"Tiểu Triệu, vẫn là về vấn đề thời kỳ thích ứng sau khi đánh dấu hoàn toàn.

Omega nhà tôi ngày càng không thoải mái." Hắn đưa tay sờ sờ trán Lâm Nhĩ Gia, "Hiện giờ đang phát sốt, rất nóng, tôi nên xử lý như thế nào?"
"Thiệu tổng, ngài phải hảo hảo trấn an cậu ấy, ngài kể rõ tôi nghe......!Vậy cái kia, ngài tiện nói tôi biết một chút trước kia ngài làm sao trấn an được cậu ấy?
"Bọn tôi ôm, còn hôn môi." Thiệu Giang Tự chi tiết trả lời, "Hôn rất lâu."
"......" Triệu Hỉ Sâm ở đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, "Thiệu tổng, ngài có thật sự hiểu kết hôn là như thế nào không? Trấn an Omega cũng không phải là việc nhỏ, không phải là nói chuyện yêu đương, ngài phải cùng y thân mật hơn chút nữa.

Ngài có hiểu ý tôi không? Chính là gần gũi, à không, thu nhỏ khoảng cách tiếp xúc một chút!"
"Tôi hiểu rồi." Thiệu Giang Tự ngữ khí thản nhiên đánh gảy lời nói của trợ lý đang lải nhải khuyên bảo.
Triệu Hỉ Sâm một chút cũng không nguyện ý đi ngủ, thậm chí không dám tin tưởng tâm tình khó giải thích của ông chủ nhà mình: "Ngài......!thật, sự, đã, hiểu, rồi?"
"Bớt nói nhảm." Thiệu Giang Tự không kiên nhẫn đối phó với trợ lý đang lo lắng chu toàn cho hắn, cắt đứt điện thoại.
Lâm Nhĩ Gia đã từ từ mất đi ý thức, trong não một mảnh hỗn độn trống rỗng, thẳng đến khi có đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cơ thể nóng hầm hập của y, nhẹ nhàng cởi ra áo ngủ của y, đem y giống như quả hạch từ từ lột ra hết.

Y miễn cưỡng mở to mắt, nhờ ánh sáng của đèn ngủ quả cam y trông được sắc mặt nghiêm túc đang trầm tư suy nghĩ của Thiệu Giang Tự.
"Biểu cảm một lời khó nói hết của anh, làm tôi cảm thấy mình có vẻ là đã mắc bệnh nan y......"
Bầu không khí có điểm xấu hổ cùng tế nhị, Lâm Nhĩ Gia mất chút khí lực nói ra một câu trêu ghẹo, nói xong lại nghênh đón Thiệu Giang Tự cúi đầu dịu dàng ôn nhu hôn một trận, đối phương ngậm lấy môi trên môi dưới của y hôn một lượt.
"Nói hôn liền hôn à......" khuôn mặt Lâm Nhĩ Gia sau khi bị hôn được một lúc đã đỏ lên không ít, khẽ thở hổn hển, ánh mắt sáng trong nhìn Thiệu Giang Tự, " Lột đồ tôi làm gì, tôi còn muốn mặt."
Thiệu Giang Tự bắt được cổ tay y, ở trong ánh sáng lờ mờ nhào đến đè lên người y, "Tình trạng của cậu không có chuyển biến tốt, chúng ta phải thân mật hơn mới được.

Không cần sợ hãi, tôi là alpha của câu."
Tôi là Alpha của cậu.

Những lời này nghe được thực làm cho người ta an tâm, cũng làm cho người ta thất thủ.

Lâm Nhĩ Gia không kịp khước từ, ngay khi mùi tin tức tố gỗ nhai bách mạnh mẽ xuất hiện không nói nên lời, chỉ muốn gần gũi, chỉ muốn phục tùng, chỉ muốn làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Ánh sáng của đèn ngủ quả cam nhỏ lờ mờ rọi vào người họ, mùi vị tin tức tố quả cam cũng mềm mại phục tùng mùi hương của gỗ nhai bách, quây quần một chỗ.
Thiệu Giang Tự một lần lại một lần hôn môi y, thở phì phò, kiềm nén, thấp giọng gọi y "Gia Gia".

Y nhẹ nhàng đáp lời, thoải mái rên rĩ, khô nóng cuối cùng cũng được giải trừ, nhiệt độ cơ thể sau một trận dày vò rốt cuộc đã ổn định trở lại.
Sáng sớm hôn sau, Lâm Nhĩ Gia thần thanh khí sảng tỉnh lại, phát hiện chính y được tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn thay luôn quần l0t và đồ ngủ, so với lần trước đãi ngộ tốt lên không ít.

Ga trải giường dưới thân và chăn trên người đều đuợc đổi cái mới, thật mềm mại.
Nhưng chuyện xảy ra tối qua thực sự quá chân thật, làm y mặt đỏ tim đập, chỉ nhớ y bị người kia lăn qua lăn lại hét đến chói tai.
Thiệu Giang Tự nghe thấy động tĩnh cả người tiến vào, thấy y tỉnh, vừa thắt cà vạt vừa đi tới, "Ngủ có ngon không?"

Giây tiếp theo, hắn liền thấy omega nhà mình nghiêng người ngồi chồm hỗm ở tại trên giường, giây sau, cung kính lạy hắn một cái.
Thiệu Giang Tự: "......"
"Tối hôm qua làm khó anh rồi!" Lâm Nhĩ Gia dập đầu nằm bò trên giường, " Đại ân đại đức của anh tôi suốt đời không quên! Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ!"
Thiệu Giang Tự mặt không chút thay đổi nhìn y.

Tối hôm qua tin tức tố hương cam ấm áp dịu dàng mềm mại ngoan ngoan phục tùng của tiểu Omega giống như trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.
"Đứng lên rửa mặt." Hắn vài bước tiên lên trước, sờ soạn một phen cái ót mềm mịn dễ thương của Lâm Nhĩ Gia, "Tôi đợi cậu cùng ăn sáng."
"OK" Lâm Nhĩ Gia trở mình đứng dậy, dùng dùng ngữ khí nhẹ nhàng cố gắng che đi nội tâm đang xấu hổ.
Không biết có phải hay không tối hôm qua cùng Thiệu Giang Tự làm thật sự hiệu quả, Lâm Nhĩ Gia nhìn chính mình trong gương, cảm thấy mặt mày rạng rỡ, sinh lực gấp trăm lần, thân thể tố chất vô cùng khoẻ, tình trạng này bảo y ngồi trên tên lửa đi lên vũ trụ cũng không có vấn đề gì.
Tâm tình cũng không tệ, vừa đánh răng vừa hát, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy được bên ngoài âm thanh của Thiệu Giang Tự cùng người khác nói chuyện điện thoại, nghe qua rất nghiêm túc, thậm chí có chút phẫn nộ.
Y lập tức nhỏ tiếng, trong lòng có điểm tò mò, tựa như cún nhỏ nắm sấp trên cửa lẳng lặng nghe, đứt quãng nghe được Thiệu Giang Tự nói chuyện, âm thanh đanh thép nói ——
"Đúng, tôi kết hôn rồi......!Đúng vậy, cùng Lâm Nhĩ Gia kết hôn."
"Đây là quyết định của tôi, cậu không có quyền can thiệp hôn nhân của tôi."
"Đúng, là tôi muốn đánh dấu cậu ấy!"
"Không gặp.


Tôi có gia đình rồi."
Đợi cho Thiệu Giang Tự kết thúc điện thoại, Lâm Nhĩ Gia mới từng bước bước ra ngoài, chỉ thấy alpha của y tây trang giày da chính khí đứng ngoài cửa, dựa vào tường chờ y cùng đi ăn điểm tâm.
Y nghĩ thầm,rằng, người này vừa là vì cùng y kết hôn lại cùng ai xảy ra tranh chấp? Mặc kệ là ai, ai thấy người đó có phần, y đã nghe được rồi, bây giờ chỉ muốn biểu hiện một chút.
Vì thế y lại thong thả bước đến hai bước, hít sâu một hơi, ngăn chận nội tâm ngượng ngùng, nhẹ nhàng chui vào trong lồng ngự.c Thiệu Giang Tự ôm lấy hắn, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, "Tôi nghe hết rồi, tôi chỉ muốn nói tôi không giận đâu."
Sau một lúc lâu, Thiệu Giang Tự nâng tay ôm lấy y, lực đạo vẫn là rất chặt.

Hắn hít một hơi mùi tin tức tức tố quả cam trong veo của Lâm Nhĩ Gia đang ở trong ng.ực hắn, cảm xúc rốt cục cũng bình ổn, "Ừm."
Bầu không khí ôn nhu ngọt ngào là đây chứ đâu, sự thân mật giữa hai người vừa lăn lộn trên giường vào tối qua vẫn còn chưa phai, bốn mắt nhìn nhau, từ từ tiến lại gần, hợp ý mà hôn nhau.
Cảm xúc cháy bỏng giữa y và hắn, Lâm Nhĩ Gia suy nghĩ một chút liền cười nhạo chính mình, xa cách bao nhiêu năm vẫn quay đầu trở lại—— y cùng Thiệu Giang Tự hiện tại thoạt nhìn thật đúng là một đôi ân ái.
Haiz, sống chung rồi, có thể đi được bao xa đây?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện