Trịnh Bạch Thạch cũng nghĩ như vậy, vụ án 6 năm trước người thứ nhất bị lột da, người thứ 2 bị rút lưỡi giống y hệt với hiện tại. Nghĩ đến điểm này thì Trịnh Bạch Thạch chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, "Nếu còn không tra ra hung thủ thì sẽ còn có thêm người thứ 3 bị giết, hung thủ này làm thế nào từng bước từng bước tìm ra bọn họ được? Người đầu tiên là kẻ phạm tội, người thứ 2 này cũng..."

Yến Trì nói, "Hung thủ là người đã ở nhiều năm trong kinh thành, thời gian dài quen biết nhiều người thì cũng sẽ biết được những chỗ tối của từng nhà. Sau một thời gian, luôn có những người có thể phạm phải những tội lỗi được nêu ra trong giáo lý."

Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Vậy thì chúng ta đúng là mò kim đáy bể, vụ án trước Tết hung thủ chỉ ở trong thành Nam, nhưng hiện tại vụ án này hung thủ hạ thủ cả ở thành Nam lẫn thành Tây nên ngay cả chỗ ở của hắn bọn ta cũng không tìm ra."

Lần nghiệm thi này không nghiệm ra được manh mối mấu chốt nào cả, thân phận của người chết đã xác định được một cách rất dễ dàng rồi. Trịnh Bạch Thạch mời Tần Hoan và Yến Trì ra tiền sảnh rồi nhắc đến điểm tương đồng giữa 2 vụ án, "Cho dù có là giết người trả thù thì cũng sẽ không xuống tay như vậy, lột da, rút lưỡi, người bình thường ai có thể nghĩ ra được chứ? Hung thủ này biết nội tình của Uy Viễn Bá phủ, còn Uy Viễn Bá phủ lại có công với quốc gia. Còn Triệu Gia Hứa này mặc dù chỉ là dân chúng nhưng cũng đến làm tiên sinh cho Đại gia tộc. Liệu hung thủ có phải là kẻ thường xuyên lui đến 2 nhà này, hoặc là nói hắn hay tiếp xúc với giới quyền quý này?"

"Vốn dĩ người chức cao vọng trọng trong kinh thành cũng rất hay qua lại với phú hộ, như vậy cũng chẳng có gì lạ."

Yến Trì nói như vậy, Trịnh Bạch Thạch nghe xong ngẫm nghĩ một lát thì trong lòng cũng sắp xếp lại.

Mọi người ngồi được một lúc thì người đi tìm Hà Văn Tài đã quay về!

Hà Văn Tài là một nam tử hơn 40 tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm, dáng người hơi thấp, trên người mặc áo tơ thẳng thắp màu xanh. Ông ta đứng khom lưng vẻ mặt đờ đẫn, lúc ngẩng đầu lên thì thấy có vẻ già hơn tuổi, lúc vừa mới được mang đến tiền sảnh thì ông ta hành đại lễ với Trịnh Bạch Thạch trước, sau đó mới mơ hồ nhìn sang phía Yến Trì và Tần Hoan. Yến Trì khoát tay, Trịnh Bạch Thạch không giới thiệu mà hỏi trực tiếp, "Ngươi chính là Hà Văn Tài, gia sư bị Ngụy lão gia đuổi khỏi trường học?"

Hà Văn Tài quỳ dưới đất, gật gật đầu rồi nói, "Đại lão gia, tiểu ca nha sai kia có nói gọi tiểu nhân đến đây bởi vì Triệu Gia Hứa kia bị người ta giết chết rồi?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Đúng vậy, bọn ta tra ra được gần đây ngươi từng có tranh chấp với Triệu Gia Hứa, cho nên tìm ngươi đến thẩm vấn. Khoảng giờ Tý đêm qua thì ngươi ở đâu?"

Hà Văn Tài ngẩn người, sau đó trên mặt lại đột nhiên có vẻ sảng khoái, "Cuối cùng thì Triệu Gia Hứa cũng bị báo ứng rồi!"

Trịnh Bạch Thạch chau mày, lúc này Hà Văn Tài mới nói, "Khởi bẩm Đại lão gia, cả đêm qua tiểu nhân đều ở trong nhà, lão thê tử của tiểu nhân mắc phải bệnh nặng nên tiểu nhân vẫn luôn phải chăm sóc thê tử. Điều này thì nhi tử của tiểu nhân có thể làm chứng."

Hà Văn Tài không hề hoang mang, ngoại trừ lúc nghe được tin Triệu Gia Hứa đã chết thì có chút sảng khoái thì cả người đều không hề có gì bất thường. Trịnh Bạch Thạch nhìn thoáng qua Triển Dương, Triển Dương hiểu ý liền đi chứng thực. Trịnh Bạch Thạch lại hỏi tiếp, "Hai tháng trước Triệu Gia Hứa nói với Ngụy lão gia ngươi trộm bạc mua bút mực của trường học, điều đó có thật không?"

Vấn đề này vừa được nhắc đến thì Hà Văn Tài lập tức cười lạnh, "Cái đồ tiểu nhân Triệu Gia Hứa kia! Số tiền đó tiểu nhân không hề động đến một phân một hào nào nhưng hắn lại cứ khăng khăng nói là tiểu nhân lấy. Chẳng qua cũng chỉ vì tranh giành vị trí gia sư thôi, Ngụy gia có mấy hài tử sang năm không còn học hành đọc sách trong trường nữa cho nên sẽ không cần thiết phải mời nhiều tiên sinh đến làm gia sư. Tiểu nhân và hắn đều am hiểu cổ văn cùng với thi họa, giữa 2 người chỉ có thể giữ lại 1 người mà thôi, hắn không muốn đi cho nên đương nhiên sẽ nghĩ cách để đuổi ta đi. Lúc trẻ hắn chẳng qua chỉ là một cử nhân, còn ta đã có xuất thân tiến sĩ cho nên xét về thành tích ta cũng đã vượt qua hắn. Nếu hắn không giở trò như vậy thì người bị cho thôi việc sẽ là hắn, nhưng ngày thường hắn luôn luôn ngọt nhạt nịnh hót cho nên Ngụy lão gia mới tin tưởng hắn hơn..."

Trịnh Bạch Thạch chỉ trẻ hơn Hà Văn Tài vài tuổi thôi nhưng xem ra Hà Văn Tài già hơn ông rất nhiều. Ông quan sát Hà Văn Tài giây lát liền thấy 2 mắt Hà Văn Tài trong suốt bình tĩnh, không hề có vẻ gì sợ hãi cả, lúc nói chuyện cũng có khí phách chứ không hề chột dạ. Ông thở dài, cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, là do Triệu Gia Hứa vu hãm Hà Văn Tài, hung thủ biết rõ điều này cho nên mới coi Triệu Gia Hứa thành đối tượng tiêu diệt tiếp theo của mình. Nhưng làm sao hung thủ lại có thể biết được điều này? "Ngươi nói Triệu Gia Hứa hãm hại ngươi, có chứng cứ gì không?"

Hà Văn Tài cười khổ, "Số tiền đó tự nhiên lại xuất hiện trong bọc quần áo của tiểu nhân, tiểu nhân là bị bắt quả tang nên làm gì có thể biện bạch được cái gì. Nhưng tiểu nhân không làm chính là không làm, tuyệt đối sẽ không nhận loại tội này."

Trịnh Bạch Thạch chau mày, Hà Văn Tài nói như vậy thì ai ở đây cũng sẽ cảm thấy được tiền bạc do chính ông ta trộm. Nhưng làm sao hung thủ lại biết do Triệu Gia Hứa cố tình hãm hại?

Chẳng lẽ hung thủ là người mà Hà Văn Tài quen biết?

Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Việc này ngươi có nói cho người nào khác nữa không? Bọn họ có tin tưởng ngươi không?"

Hà Văn Tài cười khổ, "Đương nhiên ta đều nói cho người trong nhà, còn những người khác tin thật hay giả vờ tin thì cũng không quan trọng. Trước đây tiểu nhân đã từng đến làm loạn, nhưng phát hiện ra có làm loạn cũng vô ích nên tiểu nhân mới không đi nữa. Hắn làm việc trái với lương tâm thì tự sẽ có báo ứng, tiểu nhân cũng không thể náo loạn khiến cho hắn sống không yên ổn được. Lần này hắn bị người ta sát hại chắc chắn chính là báo ứng."

Nếu Hà Văn Tài là hung thủ thì làm gì có chuyện dám đứng trước mặt Tri phủ Đại nhân mà nguyền rủa nạn nhân như vậy?

Trịnh Bạch Thạch nghe xong lại hỏi Hà Văn Tài và Triệu Gia Hứa đã quen biết nhau được bao lâu, bình thường nhân phẩm Triệu Gia Hứa thế nào rời mới để cho Hà Văn Tài tạm thời ra về. Ông ta vừa đi thì Trịnh Bạch Thạch lại nhìn sang Yến Trì và Tần Hoan, "Điện hạ, Quận chúa, ta cả giác Hà Văn Tài này không hề nói dối, không biết ý 2 vị thế nào?"

Yến Trì im lặng nhìn sang Tần Hoan, Tần Hoan nói, "Ta cũng cảm thấy điều ông ta nói chính là sự thật."

Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Được, vậy ta phái vài người đi điều tra một chút, ông ta nói như vậy thì người có thể làm chứng không hề ít. Lát nữa người đến Ngụy phủ quay về rồi sẽ biết được trong 2 người này ai nói thật ai nói dối."

Vừa dứt lời thì Triển Dương đã quay lại, Trịnh Bạch Thạch thấy hắn về nhanh thế liền kinh ngạc nói, "Sao đã quay về rồi? Bên phía Hà Văn Tài ngươi đích thân đến điều tra đi, cũng không thể đảm bảo những lời hắn nói hôm nay chính là sự thật được."

Triển Dương quay người lại nói, "Đại nhân, là người của Ngụy phủ đến, Đại nhân và Điện hạ cùng với Quận chúa đều quen biết..."

Yến Trì và Tần Hoan vừa nghe liền liếc nhìn nhau, trong lòng 2 người đều đồng thời hiện lên hình ảnh 1 người họ Ngụy, mà cùng lúc này thì ngoài cửa đã có một bóng người chớp lóe đi vào. Ngụy Kỳ Chi mặc một bộ áo tơ thêu chỉ gấm màu xanh ngọc đang bước vào!

Tần Hoan và Yến Trì đều không hề kinh ngạc, chỉ không ngờ Ngụy phủ mà Triệu Vu thị nhắc đến lại chính là Ngụy phủ của Ngụy Kỳ Chi này.

"Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Quận chúa, bái kiến Tri phủ Đại nhân..."

Ngụy Kỳ Chi cười khanh khách bước vào cửa, hắn cung kính hành lễ với 3 người, thấy thế Trịnh Bạch Thạch liền cười cười, "Ngụy công tử! Sao ngươi lại đến đây? Hóa ra chỗ mà Triệu Gia Hứa dạy học lại chính là trường tư ở trong phủ các ngươi?"

Ngụy Kỳ Chi đứng thẳng dậy rồi cười nói, "Điều này cũng không phải, đó là phủ của thúc phụ ta. Việc làm ăn của thúc phụ ta lớn nhất trong tộc cho nên trường học cũng ở chỗ ông ấy. Hôm nay đúng lúc ta ở chỗ thúc phục, nghe nói gia sư trong phủ đã xảy ra chuyện nên mới hỏi mấy câu, vừa nghe thấy Điện hạ và Quận chúa đều đang điều tra vụ án này nên mới dứt khoát đến đây xem thử. Mấy gia sư này ta cũng quen biết."

Tần Hoan không ngờ Ngụy Kỳ Chi lại xuất hiện ở đây, cũng không ngờ đến cả 2 Ngụy phủ đều cùng thuộc về Ngụy gia. Ngụy Kỳ Chi nói như vậy thì Trịnh Bạch Thạch cũng lên tiếng, "Ngươi quen biết người này? Vậy tranh chấp giữa hắn và Hà Văn Tài rốt cuộc là ai đúng ai sai?"

Nụ cười trên mặt Ngụy Kỳ Chi chưa tiêu tán, "Lúc chuyện đó xảy ra ta cũng không biết, nhưng thúc phụ có kể lại, Triệu Gia Hứa này học vấn khá tốt, người cũng thông minh lanh lợi, lúc xảy ra chuyện hắn cũng cực kỳ kinh ngạc. Bình thường Hà tiên sinh cũng là một người cực kỳ thành thật và ổn trọng, trong nhà ông ta có một thê tử già bị bệnh nặng nằm trên giường nhưng bao nhiêu năm nay lại chưa từng xin tăng lương. Còn số tiền mua bút mực kia chỉ có 10 lượng, luôn luôn đặt ở trong thư phòng của trường để đề phòng những lúc nào không đủ giấy bút thì gã sai vặt có thể cầm tiền đó đi mua. Hà tiên sinh cũng chẳng có lý do gì phải lấy cả."

Tần Hoan nói, "Nhưng Triệu Vu thị kia nói bao năm nay Triệu Gia Hứa đối xử với nàng ta cực kỳ tốt, nhân phẩm cũng cực kỳ đàng hoàng, không hề kết thù oán với người nào cả. Không chỉ có như vậy, nhiều năm rồi nàng không sinh được nhi tử nhưng Triệu Gia Hứa vẫn không hề nạp thiếp."

Tần Hoan là nữ tử cho nên ấn tượng với chuyện này rất sâu, tại Đại Chu này nữ tử gả đi mà lâu rồi không sinh được nam hài thừa tự thì trượng phu đa phần sẽ nạp thiếp. Có rất nhiều người thậm chí còn hưu thê để cưới người khác.

Ngụy Kỳ Chi liền nói, "Quận chúa có điều không biết đấy thôi, trước đây trong nhà Triệu Gia Hứa này cực kỳ nghèo khổ, nếu như không có Triệu Vu thị thì hắn đừng nói đỗ đạt cử nhân mà ngay cả sách cũng đọc không nổi. Trước đây hắn đã từng lập lời thề trong thị tộc, nói rằng sau khi cưới Triệu Vu thị rồi cả đời sẽ không nạp thiếp, nếu như không làm được thì sẽ không được chết tử tế."

Mọi người hơi kinh ngạc, nghe Triệu Vu thị nói thì tất cả mọi người còn cho rằng Triệu Gia Hứa nhất định là một người tốt, nhưng không ai ngờ lại còn có một tầng nhân quả ở đây. Một khi đã như vậy thì sự bao dung mà Triệu Gia Hứa đối xử với Triệu Vu thị đương nhiên đã không còn đơn thuần nữa rồi.

"Cho nên Ngụy công tử cảm thấy Hà Văn Tài là bị người ta hãm hại?"

Ngụy Kỳ Chi lắc đầu, "Việc này ta không tận mắt chứng kiến cho nên không dám suy đoán bậy bạ, chỉ nói về tính tình 2 người bọn họ lúc bình thường thôi. Có điều nếu như phải nói thì ta không tin Hà tiên sinh sẽ vì chuyện này mà giết người, hiện tại ông ta vẫn còn đang dạy dỗ những đệ tử khác nữa."

Ngụy Kỳ Chi cũng coi như là chủ nhà của Hà Văn Tài, hắn nói như vậy thì đương nhiên là đã đánh giá rất cao Hà Văn Tài rồi. Mọi người vốn dĩ không có quá nhiều nghi ngờ với Hà Văn Tài cho nên nghe xong cũng cảm thấy hung thủ không phải Hà Văn Tài.

"Nếu Ngụy công tử biết về Triệu Gia Hứa, vậy thì Ngụy công tử có biết Triệu Gia Hứa còn kẻ thù nào khác nữa không?"

Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền nghĩ nghĩ giây lát rồi lắc đầu, "Triệu Gia Hứa là người không dễ dàng kết thù oán với người khác, nhưng hắn cũng không đối tốt với ai cả. Có điều đó chẳng qua cũng chỉ là cách đối nhân xử thế của hắn mà thôi, làm việc gì cũng chừa lại đường lui cho mình."

Ngụy Kỳ Chi nói xong thì mọi người cũng hiểu được, người như vậy ắt sẽ có cách ứng xử thông minh lanh lợi của riêng mình.

Thấy cả 3 người Trịnh Bạch Thạch đều có vẻ mặt khó coi thì Ngụy Kỳ Chi lại nói tiếp, "Sao thế? Vụ án này khó giải quyết lắm à?"

Ngụy Kỳ Chi cũng coi như quen biết với mọi người, cho nên Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Đã là người chết thứ 2 rồi, nếu như vẫn còn chưa tìm ra được hung thủ thì sẽ có người thứ 3 bị hại nữa, cho nên áp lực lên nha môn cực kỳ lớn."

Ngụy Kỳ Chi cũng biết lời đồn đại trong kinh, nhưng đây là việc của nha môn nên hắn không tiện nói thêm điều gì, "Vậy thì vất vả cho các ngươi rồi, bên phía Ngụy phủ nếu như muốn hỏi gì thì cứ đến hỏi là được." Ngừng lại một chút nc lại nói, "À đúng rồi, thúc phụ ta nghe nói Triệu Gia Hứa gặp chuyện không may cho nên mới phái quản sự trong trường đến hỏi thăm. Quản sự nói rằng hôm qua Triệu Gia Hứa đã rời đi từ rất sớm, đại khái sắc trời còn chưa tối hẳn hắn đã đi rồi..."

Ba người Tần Hoan lập tức chau mày, Trịnh Bạch Thạch lại nói, "Triệu Gia Hứa bị hại vào giờ Tý đêm qua chứ không phải lúc chạng vạng tối, vậy thì sau khi hắn rời khỏi Ngụy phủ thì đã đi đâu cả buổi?"

Ngụy Kỳ Chi lắc đầu, "Chuyện này thì ta cũng không biết."

Yến Trì hỏi lại, "Gần đây Triệu Gia Hứa có vẻ cực kỳ bận rộn không?"

Ngụy Kỳ Chi suy nghĩ giây lát, "Không có, mấy hôm nay đám tiểu bối trong Ngụy phủ đều chuẩn bị đến Quốc tử giám học tập cho nên mấy tiên sinh bọn họ rất rảnh rỗi. Lúc ta đến phủ thúc phụ vào 5 ngày trước thì còn gặp được Triệu Gia Hứa, lúc đó cũng vào chạng vạng tối nên hắn đang chuẩn bị rời khỏi Ngụy phủ. Nếu các ngươi muốn xác định lại thì để ta qua đó hỏi quản sự bên chỗ thúc phụ xem sao."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện