Lan Trinh bực bội bước lên phòng. Vũ Quyền theo ngay sau cô, đóng cửa lại bước đến gần vợ nói:

– Ăn có tí thế đêm đói!

– Nhìn mặt nó ăn thế nào được nữa? – Thế đi ăn!

Mới động đũa mà đã phải dừng, Lan Trinh gật đầu. Thay chiếc váy hoa nhí nhẹ nhàng, tóc chải mượt, Lan Trinh theo Vũ Quyền bước xuống nhà. Hai người không đi xa, chỉ đi bộ ra quán phở ở góc phố ăn cho xong bữa.

– Giờ tính thế nào chứ tôi không ngồi cùng mâm với nó đâu!

Lan Trinh ngồi xuống ghế, bực bội nói với người đối diện. Vũ Quyền đanh mặt:

– Ăn hai mâm. Mình ăn lúc nào thì dọn lúc đấy.

– Ừm… Sao lại có con mất dạy điêu ngoa thế không biết!

– Chẳng nói được, chơi bời thế nào thì chơi bời nhưng lấy thì dứt khoát không được. Chỉ phản đối được thế thôi!

Lan Trinh thở dài. Con Vân dẫu gì cũng là người yêu Vũ Thành, ghét nó thì không nói chuyện, tránh không chạm mặt nó thôi vậy. Chính nó cũng muốn trực tiếp đối đầu với cô, hoàn toàn không xem cô ra gì.

– Nó nhìn ai kia như muốn lao vào ăn thịt ấy! Nãy còn đứng trên tầng thượng chẳng biết làm gì?

Lan Trinh bĩu nhẹ môi. Vũ Quyền nhún vai.

– Kệ nó. Làm gì đây được?

– Nhìn vừa trẻ vừa đẹp hơn đây mà, chẳng thích?

– Ghê bỏ xừ, thôi để cho đây ăn nốt bát phở đi.

Lan Trinh im im. Một hồi vợ chồng trẻ rời quán, cùng sánh vai tản bộ nhàn tản trên con dốc vắng. Gió hè thổi hiu hiu, cây cỏ hai bên đường rì rào. Bàn tay lớn thi thoảng vô tình chạm khẽ bàn tay nhỏ, nghĩ đến nắm tay chẳng hiểu sao lại ngượng ngùng nên rụt lại.

Nói gì thì nói Lan Trinh vẫn chướng mắt con Vân vô cùng. Cái mặt nhìn như đâm lê chẳng thoải mái chút nào, Lan Trinh bước chầm chậm, vừa đi vừa nghĩ.

– Kệ nó đi, nghĩ ngợi gì. Tránh xa nó ra. – Vũ Quyền nhẹ giọng.

– Không kệ được. Cứ như bom nổ chậm trong nhà. Anh nhớ tránh nó ra đấy!

– Ghen à?

Vũ Quyền cười cười quay sang vợ hỏi.

– Thèm vào ghen.

– Không ghen mà nhìn cái mặt như muốn đánh người. Yêu đây rồi chứ gì?

– Yêu đương cái gì. Vớ vẩn!

– Sao bảo chỉ yêu chồng thôi, ai hứa ấy nhỉ?

Lan Trinh xấu hổ nóng cả người. Tên này… nhớ dai thế không biết!

– Thì yêu. Vợ yêu chồng là đương nhiên rồi. Buộc phải yêu.

– Kiêu!

Vũ Quyền nhận định. Lan Trinh cắn răng vào môi nhìn chồng kiểu hết nói nổi. Thực ra cô cũng chẳng biết cô đã yêu Vũ Quyền chưa, chỉ biết… việc ở bên anh khiến cô dễ chịu, việc phải xa anh khiến cô không thích, còn việc ai kia nghĩ đến người khác thì… cô tức muốn điên lên được. Mới ở bên Vũ Quyền có mấy ngày mà cảm xúc đến nhanh khiến cô choáng ngợp, có lẽ vì… lửa gần rơm. Ai kia lại còn cứ thích trêu chọc cô suốt! Lan Trinh lắc đầu gạt đi, mới có mấy ngày, yêu đương cái gì chứ!

– Đêm nay sẽ yêu!

Vũ Quyền cúi xuống thì thầm vào tai vợ. Lan Trinh chính thức nóng đỏ mặt muốn xì khói. Dê xồm tưng tửng kia, cô có thể yêu người như thế sao? Đã là vợ thì phải yêu chồng, chỉ đơn giản là thế thôi!

Đường dốc thoải, xe cộ thi thoảng mới có. Lan Trinh đi phía trong sát cỏ, Vũ Quyền bước bên ngoài. Bước thêm một bước, Lan Trinh cảm thấy mình dẫm phải thứ gì là lạ, trơn trơn, chưa kịp định thần chân cô đã nhói lên, nhăn mặt kêu khẽ:

– Á!

Vũ Quyền đanh mặt vội kéo Lan Trinh vào lòng như phản xạ. Con vật thon dài đen sì như chiếc lốp xe đạp uốn lượn bò đi ngay lập tức. Rắn? Hai bên đường cây cỏ, rắn xuất hiện cũng là lẽ thường, chỉ trách số xui.

Vũ Quyền ngồi thụp xuống, ánh đèn đường mờ tỏ không nhìn rõ, anh vội mở đèn pin soi:

– Đừng cử động. Đau ở đâu?

– Hình như… bắp chân phải.

Vũ Quyền soi thấy vết cắn nhỏ, tức mình chửi thề một tiếng, lập tức lấy dây giầy buộc chặt lại phía trên vết cắn. Cảm thấy yên tâm anh mới căng thẳng nói:

– Lên lưng đây đi. Nhẹ nhàng thôi. Còn vài bước nữa về đến nhà đưa đi viện.

Tim Lan Trinh đập thình thình. Lần đầu tiên trong đời cô bị rắn cắn, chắc chắn là rắn độc nên nhìn mặt Vũ Quyền mới đáng sợ như vậy. Muốn khóc mà không khóc được, hình như chỗ cắn đang tê dần. Chẳng lẽ… cô sẽ chết sao? Cô không muốn… không muốn chút nào!

Lan Trinh dần lịm đi trên lưng Vũ Quyền. Anh cố gắng bước nhanh nhất có thể, cũng không dám vận động quá mạnh. Cảm nhận Lan Trinh lả đi trên lưng, mồ hôi Vũ Quyền chảy ra ướt áo. Tim anh đập bình bịch, nỗi sợ hãi ập đến khiến anh trắng bệch.

– Cô Trinh… cô ấy làm sao thế cậu Quyền?

Bác Thủy vừa thấy vợ chồng cậu Quyền cõng nhau lập tức chạy ra mở cổng.

– Trinh bị rắn độc cắn.

Vũ Quyền không kịp thở, chỉ đặt Lan Trinh nằm thẳng xuống nền gạch, chạy vội lên phòng lấy chìa khóa xe hơi. Lúc này Thúy Vân nghe tiếng động phòng đối diện, tò mò mở cửa, thấy vẻ mặt xám ngoét của Vũ Quyền liền hỏi:

– Anh Quyền… có chuyện gì thế, nhìn anh xanh lắm!

Vũ Quyền không trả lời, chạy một mạch xuống sân. Bác Thủy mở rộng cổng, cùng Vũ Quyền khiêng Lan Trinh lên xe. Chiếc xe phóng như điên, chỉ năm phút là đến bệnh viện gần nhất. Vũ Quyền lập tức gọi báo đường dây nóng. Vài phút sau có xe cáng chạy đến đưa Lan Trinh vào thẳng phòng cấp cứu. Vũ Quyền nắm chặt tay Lan Trinh đang tím tái nằm trên băng đẩy, mặt mũi anh đen kịt nhìn chăm chăm vào cô. Giây phút này anh sợ hãi mất cô hơn bao giờ hết!

– Anh tả con rắn cho chúng tôi biết được không, lúc đó anh có mặt không? – Vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi trong phòng cấp cứu hỏi Vũ Quyền.

– Vâng, nó màu đen, to cỡ cổ tay trẻ con. Cháu nhìn vết cắn thì biết rắn độc mà không rõ rắn gì.

– Anh xem ảnh này đúng không?

Vị bác sĩ đưa hình ảnh một con rắn trong điện thoại ra trước mặt Vũ Quyền.

– Đúng là nó. – Vũ Quyền căng thẳng xác nhận.

– Vậy là rắn hổ mang.

Rắn hổ mang… loài rắn độc bậc nhất! Vũ Quyền nghe xong, cơ thể như tê liệt, cảm giác ngừng thở. Lúc này… anh chỉ biết cầu xin vào số mệnh!

Vũ Quyền ngồi ngoài phòng cấp cứu, hai tay chắp vào nhau đặt lên trán, toàn thân run rẩy. Anh chưa bao giờ đối diện với nỗi sợ hãi nào lớn như vậy trong đời. Lan Trinh… cô vợ anh quyết cưới phần nhiều cho ba mẹ vui lòng, phần ít vì anh thích cô từ lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà lúc này… nếu có thể đánh đổi điều gì để cứu được cô anh cũng sẵn lòng.

– Người nhà bệnh nhân Hà Lan Trinh bị rắn cắn có đây không?

Vũ Quyền giật mình lập tức bật dậy bước đến, tim đập thình thình hỏi:

– Bác sĩ, vợ cháu sao rồi ạ?

Vũ Quyền run rẩy gần như sắp khóc, anh phải cố nén lại để giữ bình tĩnh. Vị bác sĩ cảm thông cho nỗi lo lắng của anh chồng trẻ trước mặt, đôi mắt ấm áp ông nhẹ giọng:

– Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, rất may chúng tôi có huyết thanh phù hợp, bệnh nhân cũng được đưa đến kịp thời, chỉ cần chậm mười mười lăm phút nữa là coi như không thể cứu.

Vũ Quyền lặng đi, nỗi lo lắng được giải tỏa như hất đi tảng đá, đôi mắt rơm rớm anh nắm lấy tay bác sĩ:

– Cháu cảm ơn bác sĩ…

Vị bác sĩ vỗ vai Vũ Quyền:

– Được rồi, anh cũng nhanh nhẹn đấy. Mấy ngày tới sẽ rất vất vả, bệnh nhân phải đặt máy thở, truyền thuốc.

Vũ Quyền bước theo xe đẩy từ phòng cấp cứu về phòng hồi sức. Nhìn Lan Trinh trắng bệch nằm bất động trên giường bệnh, Vũ Quyền xót xa như ai xé. Đúng là chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào! Thế kỷ hai mốt nhà cao cửa rộng xe hơi một bước mà cuối cùng vẫn bị rắn cắn suýt chết, nghĩ lại mà thấy điên. Anh thề sẽ phát quang hết cả khu vườn quanh nhà, nhất định không để một nơi nào có nguy cơ rắn nấp trong nhà nữa!

Lan Trinh lơ mơ mở mắt. Người ngồi gục bên giường cô… Vũ Quyền. Ba ngày điều trị tích cực thật quá dài. Sau khi rời phòng hồi sức, Lan Trinh lên cơn sốt, người nóng rẫy, mặt mũi đỏ bừng bừng. Vũ Quyền chườm khăn mát cho vợ, cứ một lúc lại chườm. Đến sáng ngày thứ năm từ lúc vào viện Lan Trinh hạ sốt anh mới chợp mắt được một chút.

Vũ Quyền muốn đăng ký phòng tự chọn cho Lan Trinh nhưng bệnh viện này nhỏ không phân biệt phòng, đành chung phòng với sáu bệnh nhân khác, mỗi người cấp cứu vì một tai nạn khác nhau, chủ yếu là tai nạn giao thông.

– Tỉnh rồi đấy à… làm đây lo gần chết!

Lan Trinh mệt mỏi vươn tay về Vũ Quyền, yếu đuối nắm lấy tay anh, lực nắm chẳng có, người nắm lại là Vũ Quyền. Bất giác anh đưa đôi tay trắng bệch của cô lên miệng hôn đầy trân trọng, cảm xúc trong lòng khiến anh nghẹn lại. Sinh mệnh này… may sao còn giữ được! Anh đã không biết làm sao nếu ông Trời mang cô đi!

Lan Trinh gượng cười mấp máy đôi môi khô trắng:

– Cảm… cảm ơn… chồng.

– Lần sau chỉ đi ô tô thôi, không đi bộ nữa.

Lan Trinh phì cười trước độ sợ hãi của Vũ Quyền đáp lại anh:

– Có mấy bước chân… đi bộ là đúng rồi… chẳng qua đen… đỏ quên đi!

Cô cười cười, để yên tay mình trong tay Vũ Quyền. Im lặng một hồi, từ giường bên có tiếng nói:

– Anh chồng điểm mười đấy nhé. Suốt mấy ngày lo cho vợ. Em gái sốt cao lắm có biết không?

Chị gái chăm chồng ở giường bên cười trêu. Lan Trinh không biết, cơn sốt cũng chỉ trong vô thức, thần thức cô lúc ấy ở nơi nào rồi. Nhìn đôi mắt thâm quầng của Vũ Quyền, lòng cô vừa áy náy lại vừa rộn lên niềm ấm áp.

– Mệt thì về ngủ đi, chốc lại vào.

Lan Trinh giục Vũ Quyền về nghỉ. Cô không biết mình đã nằm viện bao lâu nữa.

– Giờ mấy giờ rồi, anh còn phải đi làm…

– Xin nghỉ rồi. Đói không?

– Chẳng thấy gì.

– Không đói cũng phải ăn. Để đây đi mua cháo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện