“A Hoành.” Sài Chiêu thở gấp nói: “Ta phải đi nhân lúc trời còn tối, nàng phải bảo vệ tốt bản thân hiểu chưa?”
“Vâng.” Nhạc Hoành bình tĩnh đáp. “Chàng cũng thế.”
Sài Chiêu buông cánh tay đang ôm Nhạc Hoành ra, xoay người bước ra khỏi soái doanh, Ân Sùng Quyết đi sát phía sau, bóng hai người chậm rãi chìm vào màn đêm, khó mà nhìn rõ.
“Thiếu chủ mời nhìn xem.” Ân Sùng Quyết chỉ vào đám người nhà họ Ân: “Ở đây có 500 người, đều là anh hùng hào kiệt mà Ân Gia Bảo ta đã tuyển chọn kỹ lưỡng, mỗi người đều bản lĩnh đầy mình.”
Sài Chiêu nhìn lại, thấy ai ai thân hình cũng rắn chắc khoẻ mạnh, biết Ân Sùng Quyết chọn đều là những người tinh anh nhất.
“Năm trăm người này cũng không nằm trong dánh sách của quân đội Sài gia cho nên có rời đi theo đại ca ta cũng không có ai sinh nghi cả.” Ân Sùng Quyết nhìn Sài Chiêu nói. “Bọn họ sẽ đi theo thiếu chủ về Vân Đô, đi Huy Thành, theo như thiếu chủ sai bảo, muôn lần chết không chối từ.”
“Vất vả các vị anh hùng rồi.” Sài Chiêu ôm quyền nói.
“Có thể đi theo thiếu chủ đồng mưu nghiệp lớn, là vinh dự của bọn họ mới phải.” Ân Sùng Quyết nói: “Thiếu chủ cứ việc an tâm, trong quân có ta cùng đại ca, nhất định không có việc gì.”
Sài Chiêu vừa lòng vỗ vỗ vai Ân Sùng Quyết, hạ giọng nói: “Đại sự thành, công lao của Ân gia không nhỏ. Đợi ta trở về, ngươi và Sùng Húc chính là huynh đệ của ta.”
Ân Sùng Quyết bất giác sợ hãi, quỳ xuống cúi đầu không nói lên lời.
Không mặc áo giáp, Sài Chiêu giống y đám người mặc đồ đen kia, mặt bịt khăn đen chỉ để lộ ra đôi mắt màu xám khó lường. Sài Chiêu nhảy lên ngựa, lại lưu luyến nhìn lại soái doanh đang lập loè ánh nến. “A Hoành, chờ ta trở lại…”
“Đi!”
Sài Chiêu thấp giọng ra lệnh, vó ngựa cuồn cuộn tung lên những làn bụt mù mịt trong màn đêm tĩnh lặng.
“Trọng Nguyên đại ca.” Ngô Hữ lau mồ hôi trên trán gọi.
“Có dò la được gì không?” Lý Trọng Nguyên đi đến gần hắn vội hỏi.
Ngô Hữu thở hổn hển mấy hơi. “Mấy người đưa tin đến lúc ban ngày kia trong quân không có ai nắm chắc được có phải người của vương phủ hay không. Mấy người kia đến đưa thư xong liền vội vã trở về. Bên ngoài doanh trướng của thiếu chủ đều là thân tín thị vệ cho nên không thể dò la được gì cả cho dù là có quen đệ...”
Lý Trọng Nguyên biết những lời Ngô Hữu nói đều là thật, có hỏi nữa cũng chỉ làm khó hắn cho nên trầm mặc một lát nói: “Người của Ân gia còn ở lại không?”
“Đệ đang định nói đến chuyện này đây.” Ngô Hữu tiếp tục nói” “Cũng không biết Ân Gia Bảo xảy ra chuyện gì, vừa rồi Ân Sùng Quyết triệu tập mấy trăm người cùng với đại ca hắn lên đường về Ân Gia Bảo trong đêm...”
“Về Ân Gia Bảo trong đêm sao?” Lý Trọng Nguyên thấp giọng hỏi.
“Phu nhân của hắn đang có thai, chắc là muốn có phu quân bên cạnh.” Ngô Hữu cười ha ha nói. “Đi rồi cũng tốt, hai huynh đệ này ở trong quân khiến người ta khó chịu, một người đi cho đỡ chướng mắt, đúng là chuyện tốt.”
Thấy Lý Trọng Nguyên chậm chạp không nói, Ngô Hữu chớp mắt nói: “Trọng Nguyên đại ca, còn có chuyện gì cần đệ đi làm không?”
Lý Trọng Nguyên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu nói: “Đệ cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi không còn chuyện gì đâu.”
Ngô Hữu nhếch miệng cười, xoay người quay về lều của mình. Lý Trọng Nguyên nhìn soái doanh cách đó không xa, dưới ánh nến hình như có bóng người, đang muốn nhìn lại cho kỹ thì nến đã tắt. Lý Trọng Nguyên ngừng bước chân, chậm rãi quay người không nhìn nữa.
Mặt trời mới lên, Ngô Hữu thắt chặt đai lưng đi ra khỏi lều, thấy Vân Tu dựa vào thân cây ngây ngốc, cười cười đến gần nói: “Nghĩ gì mà ngây người ra thế? Nói cho ta nghe với.”
Vân Tu người sang chỗ khác, cao ngạo nói: “Ông nội Vân của ngươi nghĩ chính là chiến sự, rắc rối phức tạp nói ngươi cũng không hiểu.”
Ngô Hữu bĩu môi, ánh mắt chuyển sang thử thăm dò nói: “Nghe nói... Ân Sùng Húc quay về Ân Gia Bảo, ngươi cũng biết chuyện này sao?”
Vân Tu có chút giật mình, vỗ vỗ trường kiếm bên hông nói: “Người nhà họ Ân đi đâu có quan hệ gì với ta? Ta không để ý, cũng không hứng thú.”
Ngô Hữu vốn đã quen với sự nóng nảy của Vân Tu nên cũng không nản lòng tiếp tục nói: “Chẳng qua vì thấy ngươi cũng không thích hai huynh đệ này lắm, bây giờ một người đi rồi, Ân Sùng Quyết càng thêm khó khăn chứ sao…”
“Không có hứng.” Vân Tu đứng dậy muốn đi. “Bản thân ngươi cứ vui một mình đi.”
“Hôm qua ngươi cũng ở trong soái doanh.” Ngô Hữu hét theo. “Có biết Ân Gia Bảo xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết!” Vân Tu tức tối nói. “Cũng không muốn biết.”
Ngô Hữu hừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng Vân Tu rời đi lạnh lùng lườm một cái.
“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên đứng ngoài soái doanh, cách sa trướng gọi vào bên trong. “Tướng sĩ đã chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay có công thành hay không?”
Bên trong soái doanh im lặng một lúc, có tiếng khẽ ho rồi khàn khàn nói: “Cứ như đã bàn hôm qua đi, đệ cùng Sùng Quyết dẫn quân ứng chiến. Phải làm gì ta đã bàn cụ thể với Sùng Quyết rồi, cứ theo lời hắn là được.”
“Thiếu chủ không đi sao?” Lý Trọng Nguyên nghi ngờ hỏi.
Không biết Ân Sùng Quyết đã đi đến từ khi nào, híp mắt nhìn Lý Trọng Nguyên, vẻ mặt trấn định nói: “Thiếu chủ bày mưu nghĩ kế, ở soái doanh là được rồi, chuyện chém giết chúng ta đi là đủ rồi.”
Lý Trọng Nguyên cũng không đồng ý với hắn, tiếp tục hô: “Nghe giọng thiếu chủ có vẻ như không bình thường, có phải bị nhiếm phong hàn rồi không?”
Bên trong trướng không có người trả lời, Lý Trọng Nguyên chần chờ nghĩ xem có nên xốc trướng doanh lên không, tay mới vươn ra một nửa đã có người xốc trướng lên, khuôn mặt Nhạc Hoành nở nụ cười xinh đẹp, cao giọng nói: Quận mã gia thật sự là quan tâm thiếu chủ. Cũng không phải nhiễm phong hàn mà là hôm qua xem sách khuya quá nên hôm nay có chút mệt mỏi thôi.”
Lý Trọng Nguyên nghé mắt nhìn vào trong soái trướng, chỉ thấy Sài Chiêu nghiêm mặt, tay chống cằm đang bình tĩnh nhìn bản đồ trên bàn.
Nhưng chỉ một chốc người Nhạc Hoành đã chắn tầm mắt của Lý Trọng Nguyên, cười cười nói: “Chàng thực sự có chút mệt mỏi, Ung Thành bố phòng nghiêm ngặt, hết thảy đều trông vào tài đấu chiến của nhị ca và quận mã gia.”
Lời còn chưa dứt, trướng liêm đã hạ xuống, Lý Trọng Nguyên lui ra phía sau nửa bước không dám nói nữa, xoay người nhìn dáng người sừng sững bất động của Ân Sùng Quyết, muốn nói lại thôi.
Nhạc Hoành dựng thẳng tai nghe ngóng, thấy bên ngoài không còn tiếng động nứa lúc này mới khẽ thở ra một hơi, nói với người ở bên bàn: “Đại ca, bọn họ đi rồi.”
Ân Sùng Húc lắc lắc cổ tay đã muốn run lên, lắc đầu nói: “Vài ngày còn có thể ứng phó, nhưng lâu dần Lý Trọng Nguyên nhất định sẽ nghi ngờ, lừa không được lâu nữa đâu.”
“Được ngày nào thì tốt ngày đó đi.” Nhạc Hoành ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho mình một chén trà uống một hơi lớn, lau nước bên khoé miệng nói: “Nhưng thực sự đại ca phải chịu cực rồi, chuyến này khó mà ra ngoài được.”
Ân Sùng Húc thấy vẻ tuỳ hứng không khác nào khi còn ở Ân Gia Bảo của Nhạc Hoành, mày giãn ra, nói: “Không phải giết người nhìn máu tanh, còn có A Hoành nói chuyện trời đất, sao huynh thấy khổ chứ, nên vui vẻ mới phải.”
Nhạc Hoành bật cười. “Tính của đại ca luôn như vậy rộng rãi và ngay thẳng, bây giờ lại chế nhạo muội rồi.”
Ân Sùng Húc khẽ cười, chần chờ hỏi: “Nhưng đại ca vẫn không hiểu được, Lý Trọng Nguyên là rể hiền của vương gia, việc này gạt hắn thực sự nên sao? Thiếu chủ sẽ không xảy ra khúc mắc gì với hắn làm tổn thương hoà khí hai bên chứ?”
Nhạc Hoành bắt đầu xếp bản đồ cát, nháy mắt nói: “Không phải chỉ giấu một mình hắn, toàn quân trừ mấy người chúng ta ra, cùng với mấy người thân vệ của Sài Chiêu thì tất cả đều không biết…”
Ân Sùng Húc như là hiểu ra, lại có chút không dám hỏi. Nhạc Hoành nâng tầm mắt nhìn thẳng vào đáy mắt trong suốt của Ân Sùng Húc. “Còn có một chuyện… Quận mã gia, chung quy vẫn là họ Lý…”
“Xem ra mọi nhà đều là như thế, vẫn khó mà khác được.” Ân Sùng Húc khẽ cười.
“Mọi nhà đều như thế?” Nhạc Hoành có hứng thú chống má lên hỏi. “Ân gia cũng thế sao?”
Ân Sùng Húc vốn là người chân thành nên cũng không nghĩ giấu Nhạc Hoành, cười nói: “Dù gì A Hoành cũng đã ở Tuy Thành 2 năm, chuyện gì nên biết không nên biết đều đã nhìn ra cả rồi.”
Nhạc Hoành nắm một nắm lớn cát vào tay lại từ từ thả ra. “Người khác máu khó mà chung lòng, nhưng đại ca… muội chưa từng nghĩ như vậy.”
“Thế sao?” khuôn mặt điển trai của Ân Sùng Húc có chút tò mò cùng lo lắng. “Huynh muốn biết A Hoành nhìn huynh như thế nào.”
Nhạc Hoành phủi phủi cát bám trong tay nói: “Muội chưa từng gặp ai chân chất giống như đại ca vậy. Đối với người ngoài hay người nhà đều nhân hậu như nhau.”
“Đó không gọi là chân chất.” Ân Sùng Húc cười nói. “Cha nói cái này gọi là ngu xuẩn chất phác, nếu huynh có nửa phần thông minh của Sùng Quyết, cha hẳn sẽ vui mừng yên tâm hơn nhiều.”
Nghe đến tên Ân Sùng Quyết, đôi mắt lấp lánh của Nhạc Hoành có chút ảm đạm, Ân Sùng Húc hiểu ý không nói thêm gì nữa.
Nhạc Hoành không nhắc lại, nhặt một quyển sách tuỳ ý xem, Ân Sùng Húc dựa nửa người vào ghế, nhưng hai mắt không có nhắm chặt, hé mở nhìn Nhạc Hoành đang vùi đầu xem sách, giống như cứ nhìn mãi như vậy, cũng là một loại may mắn rồi.
Trận này qua, bên ngoài trướng xôn xao. Vân Tu canh giữ bên ngoài cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ thấy Ngô Hữu dẫn mấy tên thân vệ nhanh chóng chạy về hướng doanh soái, vẻ mặt rất tức giận.
Ngô Hữu làm như không nhìn thấy Vân Tu đang đứng đó, muốn đi lên xốc trướng, bỗng một thanh trường kiếm lạnh lùng ngăn cản tay của Ngô Hữu, cao giọng nói: “Thiếu chủ đang nghỉ, Ngô Hữu từ khi nào thì ngươi không biết phép tắc vậy chứ?”
Ngô Hữu phẫn nộ buông tay xuống, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Vân Tu. “Ta muốn gặp Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ đang nghỉ, có chuyện gì ngươi ở đây nói là được rồi.” Vân Tu mất kiên nhẫn…
“Thiếu chủ!” Ngô Hữu hét lớn vào trong: “Ung thành nhất thời khó có thể đánh hạ, các huynh đệ tổn hại không ít. Trọng Nguyên đại ca đề nghị lui binh bàn lỹ lại, nhưng Ân Sùng Quyết lại nói phụng lệnh thiếu chủ dẫn binh tiếp tục đánh, thề không quay đầu.”
Nghe thấy bên trong không có người trả lời, Ngô Hữu chần chờ định xốc trướng.
“Dùng sức mạnh tiến công Ung Thành là ý của Sài Chiêu.” Trong lều Nhạc Hoành đáp. “Nhị ca bất quá là phụng mệnh làm việc, ngươi trở về nói với quận mã gia, cứ nghe theo là được.”
Thiếu phu nhân...” Ngô Hữu nghe thấy tiếng Nhạc Hoành, quay đầu nhìn về phía Vân Tu.
Vân Tu khoát tay nói: “Thiếu phu nhân ở bên trong, không bằng, ngươi đi vào nhìn một cái? Tự mình hỏi xem có phải là ý tứ của thiếu chủ không?”
Ngô Hữu nào dám như thế, đành quay người rời đi, mỗi một bước nặng như ngàn cân, tựa như đang đạp nên vô vàn tức giận.
Thấy bọn người Ngô Hữu biến mất khỏi tầm mắt, Vân Tu lau mồ hô đầy trán đi vào trong lều, thả trường kiếm trong tay xuống, uống một ngụm nước lớn: “Thiếu phu nhâ, lừa không được lâu nữa đâu, Ngô Hữu hình như đã nhìn ra được gì rồi.”
“Là Lý Trọng Nguyên.” Nhạc Hoành đứng dậy nói: “Là tiểu xảo của Lý Trọng Nguyên muốn tìm hiểu coi Sài Chiêu còn ở trong quân không.”
Vân Tu dừng một chút nói: “Vậy lần sau nếu bọn họ xông vào…”
“Trước mắt Lý Trọng Nguyên còn chưa có lá gan này.” Nhạc Hoành trấn định nói: “Nhưng lần sau Lý Trọng Nguyên phái người tới nhất định phải vào trong soái doanh…”
“Vâng.” Nhạc Hoành bình tĩnh đáp. “Chàng cũng thế.”
Sài Chiêu buông cánh tay đang ôm Nhạc Hoành ra, xoay người bước ra khỏi soái doanh, Ân Sùng Quyết đi sát phía sau, bóng hai người chậm rãi chìm vào màn đêm, khó mà nhìn rõ.
“Thiếu chủ mời nhìn xem.” Ân Sùng Quyết chỉ vào đám người nhà họ Ân: “Ở đây có 500 người, đều là anh hùng hào kiệt mà Ân Gia Bảo ta đã tuyển chọn kỹ lưỡng, mỗi người đều bản lĩnh đầy mình.”
Sài Chiêu nhìn lại, thấy ai ai thân hình cũng rắn chắc khoẻ mạnh, biết Ân Sùng Quyết chọn đều là những người tinh anh nhất.
“Năm trăm người này cũng không nằm trong dánh sách của quân đội Sài gia cho nên có rời đi theo đại ca ta cũng không có ai sinh nghi cả.” Ân Sùng Quyết nhìn Sài Chiêu nói. “Bọn họ sẽ đi theo thiếu chủ về Vân Đô, đi Huy Thành, theo như thiếu chủ sai bảo, muôn lần chết không chối từ.”
“Vất vả các vị anh hùng rồi.” Sài Chiêu ôm quyền nói.
“Có thể đi theo thiếu chủ đồng mưu nghiệp lớn, là vinh dự của bọn họ mới phải.” Ân Sùng Quyết nói: “Thiếu chủ cứ việc an tâm, trong quân có ta cùng đại ca, nhất định không có việc gì.”
Sài Chiêu vừa lòng vỗ vỗ vai Ân Sùng Quyết, hạ giọng nói: “Đại sự thành, công lao của Ân gia không nhỏ. Đợi ta trở về, ngươi và Sùng Húc chính là huynh đệ của ta.”
Ân Sùng Quyết bất giác sợ hãi, quỳ xuống cúi đầu không nói lên lời.
Không mặc áo giáp, Sài Chiêu giống y đám người mặc đồ đen kia, mặt bịt khăn đen chỉ để lộ ra đôi mắt màu xám khó lường. Sài Chiêu nhảy lên ngựa, lại lưu luyến nhìn lại soái doanh đang lập loè ánh nến. “A Hoành, chờ ta trở lại…”
“Đi!”
Sài Chiêu thấp giọng ra lệnh, vó ngựa cuồn cuộn tung lên những làn bụt mù mịt trong màn đêm tĩnh lặng.
“Trọng Nguyên đại ca.” Ngô Hữ lau mồ hôi trên trán gọi.
“Có dò la được gì không?” Lý Trọng Nguyên đi đến gần hắn vội hỏi.
Ngô Hữu thở hổn hển mấy hơi. “Mấy người đưa tin đến lúc ban ngày kia trong quân không có ai nắm chắc được có phải người của vương phủ hay không. Mấy người kia đến đưa thư xong liền vội vã trở về. Bên ngoài doanh trướng của thiếu chủ đều là thân tín thị vệ cho nên không thể dò la được gì cả cho dù là có quen đệ...”
Lý Trọng Nguyên biết những lời Ngô Hữu nói đều là thật, có hỏi nữa cũng chỉ làm khó hắn cho nên trầm mặc một lát nói: “Người của Ân gia còn ở lại không?”
“Đệ đang định nói đến chuyện này đây.” Ngô Hữu tiếp tục nói” “Cũng không biết Ân Gia Bảo xảy ra chuyện gì, vừa rồi Ân Sùng Quyết triệu tập mấy trăm người cùng với đại ca hắn lên đường về Ân Gia Bảo trong đêm...”
“Về Ân Gia Bảo trong đêm sao?” Lý Trọng Nguyên thấp giọng hỏi.
“Phu nhân của hắn đang có thai, chắc là muốn có phu quân bên cạnh.” Ngô Hữu cười ha ha nói. “Đi rồi cũng tốt, hai huynh đệ này ở trong quân khiến người ta khó chịu, một người đi cho đỡ chướng mắt, đúng là chuyện tốt.”
Thấy Lý Trọng Nguyên chậm chạp không nói, Ngô Hữu chớp mắt nói: “Trọng Nguyên đại ca, còn có chuyện gì cần đệ đi làm không?”
Lý Trọng Nguyên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu nói: “Đệ cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi không còn chuyện gì đâu.”
Ngô Hữu nhếch miệng cười, xoay người quay về lều của mình. Lý Trọng Nguyên nhìn soái doanh cách đó không xa, dưới ánh nến hình như có bóng người, đang muốn nhìn lại cho kỹ thì nến đã tắt. Lý Trọng Nguyên ngừng bước chân, chậm rãi quay người không nhìn nữa.
Mặt trời mới lên, Ngô Hữu thắt chặt đai lưng đi ra khỏi lều, thấy Vân Tu dựa vào thân cây ngây ngốc, cười cười đến gần nói: “Nghĩ gì mà ngây người ra thế? Nói cho ta nghe với.”
Vân Tu người sang chỗ khác, cao ngạo nói: “Ông nội Vân của ngươi nghĩ chính là chiến sự, rắc rối phức tạp nói ngươi cũng không hiểu.”
Ngô Hữu bĩu môi, ánh mắt chuyển sang thử thăm dò nói: “Nghe nói... Ân Sùng Húc quay về Ân Gia Bảo, ngươi cũng biết chuyện này sao?”
Vân Tu có chút giật mình, vỗ vỗ trường kiếm bên hông nói: “Người nhà họ Ân đi đâu có quan hệ gì với ta? Ta không để ý, cũng không hứng thú.”
Ngô Hữu vốn đã quen với sự nóng nảy của Vân Tu nên cũng không nản lòng tiếp tục nói: “Chẳng qua vì thấy ngươi cũng không thích hai huynh đệ này lắm, bây giờ một người đi rồi, Ân Sùng Quyết càng thêm khó khăn chứ sao…”
“Không có hứng.” Vân Tu đứng dậy muốn đi. “Bản thân ngươi cứ vui một mình đi.”
“Hôm qua ngươi cũng ở trong soái doanh.” Ngô Hữu hét theo. “Có biết Ân Gia Bảo xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết!” Vân Tu tức tối nói. “Cũng không muốn biết.”
Ngô Hữu hừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng Vân Tu rời đi lạnh lùng lườm một cái.
“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên đứng ngoài soái doanh, cách sa trướng gọi vào bên trong. “Tướng sĩ đã chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay có công thành hay không?”
Bên trong soái doanh im lặng một lúc, có tiếng khẽ ho rồi khàn khàn nói: “Cứ như đã bàn hôm qua đi, đệ cùng Sùng Quyết dẫn quân ứng chiến. Phải làm gì ta đã bàn cụ thể với Sùng Quyết rồi, cứ theo lời hắn là được.”
“Thiếu chủ không đi sao?” Lý Trọng Nguyên nghi ngờ hỏi.
Không biết Ân Sùng Quyết đã đi đến từ khi nào, híp mắt nhìn Lý Trọng Nguyên, vẻ mặt trấn định nói: “Thiếu chủ bày mưu nghĩ kế, ở soái doanh là được rồi, chuyện chém giết chúng ta đi là đủ rồi.”
Lý Trọng Nguyên cũng không đồng ý với hắn, tiếp tục hô: “Nghe giọng thiếu chủ có vẻ như không bình thường, có phải bị nhiếm phong hàn rồi không?”
Bên trong trướng không có người trả lời, Lý Trọng Nguyên chần chờ nghĩ xem có nên xốc trướng doanh lên không, tay mới vươn ra một nửa đã có người xốc trướng lên, khuôn mặt Nhạc Hoành nở nụ cười xinh đẹp, cao giọng nói: Quận mã gia thật sự là quan tâm thiếu chủ. Cũng không phải nhiễm phong hàn mà là hôm qua xem sách khuya quá nên hôm nay có chút mệt mỏi thôi.”
Lý Trọng Nguyên nghé mắt nhìn vào trong soái trướng, chỉ thấy Sài Chiêu nghiêm mặt, tay chống cằm đang bình tĩnh nhìn bản đồ trên bàn.
Nhưng chỉ một chốc người Nhạc Hoành đã chắn tầm mắt của Lý Trọng Nguyên, cười cười nói: “Chàng thực sự có chút mệt mỏi, Ung Thành bố phòng nghiêm ngặt, hết thảy đều trông vào tài đấu chiến của nhị ca và quận mã gia.”
Lời còn chưa dứt, trướng liêm đã hạ xuống, Lý Trọng Nguyên lui ra phía sau nửa bước không dám nói nữa, xoay người nhìn dáng người sừng sững bất động của Ân Sùng Quyết, muốn nói lại thôi.
Nhạc Hoành dựng thẳng tai nghe ngóng, thấy bên ngoài không còn tiếng động nứa lúc này mới khẽ thở ra một hơi, nói với người ở bên bàn: “Đại ca, bọn họ đi rồi.”
Ân Sùng Húc lắc lắc cổ tay đã muốn run lên, lắc đầu nói: “Vài ngày còn có thể ứng phó, nhưng lâu dần Lý Trọng Nguyên nhất định sẽ nghi ngờ, lừa không được lâu nữa đâu.”
“Được ngày nào thì tốt ngày đó đi.” Nhạc Hoành ngồi xuống bên cạnh bàn, rót cho mình một chén trà uống một hơi lớn, lau nước bên khoé miệng nói: “Nhưng thực sự đại ca phải chịu cực rồi, chuyến này khó mà ra ngoài được.”
Ân Sùng Húc thấy vẻ tuỳ hứng không khác nào khi còn ở Ân Gia Bảo của Nhạc Hoành, mày giãn ra, nói: “Không phải giết người nhìn máu tanh, còn có A Hoành nói chuyện trời đất, sao huynh thấy khổ chứ, nên vui vẻ mới phải.”
Nhạc Hoành bật cười. “Tính của đại ca luôn như vậy rộng rãi và ngay thẳng, bây giờ lại chế nhạo muội rồi.”
Ân Sùng Húc khẽ cười, chần chờ hỏi: “Nhưng đại ca vẫn không hiểu được, Lý Trọng Nguyên là rể hiền của vương gia, việc này gạt hắn thực sự nên sao? Thiếu chủ sẽ không xảy ra khúc mắc gì với hắn làm tổn thương hoà khí hai bên chứ?”
Nhạc Hoành bắt đầu xếp bản đồ cát, nháy mắt nói: “Không phải chỉ giấu một mình hắn, toàn quân trừ mấy người chúng ta ra, cùng với mấy người thân vệ của Sài Chiêu thì tất cả đều không biết…”
Ân Sùng Húc như là hiểu ra, lại có chút không dám hỏi. Nhạc Hoành nâng tầm mắt nhìn thẳng vào đáy mắt trong suốt của Ân Sùng Húc. “Còn có một chuyện… Quận mã gia, chung quy vẫn là họ Lý…”
“Xem ra mọi nhà đều là như thế, vẫn khó mà khác được.” Ân Sùng Húc khẽ cười.
“Mọi nhà đều như thế?” Nhạc Hoành có hứng thú chống má lên hỏi. “Ân gia cũng thế sao?”
Ân Sùng Húc vốn là người chân thành nên cũng không nghĩ giấu Nhạc Hoành, cười nói: “Dù gì A Hoành cũng đã ở Tuy Thành 2 năm, chuyện gì nên biết không nên biết đều đã nhìn ra cả rồi.”
Nhạc Hoành nắm một nắm lớn cát vào tay lại từ từ thả ra. “Người khác máu khó mà chung lòng, nhưng đại ca… muội chưa từng nghĩ như vậy.”
“Thế sao?” khuôn mặt điển trai của Ân Sùng Húc có chút tò mò cùng lo lắng. “Huynh muốn biết A Hoành nhìn huynh như thế nào.”
Nhạc Hoành phủi phủi cát bám trong tay nói: “Muội chưa từng gặp ai chân chất giống như đại ca vậy. Đối với người ngoài hay người nhà đều nhân hậu như nhau.”
“Đó không gọi là chân chất.” Ân Sùng Húc cười nói. “Cha nói cái này gọi là ngu xuẩn chất phác, nếu huynh có nửa phần thông minh của Sùng Quyết, cha hẳn sẽ vui mừng yên tâm hơn nhiều.”
Nghe đến tên Ân Sùng Quyết, đôi mắt lấp lánh của Nhạc Hoành có chút ảm đạm, Ân Sùng Húc hiểu ý không nói thêm gì nữa.
Nhạc Hoành không nhắc lại, nhặt một quyển sách tuỳ ý xem, Ân Sùng Húc dựa nửa người vào ghế, nhưng hai mắt không có nhắm chặt, hé mở nhìn Nhạc Hoành đang vùi đầu xem sách, giống như cứ nhìn mãi như vậy, cũng là một loại may mắn rồi.
Trận này qua, bên ngoài trướng xôn xao. Vân Tu canh giữ bên ngoài cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ thấy Ngô Hữu dẫn mấy tên thân vệ nhanh chóng chạy về hướng doanh soái, vẻ mặt rất tức giận.
Ngô Hữu làm như không nhìn thấy Vân Tu đang đứng đó, muốn đi lên xốc trướng, bỗng một thanh trường kiếm lạnh lùng ngăn cản tay của Ngô Hữu, cao giọng nói: “Thiếu chủ đang nghỉ, Ngô Hữu từ khi nào thì ngươi không biết phép tắc vậy chứ?”
Ngô Hữu phẫn nộ buông tay xuống, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Vân Tu. “Ta muốn gặp Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ đang nghỉ, có chuyện gì ngươi ở đây nói là được rồi.” Vân Tu mất kiên nhẫn…
“Thiếu chủ!” Ngô Hữu hét lớn vào trong: “Ung thành nhất thời khó có thể đánh hạ, các huynh đệ tổn hại không ít. Trọng Nguyên đại ca đề nghị lui binh bàn lỹ lại, nhưng Ân Sùng Quyết lại nói phụng lệnh thiếu chủ dẫn binh tiếp tục đánh, thề không quay đầu.”
Nghe thấy bên trong không có người trả lời, Ngô Hữu chần chờ định xốc trướng.
“Dùng sức mạnh tiến công Ung Thành là ý của Sài Chiêu.” Trong lều Nhạc Hoành đáp. “Nhị ca bất quá là phụng mệnh làm việc, ngươi trở về nói với quận mã gia, cứ nghe theo là được.”
Thiếu phu nhân...” Ngô Hữu nghe thấy tiếng Nhạc Hoành, quay đầu nhìn về phía Vân Tu.
Vân Tu khoát tay nói: “Thiếu phu nhân ở bên trong, không bằng, ngươi đi vào nhìn một cái? Tự mình hỏi xem có phải là ý tứ của thiếu chủ không?”
Ngô Hữu nào dám như thế, đành quay người rời đi, mỗi một bước nặng như ngàn cân, tựa như đang đạp nên vô vàn tức giận.
Thấy bọn người Ngô Hữu biến mất khỏi tầm mắt, Vân Tu lau mồ hô đầy trán đi vào trong lều, thả trường kiếm trong tay xuống, uống một ngụm nước lớn: “Thiếu phu nhâ, lừa không được lâu nữa đâu, Ngô Hữu hình như đã nhìn ra được gì rồi.”
“Là Lý Trọng Nguyên.” Nhạc Hoành đứng dậy nói: “Là tiểu xảo của Lý Trọng Nguyên muốn tìm hiểu coi Sài Chiêu còn ở trong quân không.”
Vân Tu dừng một chút nói: “Vậy lần sau nếu bọn họ xông vào…”
“Trước mắt Lý Trọng Nguyên còn chưa có lá gan này.” Nhạc Hoành trấn định nói: “Nhưng lần sau Lý Trọng Nguyên phái người tới nhất định phải vào trong soái doanh…”
Danh sách chương