Editor: Masha

Cố Hành Giản xuyên qua sân, một người đi nhanh ra từ hành lang, quỳ gối trước mặt hắn. Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, không dừng lại bước chân, tiếp tục đi về phía trước.

Sùng Minh quỳ gối dưới ánh đèn lay động, đầu rũ xuống, vô cùng uể oải. Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là hắn và tướng gia sống nương tựa vào nhau, giữa hai người hẳn tín nhiệm nhau nhất. Hắn cũng không biết vì sao mình mê muội tín nhiệm Trần Giang Lưu, đại khái là trên người Trần Giang Lưu, có bóng dáng đệ đệ lạc mất khi còn nhỏ của hắn.

Hắn quá tưởng niệm đệ đệ, cũng quá mong bồi thường cho đệ đệ.

Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không trông cậy Cố Hành Giản có thể dễ dàng tha thứ cho hắn. Nhưng hắn không thể không làm gì cả, không nói gì cả, nếu không trong lòng hắn bất an.

Nhưng hắn không nghĩ tới Cố Hành Giản ngay cả cơ hộivnói chuyện cũng không cho hắn. Đúng lúc này, thanh âm thanh lãnh quen thuộc vang lên sau lưng hắn: “Hai người Kim bị bắt kia ở nơi nào? Mang ta đi.”

Sùng Minh lập tức bò dậy, chạy đến bên cạnh Cố Hành Giản, thanh âm hơi run rẩy: “Tướng gia, đi bên này.”

Cố Hành Giản cũng không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt, bước đi về phía trước.

Lại nói hai người Kim bị bắt kia, hiện giờ bị giam giữ ở phòng chứa củi. Đêm qua, bọn họ vốn dĩ muốn đuổi theo Hạ Sơ Lam, nhưng trên đường bị thủ hạ Tiêu Dục bắt được, trực tiếp trói lại mang về. Tiêu Dục tạm thời không rảnh lo đến bọn họ, chỉ phân phó không cho ăn cơm, bọn họ đói bụng một đêm một ngày, bụng đói kêu vang, nhưng trong lòng vẫn còn một chút niệm tưởng. Nghĩ rằng những người Tống này hẳn sẽ không dám làm gì bọn họ.

Rốt cuộc Tống Kim vừa mới nghị hòa, sự tình nháo lớn, người Tống cũng không có cách nào xong việc.

“Huynh đệ, ngươi nói bọn họ chuẩn bị đối phó chúng ta như thế nào? Ta đã đói không chịu được, lát nữa gọi người bên ngoài, đem đến chút đồ ăn được không?” Trong đó một người Kim dựa vào đống củi, dùng Nữ Chân ngữ nói.

Một kẻ khác khinh miệt nói: “Bọn họ dám làm gì chúng ta? Cố Hành Giản là chủ hòa phái, thân cận người Kim nhất. Ngươi không thấy bọn họ bắt được Hải Lăng vương, cũng chỉ giam trong nha môn châu phủ sao? Ta và ngươi nói như thế nào trong nhà cũng có chút địa vị bối cảnh, bọn họ không dám xằng bậy.”

“Vậy cũng đúng, cha ngươi là thủ lĩnh bộ lạc, cha ta làm quan trong triều. Người Tống sợ hãi người Kim, sẽ không làm gì chúng ta.” Người Kim kia yên lòng, càng nghĩ càng cảm thấy sẽ như vậy. Trên xe ngựa ngắn ngủi tiếp xúc với Hạ Sơ Lam, hắn có chút nhớ mãi không quên. Rốt cuộc mỹ nhân đó, thiếu chút nữa đã đắc thủ.

Hắn đang muốn nghĩ ngợi, cửa phòng chứa củi mở ra, có người tiến vào. Hắn dùng Hán ngữ sứt sẹo nói: “Các ngươi chuẩn bị giam chúng ta bao lâu? Mau cho chúng ta chút đồ ăn!”

Một ngọn đèn chậm rãi dời qua, hai bóng người đứng dưới ánh đèn lờ mờ. Người Kim ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai hình dáng mơ hồ, không thấy rõ sắc mặt và diện mạo, chỉ có một loại cảm giác áp bách trên đỉnh đầu.

“Các ngươi là người nào……”

Không đợi hắn nói xong, Cố Hành Giản đã cúi người bóp chặt cổ hắn, trầm giọng hỏi: “Nói, là ai sai khiến ngươi bắt cóc phu nhân ta?”

Cố Hành Giản nói Nữ Chân ngữ rất tốt, người Kim đó hoảng hốt một chút, hô hấp ngưng lại, gian nan nói: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi là Cố Hành Giản?”

“Đừng nói nhảm! Là ai sai khiến ngươi!” Cố Hành Giản dùng sức, người nọ gần như không thở nổi, miệng mở to như cá rời nước. Người Kim bên cạnh thấy thế, có chút sợ hãi, chân liều mạng dịch về phía sau. Đều nói Tể tướng Cố Hành Giản Đại Tống là người nhẹ nhàng quân tử, đối với người Kim rất thân thiện. Nhưng người trước mắt này, rõ ràng đầy người sát khí! “Ngươi dám đối xử với chúng ta như vậy, ngươi có biết chúng ta là ai! Ngươi không sợ không thể nào giải thích với Kim Quốc sao!” Hắn cuồng loạn hô.

Trên tay Cố Hành Giản không hề ngưng nghỉ, từng câu từng chữ nói: “Ta mặc kệ các ngươi là ai. Nhưng tối nay ta sẽ làm các ngươi nhớ kỹ, đụng đến nữ nhân của ta sẽ có kết cục gì.”

Người Kim bị hắn bóp chặt không cách nào hô hấp, lung tung bắt lấy cổ tay hắn, muốn kéo tay hắn ở trên cổ mình xuống, nhưng tốn công vô ích. Vóc dáng người Kim cao lớn như vậy, sức lực lại không thắng nổi Cố Hành Giản.

Giống như bị con rắn bảy tấc (7dm) quấn chặt.

“Ta nói, ta nói…… Là…… Là Hoàn Nhan tướng quân…… Hắn muốn chúng ta trà trộn nghĩ cách cứu viện Hải Lăng vương …… Sau khi việc thành, sẽ đem tiền đồng đoạt từ Tống triều …… Phân cho chúng ta……”

Cố Hành Giản trầm mặc nghe, trên mặt không có biểu tình nào.

Người Kim phát ra tiếng kêu thảm thiết, binh lính canh gác đều bị hấp dẫn lại đây. Bọn họ đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy tình hình trong phòng, lại không dám tiến vào, chỉ nhỏ giọng nói: “Tướng gia, hai người kia……”

“Đi làm việc của các ngươi, không cần xen vào.” Cố Hành Giản cũng không quay đầu lại nói, trong thanh âm lại có uy nghiêm không cho phép kháng cự.

Mấy binh lính hai mặt nhìn nhau, không dám đắc tội Tể tướng đương triều, ngoan ngoãn lui xuống. Trong đó một binh sĩ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên báo cáo cho Tiêu Dục chuyện này.

Lúc này Tiêu Dục đang ở trong phòng bếp xem Vương Nhị Gia sắc thuốc, về chuyện nữ tử mang thai, hắn cũng là lần đầu tiên trải qua, nhất nhất hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Hắn một đại nam nhân truy vấn những việc này cũng không cảm thấy thẹn.

Vương Nhị Gia nơm nớp lo sợ nói: “Thân thể phu nhân vốn có chút suy yếu, lần này thật sự quá may mắn, mới có thể giữ được hài tử. Về sau cần uống nhiều thuốc bổ canh bổ dưỡng, điều dưỡng thân thể thật tốt. Về phương thuốc ta không hiểu lắm, thực thiện ta còn biết chút ít, cho nên đại nhân cứ yên tâm đi.” Nàng kỳ thật hơi sợ Tiêu Dục. Người nam nhân này rất cao lớn anh tuấn, lại mặc một bộ huyền y, sắc mặt âm u, lạnh như băng sương, dáng vẻ thật không tốt ở chung.

Nàng biết địa vị những người này người này còn lớn hơn người kia. Những danh hiệu quan chức phức tạp trong triều nàng một tiểu dân không rõ rang lắm, nàng chỉ biết mình phải cẩn thận hầu hạ. Vạn nhất Hạ Sơ Lam xảy ra sai lầm gì, ngay cả mệnh nàng cũng phải đắp vào.

Hai tay Tiêu Dục ôm ở trước ngực, ngưng thần nghĩ nghĩ. Lúc trước nghe Tư An và mấy đại phu nói, dọc theo đường đi Hạ Sơ Lam đều uống phương thuốc Phan Thừa Lệnh viết để khai điều dưỡng thân thể. Phan Thừa Lệnh là y quan thánh thủ của Hàn Lâm Viện chuyên trị phụ nhân khoa, Mạc Lăng Vi năm đó chính là nhờ hắn điều trị mang thai long chủng, còn thuận lợi sinh hạ. Cho nên lần này Hạ Sơ Lam cũng rất nhanh mang thai. Sau khi mang thai, Cố Hành Giản lại tự mình bốc thuốc cho nàng uống. Y thuật Cố Hành Giản có thể so với y quan Hàn Lâm Viện, nói vậy những thuốc đó uống vào không uổng phí, nếu không lần này hài tử thật sự nguy hiểm.

“Đại nhân! Đại nhân!” Có binh lính ở ngoài cửa phòng bếp thò đầu vào thăm dò.

Tiêu Dục hiện tại vô tâm quản việc khác, một lòng một dạ nghĩ như thế nào bồi bổ sức khỏe muội muội, bởi vậy khoát tay nói: “Ta đang vội, có việc lúc sau lại nói.”

Binh lính chưa từ bỏ ý định, kiên trì nói: “Là tướng gia, tướng gia đi phòng chứa củi…… Tiểu nhân nhìn dáng vẻ của hắn, giống như muốn giết người……”

Vốn dĩ thời điểm bắt được hai người Kim kia, Tiêu Dục đã muốn làm thịt bọn họ, nếu không phải thủ hạ liều chết ngăn cản, nói muốn kiểm tra đối chiếu thân phận thật của bọn họ, đỡ phải chọc giận tộc Kim Quốc, dẫn đến hai nước giao tranh. Tiêu Dục nếu không phải quan viên Đại Tống, sẽ không để ý tới chuyện này. Nhưng hắn xác thật không quen thuộc với Kim Quốc, lại có hoàng mệnh trong người, bởi vậy chỉ có thể nhịn xuống.

Hiện tại Cố Hành Giản tự mình động thủ, tất nhiên có biện pháp thu thập cục diện rối rắm, Tiêu Dục thấy vậy vui mừng.

Hắn không quan tâm nói: “Các ngươi coi như không phát hiện là được. Đánh chết có tướng gia chịu, chúng ta sợ cái gì?”

Binh lính tức khắc á khẩu không trả lời được, yên lặng tránh ra. Chỉ có thể trách mệnh hai người Kim đó không tốt, dám động vào phu nhân tướng gia. Tướng gia và Tiêu đại nhân đều là người cực kỳ bênh vực người của mình, đoán chừng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

……

Phòng chứa củi tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Sùng Minh cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ Cố Hành Giản dữ tợn như vậy. Dĩ vãng hắn cũng không tự mình động thủ, đều là ngồi ở bên cạnh hạ mệnh lệnh. Một hồi thẩm vấn xong, thường thường phạm nhân huyết nhục mơ hồ, mà hắn sạch sẽ ngăn nắp, như thanh phong minh nguyệt. Nhưng lần này hắn không cần Sùng Minh ra tay, mà tự mình thu thập hai người Kim, có thể thấy được đã phẫn nộ tới cực điểm.

Cố Hành Giản đạp lên tay người Kim, lạnh lùng nói: “Nói ra tên của ngươi, còn có gia tộc của ngươi, ta để ngươi ít chịu đau đớn.”

“Ngươi, ngươi giết ta đi! Một người làm một người chịu! Ngươi nhằm vào ta là được, vì sao còn muốn liên lụy người nhà của ta!” Người Kim đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cố Hành Giản cong lưng, thanh âm rất nhẹ, lại làm người sởn tóc gáy: “Lúc ngươi bắt cóc phu nhân ta chẳng lẽ không biết nàng đang mang thai? Con của ta thiếu chút nữa chết trong tay các ngươi, ngươi hiện tại mới nói với ta một người làm một người chịu? Mơ tưởng!”

Hắn dưới chân dùng sức, người Kim gào khóc như quỷ khóc sói gào. Một người Kim khác thấy hết tất cả, đã sớm bị dọa vỡ mật. Dáng vẻ Cố Hành Giản trên tường, đáng sợ như quỷ mị. Hắn muốn trốn cũng không có cách nào trốn, cả người run bần bật.

Người này thật đáng sợ. Hắn muốn giết ngươi, không phải thống khoái mà cho ngươi một đao, mà là chậm rãi tra tấn ngươi, phá hủy ý chí của ngươi. Hắn hiển nhiên rất hiểu rõ cách thẫm vấn bức cung, mỗi một lần đều chọc vào chỗ yếu ớt trên người, gần như muốn phá hủy một người.

Cố Hành Giản thấy người dưới chân mạnh miệng, lại nghiêng đầu nhìn về phía ven tường. Người Kim co lại ở góc tường như bị sét đánh, không ngừng nói: “Ngươi, ngươi một đao giết ta đi! Giết ta đi!”

Cố Hành Giản dường như không nghe thấy, đi bước một tới gần hắn: “Phu nhân ta ban đầu ở trạm dịch, các ngươi làm sao biết nàng chuyển đến nha môn châu phủ đi? Nói, là ai nói cho các ngươi.”

“Không, không có ai……” Người Kim đã không đường thối lui, cả người dán ở trên tường.

Cố Hành Giản duỗi tay, nói với Sùng Minh: “Đưa chủy thủ cho ta.”

Sùng Minh do dự, vẫn rút chủy thủ trong tay áo ra giao cho hắn: “Tướng gia, vẫn để ta……”

Cố Hành Giản không để ý đến, giơ lên chủy thủ chói lọi, hung hăng đâm xuống. Người Kim kia thất thanh thét chói tai, đũng quần bị ướt. Chỉ thấy chủy thủ cắm trên mặt đất ở giữa hai chân hắn, cách đũng quần hắn không đủ một lóng tay, hắn sụp đổ mà khóc lớn.

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, là ai nói cho ngươi?” Thanh âm khủng bố trên đỉnh đầu lại lần nữa vang lên.

Người Kim đã vô pháp chống cự, chỉ cầu được chết nhanh, đầy mặt nước mắt nước mũi mà thành thật khai ra.

Từ phòng chất củi đi ra, Cố Hành Giản sắc mặt như cũ không hòa hoãn chút nào, cả người vô cùng sắc bén. Sùng Minh biết đây là khi hắn thực tức giận mới có trạng thái này, khác biệt hẳn với người ôn nhuận như ngọc ngày thường.

Cố Hành Giản lạnh lùng nói: “Hai người kia không cần để lại. Tối nay xử lý xong, liền nói là chết bất đắc kỳ tử.”

Sùng Minh giật mình, thấp giọng nói: “Nhưng Kim Quốc bên kia……” Sùng Minh cũng không để tâm hai người kia sống hay chết, hắn lo lắng nếu đến lúc đó Kim Quốc đòi người, bọn họ không có cách nào giải thích.

Cố Hành Giản nhàn nhạt nhìn hắn: “Kim Quốc muốn chính là Hoàn Nhan Lượng và Hoàn Nhan Tông Bật, hai người này không đáng nhắc đến. Bọn họ ở Đại Tống phạm tội, tất nhiên theo Tống luật quyết định. Việc này ta có chừng mực, ngươi không cần lo lắng.”

Sùng Minh không dám nói gì nữa, chỉ cúi đầu đáp ứng. Cố Hành Giản nói như vậy, đã nắm chắc cách ứng đối với Kim Quốc bên kia. Trong trí nhớ, hắn cho dù tức giận đến cực điểm, cũng sẽ không mất đi lý trí, vẫn như cũ tiến thối có độ. Duy nhất có thể làm hắn mất lý trí, chỉ có Hạ Sơ Lam.

Cố Hành Giản muốn đi, Sùng Minh giãy giụa một chút, vẫn gọi lại hắn: “Tướng gia! Ngài tính xử trí Trần Giang Lưu như thế nào? Hiện giờ hắn bị nhốt trong sương phòng, chờ đợi xử lý.”

“Ngươi hy vọng ta xử trí như thế nào?” Cố Hành Giản không đáp mà hỏi lại, thanh âm rất nhạt.

Sùng Minh nắm chặt tay, cuối cùng vẫn quỳ trên mặt đất: “Trần Giang Lưu thật sự cố ý tiếp cận chúng ta, một đường này giúp đỡ Ân Bình Quận Vương truyền tin tức, còn đưa bọn họ tới, tất cả những chuyện này cũng đủ định tội hắn. Nhưng cuối cùng, hắn cũng không phản bội chúng ta. Lúc phủ nha lửa lớn, hắn giúp đỡ cứu người, cũng bị bỏng. Ngài có thể xử lý nhẹ hắn hay không?”

Cố Hành Giản mặt ngoài ôn hòa, lại là tính cách có thù tất báo. Trần Giang Lưu nếu không có chứng cứ trong tay hắn liền thôi, hiện giờ chứng thực là mật thám, hắn tất sẽ không nhẹ tha. Nhưng Sùng Minh lại thật sự không đành lòng mặc kệ Trần Giang Lưu. Hắn còn nhỏ như vậy, lại không phải thật sự tội ác tày trời……

Sùng Minh quỳ một hồi lâu, đều không nghe được Cố Hành Giản đáp lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng mơ hồ trên mặt đất, phán đoán hắn còn ở.

Bóng đêm đen kịt, đậm đặc như mực không hòa tan được. Tứ hợp viện trong trạm dịch cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân qua lại của binh lính tuần tra.

Cố Hành Giản trước sau trầm mặc không nói. Nếu Trần Giang Lưu giúp đỡ Triệu Cửu hạ dược, giờ phút này sớm đã đã chết.

Căn nhà cách đó không xa kia, đèn sáng lên, hắn biết là nàng tỉnh, liền nói với Sùng Minh: “Ngươi tìm đại phu xem bệnh cho hắn, mang về đô thành, ta còn nơi cần dùng.”

“Đa tạ tướng gia!” Sùng Minh kích động nói. Nói như vậy chính là tạm thời sẽ không xử trí.

Cố Hành Giản đi thẳng về phía trước rồi.

Lúc Hạ Sơ Lam tỉnh lại, trong ngực trống rỗng, trong lòng dâng lên một trận mất mát. Lúc trước nàng đi ra ngoài khuyên can Tiêu Dục, còn không cảm thấy gì. Vừa rồi ngủ một giấc, tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người vô lực, tay chân nhức mỏi, không giống như là mình nữa. Nàng nhìn đỉnh giường ngây ngốc một lát, mới gọi Tư An tiến vào, Tư An đỡ nàng đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Cô nương ngủ đã lâu. Ngài đã đói bụng chưa?”

Hạ Sơ Lam gật đầu: “Có hơi đói bụng. Tướng gia đi nơi nào?”

“Tướng gia nói đi ra ngoài một chút, còn muốn nô tỳ bảo phòng bếp hâm nóng đồ ăn. Cô nương từ từ, nô tỳ liền bảo người bưng tới.” Tư An nói xong liền đi ra ngoài.

Hạ Sơ Lam dựa vào gối mềm, cũng không biết muốn làm gì, nhìn cửa sổ đóng chặt xuất thần. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình đủ độc lập kiên cường, nhưng đến lúc xảy ra chuyện, mới phát hiện nàng bất quá chỉ là nữ tử yếu mềm, tay trói gà không chặt. Gặp phải kinh hách đêm qua, thật vất vả mới giữ được đứa nhỏ này. Giờ phút này cũng chỉ mong nam nhân âu yếm bồi bên người, mềm nhẹ an ủi. Nhưng hắn rốt cuộc không phải của một mình nàng

Trong lòng hắn có quốc gia, có thiên hạ, có trăm họ lê dân bách tính, không thể nào chỉ có nàng.

Tuy rằng đạo lý đều hiểu được, nhưng trong tình cảm vẫn sẽ cảm thấy hơi khó có thể tiếp thu.

Nàng tay ôm bụng, khóe mắt trào ra chút nước mắt. Không phải không tủi thân.

“Lam Lam, có nơi nào không thoải mái?” Đỉnh đầu một cái ôn hòa thanh âm vang lên tới.

Hạ Sơ Lam đột nhiên ngẩng đầu, không biết hắn vào khi nào, vẻ mặt dịu dàng. Nàng đột nhiên ôm lấy vòng eo hắn, dùng sức hít vào mùi hương trên người hắn.

Hắn ở chỗ này thật tốt, hắn không rời đi.

Cố Hành Giản trước đi thay đổi quần áo mới lại đây, phòng chứa củi mùi gì cũng có, sợ trên người bị nhiễm mùi làm nàng ngửi phải. Vốn nghĩ trước khi nàng tỉnh lại trở về, nói chuyện với Sùng Minh trì hoãn chút thời gian, vẫn là chậm một bước.

Hắn cúi người ôm lại nàng, đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng: “Đang êm đẹp, sao lại khóc?”

“Ta cho rằng chàng lại đi rồi……” Nàng ngập ngừng nói, lông mi thật dài dính bọt nước trong suốt.

Cố Hành Giản ngồi ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Nha đầu ngốc, nàng như bây giờ, sao ta có thể rời khỏi nàng? Về sau ta chỉ ở trạm dịch, chỗ nào cũng không đi. Không được lại khóc.”

“Thật sự?” Hạ Sơ Lam không xác định hỏi.

Cố Hành Giản nâng mặt nàng, chạm vào môi nàng mới nói: “Ta giao nàng cho ai cũng không yên tâm, chỉ có thể tự mình nhìn thật tốt. Lam Lam, ta tuyệt sẽ không để nàng và hài tử chịu một chút thương tổn nào nữa. Từ giờ trở đi, nàng dưỡng thai cho tốt, cái gì cũng không cần nhọc lòng.”

Mặt Hạ Sơ Lam ửng đỏ, dựa vào trong lòng ngực hắn, chỉ cảm thấy trên đời không có gì an tâm ấm áp hơn vòng ôm này.

Vương Nhị Gia bưng đồ ăn vào phòng, Cố Hành Giản tự mình đút Hạ Sơ Lam ăn. Vương Nhị Gia không dám ở lâu, cúi đầu lui ra, để phòng lại cho bọn họ hai người.

Hạ Sơ Lam ăn một miếng, nhìn thấy khóe miệng Cố Hành Giản càng thêm xanh tím rõ ràng, đưa tay sờ sờ: “Đau không? Chàng đừng trách huynh ấy……”

Cố Hành Giản không để bụng, lại múc muỗng cháo thổi thổi, mới đưa đến bên miệng nàng: “Chút thương tích nhỏ, quá hai ngày thì không có việc gì nữa. Hắn là huynh trưởng của nàng, ta sẽ không trách hắn. Lại nói tiếp, ta còn chưa từng bị người đánh như vậy. Khi còn nhỏ, có chút hâm mộ hài tử tới đại Tướng Quốc Tự thắp hương, có huynh đệ chơi đùa vui cười ầm ĩ, cho dù đánh nhau khắc khẩu, cũng vẫn là người một nhà.”

Hạ Sơ Lam nhìn hắn, trong lòng hơi khó chịu. Người khác chưa từng bị đánh, có lẽ là trong nhà cưng chiều. Nhưng Cố Hành Giản chưa từng bị đánh, lại bởi vì từ nhỏ chia lìa với người nhà, cũng không có đồng bạn cùng nhau chơi đùa. Hiện giờ hắn vững vàng không gì phá nổi, lại không biết thời thơ ấu như vậy làm cách nào vượt qua, cô độc đến mức nào.

Nàng không muốn làm hắn lại nghĩ đến những chuyện không vui, cười hỏi: “Vậy về sau, con của chúng ta chàng sẽ đánh nó sao?”

“Con gái đương nhiên là luyến tiếc đánh. Con trai nếu như không nghe lời, có lẽ sẽ giáo huấn một chút.” Cố Hành Giản gắp rau xanh đặt ở trong chén, nói với Hạ Sơ Lam, “Sùng Minh khi còn nhỏ không quá nghe lời, ta phạt hắn viết chữ, còn từng nhốt hắn lại.”

Hạ Sơ Lam nhìn không ra Cố Hành Giản nghiêm khắc như vậy, khó trách cảm thấy Sùng Minh có hơi sợ hắn.

Nàng vuốt bụng, hơi trẻ con nói: “Con nghe được chàng nói như vậy, khẳng định sẽ sợ đến mức không dám chui ra.”

Cố Hành Giản cười rộ lên, cũng duỗi tay sờ bụng nàng: “Bé ngoan, vừa rồi cha dọa con thôi. Chỉ cần con làm mẫu thân chịu tội ít một chút, cha nhất định sẽ rất thương con.”

Hạ Sơ Lam cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của hắn đặt trên bàn tay mình, mà dưới lòng bàn tay nàng là con của bọn họ, trong lòng liền ấm áp. Nghĩ đến tương lai dáng vẻ của hắn ôm đứa bé vào trong ngực, trong lòng liền tràn ngập chờ mong. Hắn nhất định sẽ là một phụ thân tốt.

Nàng ăn xong một chén cháo, cũng ăn sạch đồ ăn, Tiêu Dục lại gọi người mang thuốc dưỡng thai tiến vào.

Dọc theo đường đi uống thuốc đã là chuyện thường ngày, nàng sớm đã thành thói quen. Chỉ là lần này thuốc đặc biệt đắng, sau khi uống xong, nàng thiếu chút nữa phun ra hết đồ ăn vừa mới ăn.

Tư An ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đại phu Thành châu này không thể so với Phan y quan. Lúc trước Phan y quan khai phương thuốc, phu nhân không có phản ứng lớn như vậy.”

Cố Hành Giản ôm Hạ Sơ Lam nói: “Y thuật của Phan Thừa Lệnh đích xác lợi hại, nếu không cũng sẽ không tuổi còn trẻ đã làm hàn lâm y quan. Chẳng qua lần này phu nhân thiếu chút nữa đẻ non, đại phu Thành châu dùng thuốc phân lượng tương đối nặng, cũng là việc không có cách nào. Ngươi đi lấy chút quả mơ đổi khẩu vị cho phu nhân.”

Tư An vâng dạ, vội vàng chạy đi lấy.

Thân thể Hạ Sơ Lam còn rất yếu, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất trong lòng Cố Hành Giản. Cố Hành Giản đặt nàng trên giường, duỗi tay bắt mạch nàng, lại xem khí sắc, sau đó đi đến bàn bên cạnh đề bút viết thư. Hắn viết tất cả bệnh trạng của Hạ Sơ Lam trong thư, sau khi viết xong dán kín, ra cửa muốn tìm người dùng tốc độ nhanh nhất đưa về đô thành.

Tiêu Dục đứng ở hành lang, nhìn thấy Cố Hành Giản đi ra, nhíu mày hỏi: “Nàng thế nào? Vẫn không tốt?”

“Tình huống vẫn chưa ổn định, chỉ sợ phải nhờ Phan Thời Lệnh ra tay mới được.” Cố Hành Giản đúng sự thật nói.

Tiêu dục nhìn thấy thư trong tay hắn, hỏi: “Đây là ngươi viết cho Phan Thời Lệnh? Giao cho ta đi. Trên đời này không có ai giao tin tức nhanh hơn Hoàng Thành Tư đâu.”

Cố Hành Giản giãn khóe miệng, đưa thư qua: “Không ngờ Tiêu đại nhân xưa nay thiết diện vô tư, cũng sẽ phá lệ.”

Tiêu Dục nhìn hắn một cái, cất thư cẩn thận: “Ngươi không cần châm chọc ta. Ta đích xác có hoàng mệnh trong người, nhưng ta cũng là thân ca ca của nàng. Đánh ngươi một quyền kia, ta không hối hận. Ngươi vẫn có thể tìm cơ hội trả thù.”

Cố Hành Giản nói: “Đa tạ. Quyền kia ta cam tâm tình nguyện nhận.”

Tiêu Dục cũng không nghĩ tới người này lại trở thành em rể mình, xoay người lạnh lùng nói: “Không phải vì ngươi, không cần nói cảm ơn. Nhớ chăm sóc cho nàng thật tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện