Thái dương vừa lặn xuống thì Lỗ Cách đã đứng dậy. Hắn tựa hồ theo thói quen giơ tay vẫy nhẹ, song bên cạnh chẳng có đại xà đáp lại. Lỗ Cách thoáng sững sờ, cô đơn co ngón tay lại, sau đó cúi người cầm vũ khí, đi lên trạm gác của sơn môn.
Hắn vừa hành động thì Người Thủ Môn trong ca trực chưa cần kêu đã tốp năm tốp ba đi theo.
Những người không có nhiệm vụ cơ bản đã say túy lúy, cá biệt còn người tỉnh thì lảo đảo nhóm lửa ngay tại chỗ, lại lần lượt xách bọn nhóc con đang rúc vào nhau lẳng vào sơn động tránh gió. Người lớn chắc ăn lông ở lỗ quen rồi nên chẳng hề sợ ăn gió nằm sương, một đám say đến chổng vó, lăn ngay ra đó, ôm vò rượu ngủ khò khò, khiến Chử Hoàn hết sức hâm mộ.
Anh ngửa mặt nằm trên cỏ, miệng ngậm một nhánh cỏ nhỏ.
Bầu trời đêm nơi này không tìm thấy Bắc Đẩu, không tìm thấy Bắc Cực, cũng chẳng tìm được “thắt lưng vàng” của chòm sao Thợ Săn phương Nam, chỉ có cả đống sao vô danh, chẳng cách nào phân biệt. (chòm sao Thợ Săn còn gọi là chòm sao Orion)
Chử Hoàn không biết bây giờ là mùa gì, trên kính không bắt được bất cứ tín hiệu nào, ngay cả la bàn cũng mất đi tác dụng.
Nhưng ngân hà vẫn rất xán lạn.
Chử Hoàn cảm thấy mình có khả năng là lòng dạ quá hẹp, tính một sợi lông gà cũng có thể trăn trở trằn trọc, cho nên anh không thể không thừa nhận, bất kể lúc trẻ hoài bão lớn lao đến nhường nào, bản tính anh cũng không phải là người có thể làm việc lớn.
Có người ngồi xuống bên cạnh, mới đầu Chử Hoàn còn tưởng là Nam Sơn, liền chờ mong quay đầu sang, lại nhìn thấy bản mặt sơn dương của trưởng giả, thế là từ mộng đẹp thình lình rơi thẳng xuống ác mộng.
Trưởng giả khóe mắt và khóe miệng cụp xuống, bản mặt đòi nợ ngồi bên cạnh anh, giống như sẽ ngay lập tức bắt anh ký tên bán mình gán nợ vậy.
Chử Hoàn hoảng hồn chống một tay xuống đất nhổm dậy, hạ giọng hỏi: “Ông có điều chi chỉ giáo?”
Trưởng giả nhìn anh một cái, rồi lấy một thứ trong lòng ra ném vào người anh.
Đó là một sợi dây bện bằng nhiều sợi mảnh, tay nghề khéo léo, nhưng niên đại lâu lắm rồi. Chử Hoàn chỉ có thể ang áng từ màu đen đậm nhạt không đều hiện giờ để phán đoán nó cũng từng có thời thanh xuân rực rỡ.
Dưới sợi dây đeo một quả…
Hạch đào? Chử Hoàn cầm nó trong tay, nghi ngờ đánh giá giây lát, cảm thấy mình tài hèn học ít, thật sự không nhận ra vật hiếm lạ này họ gì tên chi, có điều nếu nói nó là hạch đào thì hình như hơi bé.
Đường kính nó không quá hai centimet, tròn xoe, mặt ngoài chi chít các rãnh bé, đã có một lớp sáng bóng(1), đỏ đến lóng lánh, nếu không phải cầm thấy cực nhẹ, thì anh còn cho là làm bằng mã não.
Chử Hoàn hỏi: “Đây là…”
Trưởng giả: “Đây là thánh vật truyền đời của tộc ta.”
Báu vật gia truyền mà cũng đơn giản quá như vậy.
Trưởng giả lại bổ sung: “Tộc Người Thủ Sơn có hai thánh vật, một là quyền trượng tộc trưởng, còn một là nó. Nó chính là thánh hỏa mà tộc ta ghi lại trên thánh thư, nghe nói lúc thánh hỏa cháy lên, hết thảy những thứ đã diệt vong đều có thể hồi sinh.”
Chử Hoàn nghe chả hiểu gì sất, cầm quả “hạch đào” lật qua lật lại ngắm nghía rất lâu, chẳng nghiên cứu ra nguyên cớ gì, bèn nhíu mày nói: “Thế cũng nên gọi là chất đốt chứ, sao lại có thể gọi là ‘hỏa’ được? Thánh thư của các ông tin được không đó?”
Trưởng giả dựng râu trợn mắt đoạt lấy hạch đào, xòe tay đòi Chử Hoàn: “Lửa!”
Chử Hoàn lấy bật lửa trong túi, bật cái “tách” đưa ông ta: “Thánh vật sao có thể tùy tiện đốt…”
Chữ “đốt” còn chưa dứt, Chử Hoàn đã sững sờ.
Trưởng giả giơ “hạch đào” lên phía trên bật lửa, nó mau chóng bị ngọn lửa vây lấy, sau đó ngọn lửa ấy lại bị “hạch đào” hút vào dần từng chút, và vật tròn xoe kia càng đỏ tươi hơn.
Chử Hoàn khó lòng tin nổi dời bật lửa đi, đưa tay sờ thử thấy lạnh lẽo như nước, ngưng tụ vẻ cổ xưa và sự yêu dị đã bị đánh mất trong dòng thời gian.
Trưởng giả cười một tiếng quái dị, quơ quơ “hạch đào” trước mặt Chử Hoàn như chọi chó, giọng điệu đáng ghét: “Mi có năng lực, mi có bản lĩnh, mi cái gì cũng biết mà.”
Chử Hoàn không thể đáp lại, vội vàng thu hết sự ngạo mạn bất cẩn để lộ: “Thế ý ông là gì khi cho tôi xem thứ này?”
“Cho mi giữ.” Trưởng giả lại ném quả hạch đào vào lòng anh, “Mi đã là người trên thánh thư, thì nên để mi giữ, chưa biết chừng có thể tìm được cơ hội đốt thánh hỏa.”
Chử Hoàn cầm quả hạch đào nho nhỏ thộn mặt ra một lát, chợt thở dài: “Trưởng giả, ông không sợ thánh thư của các ông già cả hồ đồ sao? Ông không sợ giao cho tôi thánh vật quan trọng như vậy, tôi sẽ giống người lần trước sao? Ngay cả một chữ hứa hẹn tôi cũng chưa từng cho các ông mà.”
Trưởng giả chép miệng, dùng gậy gõ nhẹ chân mình, thờ ơ nói: “Nếu như viết trên thánh thư chính là số mệnh, vậy chúng ta không đủ sức phản kháng, còn nếu thánh thư chỉ nói vớ nói vẩn, thì dù cung phụng nó cũng chẳng có ích lợi gì. Ai từng thấy thánh thư? Ngần ấy năm trôi đi, tảng đá đã bị mài mòn từ lâu, tất cả đều chỉ là truyền miệng, thật giả nào ai hay? Bọn mi… bọn mi nói thế nào? Hư mờ gì?”
Chử Hoàn: “Hư vô mờ mịt.”
“Ôi, chính là chuyện hư vô mờ mịt mà.” Trưởng giả liếc Chử Hoàn một cái, “Chẳng trách tộc trưởng cam đoan là mi không giống với kẻ lần trước, ta thấy cậu ấy nói đúng, mi còn đần hơn tên kia.”
Chử Hoàn choàng tỉnh ngộ, thì ra chỉ có hai con đường bày trước mặt anh, một là thuận theo tự nhiên, hai là tự tìm phiền não.
Mà anh thủy chung không cách nào thuận theo tự nhiên như trưởng giả râu tóc hoa râm, đành phải dốc lòng dốc sức tự tìm phiền não.
Lão sơn dương trào phúng xong liền phủi mông bỏ đi mất tiêu, Chử Hoàn giơ hạch đào lên cổ ngó thử. Dẫu anh không mắc chứng cuồng sạch sẽ, nhưng đối với thứ này – thứ từng bị vô số người sờ tới mó lui bỏ vào ngực – đeo trên người vẫn hơi khó chấp nhận.
Thế là anh lặng lẽ đứng dậy tìm nguồn nước, giặt sợi dây ba lần liền, bấy giờ mới chịu đeo lên cổ dù vẫn còn hơi ghét.
Trời còn chưa sáng, Chử Hoàn nhắm mắt nghỉ ngơi giây lát, rồi bò dậy đi quanh núi rừng để vận động.
Khi đi qua cánh rừng gần sơn môn, Chử Hoàn bỗng nghe thấy sau lưng “Vút” một tiếng. Anh theo bản năng nhảy về phía trước, bả vai chạm đất giảm bớt lực, nhanh nhẹn lăn một vòng, nấp mình sau một gốc đại thụ.
Chỉ thấy một hòn đá nhỏ rơi đúng lên dấu chân anh trên mặt đất.
Chử Hoàn: “Viên Bình?”
Trong rừng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Viên Bình: “Ban nãy tao mà có súng trong tay, thì đầu mày đã thành quả dưa hấu thối rồi! Mày đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt Chử Hoàn chợt tối đi.
Dù rằng trong lòng anh biết rõ, mình quả thật không ở trạng thái đỉnh cao, song đây vẫn là lần đầu tiên có người không thèm nể nang vạch trần ngay trước mặt anh.
Viên Bình vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển trong rừng.
Chử Hoàn không nhúc nhích, anh dựa lưng lên thân cây, nửa quỳ dưới đất, chăm chú lắng nghe.
Đột nhiên, Chử Hoàn rút con dao nhỏ trong ống quần, thần tốc giơ lên đầu. Chỉ nghe cái “Keng”, tiếng kim loại va chạm ê cả răng vang lên, Chử Hoàn đỡ nhát đao mà Viên Bình chém từ trên xuống, song ngay lập tức, anh cảm thấy lực tay mình khó mà tiếp tục nổi.
Chử Hoàn cắn răng nâng bả vai, nghiêng người đỡ đao của Viên Bình xuống, bản thân thì mượn lực đi sang bên kia.
Sau đó anh lấy khuỷu tay làm điểm tựa cho cơ thể, xoay người đứng dậy.
Viên Bình ở ngoài một thước hờ hững giằng co với anh.
Cơ bắp trên cánh tay cầm dao của Chử Hoàn bất giác lại co rút.
“Tao hiện tại quả thật sức mạnh và độ nhạy hơi tốt hơn trước kia.” Viên Bình mặt không cảm xúc nói, “Nhưng tuyệt đối không chênh lệch nhiều đến thế, Chử Hoàn, mấy năm nay mày đã làm những gì?”
Nếu nửa năm trước có ai hỏi như thế, trong lòng Chử Hoàn chắc cũng chẳng xúc động gì.
Anh lúc ấy sống những ngày về hưu ru rú trong nhà, có lẽ tương lai sẽ tìm một công việc nhàn hạ thu nhập không cao ở ngoài xã hội, rồi một ngày kia tự giày vò chết mình, hoặc là ngây ngây ngơ ngơ, kết thúc cuộc đời chẳng có gì để khen trong sự già cả và buồn chán.
Nếu không phải Lưỡng Quỷ một lần nữa nhập cảnh.
Nếu không phải anh buông tay như số mệnh định sẵn.
Nếu không phải…
Mà hiện tại bất luận thế nào anh cũng phải đưa Viên Bình ra ngoài, bất luận thế nào anh cũng không thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn Nam Sơn đối mặt với thế giới như vậy.
Trách nhiệm trầm lặng tựa một cái roi, quất sinh mệnh như vũng bùn của anh ra một chút tinh khí thần ẩn sâu.
Bởi vậy, Chử Hoàn không hề đáp lại sự khiêu khích của đối phương, chỉ đưa tay đè cánh tay mình, cất dao rút lưỡi lê ra thay, trầm giọng nói: “Nữa đi.”
Chờ đến khi trời bắt đầu hửng sáng, mọi người lũ lượt tỉnh rượu thức dậy, thì Chử Hoàn đã đầm đìa mồ hôi.
Mức độ tích cực của Viên Bình trên cơ bản có thể so với Nam Sơn, dù chỉ là diễn tập, hắn cũng có thể tạo dựng ra hiệu quả một mất một còn, hai người đều chém đối phương mấy nhát.
Chử Hoàn so ra thê thảm hơn, thứ nhất anh không có khả năng tự lành nhanh chóng, thứ hai có một vết dao chém ngang bên gáy anh.
Viên Bình đã thủ hạ lưu tình, chứ nếu đổi thành người khác, chắc máu anh đã bắn ba thước ngay tại trận rồi.
Trước khi Người Thủ Sơn chuẩn bị xuất phát, Nam Sơn thần bí biến mất cả đêm mới lại xuất hiện.
Sau gần một ngày một đêm, cậu dường như trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Nam Sơn vốn trẻ tuổi và đơn thuần, như một vật bằng tử đàn tươi đẹp chói mắt, nhưng chỉ một đêm, tựa như đã bị cái gì mài ra một lớp vỏ vừa dày vừa nặng nề.
Tiểu Phương thành thạo dẫn đường ở đằng trước, hiển nhiên đây không phải là lần hành động đầu tiên.
Bỗng nhiên, Nam Sơn túm vai Chử Hoàn, nghiêm nghị lật cổ áo anh ra, để lộ vết thương hung hiểm kia: “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Chử Hoàn vốn định lấp liếm cho qua, song đúng lúc này, Viên Bình quay đầu lại đắc ý nhìn anh, thế là tư duy bình thường đơn giản của Chử Hoàn đột nhiên rẽ qua lối khác, anh đưa tay chỉ Viên Bình: “Thằng kia nó cào.”
Vẻ mặt Viên Bình tức khắc từ đắc ý chuyển thành kinh sợ, trố mắt nhìn Chử Hoàn tố cáo mình, giống như không dám tin anh ta lại nói được ra miệng.
Nam Sơn cũng thoáng ngây người.
Thực ra Nam Sơn là biết rõ còn cố hỏi, vì vừa nhìn qua thì cậu đã nhận ra đó là dấu vết bị đao chém, lập tức đoán ra bảy tám phần, tuy vẫn không nhịn được lắm miệng hỏi, nhưng kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị Chử Hoàn thuận miệng lừa gạt – giống như có người biết rõ nhà mất nước một ngày mà vẫn không nhịn nổi mở vòi nước ra chờ vậy.
Song cậu không ngờ tới, nước lại bất thình lình chảy ra sớm.
Chử Hoàn kéo lại cổ áo cười tủm tỉm nói: “Móng vuốt hắn ta không có độc, bị hắn cào một phát cũng còn tốt hơn là chó điên chó hoang cào, đúng không?”
Nam Sơn nhíu mày, liếc Viên Bình một cái cảnh cáo, không truy hỏi nữa.
Viên Bình lại đột nhiên cảm thấy kì kì, đặc biệt là câu giải thích sau đó của Chử Hoàn, làm hắn có cảm giác như đang bổ sung cái gì.
Tình cảnh này rất đỗi quen thuộc, Viên Bình mang máng nhớ hình như mình từng thấy ở đâu rồi. Dọc đường hắn nhất tâm nhị dụng, vừa thường xuyên cảnh giới xung quanh, vừa như bị quỷ ám mà suy nghĩ về hành động của Chử Hoàn ban nãy.
Viên Bình vốn không phải người cẩn thận tỉ mỉ, bình thường cũng sẽ không để tâm một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, song lúc này, giác quan thứ sáu phát ra cảnh báo dữ dội, như hóc xương mà nhắc nhở hắn có cái gì đó bất thường.
Trên sơn lộ, Viên Bình đột nhiên đứng khựng lại, hắn đã nhớ ra!
Hắn nhớ Chử Hoàn luôn là một tên đặc biệt giỏi làm bộ, như một con khổng tước xòe đuôi, mỗi giờ mỗi phút đều đang làm màu. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có những người đã biết rõ tên đó như mình đây mới có thể nhìn thấu cái mông trụi lủi xấu xa giấu sau sự gọn gàng. Mấy chuyện mất mặt như đá bóng thua, thi rớt, đánh nhau nọ kia, Chử Hoàn thà chết cũng phải bịt trong đũng quần không cho ai biết.
Chỉ có một ngoại lệ – đó là mỗi lần đánh nhau với mình bị thương, Chử Hoàn đều như cố ý như vô tình lượn một vòng trước mặt Lộ Lộ, kín đáo cáo trạng, ti tiện lợi dụng sự thông cảm của nữ thần, để đạt được hai mục đích là làm nũng và bôi nhọ đối thủ.
Chày Gỗ đi sau Viên Bình thấy hắn thình lình đứng lại, còn nghi hoặc hỏi: “Huynh đệ Người Thủ Môn, chú mày sao rồi?”
Viên Bình giấu sạch biểu cảm như có bánh từ trên trời rơi xuống, ánh mắt dại ra mà lắc đầu.
Song thế giới nội tâm của hắn đã bị một ý nghĩ điên cuồng dấy lên sự chấn động như biển gầm núi lở.
Tộc trưởng Người Thủ Sơn tương đương với Lộ Lộ?
Tức là Chử khổng tước thối tha trơ trẽn đang theo đuổi tộc trưởng Người Thủ Sơn?
Nhưng… Nhưng người ta dù tóc dài mượt hơn, cũng là một người đàn ông hàng họ đủ hết mà!
Hắn chỉ chết một lần quay về, đã thấy Chử Hoàn biến thành một thằng gay?
Sao cái thế giới tàn khốc này có thể thay đổi thất thường đến vậy?
Trong khi tâm lý hắn đang phức tạp bất ổn, mọi người đã tới gần vùng trung tâm sơn cốc.
Đề phòng bị các loại quái vật khứu giác nhạy bén phát hiện, lúc đi trên sơn lộ, họ cố gắng đi ngược gió, lúc này, Tiểu Phương dẫn đường thình lình khoát tay ngăn mọi người lại: “Suỵt – nghe này.”
Họ nấp sau vách núi, dỏng tai lên, nghe thấy trong gió truyền đến tiếng nói chuyện khàn khàn. Là bọn người dẹp.
Nam Sơn đưa mắt ra hiệu với Tiểu Phương, Tiểu Phương vọt lên đá núi như khỉ đột, cẩn thận bám trên cao, tay chân nhẹ nhàng lật mấy hòn đá ra xem.
Vừa nhìn hắn liền biến sắc.
Chỉ thấy bọn người dẹp và “chó điên” mutai bạt ngàn sơn dã tụ tập ở đây, bên ngoài có một vòng thủ vệ cảnh giới, bên trong là những người già yếu đau bệnh, trông như một đoàn chạy nạn quy mô lớn, liên tưởng đến trận chiến tối qua, Tiểu Phương hoài nghi bọn chúng chỉ sợ là cùng tộc với đám dẹp lép đến bao vây, hiện đang chờ tin tức.
Tiểu Phương nhanh chóng báo cáo tin tức này, Nam Sơn kịp thời quyết đoán: “Vòng đường, đừng kinh động đến chúng.”
Mọi người nín thở tập trung tinh thần.
Để tránh khỏi vùng trung bộ này, họ đành phải đi về hướng sông lớn.
Tiếng nước rất to mau chóng tràn ngập màng tai, dòng nước chảy xiết tung tóe bọt trắng, Chử Hoàn đang lo lắng chuyện nên qua sông bằng cách nào, rốt cuộc phát hiện mình đã nghĩ nhiều – sông này sợ rằng càng không yên bình hơn.
Họ phát hiện xác một con mutai ở gần bờ sông.
Đại Sơn: “Tộc trưởng, lôi về xem chứ?”
Nam Sơn giơ tay ngăn: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, mutai rất ít hoạt động một mình, nếu không có cái xác nào khác, không chừng là bị lôi đi ăn rồi.”
Chử Hoàn chỉnh kính, đổi thành ống nhòm – vẫn còn dùng được, anh tháo kính đưa cho Nam Sơn: “Dùng cái này đi.”
Ngoại trừ Viên Bình, mấy người khác đều thử sử dụng vật quý giá này một cách cẩn thận đến cường điệu, tắc lưỡi hỏi dò Chử Hoàn quanh năm đeo thứ này, đi lại có thấy chóng mặt không.
Họ đang muốn nghiên cứu thêm một bước thì hạng mục nghiên cứu bị tộc trưởng tàn nhẫn ngăn lại, Nam Sơn nghiêm mặt trả kính cho Chử Hoàn: “Quay về rồi nói sau, đừng lãng phí thời gian.”
Các tộc nhân đành phải kiềm chế sự tò mò, chụm đầu giây lát, thương thảo ra một kết luận chung.
Vẫn là một từ Chử Hoàn không hiểu, nhưng lúc này anh đã không định qua loa cho xong chuyện nữa, túm Viên Bình lại hỏi: “Này, có phải họ đang nói đến một loại cá sấu biến dị không?”
Viên Bình bực bội gạt tay anh ta ra: “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, cá sấu nhà mày trông như nào? Đó là ‘âm thú’, tính công kích và kháng đả kích đều rất mạnh, nguy hiểm nhất là còn có thể phát ra sóng âm tấn công người ta.”
… Quả nhiên là loại “cá sấu biến dị” mà anh từng gặp.
Chử Hoàn quét sạch trạng thái tiêu cực nghe hiểu cũng làm bộ không hiểu lúc trước, đọc thầm âm thú theo cách phát âm của tộc Ly Y, xong rồi lặp lại một lần cho Viên Bình nghe, khiêm tốn nhờ chỉ dạy: “Nói thế này à?”
Viên Bình dốc hết sức chế giễu: “Thiên phú ngôn ngữ của ngài thật tuyệt, sắp bằng gorilla rồi.”
Nhưng Chử Hoàn không hề đổi sắc, chẳng thèm tranh cãi hay phản bác, chỉ cẩn thận sửa lại phát âm.
Anh ta lại vì học một ít ngôn ngữ tộc Ly Y mà ngay cả Viên Bình châm chọc cũng nhịn được.
Sự nhẫn nhục khác thường này làm Viên Bình lập tức lại lẩm bẩm trong bụng, nghi thần nghi quỷ nhìn Chử Hoàn rồi lại nhìn Nam Sơn, run rẩy nghĩ: “Nó học nghiêm túc như vậy để làm gì? Không phải gay thật chứ?”
Hắn đang ngờ ngợ kinh ngạc thì Nam Sơn đã đi tới, không biết có phải là ảo giác hay không, Viên Bình đột nhiên cảm thấy áp lực đến từ vị tộc trưởng Người Thủ Sơn anh tuấn thân thiện kia.
Viên Bình lập tức có động tác né tránh theo bản năng, nhảy dựng lên ngay tại chỗ: “Tôi… Tôi đi, đi ra sông dò đường.”
Nam Sơn cười gật đầu: “Được, nhớ cẩn thận.”
Viên Bình lập tức loạng choạng đi lại gần bờ sông, vừa đi còn vừa lơ mơ mà buồn bực – mình trốn làm quái gì?
Hắn ôm một bụng toàn nghi hoặc và bực bội, nhờ núi đá che chắn đi tới bờ sông, từ cự ly gần nhìn rõ xác mutai – nửa dưới không cánh mà bay, lộ ra xương trắng ở dưới lớp giáp xác, cái miệng rộng đáng sợ há hốc, ngực lõm xuống một cách kì dị, giống như dưới lớp giáp rắn chắc ấy, xương cốt và ngũ tạng lục phủ đều bị vỡ nát rồi.
Viên Bình lập tức có dự cảm xấu, đúng lúc này, hắn nhìn thấy Chử Hoàn từ đằng xa giơ tay ra dấu – dưới dòng sông phía sau về hướng ba giờ có ba con, không đối phó được đâu mau về đi!
Viên Bình giơ ngón giữa, đâu phải đánh nhau chính diện, hắn chẳng coi ba con âm thú ra gì.
Hắn nghiêng người nhô đầu ra từ sau tảng đá to, nước sông lúc lên lúc xuống xói mòn làm nham thạch ở đây nhẵn bóng như đầu ông sư, Viên Bình vừa thò cổ dòm liền lập tức rùng mình.
Đó không phải là “âm thú” bình thường, một con chí ít phải to bằng con mãng xà trước kia Lỗ Cách nuôi, ba con song song, hùng dũng khí thế như một phân đội nhỏ khủng long bạo chúa tiền sử, sừng sững như núi từ dưới dòng sông chảy xiết bò lên, đen thui như một loạt núi nhỏ di động.
Viên Bình: “…”
Hắn quay đầu lại điên cuồng ra hiệu cho Chử Hoàn lui đi, kế đó như linh xà chui tọt vào rừng đá ven sông.
Đứng dậy còn chưa cao tới đầu gối người ta, đánh cái đếch, còn không mau chạy!
—
Hắn vừa hành động thì Người Thủ Môn trong ca trực chưa cần kêu đã tốp năm tốp ba đi theo.
Những người không có nhiệm vụ cơ bản đã say túy lúy, cá biệt còn người tỉnh thì lảo đảo nhóm lửa ngay tại chỗ, lại lần lượt xách bọn nhóc con đang rúc vào nhau lẳng vào sơn động tránh gió. Người lớn chắc ăn lông ở lỗ quen rồi nên chẳng hề sợ ăn gió nằm sương, một đám say đến chổng vó, lăn ngay ra đó, ôm vò rượu ngủ khò khò, khiến Chử Hoàn hết sức hâm mộ.
Anh ngửa mặt nằm trên cỏ, miệng ngậm một nhánh cỏ nhỏ.
Bầu trời đêm nơi này không tìm thấy Bắc Đẩu, không tìm thấy Bắc Cực, cũng chẳng tìm được “thắt lưng vàng” của chòm sao Thợ Săn phương Nam, chỉ có cả đống sao vô danh, chẳng cách nào phân biệt. (chòm sao Thợ Săn còn gọi là chòm sao Orion)
Chử Hoàn không biết bây giờ là mùa gì, trên kính không bắt được bất cứ tín hiệu nào, ngay cả la bàn cũng mất đi tác dụng.
Nhưng ngân hà vẫn rất xán lạn.
Chử Hoàn cảm thấy mình có khả năng là lòng dạ quá hẹp, tính một sợi lông gà cũng có thể trăn trở trằn trọc, cho nên anh không thể không thừa nhận, bất kể lúc trẻ hoài bão lớn lao đến nhường nào, bản tính anh cũng không phải là người có thể làm việc lớn.
Có người ngồi xuống bên cạnh, mới đầu Chử Hoàn còn tưởng là Nam Sơn, liền chờ mong quay đầu sang, lại nhìn thấy bản mặt sơn dương của trưởng giả, thế là từ mộng đẹp thình lình rơi thẳng xuống ác mộng.
Trưởng giả khóe mắt và khóe miệng cụp xuống, bản mặt đòi nợ ngồi bên cạnh anh, giống như sẽ ngay lập tức bắt anh ký tên bán mình gán nợ vậy.
Chử Hoàn hoảng hồn chống một tay xuống đất nhổm dậy, hạ giọng hỏi: “Ông có điều chi chỉ giáo?”
Trưởng giả nhìn anh một cái, rồi lấy một thứ trong lòng ra ném vào người anh.
Đó là một sợi dây bện bằng nhiều sợi mảnh, tay nghề khéo léo, nhưng niên đại lâu lắm rồi. Chử Hoàn chỉ có thể ang áng từ màu đen đậm nhạt không đều hiện giờ để phán đoán nó cũng từng có thời thanh xuân rực rỡ.
Dưới sợi dây đeo một quả…
Hạch đào? Chử Hoàn cầm nó trong tay, nghi ngờ đánh giá giây lát, cảm thấy mình tài hèn học ít, thật sự không nhận ra vật hiếm lạ này họ gì tên chi, có điều nếu nói nó là hạch đào thì hình như hơi bé.
Đường kính nó không quá hai centimet, tròn xoe, mặt ngoài chi chít các rãnh bé, đã có một lớp sáng bóng(1), đỏ đến lóng lánh, nếu không phải cầm thấy cực nhẹ, thì anh còn cho là làm bằng mã não.
Chử Hoàn hỏi: “Đây là…”
Trưởng giả: “Đây là thánh vật truyền đời của tộc ta.”
Báu vật gia truyền mà cũng đơn giản quá như vậy.
Trưởng giả lại bổ sung: “Tộc Người Thủ Sơn có hai thánh vật, một là quyền trượng tộc trưởng, còn một là nó. Nó chính là thánh hỏa mà tộc ta ghi lại trên thánh thư, nghe nói lúc thánh hỏa cháy lên, hết thảy những thứ đã diệt vong đều có thể hồi sinh.”
Chử Hoàn nghe chả hiểu gì sất, cầm quả “hạch đào” lật qua lật lại ngắm nghía rất lâu, chẳng nghiên cứu ra nguyên cớ gì, bèn nhíu mày nói: “Thế cũng nên gọi là chất đốt chứ, sao lại có thể gọi là ‘hỏa’ được? Thánh thư của các ông tin được không đó?”
Trưởng giả dựng râu trợn mắt đoạt lấy hạch đào, xòe tay đòi Chử Hoàn: “Lửa!”
Chử Hoàn lấy bật lửa trong túi, bật cái “tách” đưa ông ta: “Thánh vật sao có thể tùy tiện đốt…”
Chữ “đốt” còn chưa dứt, Chử Hoàn đã sững sờ.
Trưởng giả giơ “hạch đào” lên phía trên bật lửa, nó mau chóng bị ngọn lửa vây lấy, sau đó ngọn lửa ấy lại bị “hạch đào” hút vào dần từng chút, và vật tròn xoe kia càng đỏ tươi hơn.
Chử Hoàn khó lòng tin nổi dời bật lửa đi, đưa tay sờ thử thấy lạnh lẽo như nước, ngưng tụ vẻ cổ xưa và sự yêu dị đã bị đánh mất trong dòng thời gian.
Trưởng giả cười một tiếng quái dị, quơ quơ “hạch đào” trước mặt Chử Hoàn như chọi chó, giọng điệu đáng ghét: “Mi có năng lực, mi có bản lĩnh, mi cái gì cũng biết mà.”
Chử Hoàn không thể đáp lại, vội vàng thu hết sự ngạo mạn bất cẩn để lộ: “Thế ý ông là gì khi cho tôi xem thứ này?”
“Cho mi giữ.” Trưởng giả lại ném quả hạch đào vào lòng anh, “Mi đã là người trên thánh thư, thì nên để mi giữ, chưa biết chừng có thể tìm được cơ hội đốt thánh hỏa.”
Chử Hoàn cầm quả hạch đào nho nhỏ thộn mặt ra một lát, chợt thở dài: “Trưởng giả, ông không sợ thánh thư của các ông già cả hồ đồ sao? Ông không sợ giao cho tôi thánh vật quan trọng như vậy, tôi sẽ giống người lần trước sao? Ngay cả một chữ hứa hẹn tôi cũng chưa từng cho các ông mà.”
Trưởng giả chép miệng, dùng gậy gõ nhẹ chân mình, thờ ơ nói: “Nếu như viết trên thánh thư chính là số mệnh, vậy chúng ta không đủ sức phản kháng, còn nếu thánh thư chỉ nói vớ nói vẩn, thì dù cung phụng nó cũng chẳng có ích lợi gì. Ai từng thấy thánh thư? Ngần ấy năm trôi đi, tảng đá đã bị mài mòn từ lâu, tất cả đều chỉ là truyền miệng, thật giả nào ai hay? Bọn mi… bọn mi nói thế nào? Hư mờ gì?”
Chử Hoàn: “Hư vô mờ mịt.”
“Ôi, chính là chuyện hư vô mờ mịt mà.” Trưởng giả liếc Chử Hoàn một cái, “Chẳng trách tộc trưởng cam đoan là mi không giống với kẻ lần trước, ta thấy cậu ấy nói đúng, mi còn đần hơn tên kia.”
Chử Hoàn choàng tỉnh ngộ, thì ra chỉ có hai con đường bày trước mặt anh, một là thuận theo tự nhiên, hai là tự tìm phiền não.
Mà anh thủy chung không cách nào thuận theo tự nhiên như trưởng giả râu tóc hoa râm, đành phải dốc lòng dốc sức tự tìm phiền não.
Lão sơn dương trào phúng xong liền phủi mông bỏ đi mất tiêu, Chử Hoàn giơ hạch đào lên cổ ngó thử. Dẫu anh không mắc chứng cuồng sạch sẽ, nhưng đối với thứ này – thứ từng bị vô số người sờ tới mó lui bỏ vào ngực – đeo trên người vẫn hơi khó chấp nhận.
Thế là anh lặng lẽ đứng dậy tìm nguồn nước, giặt sợi dây ba lần liền, bấy giờ mới chịu đeo lên cổ dù vẫn còn hơi ghét.
Trời còn chưa sáng, Chử Hoàn nhắm mắt nghỉ ngơi giây lát, rồi bò dậy đi quanh núi rừng để vận động.
Khi đi qua cánh rừng gần sơn môn, Chử Hoàn bỗng nghe thấy sau lưng “Vút” một tiếng. Anh theo bản năng nhảy về phía trước, bả vai chạm đất giảm bớt lực, nhanh nhẹn lăn một vòng, nấp mình sau một gốc đại thụ.
Chỉ thấy một hòn đá nhỏ rơi đúng lên dấu chân anh trên mặt đất.
Chử Hoàn: “Viên Bình?”
Trong rừng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Viên Bình: “Ban nãy tao mà có súng trong tay, thì đầu mày đã thành quả dưa hấu thối rồi! Mày đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt Chử Hoàn chợt tối đi.
Dù rằng trong lòng anh biết rõ, mình quả thật không ở trạng thái đỉnh cao, song đây vẫn là lần đầu tiên có người không thèm nể nang vạch trần ngay trước mặt anh.
Viên Bình vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển trong rừng.
Chử Hoàn không nhúc nhích, anh dựa lưng lên thân cây, nửa quỳ dưới đất, chăm chú lắng nghe.
Đột nhiên, Chử Hoàn rút con dao nhỏ trong ống quần, thần tốc giơ lên đầu. Chỉ nghe cái “Keng”, tiếng kim loại va chạm ê cả răng vang lên, Chử Hoàn đỡ nhát đao mà Viên Bình chém từ trên xuống, song ngay lập tức, anh cảm thấy lực tay mình khó mà tiếp tục nổi.
Chử Hoàn cắn răng nâng bả vai, nghiêng người đỡ đao của Viên Bình xuống, bản thân thì mượn lực đi sang bên kia.
Sau đó anh lấy khuỷu tay làm điểm tựa cho cơ thể, xoay người đứng dậy.
Viên Bình ở ngoài một thước hờ hững giằng co với anh.
Cơ bắp trên cánh tay cầm dao của Chử Hoàn bất giác lại co rút.
“Tao hiện tại quả thật sức mạnh và độ nhạy hơi tốt hơn trước kia.” Viên Bình mặt không cảm xúc nói, “Nhưng tuyệt đối không chênh lệch nhiều đến thế, Chử Hoàn, mấy năm nay mày đã làm những gì?”
Nếu nửa năm trước có ai hỏi như thế, trong lòng Chử Hoàn chắc cũng chẳng xúc động gì.
Anh lúc ấy sống những ngày về hưu ru rú trong nhà, có lẽ tương lai sẽ tìm một công việc nhàn hạ thu nhập không cao ở ngoài xã hội, rồi một ngày kia tự giày vò chết mình, hoặc là ngây ngây ngơ ngơ, kết thúc cuộc đời chẳng có gì để khen trong sự già cả và buồn chán.
Nếu không phải Lưỡng Quỷ một lần nữa nhập cảnh.
Nếu không phải anh buông tay như số mệnh định sẵn.
Nếu không phải…
Mà hiện tại bất luận thế nào anh cũng phải đưa Viên Bình ra ngoài, bất luận thế nào anh cũng không thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn Nam Sơn đối mặt với thế giới như vậy.
Trách nhiệm trầm lặng tựa một cái roi, quất sinh mệnh như vũng bùn của anh ra một chút tinh khí thần ẩn sâu.
Bởi vậy, Chử Hoàn không hề đáp lại sự khiêu khích của đối phương, chỉ đưa tay đè cánh tay mình, cất dao rút lưỡi lê ra thay, trầm giọng nói: “Nữa đi.”
Chờ đến khi trời bắt đầu hửng sáng, mọi người lũ lượt tỉnh rượu thức dậy, thì Chử Hoàn đã đầm đìa mồ hôi.
Mức độ tích cực của Viên Bình trên cơ bản có thể so với Nam Sơn, dù chỉ là diễn tập, hắn cũng có thể tạo dựng ra hiệu quả một mất một còn, hai người đều chém đối phương mấy nhát.
Chử Hoàn so ra thê thảm hơn, thứ nhất anh không có khả năng tự lành nhanh chóng, thứ hai có một vết dao chém ngang bên gáy anh.
Viên Bình đã thủ hạ lưu tình, chứ nếu đổi thành người khác, chắc máu anh đã bắn ba thước ngay tại trận rồi.
Trước khi Người Thủ Sơn chuẩn bị xuất phát, Nam Sơn thần bí biến mất cả đêm mới lại xuất hiện.
Sau gần một ngày một đêm, cậu dường như trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Nam Sơn vốn trẻ tuổi và đơn thuần, như một vật bằng tử đàn tươi đẹp chói mắt, nhưng chỉ một đêm, tựa như đã bị cái gì mài ra một lớp vỏ vừa dày vừa nặng nề.
Tiểu Phương thành thạo dẫn đường ở đằng trước, hiển nhiên đây không phải là lần hành động đầu tiên.
Bỗng nhiên, Nam Sơn túm vai Chử Hoàn, nghiêm nghị lật cổ áo anh ra, để lộ vết thương hung hiểm kia: “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Chử Hoàn vốn định lấp liếm cho qua, song đúng lúc này, Viên Bình quay đầu lại đắc ý nhìn anh, thế là tư duy bình thường đơn giản của Chử Hoàn đột nhiên rẽ qua lối khác, anh đưa tay chỉ Viên Bình: “Thằng kia nó cào.”
Vẻ mặt Viên Bình tức khắc từ đắc ý chuyển thành kinh sợ, trố mắt nhìn Chử Hoàn tố cáo mình, giống như không dám tin anh ta lại nói được ra miệng.
Nam Sơn cũng thoáng ngây người.
Thực ra Nam Sơn là biết rõ còn cố hỏi, vì vừa nhìn qua thì cậu đã nhận ra đó là dấu vết bị đao chém, lập tức đoán ra bảy tám phần, tuy vẫn không nhịn được lắm miệng hỏi, nhưng kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị Chử Hoàn thuận miệng lừa gạt – giống như có người biết rõ nhà mất nước một ngày mà vẫn không nhịn nổi mở vòi nước ra chờ vậy.
Song cậu không ngờ tới, nước lại bất thình lình chảy ra sớm.
Chử Hoàn kéo lại cổ áo cười tủm tỉm nói: “Móng vuốt hắn ta không có độc, bị hắn cào một phát cũng còn tốt hơn là chó điên chó hoang cào, đúng không?”
Nam Sơn nhíu mày, liếc Viên Bình một cái cảnh cáo, không truy hỏi nữa.
Viên Bình lại đột nhiên cảm thấy kì kì, đặc biệt là câu giải thích sau đó của Chử Hoàn, làm hắn có cảm giác như đang bổ sung cái gì.
Tình cảnh này rất đỗi quen thuộc, Viên Bình mang máng nhớ hình như mình từng thấy ở đâu rồi. Dọc đường hắn nhất tâm nhị dụng, vừa thường xuyên cảnh giới xung quanh, vừa như bị quỷ ám mà suy nghĩ về hành động của Chử Hoàn ban nãy.
Viên Bình vốn không phải người cẩn thận tỉ mỉ, bình thường cũng sẽ không để tâm một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, song lúc này, giác quan thứ sáu phát ra cảnh báo dữ dội, như hóc xương mà nhắc nhở hắn có cái gì đó bất thường.
Trên sơn lộ, Viên Bình đột nhiên đứng khựng lại, hắn đã nhớ ra!
Hắn nhớ Chử Hoàn luôn là một tên đặc biệt giỏi làm bộ, như một con khổng tước xòe đuôi, mỗi giờ mỗi phút đều đang làm màu. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có những người đã biết rõ tên đó như mình đây mới có thể nhìn thấu cái mông trụi lủi xấu xa giấu sau sự gọn gàng. Mấy chuyện mất mặt như đá bóng thua, thi rớt, đánh nhau nọ kia, Chử Hoàn thà chết cũng phải bịt trong đũng quần không cho ai biết.
Chỉ có một ngoại lệ – đó là mỗi lần đánh nhau với mình bị thương, Chử Hoàn đều như cố ý như vô tình lượn một vòng trước mặt Lộ Lộ, kín đáo cáo trạng, ti tiện lợi dụng sự thông cảm của nữ thần, để đạt được hai mục đích là làm nũng và bôi nhọ đối thủ.
Chày Gỗ đi sau Viên Bình thấy hắn thình lình đứng lại, còn nghi hoặc hỏi: “Huynh đệ Người Thủ Môn, chú mày sao rồi?”
Viên Bình giấu sạch biểu cảm như có bánh từ trên trời rơi xuống, ánh mắt dại ra mà lắc đầu.
Song thế giới nội tâm của hắn đã bị một ý nghĩ điên cuồng dấy lên sự chấn động như biển gầm núi lở.
Tộc trưởng Người Thủ Sơn tương đương với Lộ Lộ?
Tức là Chử khổng tước thối tha trơ trẽn đang theo đuổi tộc trưởng Người Thủ Sơn?
Nhưng… Nhưng người ta dù tóc dài mượt hơn, cũng là một người đàn ông hàng họ đủ hết mà!
Hắn chỉ chết một lần quay về, đã thấy Chử Hoàn biến thành một thằng gay?
Sao cái thế giới tàn khốc này có thể thay đổi thất thường đến vậy?
Trong khi tâm lý hắn đang phức tạp bất ổn, mọi người đã tới gần vùng trung tâm sơn cốc.
Đề phòng bị các loại quái vật khứu giác nhạy bén phát hiện, lúc đi trên sơn lộ, họ cố gắng đi ngược gió, lúc này, Tiểu Phương dẫn đường thình lình khoát tay ngăn mọi người lại: “Suỵt – nghe này.”
Họ nấp sau vách núi, dỏng tai lên, nghe thấy trong gió truyền đến tiếng nói chuyện khàn khàn. Là bọn người dẹp.
Nam Sơn đưa mắt ra hiệu với Tiểu Phương, Tiểu Phương vọt lên đá núi như khỉ đột, cẩn thận bám trên cao, tay chân nhẹ nhàng lật mấy hòn đá ra xem.
Vừa nhìn hắn liền biến sắc.
Chỉ thấy bọn người dẹp và “chó điên” mutai bạt ngàn sơn dã tụ tập ở đây, bên ngoài có một vòng thủ vệ cảnh giới, bên trong là những người già yếu đau bệnh, trông như một đoàn chạy nạn quy mô lớn, liên tưởng đến trận chiến tối qua, Tiểu Phương hoài nghi bọn chúng chỉ sợ là cùng tộc với đám dẹp lép đến bao vây, hiện đang chờ tin tức.
Tiểu Phương nhanh chóng báo cáo tin tức này, Nam Sơn kịp thời quyết đoán: “Vòng đường, đừng kinh động đến chúng.”
Mọi người nín thở tập trung tinh thần.
Để tránh khỏi vùng trung bộ này, họ đành phải đi về hướng sông lớn.
Tiếng nước rất to mau chóng tràn ngập màng tai, dòng nước chảy xiết tung tóe bọt trắng, Chử Hoàn đang lo lắng chuyện nên qua sông bằng cách nào, rốt cuộc phát hiện mình đã nghĩ nhiều – sông này sợ rằng càng không yên bình hơn.
Họ phát hiện xác một con mutai ở gần bờ sông.
Đại Sơn: “Tộc trưởng, lôi về xem chứ?”
Nam Sơn giơ tay ngăn: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, mutai rất ít hoạt động một mình, nếu không có cái xác nào khác, không chừng là bị lôi đi ăn rồi.”
Chử Hoàn chỉnh kính, đổi thành ống nhòm – vẫn còn dùng được, anh tháo kính đưa cho Nam Sơn: “Dùng cái này đi.”
Ngoại trừ Viên Bình, mấy người khác đều thử sử dụng vật quý giá này một cách cẩn thận đến cường điệu, tắc lưỡi hỏi dò Chử Hoàn quanh năm đeo thứ này, đi lại có thấy chóng mặt không.
Họ đang muốn nghiên cứu thêm một bước thì hạng mục nghiên cứu bị tộc trưởng tàn nhẫn ngăn lại, Nam Sơn nghiêm mặt trả kính cho Chử Hoàn: “Quay về rồi nói sau, đừng lãng phí thời gian.”
Các tộc nhân đành phải kiềm chế sự tò mò, chụm đầu giây lát, thương thảo ra một kết luận chung.
Vẫn là một từ Chử Hoàn không hiểu, nhưng lúc này anh đã không định qua loa cho xong chuyện nữa, túm Viên Bình lại hỏi: “Này, có phải họ đang nói đến một loại cá sấu biến dị không?”
Viên Bình bực bội gạt tay anh ta ra: “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, cá sấu nhà mày trông như nào? Đó là ‘âm thú’, tính công kích và kháng đả kích đều rất mạnh, nguy hiểm nhất là còn có thể phát ra sóng âm tấn công người ta.”
… Quả nhiên là loại “cá sấu biến dị” mà anh từng gặp.
Chử Hoàn quét sạch trạng thái tiêu cực nghe hiểu cũng làm bộ không hiểu lúc trước, đọc thầm âm thú theo cách phát âm của tộc Ly Y, xong rồi lặp lại một lần cho Viên Bình nghe, khiêm tốn nhờ chỉ dạy: “Nói thế này à?”
Viên Bình dốc hết sức chế giễu: “Thiên phú ngôn ngữ của ngài thật tuyệt, sắp bằng gorilla rồi.”
Nhưng Chử Hoàn không hề đổi sắc, chẳng thèm tranh cãi hay phản bác, chỉ cẩn thận sửa lại phát âm.
Anh ta lại vì học một ít ngôn ngữ tộc Ly Y mà ngay cả Viên Bình châm chọc cũng nhịn được.
Sự nhẫn nhục khác thường này làm Viên Bình lập tức lại lẩm bẩm trong bụng, nghi thần nghi quỷ nhìn Chử Hoàn rồi lại nhìn Nam Sơn, run rẩy nghĩ: “Nó học nghiêm túc như vậy để làm gì? Không phải gay thật chứ?”
Hắn đang ngờ ngợ kinh ngạc thì Nam Sơn đã đi tới, không biết có phải là ảo giác hay không, Viên Bình đột nhiên cảm thấy áp lực đến từ vị tộc trưởng Người Thủ Sơn anh tuấn thân thiện kia.
Viên Bình lập tức có động tác né tránh theo bản năng, nhảy dựng lên ngay tại chỗ: “Tôi… Tôi đi, đi ra sông dò đường.”
Nam Sơn cười gật đầu: “Được, nhớ cẩn thận.”
Viên Bình lập tức loạng choạng đi lại gần bờ sông, vừa đi còn vừa lơ mơ mà buồn bực – mình trốn làm quái gì?
Hắn ôm một bụng toàn nghi hoặc và bực bội, nhờ núi đá che chắn đi tới bờ sông, từ cự ly gần nhìn rõ xác mutai – nửa dưới không cánh mà bay, lộ ra xương trắng ở dưới lớp giáp xác, cái miệng rộng đáng sợ há hốc, ngực lõm xuống một cách kì dị, giống như dưới lớp giáp rắn chắc ấy, xương cốt và ngũ tạng lục phủ đều bị vỡ nát rồi.
Viên Bình lập tức có dự cảm xấu, đúng lúc này, hắn nhìn thấy Chử Hoàn từ đằng xa giơ tay ra dấu – dưới dòng sông phía sau về hướng ba giờ có ba con, không đối phó được đâu mau về đi!
Viên Bình giơ ngón giữa, đâu phải đánh nhau chính diện, hắn chẳng coi ba con âm thú ra gì.
Hắn nghiêng người nhô đầu ra từ sau tảng đá to, nước sông lúc lên lúc xuống xói mòn làm nham thạch ở đây nhẵn bóng như đầu ông sư, Viên Bình vừa thò cổ dòm liền lập tức rùng mình.
Đó không phải là “âm thú” bình thường, một con chí ít phải to bằng con mãng xà trước kia Lỗ Cách nuôi, ba con song song, hùng dũng khí thế như một phân đội nhỏ khủng long bạo chúa tiền sử, sừng sững như núi từ dưới dòng sông chảy xiết bò lên, đen thui như một loạt núi nhỏ di động.
Viên Bình: “…”
Hắn quay đầu lại điên cuồng ra hiệu cho Chử Hoàn lui đi, kế đó như linh xà chui tọt vào rừng đá ven sông.
Đứng dậy còn chưa cao tới đầu gối người ta, đánh cái đếch, còn không mau chạy!
—
- Lớp này còn gọi là lớp bao tương, một thuật ngữ trong giới đồ cổ, chỉ lớp ngoài của món đồ đã bị oxy hóa thành một lớp sáng bóng.
Danh sách chương