Nguyệt Vô Tình chải đầu một hồi, hai mắt nhắm lại, đôi mắt màu xanh lộ vẻ cổ quái, giọng nói lạnh băng: “Xem ra, cậu không xem lời nói tôi ra gì…”

Rầm——

Cửa tủ quần áo mở ra, Minh Triệt vỗ nhẹ cổ áo bước ra khỏi đó, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng lại có chút bất mãn: “Nè, sao anh phát hiện ra tôi được?”

Nguyệt Vô Tình cười giễu một tiếng, không lên tiếng.

Minh Triệt được một tấc lại muốn tiến một thước, đi vòng ra sau anh ta, giơ một ngón tay luồn vào mái tóc, cười xấu xa: “Mỹ nhân, cho gia hôn một cái…”

Nguyệt Vô Tình lạnh mặt, phất tay áo khiến cho Minh Triệt lùi xa ba bước: “Còn mười giây.”

Minh Triệt sửng sốt: “Cái gì?”

Nguyệt Vô Tình vươn tay buộc lại mái tóc đen, quay đầu nhìn lại, sắc mặt vốn đã lạnh như băng: “Mười phút đã trôi qua, xem ra, cậu là muốn được người ta khiêng ra ngoài!”

Một quyền bay tới, quyền phong lẫm liệt, Minh Triệt khẽ biến sắc. Xem ra lần này chọc giận thần côn thật rồi!

Anh ta linh hoạt né tránh, lui về phía sau từng bước, sắp đạp cửa chạy trốn, nhưng không ngờ Nguyệt Vô Tình một đấm sát tới, né vào góc khuất, nhưng lại cách tay nắm cửa càng lúc càng xa.

Minh Triệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm chửi má nó, anh ta là bác sĩ, biết dùng súng nhưng không giỏi đấm đá, ít nhất cũng tự biết bảo vệ bản thân, đối với nắm đấm của Nguyệt Vô Tình không hề có phần thắng, chỉ có thể chật vật né tránh.

Vừa rồi, anh ta trốn vào tủ quần áo, vốn định tấn công bất ngờ, đánh lén từ phía sau, không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, trộm gà sao có thể còn mất nắm gạo, Minh Triệt chỉ hận không thoát khỏi hang động ma quỷ sớm một chút!

Khuôn mặt Nguyệt Vô Tình dường như được phủ một tấm màn trong suốt giữa trời chiều, không thể phân biệt, mỗi bước anh ta đi tới, Minh Triệt lại càng cảnh giác lùi lại, cho đến khi bị ép vào góc tường không còn đường lui.

“Này này, Tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi đi ngay đây! Đi ngay đây! Anh nhẹ tay một chút…” Minh Triệt cười nịnh nọt, chân chó cực kỳ.

Có câu, anh hùng không chịu thiệt trước mặt, núi còn lo gì không có củi đốt, chờ đến khi anh ta thành công thoát khỏi nguy hiểm, nhất định phải nghiên cứu ra một loại thuốc để trừng trị Nguyệt Vô Tình! Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Đối diện với lời cầu xin của anh ta, Nguyệt Vô Tình trước sau vẫn lãnh đạm như cũ, đôi mắt không gợn sóng.

“Anh anh anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, không được làm bậy, nếu anh còn dám tiến lên phía trước, tôi sẽ… tôi sẽ…”

Nguyệt Vô Tình nhướng mày, dù bận vẫn thong thả, chậm rãi chờ đợi câu tiếp theo.

Minh Triệt nghẹn lời, nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc quay cuồng, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì khiến Nguyệt Vô Tình kiêng kị, vì thế kế hoạch đe doạ bị phá sản, chuyện cũng chỉ có thể như vậy ——

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi sai rồi, anh đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ đừng so đo với tôi? Hì hì… Tôi hứa, lần sau sẽ không bao giờ xông bậy vào phòng của anh, tuyệt đối sẽ không lén nhìn anh tắm nữa…”

Rầm——

“Á—— Nguyệt thần côn, anh thật sự muốn động thủ hả?” Mẹ nó! Muốn chết đúng không, còn dám đánh mặt anh ta, tượng đất cũng phải có ba phần tính đất đấy nhớ!

Nguyệt Vô Tình lạnh lùng nhìn, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đáng đời.”

Minh Triệt giận tím mặt, nháy mắt đứng thẳng lưng, hai tay chống nạnh: “Nguyệt Vô Tình, anh cho rằng bản thân anh là mặt trời chói chang hả? Tôi cảnh cáo anh, tôi không đánh trả, là do tôi được giáo dục tốt, cũng không bắt nạt kẻ yếu! Anh có tin không, nếu anh dám chọc giận bổn đại gia, bổn đại gia sẽ cho anh lãnh đủ, hôm nay dù có như thế nào cũng phải dạy dỗ anh!”

“Được. Tôi sẽ chống mắt lên xem.” Nguyệt Vô Tình đứng khoanh tay, ánh mắt sâu xa.

Minh Triệt nắm bắt thời cơ, chính là bây giờ! Cắn răng một cái, dùng hết sức lực bình sinh xuất một đấm.

Đối phương hung hãn, tấn công mạnh mẽ, Nguyệt Vô Tình mặc dù ý thức được, nghiêng người né tránh, nhưng bụng phải lại bị đụng trúng, lảo đảo lui về phía sau, đụng vào mép giường, cuối cùng té ngã trên giường, chống đỡ hai tay, muốn đứng dậy, lại bị quái vật lớn đè chặt dưới thân, trở thành một miếng thịt đệm!

Theo quán tính, Minh Triệt lao tới đè Nguyệt Vô Tình xuống, đôi môi chạm nhẹ bên má người đàn ông, trong lòng Minh Triệt hoảng loạn, hô hấp lập tức nóng rực.

Toàn thân Nguyệt Vô Tình chấn động, đột nhiên sắc mặt thay đổi, đôi mắt trong veo sáng ngời. Anh ta đấm một phát vào Minh Triệt phía trên không chút lưu tình.

Minh Triệt ho đến mức đỏ bừng cả hai má, gân cổ phồng lên, mạch máu xanh hiện lên ẩn nhẫn có thể thấy được, gắt gao đè Nguyệt Vô Tình dưới thân, hai tay giữ chặt cổ tay của đối phương, chân cũng đè trên chân của đối phương.

Mặc dù anh ta không tinh thông đấm đá, nhưng làm bác sĩ, Minh Triệt nhắm mắt cũng có thể điểm trúng huyệt vị, chỉ cần người trong tay anh ta, còn sợ gì không khống chế được đối phương? Trong đôi mắt màu xanh của Nguyệt Vô Tình ẩn chứa đầy tức giận, gò má cứng đờ, nói ra từng chữ: “Buông, tay.”

Minh Triệt ho nhẹ hai tiếng để giảm bớt cơn đau ở ngực, mỉm cười mê người, một đôi mắt hoa đào quyến rũ chết người: “Quỷ hẹp hòi, anh tiếp tục ngang bướng đi? Xem gia có hàng phục được anh không! Ngoan, cười với gia một cái!”

Trên trán Nguyệt Vô Tình hiện lên ba đường hắc tuyến: “Minh Triệt, cậu phát điên cái gì? Tôi nói lại lần nữa, cút ngay!”

“Ái chà!” Minh Triệt vươn tay nâng cằm đối phương: “Tính cách đủ cứng cỏi đó, gia thích! Ha ha ha…”

Chân mày Nguyệt Vô Tình nhíu chặt, bốn mắt nhìn nhau, lạnh lùng đạm mạt, một tà ác, một băng một hoả, từ từ nóng lên.

Minh Triệt đột nhiên nhớ đến bộ phim truyền hình cung đấu kịch liệt dạo gần đây hay chiếu, cười ha hả: “Ái phi, hầu hạ trẫm đi ngủ đi!”

“…” Nguyệt Vô Tình muốn phun một ngụm máu vô mặt anh ta, không có máu, nước miếng cũng được!

“Không muốn à?” Âm cuối tăng cao: “Trẫm sủng hạnh ngươi, đó là phúc khí tu luyện ngàn năm, không ngờ ngươi không hề tán thưởng, hừ! Người đâu, kéo vào tông nhân phủ, nhốt lại mấy ngày cho trẫm!”

Nguyệt Vô Tình trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu hiện người này rất khó ưa.

Minh Triệt diễn đến nghiện, lại nháy mắt hóa thân thành đạo tặc ‘hái hoa’: “Tiểu nương tử, chiều ta đi! Từ nay về sau, đi theo gia ăn uống thoả thích, làm áp trại phu nhân!”

Ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, Minh Triệt mới phát hiện hoá ra cảm giác đè Nguyệt Vô Tình xuống dưới thân thật sự là tuyệt không thể tả! Tuyệt không thể tả nổi!

“Aha ha —— ui!”

Tiếng cười đột ngột dừng lại, giây tiếp theo cổ Minh Triệt đã bị người ta đè chặt, Nguyệt Vô Tình lật người chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười lãnh đạm, nhưng dưới sự lãnh đạm lại ẩn chứa tàn nhẫn.

Minh Triệt lập tức ỉu xìu, sau đó lộ ra khuôn mặt cười tươi như hoa cúc vàng, lại nịnh nọt chân chó: “Hì hì… Tiểu Nguyệt Nguyệt, chỉ là tôi giỡn chút thôi, anh, anh ngàn vạn lần chớ để bụng. Cùng lắm thì…” Minh Triệt hung hăng cắn môi, giống như bị một kẻ mạnh cắt cổ tay mình, hạ quyết tâm ——

“Cùng lắm thì anh cũng đến đè lại tôi một lát đi!” Nói xong, nhắm hai mắt lại, thấy chết không sờn!

“…”

Cùng bên trong ngôi biệt thự, trong phòng ngủ Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, mạch nước ngầm cũng bắt đầu khởi động, giằng co trên dưới.

“Hoá ra là Kỷ lão phu nhân, đã lâu không gặp.” Dạ Cô Tinh giơ điện thoại lên, cười như không cười, hơn nữa còn nhấn mạnh chữ “lão” kia.

“Hãy gọi tôi là An phu nhân.” Giọng nói lạnh như băng của Kỷ Tình từ đầu dây bên kia truyền đến, không giận tự uy. Đáng tiếc, không phải ai cũng đều sợ bà ta, người trước mắt là một trong số đó.

Che miệng cười khẽ, Dạ Cô Tinh không chút hoang mang, không nhanh không chậm: “Cái này… sợ là không ổn thì phải? Tôi nghe nói nhà họ An có vài vị An lão phu nhân, xưng hô như vậy với bà, không phải rơi vào khuôn cũ sao? Nếu như vậy, làm sao thể hiện được thân phận tôn quý không giống người thường của bà được?”

Mọi người đều biết, gia chủ trước của nhà họ An- An Bính Hiền hậu cung phong phú, có danh hiệu là Thương Lai Giảng, những người phụ nữ này đều được gọi chung một kiểu là “An lão phu nhân”, lời nói này của Dạ Cô Tinh đã chọc vào nỗi đau của Kỷ Tình!

“Còn nữa, hiện giờ, gia chủ nhà họ An là An Tuyển Hoàng, làm vợ anh ấy, tôi mới là An phu nhân danh chính ngôn thuận chứ nhỉ? Bà… Chỉ sợ là đã nói năng mơ hồ rồi đó!” Dạ Cô Tinh giọng điệu nhẹ nhàng nói.

“Cô lại dám bất kính với tôi? Cô, cô đúng là cô con dâu ‘tốt’ của nhà họ An đấy!” Kỷ Tình nhất thời nổi giận.

Từ trước đến nay, Dạ Cô Tinh đối với Kỷ Tình vẫn là làm như không thấy, nhưng lại âm thầm phân cao thấp, muốn khiến cho đối phương khuất phục, ai nhịn không được cúi đầu trước, thì người đó sẽ rơi xuống hạ phong, hôm nay Kỷ Tình lại chủ động gọi điện thoại cho cô, ý tứ hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết.

Dạ Cô Tinh cười nhẹ, xem ra lão yêu bà đã không thể chống đỡ.

Mà sự thật cũng đúng là như thế.

Trong khoảng thời gian này, Kỷ Tình rất khó khăn. Đầu tiên là chuyện hợp tác làm ăn súng ống đạn dược với chi thứ năm mạch thất bại, tháng trước đã gần như hoàn toàn bị mất thị trường ở Trung Quốc nội địa, lợi nhuận thu vào giảm phân nửa không nói, ngay cả thuyền hàng cũng gặp tai ương, thâm hụt phải đắp vốn vào, nghe nói là chọc phải thủ lĩnh giới hắc đạo phương Nam Trung Quốc là Dạ Xã!

Ngay sau đó, bà ta lại bệnh nặng một trận, bị ác mộng quấy rối, cả ngày hỗn loạn, tinh thần tan rã, may mắn một tuần trước An Tuyển Thần trở về đảo, mang về một bác sĩ, lúc này mới hết bệnh.

Hiện giờ, An Tuyển Hoàng cưới vợ sinh con, tin tức về tiệc đầy tháng dường như sắp truyền khắp toà đảo nhỏ, chiếc ghế phu nhân đã bị bỏ trống nhiều năm, mà một lão phu nhân không có tên tuổi như Kỷ Tình lại thực ra sớm đã bị mất hết quyền lực, các chị em dâu luôn ra vào chỗ ở của bà ta, ngoài miệng thì nói là đến thăm bệnh, nhưng thực ra chính là để chê cười bà ta!

Mấy ngày nay, bà ta đã nghe quen những lời nói lạnh nhạt, cũng đã nhận hết những lời châm chọc xem thường. Cùng lúc đó Kỷ Tình cũng dấy lên căm phẫn, đối với người phụ nữ hèn hạ Dạ Cô Tinh dám cướp đi hết tất cả của bà ta thì lại càng hận nghiến răng nghiến lợi!

Đáng tiếc, ngay cả khi bà ta bảo đao chưa già, nhưng cuối cùng cũng là ngoài tầm tay với, Chiếm Ngao ở xa, căn bản không thể với tay được tới Trung Quốc, không thể bắt được Dạ Cô Tinh!

Bà ta đột nhiên nghĩ đến nhà họ Kỷ, dựa vào thế lực nhà họ Kỷ ở Trung Quốc, nếu muốn diệt trừ một người, quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng mà, khi bà ta bóng gió tiết lộ ý định của bản thân cho anh trai mình thì mới biết được, anh trai trước nay luôn kính trong bà ta lại giận tím mặt, còn cảnh cáo bà ta không được hành động thiếu suy nghĩ, để tránh liên lụy toàn bộ gia tộc.

Kỷ Tình không tài nào hiểu được, vì sao khi nhắc tới Dạ Cô Tinh, thái độ của anh trai mình lại trở nên kính sợ như thế!

Mười lăm trưởng lão trong nhà như thế. Hiện tại, đến ngay cả anh cả Kỷ Cương của bà ta cũng như thế, thậm chí đứa con trai bà ta yêu thương nhất, khi nhắc tới người phụ nữ này cũng là vẻ mặt giữ kín như bưng.

Bà ta không tin, một con ranh con vắt mũi chưa sạch, lại có năng lực lớn như vậy, trấn áp được cả những người đàn ông này?

Trong tiềm thức, Kỷ Tình cũng không muốn tin tưởng. Bởi vì bà ta không thể chấp nhận, ở trên đời này có một người phụ nữ cao tay hơn mình, lại càng có thể khiến cho người phải ngước nhìn!

Cho nên, hôm nay bà ta mới gọi điện đến, vừa để thử nghiệm cũng vừa để cảnh cáo!

“Con dâu nhà họ An, từ trước đến nay luôn đề cao hiếu đạo, hiền lương đoan trang, mà cô chẳng qua chỉ là một đứa con hoang không có gia giáo, không biết nặng nhẹ, không biết xấu hổ.”

Dạ Cô Tinh cười lạnh: “Tôi nghĩ, có thể nói ra những lời thô bỉ không chịu nổi như vậy, thì gia giáo của Kỷ lão phu nhân đây, chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào thì phải?”

“Cô!”

Giọng của cô trở nên lạnh lẽo: “Gia giáo của tôi như thế nào, không cần người ngoài xen vào, quan trọng hơn, là bà tự lo cho bản thân mình đi, để không làm nhà họ An mất mặt!”

“Im miệng!”

“Làm phu nhân phụ trách quản lí nhà họ An, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở mỗi vị nữ quyến trong nhà họ An, tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, không được bàn ra nói vào, tu tâm dưỡng tính, nữ quyến trong nhà, trong đó tất nhiên cũng có bà —— thưa Kỷ lão phu nhân!”

Kỷ Tình sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay cầm điện thoại tái xanh, lồng ngực thở gấp kịch liệt, nhưng vẫn phải gắng gượng giả vờ bình thản, không để cho Dạ Cô Tinh có cơ hội chế giễu.

Thím Bình đứng một bên thấy thế, đôi mắt lộ vẻ lo lắng, bước nhanh tới, giúp bà ta thuận khí, lại bị Kỷ Tình gạt sang một bên, đôi mắt bà ta tràn đầy phẫn nộ, toàn thân chấn động.

“Tôi khuyên cô, đừng đắc ý quá sớm, trèo càng cao, ngã càng đau!”

“Ha ha…” Dạ Cô Tinh cười khẽ: “Vậy tôi đây trước hết phải cám ơn bà đã nhắc nhở, bà cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cười đến cuối cùng, sẽ không để cho bà thất vọng đâu!”

Kỷ Tình hừ lạnh: “Cô gái, tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá, sẽ thành tự phụ! Người tự phụ thường sẽ rơi thảm hại hơn. Chúng ta, mỏi mắt mong chờ.”

“Không biết lão phu nhân có từng nghe qua một câu này chưa —— nổi tiếng, phải càng sớm càng tốt! Thật ra, cái gì cũng đều phải càng sớm càng tốt, ngẫm lại tôi mới hai mươi mốt tuổi, ở cái tuổi đẹp nhất, cơ hội làm lại từ đầu cũng không phải không có, nhưng cúi xuống so với bà già ngay cả cảnh xuân tươi đẹp cũng không còn như bà, tôi cảm thấy được, bản thân tôi vẫn có quyền tự phụ. Chỉ sợ, người ngay cả có chút tự phụ cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại có tự ti thôi nhỉ? Nếu không, làm sao lại chỉ có thể cậy mạnh miệng, chỉ có thể nói võ miệng như thế? Bà thấy, tôi nói, có đúng không?”

“Cô! Cô…”

“Tôi biết, lão phu nhân nhất định đồng ý với quan điểm của tôi. Thật ra, cẩn thận suy nghĩ lại, tôi cũng thật có lỗi. Dù sao, là tôi cướp đi vị trí quản lý, quyền thống lĩnh hậu viện của bà, nhưng đổi lại góc nhìn khác, cũng có thế xem đó như công lao.”

“Cái, cái gì?”

“Bà xem, bà đều đã có tuổi, còn vì nhà họ An làm lụng vất vả. Hiện giờ, rốt cục cũng trút được gánh nặng, cũng đã đến lúc nên an dưỡng tuổi già, để cho chúng ta làm tròn đạo hiếu của giới trẻ. À, bà không cần khích lệ tôi đâu, đây đều là những chuyện nên làm cả thôi!” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh dịu dàng, nói chuyện hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng đã sớm cười to, không biết lão yêu bà có bị cô làm cho tức chết không?

Xem ra, kỹ năng biểu diễn của cô đã cải thiện không ít, ngay cả loại nhân vật “mụ phù thuỷ” này cũng có thể diễn thành thạo. Nhưng mà, cảm giác này, chỉ một chữ —— đã!

Đầu dây bên kia, sắc mặt Kỷ Tình đã sớm vặn vẹo, mặt tái xanh, thân thể bệnh nặng mới khỏi co giật liên tục, không ngừng run rẩy, khiến thím Bình sợ kinh hãi, sợ bà ta tức giận quá độ, cảm xúc sẽ suy sụp, vậy thì cậu hai lo lắng cũng đều uổng phí!

Nếu như sớm biết trước, sẽ không để cho cô chủ gọi điện thoại. Đối diện người đàn bà đang nắm quyền hiện giờ. Mặc dù chưa đến đảo, nhưng đã có thái độ giống như bà chủ, vừa thấy chắc chắn sẽ không phải người dễ chọc!

Hồng nhan hoạ thuỷ quả nhiên không sai! Thím Bình có một loại cảm giác bất an rất mãnh liệt. Có lẽ, cô chủ tâm cao khí ngạo sẽ bị người đàn bà kia một tay đẩy ngã…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện