Bà thím nói sẽ đi, nhưng lại lề mà lề mề.
“Quý nương tử, ngươi đừng có trách ta không cảnh cáo ngươi, phần lớn trứng gà trong thôn chúng ta đều là cho Mạnh Tiểu Nghệ, nhân cách nàng ta không ổn, nhưng ít ra làm việc cũng nhanh nhạy.”
“Hơn nữa nàng ta muốn trứng gà vì muốn bồi bổ cho cha mẹ chồng ốm yếu, ngươi cướp trứng gà của nàng ta, nàng ta nhất định ghi thù ngươi.”
“Ngươi về sau, cẩn thận với Mạnh Tiểu Nghệ một chút.”
Nhưng mà Mạnh Tiểu Nghĩa ngày nào cũng lấy trứng, nhưng nàng ta chỉ lấy một nửa, nếu như có hai quả thì sẽ lấy một quả, nếu như có ba quả thì sẽ lấy một quả rưỡi.
Để lưu lại chút hi vọng cho những người khác trong thôn, không giống với Quý Thiên Nhu, không biết nặng nhẹ một chút nào, lấy hết cả đi rồi.
Quý Thiên Nhu nheo mắt.
Thì ra là vậy, vậy thì có thể giải thích rõ ràng tại sao một đứa trẻ đáng yêu như Lăng Chi Dao lại vẫn tôn trọng và yêu thương một người xấu tính như Mạnh Tiểu Nghệ rồi.
Nghĩ đến Mạnh Tiểu Nghệ luôn đưa những quả trứng vất vả kiếm được cho cha mẹ chồng nàng ta ăn, cũng không chấp nhận được Lăng Chi Dao không tôn trọng nàng ta.
Nhưng mà những thứ này đều cần thiết, chủ yếu là nàng và hai đứa nhỏ hiện tại cuối cùng cũng có thể ăn ngon một bữa rồi.
Sự khác biệt to lớn giữa ngày tận thế và nạn đói đó chính là.
Ngày tận thế không có người, thế giới đã chết tĩnh mịch.
Chuột xám cũng có công trong việc có trứng gà, Quý Thiên Nhu chia cho nó một miếng trứng rán to bằng đầu ngón tay.
Chuột xám kêu chít chít chít, cũng không biết đang nói cái gì.
Quý Thiên Nhu đợi một lúc, không đợi được phiên dịch của hệ thống.
Lúc này nàng mới nhớ ra trước kia mình đã quên mất cái gì.
Kể từ khi hệ thống cập nhật, nó trở nên sống động hẳn ra! “Khiếu nại.” Quý Thiên Nhu suy nghĩ.
Hệ thống vô cùng tức giận, bất bình lên tiếng: “Vô duyên vô cớ, ngươi không thể khiếu nại ta!”
Bộ dáng tức giận này, có chút đáng yêu.
Quý Thiên Nhu mỉm cười, “Không khiếu nại, không khiếu nại.”
Ở hang đá tự nhiên nghỉ ngơi đến khi trời tối, trưởng thôn ra lệnh tiếp tục xuất phát.
Đi được một đoạn đường, trưởng thôn đột nhiên dừng lại ở phía trước.
Quý Thiên Nhu đang trêu chọc tiểu hệ thống, thì phát hiện có thứ gì đó đang cắn ống quần mình.
Hóa ra là Chiến Hồn.
Chiến Hồn lôi kéo ống quần nàng, kéo nàng đến chỗ trưởng thôn.
Quý Thâm và Quý Nhụy hai bên trái phải vuốt đầu chó của Chiến Hồn, con chó vui vẻ đến nỗi cái đuôi của nó quay tít như chuồn chuồn tre.
“Quý nương tử, ngươi đừng có trách ta không cảnh cáo ngươi, phần lớn trứng gà trong thôn chúng ta đều là cho Mạnh Tiểu Nghệ, nhân cách nàng ta không ổn, nhưng ít ra làm việc cũng nhanh nhạy.”
“Hơn nữa nàng ta muốn trứng gà vì muốn bồi bổ cho cha mẹ chồng ốm yếu, ngươi cướp trứng gà của nàng ta, nàng ta nhất định ghi thù ngươi.”
“Ngươi về sau, cẩn thận với Mạnh Tiểu Nghệ một chút.”
Nhưng mà Mạnh Tiểu Nghĩa ngày nào cũng lấy trứng, nhưng nàng ta chỉ lấy một nửa, nếu như có hai quả thì sẽ lấy một quả, nếu như có ba quả thì sẽ lấy một quả rưỡi.
Để lưu lại chút hi vọng cho những người khác trong thôn, không giống với Quý Thiên Nhu, không biết nặng nhẹ một chút nào, lấy hết cả đi rồi.
Quý Thiên Nhu nheo mắt.
Thì ra là vậy, vậy thì có thể giải thích rõ ràng tại sao một đứa trẻ đáng yêu như Lăng Chi Dao lại vẫn tôn trọng và yêu thương một người xấu tính như Mạnh Tiểu Nghệ rồi.
Nghĩ đến Mạnh Tiểu Nghệ luôn đưa những quả trứng vất vả kiếm được cho cha mẹ chồng nàng ta ăn, cũng không chấp nhận được Lăng Chi Dao không tôn trọng nàng ta.
Nhưng mà những thứ này đều cần thiết, chủ yếu là nàng và hai đứa nhỏ hiện tại cuối cùng cũng có thể ăn ngon một bữa rồi.
Sự khác biệt to lớn giữa ngày tận thế và nạn đói đó chính là.
Ngày tận thế không có người, thế giới đã chết tĩnh mịch.
Chuột xám cũng có công trong việc có trứng gà, Quý Thiên Nhu chia cho nó một miếng trứng rán to bằng đầu ngón tay.
Chuột xám kêu chít chít chít, cũng không biết đang nói cái gì.
Quý Thiên Nhu đợi một lúc, không đợi được phiên dịch của hệ thống.
Lúc này nàng mới nhớ ra trước kia mình đã quên mất cái gì.
Kể từ khi hệ thống cập nhật, nó trở nên sống động hẳn ra! “Khiếu nại.” Quý Thiên Nhu suy nghĩ.
Hệ thống vô cùng tức giận, bất bình lên tiếng: “Vô duyên vô cớ, ngươi không thể khiếu nại ta!”
Bộ dáng tức giận này, có chút đáng yêu.
Quý Thiên Nhu mỉm cười, “Không khiếu nại, không khiếu nại.”
Ở hang đá tự nhiên nghỉ ngơi đến khi trời tối, trưởng thôn ra lệnh tiếp tục xuất phát.
Đi được một đoạn đường, trưởng thôn đột nhiên dừng lại ở phía trước.
Quý Thiên Nhu đang trêu chọc tiểu hệ thống, thì phát hiện có thứ gì đó đang cắn ống quần mình.
Hóa ra là Chiến Hồn.
Chiến Hồn lôi kéo ống quần nàng, kéo nàng đến chỗ trưởng thôn.
Quý Thâm và Quý Nhụy hai bên trái phải vuốt đầu chó của Chiến Hồn, con chó vui vẻ đến nỗi cái đuôi của nó quay tít như chuồn chuồn tre.
Danh sách chương