Nói chính xác, cách một tầng phía dưới mặt sàn, có người ở. Tiếu Triệt có thể nghe thấy thanh âm người thường không thể nghe thấy, cho nên cậu có thể phân biệt ra được, đó là thanh âm gặm nhấm cùng giãy dụa làm người ta kinh hoảng. Thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy hương thơm tanh nồng của mùi máu phảng phất.

Cứ như công tắc được bật mở, Tiếu Triệt bật người dậy, nhanh chân đi ra ngoài cửa, bên mép còn mang theo ý cười. Hoảng sợ vì khuyết thiếu dưỡng khí ban nãy tựa hồ biến mất, cậu giây phút này, giống hệt như con rối hình người bị sợi tơ thao túng! Lão Lâm hoàn toàn không rõ tình huống, không thể làm gì khác hơn là theo cậu xuống tầng ba bên dưới.

Trong cái chớp mắt này, đầu óc Tiếu Triệt như một bãi keo dính, cậu chỉ dựa theo bản năng đi qua cái cánh cửa gỗ kia, băng qua hành lang chật hẹp, quẹo trái quẹo phải, hướng đến một căn phòng rộng mở đi đến. Cậu bước đi, rất nhẹ nhàng thong thả.

Mãi đến khi cậu đứng trước cửa, mới nhìn thấy bóng người trắng toát bên trong.

Là người thiếu niên.

Thiếu niên đứng trong bóng tối, mặt đối diện với cửa phòng. Nhưng cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Hắn cả người mặc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, quần ôm sát người, đi chân trần. Bên chân, là thi thể không trọn vẹn của một người phụ nữ đã chết.

Một dòng máu sền sệt theo cánh tay giơ lên của hắn trượt xuống, thấm ướt khuỷu tay. Trong tay hắn đang cầm nửa khúc nhỏ của cánh tay người, hàm trăng trắng toát đang cắm trên cánh tay đấy. Nhìn thấy Tiếu Triệt, hắn lười biếng ném cánh tay người xuống đất, phát sinh ra âm thanh trầm nặng.

Hắn dùng cặp mắt hẹp dài dõi nhìn Tiếu Triệt, duỗi đầu lưỡi ra liếm lên thịt vụn dính giữa kẽ ngón tay, càng mang đến dụ hoặc mười phần.

Huyết dịch theo môi hắn nhiễu xuống.

Áo sơ mi mở rộng cổ, trên đấy đều là vết máu loang lổ bê bết! Đầu óc Tiếu Triệt trống rỗng.

Sự thật phơi bày trước mắt, đương nhiên cậu không thể nào tiếp thu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được.

Mà chỉ một giây sau, một trận gió lớn thổi tới, bóng đêm to lớn lướt qua người Tiếu Triệt đến phía sau cậu. Còn thiếu niên vừa rồi vẫn đang đứng trong phòng, nay lại không thấy đâu.

Tiếng hét sợ hãi của lão Lâm vang lên sau lưng Tiếu Triệt.

Tiếu Triệt bừng tỉnh, quay đầu lại, nhìn thấy lão Lâm đã ngã ngửa trên mặt đất, cả người run rẩy kịch liệt. Thiếu niên tóc trắng thích ý đứng trước mặt ông.

Thiếu niên bước một bước lên trước.

Lão Lâm sợ hãi lùi về sau, sau đó đứng dậy, lướt qua người thiếu niên trốn chạy ra ngoài.

“Ầm” một tiến thật lớn, ông bị một loại sức mạnh vô hình đánh bật vào tường, sau đó theo vách tường trượt xuống, té xỉu. Trong lúc ấy, thiếu niên ngay cả một ngón tay cũng không động, thậm chí còn không nhìn lão Lâm. Nhưng Tiếu Triệt biết, là hắn làm.

Tiếu Triệt rống to: “Thả lão Lâm ra!”

“Ồ, còn gọi nhau thân thiết như vậy đấy, lão Lâm cơ à?” Thiếu niên chậm rãi bước tới chỗ Tiếu Triệt, trên môi mang ý cười, “Nhưng mà… Hôm nay tâm tình tôi không được tốt, dẫu sao đang lúc dùng cơm mà bị người ta đến cản trở, thì rất mất hứng phải không.”

“Anh muốn làm cái gì, cứ làm với tôi là được rồi!” Tiếu Triệt nắm chặt hai tay.

“Thật ra tôi đối với ông bác kia cũng không có hứng thú gì, thả thì thả thôi.” Thiếu niên khoan hồng độ lượng nói, sau đó từ từ thu hồi nụ cười, thong thả bước đến trước mặt Tiếu Triệt, dùng ngón tay dính đầy máu khẽ vuốt ve gò má Tiếu Triệt: “Nhưng mà, em thật sự muốn biết tôi sẽ muốn cái gì sao?”

