trắc trở, rốt cuộc nổ hủy máy chủ của trí tuệ nhân tạo Woolf, quân đoàn trí tuệ nhân tạo xâm lấn Thiên Hà Số 8 lập tức đầu hàng.

Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ do chứng não rỗng tổ thành, theo quân trung ương các thiên hà rời khỏi Thiên Hà Số 1, mang thêm kỹ thuật quấy nhiễu chip mới nhất, đi tiêu diệt người chip chiếm đóng các đại thiên hà. Sau trận chiến này, “kỳ thị chứng não rỗng” hẳn sẽ vĩnh viễn đứng trên cột sỉ nhục của lịch sử, sẽ không làm hại nhân gian nữa.

Lực lượng võ trang toàn Thiên Hà Số 1 – chính là những cơ giáp bị trí tuệ nhân tạo khống chế đuổi theo họ oanh tạc điên cuồng, đều thành võ trang chi viện cho liên quân nhân loại. Các Thống soái hối hận tím ruột, nhao nhao nói, sớm biết vậy lúc ấy đã chẳng đánh quân đoàn trí tuệ nhân tạo tơi bời như thế, cơ giáp được thêm chiếc nào mừng chiếc ấy.

Lục Tất Hành tiễn liên quân nhân loại đi cứu vớt thế giới, lại tiện đường hộ tống nạn dân Votaw tội nghiệp chờ ở Mân Côi Chi Tâm đến cứ điểm Thành Thiên Sứ, sau đó nguyên quân liên minh và nguyên quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 liên thủ, thanh tra triệt để Thiên Hà Số 1, tiêu diệt tàn dư người chip và trí tuệ nhân tạo còn sót lại.

Bản thân Lục Tất Hành thì dẫn người trở về Thiên Hà Số 8.

Tiện thể nói, chuyến về lại có khúc chiết nhỏ, quả nhiên là sự kiện xác suất nhỏ nhất thiên hạ cũng có thể cho Lâm soái đụng phải – bởi vì Lâm Tĩnh Hằng khăng khăng muốn đón Lục Tất Hành ở lối vào lỗ hổng thời gian, dẫn đến nhóm người bọn họ bị trì hoãn trong lỗ hổng thời gian cả mười ba ngày, suýt nữa phá kỷ lục, nếu không phải bên trong luôn có tín hiệu đứt quãng truyền ra, Lâm Tĩnh Hằng thiếu chút nữa đã tự tay xé lỗ hổng thời gian lôi người ra.

Đến đây, chiến tranh loạn lạc qua đi, rất nhiều chuyện rốt cuộc kết thúc.

Lục Tất Hành cũng sẽ thực hiện lời hứa với người dân Thiên Hà Số 8 trước khi đi – chịu xét xử công khai chuyện kế hoạch Nữ Oa và thực nghiệm chip phi pháp.

Đối với Lục Tất Hành mà nói, vào sinh ra tử ở Thiên Hà Số 1 là việc nên làm, nhưng trở về Thiên Hà Số 8 chịu xét xử công khai lại khó tránh khỏi thấp thỏm… Nơi này chứa đựng tâm huyết hơn mười năm của cậu, những vui mừng và đau khổ khắc cốt ghi tâm nhất cuộc đời cậu tất cả đều ghi khắc dưới gạch đá của Ngân Hà Thành.

“Ông ấy… Lục… ừm, cha em,” Lục Tất Hành đột nhiên hỏi, “Khi đó ở Votaw bị yêu cầu ra tòa công thẩm, là như thế nào?”

“Ông cả đời chiến đấu vì liên minh, bởi vậy tin tưởng liên minh sẽ cho mình một sự công bằng, cũng tin tưởng những người ông từng bảo vệ sẽ không ruồng bỏ ông,” Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc rồi nói khẽ, “Nhưng thành bại buồn vui trong cuộc đời một người, trên mức độ rất lớn không quyết định bởi nhân quả của các hành vi cá nhân, mà là thời vận. Một người tài năng xuất chúng, muộn hai trăm năm sẽ trở thành truyền kỳ, sớm hai trăm năm thì chỉ có thể là một quả bom nổ tung thế giới, theo cát đá bụi đất hóa thành tro tàn. Hoa dẫu đẹp hơn, cũng phải đúng mùa mới nở được.”

Lục Tất Hành gần như ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ từ “thời vận” này có một ngày lại sẽ được nói ra từ miệng Lâm Tĩnh Hằng.

Làn khói trắng mảnh bay lên đầu ngón tay hắn, vương lên đôi mắt luôn chất chứa thù hận, người đàn ông dựa lên cánh cửa gỗ, ánh mắt vậy mà xa xăm và u tĩnh.

Lục Tất Hành bỗng nhiên nghĩ, thì ra hai mươi năm lặng lẽ dâng hiến, hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.

“Đi, tôi đi cùng em.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Không cần căng thẳng, thời vận của em không sớm không muộn.”

Người dân không có Vườn Địa Đàng che mắt, vừa vùng vẫy thoát khỏi hoàn cảnh hiểm ác nhất, vẫn chưa bị “thịnh thế” bụng dạ khó lường lóa mắt, mắt và lòng đều là rõ ràng. Mà lắp đặt hệ thống chống đạn đạo vũ trụ, ngăn cản trí tuệ nhân tạo xâm phạm, bình quyền cho chứng não rỗng… Thiên Hà Số 8 vừa mới đi lên quỹ đạo, công tích của Lục Tất Hành còn chưa phai màu, đây là mùa tốt nhất của cậu, có thể không sợ mưa gió.

Tòa án tối cao của Thiên Hà Số 8 tọa lạc ở không xa quảng trường trung tâm Ngân Hà Thành, chưa đến giờ mà mọi người đã canh sẵn đầy trước cổng, lần này cánh truyền thông không chỉ điều động robot, cả quảng trường đều om sòm, trên bệ tượng đá của tướng quân Lục Tín bình thường rất thanh tĩnh người ngồi đầy, vệ binh không quản được đã rút rồi.

“Virus Cầu Vồng từng là vết thương sâu nhất của Thiên Hà Số 8…”

“Nhưng khi sử dụng virus Cầu Vồng cải tạo cơ thể, Tổng trưởng Lục là người không có khả năng khống chế hành vi. Những người liên quan đều đã chết, không thể ra tòa…”

“Như vậy khi kế hoạch Nữ Oa lần thứ hai phát sinh…”

“Người phát động kế hoạch Nữ Oa lần thứ hai là một số phần tử cực đoan trong Hiệp hội chống Utopia, virus Cầu Vồng biến chủng và chip sinh vật sử dụng nghiên cứu là vật phẩm thời chiến thu được từ địa phương, dựa theo ‘Pháp lệnh đặc biệt thời chiến’, các bộ công trình, an toàn, cùng mặt trận thống nhất cấp bậc phó bộ trưởng trở lên đều có quyền dùng vật phẩm thu được của quân địch, để ứng đối chiến cục tốt hơn, Tổng trưởng Lục có quyền dùng, nhưng trình tự không hề hợp quy, trong tình huống trên chủ quan không hại đến an toàn công cộng, trên khách quan chưa tạo thành tổn thất cho người dân, chúng tôi cho rằng nên xử lý theo vi phạm hành chính.”

“Nhưng thực nghiệm cơ thể người…”

“Trong ‘Dự luật bảo vệ nhân quyền’, về điều luật ‘cấm thực nghiệm cơ thể người’, quy định ‘thực nghiệm cơ thể người phi pháp’ bao gồm bắt buộc, dụ dỗ hoặc dùng các thủ đoạn khác, tiến hành thực nghiệm không bình thường đối với người khác, tạo thành tổn thương thân thể và tinh thần – hiển nhiên, trong cả quá trình nghiên cứu của Tổng trưởng Lục không có bên thứ ba.”

“Các vị, con đường bên ngoài tòa án tối cao kia tên là ‘đường Cầu Vồng’, nơi đó từng là một khu chợ toàn bùn lầy, cũng là nơi năm xưa virus Cầu Vồng biến chủng bùng nổ ở sao Khải Minh. Nơi đó cũng từng tràn ngập dịch bệnh, khủng hoảng, đói khát và bần cùng, hãy cúi đầu nhìn đường dành riêng cho người đi bộ bằng phẳng dưới chân, đường phố rộng rãi, lại ngẩng đầu nhìn tuyến đường không trung người xe phân luồng và tòa nhà sừng sững của tòa án tối cao -“

Lâm Tĩnh Hằng bàng thính hiện trường thả lỏng sống lưng, dựa lên ghế ngồi mềm mại, nói với tiến sĩ Harden bên cạnh: “Thế nào, chip của cậu ấy có thể lấy ra không?”

“Hẳn là có thể,” Tiến sĩ Harden nói, “Thân thể trải qua cải tạo là cơ sở, đủ điều kiện biến dị an toàn, mà biến dị có vô vàn khả năng, tác dụng của chip là dẫn dắt thân thể biến dị đến phương hướng lý tưởng, ta thấy tình hình thân thể cậu ấy đã có chiều hướng ổn định, vài năm sau hẳn là có thể thử lấy ra.”

Lâm Tĩnh Hằng dùng khóe mắt nhìn quét ông một cái: “Nghe có vẻ nguyên lý hoàn toàn không giống với loại chip sinh vật chia cấp bậc của Quân Đoàn Tự Do.”

Tiến sĩ Harden không nghi ngờ hắn, nghiêm túc giải thích: “Quả thật, tư liệu trong tay Tổng trưởng Lục là lấy từ Hiệp hội chống Utopia, tư liệu ban đầu Laura để lại, hoàn toàn không giống với tuyến đường của Quân Đoàn Tự Do…”

Lâm Tĩnh Hằng không đợi ông nói xong: “Thế lúc chúng ta vừa trở về, tại sao ông gọi điện thoại đến, cố ý nhắc tới chip của Quân Đoàn Tự Do cho ông linh cảm chó má gì đó?”

Tiến sĩ Harden cứng đờ.

Lâm Tĩnh Hằng ung dung nhìn ông lão thành một con ếch bị rắn theo dõi, chống đầu trên thành sofa: “Hửm?”

Tiến sĩ Harden bị hắn nhìn hơi hoảng: “Ta… ta… chỉ là…”

Lâm Tĩnh Hằng lại bỗng nhiên cười, không giữ chặt không buông nữa, chẳng thèm tôn trọng bậc bề trên mà vỗ vai ông ta, không đợi nghe kết quả tòa án xét xử đã đứng dậy đi khỏi.

Trên quyển bút ký của Nguyên soái Lâm Ger ghi lại một đoạn tán gẫu, ba trăm năm trước, con mọt sách Harden toàn nói vớ nói vẩn bảo với người bạn và người anh của mình, tạo vật bệnh hoạn, chỉ có dùng thứ bệnh hoạn hơn mới đánh bại được.

Woolf phản bác, trí tuệ nhân tạo không có khung quyền hạn cuối cùng nhất định sẽ đi đến hướng phản nhân loại, cần phải bị tiêu hủy.

Ông ta không ghi lại là, sau đó Woolf suy nghĩ một thoáng, lại nói: “Nếu thật sự có một ngày, cần đi theo đường lệch lạc, dùng thứ kiểu này đạt mục đích nào đó, sau khi dùng xong nhất định phải mau chóng tiêu hủy, phải nhân lúc nó chưa chế tạo máy chủ dự phòng vạch trần sự nguy hại của nó, đây là uống rượu độc giải khát, thời gian người cơ ‘sống chung hòa bình’ càng dài, thì trúng độc càng nặng, hậu quả sẽ càng khó cứu vãn.”

“Ta là… ta là muốn thử,” Tiến sĩ Harden ở đằng sau Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ta không biết ông ấy có còn nhớ những lời năm xưa mình từng nói hay không, ta cũng không biết có nên nói cho các cháu hay không, dù sao… dù sao thì ba trăm năm rồi, bọn ta đều đã biến thành chính mình cũng chẳng nhận ra mình, đây là chiến tranh chết người, ta sợ nói ra sẽ làm các cháu lầm đường…”

Lâm Tĩnh Hằng ở đằng xa khoát tay.

Tiến sĩ Harden ngậm miệng, hơi ngỡ ngàng. Rất nhiều việc đã thay đổi, rất nhiều việc chưa thay đổi, một số ký ức phai nhạt, hoàn toàn khác hẳn, một số khác lại giống như đã bị cái gì khắc vào thời gian –
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện