Làn da mềm mại trên ngực đã có bàn tay thô ráp mà Nhạc Hoành quá quen thuộc đặt lên, hơi thở dốc dồn dập bên tai càng trở nên mê hoặc, Sài Chiêu đang định buông màn xuống thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân đang đến gần.
Nhạc Hoành đẩy phu quân ra, đỏ mặt nói: “Ban ngày ban mặt, không hay lắm đâu…”
“Vương gia, phò mã sai người chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng người trở về, vương gia và vương phi nghỉ ngơi một chút rồi qua đó ạ.” Ngô Tá ở bên ngoài, cất tiếng gọi.
“Biết rồi.” Sài Chiêu cố kìm nén cảm giác không được vui đang trào dâng trong lòng, nói: “Ngươi lui ra trước đi.”
Sài Chiêu thở dốc nặng nề, nhìn Nhạc Hoành xộc xệch quần áo dưới người mình, ngón tay nhẹ lướt qua cơ thể nõn nà như sứ của nàng, không kiềm chế được lại hôn lên.
Nhạc Hoành nghiêng đầu né tránh, ôm choàng lấy vai y, khuyên: “Cũng sắp đến giờ rồi, đừng để mọi người đợi lâu, ai nấy đang đợi chàng kia kìa.”
Sài Chiêu nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, nói: “Cũng đâu cần phải gấp thế chứ… Lý Trọng Nguyên trước giờ cứ thích bày vẽ mấy thứ hình thức này…”
“Thì cũng là tấm lòng của mọi người mà.” Nhạc Hoành cắn môi nhìn ánh mắt mơ màng của Sài Chiêu, bỗng nhiên ngước đầu hôn vội lên môi y. “Thân là vương gia mà không đợi nổi một bữa tiệc được sao?”
Phần thưởng bất ngờ này khiến Sài Chiêu cực kỳ thỏa mãn, lập tức nghe lời trở mình đứng dậy, sửa sang lại quần áo, nói: “vậy thì nghe lời A Hoành. Nhưng xong tiệc rượu rồi, nàng không được tìm cách trốn tránh nữa đấy.”
Nhạc Hoành kéo cổ áo lại, cài nút áo, bật cười khúc khích.
Đại sảnh
Lúc Sài Chiêu đến nơi, trong sảnh đã tề tựu gần đủ, đều là những tướng lĩnh quan trọng, thấy y đến bèn đồng loạt quỳ xuống nói: “Mạt tướng khấu kiến vương gia.”
Sài Chiêu thong thả bước tới ghế ngồi, đôi mắt xám ung dung nhìn lướt qua mọi người rồi nâng tay lên, nói: “Đứng lên đi.”
Chỉ vài từ ít ỏi nhưng mỗi người nghe xong đều cảm thấy có khí phách làm người ta kinh hãi. Sài Chiêu tuy vẫn là Sài thiếu chủ, Sài tướng quân như xưa nhưng lúc này, khí phách vương giả toát ra không cách nào che giấu được.
Sài Chiêu thấy mọi người vẫn đứng im không nhúc nhích thì cười bảo: “Đều đứng ngây ra đó làm gì? Phò mã chuẩn bị tiệc rượu, lẽ nào các ngươi định đứng uống à? Ngồi đi, ngồi xuống hết đi.”
Lý Trọng Nguyên tìm một chiếc ghế ở vị trí sau cùng, lặng lẽ ngồi xuống. Vân Tu không hề kiêng kị gì, kéo ghế ra ngồi bên phải Sài Chiêu. Ngô Hữu hừ nhẹ một tiếng, miệng lầm bầm: “Nhìn bộ dạng của Vân Tu kìa, tưởng mình là huynh đệ kết bái của vương gia thật sao?”
“Đệ bớt nói vài câu đi!” Ngô Tá bấm đệ đệ thật mạnh. “Hai người họ đã từng kết bái thật đấy!”
Nhạc Hoành vừa ngồi xuống ghế thì thấy Ân Sùng Húc đỡ Ân Sùng Quyết bước vào cửa, nàng vội vàng đứng dậy gọi: “Đại ca, huynh và nhị ca ngồi bên này đi.”
Mấy vị tướng lĩnh đã ngồi vào chỗ, thấy huynh đệ họ Ân vào đều đồng loạt đứng dậy, chắp tay cung kính nói: “Bái kiến hai vị tướng quân.”
Mặt Ân Sùng Húc hơi đỏ lên, khiêm tốn cúi đầu đáp lễ. Ân Sùng Quyết thì giương đôi mắt sáng nhìn lần lượt từng người, mang dáng vẻ đúng mực, không kiêu ngạo nhưng cũng không nhún nhường.
Vân Tu thấy Nhạc Hoành đích thân nhường chỗ cho huynh đệ họ Ân thì cũng vội vã đứng dậy sang một bên, theo Nhạc Hoành nhích về sau, nhượng vị trí vinh dự bên cạnh Sài Chiêu cho Ân Sùng Húc.
Mọi người thấy huynh đệ họ Ân ngồi hai bên trái phải Sài Chiêu thì đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
“Vết thương của Sùng Quyết còn chưa lành hẳn, nhất định phải cẩn thận.” Sài Chiêu đổ chén rượu mà Vân Tu vừa rót cho mình ra, sai người hầu: “Rót cho Ân tướng quân một ly trà nóng, còn rượu, bản vương thay hắn uống.”
Thấy Sài Chiêu chu đáo với đệ đệ mình như thế, Ân Sùng Húc càng luống cuống tay chân, dè dặt thăm dò thần sắc của đệ đệ mình. Ân Sùng Quyết thì lại vô cùng trấn định như không có chuyện gì, không hề có vẻ căng thẳng.
“Sao phò mã lại ngồi xa như thế?” Ân Sùng Quyết tìm Lý Trọng Nguyên, cố tình hỏi.
Lý Trọng Nguyên khẽ mỉm cười, nói: “Ghế trên đương nhiên phải nhường cho các đại công thần, Ân nhị thiếu đoạt Ung Thành lập được công lớn như thế, TRọng Nguyên… tự cảm thấy thẹn.”
“Chẳng qua là cược thử vận số mà thôi.” Ân Sùng Quyết ung dung trả lời: “Phò mã mới là người có bản lĩnh thật sự, người nên tự cảm thấy thẹn phải là Ân Sùng Quyết ta.”
Lý Trọng Nguyên cụp mắt cười, không nói gì nữa, chỉ bưng chén rượu lên kính Ân Sùng Quyết từ xa rồi ngửa đầu uống cạn. Ân Sùng Quyết lắc lắc ly trà trong tay, nhướng mày cười với hắn rồi đưa lên môi nhấp một hớp.
Vân Tu cũng chẳng để tâm chuyện bị huynh đệ họ Ân đoạt vị trí bên cạnh Sài Chiêu, cứ ăn uống hết sức vui vẻ, nhìn những người bên cạnh cứ chúc tới chúc lui, hắn thì tự rót rượu tự uống, giống như mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình vậy.
Nhạc Hoành lén đá Vân Tu một cái, nói khẽ: “Tên ngốc, sao không đi mời thiếu chủ nhà huynh uống một chén.”
Vân Tu chả thèm để tâm, nói: “Tôi và thiếu chủ muốn uống lúc nào chẳng được, làm gì phải nhào vô góp vui lúc này? Tôi không chức không tước, lại không tham vọng, không muốn hùa theo cái kiểu a dua này.” Nói xong lại uống sạch chén rượu trên tay, sau đó nhanh chóng rót đầy.
Thấy mọi người lần lượt kính rượu lấy lòng huynh đệ họ Ân, Ngô Hữu nhìn Lý Trọng Nguyên đang im lặng, nói: “Trọng Nguyên đại ca là đương kim phò mã, những người này đều mù cả rồi sao?”
Lý Trọng Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Ân Sùng Quyết, nói: “Nhân tình ấm lạnh là thế, ngươi ở Sài gia bao năm nay còn chưa quen với những chuyện này ư? Có gì mà phải phản ứng dữ thế.”
“Nhưng bây giờ khác trước chứ!” Ngô Hữu vội nói: “Vương gia đăng cơ thành hoàng đế, huynh là con rể của ngài, là đương kim phò mã!”
“Phò mã thì sao?” Lý Trọng Nguyên đè ly rượu trong tay, nói: “Chẳng qua là một cái danh hão, không đáng để người ta xu nịnh bợ đỡ. Phụ vương xưng đế, thiếu chủ phong vương, liên quan gì đến Lý Trọng Nguyên ta chứ?”
“Trọng Nguyên đại ca…” Ngô hữu nhất thời không biết nói gì, hậm hực cúi đầu.
Lý Trọng Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Chuyện đánh Lương còn phải dựa vào thiếu chủ, Ân Sùng Húc, Ân Sùng Quyết người nào cũng lập công lớn, đã là tâm phúc nhất bên cạnh thiếu chủ, sau này… chỉ e là càng được trọng dụng…”
“Vậy thì sao chứ?” Ngô Hữu nói với vẻ khinh thường. “Huynh đệ ta theo thiếu chủ bao năm rồi, huynh đệ họ mới được vài ngày. Lâu dài mới biết lòng người, để chúng tạm thời đắc ý đi.”
Hai người đang thì thầm trò chuyện thì Nhạc Hoành đã bưng chén trà, mỉm cười bước tới, nói: “Phò mã gia, A Hoành kính huynh. Ung Thành quyết chiến nhiều ngày, không thể không kể công của huynh.”
Lý Trọng Nguyên vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ bất an nói: “Vương phi… nói quá lời rồi, Trọng Nguyên không dám nhận.”
Nhạc Hoành khoan dung nói: “Dạo này A Hoành cũng đắc tội nhiều, mong huynh không để bụng, dù sao…” Nhạc Hoành nói nhỏ: “Bây giờ cũng an lành thắng lợi…”
Lý Trọng Nguyên là người thông minh, đương nhiên biết hàm ý trong lời của Nhạc Hoành, do dự rồi ấp a ấp úng nói: “Những ngày thiếu chủ không ở trong quân doanh, Trọng Nguyên nhiều lần mạo phạm cô, cô không nói với thiếu chủ sao?”
“Không.” Nhạc Hoành nháy mắt đầy tinh nghịch. “Mạo phạm gì chứ, chẳng qua là huynh lo lắng thiếu chủ, tấm lòng trung thành ấy sao lại bảo là mạo phạm? Ta sẽ không nói gì với Sài Chiêu, mấy người đại ca cũng rất hiểu lý lẽ… Phò mã gia cứ yên tâm.”
“Cảm ơn vương phi.” Lý Trọng Nguyên ngoài mặt cứng cỏi, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Kỳ vương phi Nhạc Hoành đích thân kính rượu Lý Trọng Nguyên, mấy vị tướng quân tinh mắt cũng không chịu thua kém, bưng rượu qua mới. Thấy phò mã đã thoát khỏi cảnh lúng túng, Nhạc Hoành mới yên tâm.
“Cô để ý đến hắn làm gì?” Vân Tu nhìn Lý Trọng Nguyên nói: “Thiếu phu nhân quên rồi ư? Trong thời gian thiếu chủ không có mặt, hắn và Ngô Hữu âm thầm gây chuyện với chúng ta thế nào? Chỉ tính nói năng lỗ mãng đã không dưới chục lần, suýt nữa là trói gô chúng ta lại xử theo quân pháp, rồi suýt nữa là đi tong tính mạng của nhị ca Ân Sùng Quyết nhà cô.”
“Thôi đừng nói nữa.” Nhạc Hoành trừng Vân Tu, nói: “Lẽ nào huynh còn nhỏ mọn hơn một nữ tử như ta sao?”
Vân Tu không dám nói nữa, lại cúi đầu nốc vài chén rượu.
Nhạc Hoành bỗng nhiên kề gần vào hắn, nói khẽ: “Sài Chiêu nói với ta, công chúa có chuyện nhờ chàng nói với huynh…”
“Công chúa nhắn với ta?” Vân Tu suýt nữa là nhảy dựng lên, thấy mình thất thố bèn vội vã bịt miệng, van nài Nhạc Hoành. “Mau nói, mau nói đi mà.”
Nhạc Hoành cười vài tiếng, nói: “Muội ấy nói… thiếu chủ nhà huynh đã phong vương, bảo huynh không được kiêu ngạo vểnh đuôi lên, chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.”
“Chỉ thế thôi à?” Vân Tu dỏng tai lên nghe, thấy Nhạc Hoành không nói nữa thì thất vọng hỏi: “Hết rồi à?”
Nhạc Hoành liếc hắn một cái: “Huynh còn muốn nghe gì nữa?”
Vân Tu khịt mũi, cười hì hì. “Tôi biết mà, công chúa vẫn rất coi trọng tôi, đúng không?”
“Đúng đúng!” Nhạc Hoành dở khóc dở cười nhìn chàng trai bộc trực vô tư này. “Chắc chắn là vậy.”
Vân Tu lập tức quên đi cảm giác mất hứng lúc nãy, thỏa mãn uống thêm vài chén, tặc lưỡi. “Sao rượu này càng uống càng ngon thế nhỉ…”
Đến gần giờ tý, tiệc rượi mới tàn. Sài Chiêu uống không ít nhưng sắc mặt vẫn bình thản không có vẻ gì là say. Ân Sùng Húc hình như đã không trụ được, Vân Tu vội vàng đỡ hắn vào nhà nghỉ ngơi.
Ân Sùng Quyết nhìn theo bóng đại ca mình, nói: “Bình thường đại ca rất ít khi uống rượu, để vương gia chê cười rồi.”
“Sùng Húc vui thay cho ngươi đấy.” Sài Chiêu nói: “Hắn có một đệ đệ xuất sắc như vậy, tối nay nên uống thêm vài chén.”
Ân Sùng Quyết gật đầu cười: “Đợi vết thương của Sùng Quyết lành hẳn, nhất định sẽ uống với ngài vài chén, không say không về.”
“Nhất định rồi!” Sài Chiêu nở nụ cười vừa phải, vỗ nhẹ vào vai Ân Sùng Quyết rồi xoay người đi.
Nhạc Hoành nhón chân nhìn theo bóng lưng loạng choạng của Vân Tu và Ân Sùng Húc, miệng thì thào. “Uống đến như thế, nếu bị Mục Dung biết thì đại ca thảm rồi…”
Nàng định nhìn thêm chút nữa thì tay đã bị Sài Chiêu nắm lấy: “Đi thôi, không quan tâm đến phu quân mình gì cả.”
Nhạc Hoành xoay người qua nói: “Ai chẳng biết Sài thiếu chủ ngàn chén không say, chút rượu này đánh gục chàng được sao/”
“Nhóc tinh ranh.” Sài Chiêu nắm cổ tay nàng đi vào trong nhà, mặt lộ vẻ vui mừng không tả xiết.
Nụ cười của Ân Sùng Quyết lập tức đọng lại trên môi, Ngô Hữu cách đó không xa nói với Lý Trọng Nguyên: “Huynh nhìn Ân Sùng Quyết kìa, cuối cùng cũng khó mà bình tĩnh được…”
Lý Trọng Nguyên quan sát sắc mặt thoáng có vẻ mất mát của Ân Sùng Quyết, quay người đi, lạnh lùng nói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, liên quan gì đến chúng ta.”
Tiệc tàn người tan, trong sân trở nên buồn tẻ, Ân Sùng Quyết nhặt bầu rượu dang dở lên nốc thật nhanh, cơ thể lạnh lẽo mới dần trở nên ấm áp. hắn cầm tay áo lau rượu bên môi, đôi mắt lóe sáng.
Đèn trong phòng đã thắp sáng từ lâu, nến đỏ đã đốt hết một nửa, Nhạc Hoành cầm cây kéo cắt đoạn tim đèn đã cháy rũ, thấy lửa lại cháy mạnh thì hài lòng nợ nụ cười vì kiệt tác của mình.
Sài Chiêu ngồi bên bàn, từ tốn châm cho mình một ly trà, đôi mắt nửa nhắm nửa mở phản chiếu ánh nến chập chờn, tràn đầy tình yêu. Y đặt ly trà xuống, nói với giọng khàn khàn: “A Hoành, đến đây nào.”
Nhạc Hoành đẩy phu quân ra, đỏ mặt nói: “Ban ngày ban mặt, không hay lắm đâu…”
“Vương gia, phò mã sai người chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng người trở về, vương gia và vương phi nghỉ ngơi một chút rồi qua đó ạ.” Ngô Tá ở bên ngoài, cất tiếng gọi.
“Biết rồi.” Sài Chiêu cố kìm nén cảm giác không được vui đang trào dâng trong lòng, nói: “Ngươi lui ra trước đi.”
Sài Chiêu thở dốc nặng nề, nhìn Nhạc Hoành xộc xệch quần áo dưới người mình, ngón tay nhẹ lướt qua cơ thể nõn nà như sứ của nàng, không kiềm chế được lại hôn lên.
Nhạc Hoành nghiêng đầu né tránh, ôm choàng lấy vai y, khuyên: “Cũng sắp đến giờ rồi, đừng để mọi người đợi lâu, ai nấy đang đợi chàng kia kìa.”
Sài Chiêu nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, nói: “Cũng đâu cần phải gấp thế chứ… Lý Trọng Nguyên trước giờ cứ thích bày vẽ mấy thứ hình thức này…”
“Thì cũng là tấm lòng của mọi người mà.” Nhạc Hoành cắn môi nhìn ánh mắt mơ màng của Sài Chiêu, bỗng nhiên ngước đầu hôn vội lên môi y. “Thân là vương gia mà không đợi nổi một bữa tiệc được sao?”
Phần thưởng bất ngờ này khiến Sài Chiêu cực kỳ thỏa mãn, lập tức nghe lời trở mình đứng dậy, sửa sang lại quần áo, nói: “vậy thì nghe lời A Hoành. Nhưng xong tiệc rượu rồi, nàng không được tìm cách trốn tránh nữa đấy.”
Nhạc Hoành kéo cổ áo lại, cài nút áo, bật cười khúc khích.
Đại sảnh
Lúc Sài Chiêu đến nơi, trong sảnh đã tề tựu gần đủ, đều là những tướng lĩnh quan trọng, thấy y đến bèn đồng loạt quỳ xuống nói: “Mạt tướng khấu kiến vương gia.”
Sài Chiêu thong thả bước tới ghế ngồi, đôi mắt xám ung dung nhìn lướt qua mọi người rồi nâng tay lên, nói: “Đứng lên đi.”
Chỉ vài từ ít ỏi nhưng mỗi người nghe xong đều cảm thấy có khí phách làm người ta kinh hãi. Sài Chiêu tuy vẫn là Sài thiếu chủ, Sài tướng quân như xưa nhưng lúc này, khí phách vương giả toát ra không cách nào che giấu được.
Sài Chiêu thấy mọi người vẫn đứng im không nhúc nhích thì cười bảo: “Đều đứng ngây ra đó làm gì? Phò mã chuẩn bị tiệc rượu, lẽ nào các ngươi định đứng uống à? Ngồi đi, ngồi xuống hết đi.”
Lý Trọng Nguyên tìm một chiếc ghế ở vị trí sau cùng, lặng lẽ ngồi xuống. Vân Tu không hề kiêng kị gì, kéo ghế ra ngồi bên phải Sài Chiêu. Ngô Hữu hừ nhẹ một tiếng, miệng lầm bầm: “Nhìn bộ dạng của Vân Tu kìa, tưởng mình là huynh đệ kết bái của vương gia thật sao?”
“Đệ bớt nói vài câu đi!” Ngô Tá bấm đệ đệ thật mạnh. “Hai người họ đã từng kết bái thật đấy!”
Nhạc Hoành vừa ngồi xuống ghế thì thấy Ân Sùng Húc đỡ Ân Sùng Quyết bước vào cửa, nàng vội vàng đứng dậy gọi: “Đại ca, huynh và nhị ca ngồi bên này đi.”
Mấy vị tướng lĩnh đã ngồi vào chỗ, thấy huynh đệ họ Ân vào đều đồng loạt đứng dậy, chắp tay cung kính nói: “Bái kiến hai vị tướng quân.”
Mặt Ân Sùng Húc hơi đỏ lên, khiêm tốn cúi đầu đáp lễ. Ân Sùng Quyết thì giương đôi mắt sáng nhìn lần lượt từng người, mang dáng vẻ đúng mực, không kiêu ngạo nhưng cũng không nhún nhường.
Vân Tu thấy Nhạc Hoành đích thân nhường chỗ cho huynh đệ họ Ân thì cũng vội vã đứng dậy sang một bên, theo Nhạc Hoành nhích về sau, nhượng vị trí vinh dự bên cạnh Sài Chiêu cho Ân Sùng Húc.
Mọi người thấy huynh đệ họ Ân ngồi hai bên trái phải Sài Chiêu thì đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
“Vết thương của Sùng Quyết còn chưa lành hẳn, nhất định phải cẩn thận.” Sài Chiêu đổ chén rượu mà Vân Tu vừa rót cho mình ra, sai người hầu: “Rót cho Ân tướng quân một ly trà nóng, còn rượu, bản vương thay hắn uống.”
Thấy Sài Chiêu chu đáo với đệ đệ mình như thế, Ân Sùng Húc càng luống cuống tay chân, dè dặt thăm dò thần sắc của đệ đệ mình. Ân Sùng Quyết thì lại vô cùng trấn định như không có chuyện gì, không hề có vẻ căng thẳng.
“Sao phò mã lại ngồi xa như thế?” Ân Sùng Quyết tìm Lý Trọng Nguyên, cố tình hỏi.
Lý Trọng Nguyên khẽ mỉm cười, nói: “Ghế trên đương nhiên phải nhường cho các đại công thần, Ân nhị thiếu đoạt Ung Thành lập được công lớn như thế, TRọng Nguyên… tự cảm thấy thẹn.”
“Chẳng qua là cược thử vận số mà thôi.” Ân Sùng Quyết ung dung trả lời: “Phò mã mới là người có bản lĩnh thật sự, người nên tự cảm thấy thẹn phải là Ân Sùng Quyết ta.”
Lý Trọng Nguyên cụp mắt cười, không nói gì nữa, chỉ bưng chén rượu lên kính Ân Sùng Quyết từ xa rồi ngửa đầu uống cạn. Ân Sùng Quyết lắc lắc ly trà trong tay, nhướng mày cười với hắn rồi đưa lên môi nhấp một hớp.
Vân Tu cũng chẳng để tâm chuyện bị huynh đệ họ Ân đoạt vị trí bên cạnh Sài Chiêu, cứ ăn uống hết sức vui vẻ, nhìn những người bên cạnh cứ chúc tới chúc lui, hắn thì tự rót rượu tự uống, giống như mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình vậy.
Nhạc Hoành lén đá Vân Tu một cái, nói khẽ: “Tên ngốc, sao không đi mời thiếu chủ nhà huynh uống một chén.”
Vân Tu chả thèm để tâm, nói: “Tôi và thiếu chủ muốn uống lúc nào chẳng được, làm gì phải nhào vô góp vui lúc này? Tôi không chức không tước, lại không tham vọng, không muốn hùa theo cái kiểu a dua này.” Nói xong lại uống sạch chén rượu trên tay, sau đó nhanh chóng rót đầy.
Thấy mọi người lần lượt kính rượu lấy lòng huynh đệ họ Ân, Ngô Hữu nhìn Lý Trọng Nguyên đang im lặng, nói: “Trọng Nguyên đại ca là đương kim phò mã, những người này đều mù cả rồi sao?”
Lý Trọng Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Ân Sùng Quyết, nói: “Nhân tình ấm lạnh là thế, ngươi ở Sài gia bao năm nay còn chưa quen với những chuyện này ư? Có gì mà phải phản ứng dữ thế.”
“Nhưng bây giờ khác trước chứ!” Ngô Hữu vội nói: “Vương gia đăng cơ thành hoàng đế, huynh là con rể của ngài, là đương kim phò mã!”
“Phò mã thì sao?” Lý Trọng Nguyên đè ly rượu trong tay, nói: “Chẳng qua là một cái danh hão, không đáng để người ta xu nịnh bợ đỡ. Phụ vương xưng đế, thiếu chủ phong vương, liên quan gì đến Lý Trọng Nguyên ta chứ?”
“Trọng Nguyên đại ca…” Ngô hữu nhất thời không biết nói gì, hậm hực cúi đầu.
Lý Trọng Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Chuyện đánh Lương còn phải dựa vào thiếu chủ, Ân Sùng Húc, Ân Sùng Quyết người nào cũng lập công lớn, đã là tâm phúc nhất bên cạnh thiếu chủ, sau này… chỉ e là càng được trọng dụng…”
“Vậy thì sao chứ?” Ngô Hữu nói với vẻ khinh thường. “Huynh đệ ta theo thiếu chủ bao năm rồi, huynh đệ họ mới được vài ngày. Lâu dài mới biết lòng người, để chúng tạm thời đắc ý đi.”
Hai người đang thì thầm trò chuyện thì Nhạc Hoành đã bưng chén trà, mỉm cười bước tới, nói: “Phò mã gia, A Hoành kính huynh. Ung Thành quyết chiến nhiều ngày, không thể không kể công của huynh.”
Lý Trọng Nguyên vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ bất an nói: “Vương phi… nói quá lời rồi, Trọng Nguyên không dám nhận.”
Nhạc Hoành khoan dung nói: “Dạo này A Hoành cũng đắc tội nhiều, mong huynh không để bụng, dù sao…” Nhạc Hoành nói nhỏ: “Bây giờ cũng an lành thắng lợi…”
Lý Trọng Nguyên là người thông minh, đương nhiên biết hàm ý trong lời của Nhạc Hoành, do dự rồi ấp a ấp úng nói: “Những ngày thiếu chủ không ở trong quân doanh, Trọng Nguyên nhiều lần mạo phạm cô, cô không nói với thiếu chủ sao?”
“Không.” Nhạc Hoành nháy mắt đầy tinh nghịch. “Mạo phạm gì chứ, chẳng qua là huynh lo lắng thiếu chủ, tấm lòng trung thành ấy sao lại bảo là mạo phạm? Ta sẽ không nói gì với Sài Chiêu, mấy người đại ca cũng rất hiểu lý lẽ… Phò mã gia cứ yên tâm.”
“Cảm ơn vương phi.” Lý Trọng Nguyên ngoài mặt cứng cỏi, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Kỳ vương phi Nhạc Hoành đích thân kính rượu Lý Trọng Nguyên, mấy vị tướng quân tinh mắt cũng không chịu thua kém, bưng rượu qua mới. Thấy phò mã đã thoát khỏi cảnh lúng túng, Nhạc Hoành mới yên tâm.
“Cô để ý đến hắn làm gì?” Vân Tu nhìn Lý Trọng Nguyên nói: “Thiếu phu nhân quên rồi ư? Trong thời gian thiếu chủ không có mặt, hắn và Ngô Hữu âm thầm gây chuyện với chúng ta thế nào? Chỉ tính nói năng lỗ mãng đã không dưới chục lần, suýt nữa là trói gô chúng ta lại xử theo quân pháp, rồi suýt nữa là đi tong tính mạng của nhị ca Ân Sùng Quyết nhà cô.”
“Thôi đừng nói nữa.” Nhạc Hoành trừng Vân Tu, nói: “Lẽ nào huynh còn nhỏ mọn hơn một nữ tử như ta sao?”
Vân Tu không dám nói nữa, lại cúi đầu nốc vài chén rượu.
Nhạc Hoành bỗng nhiên kề gần vào hắn, nói khẽ: “Sài Chiêu nói với ta, công chúa có chuyện nhờ chàng nói với huynh…”
“Công chúa nhắn với ta?” Vân Tu suýt nữa là nhảy dựng lên, thấy mình thất thố bèn vội vã bịt miệng, van nài Nhạc Hoành. “Mau nói, mau nói đi mà.”
Nhạc Hoành cười vài tiếng, nói: “Muội ấy nói… thiếu chủ nhà huynh đã phong vương, bảo huynh không được kiêu ngạo vểnh đuôi lên, chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.”
“Chỉ thế thôi à?” Vân Tu dỏng tai lên nghe, thấy Nhạc Hoành không nói nữa thì thất vọng hỏi: “Hết rồi à?”
Nhạc Hoành liếc hắn một cái: “Huynh còn muốn nghe gì nữa?”
Vân Tu khịt mũi, cười hì hì. “Tôi biết mà, công chúa vẫn rất coi trọng tôi, đúng không?”
“Đúng đúng!” Nhạc Hoành dở khóc dở cười nhìn chàng trai bộc trực vô tư này. “Chắc chắn là vậy.”
Vân Tu lập tức quên đi cảm giác mất hứng lúc nãy, thỏa mãn uống thêm vài chén, tặc lưỡi. “Sao rượu này càng uống càng ngon thế nhỉ…”
Đến gần giờ tý, tiệc rượi mới tàn. Sài Chiêu uống không ít nhưng sắc mặt vẫn bình thản không có vẻ gì là say. Ân Sùng Húc hình như đã không trụ được, Vân Tu vội vàng đỡ hắn vào nhà nghỉ ngơi.
Ân Sùng Quyết nhìn theo bóng đại ca mình, nói: “Bình thường đại ca rất ít khi uống rượu, để vương gia chê cười rồi.”
“Sùng Húc vui thay cho ngươi đấy.” Sài Chiêu nói: “Hắn có một đệ đệ xuất sắc như vậy, tối nay nên uống thêm vài chén.”
Ân Sùng Quyết gật đầu cười: “Đợi vết thương của Sùng Quyết lành hẳn, nhất định sẽ uống với ngài vài chén, không say không về.”
“Nhất định rồi!” Sài Chiêu nở nụ cười vừa phải, vỗ nhẹ vào vai Ân Sùng Quyết rồi xoay người đi.
Nhạc Hoành nhón chân nhìn theo bóng lưng loạng choạng của Vân Tu và Ân Sùng Húc, miệng thì thào. “Uống đến như thế, nếu bị Mục Dung biết thì đại ca thảm rồi…”
Nàng định nhìn thêm chút nữa thì tay đã bị Sài Chiêu nắm lấy: “Đi thôi, không quan tâm đến phu quân mình gì cả.”
Nhạc Hoành xoay người qua nói: “Ai chẳng biết Sài thiếu chủ ngàn chén không say, chút rượu này đánh gục chàng được sao/”
“Nhóc tinh ranh.” Sài Chiêu nắm cổ tay nàng đi vào trong nhà, mặt lộ vẻ vui mừng không tả xiết.
Nụ cười của Ân Sùng Quyết lập tức đọng lại trên môi, Ngô Hữu cách đó không xa nói với Lý Trọng Nguyên: “Huynh nhìn Ân Sùng Quyết kìa, cuối cùng cũng khó mà bình tĩnh được…”
Lý Trọng Nguyên quan sát sắc mặt thoáng có vẻ mất mát của Ân Sùng Quyết, quay người đi, lạnh lùng nói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, liên quan gì đến chúng ta.”
Tiệc tàn người tan, trong sân trở nên buồn tẻ, Ân Sùng Quyết nhặt bầu rượu dang dở lên nốc thật nhanh, cơ thể lạnh lẽo mới dần trở nên ấm áp. hắn cầm tay áo lau rượu bên môi, đôi mắt lóe sáng.
Đèn trong phòng đã thắp sáng từ lâu, nến đỏ đã đốt hết một nửa, Nhạc Hoành cầm cây kéo cắt đoạn tim đèn đã cháy rũ, thấy lửa lại cháy mạnh thì hài lòng nợ nụ cười vì kiệt tác của mình.
Sài Chiêu ngồi bên bàn, từ tốn châm cho mình một ly trà, đôi mắt nửa nhắm nửa mở phản chiếu ánh nến chập chờn, tràn đầy tình yêu. Y đặt ly trà xuống, nói với giọng khàn khàn: “A Hoành, đến đây nào.”
Danh sách chương