“Rốt cuộc cô đã làm gì nhà họ Kỷ?” Kỷ Tình kiềm chế nóng giận cuồn cuộn trong lòng, giọng nói lại tức giận đến phát run.

Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày, ánh mắt thâm trầm. Xem ra Kỷ Tình muốn cầu cứu Kỷ Cương, chỉ có điều kết quả thì…

“Thứ lỗi cho tôi ngu dốt, nghe không hiểu ý trong lời nói của bà.”

“Dạ Cô Tinh, cô bớt giả vờ trước mặt tôi! Người quang minh chính đại không nói vòng co. Nếu đã lật mặt rồi vậy thì cứ nói thẳng đi, có phải cô xúi giục An Tuyển Hoàng gây áp lực với nhà họ Kỷ, cho nên anh trai tôi mới phải kiêng dè cô như thế?”

“Bà đang nói cái gì vậy? Làm một cô con dâu hiền lương thục đức của nhà họ An, tôi đương nhiên phải làm tấm gương tốt, làm sao có thể bất kính với người lớn được? Về phần, nhà họ Kỷ… Đây không phải là nhà mẹ đẻ của bà hay sao? Bây giờ sao ngược lại hỏi tôi?”

“Tôi chỉ hỏi cô một câu, có phải cô động đến nhà họ Kỷ không?”

Đôi mắt Dạ Cô Tinh lạnh lẽo: “Bà nghĩ quá nhiều rồi, nhà họ Kỷ, cành lá sum xuê, thâm căn cố đế, một cô gái yếu đuối như tôi làm sao có thể chống lại được? Ha ha… Xem ra, hình tượng về tôi ở trong lòng lão phu nhân cũng khá mạnh mẽ đấy chứ, lại có thể khiến bà kiêng kị như thế.”

Kỷ Tình nghẹn lời, nhưng bà ta lại hơi thả lỏng vì câu nói của đối phương. Thật ra, cẩn thận suy nghĩ cũng thấy hợp lý, nhà họ Kỷ đã đứng vững nhiều năm, một con nhóc Dạ Cô Tinh chỉ biết dụ dỗ đàn ông, thì có thể làm được cái gì? Suy đi nghĩ lại, có lẽ chỉ là bản thân buồn lo vô cớ, nên mới suy nghĩ lung tung thôi.

“Nhưng mà…” Giọng nói Dạ Cô Tinh thay đổi, trong lòng Kỷ Tình đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an: “Chính cái gọi là, cây to đón gió, đôi khi quá bắt mắt, cũng chưa chắc là chuyện tốt.”

“Cô có ý gì?”

Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Nếu bà muốn nhờ nhà họ Kỷ ra tay đối phó tôi, tôi đây thật lòng khuyên bà một câu, vẫn là sớm dẹp bỏ ý định đó đi.”

“Cô mau nói cho rõ ràng!”

“Rất đơn giản, nhà họ Kỷ đã ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể tham gia vào cuộc chiến của những người phụ nữ? Thật ra, phu nhân quản lí nhà họ An là ai, căn bản không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với nhà họ Kỷ. Cho dù là lúc bà nắm quyền, cũng không giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút gì, trời đất xoay chuyển. Nói không chừng sự thay đổi đó còn có thể mang đến nhiều ích lợi lớn hơn cho nhà họ Kỷ, bà nói xem, có phải không?”

“Ranh con! Cô đừng có ở đó mà châm ngòi ly gián, tôi với Kỷ Cương là anh em ruột thịt, anh ấy không thể nào đối xử tôi như vậy!”

“Vậy sao? Bà một mực kiên trì tin tưởng vào tình cảm anh em, tôi lại cảm thấy ích lợi mới là trên hết, nếu chúng ta đã mỗi người một ý, chi bằng mỏi mắt mong chờ?” Dạ Cô Tinh nói như đã biết trước.

Kỷ Tình có hơi chột dạ, tính tình của Kỷ Cương thế nào, người làm em gái như bà ta rõ hơn ai hết, ánh mắt tinh tường, xảo quyệt, lòng dạ gian xảo, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, vì ích lợi, có thể chống lại bất kỳ kẻ nào, kể cả em gái ruột này!

Dạ Cô Tinh nói chắc chắn như vậy, xem ra đã đạt được thoả thuận nào đó với Kỷ Cương, kết thành đồng minh rồi. Kỷ Tình cắn răng, thầm mắng Kỷ Cương một lần, xem ra nhà họ Kỷ là không đáng tin cậy!

Từ tận đáy lòng dâng lên một nỗi bàng hoàng, đánh mất quyền lực, nhà mẹ đẻ phản chiến. Chuyện đến bây giờ, Kỷ Tình thật sự phải sức cùng lực kiệt sao?

Đột nhiên, đôi mắt của bà ta sáng bừng lên, không, chuyện này vẫn không phải hết cách, quyết không thể cúi đầu nhận thua trước! Bà ta còn có một đứa con nhỏ thông minh có thể dựa vào, chi thứ năm tính cả nhà họ Ôn ở Từ Châu làm người giúp việc của bà ta, bà ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển!

“Đừng cao hứng đắc ý quá sớm, cô cho là lôi kéo được nhà họ Kỷ, là có thể ép tôi vào bước đường cùng sao? Cô gái à, cô còn quá ngây thơ!”

“Bà nói xong rồi chứ? Thật xin lỗi, thời gian của tôi có hạn, không giống bà có nhiều thời gian để thảnh thơi, bảo dưỡng tuổi thọ. Nếu không còn gì để nói, vậy tôi cúp máy đây.”

“Sao, nghe không nổi nữa nữa à?”

Dạ Cô Tinh nói thẳng: “Chính xác là như vậy, giọng nói của bà đúng là không ra gì, khiến tôi không có chút, không nghe nổi nữa.”

“Cô!”

“Con người mà, sẽ phải già đi, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, già rồi, phải chịu già.” Dạ Cô Tinh châm chọc nói.

“Chim gáy chiếm tổ chim khách, túm lông gà làm mũi tên! Con dâu mà tôi thừa nhận chỉ có một Ôn Hinh Nhã, nếu cô thức thời thì nên rời đi trước, đi thật gọn gàng sạch sẽ. Nếu không, tôi cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Ý cười của Dạ Cô Tinh càng ngày càng đậm, ba chữ “Ôn Hinh Nhã” làm cô thật sự rất muốn bật cười, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”



Sau bữa cơm tối, An Tuyển Hoàng ôm con gái đi tản bộ trong vườn hoa, Dạ Cô Tinh đút con trai ăn cháo, lại thay quần áo cho nhóc con. Lúc này mới bế nhóc đi tìm cha.

“Hoàng, anh đã quá hà khắc với con trai rồi đó?”

Người đàn ông mím môi, ôm con gái, bắt đầu giả bộ không hiểu.

Dạ Cô Tinh rất đau đầu, hai người đã thảo luận vấn đề này trên dưới mười lần rồi. Cho dù Dạ Cô Tinh biết lí do và đồng cảm, nhưng đổi lại trước sau chỉ có một câu ——

“Đàn ông phải ra dáng đàn ông.”

Dạ Cô Tinh mặt đầy hắc tuyến, nhìn con trai đang còn mặc bỉm nằm trong lòng mình, vậy đã kêu đàn ông?

An Tuyển Hoàng phản bác: “Con trai, chính là đàn ông.”

Dạ Cô Tinh đến lúc này thì không còn gì để nói.

Thật ra, trong lòng cô đều rõ, là một người tương lai sẽ phải thừa kế nhà họ An. Giây phút An Tuyệt được sinh ra đã được định sẵn là thân bất do kỷ. Thậm chí nhóc con cũng không thể có một tuổi thơ vui vẻ giống những đứa trẻ bình thường.

Các trưởng lão nhà họ An bên kia, cũng đã bắt tay vào đào tạo một dám người để đi theo An Tuyệt, giống như bên cạnh An Tuyển Hoàng có Minh Chiêu, Minh Triệt, đám người Tư Kình Dận, nhóc con cũng cần lực lượng tinh anh trung thành với mình.

An Tuyển Hoàng cũng quyết định, sau khi An Tuyệt bốn tuổi sẽ giao cho trưởng lão tiến hành huấn luyện các phương diện, bao gồm cả thể năng và kỹ năng.

So với An Tuyển Hoàng năm đó, An Tuyệt như vậy là đã chậm một năm!

Dạ Cô Tinh mặc dù không muốn, nhưng cũng không biết làm sao. Có câu, nếu muốn đội vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó, tương lai An Tuyệt chắc chắn sẽ phải tiếp quản nhà họ An, mạch nước ngầm mãnh liệt trong đó phức tạp thế nào là điều có thể tưởng tượng được. Nếu không có năng lực xuất chúng, đừng nói là một mình đảm đương trách nhiệm, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng sẽ là một vấn đề khó khăn. So sánh giữa hạnh phúc và sinh tồn, tất nhiên cái sau mới là cội nguồn, chỉ khi còn sống, mới có quyền đón nhận hạnh phúc!

Đứa con của cô và An Tuyển Hoàng, nhất định sẽ không bình thường, cũng không thể nào bình thường!

Vì vậy, đối với quyết định này của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh âm thầm chấp nhận, cô tuyệt đối sẽ không vì mềm yếu nhất thời của người phụ nữ, cuối cùng ngược lại hại con trai mình!

Cô biết lựa chọn nào mới là tốt nhất đối với An Tuyệt.

Trời đã khuya, gió đêm se lạnh, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng ôm hai con trở lại phòng ngủ, sau đó tắm nước nóng cho hai nhóc, dỗ con trai ngủ, Dạ Cô Tinh sửa chăn cho nhóc, liếc nhìn An Tuyển Hoàng và con gái nhỏ, vừa nhìn thấy, quả thực là dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Tiểu Húc quơ chân nhỏ, nói ê a, đôi mắt to quay tròn nhìn quanh, không thấy có vẻ gì là buồn ngủ, bé con mới chỉ học bò bằng tay và chân, cái mông nhỏ suýt chút nữa ngồi lên khuôn mặt của cha, An Tuyển Hoàng nháy mắt tối sầm, bé con kia lại còn hưng phấn mà vỗ trái, vỗ phải, xoa chỗ này, cọ chỗ kia.

Dạ Cô Tình không nhìn ánh mắt cầu cứu của người đàn ông, lấy điện thoại di động ra, đối diện một lớn một nhỏ bấm tách hai tiếng, lưu lại hình ảnh hiếm hoi này.

Cô gái nhỏ nhìn thấy mẹ lấy điện thoại di động ra, bàn tay nhỏ múa may càng hưng phấn, cuộn tròn như cục thịt nhỏ trên người cha, trực tiếp biến An Tuyển Hoàng trở thành đệm thịt, miệng thì ê a, càng thêm hưng phấn.

An Tuyển Hoàng giơ tay bế vật nhỏ trên người mình xuống, đặt ở trên giường, bé con lại bĩu môi khó chịu, rồi sau đó lại dùng cả tay chân mà bò đi, thân thể nhỏ xíu khập khiễng bò, Dạ Cô Tinh nhìn thấy vậy thì rất buồn cười.

An Tuyển Hoàng lại bị con gái làm cho bó tay toàn tập, nhưng lại không thể thật sự phát giận, mạnh tay một chút đã sợ làm bị thương bé con, chủ nhân nhà họ An uy phong lẫm liệt, khỉ đối mặt với con gái, chỉ có thể nói chân tay luống cuống, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Dạ Cô Tinh chụp đủ rồi, cũng cười đủ rồi, đi đến trước mặt con gái, ngưng cười, từ trên cao nhìn xuống nhìn bé: “Tiểu Húc à, con nên đi ngủ rồi.”

Sau đó, vươn tay ôm bé, người đàn ông lúc này mới thoát được           “móng vuốt” của con gái.

Cô gái nhỏ mắt rưng rưng, dẩu miệng, tư thế này là đang chuẩn bị muốn khóc, đáng thương chớp chớp mắt nhìn sang, An Tuyển Hoàng nhất thời mềm lòng, đang chuẩn bị vươn tay ôm lấy, lại bị ánh mắt Dạ Cô Tinh cố định tại chỗ, đường đường gia chủ nhà họ An, nhưng đối mặt với vợ, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn.

Dạ Cô Tinh hơi trầm giọng, nghiêm túc, nhưng cũng không đến mức quá mức nghiêm khắc: “Tiểu Húc à, con phải nghe lời, con mới là bé ngoan, cha mẹ mới thích. Hiện tại, con cần phải ngủ rồi.”

Cũng không biết cô bé có hiểu lời nói của mẹ hay không, quay đầu chui vào trong lòng mẹ, cọ cọ vài cái. Không đến mười phút, đã bình yên đi vào giấc ngủ.

An Tuyển Hoàng hơi ngạc nhiên.

Dạ Cô Tinh lại cười hiểu rõ, trong hoàn cảnh bình thường, quả hồng mềm thì dễ bóp, không chỉ có người lớn, con nít cũng thế.

An Tuyển Hoàng cưng chiều An Húc, gần như xin gì được nấy, cho nên bé con mới dám coi trời bằng vung, không kiêng nể gì, thậm chí còn leo lên người cha để đi ị nữa cơ mà.

Bởi vì, bé chắc chắn, An Tuyển Hoàng sẽ không làm gì bé.

Mà sự thật cũng chính xác là như vậy.

Nhưng mà, khi đối mặt với Dạ Cô Tinh, bé con sẽ không tự tin như vậy, người trước mắt chính là mẹ đại nhận, mẹ nắm giữ đồ ăn trong tay. Nếu không nghe lời, sẽ bị cạn lương thực, nghèo rớt mồng tơi, bé không muốn vậy đâu…

An Tuyển Hoàng tắm rửa sạch sẽ, đang suy tính xem làm sao để lừa gạt vác Dạ Cô Tinh lên giường, không ngờ di động ở phía sau lại vang lên.

“Được, đến phòng làm việc chờ tôi.” Giọng điệu có chút nặng nề, trong mắt An Tuyển Hoàng hiện lên một tia phức tạp, sau đó thay bằng sát khí sắt đá, lãnh đạm tàn nhẫn.

Dạ Cô Tinh đại khái cũng đoán được, nhíu mày: “Là anh ta?”

An Tuyển Hoàng ừ một tiếng: “Không ngờ, anh ta vẫn lựa chọn phản bội…”

Dạ Cô Tinh cầm tay người đàn ông, cười nhẹ: “Trách em không?”

Cái chết của Lạc Địch, cộng thêm hiện tại Chiến Dã phản bội, giống như mọi thứ đều liên quan tới cô, An Tuyển Hoàng không bộc lộ không có nghĩa là anh sẽ không có cảm tình, ý chí sắt đá, những người này đều là thủ hạ trung thành và tận tâm của anh, cũng từng vào sinh ra tử, hết sức trung thành, hiện giờ phần thì chết, phần thì trốn, trái tim anh tuyệt đối không bình tĩnh giống mặt ngoài thể hiện ra.

Người đàn ông vươn tay xoa mặt cô, mặt mày dịu dàng, ánh mắt dịu dàng: “Đây là chuyện sớm hay muộn.”

Mà cô cũng chỉ là một cái công tắc. Nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.

Dạ Cô Tinh nhìn anh, ánh mắt sáng ngời: “Tin tưởng em không?”

“Anh nghĩ, đó là một câu trả lời mà không cần phải khăng định nữa rồi.”

Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Vậy thì hãy rút những người anh đã cắm chốt canh giữ ở biên giới Việt Nam về, và để cho bọn họ trốn thoát.”

Người đàn ông nhíu mày thật chặt, trong mắt hiện lên tia sáng màu đen kỳ lạ: “Em muốn thả bọn họ rời đi?”

“Đúng.” Dạ Cô Tinh không hề tránh né, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Nói đúng hơn, là em muốn làm cho bọn họ tự mình quay về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện