Lần đầu tiên báo danh nhập tông đã làm nứt một cái hố to sau núi, ngay sau đó lại lười biếng hai tháng. Rồi mơ mơ màng màng được làm đệ tử thân truyền. Sau đó làm thân truyền chưa được mấy tháng đã cùng một đệ tử thân truyền khác thiêu rụi Tàng Thư Các.
Đúng là thần nhân mà.
Chu Hành Vân chìm vào suy tư sâu sắc. Cuối cùng thì họ đã thu nạp một tiểu sư muội, hay là rước một tai họa về nhà?
...
Tại Cấm Địa.
Diệp Kiều và Minh Huyền cùng đi đến Cấm Địa. Nơi đây là nơi tổ sư gia của Trường Minh tông phi thăng, nghe nói còn lưu lại không ít bảo vật, bởi vậy mới được liệt vào Cấm Địa.
Trong tu chân giới, kỳ ngộ và nguy hiểm luôn song hành.
Diệp Kiều chỉ đơn thuần muốn sao chép sách, không có ý định không biết tự lượng sức mình mà đi tìm bảo vật.
Núi non hùng vĩ, sông nước tươi đẹp, lắng đọng vẻ cổ kính huyền bí. So với việc gọi là Cấm Địa, đây đúng hơn là một nơi tu luyện yên tĩnh với phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí nồng đậm rất thích hợp để bố trí Tụ Linh trận.
Khi hai người bước vào Cấm Địa, bên trong đã có người ngồi.
Bóng dáng đó rất quen thuộc.
Diệp Kiều nhìn kỹ, đây chẳng phải là Tam sư huynh thân yêu của nàng sao?
Tiết Dư thấy họ tiến vào thì nhiệt tình vẫy tay, người hơi ngả ra sau: “Hello. Sao hai người lại đến đây?”
Đây chính là Cấm Địa, thông thường là nơi thân truyền bị phạt diện bích tư quá*, người bình thường thật sự không vào được.
*Nhìn vách đá mà suy ngẫm lỗi lầm của mình.
Diệp Kiều: “À. Muội đã đốt Tàng Thư Các.”
Tiết Dư hơi trầm mặc, nhìn về phía Minh Huyền: “Vậy còn huynh?”
Diệp Kiều: “À. Huynh ấy đốt cùng muội.”
Tiết Dư: Mấy sư huynh muội của ta ơi, bị điên hết rồi hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Muội có thù với quản sự à?”
Diệp Kiều lắc đầu: “Không ạ. Chỉ là muội chơi lửa rồi không cẩn thận đốt sách thôi.”
Tiết Dư: “…”
Chơi lửa?
Người bình thường mà đi chơi cái đó à?
Đúng là những kẻ thích tạo rắc rối.
“Đệ thì sao?” Minh Huyền đã tê liệt khi bị đuổi từ Bách Thảo viên đến Tàng Thư Các.
Hắn phát hiện rằng ở cùng tiểu sư muội thì chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Đệ vào bằng cách nào?”
Tiết Dư là một trong số ít người có tính cách tốt trong nhóm họ. Trước đây thường xuyên bị phạt giam cầm chỉ có hắn và Mộc Trọng Hi, giờ lại thêm Diệp Kiều.
Trên con đường cùng bị giam cầm, thật sự chưa bao giờ cô đơn.
Vẻ mặt Tiết Dư bình tĩnh nói: “Luyện mấy viên đan, cho mấy sư huynh đệ bên cạnh ăn, nào ngờ dược hiệu có vấn đề, làm họ bị trúng độc.”
Diệp Kiều: “…” Đây đều là những đệ tử thân truyền tà môn tà giáo gì vậy chứ?
Minh Huyền đã ngồi xuống đất, bắt đầu giục Diệp Kiều: “Tiểu sư muội. Nhanh sao chép đi, chờ muội sao chép xong ta mới có thể ra ngoài.”
Bị bắt “làm việc”, Diệp Kiều lấy mười mấy khối Lưu Ảnh Thạch trong nhẫn trữ vật ra, sau đó lấy giấy Tuyên Thành sạch sẽ, thần thức tham nhập vào Lưu Ảnh Thạch, nhắm mắt lại một lát, từng trang sách bùa chú được mở ra.
Diệp Kiều tập trung tinh thần ghi nhớ từng câu từng chữ, sau đó đặt bút bắt đầu sao chép.
Vì vội vàng đẩy nhanh tốc độ, chữ viết của Diệp Kiều như quỷ vẽ bùa, phóng khoáng không gò bó, đảm bảo đến phụ mẫu nàng cũng không nhận ra.
Tiết Dư thấy cảnh này, lặng lẽ dùng khuỷu tay thúc thúc sư huynh bên cạnh: “Tiểu sư muội đang làm gì vậy?”
Chép sách?
Minh Huyền giải thích: “Muội ấy làm cháy mười mấy quyển Phù thư ở tầng ba, sau đó để xoa dịu cơn giận của quản sự, tiểu sư muội đảm bảo có thể sao chép lại toàn bộ mười mấy quyển đó.”
Đúng là thần nhân mà.
Chu Hành Vân chìm vào suy tư sâu sắc. Cuối cùng thì họ đã thu nạp một tiểu sư muội, hay là rước một tai họa về nhà?
...
Tại Cấm Địa.
Diệp Kiều và Minh Huyền cùng đi đến Cấm Địa. Nơi đây là nơi tổ sư gia của Trường Minh tông phi thăng, nghe nói còn lưu lại không ít bảo vật, bởi vậy mới được liệt vào Cấm Địa.
Trong tu chân giới, kỳ ngộ và nguy hiểm luôn song hành.
Diệp Kiều chỉ đơn thuần muốn sao chép sách, không có ý định không biết tự lượng sức mình mà đi tìm bảo vật.
Núi non hùng vĩ, sông nước tươi đẹp, lắng đọng vẻ cổ kính huyền bí. So với việc gọi là Cấm Địa, đây đúng hơn là một nơi tu luyện yên tĩnh với phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí nồng đậm rất thích hợp để bố trí Tụ Linh trận.
Khi hai người bước vào Cấm Địa, bên trong đã có người ngồi.
Bóng dáng đó rất quen thuộc.
Diệp Kiều nhìn kỹ, đây chẳng phải là Tam sư huynh thân yêu của nàng sao?
Tiết Dư thấy họ tiến vào thì nhiệt tình vẫy tay, người hơi ngả ra sau: “Hello. Sao hai người lại đến đây?”
Đây chính là Cấm Địa, thông thường là nơi thân truyền bị phạt diện bích tư quá*, người bình thường thật sự không vào được.
*Nhìn vách đá mà suy ngẫm lỗi lầm của mình.
Diệp Kiều: “À. Muội đã đốt Tàng Thư Các.”
Tiết Dư hơi trầm mặc, nhìn về phía Minh Huyền: “Vậy còn huynh?”
Diệp Kiều: “À. Huynh ấy đốt cùng muội.”
Tiết Dư: Mấy sư huynh muội của ta ơi, bị điên hết rồi hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Muội có thù với quản sự à?”
Diệp Kiều lắc đầu: “Không ạ. Chỉ là muội chơi lửa rồi không cẩn thận đốt sách thôi.”
Tiết Dư: “…”
Chơi lửa?
Người bình thường mà đi chơi cái đó à?
Đúng là những kẻ thích tạo rắc rối.
“Đệ thì sao?” Minh Huyền đã tê liệt khi bị đuổi từ Bách Thảo viên đến Tàng Thư Các.
Hắn phát hiện rằng ở cùng tiểu sư muội thì chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Đệ vào bằng cách nào?”
Tiết Dư là một trong số ít người có tính cách tốt trong nhóm họ. Trước đây thường xuyên bị phạt giam cầm chỉ có hắn và Mộc Trọng Hi, giờ lại thêm Diệp Kiều.
Trên con đường cùng bị giam cầm, thật sự chưa bao giờ cô đơn.
Vẻ mặt Tiết Dư bình tĩnh nói: “Luyện mấy viên đan, cho mấy sư huynh đệ bên cạnh ăn, nào ngờ dược hiệu có vấn đề, làm họ bị trúng độc.”
Diệp Kiều: “…” Đây đều là những đệ tử thân truyền tà môn tà giáo gì vậy chứ?
Minh Huyền đã ngồi xuống đất, bắt đầu giục Diệp Kiều: “Tiểu sư muội. Nhanh sao chép đi, chờ muội sao chép xong ta mới có thể ra ngoài.”
Bị bắt “làm việc”, Diệp Kiều lấy mười mấy khối Lưu Ảnh Thạch trong nhẫn trữ vật ra, sau đó lấy giấy Tuyên Thành sạch sẽ, thần thức tham nhập vào Lưu Ảnh Thạch, nhắm mắt lại một lát, từng trang sách bùa chú được mở ra.
Diệp Kiều tập trung tinh thần ghi nhớ từng câu từng chữ, sau đó đặt bút bắt đầu sao chép.
Vì vội vàng đẩy nhanh tốc độ, chữ viết của Diệp Kiều như quỷ vẽ bùa, phóng khoáng không gò bó, đảm bảo đến phụ mẫu nàng cũng không nhận ra.
Tiết Dư thấy cảnh này, lặng lẽ dùng khuỷu tay thúc thúc sư huynh bên cạnh: “Tiểu sư muội đang làm gì vậy?”
Chép sách?
Minh Huyền giải thích: “Muội ấy làm cháy mười mấy quyển Phù thư ở tầng ba, sau đó để xoa dịu cơn giận của quản sự, tiểu sư muội đảm bảo có thể sao chép lại toàn bộ mười mấy quyển đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương