Thiên Hà Số 1, quân đoàn trí tuệ nhân tạo giương nanh múa vuốt nháy mắt mất đi khống chế, tập thể tắt lửa, như đàn kiến hoảng sợ, không mục đích trượt đến bốn phương tám hướng theo quán tính.

Liên quân nhân loại thảm hại và tuyệt vọng nhìn nhau, các chiến sĩ chưa định thần thoát khỏi trạng thái căng thẳng cao độ, hỏa lực bắn ra nhất thời cũng không hãm kịp, một số cơ giáp trí tuệ nhân tạo ở gần cứ thế không hề phản kháng bị bắn rơi.

Anaquim đang nối mạng tinh thần có phản ứng đầu tiên, tài cao gan lớn đuổi theo một cơ giáp trí tuệ nhân tạo.

“Tướng quân Quim, cẩn thận! Ngài…”

Vệ binh còn chưa dứt lời, chỉ thấy cơ giáp trí tuệ nhân tạo bị Anaquim đuổi theo đột nhiên phanh lại, kế đó vụng về đi vài vòng quanh Anaquim, ngoan ngoãn tháo dỡ kho vũ khí.

“Xâm lấn mạng tinh thần thành công.” Anaquim thấp giọng nói, “Trí tuệ nhân tạo siêu cấp khống chế chúng biến mất rồi.”

Trong kênh truyền tin yên tĩnh, mọi người từ hi vọng đến tuyệt vọng, lại đến bị niềm vui bất thình lình đụng thắt lưng một phát, cảm xúc lên lên xuống xuống, hệt như một giấc mộng vậy.

Không biết bao lâu sau mới có người mở miệng như nói mớ: “Thành công rồi?”

“Kết thúc rồi ư? Chúng ta thắng rồi?”

“Máy chủ đã bị tiêu hủy…”

“Gửi yêu cầu đến điểm nhảy vũ trụ, mắc mạng thông tin liên lạc viễn trình -” Đó là một chiến sĩ trẻ Bạch Ngân Tứ, chứng não rỗng sinh ra và lớn lên ở Thiên Hà Số 8, thông minh chăm chỉ, lại bởi vì vừa mới qua tuổi nhập ngũ, được Anaquim dẫn theo bên cạnh làm cận vệ, tiếng của người may mắn lọt vào mắt xanh của thời đại này, rõ ràng từ mạng bước nhảy vũ trụ khuếch tán ra, xuyên qua các mảnh xác, xuyên qua vũ trụ tĩnh mịch, xuyên qua tuyến đường vũ trụ vết thương chồng chất, vào tai mỗi người, “Các chiến hữu đến từ các thiên hà, chúng ta thắng lợi rồi!”

Họ từng ở Mân Côi Chi Tâm vạn người một lòng, dựa lưng kề vai.

Họ cũng từng trở mặt vào vài ngày sau, để trí tuệ nhân tạo giảo hoạt dễ dàng xuyên thủng phòng tuyến.

Rất nhiều người hi sinh, mà càng nhiều người còn sống, ngàn cánh buồm qua hết, rốt cuộc đều thành “các chiến hữu đến từ các thiên hà”.

Nagus ngồi phịch xuống, bên tai là tiếng báo cáo kiểm kê tổn thất của các đội quân dưới tay, nhưng ông ta đều nghe không vào, lưng ông ta cong thành một cây cung, đôi mắt vô thần thừ ra một hồi, rốt cuộc phản ứng lại, trên mặt là nụ cười hơi đờ đẫn, đang cười thì thần hồn bắt đầu trở về vị trí cũ, nụ cười lại bắt đầu đắng chát.

“Mau chóng nghỉ ngơi chỉnh đốn đi,” Ông ta thì thào, “Chúng ta còn sáu năm…”

“Thống soái, ngài mau xem bản đồ tuyến đường vũ trụ!”

Nagus ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bản đồ tuyến đường vũ trụ giây lát, đứng bật dậy.

Thêm một điểm nhảy vũ trụ rồi! Chỗ nối liền then chốt mạng bước nhảy vũ trụ bị nổ đứt của Thiên Hà Số 1 và 2, giống như có thần linh trong truyền thuyết viễn cổ đốt đèn trên bầu trời sao đi ngang qua, đốt lên một điểm sáng nhỏ!

“Thống soái Nagus, chúng ta có thể về nhà rồi!”

Nagus sững sờ rất lâu, không biết tại sao mà đột nhiên thở không ra hơi, ông ta đưa tay chùi, giật mình phát hiện mình đã lã chã nước mắt.

Ông Thống soái vừa ra sức chùi mắt vừa lắc đầu, tựa hồ chính mình cũng không hiểu được mình làm sao có thể gào khóc mất mặt giữa nơi đông người.

Một hành tinh thần không biết quỷ không hay xoay đi, ánh sáng của hằng tinh Thiên Hà Số 1 không bị ngăn cản bay vút đến, quét qua cơ giáp sáng lóng lánh, kế đó lại bị một hành tinh khác chặn thẳng, vừa vặn có thể nhìn thấy một vầng sáng be bé.

Lần này, liên quân nhân loại không cần tập kết, toàn thể đi đến điểm nhảy vũ trụ mới kia.

Thiên Hà Số 8, dưới sự hỗ trợ của hệ thống chống đạn đạo vũ trụ, quân tự vệ Thiên Hà Số 8 đã bổ sung năng lượng và vũ khí triển khai phản kích không biết mệt mỏi, trọng giáp siêu cấp “Thuần Quân” bị bắn rơi.

Đến lúc này, chỉ còn lại một “Hiên Viên”.

Các cơ giáp trí tuệ nhân tạo kia đều là do thập đại danh kiếm khống chế, Hiên Viên một cơ giáp kéo toàn bộ, đã bắt đầu lực bất tòng tâm.

Hàng loạt cơ giáp trí tuệ nhân tạo bắt đầu lấy Hiên Viên làm trung tâm khép lại, hình thành một lá chắn rất dày.

“Trạm Lư,” Lý Forlan hỏi, “Ngươi có kiến nghị gì?”

“Nếu tôi là Hiên Viên, bước tiếp theo làm như thế nào, quyết định bởi mệnh lệnh tôi nhận được,” Trạm Lư nói không nhanh không chậm, “Bây giờ xác suất tôi thắng được chiến dịch này đã vô cùng nhỏ, đã có thể phán định là nhiệm vụ thất bại, đánh tiếp cũng chỉ tiêu hao dự trữ võ trang bên mình, bình thường sẽ cân nhắc từ bỏ. Nhưng nếu mệnh lệnh tôi nhận được là ‘không tiếc giá nào, đánh hạ Thiên Hà Số 8, khi cần thiết có thể sử dụng thủ đoạn phi pháp’, tôi sẽ…”

Trạm Lư được cài đặt tốc độ nói đều đều, trời sập vẫn là tốc độ này.

Song Bayer không chờ hắn nói xong, sốt ruột khó dằn nổi muốn bắn rơi trọng giáp siêu cấp cuối cùng, lúc này nhắm thẳng kho vũ khí của Hiên Viên, dẫn một tiểu chiến đội Bạch Ngân Thập, định làm một vụ “ám sát” “đến vô ảnh đi vô tung” trên chiến trường, đã xông vào: “Đừng phân tích nữa, Liễu Nguyên Trung, Turan đánh phối hợp cho tôi, tôi đâm vào nổ trọng giáp đáng ghét này.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Bayer, không được liều lĩnh!”

Lúc này Trạm Lư mới bổ sung nửa câu sau bằng tốc độ đều đều: “… Dùng phương thức tập kích kiểu tự sát.”

Hắn vừa dứt lời, đoàn cơ giáp trí tuệ nhân tạo xung quanh trọng giáp Hiên Viên xoay điên cuồng.

Liễu Nguyên Trung chán nản: “Mẹ nó lại đến nữa, cơ giáp Thiên Hà Số 1 không tốn tiền à!”

Bayer nhất thời không phanh kịp, trực tiếp bị đàn tiểu cơ giáp lấy mình làm bom cuốn vào, hắn chửi khẽ một tiếng, né hai cơ giáp trí tuệ nhân tạo đầy nguy hiểm, đám tiểu cơ giáp như hiếp bức chặn xung quanh hắn, kẹp chặt hắn ở bên trong, sau đó căn bản không thèm để ý sẽ ngộ thương đồng đội hay không, trực tiếp khai hỏa.

Bayer căng thẳng trong lòng, vội vàng bắn đạn đạo chặn lại, dùng mạng tinh thần quét qua đàn cơ giáp bốn phương tám hướng, bộ não do liên tục chiến đấu mấy ngày mà bị chiến hỏa đốt cháy rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn nghĩ thầm: “Tiêu đời rồi.”

Ngay sau đó, tất cả cơ giáp bao vây tập thể chĩa nòng pháo vào hắn, trong kênh truyền tin truyền đến tiếng chửi thề của Turan –

Nhưng không xơi “mì đạn đạo” trong dự đoán, Bayer kinh ngạc phát hiện, đám cơ giáp trí tuệ nhân tạo kia đồng thời dừng tăng tốc một cách khác thường, tiếp đó bắt đầu từ tầng bên trong, đàn cơ giáp không ngừng quay quanh Hiên Viên bắt đầu phanh lại từng tầng.

“Suỵt -” Bayer mở miệng cắt ngang tiếng chửi thề của Turan, “Tôi còn sống đây, cái thứ cồng kềnh kia không bình thường lắm.”

Chỉ thấy trọng giáp Hiên Viên từ trong đoàn tiểu cơ giáp chậm rãi lộ ra, thân cơ hình bầu dục lẳng lặng đứng đó, đường nét mượt mà hướng về khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, giống như muốn nghe âm thanh đến từ bên kia.

Bayer: “Nó bị làm sao vậy?”

“Xem ra là tình huống thứ nhất,” Lý Forlan nói, “Trạm Lư, trí tuệ nhân tạo các ngươi đều không có khí tiết như thế à?”

“Đúng vậy, vô cùng xin lỗi, Lý tướng quân,” Trạm Lư thành khẩn xin lỗi, “Nếu như không hài lòng, đề nghị về sau khi sản xuất trí tuệ nhân tạo điều chỉnh cài đặt ban đầu của chúng tôi, hoàn thiện công năng ‘cá chết lưới rách’ cho trí tuệ nhân tạo.”

Lý Forlan: “…”

“Thống soái, quân địch gửi yêu cầu đối thoại.”

“Tiếp.” Lâm Tĩnh Hằng nói ngắn gọn.

Tiếng Hiên Viên cực kỳ nhẹ nhàng, như nước suối vậy, nghe nói hiệu quả âm thanh của cơ giáp Hiên Viên vô cùng tốt: “Xin chào, Lâm tướng quân, tôi nhận được tin tức ngoài khu lỗ hổng thời gian tự nhiên khoảng bốn giờ mười phút trước.”

Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày ngẩng đầu lên.

“‘Chủ nhân’ của tôi biến mất rồi.”

Turan: “Hả?”

“Loại hạch cơ giáp tinh vi như bọn Hiên Viên, không chịu được thay đổi quá lớn,” Lý Forlan nhẹ giọng nói, “Cho nên hắn ta hẳn vẫn là trí tuệ nhân tạo trong khung quyền hạn, chủ nhân ắt là trí tuệ nhân tạo Woolf kia.”

“Woolf bản trí tuệ nhân tạo kia biến mất rồi! Nhóm Tổng trưởng Lục thật sự tìm được máy chủ rồi?”

Lâm Tĩnh Hằng dằn lại những tiếng lao xao trong kênh truyền tin, hỏi Hiên Viên: “Thì sao?”

Hiên Viên hòa nhã trả lời: “Cho nên tôi sẽ đầu hàng.”

Toàn Thiên Hà Số 8 đều đang xem trực tiếp cuộc chiến đấu quyết liệt chưa từng có này, trước hàng chục tỷ đôi mắt nhìn chăm chú, đoàn cơ giáp trí tuệ nhân tạo tập thể tháo dỡ võ trang –

Chín ngày như địa ngục đã qua đi.

Trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành, vệ binh truyền lệnh chạy qua như một làn gió, không biết là kích động quá mức, hay mắt cậu vệ binh trẻ không tốt, cậu ta đâm đầu vào cửa kính không dính một hạt bụi phía dưới tòa nhà văn phòng chính phủ.

“Cốp” một tiếng.

Lục Tất Hành đập đầu vào vách cơ giáp, tỉnh lại từ cơn hôn mê ngắn ngủi.

Bên cạnh cậu là mấy vệ binh rải rác, ban nãy liều mạng chạy như điên đã hao hết năng lượng của mấy cơ giáp, hệ thống phỏng trọng lực trên cơ giáp hoàn toàn không dùng được, mọi người không có ý thức bay lơ lửng.

Di chứng của thuốc thư giãn loại 6 lộ rõ, Lục Tất Hành như bị cái gì rút rỗng linh hồn, chỉ mở mắt, tứ chi vẫn co quắp, trong lòng trống rỗng, quyển bút ký rớt trang của Nguyên soái Lâm Ger bay khắp nơi, xoay tròn không ngừng ở xung quanh cậu.

Trong kênh truyền tin vang lên âm thanh loáng thoáng, hẳn là Hiệp hội chống Utopia ở gần nhất chạy tới trước hết, do thiết bị hỏng hóc mà tiếng Hope nghe vừa xa xôi vừa lạc điệu: “Thầy Lục! Tổng trưởng Lục!”

Hai mươi tiếng sau –

Liên quân nhân loại trải qua một lần nữa nghỉ ngơi chỉnh đốn, tập hợp ở biên giới Thiên Hà Số 1.

Tin tức quân đoàn trí tuệ nhân tạo đầu hàng mất hơn bốn tiếng, rốt cuộc truyền đến Thiên Hà Số 1, Lục Tất Hành sau khi nghe xong, đầu gối không thể đứng thẳng nữa.

“Tức là, máy chủ của Woolf, kỳ thực lắp trên một điểm nhảy vũ trụ dự phòng che giấu.” Một cánh tay Hope bị đập gãy xương, trong khoang y tế vươn ra mấy cái tay máy, đang xử lý bộ xương già bị rạn cho ông ta, cả hai như hai người tàn tật, cách hình chiếu truyền tin mặt đối mặt nằm xụi lơ.

“Khi chúng tôi đến, đo được trong trạm không gian chỗ máy chủ chứa thứ gì đó khối lượng cực lớn,” Lục Tất Hành nói rất chậm, có phần mệt mỏi, “Hẳn chính là điểm nhảy vũ trụ ngủ trong trạng thái co tròn, so sánh cách khác, giống như một vật nén sau khi khô nước cất vào hộp nhỏ vậy. Trạm không gian chính là cái ‘hộp nhỏ’ kia, sau khi ông thả nó ra từ cứ điểm Thành Thiên Sứ, nó trước tiên chỉ huy quân đoàn trí tuệ nhân tạo siêu cấp của mình cách ly Thiên Hà Số 1, kế đó tự mình thay thế một điểm nhảy vũ trụ thông đến thiên hà khác.”

Hope hỏi: “Là Woolf – tôi nói là vị nhân loại kia, là ông ta cài đặt sao?”

Lục Tất Hành lắc đầu: “Tôi đoán nên là sự tự bảo vệ của trí tuệ nhân tạo siêu cấp.”

Hope suy nghĩ một thoáng: “Trí tuệ nhân tạo siêu cấp muốn khống chế toàn Thiên Hà Số 1, tất phải bám vào điểm nhảy vũ trụ, trong khoảng thời gian ngắn, trước khi nó kịp làm cho mình một phân thân, nó cũng phải đề phòng chúng ta lần theo điểm nhảy vũ trụ truy tung được nó, như vậy những điểm nhảy vũ trụ bề ngoài đã bị hủy này kỳ thực là lựa chọn tốt nhất.”

Điểm nhảy vũ trụ dự phòng này không đủ năng lượng, không cách nào thực hiện công năng bước nhảy vũ trụ, nhưng một khi nối vào mạng bước nhảy vũ trụ vốn có, là có thể sử dụng công năng thông tin liên lạc viễn trình, liên quân nhân loại không thể khoanh vùng tọa độ của máy chủ chính xác lắm, chỉ có thể dựa theo lối suy nghĩ ban đầu của Lục Tất Hành, sau khi khoanh vùng khu vực chặn đường lục soát từ từ, các điểm nhảy vũ trụ ngoài mặt đã nổ hủy nhất định sẽ bị bỏ qua.

Hope thở dài khe khẽ: “Woolf biết Woolf sẽ nghĩ như vậy… A, câu này nói như thế nào, thật kì quái.”

“Nguyên soái Woolf biết trí tuệ nhân tạo mình chế tạo sẽ làm như thế nào,” Lục Tất Hành tiếp lời, “Máy chủ và điểm nhảy vũ trụ dự phòng là một thể, muốn nối liền tuyến đường từ Thiên Hà Số 1 đến thiên hà khác bị đứt, điểm nhảy vũ trụ nén khởi động, ‘hộp nhỏ’ nhất định sẽ bị căng nổ, máy chủ đương nhiên cũng tan thành khói bụi. Điểm nhảy vũ trụ không khởi động, trí tuệ nhân tạo siêu cấp này sẽ bị nhốt trong Thiên Hà Số 1 đóng kín cùng chúng ta.”

Hope khô khan nói: “Đây… đây thật sự là… một lời khó nói hết.”

Lục Tất Hành nhìn ông ta, hiển nhiên cũng đồng cảm.

Không đến ba trăm năm, liên minh đã bị Vườn Địa Đàng vây khốn gắt gao, ngay từ đầu đã đi lầm đường, rốt cuộc thói quen khó sửa, quản ủy hội một tay che trời, quân ủy suy thoái, qua cầu rút ván, Woolf dùng thân thể già nua, kéo tuyên ngôn tự do thủng lỗ chỗ, quyết định kê một liều thuốc mạnh – dẫn hải tặc vũ trụ đến, triệt để phá hủy Vườn Địa Đàng từ trên căn bản, lật đổ cả liên minh, một lần nữa nắm giữ quyền lực của trung ương liên minh.

Nhưng trong buổi loạn lạc, yêu tà dồn dập xuất hiện.

Trái Cấm, Lâm Tĩnh Hằng, Quân Đoàn Tự Do, chip… Ông ta đốt một kíp nổ, lâu đài sụp đổ, tất cả đều đang mất khống chế. Ông ta muốn sửa chữa, nhưng năm tháng đã không cho phép.

Ông ta cô độc nán lại trên thế giới này quá lâu, đã già và yếu đuối lắm rồi, nằm mơ cũng muốn trở về biển Tulip đen kia.

“Tôi không biết phải đánh giá như thế nào,” Hope thở dài, “Thầy thì sao?”

“Tôi không đánh giá,” Lục Tất Hành trầm mặc rất lâu, “Thay mình vào đó, tôi cũng không biết mình sẽ biến thành thế nào, dù sao…”

Dù sao… Lâm Tĩnh Hằng của cậu vẫn đã trở về.

“Quấy rầy hai vị một chút, Tổng trưởng Lục,” Lúc này, Poisson Dương nhắc nhở một tiếng, “Các quân trung ương sắp đi rồi, họ muốn chào từ biệt ngài.”

Thiên Hà Số 2.

Căn cứ cuối cùng của quân phản kháng tứ diện Sở ca cũng bị người chip tìm ra, mọi người trốn ở đây tị nạn dựa vào nhau, chờ đạn đạo không biết khi nào rơi xuống đầu mình.

Họ đã đấu tranh, đã bất khuất, ngoan cường chống cự đến bây giờ, nếu định trước không thể sống tự do, đành phải chết vì tự do.

Quân thủ vệ còn sót lại của căn cứ dưới quấy nhiễu mạng tinh thần của người chip liên tiếp lui lại, rốt cuộc đã không còn chỗ để lui.

“Nghe nói… bên phía Thiên Hà Số 3 cứu được một chuyên gia về chip, đang dốc hết toàn lực phục hồi kỹ thuật quấy nhiễu chip.” Người đầu lĩnh quân thủ vệ trước kia chỉ là một tiểu đội trưởng quân trung ương, các chiến hữu đều chết rồi, gã buộc phải gánh vác, nét trẻ con trên mặt còn chưa kịp mất hết, “Biết đâu một ngày kia, họ thật sự có thể nghiên cứu ra kỹ thuật quấy nhiễu chip?”

“Đáng tiếc chúng ta không đợi được.”

“Các anh chị em, kiểm kê sơ qua đạn đạo của mình, ai còn hỏa lực hãy đến đây tập hợp.” Tiểu đội trưởng mặt không biểu cảm nói, “Nổ căn cứ.”

“Đội trưởng!”

“Hãy làm theo đi, những người lúc này còn trốn ở căn cứ, không chịu ra ngoài nhận chip, trong lòng đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Chết tại đây cũng tốt hơn là trái lương tâm làm thuận dân của hải tặc.” Đội trưởng trẻ tuổi hít sâu một hơi, chầm chậm giơ tay lên.

Các chiến sĩ rưng rưng để lại số lửa đạn cuối cùng cho người một nhà.

Ngay trong chớp mắt tay gã sắp sửa hạ xuống –

“Đội trưởng, khoan đã!”

Chiến đội người chip tới gần đột nhiên rối loạn, đám người chip đội ngũ chỉnh túc giống như bị cái gì quấy nhiễu, bỗng nhiên trở thành một đàn ruồi nhặng không đầu.

Ngay sau đó, cảnh báo năng lượng vang lên.

Sau lưng chiến đội cơ giáp người chip bị võ trang bất minh tập kích!

“Đó là…”

Cả người tiểu đội trưởng run lên bần bật.

“Viện quân! Quân trung ương!”

“Người của chúng ta!”

Vụ nổ mạnh bị máy quay quân dụng ghi được, ánh lửa lóa mắt, đâm xuyên bóng tối bao phủ thế giới –
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện