<Cốc cốc> - "Thiếu phu nhân cô có thư!"- Tiếng Lan tẩu bên ngoài vọng vào.
"Ai gửi cho tôi vậy?" – Tâm Lam nhíu mày đặt quyển sách đang đọc dở, đi ra bên ngoài nhận phong bì.
"Tôi cũng không biết không có đề tên người gửi hay địa chỉ nữa!" – Lan Tẩu nhanh chóng đáp rồi cúi người chào, đóng cửa. Tâm Lam cầm phong bì trên tay lật trước lật sau xem, vỏn vẹn trên đó chỉ có tên người nhận là Triệu Khả Như ngoài ra không còn bất kì một cái tên nào khác.
"Asaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" – Tâm Lam mở phong bì ra xem, những bức ảnh từ từ lấy ra cô hốt hoảng hét lớn, toàn bộ sắp ảnh cứ thế rớt xuống đất. Đó là những bức ảnh chụp những con thú đã bị giết chết một cách tàn bạo, máu me be bét, tất cả những bức ảnh đều chứa những nội dung như vậy.
<Cốc cốc> - "Có chuyện gì vậy Khả Như? Có chuyện gì vậy?" – Tình cờ Tống Hiểu Thiên đi ngang qua nghe tiếng hét thất thanh của Tâm Lam nên vô cùng lo lắng liền gõ cửa hỏi, không nghe thấy tiếng người đáp lại anh nhanh chóng mở cửa bước vào bên trong. Lan tẩu cũng nghe tiếng hét nhanh chóng có mặt.
Tống Hiểu Thiên nhìn thấy Tâm Lam đứng bất động giữa phòng, theo ánh mắt của cô anh nhìn xuống xấp ảnh đang nằm trên mặt đất, nhanh chóng nhặt lên xem. Ánh mắt anh có chút khác lạ lo lắng nhìn Sở Tâm Lam.
"Ai gửi cho cô những tấm hình này!" – Xem từng tấm hình Hiểu Thiên nhíu mày, quay sang nhìn gương mặt xanh lét của Tâm Lam, cô sợ đến mức không mở được miệng nói chuyện – "Lan tẩu phiền dì lấy cho thiếu phu nhân một ly trà nóng!" – Lan tẩu nghe vậy liền rời đi và nhanh chóng quay trở lại với tách trà gừng khói nghi ngút bay.
"Tôi... Tôi không biết!" – Giọng nói Tâm Lam vô thức run rẩy, bàn tay cô cũng vô thức rung lên. Từ nhỏ Tâm Lam không sợ gì chỉ duy nhất sợ nhất chính là máu, một màu đỏ ám ảnh cô vô cùng. Chỉ nhìn những bức ảnh đó nhưng cô có thể nghe thấy được mùi tanh vô cùng của máu xộc thẳng lên mũi mình.
"Khả Như bình tĩnh ngồi xuống đây!" – Tống Hiểu Thiên đưa tay đỡ vai Tâm Lam kéo cô ngồi xuống ghế dài ở cuối giường, nhận ly trà gừng từ tay Lan tẩu đưa cho Tâm Lam.
"Cố gắng hít thở đều vào rồi uống ly trà nóng cho định thần lại! Cẩn thận coi chừng phỏng." – Tống Hiểu Thiên ôn nhu nói, ánh mắt ôn nhu không giấu được sự lo lắng nhìn cô. Anh cảm thấy vô cùng xót xa khi thấy người phụ nữ đang run rẩy nhỏ bé trước mặt, cảm giác người này thật sự cần được che chở rất nhiều.
"Mọi người làm gì tập trung đông đủ vào phòng tôi như vậy?" – Giọng nói trầm trầm bất ngờ phát ra mang theo chút khó chịu khiến mọi người tập trung về phía cửa. Tống Hiểu Thần đứng đó nhíu mày nhìn Hiểu Thiên đang ân cần chăm sóc Sở Tâm Lam.
"Đại thiếu gia cậu về rồi!" – Lan tẩu hơi co người lại nói. Tuy bà từ nhỏ đã ở Tống gia nhìn anh lớn lên nhưng chung quy vẫn có một chút sợ sệt mỗi khi cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ người Tống Hiểu Thần.
"Anh về rồi, tôi đi ra ngoài đây, cố bình tâm lại đi nhé!" – Thấy sắc mặt Tống Hiểu Thần khó coi, Tống Hiểu Thiên quay sang nói với Sở Tâm Lam, rồi nhanh chóng rút bàn tay đang đặt trên vai cô trở về, đứng lên nhanh chóng rời đi. Đi ngang qua mặt Tống Hiểu Thần Tống Hiểu Thiên muốn nói gì đó dừng lại nhưng rồi lại không nói gì rời đi. Lan tẩu cũng nhanh chóng dời bước theo cuối cùng trong gian phòng còn lại Sở Tâm Lam cùng anh.
Tống Hiểu Thần đi vào phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt một lượt xung quanh rồi đặt chú ý vào xếp ảnh trên giường sau đó dời sự chú ý lên gương mặt đang nhìn anh chăm chú của Sở Tâm Lam. Cô như con mèo nhỏ bị ướt mưa, sợ sệt run rẩy vô cùng đáng thương.
"Cô đã ổn định lại chưa?" – Vẫn giọng điệu nhàn nhạt, không thể hiện nhiều cảm xúc, trầm mặc nhìn Sở Tâm Lam.
"Ohm...!" – Không trả lời Tâm Lam chỉ gật đầu rồi phát ra âm thanh nhỏ trong cổ họng, đứng lên để tách trà lên bàn rồi nhìn Tống Hiểu Thần.
"Đem vứt hết đi! Chuyện này cô đừng quan tâm tôi sẽ giải quyết nó!" – Tống Hiểu Thần vứt những bức ảnh vào sọt rác, cởi áo vest caravat vứt lên lưng ghế sofa rồi mệt mỏi ngồi xuống.
Sở Tâm Lam nhận ra tâm sắc không vui hiện rất rõ ràng của Tống Hiểu Thần nên không muốn dây dưa tự chuốc lấy phiền phức vào người. Sau khi đã bình tâm trở lại, cô nhón chân rón rén như kẻ trộm đi ra bên ngoài ban công nơi cô thường ngồi đọc sách cũng như vẽ vời. Cô thật tâm không biết được ai lại gửi cho Triệu Khả Như những bức ảnh như vậy, nhưng cô biết chắc chắn một điều đó chính là người đó thật sự rất câm ghét Triệu Khả Như.
"Cô nên hạn chế thân thiết với Tống Hiểu Thiên đi, dù gì cậu ta cũng là danh nghĩa em chồng của cô!" – Tống Hiểu Thần gằn giọng nói, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo mọi động tác của cô từ lúc vào phòng cho đến bây giờ.
<dr.meohoang>
"Ai gửi cho tôi vậy?" – Tâm Lam nhíu mày đặt quyển sách đang đọc dở, đi ra bên ngoài nhận phong bì.
"Tôi cũng không biết không có đề tên người gửi hay địa chỉ nữa!" – Lan Tẩu nhanh chóng đáp rồi cúi người chào, đóng cửa. Tâm Lam cầm phong bì trên tay lật trước lật sau xem, vỏn vẹn trên đó chỉ có tên người nhận là Triệu Khả Như ngoài ra không còn bất kì một cái tên nào khác.
"Asaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" – Tâm Lam mở phong bì ra xem, những bức ảnh từ từ lấy ra cô hốt hoảng hét lớn, toàn bộ sắp ảnh cứ thế rớt xuống đất. Đó là những bức ảnh chụp những con thú đã bị giết chết một cách tàn bạo, máu me be bét, tất cả những bức ảnh đều chứa những nội dung như vậy.
<Cốc cốc> - "Có chuyện gì vậy Khả Như? Có chuyện gì vậy?" – Tình cờ Tống Hiểu Thiên đi ngang qua nghe tiếng hét thất thanh của Tâm Lam nên vô cùng lo lắng liền gõ cửa hỏi, không nghe thấy tiếng người đáp lại anh nhanh chóng mở cửa bước vào bên trong. Lan tẩu cũng nghe tiếng hét nhanh chóng có mặt.
Tống Hiểu Thiên nhìn thấy Tâm Lam đứng bất động giữa phòng, theo ánh mắt của cô anh nhìn xuống xấp ảnh đang nằm trên mặt đất, nhanh chóng nhặt lên xem. Ánh mắt anh có chút khác lạ lo lắng nhìn Sở Tâm Lam.
"Ai gửi cho cô những tấm hình này!" – Xem từng tấm hình Hiểu Thiên nhíu mày, quay sang nhìn gương mặt xanh lét của Tâm Lam, cô sợ đến mức không mở được miệng nói chuyện – "Lan tẩu phiền dì lấy cho thiếu phu nhân một ly trà nóng!" – Lan tẩu nghe vậy liền rời đi và nhanh chóng quay trở lại với tách trà gừng khói nghi ngút bay.
"Tôi... Tôi không biết!" – Giọng nói Tâm Lam vô thức run rẩy, bàn tay cô cũng vô thức rung lên. Từ nhỏ Tâm Lam không sợ gì chỉ duy nhất sợ nhất chính là máu, một màu đỏ ám ảnh cô vô cùng. Chỉ nhìn những bức ảnh đó nhưng cô có thể nghe thấy được mùi tanh vô cùng của máu xộc thẳng lên mũi mình.
"Khả Như bình tĩnh ngồi xuống đây!" – Tống Hiểu Thiên đưa tay đỡ vai Tâm Lam kéo cô ngồi xuống ghế dài ở cuối giường, nhận ly trà gừng từ tay Lan tẩu đưa cho Tâm Lam.
"Cố gắng hít thở đều vào rồi uống ly trà nóng cho định thần lại! Cẩn thận coi chừng phỏng." – Tống Hiểu Thiên ôn nhu nói, ánh mắt ôn nhu không giấu được sự lo lắng nhìn cô. Anh cảm thấy vô cùng xót xa khi thấy người phụ nữ đang run rẩy nhỏ bé trước mặt, cảm giác người này thật sự cần được che chở rất nhiều.
"Mọi người làm gì tập trung đông đủ vào phòng tôi như vậy?" – Giọng nói trầm trầm bất ngờ phát ra mang theo chút khó chịu khiến mọi người tập trung về phía cửa. Tống Hiểu Thần đứng đó nhíu mày nhìn Hiểu Thiên đang ân cần chăm sóc Sở Tâm Lam.
"Đại thiếu gia cậu về rồi!" – Lan tẩu hơi co người lại nói. Tuy bà từ nhỏ đã ở Tống gia nhìn anh lớn lên nhưng chung quy vẫn có một chút sợ sệt mỗi khi cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ người Tống Hiểu Thần.
"Anh về rồi, tôi đi ra ngoài đây, cố bình tâm lại đi nhé!" – Thấy sắc mặt Tống Hiểu Thần khó coi, Tống Hiểu Thiên quay sang nói với Sở Tâm Lam, rồi nhanh chóng rút bàn tay đang đặt trên vai cô trở về, đứng lên nhanh chóng rời đi. Đi ngang qua mặt Tống Hiểu Thần Tống Hiểu Thiên muốn nói gì đó dừng lại nhưng rồi lại không nói gì rời đi. Lan tẩu cũng nhanh chóng dời bước theo cuối cùng trong gian phòng còn lại Sở Tâm Lam cùng anh.
Tống Hiểu Thần đi vào phòng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt một lượt xung quanh rồi đặt chú ý vào xếp ảnh trên giường sau đó dời sự chú ý lên gương mặt đang nhìn anh chăm chú của Sở Tâm Lam. Cô như con mèo nhỏ bị ướt mưa, sợ sệt run rẩy vô cùng đáng thương.
"Cô đã ổn định lại chưa?" – Vẫn giọng điệu nhàn nhạt, không thể hiện nhiều cảm xúc, trầm mặc nhìn Sở Tâm Lam.
"Ohm...!" – Không trả lời Tâm Lam chỉ gật đầu rồi phát ra âm thanh nhỏ trong cổ họng, đứng lên để tách trà lên bàn rồi nhìn Tống Hiểu Thần.
"Đem vứt hết đi! Chuyện này cô đừng quan tâm tôi sẽ giải quyết nó!" – Tống Hiểu Thần vứt những bức ảnh vào sọt rác, cởi áo vest caravat vứt lên lưng ghế sofa rồi mệt mỏi ngồi xuống.
Sở Tâm Lam nhận ra tâm sắc không vui hiện rất rõ ràng của Tống Hiểu Thần nên không muốn dây dưa tự chuốc lấy phiền phức vào người. Sau khi đã bình tâm trở lại, cô nhón chân rón rén như kẻ trộm đi ra bên ngoài ban công nơi cô thường ngồi đọc sách cũng như vẽ vời. Cô thật tâm không biết được ai lại gửi cho Triệu Khả Như những bức ảnh như vậy, nhưng cô biết chắc chắn một điều đó chính là người đó thật sự rất câm ghét Triệu Khả Như.
"Cô nên hạn chế thân thiết với Tống Hiểu Thiên đi, dù gì cậu ta cũng là danh nghĩa em chồng của cô!" – Tống Hiểu Thần gằn giọng nói, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo mọi động tác của cô từ lúc vào phòng cho đến bây giờ.
<dr.meohoang>
Danh sách chương