Bán nữ nhi nhà mình đến thanh lâu...
Tần Hoan liền nhìn Trịnh Bạch Thạch, ánh mắt cả 2 người đều tối sần lại.
Người chết vào 6 năm trước chính là do bỏ đói phụ thân già đến chết, còn người hiện tại thì lại bán nữ nhi của mình đến thanh lâu, cũng đều là có hành vi bất nhân đối với người thân của mình...
Đã đến nước này thì đủ để chứng minh hung thủ thật sự chính là kẻ gây án vào 6 năm trước!
"Trần chưởng quầy có biêt Hồ Đức Toàn bán nữ nhi đến chỗ nào không?"
Trần Vạn Phúc nghĩ nghĩ, "Hình... hình như là Phượng Thê lâu... Đúng rồi, chính là Phượng Thê lâu! Sau khi Hồ Đức Toàn bán nữ nhi rồi thì nàng ta cũng không thèm nhận phụ thân này nữa, sau đó Hồ Đức Toàn không có tiền uống rượu lại vẫn đến tìm nàng ta xin tiền nên mới bị người của Phượng Thê lâu đánh đuổi về đây. Việc này xảy ra vào 1 năm trước, lúc ấy đám tiểu nhị lén lút bàn tán điều này."
Trần Vạn Phúc nói xong thì Trịnh Bạch Thạch cũng ghi tạc chuyện này vào trong lòng, "Ngoại trừ nữ nhi này thì Hồ Đức Toàn không còn thân nhân nào nữa sao?"
Trần Vạn Phúc gật đâu, "Theo ta thấy thì không còn, có điều ta không biết liệu có người làm nào khác lén lút kết giao với ông ta hay không."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu rồi hỏi Tần Hoan, "Quận chúa, lá hoa Mạn đà la này có thường gặp không?"
Tần Hoan gật đầu, "Thứ này cũng không phải quý hiếm gì, các tiệm thuốc bình thường đều có."
Trịnh Bạch Thạch thở dài, Tần Hoan nhìn rượu mà đồ nhắm trước mặt rồi nói, "Rượu và đồ nhắm này đều do Hồ Đức Toàn đích thân làm ra, có thể khiến ông ta tự mình xuống bếp làm đồ nhắm thì có thể thấy được vị khách này cực kỳ thân cận với ông ta."
Trần Vạn Phúc nghe xong liền nói, "Lúc Hồ Đức Toàn ở tửu lâu, ban đầu phụ giúp việc trong nhà bếp cho nên cũng biết nấu một chút đồ ăn. Bình thường ông ta ở 1 mình tại đây thì cũng tự mình nấu ăn thôi."
Trịnh Bạch Thạch nhìn 1 vòng quanh gian phòng này, "Ở chỗ khác ta không phát hiện ra điều gì, viện này chỉ có mình ông ta ở nên những chỗ khác đều giăng đầy mạng nhện, chỉ có mỗi gian phòng chính này ngay ngắn một chút."
Tần Hoan nhìn khắp xung quanh một vòng, xoay người ra cửa nhìn ngoài sân rồi lại đến quan sát phòng bếp. Quả nhiên nàng không phát hiện ra chỗ nào kỳ quái cả, mà cũng bởi vậy cho nên mới là lạ.
Nếu hung thủ không quen biết Hồ Đức Toàn vậy thì Hồ Đức Toàn kia vì sao phải nấu ăn mua rượu về chiêu đãi? Còn nếu như quen thân, Hồ Đức Toàn vốn dĩ không quen biết quá nhiều, như vậy chẳng lẽ hung thủ không sợ bản thân mình bị phát hiện hay sao? Hai nạn nhân còn lại, Ngô Khiêm quen biết không ít người, Triệu Gia Hứa cũng vậy cho nên muốn tìm ra manh mối từ trên người bọn họ lại cực kỳ không dễ dàng. Nhưng Hồ Đức Toàn lại không như vậy, Tần Hoan nheo mắt lại, hiện tại vụ án náo loạn lớn đến vậy thì nhất định hung thủ cũng đã biết nha môn đang điều tra phá án, nhưng hắn vẫn dám tiếp tục xuống tay. Ánh mắt Tần Hoan nhìn ra cửa viện, chỗ này cực kỳ hẻo lánh, người ở cũng đều là gia đình nghèo, ai cũng biết trong viện này có một nam tử trung niên què chân sinh sống cho nên cũng chẳng có ai chú ý đến động tĩnh nơi này cả. Mà hung thủ thừa dịp nửa đêm đến đây cho nên càng không có người qua đường nào trông thấy...
Đêm hôm kia, tựa hồ như cũng là một đêm không trăng không sao.
Nghĩ đến đây đột nhiên Tần Hoan chau mày lại, dưới thân Triệu Gia Hứa phát hiện ra vết tro tàn và hình vẽ chu sa, nhưng tại sao chỗ này lại không có?
Tần Hoan càng nghĩ càng thấy không đúng nên vội vàng quay lại tìm Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân, hiện tại người của bọn ta liệu có phải cũng không tìm thấy tro tàn và hình vẽ chu sa không? Còn nữa, đã báo cáo sang bên phía Thế tử Điện hạ chưa?"
Trịnh Bạch Thạch lập tức gật đầu, "Phải, không phát hiện ra, Thế tử Điện hạ cũng đã báo cáo rồi nhưng hiện tại ngài ấy đang ở trong cung chứ không ở Hình bộ, chắc là phải muộn nữa mới có thể đến đây được. Quận chúa, người chờ Thế tử Điện hạ đến có việc à?"
Tần Hoan lắc đầu, "Ta muốn đến gặp mặt Trương đạo sĩ kia."
Trịnh Bạch Thạch nghe vậy liền thấy khó xử, "Chuyện này thì đúng là phải chờ cho Thế tử Điện hạ đến đây, lần trước Trương đạo sĩ đã nói chờ đến lúc người thứ 3 chết thì mới có thể giúp chúng ta. Hiện tại xem ra ông ta cũng đã có thể biết nhiều hởn ồi."
Tần Hoan đúng là ôm suy nghĩ này, thế nhưng chỉ chờ thêm khoảng 2 khắc nữa thì Yến Trì đã đến đây rồi!
Yến Trì dẫn theo Bạch Phong và mấy thị vệ phi ngựa như bay đến đây, không biết tại sao mà lúc Tần Hoan nhìn thấy hắn bước vào trong viện này thì trên người hắn lại mang theo sát khí lạnh thấu xương. Nàng lập tức cảm nhận được hắn đang tức giận.
Nhưng khi Yến Trì bước đến gần thì đôi mắt đen nhánh u ám kia của hắn lại trở nên sáng trong, thấy Trịnh Bạch Thạch và mọi người quỳ xuống hành lễ thì liền vung tay lên, "Thi thể ở chỗ nào?"
Vừa dứt lời thì ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Hoan tràn đầy dịu dàng và lưu luyến.
"Thế tử Điện hạ, mời đi bên này, Quận chúa còn đang hỏi khi nào thì người đến, không ngờ người đã đến nhanh như vậy."
Mấy người đi thẳng về phía sương phòng, ánh mắt Yến Trì lại vẫn đang như có như không rơi lên người Tần Hoan. Hắn nói, "Hôm nay vào cung gặp Hoàng thượng, chắc hẳn Trịnh Đại nhân cũng đã biết chuyện của mấy Vận chuyển sứ phía Tây Bắc..."
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Biết, biết chứ. Chuyện này khiến cho Thánh thượng tức giận, đám vi thần cũng hoảng sợ không thôi. Những người này quá mức to gan, hành vi cỡ này quả thực là hại nước hại dân!"
Yến Trì cười lạnh rồi không nói gì nữa, hắn tiếp tục bước đến sương phòng, nhìn thấy thi thể Hồ Đức Toàn liền chau mày, "Hầm băng ở ngay phía dưới à?"
Trịnh Bạch Thạch lập tức gật đầu, Tần Hoan liền nói, "Điện hạ muốn xuống xem không? Vừa rồi ta và Trịnh Đại nhân còn đang nói đến chuyện lần này không phát hiện ra tro tàn và hình vẽ chu sa bên cạnh thi thể. Ta đang định đến đó nhìn lại lần nữa."
Đương nhiên Yến Trì vui vẻ đồng ý, hắn lại dẫn theo mấy người quay lại hầm băng.
Tần Hoan đi theo Yến Trì xuống dưới, "Rất kỳ lạ, lần trước Trương đạo sĩ vừa nhìn thấy hình vẽ chúng ta mang đến thì đã nói là đàn tràng trừ tà gì đó, chẳng lẽ cái chết lần này của Hồ Đức Toàn không thuộc phạm vi đàn tràng này? Nhưng người chết đầu tiên thuộc về Địa ngục lột da, người thứ 2 thuộc về Địa ngục rút lưỡi, người thứ 3 thuộc Địa ngục hàn băng, đây đích thực là giáo lý của Bái Nguyệt giáo."
Mấy người đi từ trên xuống, vừa mới đến cửa đã cảm thấy lạnh thấu xương, Yến Trì nhìn thoáng qua y phục mỏng manh trên người Tần Hoan rồi chau mày. Nhưng ánh mắt Tần Hoan lại rơi lên trên cánh cổng.
Lúc nãy vừa đi xuống thì lại chưa phát hiện ra, nhưng hiện tại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cổng chính này làm bằng sắt có phủ một lớp chì lên trên, còn mặt bên ngoài lại được sơn màu đỏ. Nếu không nhìn kỹ hoặc cửa mở ra thì cũng không phát hiện được, nhưng nếu như đóng cả 2 cánh lại thì một hình vẽ mơ hồ màu đỏ sậm lại hiện ra. Tần Hoan đi ra đằng trước sau đó nhìn kỹ lại thì quả nhiên là không giống trước kia.
Màu sắc của chu sa đậm hơn màu đỏ của cửa sắt một chút, nếu nhìn từ xa lại không thể phân biệt được, nhưng khi nhìn gần thì lại cực kỳ rõ ràng. Tần Hoan vội hỏi, "Điện hạ, Trịnh Đại nhân, mọi người nhìn đi, ban nãy bọn ta vừa nói không phát hiện ra hình vẽ thế nhưng thực tế thì hình vẽ này đã được hung thủ vẽ lên trên cánh cửa..."
Biết rõ hung thủ bắt đầu điều tra nghiêm ngặt nhưng hung thủ vẫn ra tay tàn độc như vậy. Hình vẽ dưới thân Triệu Gia Hứa nhỏ hơn, nhưng trên cửa chính này lại rất lớn, đây không chỉ là bùa chú của đàn tràng trừ tà mà càng như muốn khiêu khích nha môn vậy. Trịnh Bạch Thạch trầm giọng nói, "Kẻ này đúng là càng lúc càng hung hãn rồi!"
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, nàng đẩy cửa ra rồi nhìn vào vũng nước ban nãy.
Ánh sáng trong hầm băng mờ ảo, lúc Tần Hoan mới bước vào thì thấy băng ở cửa tan ra làm cho cả sàn nhà ướt sũng, cũng bởi vì quan sai tiến vào nên ở đó có rất nhiều vết bùn đất. Nhưng hiện tại nhìn kỹ lại thì nàng vẫn phát hiện ra trong vũng nước còn có bột phấn của tàn tro. Nàng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay khẽ vân vê, "Ban nãy sơ suất rồi, Trịnh Đại nhân, đã tìm ra."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Xem ra chúng ta vẫn phải đến thiên lao gặp Trương đạo sĩ một chuyến rồi."
Yến Trì hơi trầm ngâm, "Nên tranh thủ đi sớm, chỗ này giao lại cho Triển Dương, bọn ta đến thiên lao."
Yến Trì mạnh mẽ dứt khoát, hắn căn dặn 1 câu sau đó lập tức dẫn Tần Hoan và Trịnh Bạch Thạch lên sương phòng. Trịnh Bạch Thạch phân phó Triển Dương rồi đi theo Yến Trì và Tần Hoan ra ngoài, thẳng đến thiên lao...
Trên đường đi phải tốn 3 khắc thì mới đến được bên ngoài nha môn Hình bộ, mọi người bước vào rồi tiến thẳng đến thiên lao. Đến khi vào cửa nhà giam của Trương đạo sĩ thì ông ta vẫn đang ngủ ngon.
Chủ quản cười khổ gọi 2 câu Trương đạo sĩ mới từ từ tỉnh lại, vừa mới nhìn thấy bên ngoài có 3 người đứng thì ông ta lập tức nhíu mày, "Lại có người chết phải không?"
Ánh mắt Yến Trì tối sầm khi nhìn vào Trương đạo sĩ, "Người thứ 3 bị đông chết trong hầm băng."
Trương đạo sĩ ngây ngẩn cả người, sau đó đứng lên bấm ngón tay một lúc, vẻ mặt lại càng khó coi hơn trước, "Người thứ 3 này có phải cũng chết ở thành Tây?"
Lông mày Trịnh Bạch Thạch co giật, "Làm sao ngươi biết?"
Trương đạo sĩ nghe xong liền mỉm cười, nhưng lại không nói gì cả. Tần Hoan lên tiếng, "Lần trước ngươi nói rằng lúc người thứ 3 chết thì ngươi có thể giúp bọn ta. Hiện tại người đã chết rồi, ngươi có thể tính ra hung thủ muốn làm gì chưa? Hoặc hắn là kẻ nào..."
Trương đạo sĩ lại bấm ngón tay mấy cái nhưng vẫn lắc đầu, "Ta có thể giúp được, nhưng nếu ta ở trong này thì chẳng làm được gì cả."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn được thả ra?"
Trương đạo sĩ ưỡn ngực, vẻ mặt không thoải mái, "Các ngươi vu oan cho ta lâu như vậy, 6 năm rồi! Nhốt ta ở đây tận 6 năm! Hiện tại đã có thể chứng minh hung thủ 6 năm trước đã trở lại nhưng các ngươi vẫn muốn giam giữ ta?"
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Cũng chưa khẳng định được kẻ đó chính là hung thủ 6 năm trước, lỡ như có người bắt chước thì sao?"
Trương đạo sĩ cười lạnh, "Ồ, vậy sao? Vậy mấy người các ngươi đến hỏi ta làm gì? Ta chẳng biết gì cả! Các ngươi tự đi mà điều tra lấy, vừa vu oan ta là hung thủ nhưng lại vừa muốn ta giúp đỡ tra án! Trên đời nào có chuyện tốt như vậy?"
Trương đạo sĩ liên tục cười lạnh, sau đó xoay người lại nằm ngủ tiếp, chân gác chéo lên nhau, 2 tay gối ra sau đầu rồi nhắm mắt lại không nhiều lời thêm nửa câu. Trịnh Bạch Thạch giận dữ, "Ngươi cái người này sao lại..."
Yến Trì giơ tay lên ngăn cản cơn giận của Trịnh Bạch Thạch, hắn nhìn Trương đạo sĩ rồi nói, "Ngươi muốn ra ngoài thì cũng được, chỉ cần ngươi giúp đỡ quan phủ tóm được hung thủ kia, đợi đến khi hắn nhận tội 6 năm trước cũng do hắn gây ra thì ngươi có thể thoát tội."
Trương đạo sĩ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Yến Trì sau đó nở nụ cười, "Lời nói của vị Điện hạ này có được tính không?"
Yến Trì khẽ hất hàm, "Quân tử nhất ngôn."
Trương đạo sĩ lập tức đứng dậy, "Được! Chỉ bằng câu này của Điện hạ thì ta đây liền hỗ trợ các ngươi! Hôm nay ta muốn ra khỏi thiên lao, còn muốn xin Điện hạ tìm một chỗ cho ta thay y phục rửa mặt chải đầu, sau đó lại cho ta ăn một bữa cơm no nê. Hiện tại vừa qua khỏi giờ Ngọ, đợi đến chập tối thì ta sẽ bắt đầu làm việc cho nha môn!"
Mặt mày Trương đạo sĩ cực kỳ dơ dáy nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh tinh khôn.
Trịnh Bạch Thạch do dự nhìn Yến Trì, "Điện hạ, việc này có phải vẫn nên..."
"Việc này ta sẽ nói với Thượng thư, cứ dẫn ông ta ra ngoài trước đi."
Trương đạo sĩ vui vẻ, cả người đều nhảy nhót tung tăng. Chủ quản đại lao bên cạnh trợn tròn mắt nhìn Trương đạo sĩ, không thể nghĩ ra được ông ta lại có thể ra ngoài được từ chỗ này. Biết bao nhiêu người đã bị nhốt vào thiên lao thế nhưng từ chỗ này đi ra thì lại không hề có một ai. Mà Trương đạo sĩ này đã bị giam giữ 6 năm, suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ, trước đây thì nói là kiếp số của mình, người nghe được chẳng một ai tin tưởng, thế nhưng chẳng ai có thể nghĩ được rằng vậy mà ông ta lại thật sự có một ngày ra khỏi thiên lao."
Khóa phòng giam vừa mở ra, Trương đạo sĩ ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra khỏi đây, nhìn thấy tròng mắt của chủ sự như muốn rơi ra ngoài thì Trương đạo sĩ lại khẽ hừ một tiếng, "Từng người từng người các ngươi đều không tin ông đây có một ngày ra khỏi chỗ này, hiện tại các ngươi đều biết lợi hại rồi chưa?"
Trương đạo sĩ đi ra nhưng lại không dám vượt lên trước, ông ta nhìn thấy cả 3 người Yến Trì đều không nhúc nhích liền khom lưng giơ tay lên mời.
"Điện hạ, mời các người đi trước..."
Yến Trì liếc ông ta một cái rồi cất bước ra ngoài, Tần Hoan đi sau lưng hắn, Trịnh Bạch Thạch quan sát Trương đạo sĩ từ trên xuống dưới sau đó mới lắc đầu rồi đuổi theo. Trương đạo sĩ cười cười đi ở sau cùng.
Trương đạo sĩ vừa đi vừa vuốt râu, lại nhìn sang những phạm nhân khác trong thiên lao, thấy ai nhìn mình thì lại vung vung tay lên cứ như muốn chia tay bằng hữu lâu năm. Đến khi ra khỏi cửa chính thiên lao, Trương đạo sĩ nheo mắt đứng dưới ánh mặt trời, mãi một lúc lâu sau mới mở mắt ra. Ông ta ngửa đầu lên nhìn vòm trời xanh lam rồi hít thở một hơi rất sâu.
Ông đứng nguyên tại chỗ một lúc, đến khi mở mắt ra thì thấy 3 người Yến Trì đi đằng trước đã quay lại nhìn mình. Trương đạo sĩ thu lại ý cười, vẻ mặt cũng không hề có biểu cảm tìm được đường sống sau biến cố mà chỉ tiếp tục nở nụ cười toe toét.
Ra khỏi cửa nha môn, đôi mắt Trương đạo sĩ lại càng sáng trong!
Ông hít thở rất sâu, ánh mắt hơi tham lam nhìn ra phố xá vừa xa lạ vừa quen thuộc bên ngoài.
Yến Trì lên tiếng, "Dẫn ông ta đến nha môn Tri phủ rửa mặt chải đầu, phái người báo cho Triển Dương quay lại nha môn."
Trịnh Bạch Thạch được căn dặn nên lập tức đi chuẩn bị. Trương đạo sĩ vừa đi vừa nhìn Yến Trì, càng nhìn thì ánh mắt ông ta lại càng như phát sáng, chẳng bao lâu sau lại quay sang nhìn Tần Hoan, thế nhưng càng nhìn thì ánh mắt ông ta lại càng tối sầm lại.
Bạch Phong dắt 1 con ngựa đến, "Trương đạo trưởng có thể cưỡi ngựa không?"
Trương đạo sĩ cười một tiếng sang sảng, "Đương nhiên có thể..."
Dứt lời ông ta liền bước đến bên cạnh con ngựa cao to kia rồi xoay người trèo lên lưng ngựa. Nhưng dù gì ông ta cũng bị nhốt 6 năm, vừa trèo lên lưng ngựa thì suýt nữa ngã xuống dưới, phải thích ứng một lúc mới ổn định trở lại được. Trương đạo sĩ nhìn thoáng qua Bạch Phong và mấy người khác rồi cười trừ, "Chê cười, chê cười rồi, chưa quen tay."
Bạch Phong mặc kệ ông ta, lên ngựa theo sau Yến Trì, đoàn người cùng đi về phía nha môn Tri phủ.
Mấy người Yến Trì ở phía trước y phục chỉnh tề nhưng Trương đạo sĩ này trông chẳng khác nào ăn mày, ông ta cưỡi ngựa không ổn định, suốt dọc đường cứ nghiêng ngả lảo đảo. Đến lúc dừng lại được ở cửa nha môn Tri phủ thì ông ta đã mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi.
Vừa vào nha môn Tri phủ, Trịnh Bạch Thạch liền dẫn ông ta đến nơi ở của đám nha sai phía hậu đường, sau đó sai người đi múc mấy thùng nước đến, sai người đi chuẩn bị đồ ăn cho Trương đạo sĩ. Trương đạo sĩ ở trong phòng vừa tắm rửa vừa gọi to ra ngoài, "Trịnh Đại nhân, phiền người chuẩn bị mấy cái giò heo thật lớn là được rồi! Phải béo nhất, to nhất! Sau đó lại chuẩn bị một bình Ngọc lâu xuân! À không, 2 bình, 2 bình Ngọc lâu xuân!"
Trịnh Bạch Thạch ở bên ngoài nghe xong suýt nữa thì ngã quỵ. Đây chẳng phải đạo trưởng sao? Sao không có chút thanh tâm quả dục nào vậy?
Nghĩ đến Trương đạo sĩ còn có tác dụng trong việc phá án nên Trịnh Bạch Thạch liền thở dài sau đó mới cho người đi chuẩn bị còn bản thân ra tiền viện tiếp Yến Trì và Tần Hoan. Chẳng bao lâu sau gã sai vặt đến bẩm báo Trương đạo sĩ tắm một thùng nước nóng lớn vẫn không đủ, lại muốn lấy thêm một thùng nước lạnh nữa để tắm rửa kỳ cọ bản thân mình 3 lần mới xong, hiện tại ông ta đang xử lý râu tóc của mình. Trịnh Bạch Thạch nghe xong liền cười khổ, "Người này hành sự vừa phóng túng vừa không kiêng dè gì, Điện hạ thật sự tin lời ông ta nói sao?"
Yến Trì nghe thấy thế liền nói, "Nếu giúp được việc thì giữ lại dùng, còn nếu như không thì cứ chém là xong."
Trịnh Bạch Thạch cũng không biết Yến Trì nói thế là thật hay giả, nhưng nghe xong liền giật thót tim.
Tần Hoan cười nói, "Mặc dù người này hành sự không kiêng nể gì nhưng ông ta lại không hề sợ quyền quý. Ban nãy mới chỉ tính toán tùy tiện một chút mà đã tính ra được người chết ở thành Tây rồi, chắc hẳn cũng không phải người đơn giản."
Trịnh Bạch Thạch cười khổ nói, "Hy vọng là như vậy..."
Ba người chờ đợi một lúc lại có nha sai đến báo lại, nói rượu thịt đều đã mua đầy đủ, Trương đạo sĩ cũng bắt đầu ăn cơm. Tần Hoan hơi tò mò muốn đến xem thử, Yến Trì thấy thế thì chỉ có thể đi theo, cho nên Trịnh Bạch Thạch cũng đi vào cùng.
Ba người bước vào sương phòng liền thấy y phục rách nát trên người Trương đạo sĩ ban nãy đã được thay đổi, hiện tại ông ta mặc một bộ áo bào mới tinh màu xanh lam. Chòm râu rậm rạp và búi tóc loạn xạ trước đây cũng đã được xử lý ngay ngắn chỉnh tề, vấn thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu. Râu trên mặt cũng đã được cạo sạch sẽ, chỉ để lại một nhúm râu dê dưới cằm. Khuôn mặt dơ bẩn nhếch nhách của ông ta giờ cũng trở nên sạch sẽ khiến cho ngũ quan hiện ra ngay ngắn. Mặc dù nhìn người vẫn còn hơn gầy yếu nhưng lại toát lên khí chất tiên phong đạo cốt.
Ba người bọn họ đến đây nhưng Trương đạo sĩ hoàn toàn không để ý gì đến, toàn bộ ánh mắt ông ta đều đặt lên trên 5 cái chân giò kho tàu hấp dẫn kia. Chân giò béo ngậy thơm ngon mọng nước tỏa ra màu sắc diễm lệ, vừa nhìn đã biết là mua từ trong một tửu lâu cực nổi tiếng đến đây rồi. Trương đạo sĩ cầm một cái lên tay, há mồm rồi cắn xuống một miếng, nước thịt kho cùng với váng dầu béo ngậy cùng nhau tuôn ra, ông ta vừa nhai nhồm nhoàm vừa thở hắt ra sung sướng. Sau khi nuốt xuống rồi mới nhấc bầu rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm. Rượu thịt đều đã vào bụng, Trương đạo sĩ ngửa đầu cười to, "Ha ha ha, sống rồi! Cuối cùng lão tử cũng sống rồi!"
Tần Hoan bị kiểu ăn uống của ông ta khiến cho mình hơi khó chịu, Trịnh Bạch Thạch lại hừ một tiếng, "Ăn xong rồi thì đi làm việc nhanh một chút!"
Trương đạo sĩ lườm Trịnh Bạch Thạch một cái, "Gấp cái gì? Đợi lúc trời tối đã!"
Nói xong ông ta lại tiếp tục ăn ngấu nghiến, Yến Trì nhìn Trương đạo sĩ thế này liền cười lạnh rồi kéo Tần Hoan ra ngoài.
Tần Hoan liền nhìn Trịnh Bạch Thạch, ánh mắt cả 2 người đều tối sần lại.
Người chết vào 6 năm trước chính là do bỏ đói phụ thân già đến chết, còn người hiện tại thì lại bán nữ nhi của mình đến thanh lâu, cũng đều là có hành vi bất nhân đối với người thân của mình...
Đã đến nước này thì đủ để chứng minh hung thủ thật sự chính là kẻ gây án vào 6 năm trước!
"Trần chưởng quầy có biêt Hồ Đức Toàn bán nữ nhi đến chỗ nào không?"
Trần Vạn Phúc nghĩ nghĩ, "Hình... hình như là Phượng Thê lâu... Đúng rồi, chính là Phượng Thê lâu! Sau khi Hồ Đức Toàn bán nữ nhi rồi thì nàng ta cũng không thèm nhận phụ thân này nữa, sau đó Hồ Đức Toàn không có tiền uống rượu lại vẫn đến tìm nàng ta xin tiền nên mới bị người của Phượng Thê lâu đánh đuổi về đây. Việc này xảy ra vào 1 năm trước, lúc ấy đám tiểu nhị lén lút bàn tán điều này."
Trần Vạn Phúc nói xong thì Trịnh Bạch Thạch cũng ghi tạc chuyện này vào trong lòng, "Ngoại trừ nữ nhi này thì Hồ Đức Toàn không còn thân nhân nào nữa sao?"
Trần Vạn Phúc gật đâu, "Theo ta thấy thì không còn, có điều ta không biết liệu có người làm nào khác lén lút kết giao với ông ta hay không."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu rồi hỏi Tần Hoan, "Quận chúa, lá hoa Mạn đà la này có thường gặp không?"
Tần Hoan gật đầu, "Thứ này cũng không phải quý hiếm gì, các tiệm thuốc bình thường đều có."
Trịnh Bạch Thạch thở dài, Tần Hoan nhìn rượu mà đồ nhắm trước mặt rồi nói, "Rượu và đồ nhắm này đều do Hồ Đức Toàn đích thân làm ra, có thể khiến ông ta tự mình xuống bếp làm đồ nhắm thì có thể thấy được vị khách này cực kỳ thân cận với ông ta."
Trần Vạn Phúc nghe xong liền nói, "Lúc Hồ Đức Toàn ở tửu lâu, ban đầu phụ giúp việc trong nhà bếp cho nên cũng biết nấu một chút đồ ăn. Bình thường ông ta ở 1 mình tại đây thì cũng tự mình nấu ăn thôi."
Trịnh Bạch Thạch nhìn 1 vòng quanh gian phòng này, "Ở chỗ khác ta không phát hiện ra điều gì, viện này chỉ có mình ông ta ở nên những chỗ khác đều giăng đầy mạng nhện, chỉ có mỗi gian phòng chính này ngay ngắn một chút."
Tần Hoan nhìn khắp xung quanh một vòng, xoay người ra cửa nhìn ngoài sân rồi lại đến quan sát phòng bếp. Quả nhiên nàng không phát hiện ra chỗ nào kỳ quái cả, mà cũng bởi vậy cho nên mới là lạ.
Nếu hung thủ không quen biết Hồ Đức Toàn vậy thì Hồ Đức Toàn kia vì sao phải nấu ăn mua rượu về chiêu đãi? Còn nếu như quen thân, Hồ Đức Toàn vốn dĩ không quen biết quá nhiều, như vậy chẳng lẽ hung thủ không sợ bản thân mình bị phát hiện hay sao? Hai nạn nhân còn lại, Ngô Khiêm quen biết không ít người, Triệu Gia Hứa cũng vậy cho nên muốn tìm ra manh mối từ trên người bọn họ lại cực kỳ không dễ dàng. Nhưng Hồ Đức Toàn lại không như vậy, Tần Hoan nheo mắt lại, hiện tại vụ án náo loạn lớn đến vậy thì nhất định hung thủ cũng đã biết nha môn đang điều tra phá án, nhưng hắn vẫn dám tiếp tục xuống tay. Ánh mắt Tần Hoan nhìn ra cửa viện, chỗ này cực kỳ hẻo lánh, người ở cũng đều là gia đình nghèo, ai cũng biết trong viện này có một nam tử trung niên què chân sinh sống cho nên cũng chẳng có ai chú ý đến động tĩnh nơi này cả. Mà hung thủ thừa dịp nửa đêm đến đây cho nên càng không có người qua đường nào trông thấy...
Đêm hôm kia, tựa hồ như cũng là một đêm không trăng không sao.
Nghĩ đến đây đột nhiên Tần Hoan chau mày lại, dưới thân Triệu Gia Hứa phát hiện ra vết tro tàn và hình vẽ chu sa, nhưng tại sao chỗ này lại không có?
Tần Hoan càng nghĩ càng thấy không đúng nên vội vàng quay lại tìm Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân, hiện tại người của bọn ta liệu có phải cũng không tìm thấy tro tàn và hình vẽ chu sa không? Còn nữa, đã báo cáo sang bên phía Thế tử Điện hạ chưa?"
Trịnh Bạch Thạch lập tức gật đầu, "Phải, không phát hiện ra, Thế tử Điện hạ cũng đã báo cáo rồi nhưng hiện tại ngài ấy đang ở trong cung chứ không ở Hình bộ, chắc là phải muộn nữa mới có thể đến đây được. Quận chúa, người chờ Thế tử Điện hạ đến có việc à?"
Tần Hoan lắc đầu, "Ta muốn đến gặp mặt Trương đạo sĩ kia."
Trịnh Bạch Thạch nghe vậy liền thấy khó xử, "Chuyện này thì đúng là phải chờ cho Thế tử Điện hạ đến đây, lần trước Trương đạo sĩ đã nói chờ đến lúc người thứ 3 chết thì mới có thể giúp chúng ta. Hiện tại xem ra ông ta cũng đã có thể biết nhiều hởn ồi."
Tần Hoan đúng là ôm suy nghĩ này, thế nhưng chỉ chờ thêm khoảng 2 khắc nữa thì Yến Trì đã đến đây rồi!
Yến Trì dẫn theo Bạch Phong và mấy thị vệ phi ngựa như bay đến đây, không biết tại sao mà lúc Tần Hoan nhìn thấy hắn bước vào trong viện này thì trên người hắn lại mang theo sát khí lạnh thấu xương. Nàng lập tức cảm nhận được hắn đang tức giận.
Nhưng khi Yến Trì bước đến gần thì đôi mắt đen nhánh u ám kia của hắn lại trở nên sáng trong, thấy Trịnh Bạch Thạch và mọi người quỳ xuống hành lễ thì liền vung tay lên, "Thi thể ở chỗ nào?"
Vừa dứt lời thì ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Hoan tràn đầy dịu dàng và lưu luyến.
"Thế tử Điện hạ, mời đi bên này, Quận chúa còn đang hỏi khi nào thì người đến, không ngờ người đã đến nhanh như vậy."
Mấy người đi thẳng về phía sương phòng, ánh mắt Yến Trì lại vẫn đang như có như không rơi lên người Tần Hoan. Hắn nói, "Hôm nay vào cung gặp Hoàng thượng, chắc hẳn Trịnh Đại nhân cũng đã biết chuyện của mấy Vận chuyển sứ phía Tây Bắc..."
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Biết, biết chứ. Chuyện này khiến cho Thánh thượng tức giận, đám vi thần cũng hoảng sợ không thôi. Những người này quá mức to gan, hành vi cỡ này quả thực là hại nước hại dân!"
Yến Trì cười lạnh rồi không nói gì nữa, hắn tiếp tục bước đến sương phòng, nhìn thấy thi thể Hồ Đức Toàn liền chau mày, "Hầm băng ở ngay phía dưới à?"
Trịnh Bạch Thạch lập tức gật đầu, Tần Hoan liền nói, "Điện hạ muốn xuống xem không? Vừa rồi ta và Trịnh Đại nhân còn đang nói đến chuyện lần này không phát hiện ra tro tàn và hình vẽ chu sa bên cạnh thi thể. Ta đang định đến đó nhìn lại lần nữa."
Đương nhiên Yến Trì vui vẻ đồng ý, hắn lại dẫn theo mấy người quay lại hầm băng.
Tần Hoan đi theo Yến Trì xuống dưới, "Rất kỳ lạ, lần trước Trương đạo sĩ vừa nhìn thấy hình vẽ chúng ta mang đến thì đã nói là đàn tràng trừ tà gì đó, chẳng lẽ cái chết lần này của Hồ Đức Toàn không thuộc phạm vi đàn tràng này? Nhưng người chết đầu tiên thuộc về Địa ngục lột da, người thứ 2 thuộc về Địa ngục rút lưỡi, người thứ 3 thuộc Địa ngục hàn băng, đây đích thực là giáo lý của Bái Nguyệt giáo."
Mấy người đi từ trên xuống, vừa mới đến cửa đã cảm thấy lạnh thấu xương, Yến Trì nhìn thoáng qua y phục mỏng manh trên người Tần Hoan rồi chau mày. Nhưng ánh mắt Tần Hoan lại rơi lên trên cánh cổng.
Lúc nãy vừa đi xuống thì lại chưa phát hiện ra, nhưng hiện tại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cổng chính này làm bằng sắt có phủ một lớp chì lên trên, còn mặt bên ngoài lại được sơn màu đỏ. Nếu không nhìn kỹ hoặc cửa mở ra thì cũng không phát hiện được, nhưng nếu như đóng cả 2 cánh lại thì một hình vẽ mơ hồ màu đỏ sậm lại hiện ra. Tần Hoan đi ra đằng trước sau đó nhìn kỹ lại thì quả nhiên là không giống trước kia.
Màu sắc của chu sa đậm hơn màu đỏ của cửa sắt một chút, nếu nhìn từ xa lại không thể phân biệt được, nhưng khi nhìn gần thì lại cực kỳ rõ ràng. Tần Hoan vội hỏi, "Điện hạ, Trịnh Đại nhân, mọi người nhìn đi, ban nãy bọn ta vừa nói không phát hiện ra hình vẽ thế nhưng thực tế thì hình vẽ này đã được hung thủ vẽ lên trên cánh cửa..."
Biết rõ hung thủ bắt đầu điều tra nghiêm ngặt nhưng hung thủ vẫn ra tay tàn độc như vậy. Hình vẽ dưới thân Triệu Gia Hứa nhỏ hơn, nhưng trên cửa chính này lại rất lớn, đây không chỉ là bùa chú của đàn tràng trừ tà mà càng như muốn khiêu khích nha môn vậy. Trịnh Bạch Thạch trầm giọng nói, "Kẻ này đúng là càng lúc càng hung hãn rồi!"
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, nàng đẩy cửa ra rồi nhìn vào vũng nước ban nãy.
Ánh sáng trong hầm băng mờ ảo, lúc Tần Hoan mới bước vào thì thấy băng ở cửa tan ra làm cho cả sàn nhà ướt sũng, cũng bởi vì quan sai tiến vào nên ở đó có rất nhiều vết bùn đất. Nhưng hiện tại nhìn kỹ lại thì nàng vẫn phát hiện ra trong vũng nước còn có bột phấn của tàn tro. Nàng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay khẽ vân vê, "Ban nãy sơ suất rồi, Trịnh Đại nhân, đã tìm ra."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Xem ra chúng ta vẫn phải đến thiên lao gặp Trương đạo sĩ một chuyến rồi."
Yến Trì hơi trầm ngâm, "Nên tranh thủ đi sớm, chỗ này giao lại cho Triển Dương, bọn ta đến thiên lao."
Yến Trì mạnh mẽ dứt khoát, hắn căn dặn 1 câu sau đó lập tức dẫn Tần Hoan và Trịnh Bạch Thạch lên sương phòng. Trịnh Bạch Thạch phân phó Triển Dương rồi đi theo Yến Trì và Tần Hoan ra ngoài, thẳng đến thiên lao...
Trên đường đi phải tốn 3 khắc thì mới đến được bên ngoài nha môn Hình bộ, mọi người bước vào rồi tiến thẳng đến thiên lao. Đến khi vào cửa nhà giam của Trương đạo sĩ thì ông ta vẫn đang ngủ ngon.
Chủ quản cười khổ gọi 2 câu Trương đạo sĩ mới từ từ tỉnh lại, vừa mới nhìn thấy bên ngoài có 3 người đứng thì ông ta lập tức nhíu mày, "Lại có người chết phải không?"
Ánh mắt Yến Trì tối sầm khi nhìn vào Trương đạo sĩ, "Người thứ 3 bị đông chết trong hầm băng."
Trương đạo sĩ ngây ngẩn cả người, sau đó đứng lên bấm ngón tay một lúc, vẻ mặt lại càng khó coi hơn trước, "Người thứ 3 này có phải cũng chết ở thành Tây?"
Lông mày Trịnh Bạch Thạch co giật, "Làm sao ngươi biết?"
Trương đạo sĩ nghe xong liền mỉm cười, nhưng lại không nói gì cả. Tần Hoan lên tiếng, "Lần trước ngươi nói rằng lúc người thứ 3 chết thì ngươi có thể giúp bọn ta. Hiện tại người đã chết rồi, ngươi có thể tính ra hung thủ muốn làm gì chưa? Hoặc hắn là kẻ nào..."
Trương đạo sĩ lại bấm ngón tay mấy cái nhưng vẫn lắc đầu, "Ta có thể giúp được, nhưng nếu ta ở trong này thì chẳng làm được gì cả."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn được thả ra?"
Trương đạo sĩ ưỡn ngực, vẻ mặt không thoải mái, "Các ngươi vu oan cho ta lâu như vậy, 6 năm rồi! Nhốt ta ở đây tận 6 năm! Hiện tại đã có thể chứng minh hung thủ 6 năm trước đã trở lại nhưng các ngươi vẫn muốn giam giữ ta?"
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Cũng chưa khẳng định được kẻ đó chính là hung thủ 6 năm trước, lỡ như có người bắt chước thì sao?"
Trương đạo sĩ cười lạnh, "Ồ, vậy sao? Vậy mấy người các ngươi đến hỏi ta làm gì? Ta chẳng biết gì cả! Các ngươi tự đi mà điều tra lấy, vừa vu oan ta là hung thủ nhưng lại vừa muốn ta giúp đỡ tra án! Trên đời nào có chuyện tốt như vậy?"
Trương đạo sĩ liên tục cười lạnh, sau đó xoay người lại nằm ngủ tiếp, chân gác chéo lên nhau, 2 tay gối ra sau đầu rồi nhắm mắt lại không nhiều lời thêm nửa câu. Trịnh Bạch Thạch giận dữ, "Ngươi cái người này sao lại..."
Yến Trì giơ tay lên ngăn cản cơn giận của Trịnh Bạch Thạch, hắn nhìn Trương đạo sĩ rồi nói, "Ngươi muốn ra ngoài thì cũng được, chỉ cần ngươi giúp đỡ quan phủ tóm được hung thủ kia, đợi đến khi hắn nhận tội 6 năm trước cũng do hắn gây ra thì ngươi có thể thoát tội."
Trương đạo sĩ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Yến Trì sau đó nở nụ cười, "Lời nói của vị Điện hạ này có được tính không?"
Yến Trì khẽ hất hàm, "Quân tử nhất ngôn."
Trương đạo sĩ lập tức đứng dậy, "Được! Chỉ bằng câu này của Điện hạ thì ta đây liền hỗ trợ các ngươi! Hôm nay ta muốn ra khỏi thiên lao, còn muốn xin Điện hạ tìm một chỗ cho ta thay y phục rửa mặt chải đầu, sau đó lại cho ta ăn một bữa cơm no nê. Hiện tại vừa qua khỏi giờ Ngọ, đợi đến chập tối thì ta sẽ bắt đầu làm việc cho nha môn!"
Mặt mày Trương đạo sĩ cực kỳ dơ dáy nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh tinh khôn.
Trịnh Bạch Thạch do dự nhìn Yến Trì, "Điện hạ, việc này có phải vẫn nên..."
"Việc này ta sẽ nói với Thượng thư, cứ dẫn ông ta ra ngoài trước đi."
Trương đạo sĩ vui vẻ, cả người đều nhảy nhót tung tăng. Chủ quản đại lao bên cạnh trợn tròn mắt nhìn Trương đạo sĩ, không thể nghĩ ra được ông ta lại có thể ra ngoài được từ chỗ này. Biết bao nhiêu người đã bị nhốt vào thiên lao thế nhưng từ chỗ này đi ra thì lại không hề có một ai. Mà Trương đạo sĩ này đã bị giam giữ 6 năm, suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ, trước đây thì nói là kiếp số của mình, người nghe được chẳng một ai tin tưởng, thế nhưng chẳng ai có thể nghĩ được rằng vậy mà ông ta lại thật sự có một ngày ra khỏi thiên lao."
Khóa phòng giam vừa mở ra, Trương đạo sĩ ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra khỏi đây, nhìn thấy tròng mắt của chủ sự như muốn rơi ra ngoài thì Trương đạo sĩ lại khẽ hừ một tiếng, "Từng người từng người các ngươi đều không tin ông đây có một ngày ra khỏi chỗ này, hiện tại các ngươi đều biết lợi hại rồi chưa?"
Trương đạo sĩ đi ra nhưng lại không dám vượt lên trước, ông ta nhìn thấy cả 3 người Yến Trì đều không nhúc nhích liền khom lưng giơ tay lên mời.
"Điện hạ, mời các người đi trước..."
Yến Trì liếc ông ta một cái rồi cất bước ra ngoài, Tần Hoan đi sau lưng hắn, Trịnh Bạch Thạch quan sát Trương đạo sĩ từ trên xuống dưới sau đó mới lắc đầu rồi đuổi theo. Trương đạo sĩ cười cười đi ở sau cùng.
Trương đạo sĩ vừa đi vừa vuốt râu, lại nhìn sang những phạm nhân khác trong thiên lao, thấy ai nhìn mình thì lại vung vung tay lên cứ như muốn chia tay bằng hữu lâu năm. Đến khi ra khỏi cửa chính thiên lao, Trương đạo sĩ nheo mắt đứng dưới ánh mặt trời, mãi một lúc lâu sau mới mở mắt ra. Ông ta ngửa đầu lên nhìn vòm trời xanh lam rồi hít thở một hơi rất sâu.
Ông đứng nguyên tại chỗ một lúc, đến khi mở mắt ra thì thấy 3 người Yến Trì đi đằng trước đã quay lại nhìn mình. Trương đạo sĩ thu lại ý cười, vẻ mặt cũng không hề có biểu cảm tìm được đường sống sau biến cố mà chỉ tiếp tục nở nụ cười toe toét.
Ra khỏi cửa nha môn, đôi mắt Trương đạo sĩ lại càng sáng trong!
Ông hít thở rất sâu, ánh mắt hơi tham lam nhìn ra phố xá vừa xa lạ vừa quen thuộc bên ngoài.
Yến Trì lên tiếng, "Dẫn ông ta đến nha môn Tri phủ rửa mặt chải đầu, phái người báo cho Triển Dương quay lại nha môn."
Trịnh Bạch Thạch được căn dặn nên lập tức đi chuẩn bị. Trương đạo sĩ vừa đi vừa nhìn Yến Trì, càng nhìn thì ánh mắt ông ta lại càng như phát sáng, chẳng bao lâu sau lại quay sang nhìn Tần Hoan, thế nhưng càng nhìn thì ánh mắt ông ta lại càng tối sầm lại.
Bạch Phong dắt 1 con ngựa đến, "Trương đạo trưởng có thể cưỡi ngựa không?"
Trương đạo sĩ cười một tiếng sang sảng, "Đương nhiên có thể..."
Dứt lời ông ta liền bước đến bên cạnh con ngựa cao to kia rồi xoay người trèo lên lưng ngựa. Nhưng dù gì ông ta cũng bị nhốt 6 năm, vừa trèo lên lưng ngựa thì suýt nữa ngã xuống dưới, phải thích ứng một lúc mới ổn định trở lại được. Trương đạo sĩ nhìn thoáng qua Bạch Phong và mấy người khác rồi cười trừ, "Chê cười, chê cười rồi, chưa quen tay."
Bạch Phong mặc kệ ông ta, lên ngựa theo sau Yến Trì, đoàn người cùng đi về phía nha môn Tri phủ.
Mấy người Yến Trì ở phía trước y phục chỉnh tề nhưng Trương đạo sĩ này trông chẳng khác nào ăn mày, ông ta cưỡi ngựa không ổn định, suốt dọc đường cứ nghiêng ngả lảo đảo. Đến lúc dừng lại được ở cửa nha môn Tri phủ thì ông ta đã mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi.
Vừa vào nha môn Tri phủ, Trịnh Bạch Thạch liền dẫn ông ta đến nơi ở của đám nha sai phía hậu đường, sau đó sai người đi múc mấy thùng nước đến, sai người đi chuẩn bị đồ ăn cho Trương đạo sĩ. Trương đạo sĩ ở trong phòng vừa tắm rửa vừa gọi to ra ngoài, "Trịnh Đại nhân, phiền người chuẩn bị mấy cái giò heo thật lớn là được rồi! Phải béo nhất, to nhất! Sau đó lại chuẩn bị một bình Ngọc lâu xuân! À không, 2 bình, 2 bình Ngọc lâu xuân!"
Trịnh Bạch Thạch ở bên ngoài nghe xong suýt nữa thì ngã quỵ. Đây chẳng phải đạo trưởng sao? Sao không có chút thanh tâm quả dục nào vậy?
Nghĩ đến Trương đạo sĩ còn có tác dụng trong việc phá án nên Trịnh Bạch Thạch liền thở dài sau đó mới cho người đi chuẩn bị còn bản thân ra tiền viện tiếp Yến Trì và Tần Hoan. Chẳng bao lâu sau gã sai vặt đến bẩm báo Trương đạo sĩ tắm một thùng nước nóng lớn vẫn không đủ, lại muốn lấy thêm một thùng nước lạnh nữa để tắm rửa kỳ cọ bản thân mình 3 lần mới xong, hiện tại ông ta đang xử lý râu tóc của mình. Trịnh Bạch Thạch nghe xong liền cười khổ, "Người này hành sự vừa phóng túng vừa không kiêng dè gì, Điện hạ thật sự tin lời ông ta nói sao?"
Yến Trì nghe thấy thế liền nói, "Nếu giúp được việc thì giữ lại dùng, còn nếu như không thì cứ chém là xong."
Trịnh Bạch Thạch cũng không biết Yến Trì nói thế là thật hay giả, nhưng nghe xong liền giật thót tim.
Tần Hoan cười nói, "Mặc dù người này hành sự không kiêng nể gì nhưng ông ta lại không hề sợ quyền quý. Ban nãy mới chỉ tính toán tùy tiện một chút mà đã tính ra được người chết ở thành Tây rồi, chắc hẳn cũng không phải người đơn giản."
Trịnh Bạch Thạch cười khổ nói, "Hy vọng là như vậy..."
Ba người chờ đợi một lúc lại có nha sai đến báo lại, nói rượu thịt đều đã mua đầy đủ, Trương đạo sĩ cũng bắt đầu ăn cơm. Tần Hoan hơi tò mò muốn đến xem thử, Yến Trì thấy thế thì chỉ có thể đi theo, cho nên Trịnh Bạch Thạch cũng đi vào cùng.
Ba người bước vào sương phòng liền thấy y phục rách nát trên người Trương đạo sĩ ban nãy đã được thay đổi, hiện tại ông ta mặc một bộ áo bào mới tinh màu xanh lam. Chòm râu rậm rạp và búi tóc loạn xạ trước đây cũng đã được xử lý ngay ngắn chỉnh tề, vấn thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu. Râu trên mặt cũng đã được cạo sạch sẽ, chỉ để lại một nhúm râu dê dưới cằm. Khuôn mặt dơ bẩn nhếch nhách của ông ta giờ cũng trở nên sạch sẽ khiến cho ngũ quan hiện ra ngay ngắn. Mặc dù nhìn người vẫn còn hơn gầy yếu nhưng lại toát lên khí chất tiên phong đạo cốt.
Ba người bọn họ đến đây nhưng Trương đạo sĩ hoàn toàn không để ý gì đến, toàn bộ ánh mắt ông ta đều đặt lên trên 5 cái chân giò kho tàu hấp dẫn kia. Chân giò béo ngậy thơm ngon mọng nước tỏa ra màu sắc diễm lệ, vừa nhìn đã biết là mua từ trong một tửu lâu cực nổi tiếng đến đây rồi. Trương đạo sĩ cầm một cái lên tay, há mồm rồi cắn xuống một miếng, nước thịt kho cùng với váng dầu béo ngậy cùng nhau tuôn ra, ông ta vừa nhai nhồm nhoàm vừa thở hắt ra sung sướng. Sau khi nuốt xuống rồi mới nhấc bầu rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm. Rượu thịt đều đã vào bụng, Trương đạo sĩ ngửa đầu cười to, "Ha ha ha, sống rồi! Cuối cùng lão tử cũng sống rồi!"
Tần Hoan bị kiểu ăn uống của ông ta khiến cho mình hơi khó chịu, Trịnh Bạch Thạch lại hừ một tiếng, "Ăn xong rồi thì đi làm việc nhanh một chút!"
Trương đạo sĩ lườm Trịnh Bạch Thạch một cái, "Gấp cái gì? Đợi lúc trời tối đã!"
Nói xong ông ta lại tiếp tục ăn ngấu nghiến, Yến Trì nhìn Trương đạo sĩ thế này liền cười lạnh rồi kéo Tần Hoan ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương