"Hôm nay tôi nghe nói cô đi gặp Cố Minh Ngạn!" – Vừa bước vào phòng Tống Hiểu Thần cởi áo vest bên ngoài để lên ghế sofa, giọng điệu có chút kì lạ nói.
"Đúng vậy cô ta nói với anh à?" – Sở Tâm Lam nhíu mày nhìn về hướng Tống Hiểu Thần đang đứng nói, trong lòng cô thẩm nghĩ, chắc cô nhân tình bé nhỏ kia về khóc lóc với anh một trận đúng không.
"Sao cô lại phải đi gặp cô ta?" – Hiểu Thần cởi caravat nhíu mày khó khăn nói, gương mặt vô cùng khó hiểu.
"Cô ta hẹn tôi, đương nhiên tôi phải đi gặp cô ta!" – Tâm Lam vẫn giữ nguyên vị trí, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn Hiểu Thần lạ lùng trước mắt.
"Cô trở nên ngoan ngoãn như vậy từ bao giờ, sao tôi nói cô không nghe nhưng toàn đi nghe người bên ngoài là như thế nào?" – Hiểu Thần khó chịu đi đến bên Tâm Lam, cô thấy vậy cũng đứng lên lấy thế có thể chống cự nếu như anh giở trò vũ phu.
"Tôi đâu phải con rối, nhân tình của anh muốn giở trò với tôi thì tôi phải hát cùng cô ấy chứ!" – Tâm Lam bực mình hét lên. Hiểu Thần đi gần đế trước mặt Tâm Lam bất ngờ anh lại loạn choạng theo phản xạ cô đưa tay và người mình ra đỡ anh, nhưng do cơ thể Hiểu Thần nặng trĩu sức lực nhỏ bé của Sở Tâm Lam không cách nào có thể chịu nổi, cuối cùng cả hai người cùng ngã nhào xuống giường. Hai người thật sự rất sát gần nhau, khoảng cách gương mặt của Tống Hiểu Thần chỉ cách cô tầm 2 cm là chạm đến được, Sở Tâm Lam mở to mắt nhìn thẳng đôi mắt của người đối diện, cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, tim cô bắt đầu đập liên hồi trong lòng ngực, đây là lần đầu tiên cô ở khoảng cách gần như vậy với một người đàn ông.
"Anh uống rượu à?" – Sở Tâm lam nhíu mày, quay mặt sang bên tránh né, hai tay đang cố dùng sức đẩy cơ thể nặng nề của Tống Hiểu Thần ra. Mùi xạ hương thoang thoảng pha lẫn với mùi rượu bao trùm lấy cô.
"Cô đừng đi gặp cô ta nữa, không đáng đâu!" – Giọng Tống Hiểu Thần lạc đi vì say rượu.
"Rồi không đi, không đi!" – Sở Tâm Lam gật gù chìu ý, cô biết người khi say đột nhiên trở nên ấu trĩ hơn nên nếu muốn thoát ra khỏi cái tình cảnh này thì tốt nhất nên chìu theo ý anh ta.
"Còn nữa, tôi không thích cô vui vẻ cười đùa với người con trai khác!" – Mắt nhìn chằm chằm gương mặt Tâm Lam, Hiểu Thần cười cười nói.
"Tôi có như vậy với người đàn ông nào đâu?" – Tâm Lam nhíu mày nhìn Tống Hiểu Thần.
"Tống Hiểu Thiên!" – Anh gục đầu xuống nói lý nhí bên tai của Tâm Lam – "Kể cả cậu ta cũng không được!"
Sở Tâm Lam không đáp, người vẫn còn chấn động với những gì anh ta nói, cơ thể Hiểu Thần hoàn toàn đè lên người Sở Tâm Lam, đầu anh gục trên vai cô, hơi thở anh đều đều Tâm Lam biết anh đã ngủ.
"Này này đừng ngủ vậy chứ, người tôi tê quá!" – Tâm Lam nói, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn im lặng bình yên ngủ ngon lành không có chút gì là khó chịu.
Cuối cùng Sở Tâm Lam đành dùng hết sức bình sinh mà đẩy Hiểu Thần sang bên, cuối cùng cơ thể cô cũng thoải mái. Nhanh chóng đứng lên Tâm Lam nhíu mày nhìn bộ dạng Tống Hiểu Thần say mềm nằm ngủ nửa người trên giường, nửa người dưới đất cô thở dài. Dù thế nào cũng nên cho người say rượu được ngủ thoải mái. Cô lại tiếp tục lôi kéo anh ta lên giường đàng hoàng. Bất ngờ Tống Hiểu Thần mở mắt dậy nhìn Sở Tâm Lam cô cũng đứng hình không dám động đậy gì thêm. Chưa đợi Tâm Lam kịp phản ứng Tống Hiểu Thần đã nắm bàn tay cô kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng anh rồi cứ thế gắt gao ôm chặt lấy cô. Một lần nữa mùi xạ hương pha lẫn mùi rượu lại quấn quýt xung quanh cô.
"Này buông tôi ra, anh đừng nghĩ say xỉn rồi muốn làm gì thì làm nhé!" – Tâm Lam ra sức vùng vẫy trong vòng tay Hiểu Thần nhưng chung quy vẫn là phí sức. Anh vẫn điềm đạm nhắm mắt gắt gao ôm chặt cô mà ngủ ngon lành.
"Xin lỗi, tôi làm cô dậy!" – Tống Hiểu Thần giật mình dậy, nhìn gương mặt điềm đạm đang say sưa ngủ trong vòng tay của mình đột nhiên động khiến Tâm Lam mở mắt ra nhìn.
Cả hai đều đang trong tư thế thân mật hết sức ám muội, Tâm Lam lướt lại bộ não mình nhớ lại chuyện hôm qua nhanh chóng ngồi bật dậy nhích ra xa Tống Hiểu Thần.
"Tôi đâu có ăn thịt cô cần gì né dữ vậy!!" – Tống Hiểu Thần nhíu mày khi nhìn thấy thái độ của Tâm Lam, anh chống tay ngồi thẳng dậy đột ngột khụy xuống, Tâm Lam mở to mắt phản xa nhích lại gần.
"Anh sao vậy?" – Giọng điệu có chút lo lắng Tâm Lam hỏi.
"Bị cái đầu nặng trịch của cô đè cả đêm... Tay tôi tê mất cả cảm giác!" – Tống Hiểu Thần dở khóc, dở cười nói.
"Đáng đời anh, say xỉn còn giở trò lưu manh!" – Lèm bèm trong miệng Tâm Lam đứng lên.
"Cô nói cái gì đó!" – Hiểu Thần nhíu mày hỏi.
"Tôi nói đi pha nước ấm cho anh tắm nhé!" – Tâm Lam cười nhếch môi đầy giả tạo nói với Hiểu Thần rồi nhanh chóng chuồn vào nhà tắm tránh ánh mắt đầy soi mói của anh.
<dr.meohoang>
"Đúng vậy cô ta nói với anh à?" – Sở Tâm Lam nhíu mày nhìn về hướng Tống Hiểu Thần đang đứng nói, trong lòng cô thẩm nghĩ, chắc cô nhân tình bé nhỏ kia về khóc lóc với anh một trận đúng không.
"Sao cô lại phải đi gặp cô ta?" – Hiểu Thần cởi caravat nhíu mày khó khăn nói, gương mặt vô cùng khó hiểu.
"Cô ta hẹn tôi, đương nhiên tôi phải đi gặp cô ta!" – Tâm Lam vẫn giữ nguyên vị trí, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn Hiểu Thần lạ lùng trước mắt.
"Cô trở nên ngoan ngoãn như vậy từ bao giờ, sao tôi nói cô không nghe nhưng toàn đi nghe người bên ngoài là như thế nào?" – Hiểu Thần khó chịu đi đến bên Tâm Lam, cô thấy vậy cũng đứng lên lấy thế có thể chống cự nếu như anh giở trò vũ phu.
"Tôi đâu phải con rối, nhân tình của anh muốn giở trò với tôi thì tôi phải hát cùng cô ấy chứ!" – Tâm Lam bực mình hét lên. Hiểu Thần đi gần đế trước mặt Tâm Lam bất ngờ anh lại loạn choạng theo phản xạ cô đưa tay và người mình ra đỡ anh, nhưng do cơ thể Hiểu Thần nặng trĩu sức lực nhỏ bé của Sở Tâm Lam không cách nào có thể chịu nổi, cuối cùng cả hai người cùng ngã nhào xuống giường. Hai người thật sự rất sát gần nhau, khoảng cách gương mặt của Tống Hiểu Thần chỉ cách cô tầm 2 cm là chạm đến được, Sở Tâm Lam mở to mắt nhìn thẳng đôi mắt của người đối diện, cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, tim cô bắt đầu đập liên hồi trong lòng ngực, đây là lần đầu tiên cô ở khoảng cách gần như vậy với một người đàn ông.
"Anh uống rượu à?" – Sở Tâm lam nhíu mày, quay mặt sang bên tránh né, hai tay đang cố dùng sức đẩy cơ thể nặng nề của Tống Hiểu Thần ra. Mùi xạ hương thoang thoảng pha lẫn với mùi rượu bao trùm lấy cô.
"Cô đừng đi gặp cô ta nữa, không đáng đâu!" – Giọng Tống Hiểu Thần lạc đi vì say rượu.
"Rồi không đi, không đi!" – Sở Tâm Lam gật gù chìu ý, cô biết người khi say đột nhiên trở nên ấu trĩ hơn nên nếu muốn thoát ra khỏi cái tình cảnh này thì tốt nhất nên chìu theo ý anh ta.
"Còn nữa, tôi không thích cô vui vẻ cười đùa với người con trai khác!" – Mắt nhìn chằm chằm gương mặt Tâm Lam, Hiểu Thần cười cười nói.
"Tôi có như vậy với người đàn ông nào đâu?" – Tâm Lam nhíu mày nhìn Tống Hiểu Thần.
"Tống Hiểu Thiên!" – Anh gục đầu xuống nói lý nhí bên tai của Tâm Lam – "Kể cả cậu ta cũng không được!"
Sở Tâm Lam không đáp, người vẫn còn chấn động với những gì anh ta nói, cơ thể Hiểu Thần hoàn toàn đè lên người Sở Tâm Lam, đầu anh gục trên vai cô, hơi thở anh đều đều Tâm Lam biết anh đã ngủ.
"Này này đừng ngủ vậy chứ, người tôi tê quá!" – Tâm Lam nói, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn im lặng bình yên ngủ ngon lành không có chút gì là khó chịu.
Cuối cùng Sở Tâm Lam đành dùng hết sức bình sinh mà đẩy Hiểu Thần sang bên, cuối cùng cơ thể cô cũng thoải mái. Nhanh chóng đứng lên Tâm Lam nhíu mày nhìn bộ dạng Tống Hiểu Thần say mềm nằm ngủ nửa người trên giường, nửa người dưới đất cô thở dài. Dù thế nào cũng nên cho người say rượu được ngủ thoải mái. Cô lại tiếp tục lôi kéo anh ta lên giường đàng hoàng. Bất ngờ Tống Hiểu Thần mở mắt dậy nhìn Sở Tâm Lam cô cũng đứng hình không dám động đậy gì thêm. Chưa đợi Tâm Lam kịp phản ứng Tống Hiểu Thần đã nắm bàn tay cô kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng anh rồi cứ thế gắt gao ôm chặt lấy cô. Một lần nữa mùi xạ hương pha lẫn mùi rượu lại quấn quýt xung quanh cô.
"Này buông tôi ra, anh đừng nghĩ say xỉn rồi muốn làm gì thì làm nhé!" – Tâm Lam ra sức vùng vẫy trong vòng tay Hiểu Thần nhưng chung quy vẫn là phí sức. Anh vẫn điềm đạm nhắm mắt gắt gao ôm chặt cô mà ngủ ngon lành.
"Xin lỗi, tôi làm cô dậy!" – Tống Hiểu Thần giật mình dậy, nhìn gương mặt điềm đạm đang say sưa ngủ trong vòng tay của mình đột nhiên động khiến Tâm Lam mở mắt ra nhìn.
Cả hai đều đang trong tư thế thân mật hết sức ám muội, Tâm Lam lướt lại bộ não mình nhớ lại chuyện hôm qua nhanh chóng ngồi bật dậy nhích ra xa Tống Hiểu Thần.
"Tôi đâu có ăn thịt cô cần gì né dữ vậy!!" – Tống Hiểu Thần nhíu mày khi nhìn thấy thái độ của Tâm Lam, anh chống tay ngồi thẳng dậy đột ngột khụy xuống, Tâm Lam mở to mắt phản xa nhích lại gần.
"Anh sao vậy?" – Giọng điệu có chút lo lắng Tâm Lam hỏi.
"Bị cái đầu nặng trịch của cô đè cả đêm... Tay tôi tê mất cả cảm giác!" – Tống Hiểu Thần dở khóc, dở cười nói.
"Đáng đời anh, say xỉn còn giở trò lưu manh!" – Lèm bèm trong miệng Tâm Lam đứng lên.
"Cô nói cái gì đó!" – Hiểu Thần nhíu mày hỏi.
"Tôi nói đi pha nước ấm cho anh tắm nhé!" – Tâm Lam cười nhếch môi đầy giả tạo nói với Hiểu Thần rồi nhanh chóng chuồn vào nhà tắm tránh ánh mắt đầy soi mói của anh.
<dr.meohoang>
Danh sách chương