Tiến vào trong kho hàng có một cánh cửa sắt, sau cửa sắt là một cầu thang kéo dài xuống dưới. Không có đèn soi sáng, chỉ có âm u cùng ẩm ướt.
Mở đèn pin cầm tay lên, Tiếu Triệt gọi lão Lâm thám tử tư lặng lẽ đi xuống, rẽ vài ngóc ngách, rốt cục nhìn thấy con đường bằng phẳng. Cha đẩy xe trên hành lang vừa chật vừa dài, giống như đang bước đi trong ổ tơ nhện. Sau đó, hai người thấy ông mở cửa một căn phòng ra, đi vào.
Hai người chờ trong chốc lát, không thấy ông đi ra, mới đến đứng ngay trước cửa đi theo.
Quả nhiên, trong phòng chỉ có hai cánh cửa, cha đã rời đi từ lâu.
Mở một cánh cửa khác ra, lão Lâm há hốc mồm. Phía dưới này giống như mê cung vậy, thế nhưng lại xuất hiện ba cái hành lang. Đến cùng cái nào mới đúng?!
Tiếu Triệt không chút suy nghĩ chọn cái ở giữa, mang theo lão Lâm đi vào đó. Lão Lâm còn nghĩ cậu chỉ đang chọn đại, nhưng thực ra không phải vậy. Tiếu Triệt đã từng nói, cậu càng ngày càng thính rồi phải không. Cái hành lang ở giữa nồng nặc mùi máu, mùi còn khá mới.
Theo con đường ở giữa đi xuống một tầng nữa, Tiếu Triệt cảm giác khu vực xung quanh có chút quen thuộc.
Đột nhiên, hai người nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng xe kéo cùng tiếng bước chân. Hai người vội vã tách ra.
Cha từ cửa phòng bước ra, rồi đẩy xe đẩy đi theo. Tiếng bước chân của ông rất chậm, rất chậm, cho dù không có bật đèn hay đốt nến, thì Tiếu Triệt vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của ông đi lại tập tễnh, bóng lưng ấy, giống như đã già đi 10 tuổi.
Tiếu Triệt càng tập trung chú ý, tầm mắt càng trở nên rõ ràng. Cậu nhìn thấy trong cái bao kia, lộ ra — cái đó rõ ràng một cái bàn chân người trắng bệch mà! Ngón chân dính đầy máu bẩn, dòng máu vẩn đục chảy từ khe hở xuống, một giọt một giọt nhiễu xuống sàn, tỏa ra mùi nồng nặc.
Cha đi xa rồi, lão Lâm hoàn toàn không thấy được bàn chân người định theo sau ông lại bị Tiếu Triệt kéo lại.
Cậu đi vào căn phòng ban nãy cha vừa mới đi ra.
Căn phòng này rất lớn, đặt đầy các kệ sắt, bên trên để đủ loại chai lọ, bên trong đựng các sinh vật kỳ quái ngâm với formalin, nhìn qua thật sự khiến người ta buồn nôn. Có não của trẻ con, bò sát dị dạng, ếch xanh bàng trướng, bọ cạp, nhện, rắn các loại. Mỗi một cái chai lọ đều có dán nhãn cùng ngày bên trên.
Ngoại trừ tiêu bản, trong ngăn kéo còn có rất nhiều sách báo, từng quyển từng quyển chồng lên nhau. Tiếu Triệt đẩy cửa kính ra, tiện tay cầm một quyển lên xem, toàn tiếng Anh, thật sự xem không hiểu, nên cậu chỉ lướt qua thôi.
Giữa căn phòng, là một bóng đèn đơn độc loang lổ chiếu xuống, như túi mật treo lơ lửng giữa trời không. Phía dưới, là một bàn mổ dơ bẩn. Tựa hồ đã quanh năm rồi chưa được sử dụng, mặt trên bao trùm một lớp bụi dày. Bên cạnh đặt nhiều máy móc lộn xộn, có kính hiển vi, ống dẫn, cốc-bê-se (dùng trong phòng thí nghiệm), kẹp, dao mổ, kéo,… Một luồng hôi thối nồng nặc tràn ngập.
Tiếu Triệt chú ý đến trên bàn gỗ, có một cái vali đen bằng da.
Tiếu Triệt biết, cha thỉnh thoảng sẽ cầm cái vali da này đi ra ngoài.
Trong đó đến cùng chứa cái gì vậy? Tiếu Triệt thử mở nó ra. Nhưng cái vali này có cài mật mã.
Lão Lâm vội vã chạy lại, dùng tay sờ soạng một lúc, lại nhẹ giọng hỏi Tiếu Triệt mấy vấn đề, ví dụ như sinh nhật của cha mẹ hay Tiếu Triệt, chỉ chốc lát sau đã mở khóa được.
Bên trong, có một quyển sách dày cộp, bìa vàng, bốn góc đã bị mài rách. Tiếu Triệt mở nó ra, cơn rùng mình quấn quanh người cậu. Cậu biết, bản thân đã tìm được bản ghi chép của cha – vật then chốt để tìm ra chân tướng.
Tờ đầu tiên, là bức ảnh của một đôi sinh đôi, rõ ràng vừa mới được sinh ra, hai đứa trẻ giống nhau như đúc đều chưa mở mắt.
( Gia đình gấu bông có hai con gấu con, bởi vì là sinh đôi, cho nên gần như giống hệt nhau.)
Chú thích bên dưới: Năm 1991 ngày 31 tháng 12, cô ấy tặng ta một món quà trân bảo, đó là một cặp sinh đôi xinh đẹp. Một nhóc tên Tiếu Thanh, một nhóc tên Tiếu Triệt. Ta rất thương bọn nó, vì sự tồn tại của bọn nó, ta lại nhìn thấy niềm hy vọng mới. Mỗi lần nghĩ đến, e rằng gia tộc chỉ còn sót lại một nhà chúng ta, ta liền thấy thống khổ không thôi. Gia tộc của chúng ta sắp bị tuyệt diệt rồi! Mà bọn nó là duy nhất, là cá thể hoàn toàn không bị ô nhiễm, là hy vọng duy nhất của chúng ta, quả thực rất quý giá! Ta thực sự đã chờ quá lâu rồi, nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi. Ta tin tưởng, một ngày nào đó, vợ sẽ ủng hộ ta.
Lật qua hơn mười trang, đôi bé con đã gần 7, 8 tuổi.
( Là gấu mẹ chọn. Cuối cùng, bà đã hiểu cách làm của gấu ba ba, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ một gấu bảo bảo. Nhưng Tiểu Bạch Hùng không hề hối hận. Ít nhất, chỉ cần tìm được thuốc giải, là nó có thể vĩnh viễn ở cạnh Tiểu Hắc Hùng…)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 1, ta cuối cùng cũng thuyết phục được cô ấy rồi, dùng Tiếu Thanh làm thí nghiệm. Ta đã sớm nhìn ra, Tiếu Triệt hoàn toàn kế thừa gien hoàn mỹ nhất của nhà chúng ta, bất kể là học tập hay là phẩm chất đều rất hoàn mỹ, hắn đàn piano cứ như thần đồng tái thế, làm ta nhớ đến tiếng đàn của ông ở Vienna. Ôi, thật làm người ta hoài niệm. Mà Tiếu Thanh lại thua kém rất nhiều, rõ ràng có khuôn mặt giống y đúc với Tiếu Triệt như vậy, nhưng nó lại nghịch ngợm, không thích học tập, lá gan thì nhỏ, như đứa con gái động tí là khóc. Nếu nhất định phải thử một phép mạo hiểm, đương nhiên phải chọn ra cái chênh lệch kém hơn rồi, cái này cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.
Con ngươi Tiếu Triệt chậm rãi thu nhỏ lại, tay cậu đang run rẩy.
Lật qua hai trang kế.
( Tiểu Bạch Hùng cùng gấu ba ba bắt đầu hành trình đi tìm thuốc giải. Bọn họ rời khỏi nhà, lội qua dòng sông, băng qua khu rừng, trải qua sa mạc đầm lầy, gặp phải đủ loại yêu quái.)
Cậu nhìn thấy Tiếu Thanh mới chỉ 8 tuổi, cả người trần trụi, bị trói ở trên bàn mổ. Tóc của nó đen tuyền, làn da trắng bệch, khuôn mặt thon gầy méo mó, xem ra đang khóc rất thảm thương. Thân thể nó bị cái dây đen bằng da trói chặt từng vòng từng vòng, từ cổ chân cho đến mắt cá chân, hoàn toàn không cử động gì được. Thịt trên cánh tay phải của nó, đã không còn… Trên bàn mổ, chỉ toàn là máu!
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 1 tháng 2. Hôm ny, ta tiếm hành kiểm tra năng lực tự chữa lành vết thương của Tiếu Thanh. Quả nhiên, ta đoán không sai. Người gia tộc chúng ta nếu chịu phải trọng thương, sẽ tự mình sinh ra một tầng màng mỏng dọc theo khung xương, ngăn cản huyết dịch chảy ra.
Tấm hình bên cạnh có chút mờ, nhưng có thể thấy được cánh tay đứa bé bị trói đen thùi lùi, nó dường như đã ngất đi. Mà bên phía mặt còn lại của nó, không lọt vào ống kính.
( Bọn họ gặp được con quái chuột, gấu ba ba tiến lên hỏi con quái chuột, quái chuột ơi ngươi biết thần tiên trị được bách bệnh ở chỗ nào không? Con quái chuột trả lời, ta không biết, ngươi có thể đi hỏi Hoàng Tử Ếch, nói không chừng hắn sẽ biết.)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 2. Ngày hôm nay ta thử làm một thứ nghiệm lớn, bảo người hướng dẫn kỹ thuật dung hợp tế bào, đem DNA của con chuột kết hợp vào cơ thể Tiếu Thanh. Sau khi truyền DNA vào thân thể Tiếu Thanh, quan sát phản ứng bài xích của nó. Loài chuột bất luận trong hoàn cảnh nào cũng đều sinh tồn được, năng lực sinh sản cực mạnh, ta tin tưởng chúng nhất định có thể mạnh mẽ sinh tồn cùng đối kháng lại với bệnh tật. Sở dĩ làm như này, là linh hồn của cha mách bảo cho ta. Ông ấy nói, gia tộc của chúng ta là kết quả từ sự kết hợp với động vật, cho nên mới đều bị máu của người thân hấp dẫn, khi đến một độ tuổi nhất định nào đó, tuần hoàn quy luật “Ưu thắng liệt thái” () sẽ xuất hiện, dẫn đến khát vọng giết chết những kẻ yếu trong tộc hoặc khát vọng bị người mạnh mẽ trong tộc bắt giết. Ngoài biện pháp khắc phục là tránh xa người cùng tộc, thì còn có tìm đến giống loài có thể bù đắp cho nguồn gien thiếu hụt, lấy độc trị độc, đứa gien của nó kết hợp cùng với trẻ nhỏ trong tộc, để kích thích cơ thể của đứa bé chế tạo ra chất đề kháng, rồi lấy đó sản xuất ra vắc xin phòng bệnh là được. Chỉ tiếc, thí nghiệm thất bại. Có lẽ, ta nên từ bỏ động vật có vú, mà chuyển sang động vật lưỡng cư, có khi lại có kỳ tích.
Động vật có vú? Động vật lưỡng cư? Thật chẳng bằng cầm thú!!
Tiếu Triệt thật sự không đọc nổi nữa, nhanh chóng lật lướt qua mấy chục trang.
Đứa bé trong hình cả người toàn là vết thương như con sâu bướm, thân thể cực kỳ gầy gò, xương sườn dường như đã hấp quá nhiều chất độc nên bị lồi ra. Trên người cắm đủ loại ống túi dịch, bụng dưới lõm vào có vết thương rất lớn mà dữ tợn, có thể nhận ra, đó là dấu vết sau khi bị mổ bụng ra.
( Ngày qua ngày, tháng qua tháng, nhưng Tiểu Bạch Hùng và gấu ba ba vẫn không thu hoạch được gì. Mỗi một lần tưởng rằng có thể nhìn thấy thần tiên, cho rằng rốt cục cũng có thể mang thuốc giải về nhà cùng Tiểu Hắc Hùng và gấu mẹ đoàn tụ thì, thứ họ gặp, đều toàn là yêu quái.)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 7. Ta dùng đủ loại động vật, dùng hết các cách thử nghiệm đem gien chuyển vào thân thể. Nhưng vì sao lại vẫn thất bại? Đến cùng là loại động vật nào gần gũi nhất với gia tộc chúng ta đây? Chúng ta đến cùng là con cháu của loài động vật nào đây? Gần đây cả bọ ngựa, bọ cạp, rắn độc đều thử cả, sở dĩ thử nghiệm những con đấy, là bởi vì chúng nó hoặc ít hoặc nhiều đều có tính cắn giết bạn tình, tự giết lẫn nhau, nhưng vẫn thất bại. A a, ta sắp không chịu được rồi! Thượng Đế ơi, nếu như ngài thật sự tồn tại, xin hãy chỉ dẫn cho ta.
Trên người đứa trẻ ấy, xuất hiện những vằn đen đáng sợ. Dòng máu đen từ trong miệng nó chảy ra, nhìn qua như bị mắc bệnh nan y, sắp bỏ mạng rồi.
( Vốn đã tuyệt vọng, nhưng bọn họ vậy mà lại gặp được thần tiên thật.)
Chú thích: Ngày mùng 7 tháng 7 năm 1999. Mấy ngày trước, ta đem gien của một con nhện đỏ kết hợp vào người Tiếu Thanh, rõ ràng có xuất hiện hiện tượng bài xích. Ngày hôm qua ta bị bệnh, không đến đó được. Hôm nay đến, vốn ta còn rất hổ thẹn, cho rằng đứa nhỏ này sắp không xong rồi. Nào ngờ, kỳ tích xuất hiện rồi! Thân thể nó bị che kín bởi vằn đen, đẹp đẽ đến kinh người! Hơn nữa nhịp tim Tiếu Thanh đã khôi phục lại bình thường rồi! Ta làm sao lại không nghĩ đến nhỉ! Nhện đỏ không phải là biểu tượng điển hình cho tính cắn giết tình nhân sao? Loại nhện này chính là thần linh của gia tộc ta! Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ đặc biệt chú trọng vào việc bồi dưỡng nhện đỏ, một ngày nào đó, ta nhất định có thể tìm ra phương án cứu vớt gia tộc chúng ta!
Bức ảnh sau đấy, quả thực, nhìn thấy mà giật cả người.
Bên trong một cái ***g sắt, có rất nhiều rất nhiều những con nhện đỏ, con to nhất, lớn như quả bóng rổ vậy.
Đứa trẻ gầy yếu cả người toàn vằn đen bị giam tiến vào ***g sắt kia, xung quanh nó chỉ toàn là nhện. Tóc của nó, đã chuyển thành màu trắng bạch, như một người già yếu.
Tấm hình phía sau, đứa trẻ như động vật nằm bò trong ***g, trong tay cầm lấy con nhện đã chết. Bên ngoài ***g sắt, toàn bộ đều là thi thể của những con nhện, chất chồng lên thành ngọn núi nhỏ.
( Tiểu Bạch Hùng gào gừ một cái, vồ lấy ăn thịt thần tiên. Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực, Tiểu Bạch Hùng cắn nát vị thần tiên, nuốt vào yết hầu, ăn sạch bách không chừa lại chút gì.)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 11, a… Quả thực chính là kì tích mà! Nó thế mà… Nó thế mà lại đem những con nhện kịch độc kia ăn sạch bách! Hơn nữa, nó chưa từng xuất hiện bất kỳ phản ứng bài xích nào, nó hình như đã biến thành con nhện kịch độc nhất, mạnh mẽ nhất rồi — nhiệt độ của người nó chuyển biến theo hoàn cảnh môi trường cùng tâm trạng bản thân, nước bọt của nó kịch độc, sắc tố trong cơ thể nó nhanh chóng giảm đi… A, tròng đen của nó đẹp quá, làm cho người ta không thể dời mắt đi được! Ta dám đánh cược, gien nó bây giờ đã bắt đầu có xu hướng hoàn mỹ, trên thế giới này không có bất kỳ bệnh tật nào, độc dược nào có thể làm nó chết được… Trong lịch sử nhân loại, từng xuất hiện kỳ tích này sao?! A a ta may mắn quá đi mất, ta có thể tận mắt chứng kiến một thế hệ cường mạnh ra đời…
Tấm ảnh sau ấy, đã hoàn toàn thoát khỏi mục tiêu.
Trong câu chuyện cổ tích của thiếu niên xuất hiện đủ loại “xà tinh” “sói xám lớn” này nọ. Rõ ràng đó chỉ là những con thú thú vị trong câu chuyện của trẻ em thôi mà, vì sao lại biến thành hình ảnh cực kỳ đáng sợ, tàn nhẫn như thế này chứ.
Mà, Tiếu Thanh chưa đến 10 tuổi đã không còn khóc nữa.
Không biết từ lúc nào, hắn đã không còn bị nhốt trong ***g sắt, cũng không còn nằm trên bàn mổ.
Hắn ngồi xổm ở góc nhà, hạ mi mắt, cầm lấy thi thể động vật gặm ăn.
Tóc của hắn, đã hoàn toàn thuần trắng, làn da cũng trắng bệch, vằn vện quỷ dị cùng vết thương kinh khủng cũng đã biến mất. Cả người của hắn, nếu như còn có thể dùng từ “Người” để xưng hô, thì đã triệt để biến thành một con quái vật tồn tại như “người bình thường”.
Khi hắn giương mắt nhìn về phía ống kính, thật sự làm người ta thấy khiếp sợ.
Hắn hoàn toàn không cười, trên mặt chỉ toàn là máu, hai đôi mắt thật to bên dưới là quầng thâm đen kịt, tròng đen như của mắt mèo mà lóe sáng trong bóng tối.
Chú thích đã trở nên điên cuồng, nét chữ cẩu thả qua loa, cũng không đề thứ ngày tháng, mà chỉ như một bài sùng bái thần linh, không ngừng, không ngừng biểu đạt những lời ca tụng của bản thân…
( Thật ra, gấu mẹ từng đem một cái gương đến cho Tiểu Bạch Hùng soi, để cho nó nhìn bộ dạng của bản thân bây giờ ra sao. Tiểu Bạch Hùng vừa nhìn, liền hiểu rõ. Tiểu Bạch Hùng làm sao lại quên mất, mình đã không còn là Tiểu Bạch Hùng lúc trước nữa rồi, giờ nó chỉ là một con quái vậy không thể ra ánh sáng, một con quái vật chỉ cần nhìn thấy động vật sống liền gào gừ muốn ăn! Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực…)
Tiếu Triệt đột nhiên đóng quyển ghi chép của cha lại, hơi thở trở nên gáp gáp.
Quá nhiều tin tức ùa đến làm cậu khó có thể tiếp nhận nổi.
Mà lão Lâm cũng không phải người trong cuộc, ông vẫn tỉnh táo vừa chụp ảnh, vừa hỏi cậu nên xử lý bản ghi chép này như thế nào.
Tiếu Triệt bỏ nó vào trong túi.
Nhưng khi bước ra, cậu đột nhiên ngồi xổm xuống đất, tay nắm lấy tóc, thiếu dưỡng khí mà lớn tiếng thở dốc.
Lão Lâm lập tức đoán ra cậu bị sao, vội vã động viên vỗ vỗ lưng cậu, ghé vào tại cậu nói: “Tiếu Triệt, chậm rãi thở, hít sâu… hít sâu… thở ra… hít sâu… thở ra…”
Qua khoảng 2, 3 phút, Tiếu Triệt mới bình tĩnh trở lại.
Lão Lâm hỏi nhỏ: “Còn muốn tiếp tục không? Người đã sớm rời đi rồi.”
Tiếu Triệt thấp giọng nói: “Ông quay về đi, tôi tiếp tục đi theo.”
Lão Lâm: “Quá nguy hiểm!”
“Ông tiếp tục ở lại đây mới nguy hiểm đó, tôi dù sao, cũng là con trai của ông ta… Tôi không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng tình trạng của cậu…”
Nhưng vào lúc này, Tiếu Triệt nghe được một tiếng vang quỷ dị, sửng sốt một lúc.
Lão Lâm: “Sao vậy?”
Tiếu Triệt nhanh chóng bịt kín miệng lão Lâm, dùng khẩu hình nói: “Phía dưới, có người.”
◊◊◊
() Ưu thắng liệt thái: Sự sống còn của kẻ thích hợp nhất (survival of the fittest)hay còn thông dụng hơn cái tên “Chọn lọc tự nhiên”:
Tiến hóa bằng chọn lọc tự nhiên là quá trình mà nhờ nó các đột biến di truyền tăng cường khả năng sinh sản trở nên phồ biến hơn và duy trì như vậy trong các thế hệ tiếp theo của một quần thể. Nó thường được gọi là một cơ chế “tự thân hiển nhiên” bởi nó là cần thiết để giải thích ba thực kiện đơn giản:
Các biến dị di truyền tồn tại trong các quần thể sinh vật.
Sinh vật sinh nở nhiều con non hơn là số có thể sống sót.
Các con non khác nhau về khả năng sống sót và sinh sôi.
Những điều kiện này làm nảy sinh cuộc cạnh tranh giữa các sinh vật để sống sót và sinh sôi. Hậu quả là, những sinh vật nào có những tính trạng đem cho chúng ưu thế so với đối thủ của chúng sẽ lan truyền các tính trạng có lợi này, trong khi những tính trạng không tạo nên lợi thế không được truyền cho thế hệ kế tiếp. Đây là một trong những luận điểm trong thuyết tiến hóa của Darwin.
Nói nôm nha dễ hiểu là Sinh vật sống trong môi trường cạnh tranh thì loài nào có năng lực thích ứng mạnh sẽ tồn tại, loài nào thích ứng kém sẽ bị đào thải.
Mở đèn pin cầm tay lên, Tiếu Triệt gọi lão Lâm thám tử tư lặng lẽ đi xuống, rẽ vài ngóc ngách, rốt cục nhìn thấy con đường bằng phẳng. Cha đẩy xe trên hành lang vừa chật vừa dài, giống như đang bước đi trong ổ tơ nhện. Sau đó, hai người thấy ông mở cửa một căn phòng ra, đi vào.
Hai người chờ trong chốc lát, không thấy ông đi ra, mới đến đứng ngay trước cửa đi theo.
Quả nhiên, trong phòng chỉ có hai cánh cửa, cha đã rời đi từ lâu.
Mở một cánh cửa khác ra, lão Lâm há hốc mồm. Phía dưới này giống như mê cung vậy, thế nhưng lại xuất hiện ba cái hành lang. Đến cùng cái nào mới đúng?!
Tiếu Triệt không chút suy nghĩ chọn cái ở giữa, mang theo lão Lâm đi vào đó. Lão Lâm còn nghĩ cậu chỉ đang chọn đại, nhưng thực ra không phải vậy. Tiếu Triệt đã từng nói, cậu càng ngày càng thính rồi phải không. Cái hành lang ở giữa nồng nặc mùi máu, mùi còn khá mới.
Theo con đường ở giữa đi xuống một tầng nữa, Tiếu Triệt cảm giác khu vực xung quanh có chút quen thuộc.
Đột nhiên, hai người nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng xe kéo cùng tiếng bước chân. Hai người vội vã tách ra.
Cha từ cửa phòng bước ra, rồi đẩy xe đẩy đi theo. Tiếng bước chân của ông rất chậm, rất chậm, cho dù không có bật đèn hay đốt nến, thì Tiếu Triệt vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của ông đi lại tập tễnh, bóng lưng ấy, giống như đã già đi 10 tuổi.
Tiếu Triệt càng tập trung chú ý, tầm mắt càng trở nên rõ ràng. Cậu nhìn thấy trong cái bao kia, lộ ra — cái đó rõ ràng một cái bàn chân người trắng bệch mà! Ngón chân dính đầy máu bẩn, dòng máu vẩn đục chảy từ khe hở xuống, một giọt một giọt nhiễu xuống sàn, tỏa ra mùi nồng nặc.
Cha đi xa rồi, lão Lâm hoàn toàn không thấy được bàn chân người định theo sau ông lại bị Tiếu Triệt kéo lại.
Cậu đi vào căn phòng ban nãy cha vừa mới đi ra.
Căn phòng này rất lớn, đặt đầy các kệ sắt, bên trên để đủ loại chai lọ, bên trong đựng các sinh vật kỳ quái ngâm với formalin, nhìn qua thật sự khiến người ta buồn nôn. Có não của trẻ con, bò sát dị dạng, ếch xanh bàng trướng, bọ cạp, nhện, rắn các loại. Mỗi một cái chai lọ đều có dán nhãn cùng ngày bên trên.
Ngoại trừ tiêu bản, trong ngăn kéo còn có rất nhiều sách báo, từng quyển từng quyển chồng lên nhau. Tiếu Triệt đẩy cửa kính ra, tiện tay cầm một quyển lên xem, toàn tiếng Anh, thật sự xem không hiểu, nên cậu chỉ lướt qua thôi.
Giữa căn phòng, là một bóng đèn đơn độc loang lổ chiếu xuống, như túi mật treo lơ lửng giữa trời không. Phía dưới, là một bàn mổ dơ bẩn. Tựa hồ đã quanh năm rồi chưa được sử dụng, mặt trên bao trùm một lớp bụi dày. Bên cạnh đặt nhiều máy móc lộn xộn, có kính hiển vi, ống dẫn, cốc-bê-se (dùng trong phòng thí nghiệm), kẹp, dao mổ, kéo,… Một luồng hôi thối nồng nặc tràn ngập.
Tiếu Triệt chú ý đến trên bàn gỗ, có một cái vali đen bằng da.
Tiếu Triệt biết, cha thỉnh thoảng sẽ cầm cái vali da này đi ra ngoài.
Trong đó đến cùng chứa cái gì vậy? Tiếu Triệt thử mở nó ra. Nhưng cái vali này có cài mật mã.
Lão Lâm vội vã chạy lại, dùng tay sờ soạng một lúc, lại nhẹ giọng hỏi Tiếu Triệt mấy vấn đề, ví dụ như sinh nhật của cha mẹ hay Tiếu Triệt, chỉ chốc lát sau đã mở khóa được.
Bên trong, có một quyển sách dày cộp, bìa vàng, bốn góc đã bị mài rách. Tiếu Triệt mở nó ra, cơn rùng mình quấn quanh người cậu. Cậu biết, bản thân đã tìm được bản ghi chép của cha – vật then chốt để tìm ra chân tướng.
Tờ đầu tiên, là bức ảnh của một đôi sinh đôi, rõ ràng vừa mới được sinh ra, hai đứa trẻ giống nhau như đúc đều chưa mở mắt.
( Gia đình gấu bông có hai con gấu con, bởi vì là sinh đôi, cho nên gần như giống hệt nhau.)
Chú thích bên dưới: Năm 1991 ngày 31 tháng 12, cô ấy tặng ta một món quà trân bảo, đó là một cặp sinh đôi xinh đẹp. Một nhóc tên Tiếu Thanh, một nhóc tên Tiếu Triệt. Ta rất thương bọn nó, vì sự tồn tại của bọn nó, ta lại nhìn thấy niềm hy vọng mới. Mỗi lần nghĩ đến, e rằng gia tộc chỉ còn sót lại một nhà chúng ta, ta liền thấy thống khổ không thôi. Gia tộc của chúng ta sắp bị tuyệt diệt rồi! Mà bọn nó là duy nhất, là cá thể hoàn toàn không bị ô nhiễm, là hy vọng duy nhất của chúng ta, quả thực rất quý giá! Ta thực sự đã chờ quá lâu rồi, nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi. Ta tin tưởng, một ngày nào đó, vợ sẽ ủng hộ ta.
Lật qua hơn mười trang, đôi bé con đã gần 7, 8 tuổi.
( Là gấu mẹ chọn. Cuối cùng, bà đã hiểu cách làm của gấu ba ba, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ một gấu bảo bảo. Nhưng Tiểu Bạch Hùng không hề hối hận. Ít nhất, chỉ cần tìm được thuốc giải, là nó có thể vĩnh viễn ở cạnh Tiểu Hắc Hùng…)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 1, ta cuối cùng cũng thuyết phục được cô ấy rồi, dùng Tiếu Thanh làm thí nghiệm. Ta đã sớm nhìn ra, Tiếu Triệt hoàn toàn kế thừa gien hoàn mỹ nhất của nhà chúng ta, bất kể là học tập hay là phẩm chất đều rất hoàn mỹ, hắn đàn piano cứ như thần đồng tái thế, làm ta nhớ đến tiếng đàn của ông ở Vienna. Ôi, thật làm người ta hoài niệm. Mà Tiếu Thanh lại thua kém rất nhiều, rõ ràng có khuôn mặt giống y đúc với Tiếu Triệt như vậy, nhưng nó lại nghịch ngợm, không thích học tập, lá gan thì nhỏ, như đứa con gái động tí là khóc. Nếu nhất định phải thử một phép mạo hiểm, đương nhiên phải chọn ra cái chênh lệch kém hơn rồi, cái này cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.
Con ngươi Tiếu Triệt chậm rãi thu nhỏ lại, tay cậu đang run rẩy.
Lật qua hai trang kế.
( Tiểu Bạch Hùng cùng gấu ba ba bắt đầu hành trình đi tìm thuốc giải. Bọn họ rời khỏi nhà, lội qua dòng sông, băng qua khu rừng, trải qua sa mạc đầm lầy, gặp phải đủ loại yêu quái.)
Cậu nhìn thấy Tiếu Thanh mới chỉ 8 tuổi, cả người trần trụi, bị trói ở trên bàn mổ. Tóc của nó đen tuyền, làn da trắng bệch, khuôn mặt thon gầy méo mó, xem ra đang khóc rất thảm thương. Thân thể nó bị cái dây đen bằng da trói chặt từng vòng từng vòng, từ cổ chân cho đến mắt cá chân, hoàn toàn không cử động gì được. Thịt trên cánh tay phải của nó, đã không còn… Trên bàn mổ, chỉ toàn là máu!
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 1 tháng 2. Hôm ny, ta tiếm hành kiểm tra năng lực tự chữa lành vết thương của Tiếu Thanh. Quả nhiên, ta đoán không sai. Người gia tộc chúng ta nếu chịu phải trọng thương, sẽ tự mình sinh ra một tầng màng mỏng dọc theo khung xương, ngăn cản huyết dịch chảy ra.
Tấm hình bên cạnh có chút mờ, nhưng có thể thấy được cánh tay đứa bé bị trói đen thùi lùi, nó dường như đã ngất đi. Mà bên phía mặt còn lại của nó, không lọt vào ống kính.
( Bọn họ gặp được con quái chuột, gấu ba ba tiến lên hỏi con quái chuột, quái chuột ơi ngươi biết thần tiên trị được bách bệnh ở chỗ nào không? Con quái chuột trả lời, ta không biết, ngươi có thể đi hỏi Hoàng Tử Ếch, nói không chừng hắn sẽ biết.)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 2. Ngày hôm nay ta thử làm một thứ nghiệm lớn, bảo người hướng dẫn kỹ thuật dung hợp tế bào, đem DNA của con chuột kết hợp vào cơ thể Tiếu Thanh. Sau khi truyền DNA vào thân thể Tiếu Thanh, quan sát phản ứng bài xích của nó. Loài chuột bất luận trong hoàn cảnh nào cũng đều sinh tồn được, năng lực sinh sản cực mạnh, ta tin tưởng chúng nhất định có thể mạnh mẽ sinh tồn cùng đối kháng lại với bệnh tật. Sở dĩ làm như này, là linh hồn của cha mách bảo cho ta. Ông ấy nói, gia tộc của chúng ta là kết quả từ sự kết hợp với động vật, cho nên mới đều bị máu của người thân hấp dẫn, khi đến một độ tuổi nhất định nào đó, tuần hoàn quy luật “Ưu thắng liệt thái” () sẽ xuất hiện, dẫn đến khát vọng giết chết những kẻ yếu trong tộc hoặc khát vọng bị người mạnh mẽ trong tộc bắt giết. Ngoài biện pháp khắc phục là tránh xa người cùng tộc, thì còn có tìm đến giống loài có thể bù đắp cho nguồn gien thiếu hụt, lấy độc trị độc, đứa gien của nó kết hợp cùng với trẻ nhỏ trong tộc, để kích thích cơ thể của đứa bé chế tạo ra chất đề kháng, rồi lấy đó sản xuất ra vắc xin phòng bệnh là được. Chỉ tiếc, thí nghiệm thất bại. Có lẽ, ta nên từ bỏ động vật có vú, mà chuyển sang động vật lưỡng cư, có khi lại có kỳ tích.
Động vật có vú? Động vật lưỡng cư? Thật chẳng bằng cầm thú!!
Tiếu Triệt thật sự không đọc nổi nữa, nhanh chóng lật lướt qua mấy chục trang.
Đứa bé trong hình cả người toàn là vết thương như con sâu bướm, thân thể cực kỳ gầy gò, xương sườn dường như đã hấp quá nhiều chất độc nên bị lồi ra. Trên người cắm đủ loại ống túi dịch, bụng dưới lõm vào có vết thương rất lớn mà dữ tợn, có thể nhận ra, đó là dấu vết sau khi bị mổ bụng ra.
( Ngày qua ngày, tháng qua tháng, nhưng Tiểu Bạch Hùng và gấu ba ba vẫn không thu hoạch được gì. Mỗi một lần tưởng rằng có thể nhìn thấy thần tiên, cho rằng rốt cục cũng có thể mang thuốc giải về nhà cùng Tiểu Hắc Hùng và gấu mẹ đoàn tụ thì, thứ họ gặp, đều toàn là yêu quái.)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 7. Ta dùng đủ loại động vật, dùng hết các cách thử nghiệm đem gien chuyển vào thân thể. Nhưng vì sao lại vẫn thất bại? Đến cùng là loại động vật nào gần gũi nhất với gia tộc chúng ta đây? Chúng ta đến cùng là con cháu của loài động vật nào đây? Gần đây cả bọ ngựa, bọ cạp, rắn độc đều thử cả, sở dĩ thử nghiệm những con đấy, là bởi vì chúng nó hoặc ít hoặc nhiều đều có tính cắn giết bạn tình, tự giết lẫn nhau, nhưng vẫn thất bại. A a, ta sắp không chịu được rồi! Thượng Đế ơi, nếu như ngài thật sự tồn tại, xin hãy chỉ dẫn cho ta.
Trên người đứa trẻ ấy, xuất hiện những vằn đen đáng sợ. Dòng máu đen từ trong miệng nó chảy ra, nhìn qua như bị mắc bệnh nan y, sắp bỏ mạng rồi.
( Vốn đã tuyệt vọng, nhưng bọn họ vậy mà lại gặp được thần tiên thật.)
Chú thích: Ngày mùng 7 tháng 7 năm 1999. Mấy ngày trước, ta đem gien của một con nhện đỏ kết hợp vào người Tiếu Thanh, rõ ràng có xuất hiện hiện tượng bài xích. Ngày hôm qua ta bị bệnh, không đến đó được. Hôm nay đến, vốn ta còn rất hổ thẹn, cho rằng đứa nhỏ này sắp không xong rồi. Nào ngờ, kỳ tích xuất hiện rồi! Thân thể nó bị che kín bởi vằn đen, đẹp đẽ đến kinh người! Hơn nữa nhịp tim Tiếu Thanh đã khôi phục lại bình thường rồi! Ta làm sao lại không nghĩ đến nhỉ! Nhện đỏ không phải là biểu tượng điển hình cho tính cắn giết tình nhân sao? Loại nhện này chính là thần linh của gia tộc ta! Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ đặc biệt chú trọng vào việc bồi dưỡng nhện đỏ, một ngày nào đó, ta nhất định có thể tìm ra phương án cứu vớt gia tộc chúng ta!
Bức ảnh sau đấy, quả thực, nhìn thấy mà giật cả người.
Bên trong một cái ***g sắt, có rất nhiều rất nhiều những con nhện đỏ, con to nhất, lớn như quả bóng rổ vậy.
Đứa trẻ gầy yếu cả người toàn vằn đen bị giam tiến vào ***g sắt kia, xung quanh nó chỉ toàn là nhện. Tóc của nó, đã chuyển thành màu trắng bạch, như một người già yếu.
Tấm hình phía sau, đứa trẻ như động vật nằm bò trong ***g, trong tay cầm lấy con nhện đã chết. Bên ngoài ***g sắt, toàn bộ đều là thi thể của những con nhện, chất chồng lên thành ngọn núi nhỏ.
( Tiểu Bạch Hùng gào gừ một cái, vồ lấy ăn thịt thần tiên. Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực, Tiểu Bạch Hùng cắn nát vị thần tiên, nuốt vào yết hầu, ăn sạch bách không chừa lại chút gì.)
Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 11, a… Quả thực chính là kì tích mà! Nó thế mà… Nó thế mà lại đem những con nhện kịch độc kia ăn sạch bách! Hơn nữa, nó chưa từng xuất hiện bất kỳ phản ứng bài xích nào, nó hình như đã biến thành con nhện kịch độc nhất, mạnh mẽ nhất rồi — nhiệt độ của người nó chuyển biến theo hoàn cảnh môi trường cùng tâm trạng bản thân, nước bọt của nó kịch độc, sắc tố trong cơ thể nó nhanh chóng giảm đi… A, tròng đen của nó đẹp quá, làm cho người ta không thể dời mắt đi được! Ta dám đánh cược, gien nó bây giờ đã bắt đầu có xu hướng hoàn mỹ, trên thế giới này không có bất kỳ bệnh tật nào, độc dược nào có thể làm nó chết được… Trong lịch sử nhân loại, từng xuất hiện kỳ tích này sao?! A a ta may mắn quá đi mất, ta có thể tận mắt chứng kiến một thế hệ cường mạnh ra đời…
Tấm ảnh sau ấy, đã hoàn toàn thoát khỏi mục tiêu.
Trong câu chuyện cổ tích của thiếu niên xuất hiện đủ loại “xà tinh” “sói xám lớn” này nọ. Rõ ràng đó chỉ là những con thú thú vị trong câu chuyện của trẻ em thôi mà, vì sao lại biến thành hình ảnh cực kỳ đáng sợ, tàn nhẫn như thế này chứ.
Mà, Tiếu Thanh chưa đến 10 tuổi đã không còn khóc nữa.
Không biết từ lúc nào, hắn đã không còn bị nhốt trong ***g sắt, cũng không còn nằm trên bàn mổ.
Hắn ngồi xổm ở góc nhà, hạ mi mắt, cầm lấy thi thể động vật gặm ăn.
Tóc của hắn, đã hoàn toàn thuần trắng, làn da cũng trắng bệch, vằn vện quỷ dị cùng vết thương kinh khủng cũng đã biến mất. Cả người của hắn, nếu như còn có thể dùng từ “Người” để xưng hô, thì đã triệt để biến thành một con quái vật tồn tại như “người bình thường”.
Khi hắn giương mắt nhìn về phía ống kính, thật sự làm người ta thấy khiếp sợ.
Hắn hoàn toàn không cười, trên mặt chỉ toàn là máu, hai đôi mắt thật to bên dưới là quầng thâm đen kịt, tròng đen như của mắt mèo mà lóe sáng trong bóng tối.
Chú thích đã trở nên điên cuồng, nét chữ cẩu thả qua loa, cũng không đề thứ ngày tháng, mà chỉ như một bài sùng bái thần linh, không ngừng, không ngừng biểu đạt những lời ca tụng của bản thân…
( Thật ra, gấu mẹ từng đem một cái gương đến cho Tiểu Bạch Hùng soi, để cho nó nhìn bộ dạng của bản thân bây giờ ra sao. Tiểu Bạch Hùng vừa nhìn, liền hiểu rõ. Tiểu Bạch Hùng làm sao lại quên mất, mình đã không còn là Tiểu Bạch Hùng lúc trước nữa rồi, giờ nó chỉ là một con quái vậy không thể ra ánh sáng, một con quái vật chỉ cần nhìn thấy động vật sống liền gào gừ muốn ăn! Chóp chép, nhồm nhoàm, ừng ực…)
Tiếu Triệt đột nhiên đóng quyển ghi chép của cha lại, hơi thở trở nên gáp gáp.
Quá nhiều tin tức ùa đến làm cậu khó có thể tiếp nhận nổi.
Mà lão Lâm cũng không phải người trong cuộc, ông vẫn tỉnh táo vừa chụp ảnh, vừa hỏi cậu nên xử lý bản ghi chép này như thế nào.
Tiếu Triệt bỏ nó vào trong túi.
Nhưng khi bước ra, cậu đột nhiên ngồi xổm xuống đất, tay nắm lấy tóc, thiếu dưỡng khí mà lớn tiếng thở dốc.
Lão Lâm lập tức đoán ra cậu bị sao, vội vã động viên vỗ vỗ lưng cậu, ghé vào tại cậu nói: “Tiếu Triệt, chậm rãi thở, hít sâu… hít sâu… thở ra… hít sâu… thở ra…”
Qua khoảng 2, 3 phút, Tiếu Triệt mới bình tĩnh trở lại.
Lão Lâm hỏi nhỏ: “Còn muốn tiếp tục không? Người đã sớm rời đi rồi.”
Tiếu Triệt thấp giọng nói: “Ông quay về đi, tôi tiếp tục đi theo.”
Lão Lâm: “Quá nguy hiểm!”
“Ông tiếp tục ở lại đây mới nguy hiểm đó, tôi dù sao, cũng là con trai của ông ta… Tôi không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng tình trạng của cậu…”
Nhưng vào lúc này, Tiếu Triệt nghe được một tiếng vang quỷ dị, sửng sốt một lúc.
Lão Lâm: “Sao vậy?”
Tiếu Triệt nhanh chóng bịt kín miệng lão Lâm, dùng khẩu hình nói: “Phía dưới, có người.”
◊◊◊
() Ưu thắng liệt thái: Sự sống còn của kẻ thích hợp nhất (survival of the fittest)hay còn thông dụng hơn cái tên “Chọn lọc tự nhiên”:
Tiến hóa bằng chọn lọc tự nhiên là quá trình mà nhờ nó các đột biến di truyền tăng cường khả năng sinh sản trở nên phồ biến hơn và duy trì như vậy trong các thế hệ tiếp theo của một quần thể. Nó thường được gọi là một cơ chế “tự thân hiển nhiên” bởi nó là cần thiết để giải thích ba thực kiện đơn giản:
Các biến dị di truyền tồn tại trong các quần thể sinh vật.
Sinh vật sinh nở nhiều con non hơn là số có thể sống sót.
Các con non khác nhau về khả năng sống sót và sinh sôi.
Những điều kiện này làm nảy sinh cuộc cạnh tranh giữa các sinh vật để sống sót và sinh sôi. Hậu quả là, những sinh vật nào có những tính trạng đem cho chúng ưu thế so với đối thủ của chúng sẽ lan truyền các tính trạng có lợi này, trong khi những tính trạng không tạo nên lợi thế không được truyền cho thế hệ kế tiếp. Đây là một trong những luận điểm trong thuyết tiến hóa của Darwin.
Nói nôm nha dễ hiểu là Sinh vật sống trong môi trường cạnh tranh thì loài nào có năng lực thích ứng mạnh sẽ tồn tại, loài nào thích ứng kém sẽ bị đào thải.
Danh sách chương