Không biết Lâm Tĩnh Hằng đã nối mạng tinh thần của khoang sinh thái từ khi nào, khoang sinh thái kia phát ra một tiếng rung “Ù” đầy bất an, chẳng rõ có phải là trùng hợp hay không, một lọ thủy tinh trong góc phòng thí nghiệm do cộng hưởng ngắn ngủi mà vỡ nát, chất lỏng bên trong xuôi theo sàn nhà chảy tới dưới chân tiến sĩ Harden.
Tiến sĩ Harden không nhúc nhích, ông lão nhìn hắn chăm chú bằng một thần sắc bi ai vô cùng.
Khi con người già rồi, khóe mắt và khóe miệng nhất tịnh hưởng ứng lực hút Trái Đất, nhìn luôn hết sức bi thương, giống như năm tháng cưỡng chế khắc lên để khóc thương mình vậy.
“Liên minh đến nông nỗi hôm nay, bất luận là chiến loạn hay Tĩnh Xu, ta đều khó chối tội.”
“Ta là người phụ trách nhiệm đầu tiên của Bạch Tháp,” Tiến sĩ Harden nói khẽ, “Ta từng dạy rất nhiều học sinh xuất sắc, bao gồm mẹ cháu.”
“Dự tính ban đầu của Vườn Địa Đàng là tốt, vì phúc lợi của nhân loại, nếu nó có thể vận hành tốt đẹp, chúng ta sẽ đến gần vô hạn với hạnh phúc vĩnh hằng tự cổ truy cầu. Nhưng mà họ nghĩ quá đẹp rồi, khi một sản phẩm nhân tạo quá mạnh, mạnh đến mức cho dù người bình thường liên hợp lại cũng không có cơ chế chống cự hữu hiệu, bất luận dự tính ban đầu của nó là như thế nào, mặc nó phát triển sẽ chỉ có hai kết cục – hoặc là toàn nhân loại trở thành nô lệ của nền văn minh máy móc, hoặc là một bộ phận nhỏ con người nhờ vào nó mà nắm giữ vận mệnh của đại đa số, biến đại đa số thành nô lệ.”
“Khi ta ý thức được Vườn Địa Đàng đã đi lệch, cũng là ta sớm nhất muốn tìm kiếm một lối thoát cho liên minh. Suy nghĩ này, cháu nên tán đồng.”
Lâm Tĩnh Hằng dù gì chỉ có con mắt nhúc nhích được, tán đồng hay không đều là một biểu cảm.
“Ta muốn để Bạch Tháp hạch tâm của Vườn Địa Đàng này đóng vai trò quan trọng khống chế ngược Vườn Địa Đàng, cũng làm rất nhiều việc vì điều này, nhưng ta đã quên, con người có tư tâm và lập trường. Cho nên trong các học sinh ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, có người âm thầm bán đứng ta cho quản ủy hội.”
Điều này không khó lý giải, người ở tầng dưới chót xã hội, nằm mơ cũng muốn chiến đấu vì công bằng chính nghĩa, thấy những người quần là áo lượt đều không giống người tốt; người trung tầng muốn đạp một vạn bàn chân trên người tầng dưới chót, lại đóng cho họ một con dấu tham lam lười biếng đỏ chót, hòng gia cố địa vị của mình, chứng minh tất cả đều nên như vậy, đồng thời lại như con thú bị nhốt muốn tiếp tục bò lên trên; người tầng đỉnh thì coi hết đám không chịu yên với hiện trạng, không dưng vẽ việc này là côn đồ và điêu dân.
Bạch Tháp là hạch tâm của Vườn Địa Đàng, có quan hệ chặt chẽ với quản ủy hội, bất luận là ở trong đó làm nghiên cứu viên thân phận thanh quý, hay thông qua quản ủy hội đi lên con đường chính trị, đều là quyền quý tương lai không thể nghi ngờ, tiến sĩ Harden thời điểm tuổi trẻ ngông cuồng đã động vào bánh kem của người khác, đáng bị xử tội phải giả chết.
“Do ta năm xưa không cẩn thận đã tạo thành hai hậu quả, một là quản ủy hội bắn ngược ghê gớm, lợi dụng Vườn Địa Đàng kiếm chác lợi ích cho mình càng không kiêng dè gì; còn một… thì là một số học trò thật lòng đi theo ta hoàn toàn thất vọng với trung ương liên minh, gửi gắm hi vọng vào vực ngoại, ăn nhịp với đám điên Hiệp hội chống Utopia, nuôi lớn một con quái thú. Ta không biết nên tin ai, đặc biệt là lịch sử của ta tái diễn trên người Laura. Cho nên một ý nghĩ sai dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, ta mặc cho Tĩnh Xu ở lại quản ủy hội, ta cũng… không có năng lực ra mặt dẫn đứa trẻ ấy cùng đi, cùng nhau biến thành bia ngắm của quản ủy hội.”
Tiến sĩ Harden nói, rồi ông cúi đầu, ánh mắt nhìn theo chất lỏng trên mặt đất – chất lỏng chảy ra bắt đầu từ dưới chân ông, vừa vặn lan đến một góc khoang sinh thái, gần van năng lượng.
“Dung dịch RT7, có tính dẫn điện mạnh,” Tiến sĩ Harden lẩm bẩm, “Ta cả đời không quả quyết, làm sai rất nhiều việc, cháu muốn giết ta cũng là lẽ đương nhiên.”
Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng hơi hơi di chuyển.
Tiến sĩ Harden mệt mỏi nói: “Chuyên ngành của ta chính là thần kinh não và người cơ giao hỗ, cháu lần đầu tiên phản ứng có ý thức, đến có thể khống chế mạng tinh thần trao đổi với bên ngoài, chỉ cần hai tháng, nhưng từ khống chế mạng tinh thần đến ‘tỉnh lại’, mất hơn một trăm ngày, đây không phải là tiết tấu bình thường, ta đoán cháu đang thu thập tin tức xung quanh, đúng không? Ta tin rằng, cho dù cháu bây giờ không thể nhúc nhích, cháu vẫn có rất nhiều cách để giết ta.”
Lâm Tĩnh Hằng bị ông ta vạch trần cũng không thấy có phản ứng gì, ánh mắt rất bình tĩnh, dáng vẻ như lẽ đương nhiên. Harden đột nhiên hơi hiểu, tại sao nhiều người đều muốn lấy mạng hắn như vậy, vị này thật sự là người còn một hơi thở là có thể khuấy nghiêng trời lệch đất.
“Ta sẽ giữ bí mật giúp cháu,” Tiến sĩ Harden nói, “Tĩnh Xu đã phong tỏa tinh cầu này, chúng ta đều bị lực hút của hành tinh nhốt ở đây, mọi người bây giờ cùng chung cảnh ngộ, có thể sống chung hòa bình một thời gian không?”
Lâm Tĩnh Hằng hơi cong khóe mắt, không biết nghe lọt được mấy phần.
“Ta đã ngần này tuổi, ta không sợ chết. Ta chỉ sợ con bé đi đến bước không thể vãn hồi.” Tiến sĩ Harden di chuyển xe lăn khỏi dung dịch dẫn điện trí mạng, lần này Lâm Tĩnh Hằng không có động tác uy hiếp khác, nhìn theo ông ta chậm rãi quay người đi ra ngoài.
“… Tuy rằng con bé đã không thể vãn hồi rồi.”
Mãi cho đến khi xác định tiến sĩ Harden đã đi khỏi, tinh thần Lâm Tĩnh Hằng cố xốc lên cơ hồ lập tức tan rã, hắn miễn cưỡng thoát mạng tinh thần, thần trí lập tức hơi mơ màng.
Thời gian trên khoang sinh thái trôi qua khiến hắn kinh hồn táng đảm, song hắn không dám nghĩ quá nhiều, đi đến bước này, có thể mở mắt ra lần nữa, với hắn mà nói, giống như đã đạp hết muôn sông nghìn núi, vận may có thể tiêu tan bất cứ lúc nào như một sợi tơ treo hắn giữa vách đá dựng đứng, lắc lư muốn rơi, buộc hắn mỗi một giây tỉnh táo đều nín thở tập trung, không dám lơi lỏng chốc lát.
Thiên Hà Số 8 có Turan thủ, đội trưởng Đệ Cửu Vệ thời khắc then chốt sẽ tuyệt đối không thiếu quyết đoán, ắt hẳn đã nổ sạch sẽ điểm nhảy vũ trụ hai đầu, như vậy cậu… cậu thế nào rồi? Sao Khải Minh đang là buổi sáng tinh mơ, mới đổ một trận mưa, trời xanh không mây, phương xa le lói ánh sáng.
Lục Tất Hành đứng cạnh bức tượng nhỏ ở cổng bệnh viện, nghiêng đầu nghe một bác sĩ kề tai thì thầm: “… Đã không thể tự chủ ăn cơm, may mà có ống tiêm dinh dưỡng. Tôi thấy khoang y tế ngày hôm qua ghi lại không tốt lắm, chỉ chợp mắt không đến hai mươi phút, hẳn là mất ngủ do đau đớn tạo thành, nhưng thuốc giảm đau không thể thêm nữa.”
Lục Tất Hành hỏi: “Ông ấy không chịu ký tên?”
Bác sĩ lắc đầu.
Lục Tất Hành trầm mặc.
Trong “Luật chết không đau” quy định, trừ phi bệnh nhân hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ, và thời điểm tỉnh táo từng bày tỏ rõ ràng ý nguyện hi vọng chết không đau, người thân trực hệ mới có thể xin thay, ông Tổng trưởng rất tỉnh táo, lại chỉ một thân một mình, chỉ có thể tự mình chọn con đường của mình.
Trong khi nói chuyện, một robot đẩy xe lăn đi ra, không biết làm sao mà bị kẹt ở cửa, mấy bác sĩ vội vàng tiến lên hỗ trợ – bởi vì Tổng trưởng đã bệnh nguy kịch, xe lăn ông ngồi không phải phương tiện thay đi bộ bình thường, mà có công năng khoang y tế, độ rộng chừng một mét hai, rất chắc, nặng bằng nửa chiếc xe con.
“Chậm thôi chậm thôi, cẩn thận đừng đụng vào van giảm đau.”
“Vẫn không được, mọi người tránh ra, đi gọi mấy robot đến đây hỗ trợ.”
Lục Tất Hành thở dài, cởi áo khoác móc trên bức tượng ở cổng bệnh viện, “Để tôi, giúp tôi đẩy sang bên kia.”
Nói đoạn cậu một tay giữ một bên xe lăn kéo lên, vậy mà tay không nâng nửa xe lăn lên.
“Ôi… trời, Tổng trưởng Lục, ngài gần đây rèn luyện không tệ đâu.”
Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười lấy lệ, không nói gì, nhẹ nhàng di chuyển xe lăn khỏi chỗ kẹt.
Lúc này, ông Tổng trưởng già mệt mỏi buồn ngủ như cảm thấy điều gì, trầy trật mở mắt ra nhìn cậu.
“Được rồi,” Lục Tất Hành nhận xe lăn từ tay robot, “Giải tán hết đi, yên tâm, lát tôi phái người đưa ông ấy về.”
Sau khi Lục Tất Hành chính thức được bổ nhiệm làm Tổng trưởng hành chính của Thiên Hà Số 8, Tổng trưởng Edward bắt đầu thường trú trong bệnh viện, có điều cựu Tổng trưởng dù rằng ngày một yếu hơn, trong lòng vẫn lo cho Thiên Hà Số 8, mỗi sáng sớm vào thời điểm mọi người bắt đầu đi làm ông đều phải đến tòa nhà chính phủ và trung tâm chỉ huy căn cứ đi một vòng, giống như nhìn một lần là bớt một lần vậy.
Lục Tất Hành đành phải mỗi ngày vòng đường đến bệnh viện đón ông một chuyến, đưa ông đi một vòng cả hai nơi, lại giao cho nhân viên y tế, đưa ông về bệnh viện.
Ông Tổng trưởng già không đủ tinh lực, dựa lên xe lăn, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh, Lục Tất Hành cũng không làm ồn, một tay đặt trên thành xe lăn, để xe lăn tự động theo quỹ tích thong thả đi đến căn cứ sao Khải Minh, giày ngắn đạp trên mặt đất ướt sũng, mặt mày như bị cả Thiên Hà Số 8 đè phẳng, lộ ra sự bình tĩnh không gợn sóng.
Vệ binh của căn cứ tập thể cúi chào họ, cách đó không xa, một đám tân binh đang tiến hành diễn luyện cơ giáp sơ cấp trên mặt đất, ông Tổng trưởng già vỗ vỗ mu bàn tay Lục Tất Hành, ý bảo dừng lại. Ông nheo mắt nhìn qua, thấy trên sân huấn luyện giả lập đang đánh sôi sùng sục, lửa đạn bay lung tung, nếu là thực chiến, đại khái giây lát ông nghỉ chân này là có thể san bằng nửa Thiên Hà Số 8.
Mấy học sinh mới đi theo Turan luyện tập buổi sáng xong vừa vặn gặp họ, vội vàng tới chào, ba chân bốn cẳng đắp chăn đỡ xe lăn giúp ông Tổng trưởng già.
Lúc này, ông Tổng trưởng đột nhiên nhọc nhằn mở miệng: “Số liệu trên sân huấn luyện có mấy phần độ chân thật?”
Lục Tất Hành nhàn nhạt trả lời: “Tất cả tham số là hoàn nguyên trăm phần trăm, cơ giáp sơ cấp có thể rút ngắn một nửa thời gian huấn luyện tân binh.”
“Tôi đã xem kế hoạch mười năm cậu vừa ký,” Tổng trưởng Edward trầm mặc một lúc, “Tất Hành à…”
“Vâng?”
“Quân bị, công nghiệp quân sự, công nghiệp nặng, nghiêng quá nhiều, cậu muốn biến Thiên Hà Số 8 thành như thế nào… Một cứ điểm siêu cấp toàn dân là lính à?”
Trước mặt các học sinh, Lục Tất Hành rất khéo léo tránh nặng tìm nhẹ: “Trong nền văn minh máy móc, thời điểm một xã hội mới ổn định, công nghiệp nặng và công nghiệp quân sự thích hợp làm nền tảng kinh tế nhất, có thể thu xếp ổn định cho rất nhiều nhân khẩu trình độ giáo dục tương đối thấp, thời kỳ này, khoa học văn hóa giáo dục cũng thường là tiến hành vây quanh những thứ này, cho đến khi tiến vào một thời kỳ tương đối ổn định và giàu có, đây là quy luật lịch sử, có gì không đúng ạ? Mặt khác, chúng ta không thể vĩnh viễn ở trong Thiên Hà Số 8, điểm nhảy vũ trụ ra ngoài sớm muộn sẽ thông lần nữa, cháu đã đang quy hoạch lại bản đồ, ngài không chủ động ra ngoài, quân địch sẽ chủ động tiến vào, chúng ta cần tích lũy rất nhiều và bộ đội rất tinh nhuệ, chỉ có đảm bảo an toàn mới có thể đảm bảo tương lai hết thảy phát triển.”
Tổng trưởng Edward không bỏ qua hỏi: “Tương lai ra sao?”
“Đương nhiên là tương lai hòa bình tốt đẹp,” Lục Tất Hành nhìn lướt qua mấy thanh thiếu niên bên cạnh, nói chặt chẽ không sơ hở, “Vũ trụ mỗi một giây đều đang khuếch trương, vực ngoại còn có thế giới rộng lớn hơn, nguyên tố mới càng khó tưởng tượng hơn, từ sau thời đại đại hàng hải, cả xã hội quá sa vào giải trí và thoải mái trước mắt, quên mất lòng hiếu kỳ loài người nên có, cháu hi vọng chúng ta có thể thoát khỏi xã hội không tưởng giả dối, một lần nữa mở ra kỷ nguyên đại hàng hải mới – đây cũng là dự tính năm đó khi cháu muốn thành lập học viện Tinh Hải.”
White bên cạnh nghe thế mắt sáng lên nói leo: “Lục tổng, thầy đã mở trường quân đội và học viện thiết kế cơ giáp trên mấy thành phố vệ tinh, vậy khi nào mới có thể xây dựng lại học viện Tinh Hải? Em có thể học thêm một trăm năm luôn.”
Bạc Hà chê gã nói quá nhiều, đạp cho một phát.
Lục Tất Hành lườm gã một cái, cố ý đanh mặt nói: “Học viện Tinh Hải xây dựng tùy tiện được à? Nó phải có mái bầu trời trị giá sáu triệu một gram, tiền đâu? Em nói thì dễ dàng lắm, mau nghĩ cách kiếm tiền, làm ban giám đốc tài trợ cho tôi.”
White le lưỡi.
“Chờ thêm một thời gian đi,” Lục Tất Hành cười cười, “Hiện giờ tất cả đang chờ làm lại, cái gì cũng giật gấu vá vai, không có điều kiện xây một nơi yên tĩnh học hành, chúng ta chỉ có thể đổ tài nguyên hữu hạn vào dạy học cơ sở trước, học viện Tinh Hải sớm muộn sẽ có…”
White hoan hô một tiếng, kiễng chân đập tay Gà Chọi: “Chúng ta cần hội trường mái bầu trời sáu triệu một gram, còn phải khắc khẩu hiệu của trường trên mái bầu trời.”
“Mau cút đi làm việc cần làm,” Lục Tất Hành xua tay, “Mấy đứa các em ồn ào quá, Tổng trưởng tinh thần không tốt, đừng om sòm bên tai ông.”
Mấy học sinh lập tức giải tán, chúng bây giờ đều có chức trách riêng, có đứa thực tập ở bộ công trình, có đứa làm kỹ sư cơ giáp tùy quân cho Turan, White đã bắt đầu tham gia thiết kế cơ giáp ở nhà máy công nghiệp quân sự, nhưng vẫn quen sáng tối tụ lại, trao đổi mình gần đây đang làm gì, có ý tưởng gì mới.
Những việc trải qua cột chặt chúng vào nhau, tựa hồ đã thành thân nhân không có quan hệ máu mủ.
Chúng đi thật xa, Lục Tất Hành và ông Tổng trưởng già còn có thể nghe thấy Gà Chọi lớn giọng nói: “Khẩu hiệu của trường ở đâu ra?”
“Chúng ta có khẩu hiệu của trường, đầu óc mày làm sao thế!” Hoàng Tĩnh Xu nói, “‘Từ nay về sau hãy ghi nhớ, quý giá hơn tiền tài là tri thức, quý giá hơn tri thức là lòng hiếu kỳ không bao giờ dừng, mà so với lòng hiếu kỳ càng quý giá hơn, là bầu trời sao trên đầu chúng ta’.”
Lục Tất Hành đột nhiên ngẩn ngơ.
Em đắc ý hay thất ý, đều quyết định bởi con nước lớn thời đại xô em đến đâu, trong cuộc đời lâu dài của em, có thể sẽ trải qua vô số lần lên như diều gặp gió và hai bàn tay trắng…
Các em ngày sau đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đừng đắc ý vênh váo, hãy nghĩ về bể học vô biên trong học viện, khi chìm vào dòng chảy ngầm dưới nước, đừng vàng thau lẫn lộn, hãy nghĩ về nền tảng học viện xây dựng cho linh hồn em.
Khoác lác không biết ngượng miệng cỡ nào.
Giống như đã cách cả một đời.
Lục Tất Hành định thần, thu lại biểu cảm, kéo tấm chăn trên người ông Tổng trưởng già: “Đi thôi, chúng ta đến ký túc xá đi dạo một vòng, ngài nên trở về bệnh viện rồi.”
Tổng trưởng Edward nắm cổ tay cậu, tay người trẻ tuổi ấy thoạt nhìn không có gì khác thường, kích cỡ tầm trung trong nam giới, không mỏng cũng không đặc biệt dày, ngón tay thuôn thuôn, lòng bàn tay rất ấm áp, ngài Tổng trưởng thấp giọng nói: “Xe lăn này của tôi trọng lượng ròng gần một tấn, cậu tay không có thể nhấc lên, tôi còn nghe nói, cậu mỗi ngày thời gian ngủ chưa đầy ba tiếng, nhưng không hề thấy mệt mỏi.”
Lục Tất Hành thuận miệng trả lời cho có: “Cháu còn trẻ mà…”
Tổng trưởng Edward cắt ngang: “Cậu đã làm gì mình?”
Lục Tất Hành khựng lại, nhưng khả năng bởi vì ngài Tổng trưởng là bậc bề trên duy nhất tính đến trước mắt còn có thể nói chuyện được, và dù sao đã bệnh nguy kịch, cũng không quản được cậu nữa, Lục Tất Hành không hề giấu giếm: “Một chút thực nghiệm nhỏ, còn rất nhiều thứ chưa xác định, bây giờ không tiện chia sẻ, nếu có thể thành công, nói không chừng cháu có thể tạo ra một chiến đội siêu cấp tinh thần lực cực cao.”
Ngài Tổng trưởng sắc bén hỏi: “Loại chiến đội siêu cấp người không ra người quỷ không ra quỷ đó?”
“Đương nhiên không,” Lục Tất Hành thản nhiên nói, “Nếu AI có thể thay thế loài người, chiến tranh hiện đại từ lâu đã biến thành chiến tranh robot, chiến đội AI của cứ điểm Bạch Ngân cũng không đến mức dễ dàng bị công phá như vậy, kinh nghiệm thất bại ở trước mặt mà.”
“Cậu biết tôi nói không phải vấn đề loại binh nào dùng tốt.” Thái độ của Tổng trưởng trở nên cứng rắn, “Cậu có biết tính nguy hiểm của thứ này hay không? Nếu như…”
“Nếu cháu chết, nghĩa vụ của cháu cũng dừng ở đây.” Lục Tất Hành bình tĩnh nói, “Nhưng chỉ cần cháu còn sống một ngày, thì cháu tuyệt đối không thể lại rơi vào tình cảnh mặc người xâu xé.”
Tôi sẽ tự mình xé mở con đường từ hòn đảo biệt lập này thông đến bên ngoài, đập nát sự thái bình tô son trát phấn của bọn họ, khiến những người đó đều trả cái giá nên trả.
Ngài Tổng trưởng: “Cậu nghe thử lời chính cậu nói, không cảm thấy mâu thuẫn à? Cậu định dùng suy nghĩ này đi mở ra một thời đại? Một thời đại đại hàng hải?”
“Không mâu thuẫn,” Lục Tất Hành cụp mắt xuống, “Thời đại mới gì? Đó đều là dụ trẻ con thôi.”
Ngài Tổng trưởng một lúc lâu không lên tiếng, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, ông ho sù sụ, như muốn phun cả tim phổi ra.
Lục Tất Hành thở dài, xoay xe lăn lại cản gió mạnh cho ông.
Ngài Tổng trưởng run rẩy thở ra một hơi: “Tất Hành à, về sau nếu tôi cũng đi rồi, cậu đi nhầm đường, cũng không ai có thể kéo cậu lại nữa.”
Mu bàn tay Lục Tất Hành căng lên, tay vịn xe lăn như không kham nổi “Rắc” một tiếng.
“Tổng trưởng,” Cậu hỏi khẽ, “Tại sao ngài không ký vào đơn chết không đau, bởi vì không yên tâm về cháu?”
“Chết không đau kết thúc đau đớn, cho người ta tôn nghiêm và sự yên bình,” Giọng ông Tổng trưởng già như cái bễ hỏng, “Tôi vứt bỏ tôn nghiêm và sự yên bình, ở lại đến giây cuối cùng, giãy giụa đến một giây cuối cùng với thiên hà này. Tôi…”
Tiếng ông phá âm, toàn thân co giật, Lục Tất Hành: “Cháu cho ngài một mũi thuốc ngủ giảm đau, đưa ngài trở về ngủ một giấc được chứ?”
Đôi tay như cặp chân gà của Tổng trưởng nắm chặt cậu: “Tôi… tôi… ở chính phủ Thiên Hà Số 8… bảy lần từ chức, lần thứ tám lại quay về… thời điểm gian nan nhất tiếp nhận chức vụ… tiếp nhận chức vụ Tổng trưởng hành chính…”
“Được rồi được rồi, cháu đều biết, Tổng trưởng Edward…”
“Tôi… tôi là một người không có bản lĩnh… cho đến… cho đến khi đợi được các cậu… mới nhìn thấy một chút hi vọng… Tất Hành, cậu có thể cũng cho mình cơ hội bảy lần hóa thành tro tàn, lại… lại khơi bùng đống tro tàn hay không? Lời cậu khăng khăng là lừa trẻ con… mới là… mới là…”
Bốn mươi lăm ngày sau, ông Tổng trưởng già lần thứ tám hóa thành tro tàn, rốt cuộc đi đến chung điểm.
Đối với Lục Tất Hành mà nói, một cuộc giày vò lặp đi lặp lại dài đến mười năm, đằng đẵng không hẹn ngày kết thúc đã bắt đầu.
Tiến sĩ Harden không nhúc nhích, ông lão nhìn hắn chăm chú bằng một thần sắc bi ai vô cùng.
Khi con người già rồi, khóe mắt và khóe miệng nhất tịnh hưởng ứng lực hút Trái Đất, nhìn luôn hết sức bi thương, giống như năm tháng cưỡng chế khắc lên để khóc thương mình vậy.
“Liên minh đến nông nỗi hôm nay, bất luận là chiến loạn hay Tĩnh Xu, ta đều khó chối tội.”
“Ta là người phụ trách nhiệm đầu tiên của Bạch Tháp,” Tiến sĩ Harden nói khẽ, “Ta từng dạy rất nhiều học sinh xuất sắc, bao gồm mẹ cháu.”
“Dự tính ban đầu của Vườn Địa Đàng là tốt, vì phúc lợi của nhân loại, nếu nó có thể vận hành tốt đẹp, chúng ta sẽ đến gần vô hạn với hạnh phúc vĩnh hằng tự cổ truy cầu. Nhưng mà họ nghĩ quá đẹp rồi, khi một sản phẩm nhân tạo quá mạnh, mạnh đến mức cho dù người bình thường liên hợp lại cũng không có cơ chế chống cự hữu hiệu, bất luận dự tính ban đầu của nó là như thế nào, mặc nó phát triển sẽ chỉ có hai kết cục – hoặc là toàn nhân loại trở thành nô lệ của nền văn minh máy móc, hoặc là một bộ phận nhỏ con người nhờ vào nó mà nắm giữ vận mệnh của đại đa số, biến đại đa số thành nô lệ.”
“Khi ta ý thức được Vườn Địa Đàng đã đi lệch, cũng là ta sớm nhất muốn tìm kiếm một lối thoát cho liên minh. Suy nghĩ này, cháu nên tán đồng.”
Lâm Tĩnh Hằng dù gì chỉ có con mắt nhúc nhích được, tán đồng hay không đều là một biểu cảm.
“Ta muốn để Bạch Tháp hạch tâm của Vườn Địa Đàng này đóng vai trò quan trọng khống chế ngược Vườn Địa Đàng, cũng làm rất nhiều việc vì điều này, nhưng ta đã quên, con người có tư tâm và lập trường. Cho nên trong các học sinh ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, có người âm thầm bán đứng ta cho quản ủy hội.”
Điều này không khó lý giải, người ở tầng dưới chót xã hội, nằm mơ cũng muốn chiến đấu vì công bằng chính nghĩa, thấy những người quần là áo lượt đều không giống người tốt; người trung tầng muốn đạp một vạn bàn chân trên người tầng dưới chót, lại đóng cho họ một con dấu tham lam lười biếng đỏ chót, hòng gia cố địa vị của mình, chứng minh tất cả đều nên như vậy, đồng thời lại như con thú bị nhốt muốn tiếp tục bò lên trên; người tầng đỉnh thì coi hết đám không chịu yên với hiện trạng, không dưng vẽ việc này là côn đồ và điêu dân.
Bạch Tháp là hạch tâm của Vườn Địa Đàng, có quan hệ chặt chẽ với quản ủy hội, bất luận là ở trong đó làm nghiên cứu viên thân phận thanh quý, hay thông qua quản ủy hội đi lên con đường chính trị, đều là quyền quý tương lai không thể nghi ngờ, tiến sĩ Harden thời điểm tuổi trẻ ngông cuồng đã động vào bánh kem của người khác, đáng bị xử tội phải giả chết.
“Do ta năm xưa không cẩn thận đã tạo thành hai hậu quả, một là quản ủy hội bắn ngược ghê gớm, lợi dụng Vườn Địa Đàng kiếm chác lợi ích cho mình càng không kiêng dè gì; còn một… thì là một số học trò thật lòng đi theo ta hoàn toàn thất vọng với trung ương liên minh, gửi gắm hi vọng vào vực ngoại, ăn nhịp với đám điên Hiệp hội chống Utopia, nuôi lớn một con quái thú. Ta không biết nên tin ai, đặc biệt là lịch sử của ta tái diễn trên người Laura. Cho nên một ý nghĩ sai dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, ta mặc cho Tĩnh Xu ở lại quản ủy hội, ta cũng… không có năng lực ra mặt dẫn đứa trẻ ấy cùng đi, cùng nhau biến thành bia ngắm của quản ủy hội.”
Tiến sĩ Harden nói, rồi ông cúi đầu, ánh mắt nhìn theo chất lỏng trên mặt đất – chất lỏng chảy ra bắt đầu từ dưới chân ông, vừa vặn lan đến một góc khoang sinh thái, gần van năng lượng.
“Dung dịch RT7, có tính dẫn điện mạnh,” Tiến sĩ Harden lẩm bẩm, “Ta cả đời không quả quyết, làm sai rất nhiều việc, cháu muốn giết ta cũng là lẽ đương nhiên.”
Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng hơi hơi di chuyển.
Tiến sĩ Harden mệt mỏi nói: “Chuyên ngành của ta chính là thần kinh não và người cơ giao hỗ, cháu lần đầu tiên phản ứng có ý thức, đến có thể khống chế mạng tinh thần trao đổi với bên ngoài, chỉ cần hai tháng, nhưng từ khống chế mạng tinh thần đến ‘tỉnh lại’, mất hơn một trăm ngày, đây không phải là tiết tấu bình thường, ta đoán cháu đang thu thập tin tức xung quanh, đúng không? Ta tin rằng, cho dù cháu bây giờ không thể nhúc nhích, cháu vẫn có rất nhiều cách để giết ta.”
Lâm Tĩnh Hằng bị ông ta vạch trần cũng không thấy có phản ứng gì, ánh mắt rất bình tĩnh, dáng vẻ như lẽ đương nhiên. Harden đột nhiên hơi hiểu, tại sao nhiều người đều muốn lấy mạng hắn như vậy, vị này thật sự là người còn một hơi thở là có thể khuấy nghiêng trời lệch đất.
“Ta sẽ giữ bí mật giúp cháu,” Tiến sĩ Harden nói, “Tĩnh Xu đã phong tỏa tinh cầu này, chúng ta đều bị lực hút của hành tinh nhốt ở đây, mọi người bây giờ cùng chung cảnh ngộ, có thể sống chung hòa bình một thời gian không?”
Lâm Tĩnh Hằng hơi cong khóe mắt, không biết nghe lọt được mấy phần.
“Ta đã ngần này tuổi, ta không sợ chết. Ta chỉ sợ con bé đi đến bước không thể vãn hồi.” Tiến sĩ Harden di chuyển xe lăn khỏi dung dịch dẫn điện trí mạng, lần này Lâm Tĩnh Hằng không có động tác uy hiếp khác, nhìn theo ông ta chậm rãi quay người đi ra ngoài.
“… Tuy rằng con bé đã không thể vãn hồi rồi.”
Mãi cho đến khi xác định tiến sĩ Harden đã đi khỏi, tinh thần Lâm Tĩnh Hằng cố xốc lên cơ hồ lập tức tan rã, hắn miễn cưỡng thoát mạng tinh thần, thần trí lập tức hơi mơ màng.
Thời gian trên khoang sinh thái trôi qua khiến hắn kinh hồn táng đảm, song hắn không dám nghĩ quá nhiều, đi đến bước này, có thể mở mắt ra lần nữa, với hắn mà nói, giống như đã đạp hết muôn sông nghìn núi, vận may có thể tiêu tan bất cứ lúc nào như một sợi tơ treo hắn giữa vách đá dựng đứng, lắc lư muốn rơi, buộc hắn mỗi một giây tỉnh táo đều nín thở tập trung, không dám lơi lỏng chốc lát.
Thiên Hà Số 8 có Turan thủ, đội trưởng Đệ Cửu Vệ thời khắc then chốt sẽ tuyệt đối không thiếu quyết đoán, ắt hẳn đã nổ sạch sẽ điểm nhảy vũ trụ hai đầu, như vậy cậu… cậu thế nào rồi? Sao Khải Minh đang là buổi sáng tinh mơ, mới đổ một trận mưa, trời xanh không mây, phương xa le lói ánh sáng.
Lục Tất Hành đứng cạnh bức tượng nhỏ ở cổng bệnh viện, nghiêng đầu nghe một bác sĩ kề tai thì thầm: “… Đã không thể tự chủ ăn cơm, may mà có ống tiêm dinh dưỡng. Tôi thấy khoang y tế ngày hôm qua ghi lại không tốt lắm, chỉ chợp mắt không đến hai mươi phút, hẳn là mất ngủ do đau đớn tạo thành, nhưng thuốc giảm đau không thể thêm nữa.”
Lục Tất Hành hỏi: “Ông ấy không chịu ký tên?”
Bác sĩ lắc đầu.
Lục Tất Hành trầm mặc.
Trong “Luật chết không đau” quy định, trừ phi bệnh nhân hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ, và thời điểm tỉnh táo từng bày tỏ rõ ràng ý nguyện hi vọng chết không đau, người thân trực hệ mới có thể xin thay, ông Tổng trưởng rất tỉnh táo, lại chỉ một thân một mình, chỉ có thể tự mình chọn con đường của mình.
Trong khi nói chuyện, một robot đẩy xe lăn đi ra, không biết làm sao mà bị kẹt ở cửa, mấy bác sĩ vội vàng tiến lên hỗ trợ – bởi vì Tổng trưởng đã bệnh nguy kịch, xe lăn ông ngồi không phải phương tiện thay đi bộ bình thường, mà có công năng khoang y tế, độ rộng chừng một mét hai, rất chắc, nặng bằng nửa chiếc xe con.
“Chậm thôi chậm thôi, cẩn thận đừng đụng vào van giảm đau.”
“Vẫn không được, mọi người tránh ra, đi gọi mấy robot đến đây hỗ trợ.”
Lục Tất Hành thở dài, cởi áo khoác móc trên bức tượng ở cổng bệnh viện, “Để tôi, giúp tôi đẩy sang bên kia.”
Nói đoạn cậu một tay giữ một bên xe lăn kéo lên, vậy mà tay không nâng nửa xe lăn lên.
“Ôi… trời, Tổng trưởng Lục, ngài gần đây rèn luyện không tệ đâu.”
Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười lấy lệ, không nói gì, nhẹ nhàng di chuyển xe lăn khỏi chỗ kẹt.
Lúc này, ông Tổng trưởng già mệt mỏi buồn ngủ như cảm thấy điều gì, trầy trật mở mắt ra nhìn cậu.
“Được rồi,” Lục Tất Hành nhận xe lăn từ tay robot, “Giải tán hết đi, yên tâm, lát tôi phái người đưa ông ấy về.”
Sau khi Lục Tất Hành chính thức được bổ nhiệm làm Tổng trưởng hành chính của Thiên Hà Số 8, Tổng trưởng Edward bắt đầu thường trú trong bệnh viện, có điều cựu Tổng trưởng dù rằng ngày một yếu hơn, trong lòng vẫn lo cho Thiên Hà Số 8, mỗi sáng sớm vào thời điểm mọi người bắt đầu đi làm ông đều phải đến tòa nhà chính phủ và trung tâm chỉ huy căn cứ đi một vòng, giống như nhìn một lần là bớt một lần vậy.
Lục Tất Hành đành phải mỗi ngày vòng đường đến bệnh viện đón ông một chuyến, đưa ông đi một vòng cả hai nơi, lại giao cho nhân viên y tế, đưa ông về bệnh viện.
Ông Tổng trưởng già không đủ tinh lực, dựa lên xe lăn, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh, Lục Tất Hành cũng không làm ồn, một tay đặt trên thành xe lăn, để xe lăn tự động theo quỹ tích thong thả đi đến căn cứ sao Khải Minh, giày ngắn đạp trên mặt đất ướt sũng, mặt mày như bị cả Thiên Hà Số 8 đè phẳng, lộ ra sự bình tĩnh không gợn sóng.
Vệ binh của căn cứ tập thể cúi chào họ, cách đó không xa, một đám tân binh đang tiến hành diễn luyện cơ giáp sơ cấp trên mặt đất, ông Tổng trưởng già vỗ vỗ mu bàn tay Lục Tất Hành, ý bảo dừng lại. Ông nheo mắt nhìn qua, thấy trên sân huấn luyện giả lập đang đánh sôi sùng sục, lửa đạn bay lung tung, nếu là thực chiến, đại khái giây lát ông nghỉ chân này là có thể san bằng nửa Thiên Hà Số 8.
Mấy học sinh mới đi theo Turan luyện tập buổi sáng xong vừa vặn gặp họ, vội vàng tới chào, ba chân bốn cẳng đắp chăn đỡ xe lăn giúp ông Tổng trưởng già.
Lúc này, ông Tổng trưởng đột nhiên nhọc nhằn mở miệng: “Số liệu trên sân huấn luyện có mấy phần độ chân thật?”
Lục Tất Hành nhàn nhạt trả lời: “Tất cả tham số là hoàn nguyên trăm phần trăm, cơ giáp sơ cấp có thể rút ngắn một nửa thời gian huấn luyện tân binh.”
“Tôi đã xem kế hoạch mười năm cậu vừa ký,” Tổng trưởng Edward trầm mặc một lúc, “Tất Hành à…”
“Vâng?”
“Quân bị, công nghiệp quân sự, công nghiệp nặng, nghiêng quá nhiều, cậu muốn biến Thiên Hà Số 8 thành như thế nào… Một cứ điểm siêu cấp toàn dân là lính à?”
Trước mặt các học sinh, Lục Tất Hành rất khéo léo tránh nặng tìm nhẹ: “Trong nền văn minh máy móc, thời điểm một xã hội mới ổn định, công nghiệp nặng và công nghiệp quân sự thích hợp làm nền tảng kinh tế nhất, có thể thu xếp ổn định cho rất nhiều nhân khẩu trình độ giáo dục tương đối thấp, thời kỳ này, khoa học văn hóa giáo dục cũng thường là tiến hành vây quanh những thứ này, cho đến khi tiến vào một thời kỳ tương đối ổn định và giàu có, đây là quy luật lịch sử, có gì không đúng ạ? Mặt khác, chúng ta không thể vĩnh viễn ở trong Thiên Hà Số 8, điểm nhảy vũ trụ ra ngoài sớm muộn sẽ thông lần nữa, cháu đã đang quy hoạch lại bản đồ, ngài không chủ động ra ngoài, quân địch sẽ chủ động tiến vào, chúng ta cần tích lũy rất nhiều và bộ đội rất tinh nhuệ, chỉ có đảm bảo an toàn mới có thể đảm bảo tương lai hết thảy phát triển.”
Tổng trưởng Edward không bỏ qua hỏi: “Tương lai ra sao?”
“Đương nhiên là tương lai hòa bình tốt đẹp,” Lục Tất Hành nhìn lướt qua mấy thanh thiếu niên bên cạnh, nói chặt chẽ không sơ hở, “Vũ trụ mỗi một giây đều đang khuếch trương, vực ngoại còn có thế giới rộng lớn hơn, nguyên tố mới càng khó tưởng tượng hơn, từ sau thời đại đại hàng hải, cả xã hội quá sa vào giải trí và thoải mái trước mắt, quên mất lòng hiếu kỳ loài người nên có, cháu hi vọng chúng ta có thể thoát khỏi xã hội không tưởng giả dối, một lần nữa mở ra kỷ nguyên đại hàng hải mới – đây cũng là dự tính năm đó khi cháu muốn thành lập học viện Tinh Hải.”
White bên cạnh nghe thế mắt sáng lên nói leo: “Lục tổng, thầy đã mở trường quân đội và học viện thiết kế cơ giáp trên mấy thành phố vệ tinh, vậy khi nào mới có thể xây dựng lại học viện Tinh Hải? Em có thể học thêm một trăm năm luôn.”
Bạc Hà chê gã nói quá nhiều, đạp cho một phát.
Lục Tất Hành lườm gã một cái, cố ý đanh mặt nói: “Học viện Tinh Hải xây dựng tùy tiện được à? Nó phải có mái bầu trời trị giá sáu triệu một gram, tiền đâu? Em nói thì dễ dàng lắm, mau nghĩ cách kiếm tiền, làm ban giám đốc tài trợ cho tôi.”
White le lưỡi.
“Chờ thêm một thời gian đi,” Lục Tất Hành cười cười, “Hiện giờ tất cả đang chờ làm lại, cái gì cũng giật gấu vá vai, không có điều kiện xây một nơi yên tĩnh học hành, chúng ta chỉ có thể đổ tài nguyên hữu hạn vào dạy học cơ sở trước, học viện Tinh Hải sớm muộn sẽ có…”
White hoan hô một tiếng, kiễng chân đập tay Gà Chọi: “Chúng ta cần hội trường mái bầu trời sáu triệu một gram, còn phải khắc khẩu hiệu của trường trên mái bầu trời.”
“Mau cút đi làm việc cần làm,” Lục Tất Hành xua tay, “Mấy đứa các em ồn ào quá, Tổng trưởng tinh thần không tốt, đừng om sòm bên tai ông.”
Mấy học sinh lập tức giải tán, chúng bây giờ đều có chức trách riêng, có đứa thực tập ở bộ công trình, có đứa làm kỹ sư cơ giáp tùy quân cho Turan, White đã bắt đầu tham gia thiết kế cơ giáp ở nhà máy công nghiệp quân sự, nhưng vẫn quen sáng tối tụ lại, trao đổi mình gần đây đang làm gì, có ý tưởng gì mới.
Những việc trải qua cột chặt chúng vào nhau, tựa hồ đã thành thân nhân không có quan hệ máu mủ.
Chúng đi thật xa, Lục Tất Hành và ông Tổng trưởng già còn có thể nghe thấy Gà Chọi lớn giọng nói: “Khẩu hiệu của trường ở đâu ra?”
“Chúng ta có khẩu hiệu của trường, đầu óc mày làm sao thế!” Hoàng Tĩnh Xu nói, “‘Từ nay về sau hãy ghi nhớ, quý giá hơn tiền tài là tri thức, quý giá hơn tri thức là lòng hiếu kỳ không bao giờ dừng, mà so với lòng hiếu kỳ càng quý giá hơn, là bầu trời sao trên đầu chúng ta’.”
Lục Tất Hành đột nhiên ngẩn ngơ.
Em đắc ý hay thất ý, đều quyết định bởi con nước lớn thời đại xô em đến đâu, trong cuộc đời lâu dài của em, có thể sẽ trải qua vô số lần lên như diều gặp gió và hai bàn tay trắng…
Các em ngày sau đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đừng đắc ý vênh váo, hãy nghĩ về bể học vô biên trong học viện, khi chìm vào dòng chảy ngầm dưới nước, đừng vàng thau lẫn lộn, hãy nghĩ về nền tảng học viện xây dựng cho linh hồn em.
Khoác lác không biết ngượng miệng cỡ nào.
Giống như đã cách cả một đời.
Lục Tất Hành định thần, thu lại biểu cảm, kéo tấm chăn trên người ông Tổng trưởng già: “Đi thôi, chúng ta đến ký túc xá đi dạo một vòng, ngài nên trở về bệnh viện rồi.”
Tổng trưởng Edward nắm cổ tay cậu, tay người trẻ tuổi ấy thoạt nhìn không có gì khác thường, kích cỡ tầm trung trong nam giới, không mỏng cũng không đặc biệt dày, ngón tay thuôn thuôn, lòng bàn tay rất ấm áp, ngài Tổng trưởng thấp giọng nói: “Xe lăn này của tôi trọng lượng ròng gần một tấn, cậu tay không có thể nhấc lên, tôi còn nghe nói, cậu mỗi ngày thời gian ngủ chưa đầy ba tiếng, nhưng không hề thấy mệt mỏi.”
Lục Tất Hành thuận miệng trả lời cho có: “Cháu còn trẻ mà…”
Tổng trưởng Edward cắt ngang: “Cậu đã làm gì mình?”
Lục Tất Hành khựng lại, nhưng khả năng bởi vì ngài Tổng trưởng là bậc bề trên duy nhất tính đến trước mắt còn có thể nói chuyện được, và dù sao đã bệnh nguy kịch, cũng không quản được cậu nữa, Lục Tất Hành không hề giấu giếm: “Một chút thực nghiệm nhỏ, còn rất nhiều thứ chưa xác định, bây giờ không tiện chia sẻ, nếu có thể thành công, nói không chừng cháu có thể tạo ra một chiến đội siêu cấp tinh thần lực cực cao.”
Ngài Tổng trưởng sắc bén hỏi: “Loại chiến đội siêu cấp người không ra người quỷ không ra quỷ đó?”
“Đương nhiên không,” Lục Tất Hành thản nhiên nói, “Nếu AI có thể thay thế loài người, chiến tranh hiện đại từ lâu đã biến thành chiến tranh robot, chiến đội AI của cứ điểm Bạch Ngân cũng không đến mức dễ dàng bị công phá như vậy, kinh nghiệm thất bại ở trước mặt mà.”
“Cậu biết tôi nói không phải vấn đề loại binh nào dùng tốt.” Thái độ của Tổng trưởng trở nên cứng rắn, “Cậu có biết tính nguy hiểm của thứ này hay không? Nếu như…”
“Nếu cháu chết, nghĩa vụ của cháu cũng dừng ở đây.” Lục Tất Hành bình tĩnh nói, “Nhưng chỉ cần cháu còn sống một ngày, thì cháu tuyệt đối không thể lại rơi vào tình cảnh mặc người xâu xé.”
Tôi sẽ tự mình xé mở con đường từ hòn đảo biệt lập này thông đến bên ngoài, đập nát sự thái bình tô son trát phấn của bọn họ, khiến những người đó đều trả cái giá nên trả.
Ngài Tổng trưởng: “Cậu nghe thử lời chính cậu nói, không cảm thấy mâu thuẫn à? Cậu định dùng suy nghĩ này đi mở ra một thời đại? Một thời đại đại hàng hải?”
“Không mâu thuẫn,” Lục Tất Hành cụp mắt xuống, “Thời đại mới gì? Đó đều là dụ trẻ con thôi.”
Ngài Tổng trưởng một lúc lâu không lên tiếng, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, ông ho sù sụ, như muốn phun cả tim phổi ra.
Lục Tất Hành thở dài, xoay xe lăn lại cản gió mạnh cho ông.
Ngài Tổng trưởng run rẩy thở ra một hơi: “Tất Hành à, về sau nếu tôi cũng đi rồi, cậu đi nhầm đường, cũng không ai có thể kéo cậu lại nữa.”
Mu bàn tay Lục Tất Hành căng lên, tay vịn xe lăn như không kham nổi “Rắc” một tiếng.
“Tổng trưởng,” Cậu hỏi khẽ, “Tại sao ngài không ký vào đơn chết không đau, bởi vì không yên tâm về cháu?”
“Chết không đau kết thúc đau đớn, cho người ta tôn nghiêm và sự yên bình,” Giọng ông Tổng trưởng già như cái bễ hỏng, “Tôi vứt bỏ tôn nghiêm và sự yên bình, ở lại đến giây cuối cùng, giãy giụa đến một giây cuối cùng với thiên hà này. Tôi…”
Tiếng ông phá âm, toàn thân co giật, Lục Tất Hành: “Cháu cho ngài một mũi thuốc ngủ giảm đau, đưa ngài trở về ngủ một giấc được chứ?”
Đôi tay như cặp chân gà của Tổng trưởng nắm chặt cậu: “Tôi… tôi… ở chính phủ Thiên Hà Số 8… bảy lần từ chức, lần thứ tám lại quay về… thời điểm gian nan nhất tiếp nhận chức vụ… tiếp nhận chức vụ Tổng trưởng hành chính…”
“Được rồi được rồi, cháu đều biết, Tổng trưởng Edward…”
“Tôi… tôi là một người không có bản lĩnh… cho đến… cho đến khi đợi được các cậu… mới nhìn thấy một chút hi vọng… Tất Hành, cậu có thể cũng cho mình cơ hội bảy lần hóa thành tro tàn, lại… lại khơi bùng đống tro tàn hay không? Lời cậu khăng khăng là lừa trẻ con… mới là… mới là…”
Bốn mươi lăm ngày sau, ông Tổng trưởng già lần thứ tám hóa thành tro tàn, rốt cuộc đi đến chung điểm.
Đối với Lục Tất Hành mà nói, một cuộc giày vò lặp đi lặp lại dài đến mười năm, đằng đẵng không hẹn ngày kết thúc đã bắt đầu.
Danh sách chương