Vương Thải Hà cười khổ: “Anh trai con rời nhà trốn đi cũng đã vài tháng. Ba mẹ đã viết rất nhiều tin tìm người trên báo chí cũng không thấy có tin tức gì. Hôm nay ba con còn đang đi nhờ người hỏi thăm khắp nơi đâu. Cái thằng tiểu tử thối này, ai…”
Tống Lê liền an ủi bà : “Mẹ, anh trai nhất định sẽ trở về.”
Trò chuyện cùng Tống Lê vài câu, lo lắng trong lòng được phát tiết ra tới, Vương Thải Hà cảm giác được thoải mái một chút : “ Nó, một thằng con trai lớn đến như vậy, sống sờ sờ, năm nay cũng đã hơn hai mươi, tóm lại chắc cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Tính, mẹ không thèm nghĩ đến nó.”
Giữa trưa, Tống Lê chỉ làm đồ ăn cho hai người, bởi vì Tống Diệu Quốc ở bên ngoài không về.
Cô nấu một nồi cháo gạo kê bí đỏ, ăn lên thơm ngon ngọt miệng. Một bát cháo bí đỏ còn kết hợp với một lủng sủi cao da mỏng đến trong suốt. Hai mẹ con ăn lên quả thật thoải mái.
Lưu Mai Hoa ở cách vách bưng chén đến gõ cửa. Bà ấy vừa ngồi xuống đã đem đề tài vòng đến trên người con gái mình Vương Tĩnh Ninh.
“Ngày hôm qua Tĩnh Ninh đi làm, người lớn trong nhà của các học sinh của con bé còn đuổi theo khen cô giáo tốt, còn muốn cướp đoạt với nhau giới thiệu đối tượng cho con bé. Có một đồng chí nam làm kế toán, điều kiện rất tốt, nhưng tôi lại chướng mắt. Cả nhà tôi chỉ có một mình Tĩnh Ninh, con bé hoàn toàn có thể gả cho một người càng tốt hơn sao.”
Vương Thải Hà cũng đã quen với việc bà ta khoe khoang con gái mình. Vương Tĩnh Ninh quả thật ưu tú, nhưng vì Lưu Mai Hoa khoe ra nhiều quá, vẫn làm cho người khác cảm thấy lỗ tai sinh cái kén.
Cho nên, Vương Thải Hà gắp cho bà ấy một miếng sủi cảo, Lưu Mai Hoa theo bản năng mà nhún nhường từ chối : “Tôi không ăn, trong chén của tôi còn có mì sợi đâu!”
Ngoài miệng bà ta nói không ăn, nhưng chiếc đũa lại không tự chủ được mà kẹp lên miếng sủi cảo kia đút vào trong miệng. Sủi cao da mỏng như cánh ve, bên trong là rau hẹ, trứng gà, nước sốt, một miếng đi xuống phảng phất giống như mùa xuân nổ tung ở trong miệng.
Rau hẹ thơm ngon, trứng gà mềm mại, nước sốt ngọt thanh, hỗn hợp bên nhau, một miếng ăn xuống giống như mở ra con sâu thèm ăn.
Tống Lê liền an ủi bà : “Mẹ, anh trai nhất định sẽ trở về.”
Trò chuyện cùng Tống Lê vài câu, lo lắng trong lòng được phát tiết ra tới, Vương Thải Hà cảm giác được thoải mái một chút : “ Nó, một thằng con trai lớn đến như vậy, sống sờ sờ, năm nay cũng đã hơn hai mươi, tóm lại chắc cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Tính, mẹ không thèm nghĩ đến nó.”
Giữa trưa, Tống Lê chỉ làm đồ ăn cho hai người, bởi vì Tống Diệu Quốc ở bên ngoài không về.
Cô nấu một nồi cháo gạo kê bí đỏ, ăn lên thơm ngon ngọt miệng. Một bát cháo bí đỏ còn kết hợp với một lủng sủi cao da mỏng đến trong suốt. Hai mẹ con ăn lên quả thật thoải mái.
Lưu Mai Hoa ở cách vách bưng chén đến gõ cửa. Bà ấy vừa ngồi xuống đã đem đề tài vòng đến trên người con gái mình Vương Tĩnh Ninh.
“Ngày hôm qua Tĩnh Ninh đi làm, người lớn trong nhà của các học sinh của con bé còn đuổi theo khen cô giáo tốt, còn muốn cướp đoạt với nhau giới thiệu đối tượng cho con bé. Có một đồng chí nam làm kế toán, điều kiện rất tốt, nhưng tôi lại chướng mắt. Cả nhà tôi chỉ có một mình Tĩnh Ninh, con bé hoàn toàn có thể gả cho một người càng tốt hơn sao.”
Vương Thải Hà cũng đã quen với việc bà ta khoe khoang con gái mình. Vương Tĩnh Ninh quả thật ưu tú, nhưng vì Lưu Mai Hoa khoe ra nhiều quá, vẫn làm cho người khác cảm thấy lỗ tai sinh cái kén.
Cho nên, Vương Thải Hà gắp cho bà ấy một miếng sủi cảo, Lưu Mai Hoa theo bản năng mà nhún nhường từ chối : “Tôi không ăn, trong chén của tôi còn có mì sợi đâu!”
Ngoài miệng bà ta nói không ăn, nhưng chiếc đũa lại không tự chủ được mà kẹp lên miếng sủi cảo kia đút vào trong miệng. Sủi cao da mỏng như cánh ve, bên trong là rau hẹ, trứng gà, nước sốt, một miếng đi xuống phảng phất giống như mùa xuân nổ tung ở trong miệng.
Rau hẹ thơm ngon, trứng gà mềm mại, nước sốt ngọt thanh, hỗn hợp bên nhau, một miếng ăn xuống giống như mở ra con sâu thèm ăn.
Danh sách chương