Ngón tay thiếu niên ma sát gò má Tiếu Triệt rất chậm rãi, rất chậm rãi.

Nhưng tựa hồ mỗi một động tác, đều có thể gợi lên một ít hồi ức của cậu —

Ngay tại lối đi này, cậu mặc đồ ngủ cùng thiếu niên ôm hôn, trao đổi hơi thở cùng máu trong miệng với đối phương

Trên cánh cửa gỗ kia, cậu áp lên người thiếu niên, thô bạo hôn cổ hắn, sờ nắn thân thể hắn

Trên chiếc giường chật hẹp kia, thiếu niên cởi quần ngủ của cậu, từng chút từng chút hôn lên hạ thân cậu

Trên thảm trải tối màu kia, hai người trần trụi quấn chặt lấy nhau, liếm hôn gặm cắn mỗi một tấc trên thân thể đối phương không biết mệt mỏi…

Mặt Tiếu Triệt nhất thời đỏ ửng!

Cậu không tin được, chính mình thật sự mộng du, hơn nữa… Hơn nữa còn chủ động tìm đến thiếu niên, làm ra nhiều hành động, nhiều hành động đáng sợ như vậy!

Thiếu niên hình như biết cậu đang nghĩ đến điều gì, hơi nghiêng đầu mỉm cười: “Tiểu Triệt, em gần như mỗi đêm đều tới tìm tôi đó nha. Ừm… Em, muốn tôi đến vậy sao?”

Tiếu Triệt cảm giác bản thân lại bị thao túng.

Máu khắp người đều nóng lên, hô hấp cũng rối loạn dần.

Nhưng không thể như vậy được!

Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện khác cần làm!

Cậu tóm lấy bả vai thiếu niên, đẩy đối phương ra, thấp giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, Tiếu Thanh.”

Thiếu niên nhướn mày: “Ngay cả tên cũng biết rồi à? Xem ra, đã điều tra kĩ rồi ha.”

Tiếu Triệt ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt cũng tương đối nghiêm túc: “Xin lỗi, Tiếu Thanh. Không biết vì nguyên nhân gì, tôi lại quên đi anh. Vả lại nhiều năm qua, anh cũng phải gánh chịu quá nhiều đau khổ rồi, ba ba quả thực không khác gì cầm thú… Ông ta có lỗi với anh! Mẹ cũng thật là, biết rõ như thế, nhưng lại không cứu anh… Nhưng mà, những chuyện này đều đã qua, dù cho có muốn thay đổi thì cũng không thể, điều duy nhất có thể làm, đó là sau này cố gắng sống thật tốt. Anh muốn hận chúng tôi thế nào, cũng tùy anh. Anh muốn làm cái gì, cũng tùy anh. Tôi sẽ không tiết lộ bí mật của anh, tôi nhất định sẽ đem hết sức mình ra khắc phục hậu quả cho anh. Tôi nghĩ chỉ nói bằng miệng thì… Hay là bắt đầu từ bây giờ luôn đi, cho chúng tôi cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình? Mẹ, bà ấy thật sự rất thống khổ, bà chắc chắn cũng đã rất hối hận rồi. Tuy rằng trước đây tôi đã quên mất anh, nhưng tôi tin, tôi sẽ nhớ lại anh. Sau đó, anh sẽ không phải ngốc dưới tầng hầm này nữa, đi lên trên mặt đất sống có được không? Anh nên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đi học, đi du lịch, bên ngoài rất đẹp, anh nhất định sẽ rất thích…”

Thiếu niên nghe cậu nói, không những không cảm động, trái lại lại như nghe được truyện cười mà “Ha ha” cười to. Hắn cười đến run vai, khóe mắt chảy ra ánh nước. Trước đó hắn cũng từng cười như thế. Lúc ấy, hắn thẳng thắn nói với Tiếu Triệt mình là quái vật, Tiếu Triệt lại nghĩ đấy chỉ là lời nói đùa, khi đó, hắn cũng cười như thế này.

Tiếu Triệt cau mày: “Tôi là thật lòng, anh đừng có cười như vậy!”

Thiếu niên thu lại nụ cười khoa trương, nhưng khóe miệng vẫn cong lên. Hắn chậm rãi nói: “Lên trên mặt đất sống? Ừm… Còn cả đi ngắm phong cảnh bên ngoài, đi học, đi du lịch? Tiểu Triệt đáng yêu của tôi, em vẫn ngây thơ hồn nhiên như vậy. Lẽ nào em đã quên, tôi đã nói, tôi sợ ánh sáng?”

Tiếu Triệt sững người. Cậu biết người mắc chứng bạch tạng thì cũng có chút sợ ánh sáng, đó là bởi vì đôi mắt cùng da dẻ khuyết thiếu sắc tố. Nhưng nếu có đồ che nắng, như là quần áo, kính râm, mũ hay gì đấy tương tự, thì chắc là vẫn đi ra ngoài được chứ.

Thiếu niên nhẹ giọng cười, như đang kể ra một câu chuyện cười thú vị: “Là loại sợ ánh sáng đến mức độ nào, em có biết không? Ánh mặt trời mà em thấy, thật sự sẽ làm máu thịt tôi hóa thành tàn tro đấy.”

Hóa thành tro? Làm sao có thể!

Tiếu Triệt có chút buồn bực: “Đừng đùa!”

Hai tay thiếu niên đặt trên bả vai Tiếu Triệt, đẩy cậu đến trước một cánh cửa. Cửa “cạch” một tiếng mở ra, căn phòng này Tiếu Triệt có biết. Cậu thường cùng thiếu niên ngồi ở đây nghe nhạc, góc phòng còn kê một cái sofa khá mềm mại.

Thiếu niên từng bước từng bước đẩy Tiếu Triệt vào trong: “Đúng rồi, em cũng bắt đầu sợ ánh sáng rồi mà, chẳng lẽ còn chưa phát hiện sao?”

Quả thực là vậy.

Bây giờ mỗi khi gặp phải thời tiết chói nắng, Tiếu Triệt liền cảm thấy cả người không được thoải mái, con mắt cũng không cách nào nhìn chằm chằm vào đồ vật sáng sủa, luôn cảm thấy con ngươi sắp bị thiêu đốt, đầu choáng váng. Cậu lập tức nghĩ đến chuyện thay đổi thói quen ăn uống gần đây, còn thường xuyên nhìn thấy con nhện, rồi luôn thèm khát dục cầu bất mãn, nửa đêm mộng du…

Một trận lửa giận xộc lên đầu cậu, Tiếu Triệt quay về phía thiếu niên rống to: “Con mẹ nó anh rốt cục đã làm cái gì với tôi?!”

Thiếu niên cười: “Ồ, cuối cùng em cũng hỏi tôi câu này rồi, Tiểu Triệt. Tôi còn đang nghĩ, đến lúc nào em mới hỏi tôi đây.”

“Trả lời tôi!”

“Tôi không phải đã từng nói với em rồi sao, đồng hóa.”

“Đồng hóa.”

“Em điều tra nhiều như vậy, vậy mà lại không biết đồng hóa là gì sao? Thật kì lạ. Để tôi giải thích cho em nghe vậy.” Thiếu niên đẩy Tiếu Triệt đến bên ghế sofa, nụ cười có chút quỷ quyệt, “Cái gọi là đồng hóa, chính là tôi đem dịch thể của bản thân truyền vào thân thể em, làm em ngày càng khát cầu tôi, làm thân thể em đồng bộ với tôi, dần dần, sẽ biến thành người giống tôi… A không, thành quái vật giống tôi. Vốn tôi còn đang phiền não, phải làm sao thì mới có thể mê hoặc em để em khát cầu dịch thể của tôi. Suy cho cùng, em đẹp trai như vậy, lại còn là một đứa trẻ kiêu ngạo, không chỉ đem tôi quên đến sạch sành sanh, mà còn sợ hãi tôi, cảm thấy tôi rất đáng buồn nôn. Ha, nhưng tôi không ngờ, ấy vậy mà lại có thể thuận lợi đến vậy. Em giống như con cừu non thuần khiết, bị mùi hương của tôi hấp dẫn, em thế mà, lại khát cầu máu của tôi đến thế –“

Tiếu Triệt trong nháy mắt lập tức rõ ràng.

Tất cả những thứ này, đều là một cái bẫy khổng lồ. Mình bị mê hoặc, đến gần thiếu niên, khát vọng kết hợp với hắn, khát vọng dòng máu của hắn. Mà quá trình này, chỉ bởi vì hắn muốn đem biến mình thành quái vật như hắn! Còn loại hương thơm kì dị kia, chính là mồi nhử.

Tiếu Triệt cứ tưởng bản thân là bị cha hấp dẫn, nhưng lại không biết trên người ông ấy toàn mùi hương của thiếu niên, chân chính hấp dẫn cậu, im lặng rình rập cậu, vẫn luôn là thiếu niên!!

Tiếu Triệt túm lấy cổ thiếu niên, gân xanh trên trán bởi vì phẫn nộ mà nổi lên: “Anh tại sao lại phải làm như vậy?! Tôi rốt cục đã làm gì chọc đến anh? Anh rốt cục là hận tôi đến cỡ nào…”

Đúng vậy!

Tiếu Triệt quả thực nghĩ không ra.

Lãng quên hắn không phải là cậu cam tâm tình nguyện! Thí nghiệm ác tâm như vậy bản thân cũng không có nhúng tay vào! Hiện tại rốt cục biết được chân tướng, cậu cũng một lòng muốn giúp hắn, nhưng… Tại sao hắn lại muốn làm chuyện đáng sợ như vậy với cậu chứ!

Thiếu niên không hề tức giận, cũng không hề trả lời Tiếu Triệt, mà chỉ dùng một thứ sức mạnh không thể kháng cự lại đẩy ngã Tiếu Triệt lên ghế sofa, trong bóng tối, hắn dùng cặp mắt lam tím quỷ dị của mình nhìn xuống Tiếu Triệt, nói chuyện như không liên quan đến bản thân: “Tiểu Triệt, em có thật sự hiểu rõ không? Con quái vật bị giam nhốt trong bóng tối ấy, con quái vật vừa cô đơn vừa đói bụng ấy, con quái vật bị cha mẹ ruột phản bội ấy, con quái vật bị lãng quên tên tuổi ấy, đến cùng nó phải làm thế nào để sống sót, hả? Đến cùng, nó phải làm thế nào để có thể thực hiện nguyện vọng của nó, hả? Em thật sự hiểu rõ cảm thụ lúc ấy của nó sao?”

Mười mấy giây sau, Tiếu Triệt thở dài: “Tôi không hiểu.”

“Đúng vậy, em không hiểu, em cũng không bao giờ hiểu được. Vì vậy, tôi liền vì em mà tạo điều kiện, tạo điều kiện để em cũng biến thành quái vật, đặt mình vào hoàn cảnh của tôi để trải nghiệm cảm thụ trở thành một con quái vật là thế nào, rồi lúc ấy suy nghĩ thử xem, em đến cùng muốn cái gì. Em vừa nãy, không phải nói muốn giải thoát cho nó sao, muốn nó khoan dung tha thứ cho em, muốn đem hết sức mình ra giúp nó sao? Nhưng mà, chưa gì em đã quên đi hứa hẹn của mình rồi? Sự cứu rỗi mà em nói, sự cố gắng thấu hiểu mà em nhắc đến, cũng chỉ có chút xíu thế thôi sao?”

Tiếu Triệt bị nói đến một câu biện giải cũng không thốt ra được.

Cậu giống như con bướm đã hoàn toàn mắc vào trong mạng nhện, vô lực nói: “Không. Xin anh cho tôi cơ hội.”

Thiếu niên cười đến thỏa mãn. Cơ thể lạnh lẽo, nồng nặc mùi máu tanh của hắn áp lên trên người Tiếu Triệt, ngón tay theo đường eo của cậu lướt vào bên trong quần áo, tạo cảm giác tựa như sự bám víu của động vật máu lạnh.

Xúc giác tê dại theo sự vuốt ve của thiếu niên mà dâng tràn, bất tri bất giác, áo Tiếu Triệt đã bị vạch lên, lộ ra ***g ngực cùng cơ bụng kiện mỹ.

Thiếu niên mang theo mùi hương thơm ngát từ tai Tiếu Triệt hôn trượt xuống dưới, đến môi đến cằm rồi xuống hầu kết, lại lướt đến ***g ngực cậu.

Tiếu Triệt cảm thấy mình đã không còn là mình.

Môi lưỡi thiếu niên tựa như mang theo độc dược, mỗi một cái hôn, đều giống như độc của con nhện đỏ ngấm vào trong cơ thể cậu, làm cậu như bị tê liệt, cả người nhũn ra, da thịt nóng lên, đầu óc càng thêm trống rỗng.

Thiếu niên thưởng thức phản ứng của Tiếu Triệt, lại gần, cực kỳ dịu dàng mà hôn lên khóe miệng cậu, giống như quốc vương hào phóng ban hồng ân cho nô lệ của mình. Hắn thấp giọng cảm thán: “Em nên tiếp nhận việc đồng hóa, cũng nên cảm thấy vui mừng vì nó. Người được tôi đồng hóa, sẽ nắm giữ sức mạnh giống như tôi, em không biết có bao nhiêu người khát cầu có được loại sức mạnh này đâu? Nhưng tôi vẫn chưa chấp nhận đồng hóa cho ai, con chó hoang kia mỗi ngày đều quỳ gối bên chân van cầu tôi, tôi cũng chưa từng mảy may liếc nhìn.”

“Tôi chỉ đồng hóa với em, chỉ ngoại lệ với mình bé con của tôi.”

“Bởi vì, em là người bạn đời () của tôi, Tiểu Triệt.” (Từ gốc là “phối ngẫu”, dịch ra là vợ/chồng, mình băn khoăn giữa “bạn tình” hay “bạn đời”, cuối cùng thấy bạn đời nó tròn nghĩa hơn nên quyết để vậy).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện