Đêm nay định trước là mất ngủ.
Đảng Lữ thị bị bắt gọn như gió cuốn mây tan, toàn bộ tống vào ngục chờ thẩm vấn.
Đám người Phương Khâm tuy có công cứu giá, hữu kinh vô hiểm tạm thời chưa bị liên lụy, kết quả này cũng một trời một vực với mưu tính, mặt xám mày tro.
Mà Nhạn vương trung tâm lốc xoáy của cả sự kiện lại vẫn không biết đang ở nơi nào, sinh tử chưa rõ.
Hôm sau là ngày mở đại triều hội, đành phải tạm thời hủy bỏ, Thái y viện như kiến bò trên chảo nóng hối hả ra vào hoàng cung, Cố Quân và Thẩm Dịch nán lại trong cung một đêm, rạng sáng hôm sau mới rời khỏi giữa sương sớm se lạnh buổi đầu thu.
Chóp mũi Cố Quân như vẫn quanh quẩn mùi thuốc trong thâm cung, mũi y đặc biệt thính, y cũng vui với việc thưởng thức đủ các mùi vị, hương son phấn ngọt mà không ngán trên người mỹ nhân, hương cỏ cây thơm ngát trong gió giữa hè, huân hương thảo dược tươi mát trên người thiếu niên tuấn tú… Chỉ độc không thích mùi thuốc thang.
Đặc biệt là mùi thuốc ngột ngạt trong phòng khi cửa sổ đóng kín, nặng nề mà xua không đi, như một vũng bùn, có thể kéo người ta vào.
Qua trận này, hai người sóng vai mà đi, đều lao tâm lao lực quá độ, chẳng ai lên tiếng, đi thẳng ra ngoài cung, Thẩm Dịch mới không yên tâm hỏi: “Mắt ngươi thế nào?”
Cố Quân lắc đầu.
Thẩm Dịch cũng không biết y lắc đầu nghĩa là “không sao” hay “chẳng ra làm sao”, nghĩ ngợi một chốc, cảm thấy nhà Cố Quân cũng chẳng có ai chăm sóc y, liền lệnh cho xa phu đi về hướng nhà mình.
Kinh thành vẫn chưa bỏ giới nghiêm, hai bên con đường đá không một bóng người, vén màn xe lên chỉ nghe thấy tiếng bánh xe “lộc cộc”, Thẩm Dịch mệt mỏi thở một hơi dài, đỡ ngọn đèn măng-sông hơi lắc lư trên đỉnh đầu. Ngọn đèn kia chiếu ra một dải lớn bóng mờ trên mặt Cố Quân, dưới đôi mắt y ẩn ẩn màu xanh, hai má hơi hóp vào, lên xe liền khoanh hai tay trước ngực dựa thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không hỏi Thẩm Dịch muốn lôi mình đi đâu.
Cho đến khi xe về tới nhà, Thẩm Dịch mới lay y dậy, chỉ có một lúc như vậy mà Cố Quân cũng ngủ được thật, tích tắc khi mở mắt hơi mơ hồ, xuống xe gió sớm thổi mới tỉnh táo lại, nheo mắt nhìn cổng lớn Thẩm phủ, nói: “Vừa rồi ồn ào, hình như nghe ai nói một câu, Thẩm lão gia tử bị bệnh rồi?”
Thẩm Dịch ho một tiếng, ở cửa cũng không tiện nói thật lắm, đành phải nháy mắt cười.
Cố Quân hiểu ý: “Thế ta hôm nay thăm bệnh tay không…”
Thẩm Dịch cười khổ nói: “Không sao, ngươi đưa con trai ông ấy đủ tay đủ chân quay về, đã là đại lễ rồi… Mày câm miệng cho tao!”
Câu sau là quát con chim môn thần quỷ thần khó lường trước cổng Thẩm gia.
Hôm nay con sáo môn thần tựa hồ tâm trạng khá tốt, vốn không định phát uy, đang thò cổ dòm lom lom Cố Quân, ai ngờ vừa vỗ cánh một cái đã bị mắng, tức khắc giận dữ rú lên đón khách: “Súc sinh! Tiểu súc sinh! Mặt mũi xui xẻo, hôm nay chết, ngày mai chôn!”
Thẩm Dịch: “…”
Con tổ tông nhà họ chỉ nhận Thẩm lão gia tử, thấy Thẩm lão gia tử liền “lão gia cung hỉ phát tài”, với sinh vật sống hai chân khác nhất loạt là thái độ “súc sinh tới đánh nhau”.
Cố Quân mặt không đổi sắc, xem ra không phải lần đầu bị mắng, ngón tay chụm lại, thành thạo búng một phát, một đạo kình phong liền đập trúng miệng nó. Con sáo này bị “bạt tai” của y đánh lộn nhào, lông chim rơi đầy dưới đất, lập tức sợ kẻ mạnh mà ỉu xìu, im lặng một lúc lâu, mới uất ức lí nhí: “Lang quân đại cát đại lợi, bảng vàng đề danh!”
Thẩm tướng quân thực sự sắp xấu hổ muốn độn thổ rồi.
Cố Quân nở nụ cười, quay người muốn đi vào viện, nào ngờ y mới quay lưng thì con chim kia lập tức lật mặt như lật sách, hung tợn nói: “Phi! Phi!”
Theo lý mà nói, một con người trên dưới trăm cân thật sự không nên chấp nhặt với loại súc sinh mỏ dẹp được hai lạng này, đáng tiếc An Định hầu không nói lý lẽ, nghe tiếng lập tức lui hai bước, giơ tay tháo cái lồng chim trên cửa, mở cửa lồng bắt con môn thần kia ra, bảo Thẩm Dịch: “Nói với lão gia tử nhà ngươi, ta đem con này đi, hôm khác đền ông ấy con mới.”
Thẩm Dịch đã sớm chịu đủ rồi, vội cảm động đến rơi nước mắt nói: “Được, không thành vấn đề. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
“Môn thần” sợ hết hồn, lông toàn thân xù hết lên, thét to: “Mưu sát chồng rồi – kéc!”
… Nó bị Cố Quân bóp cổ.
Tiếng thét đánh thức lão bộc trông cửa đang ngủ gật, lão bộc dụi mắt, vừa thấy Cố Quân đến liền vội dẫn đường đón khách, lại một phen gà bay chó sủa.
Vào nội viện, Thẩm Dịch liếc qua bốn phía, thấy xa gần không có ai, lúc này mới hạ giọng hỏi: “Nhạn vương điện hạ rốt cuộc đang ở đâu?”
Cố Quân chậm rãi lắc đầu.
Thẩm Dịch lấy làm kinh hãi: “Ngươi cũng không biết?”
“Đứt liên lạc từ lúc ở Dương Châu rồi,” Cố Quân một tay xách chim, một tay bóp trán, mau chóng làm ấn đường đỏ lên, trước tiên kể qua một lần về hành trình lúc đi cho Thẩm Dịch, lại nói, “Y tìm Tiểu Tào giả thành mình hư dĩ ủy xà với Dương Vinh Quế, tự mình ám độ Trần Thương, nghe thân vệ của ta ở lại bên cạnh y nói thì hình như là đến một bang phái giang hồ tìm lưu dân làm nhân chứng, trên đường chỉ viết một lá thư ngắn nói ‘mạnh khỏe chớ mong’, bảo chúng ta về kinh không cần quan tâm đến y, sau đó không liên lạc nữa. Dương Vinh Quế lấy danh nghĩa y tạo phản, ta thật sự cần trở về lo liệu giúp y một chút, để lại mấy người ở bên đó, cũng nhờ Chung tướng quân âm thầm phái người điều tra nghe ngóng, nhưng đến nay vẫn…”
Náo loạn bao lâu thì ra bên kia cũng còn đang lo lắng.
Thẩm Dịch nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đưa tay ấn vai Cố Quân: “Năng lực của Nhạn vương ngươi không biết sao? Ngươi xem y mặt cũng không lộ, trong lòng tự nắm được, là biết ngay chắc chắn không có việc gì. Hơn nữa y từ nhỏ đã theo Chung lão trời nam biển bắc lang bạt giang hồ, có cái gì mà chưa từng gặp? Không sao đâu.”
Ấn đường Cố Quân nhíu lại không có ý định giãn ra.
Thẩm Dịch đành phải nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng thế nào?”
Cố Quân thở dài: “Chưa bị thương, Thái y chỉ nói là nộ cực công tâm, phải tĩnh dưỡng – Nhưng nói thật, hai chữ ‘tĩnh dưỡng’ này ta nghe muốn chai cả tai rồi, hình như đám đại phu đối phó ai cũng dùng hai chữ này, nếu thật sự có thể dưỡng thì ai không dưỡng?”
Thẩm Dịch dè dặt hỏi: “Y khi đó gọi ngươi vào, không nói gì chứ?”
Cố Quân im lặng chốc lát: “Có nói, y hỏi ta là ‘Nếu mưa to như trút nước, sông lớn dâng cao, giao long có thể mọc sừng không’.”
Thẩm Dịch tức khắc nín thở – Giao long mọc sừng là tướng khi hóa rồng, lời này ám chỉ ai thì không cần nói cũng biết: “Ngươi…”
Cố Quân nói: “Giao long và rồng, trong truyền thuyết dân gian vốn là họ hàng gần, hô vân hoán vũ, tưới tắm đại địa, đều là một dạng. Nhưng dù là thần giao, nếu như để mọc sừng hóa rồng mà khiến sông lớn dâng cao, bỏ mặc hai bờ sông, thế chẳng phải là gây sóng gió sao? Chắc hẳn cũng là một con ác giao tội chồng chất, làm hại xóm làng thôi.”
Thẩm Dịch: “… Ngươi nói với Hoàng thượng như vậy?”
Cố Quân: “Ừ.”
Kỳ thực Lý Phong còn nói với y chuyện khác.
Lúc nam nhân vốn đang tráng niên dựa đầu giường, đột nhiên thoáng có vẻ như mặt trời sắp lặn, Lý Phong bất chợt nói: “Tiên đế trước lúc băng hà, đã nói gì với ngươi?”
Tiên đế nói rất nhiều, kỳ thực đến nay nhớ lại tất cả đều rành rành trước mắt Cố Quân, nghe Lý Phong hỏi, y cân nhắc qua, chọn một câu an toàn nhất, trả lời: “Tiên đế dặn thần, ‘Mọi sự chín quá hóa nẫu, phải tích phúc biết tiến thoái’.”
Lý Phong nghe thế ngẩn người, quay đầu nhìn về phía ánh ban mai vừa thức giấc, lặp lại mấy lần bốn chữ “chín quá hóa nẫu”, sau đó lan man nói: “… A Mân từng kể với trẫm chuyện hồi nhỏ y bị man nữ ngược đãi, hoàng thúc biết chứ?”
Dù là Cố Quân tập trung hết tinh thần, nhất thời cũng hơi mù mờ, không hiểu ý Lý Phong là gì.
Khi đó, ngoài cửa sổ vừa vặn có chú chim nhỏ vô ý giẫm gãy cành cây, sợ quá đập cánh bay vọt lên trời, Lý Phong bị động tĩnh ấy bừng tỉnh, thần sắc mù mịt và mệt mỏi trên mặt chợt tan đi, hắn quay đầu lại nhìn Cố Quân một cái, trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng rất nhiều lời, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, chỉ phất tay cho y đi.
Thẩm Dịch cảm khái: “Quân tâm khó dò, lòng người cũng khó dò.”
Cố Quân định thần lại: “Mệt.”
“Không phải sao,” Thẩm Dịch cực kỳ đồng cảm nói, “Vô pháp vô thiên, chó cùng rứt giậu, đục nước béo cò… Ta cảm thấy còn không bằng đánh giặc ở biên quan – kỳ thực lúc làm trường tý sư ở Linh Xu viện là nhẹ nhõm nhất. Tử Hi, nhiều lúc ta thấy kinh thành này y như động bàn tơ vậy, đâu đâu cũng là hiểm ác, hay là hai ta cứ dứt khoát bỏ gánh đi, tìm nơi mở cửa hàng nhỏ, kết hội buôn bán nhỏ, không chết đói được, cũng chẳng cần xem sắc mặt ai. Bán chút gì đó… ừm, cứ bán công cụ và dầu máy cho trường tý sư đi, ngươi nói được không?”
“Khùng à?” Cố Quân lườm y một cái, “Từ sáng đến tối làm mình bóng nhẫy, lại hầu hạ một đám khách bóng nhẫy hôi rình – ta không làm đâu. Muốn bán thì cũng bán son phấn, mỗi ngày đón vào tiễn đi mà ngắm mỹ nhân cũng tốt.”
Thẩm Dịch vừa nghe thế, lập tức lại giả đứng đắn, ngoài cười trong không cười châm chọc: “Ngươi ôm chí hướng lớn như vậy, Nhạn vương điện hạ biết chứ?”
Cố Quân cười theo, nhưng chỉ được một tẹo thì nhanh chóng cười không nổi nữa, ở trước mặt Thẩm Dịch không hề nhọc lòng che giấu mà để lộ vẻ lo lắng.
Trường Canh hiện giờ đang ở nơi nào? Cho dù y thật sự có thể hữu kinh vô hiểm trở về, bên phía Lý Phong lại nên ăn nói thế nào? Qua trận này, giữa hai huynh đệ còn có thể không hề khúc mắc sao?
Thẩm Dịch đứng bên ngoài nhìn vào, thấy đề tài vừa quay lại Nhạn vương thì Cố Quân ngay cả làm bộ cũng không thể, y chưa bao giờ thấy Cố Quân quan tâm ai nhiều đến thế, nhất thời hơi kinh hãi, có phần không dám tiếp tục.
Mấy năm gần đây tình đời kỳ thực quá hỗn loạn, dân gian có một số nơi cực kỳ thoáng, noi theo người Tây Dương bỏ hết kiêng dè giữa nam nữ, đồng thời, một số đại nho thế gia lại tử thủ thể thống cũ ngày càng gắt gao hơn, họ hô to lễ nhạc băng hoại, cấm đoán con cái môn đồ chặt hơn.
Song không biết là vì sao, Thẩm Dịch luôn cảm thấy thế đạo này hơi vô tình – Loại trước ba ngày yêu đương, hai ngày rạn nứt, bỏ mệnh của phụ mẫu ước hẹn mai mối, trên hôn nhân đại sự kỳ thực trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, dù người ta không quản, bản thân cũng so tính, đến cuối cùng vẫn là bịt mũi sống đại với kẻ môn đăng hộ đối.
Loại sau càng khỏi cần nói, đến tuổi hôn phối chẳng qua là đi một lưu trình theo cổ lễ, hai người không quen biết bị ép ở cùng, chẳng khác mấy với lai giống heo ngựa trâu dê.
Trăng tròn hoa thắm, mỹ mãn như ngọc, giống như đều cần mèo mù vớ chuột chết, thâm tình nhân gian chỉ có chút ít như vậy, kẻ điên lấy một tẹo, kẻ ngốc lấy một tẹo, còn lại ít ỏi chẳng đáng kể, làm sao đủ chia đây?
Như Nhạn vương và Cố Quân quả đúng là hiếm thấy.
Mặc dù cả hai đều không biểu lộ quá nhiều trước mặt người ngoài, nhưng Thẩm Dịch hiểu Cố Quân, nếu không phải dứt bỏ không xong, Cố Quân sẽ tuyệt đối không bước qua ranh giới cha con nuôi kia.
Thẩm Dịch vừa nghĩ vậy liền không nhịn được kinh hồn táng đảm, bệnh gà mái già lại tái phát, thế là nhỏ giọng hỏi: “Tử Hi, không phải ta miệng quạ đen, nhưng ngươi có từng nghĩ, vạn nhất giữa hai ngươi tương lai có vấn đề gì, ngươi định kết thúc thế nào?”
Cố Quân cả buổi không lên tiếng, nhưng lần này, y cuối cùng không trả lời lấy lệ, lúc sắp đi đến hậu viện, Cố Quân bỗng nói rất khẽ: “Từng nghĩ rồi, không biết.”
Thẩm Dịch nhất thời lại không thể nói gì.
Dẫu là thề non hẹn biển trời sập đất lún, vào tai y chắc cũng chẳng long trời lở đất bằng năm chữ này.
Vào hậu viện, chỉ thấy Thẩm lão gia tử nghe đồn ốm liệt giường đang sinh long hoạt hổ đánh quyền, chẳng mảy may có vẻ như sắp chết, Cố Quân tới chơi làm lão nhân gia khá vui, kéo y muốn giảng những điều tâm đắc trong việc dưỡng sinh, còn thịnh tình mời Cố soái đẩy tay với mình.
Thẩm Dịch sợ cha mình bị Cố đại tướng quân đẩy lên mái tường, hấp tấp vã mồ hôi lạnh ngăn cản lời mời này, đưa Cố Quân đi nghỉ ngơi.
Cố Quân ngủ một giấc đến chiều, còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị Thẩm Dịch xông vào dựng dậy: “Hoàng thượng triệu ngươi vào cung.”
Cố Quân vội vã chạy vào cung, trước tiên bị một thân vệ mình phái đến bên cạnh Trường Canh làm đau mắt, thân vệ kia nhìn là biết lặn lội đường xa, nhếch nhác vô cùng, người bị thương, còn có vết máu. Tim Cố Quân đột nhiên đập nhanh mấy nhịp, y khó khăn làm trơn môi, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, nhanh chóng hành lễ với Lý Phong.
“Hoàng thúc mau miễn lễ,” Lý Phong vẻ mặt tiều tụy gượng thân thể đau bệnh mà dậy, chuyển hướng sang thân binh kia, “Ngươi nói bên phía Nhạn vương tình hình thế nào?”
Thân vệ nọ cúi đầu, nói với Cố Quân: “Thuộc hạ phụng mệnh Đại soái, đi theo bảo vệ Nhạn vương điện hạ và Từ đại nhân ngầm tra xét tình hình bệnh dịch Giang Bắc. Gian tặc Dương Vinh Quế kia mưu đồ xấu xa, chúng thuộc hạ đi báo tin cho đại doanh Giang Bắc, một dạo mất liên lạc với Nhạn vương. Sau đó, Dương Vinh Quế kim thiền thoát xác lên phương Bắc, Đại soái không xác định Nhạn vương là bị ép hay tự có biện pháp thoát thân khác, liền một mặt dẫn người về kinh, một mặt để chúng thuộc hạ ở lại phủ Dương Châu thử tìm kiếm tung tích Nhạn vương…”
Những lời này là Cố Quân dặn dò từ trước – kỳ thực lúc Trường Canh đến Sa Hải bang, chúng thân vệ ở lại phủ Dương Châu.
Sau đó Cố Quân Bắc thượng trở về kinh thành, thật sự không yên lòng về Trường Canh, nên vẫn để họ lại Dương Châu, bảo họ tiếp tục tìm kiếm tung tích Trường Canh.
Cố Quân nhíu mày, trong lòng thình lình có dự cảm xấu.
“Người trong tay Dương Vinh Quế là giả,” Lý Phong xen vào, “Nói vậy ngươi đã có tung tích của A Mân rồi?”
Thân vệ kia lấy một phong thư từ trong lòng ra: “Mời Hoàng thượng xem.”
Trên phong thư là nét chữ của Trường Canh, so với sự nắn nót bình nhật thì chữ hơi ngoáy, còn dính ít máu.
Đầu ngón tay Cố Quân run nhẹ, y đột nhiên hiểu được năm đó khi thủ kinh thành, Trường Canh chạy tới băng bó vết thương cho y bị “sợ máu” là tâm tình thế nào.
Lý Phong nhận lấy, càng xem càng nhíu mày sâu hơn, qua một lúc lâu, hắn vậy mà thở dài, không lên tiếng, đưa phong thư cho Cố Quân.
Cố Quân dùng hết toàn lực mới khiến mình trông không có vẻ hoảng loạn gấp gáp.
Phần mở đầu lá thư coi như bình thường, cơ bản là nói nhảm – bịa một tràng mình cơ trí kim thiền thoát xác thế nào, đào thoát khỏi tay Dương Vinh Quế thế nào, sau đó thần xui quỷ khiến rơi vào tay Sa Hải bang, đồng thời phát hiện lưu dân Giang Bắc một phần bị Dương Vinh Quế bí mật giam giữ bức hại, một phần gia nhập phỉ bang, để tìm nhân chứng, Nhạn vương quyết định cùng Từ đại nhân lẻn vào phỉ bang điều tra việc này… Có lẽ con mọt sách Từ Lệnh kia đã bị Trường Canh lừa đến chỉ đông không đánh tây rồi.
Nội dung phần sau thì lại không bình thường-
Trường Canh vài nét bút ít ỏi, nói rõ đủ các việc y đã nghe đã thấy ở Sa Hải bang, Dương Vinh Quế vô pháp vô thiên đến mức khiến người nghe kinh sợ, song ngay khi y vừa thuyết phục được một đám phỉ nhân Sa Hải bang theo y vào kinh diện thánh, nội bộ Sa Hải bang đã xảy ra vấn đề.
Dù rằng tiếp nhận không ít lưu dân, nhưng phỉ bang dù sao cũng là phỉ bang, có ác ý trời sinh với quan phủ, một số hãn phỉ hoài nghi Nhạn vương vào Sa Hải bang là không có hảo ý, đến để chiêu an, năm lần bảy lượt tranh luận ngày càng kịch liệt, thậm chí trong bang nhiều phương thế lực có xung đột.
Trong phỉ bang cũng có rất nhiều cây gậy chọc cứt rất thích gây chia rẽ, bản địa dân oán vốn đã nhiều, nhanh chóng dẫn đến sự cố, khiến bạo dân phản loạn.
Trường Canh ở trong thư dặn đi dặn lại, bạo dân tuy nhìn như thanh thế lớn, nhưng hỏa cơ cương giáp có hạn, chưa chắc có thể chống cự được quân chính quy của đại doanh Giang Bắc, chỉ là như vậy thì tình thế tất nhiên sẽ mở rộng, dân oán tất nhiên cũng nhiều hơn, vũ lực áp chế là hạ hạ sách, bởi thế cố gắng không để đại doanh Giang Bắc tham gia, y nói mình sẽ chu toàn bên trong đây, cố hết sức lôi kéo lòng dân, bình ổn dân oán.
Cố Quân xem đến đây, thật sự đã muốn giết người – con mẹ nó không phải là làm ẩu sao?
Đây cũng có thể gọi là “mạnh khỏe”?!
Thân vệ kia mở miệng nói: “Đại soái, Vương gia có lệnh, thuộc hạ không dám không tuân theo, chỉ là tình hình ngày càng nghiêm trọng, Dương Vinh Quế đi rồi, quan binh thành phòng thủ hạ như rắn mất đầu, bị bạo dân gây sức ép đến toác đầu mẻ trán, có bạo dân có thân bằng hảo hữu chết trên tay Dương Vinh Quế, thù hận quan phủ địa phương, thủ đoạn tàn nhẫn, thường dùng cực hình tra tấn quan binh tù binh đến chết, e khó mà dẹp yên, Chung tướng quân lệnh chúng thuộc hạ cấp tốc báo lên triều đình, xin hoàng mệnh.”
Lý Phong hỏi: “Thế A Mân đang ở đâu?”
Thân vệ quỳ xuống: “… Hồi bẩm Hoàng thượng, Nhạn vương điện hạ… Nhạn vương điện hạ sau khi nhờ người chuyển phong thư này đi, thì không còn tin tức gì, lúc ấy lén truyền tin chính là một tăng nhân, ngôi miếu tăng nhân ấy ở ngày hôm sau liền bị đốt.”
Cố Quân suýt nữa không thở nổi.
Lý Phong cũng sững ra vì chuỗi biến cố bất ngờ liên tiếp này.
Đảng Lữ thị bị bắt gọn như gió cuốn mây tan, toàn bộ tống vào ngục chờ thẩm vấn.
Đám người Phương Khâm tuy có công cứu giá, hữu kinh vô hiểm tạm thời chưa bị liên lụy, kết quả này cũng một trời một vực với mưu tính, mặt xám mày tro.
Mà Nhạn vương trung tâm lốc xoáy của cả sự kiện lại vẫn không biết đang ở nơi nào, sinh tử chưa rõ.
Hôm sau là ngày mở đại triều hội, đành phải tạm thời hủy bỏ, Thái y viện như kiến bò trên chảo nóng hối hả ra vào hoàng cung, Cố Quân và Thẩm Dịch nán lại trong cung một đêm, rạng sáng hôm sau mới rời khỏi giữa sương sớm se lạnh buổi đầu thu.
Chóp mũi Cố Quân như vẫn quanh quẩn mùi thuốc trong thâm cung, mũi y đặc biệt thính, y cũng vui với việc thưởng thức đủ các mùi vị, hương son phấn ngọt mà không ngán trên người mỹ nhân, hương cỏ cây thơm ngát trong gió giữa hè, huân hương thảo dược tươi mát trên người thiếu niên tuấn tú… Chỉ độc không thích mùi thuốc thang.
Đặc biệt là mùi thuốc ngột ngạt trong phòng khi cửa sổ đóng kín, nặng nề mà xua không đi, như một vũng bùn, có thể kéo người ta vào.
Qua trận này, hai người sóng vai mà đi, đều lao tâm lao lực quá độ, chẳng ai lên tiếng, đi thẳng ra ngoài cung, Thẩm Dịch mới không yên tâm hỏi: “Mắt ngươi thế nào?”
Cố Quân lắc đầu.
Thẩm Dịch cũng không biết y lắc đầu nghĩa là “không sao” hay “chẳng ra làm sao”, nghĩ ngợi một chốc, cảm thấy nhà Cố Quân cũng chẳng có ai chăm sóc y, liền lệnh cho xa phu đi về hướng nhà mình.
Kinh thành vẫn chưa bỏ giới nghiêm, hai bên con đường đá không một bóng người, vén màn xe lên chỉ nghe thấy tiếng bánh xe “lộc cộc”, Thẩm Dịch mệt mỏi thở một hơi dài, đỡ ngọn đèn măng-sông hơi lắc lư trên đỉnh đầu. Ngọn đèn kia chiếu ra một dải lớn bóng mờ trên mặt Cố Quân, dưới đôi mắt y ẩn ẩn màu xanh, hai má hơi hóp vào, lên xe liền khoanh hai tay trước ngực dựa thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không hỏi Thẩm Dịch muốn lôi mình đi đâu.
Cho đến khi xe về tới nhà, Thẩm Dịch mới lay y dậy, chỉ có một lúc như vậy mà Cố Quân cũng ngủ được thật, tích tắc khi mở mắt hơi mơ hồ, xuống xe gió sớm thổi mới tỉnh táo lại, nheo mắt nhìn cổng lớn Thẩm phủ, nói: “Vừa rồi ồn ào, hình như nghe ai nói một câu, Thẩm lão gia tử bị bệnh rồi?”
Thẩm Dịch ho một tiếng, ở cửa cũng không tiện nói thật lắm, đành phải nháy mắt cười.
Cố Quân hiểu ý: “Thế ta hôm nay thăm bệnh tay không…”
Thẩm Dịch cười khổ nói: “Không sao, ngươi đưa con trai ông ấy đủ tay đủ chân quay về, đã là đại lễ rồi… Mày câm miệng cho tao!”
Câu sau là quát con chim môn thần quỷ thần khó lường trước cổng Thẩm gia.
Hôm nay con sáo môn thần tựa hồ tâm trạng khá tốt, vốn không định phát uy, đang thò cổ dòm lom lom Cố Quân, ai ngờ vừa vỗ cánh một cái đã bị mắng, tức khắc giận dữ rú lên đón khách: “Súc sinh! Tiểu súc sinh! Mặt mũi xui xẻo, hôm nay chết, ngày mai chôn!”
Thẩm Dịch: “…”
Con tổ tông nhà họ chỉ nhận Thẩm lão gia tử, thấy Thẩm lão gia tử liền “lão gia cung hỉ phát tài”, với sinh vật sống hai chân khác nhất loạt là thái độ “súc sinh tới đánh nhau”.
Cố Quân mặt không đổi sắc, xem ra không phải lần đầu bị mắng, ngón tay chụm lại, thành thạo búng một phát, một đạo kình phong liền đập trúng miệng nó. Con sáo này bị “bạt tai” của y đánh lộn nhào, lông chim rơi đầy dưới đất, lập tức sợ kẻ mạnh mà ỉu xìu, im lặng một lúc lâu, mới uất ức lí nhí: “Lang quân đại cát đại lợi, bảng vàng đề danh!”
Thẩm tướng quân thực sự sắp xấu hổ muốn độn thổ rồi.
Cố Quân nở nụ cười, quay người muốn đi vào viện, nào ngờ y mới quay lưng thì con chim kia lập tức lật mặt như lật sách, hung tợn nói: “Phi! Phi!”
Theo lý mà nói, một con người trên dưới trăm cân thật sự không nên chấp nhặt với loại súc sinh mỏ dẹp được hai lạng này, đáng tiếc An Định hầu không nói lý lẽ, nghe tiếng lập tức lui hai bước, giơ tay tháo cái lồng chim trên cửa, mở cửa lồng bắt con môn thần kia ra, bảo Thẩm Dịch: “Nói với lão gia tử nhà ngươi, ta đem con này đi, hôm khác đền ông ấy con mới.”
Thẩm Dịch đã sớm chịu đủ rồi, vội cảm động đến rơi nước mắt nói: “Được, không thành vấn đề. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
“Môn thần” sợ hết hồn, lông toàn thân xù hết lên, thét to: “Mưu sát chồng rồi – kéc!”
… Nó bị Cố Quân bóp cổ.
Tiếng thét đánh thức lão bộc trông cửa đang ngủ gật, lão bộc dụi mắt, vừa thấy Cố Quân đến liền vội dẫn đường đón khách, lại một phen gà bay chó sủa.
Vào nội viện, Thẩm Dịch liếc qua bốn phía, thấy xa gần không có ai, lúc này mới hạ giọng hỏi: “Nhạn vương điện hạ rốt cuộc đang ở đâu?”
Cố Quân chậm rãi lắc đầu.
Thẩm Dịch lấy làm kinh hãi: “Ngươi cũng không biết?”
“Đứt liên lạc từ lúc ở Dương Châu rồi,” Cố Quân một tay xách chim, một tay bóp trán, mau chóng làm ấn đường đỏ lên, trước tiên kể qua một lần về hành trình lúc đi cho Thẩm Dịch, lại nói, “Y tìm Tiểu Tào giả thành mình hư dĩ ủy xà với Dương Vinh Quế, tự mình ám độ Trần Thương, nghe thân vệ của ta ở lại bên cạnh y nói thì hình như là đến một bang phái giang hồ tìm lưu dân làm nhân chứng, trên đường chỉ viết một lá thư ngắn nói ‘mạnh khỏe chớ mong’, bảo chúng ta về kinh không cần quan tâm đến y, sau đó không liên lạc nữa. Dương Vinh Quế lấy danh nghĩa y tạo phản, ta thật sự cần trở về lo liệu giúp y một chút, để lại mấy người ở bên đó, cũng nhờ Chung tướng quân âm thầm phái người điều tra nghe ngóng, nhưng đến nay vẫn…”
Náo loạn bao lâu thì ra bên kia cũng còn đang lo lắng.
Thẩm Dịch nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đưa tay ấn vai Cố Quân: “Năng lực của Nhạn vương ngươi không biết sao? Ngươi xem y mặt cũng không lộ, trong lòng tự nắm được, là biết ngay chắc chắn không có việc gì. Hơn nữa y từ nhỏ đã theo Chung lão trời nam biển bắc lang bạt giang hồ, có cái gì mà chưa từng gặp? Không sao đâu.”
Ấn đường Cố Quân nhíu lại không có ý định giãn ra.
Thẩm Dịch đành phải nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng thế nào?”
Cố Quân thở dài: “Chưa bị thương, Thái y chỉ nói là nộ cực công tâm, phải tĩnh dưỡng – Nhưng nói thật, hai chữ ‘tĩnh dưỡng’ này ta nghe muốn chai cả tai rồi, hình như đám đại phu đối phó ai cũng dùng hai chữ này, nếu thật sự có thể dưỡng thì ai không dưỡng?”
Thẩm Dịch dè dặt hỏi: “Y khi đó gọi ngươi vào, không nói gì chứ?”
Cố Quân im lặng chốc lát: “Có nói, y hỏi ta là ‘Nếu mưa to như trút nước, sông lớn dâng cao, giao long có thể mọc sừng không’.”
Thẩm Dịch tức khắc nín thở – Giao long mọc sừng là tướng khi hóa rồng, lời này ám chỉ ai thì không cần nói cũng biết: “Ngươi…”
Cố Quân nói: “Giao long và rồng, trong truyền thuyết dân gian vốn là họ hàng gần, hô vân hoán vũ, tưới tắm đại địa, đều là một dạng. Nhưng dù là thần giao, nếu như để mọc sừng hóa rồng mà khiến sông lớn dâng cao, bỏ mặc hai bờ sông, thế chẳng phải là gây sóng gió sao? Chắc hẳn cũng là một con ác giao tội chồng chất, làm hại xóm làng thôi.”
Thẩm Dịch: “… Ngươi nói với Hoàng thượng như vậy?”
Cố Quân: “Ừ.”
Kỳ thực Lý Phong còn nói với y chuyện khác.
Lúc nam nhân vốn đang tráng niên dựa đầu giường, đột nhiên thoáng có vẻ như mặt trời sắp lặn, Lý Phong bất chợt nói: “Tiên đế trước lúc băng hà, đã nói gì với ngươi?”
Tiên đế nói rất nhiều, kỳ thực đến nay nhớ lại tất cả đều rành rành trước mắt Cố Quân, nghe Lý Phong hỏi, y cân nhắc qua, chọn một câu an toàn nhất, trả lời: “Tiên đế dặn thần, ‘Mọi sự chín quá hóa nẫu, phải tích phúc biết tiến thoái’.”
Lý Phong nghe thế ngẩn người, quay đầu nhìn về phía ánh ban mai vừa thức giấc, lặp lại mấy lần bốn chữ “chín quá hóa nẫu”, sau đó lan man nói: “… A Mân từng kể với trẫm chuyện hồi nhỏ y bị man nữ ngược đãi, hoàng thúc biết chứ?”
Dù là Cố Quân tập trung hết tinh thần, nhất thời cũng hơi mù mờ, không hiểu ý Lý Phong là gì.
Khi đó, ngoài cửa sổ vừa vặn có chú chim nhỏ vô ý giẫm gãy cành cây, sợ quá đập cánh bay vọt lên trời, Lý Phong bị động tĩnh ấy bừng tỉnh, thần sắc mù mịt và mệt mỏi trên mặt chợt tan đi, hắn quay đầu lại nhìn Cố Quân một cái, trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng rất nhiều lời, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, chỉ phất tay cho y đi.
Thẩm Dịch cảm khái: “Quân tâm khó dò, lòng người cũng khó dò.”
Cố Quân định thần lại: “Mệt.”
“Không phải sao,” Thẩm Dịch cực kỳ đồng cảm nói, “Vô pháp vô thiên, chó cùng rứt giậu, đục nước béo cò… Ta cảm thấy còn không bằng đánh giặc ở biên quan – kỳ thực lúc làm trường tý sư ở Linh Xu viện là nhẹ nhõm nhất. Tử Hi, nhiều lúc ta thấy kinh thành này y như động bàn tơ vậy, đâu đâu cũng là hiểm ác, hay là hai ta cứ dứt khoát bỏ gánh đi, tìm nơi mở cửa hàng nhỏ, kết hội buôn bán nhỏ, không chết đói được, cũng chẳng cần xem sắc mặt ai. Bán chút gì đó… ừm, cứ bán công cụ và dầu máy cho trường tý sư đi, ngươi nói được không?”
“Khùng à?” Cố Quân lườm y một cái, “Từ sáng đến tối làm mình bóng nhẫy, lại hầu hạ một đám khách bóng nhẫy hôi rình – ta không làm đâu. Muốn bán thì cũng bán son phấn, mỗi ngày đón vào tiễn đi mà ngắm mỹ nhân cũng tốt.”
Thẩm Dịch vừa nghe thế, lập tức lại giả đứng đắn, ngoài cười trong không cười châm chọc: “Ngươi ôm chí hướng lớn như vậy, Nhạn vương điện hạ biết chứ?”
Cố Quân cười theo, nhưng chỉ được một tẹo thì nhanh chóng cười không nổi nữa, ở trước mặt Thẩm Dịch không hề nhọc lòng che giấu mà để lộ vẻ lo lắng.
Trường Canh hiện giờ đang ở nơi nào? Cho dù y thật sự có thể hữu kinh vô hiểm trở về, bên phía Lý Phong lại nên ăn nói thế nào? Qua trận này, giữa hai huynh đệ còn có thể không hề khúc mắc sao?
Thẩm Dịch đứng bên ngoài nhìn vào, thấy đề tài vừa quay lại Nhạn vương thì Cố Quân ngay cả làm bộ cũng không thể, y chưa bao giờ thấy Cố Quân quan tâm ai nhiều đến thế, nhất thời hơi kinh hãi, có phần không dám tiếp tục.
Mấy năm gần đây tình đời kỳ thực quá hỗn loạn, dân gian có một số nơi cực kỳ thoáng, noi theo người Tây Dương bỏ hết kiêng dè giữa nam nữ, đồng thời, một số đại nho thế gia lại tử thủ thể thống cũ ngày càng gắt gao hơn, họ hô to lễ nhạc băng hoại, cấm đoán con cái môn đồ chặt hơn.
Song không biết là vì sao, Thẩm Dịch luôn cảm thấy thế đạo này hơi vô tình – Loại trước ba ngày yêu đương, hai ngày rạn nứt, bỏ mệnh của phụ mẫu ước hẹn mai mối, trên hôn nhân đại sự kỳ thực trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, dù người ta không quản, bản thân cũng so tính, đến cuối cùng vẫn là bịt mũi sống đại với kẻ môn đăng hộ đối.
Loại sau càng khỏi cần nói, đến tuổi hôn phối chẳng qua là đi một lưu trình theo cổ lễ, hai người không quen biết bị ép ở cùng, chẳng khác mấy với lai giống heo ngựa trâu dê.
Trăng tròn hoa thắm, mỹ mãn như ngọc, giống như đều cần mèo mù vớ chuột chết, thâm tình nhân gian chỉ có chút ít như vậy, kẻ điên lấy một tẹo, kẻ ngốc lấy một tẹo, còn lại ít ỏi chẳng đáng kể, làm sao đủ chia đây?
Như Nhạn vương và Cố Quân quả đúng là hiếm thấy.
Mặc dù cả hai đều không biểu lộ quá nhiều trước mặt người ngoài, nhưng Thẩm Dịch hiểu Cố Quân, nếu không phải dứt bỏ không xong, Cố Quân sẽ tuyệt đối không bước qua ranh giới cha con nuôi kia.
Thẩm Dịch vừa nghĩ vậy liền không nhịn được kinh hồn táng đảm, bệnh gà mái già lại tái phát, thế là nhỏ giọng hỏi: “Tử Hi, không phải ta miệng quạ đen, nhưng ngươi có từng nghĩ, vạn nhất giữa hai ngươi tương lai có vấn đề gì, ngươi định kết thúc thế nào?”
Cố Quân cả buổi không lên tiếng, nhưng lần này, y cuối cùng không trả lời lấy lệ, lúc sắp đi đến hậu viện, Cố Quân bỗng nói rất khẽ: “Từng nghĩ rồi, không biết.”
Thẩm Dịch nhất thời lại không thể nói gì.
Dẫu là thề non hẹn biển trời sập đất lún, vào tai y chắc cũng chẳng long trời lở đất bằng năm chữ này.
Vào hậu viện, chỉ thấy Thẩm lão gia tử nghe đồn ốm liệt giường đang sinh long hoạt hổ đánh quyền, chẳng mảy may có vẻ như sắp chết, Cố Quân tới chơi làm lão nhân gia khá vui, kéo y muốn giảng những điều tâm đắc trong việc dưỡng sinh, còn thịnh tình mời Cố soái đẩy tay với mình.
Thẩm Dịch sợ cha mình bị Cố đại tướng quân đẩy lên mái tường, hấp tấp vã mồ hôi lạnh ngăn cản lời mời này, đưa Cố Quân đi nghỉ ngơi.
Cố Quân ngủ một giấc đến chiều, còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị Thẩm Dịch xông vào dựng dậy: “Hoàng thượng triệu ngươi vào cung.”
Cố Quân vội vã chạy vào cung, trước tiên bị một thân vệ mình phái đến bên cạnh Trường Canh làm đau mắt, thân vệ kia nhìn là biết lặn lội đường xa, nhếch nhác vô cùng, người bị thương, còn có vết máu. Tim Cố Quân đột nhiên đập nhanh mấy nhịp, y khó khăn làm trơn môi, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, nhanh chóng hành lễ với Lý Phong.
“Hoàng thúc mau miễn lễ,” Lý Phong vẻ mặt tiều tụy gượng thân thể đau bệnh mà dậy, chuyển hướng sang thân binh kia, “Ngươi nói bên phía Nhạn vương tình hình thế nào?”
Thân vệ nọ cúi đầu, nói với Cố Quân: “Thuộc hạ phụng mệnh Đại soái, đi theo bảo vệ Nhạn vương điện hạ và Từ đại nhân ngầm tra xét tình hình bệnh dịch Giang Bắc. Gian tặc Dương Vinh Quế kia mưu đồ xấu xa, chúng thuộc hạ đi báo tin cho đại doanh Giang Bắc, một dạo mất liên lạc với Nhạn vương. Sau đó, Dương Vinh Quế kim thiền thoát xác lên phương Bắc, Đại soái không xác định Nhạn vương là bị ép hay tự có biện pháp thoát thân khác, liền một mặt dẫn người về kinh, một mặt để chúng thuộc hạ ở lại phủ Dương Châu thử tìm kiếm tung tích Nhạn vương…”
Những lời này là Cố Quân dặn dò từ trước – kỳ thực lúc Trường Canh đến Sa Hải bang, chúng thân vệ ở lại phủ Dương Châu.
Sau đó Cố Quân Bắc thượng trở về kinh thành, thật sự không yên lòng về Trường Canh, nên vẫn để họ lại Dương Châu, bảo họ tiếp tục tìm kiếm tung tích Trường Canh.
Cố Quân nhíu mày, trong lòng thình lình có dự cảm xấu.
“Người trong tay Dương Vinh Quế là giả,” Lý Phong xen vào, “Nói vậy ngươi đã có tung tích của A Mân rồi?”
Thân vệ kia lấy một phong thư từ trong lòng ra: “Mời Hoàng thượng xem.”
Trên phong thư là nét chữ của Trường Canh, so với sự nắn nót bình nhật thì chữ hơi ngoáy, còn dính ít máu.
Đầu ngón tay Cố Quân run nhẹ, y đột nhiên hiểu được năm đó khi thủ kinh thành, Trường Canh chạy tới băng bó vết thương cho y bị “sợ máu” là tâm tình thế nào.
Lý Phong nhận lấy, càng xem càng nhíu mày sâu hơn, qua một lúc lâu, hắn vậy mà thở dài, không lên tiếng, đưa phong thư cho Cố Quân.
Cố Quân dùng hết toàn lực mới khiến mình trông không có vẻ hoảng loạn gấp gáp.
Phần mở đầu lá thư coi như bình thường, cơ bản là nói nhảm – bịa một tràng mình cơ trí kim thiền thoát xác thế nào, đào thoát khỏi tay Dương Vinh Quế thế nào, sau đó thần xui quỷ khiến rơi vào tay Sa Hải bang, đồng thời phát hiện lưu dân Giang Bắc một phần bị Dương Vinh Quế bí mật giam giữ bức hại, một phần gia nhập phỉ bang, để tìm nhân chứng, Nhạn vương quyết định cùng Từ đại nhân lẻn vào phỉ bang điều tra việc này… Có lẽ con mọt sách Từ Lệnh kia đã bị Trường Canh lừa đến chỉ đông không đánh tây rồi.
Nội dung phần sau thì lại không bình thường-
Trường Canh vài nét bút ít ỏi, nói rõ đủ các việc y đã nghe đã thấy ở Sa Hải bang, Dương Vinh Quế vô pháp vô thiên đến mức khiến người nghe kinh sợ, song ngay khi y vừa thuyết phục được một đám phỉ nhân Sa Hải bang theo y vào kinh diện thánh, nội bộ Sa Hải bang đã xảy ra vấn đề.
Dù rằng tiếp nhận không ít lưu dân, nhưng phỉ bang dù sao cũng là phỉ bang, có ác ý trời sinh với quan phủ, một số hãn phỉ hoài nghi Nhạn vương vào Sa Hải bang là không có hảo ý, đến để chiêu an, năm lần bảy lượt tranh luận ngày càng kịch liệt, thậm chí trong bang nhiều phương thế lực có xung đột.
Trong phỉ bang cũng có rất nhiều cây gậy chọc cứt rất thích gây chia rẽ, bản địa dân oán vốn đã nhiều, nhanh chóng dẫn đến sự cố, khiến bạo dân phản loạn.
Trường Canh ở trong thư dặn đi dặn lại, bạo dân tuy nhìn như thanh thế lớn, nhưng hỏa cơ cương giáp có hạn, chưa chắc có thể chống cự được quân chính quy của đại doanh Giang Bắc, chỉ là như vậy thì tình thế tất nhiên sẽ mở rộng, dân oán tất nhiên cũng nhiều hơn, vũ lực áp chế là hạ hạ sách, bởi thế cố gắng không để đại doanh Giang Bắc tham gia, y nói mình sẽ chu toàn bên trong đây, cố hết sức lôi kéo lòng dân, bình ổn dân oán.
Cố Quân xem đến đây, thật sự đã muốn giết người – con mẹ nó không phải là làm ẩu sao?
Đây cũng có thể gọi là “mạnh khỏe”?!
Thân vệ kia mở miệng nói: “Đại soái, Vương gia có lệnh, thuộc hạ không dám không tuân theo, chỉ là tình hình ngày càng nghiêm trọng, Dương Vinh Quế đi rồi, quan binh thành phòng thủ hạ như rắn mất đầu, bị bạo dân gây sức ép đến toác đầu mẻ trán, có bạo dân có thân bằng hảo hữu chết trên tay Dương Vinh Quế, thù hận quan phủ địa phương, thủ đoạn tàn nhẫn, thường dùng cực hình tra tấn quan binh tù binh đến chết, e khó mà dẹp yên, Chung tướng quân lệnh chúng thuộc hạ cấp tốc báo lên triều đình, xin hoàng mệnh.”
Lý Phong hỏi: “Thế A Mân đang ở đâu?”
Thân vệ quỳ xuống: “… Hồi bẩm Hoàng thượng, Nhạn vương điện hạ… Nhạn vương điện hạ sau khi nhờ người chuyển phong thư này đi, thì không còn tin tức gì, lúc ấy lén truyền tin chính là một tăng nhân, ngôi miếu tăng nhân ấy ở ngày hôm sau liền bị đốt.”
Cố Quân suýt nữa không thở nổi.
Lý Phong cũng sững ra vì chuỗi biến cố bất ngờ liên tiếp này.
Danh sách chương