Biên tập: B3

Ổ Tương Đình nghe vậy thì cười khẽ: “Đừng đổ hết cho ta, đêm qua chính nàng khiến ta…”

Sương Sương vội vàng bịt kín miệng Ổ Tương Đình lại, nàng bị những lời này của Ổ Tương Đình chọc cho mặt mũi đỏ bừng, nàng là cô nương gia, nào có thể chịu được những lời nói đáng xấu hổ này: “Không cho phép ngươi nói bừa, ta mới không có.”

Đôi mắt đào hoa của Ổ Tương Đình rũ xuống, chớp chớp, Sương Sương liền cảm nhận được hơi nóng ấm trong lòng bàn tay. Nàng lập tức thu tay lại, trợn mắt nhìn Ổ Tương Đình.

“Đồng La Phưởng nói với ta, hành động vác ta của ngươi ngày hôm qua là… cái ý đó, có thật không?” Sương Sương nhớ tới chuyện chính khiến nàng phải đến tìm Ổ Tương Đình.

“Cái ý đó là cái gì?” Ổ Tương Đình giả ngu làm Sương Sương tức muốn chết, nàng hằm hằm nhìn Ổ Tương Đình, chỉ hận không thể lột da mặt hắn xuống, xem rốt cuộc thì da mặt hắn dày bao nhiêu.

“Chính là cái đó.” Sương Sương do dự hồi lâu, cắn răng nói ra hai từ xấu hổ kia: “Cầu. Hoan.”

Ổ Tương Đình ồ một tiếng, vô tội nói: “Hoá ra là vậy, ta lại không biết, cám ơn Sương Sương đã nói cho vi phu.”

Vô sỉ! Sương Sương không nhịn được đá cho Ổ Tương Đình một cước, đá xong thì bỏ chạy, tuyệt đối không thể để Ổ Tương Đình bắt được nàng.

***

Sương Sương trở lại trong lều, bấy giờ mới tiếp tục rửa mặt.

Nàng ăn xong đồ ăn sáng mà Đồng La Phưởng mang tới, nhưng sau đấy cũng không biết nên làm cái gì.

Nàng bèn hỏi thử Đồng La Phưởng xem nơi này có sách không, Đồng La Phưởng ngẫm nghĩ một lát rồi chạy ra khỏi lều, khi quay lại trong tay cầm một quyển sách.

Sương Sương vừa nhìn liền phát hiện đây là quyển sách nhận mặt chữ khi nàng còn bé, nhất thời không còn hứng thú.

Chắc sách này là của Đồng La Phưởng dùng để học chữ Hán.

“Ta đã đọc sách này từ lâu rồi, có gì khác không?” Sương Sương hỏi cô bé.

Đồng La Phưởng lắc đầu: “Cái này là… ông chủ Ổ mang tới.”

Ổ Tương Đình còn bán sách cho bọn họ? Đúng là gian thương.

***

Vì ở trong lều vải quá nhàm chán, Sương Sương liền bảo Đồng La Phưởng dẫn đường, đưa nàng đi khắp nơi.

Tộc Đồng La đóng ở nơi rất rộng lớn, nhưng Đồng La Phưởng nói với Sương Sương, thật ra thì cách đó không xa cũng có một bộ tộc, chẳng qua bộ tộc đó có quan hệ không tốt với bọn họ, bởi vì từ đời tổ tiên đã luôn chiến đấu với nhau.

Từ sau khi Đồng La Luật thống trị, mâu thuẫn giữa hai bộ tộc mới được giảm bớt.

Lần mâu thuẫn gần nhất đã là ba năm trước.

“Các ngươi chiến đấu vì chuyện gì? Cướp đất đai sao?” Sương Sương có chút hiếu kỳ.

Đồng La Phưởng lắc đầu: “Không phải, vì nữ nhân.”

Sương Sương sửng sốt: “Nữ nhân?”

Đồng La Phưởng gật đầu, vẻ mặt trầm tư lớn trước tuổi: “Cái bộ tộc A Bố Tư đó… rất ít nữ nhân. Chúng ta có nữ nhân, cho nên bọn họ tới cướp của chúng ta.”

Vậy mà lại vì chuyện này.

Sương Sương nghe mà cau mày.

“A Bố Tư rất tàn bạo, bọn họ đối xử với nữ nhân, rất xấu rất xấu.” Đồng La Phưởng lặp đi lặp lại từ rất xấu.

Sương Sương thấy dáng vẻ Đồng La Phưởng sợ hãi thì an ủi cô bé: “Không phải những năm gần đây có rất ít xung đột sao? Không sao đâu.”

Đồng La Phưởng cười ngọt ngào với Sương Sương: “Ừ.”

***

Hai người các nàng đi một vòng lớn, mãi gần trưa mới trở về.

Lần đầu tiên Sương Sương thấy tự do như vậy, còn tự do hơn khi nàng còn ở kinh thành, không có ai phải hành lễ với nàng, cũng không có ai nhìn thấy vẻ đẹp của nàng thì nhìn nàng chằm chằm nữa. Ở nơi này, nàng chính là một người bình thường, đây cũng chính là điều khiến Sương Sương rất hài lòng.

Trên đường trở về, Sương Sương nhìn thấy Hứa Tinh Hán. Hứa Tinh Hán đang đứng chung một chỗ với một cô nương chăn dê, cười nói nghiêng ngả.

Dường như cô nương chăn dê đó vô cùng hứng thú với kiếm của Hứa Tinh Hán, hắn còn lấy ra cho cô nương đó chơi, thậm chí còn múa một bài.

Sương Sương nhìn thấy toàn bộ cảnh này, ánh mắt tỏ vẻ chê bai.

Vậy nên Sương Sương cố tình đi vòng qua Hứa Tinh Hán, định đi vòng qua phía khác để trở về, không ngờ Hứa Tinh Hán tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy nàng.

“Sương Sương cô nương.”

Hứa Tinh Hán gọi to.

Đồng La Phưởng nhìn theo tiếng gọi, còn kéo ống tay áo Sương Sương, làm Sương Sương có muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.

Nàng xoay người nhìn Hứa Tinh Hán: “Có chuyện gì?”

Từ sau cái lần Hứa Tinh Hán không để nàng đuổi theo người giống Lan Tranh, nàng liền không thích Hứa Tinh Hán, cảm thấy tuy thiếu niên này có cái vỏ ngoài tạm được, nhưng mồm mép quá trơn tru, miệng nam mô bụng bồ dao găm, là hạng người có lòng dạ thâm trầm khó lường.

Hứa Tinh Hán thu kiếm vào bên hông, đi về phía Sương Sương. Nhìn thấy Đồng La Phưởng ở bên cạnh Sương Sương thì lấy kẹo từ trong tay áo ra: “Đây là kẹo ở Kim Lăng, muội có muốn ăn không?”

Hành động này của hắn đã ngay lập tức mua chuộc được tiểu nha đầu Đồng La Phưởng này, cô bé cười híp mắt đứng sang một bên ăn kẹo.

“Sương Sương cô nương, mặc dù ở Mạc Bắc này cũng coi như an toàn, nhưng cô nương vẫn nên ít đi lại thì tốt hơn, đây không phải là Kim Lăng, nếu cô nương xảy ra chuyện gì, biểu ca của ta cũng sẽ không dễ dàng tìm được cô.”

Hứa Tinh Hán không nói ra lời này thì không sao, hắn vừa nói ra liền khiến Sương Sương nhớ lại lần chạy trốn lần trước của nàng, cả chuyện bị đè ra sau sân khấu để xăm mình, trong nháy mắt tâm trạng nàng liền trở nên không tốt, không buồn nhìn Hứa Tinh Hán nữa mà cứ thế xoay người muốn đi.

Hứa Tinh Hán ở đằng sau than thở: “Ta đây cũng vì muốn tốt cho cô nương thôi mà.”

Sương Sương đứng lại, quay người lại nhìn Hứa Tinh Hán: “Chờ khi nào ngươi có bản lĩnh vượt qua biểu ca của ngươi, khi ấy hãy nói với ta những lời này.”

Nói xong nàng đi thật, không hề quay đầu lại nữa.

***

Trở về lều vải thì phát hiện thấy Ổ Tương Đình đã ở trong, hắn ngồi trước bàn, thấy Sương Sương về thì nhướn mày: “Sao vẫn còn tức giận?”

Sương Sương không để ý tới Ổ Tương Đình, đi đến ngồi xuống đầu giường bên kia.

Ổ Tương Đình đành phải đứng dậy đi đến gần Sương Sương, thấy vẻ mặt nàng không vui, hắn liền đưa tay ra nhéo mặt nàng: “Đánh thì cũng đánh ta rồi, cũng đã đi ra ngoài giải sầu, cơn giận nên tiêu tan rồi mới phải.”

Sương Sương tránh khỏi tay Ổ Tương Đình: “Ngươi đừng có dỗ ta như dỗ thú cưng nữa.”

“Ta coi nàng là thú cưng bao giờ?” Ổ Tương Đình hỏi ngược lại.

Sương Sương hừ lạnh: “Chính là bây giờ, lúc vui thì dỗ dành ta, lúc không vui thì bỏ mặc ta, còn xăm cả hình xăm nô lệ lên người ta, ngươi không coi ta là thú cưng thì là cái gì?”

Nàng nói câu này xong thì ngồi chờ Ổ Tương Đình phản bác lại, nhưng mãi không thấy Ổ Tương Đình lên tiếng, nàng bèn ngẩng đầu lên nhìn Ổ Tương Đình, chợt phát hiện ánh mắt đối phương đã trầm xuống.

Nàng ngẩn người, lại nghe Ổ Tương Đình nói: “Nàng cho rằng đó là hình xăm nô lệ?”

Giọng hắn lạnh như băng, dường như đã quay trở về bộ dáng lúc trước.

Sương Sương chớp mắt, không biết mình lại chạm phải vảy ngược nào của Ổ Tương Đình. Nàng quyết định thật nhanh, chỉ chớp chớp mắt, cắn môi, nước mắt liền cứ thế chảy ra, cất giọng nức nở: “Ngươi xem, hiện tại tâm tình ngươi không tốt lại hung dữ với ta luôn, có phải ngươi còn muốn phạt ta nữa không?”

Hành động này khiến Ổ Tương Đình sợ hết hồn, hắn nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được Sương Sương vừa nói khóc liền khóc ngay.

“Không cho phép khóc.” Ổ Tương Đình cau mày.

Sương Sương nghe vậy nhưng khóc càng thương tâm hơn, thậm chí còn nhào vào chăn: “Đêm qua ngươi khi dễ ta, giờ lại còn mắng ta. Đến khóc ta cũng không được khóc, thú cưng còn có quyền được khóc, nhưng ta thì không có.”

Ổ Tương Đình yên lặng phút chốc, giọng nói hoà hoãn: “Đừng khóc, ta không hung dữ với nàng nữa.”

Sương Sương không để ý tới hắn, tiếp tục chôn mặt vào trong chăn, Ổ Tương Đình bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống mép giường, cố gắng lắm mới moi được Sương Sương ra khỏi chăn, thấy nàng khóc đến hai mắt đỏ hồng thì không biết làm sao.

Nước mắt của Sương Sương kéo đến vừa nhanh vừa nhiều, tự nàng không muốn ngừng lại thì kiểu gì nước mắt cũng không ngừng được.

Ổ Tương Đình lau sạch nước mắt trên mặt nàng, thấy ngay sau đó mắt nàng lại sũng nước, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành: “Ta sai rồi, đừng khóc nữa.”

Sương Sương trợn mắt nhìn hắn, đúng là lệ nóng mỹ nhân, giận hờn mà quyến rũ.

Ổ Tương Đình ôm Sương Sương vào lòng dỗ thật lâu mới khiến Sương Sương ngừng khóc.

Nàng khóc rất lâu, xả ra hết những tức giận dồn nén gần đây, nhưng khóc xong thì cả người nàng như mất hết sức lực, chỉ đành yếu ớt dựa vào trong lòng Ổ Tương Đình.

Thân thể hiện tại này của nàng quá yếu ớt.

Ổ Tương Đình vuốt mái tóc đen dài của Sương Sương, Sương Sương bất mãn hừ một tiếng, Ổ Tương Đình liền bỏ tay ra.

Sương Sương ngẩng đầy lên nhìn Ổ Tương Đình, rồi lại cúi đầu xuống.

Trong lòng nàng đang thầm tính toán xem rốt cuộc thì Ổ Tương Đình có thể dung túng nàng đến mức nào, nàng đá hắn, cắn hắn, hắn cũng chỉ trừng phạt qua loa, thậm chí còn cười nữa. Vừa rồi nàng chọc hắn đen mặt, chỉ cần khóc một lát, tình hình liền đảo ngược, Ổ Tương Đình thành người phải nói lời xin lỗi.

Nhưng tất cả những sự dung túng này của Ổ Tương Đình cũng chỉ là cưng chiều.

Điều Sương Sương mong muốn không phải là cưng chiều.

Nếu như nàng chỉ là một thiếp thất, nhận được sự cưng chiều của tướng công mình như vậy, đó chính là món quà tốt nhất của thiếp thất nàng. Nhưng nàng không cam lòng làm một thiếp thất của Ổ Tương Đình.

Bây giờ hắn coi nàng là vật sở hữu chứ không phải một người bình thường.

Sương Sương rũ mắt, cảm thấy mí mắt mình thật đau.

Nàng nắm tay Ổ Tương Đình lắc lắc: “Đau mắt.”

Ổ Tương Đình cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn kỹ Sương Sương, thấy mí mắt nàng đỏ rực, hơn nữa sắc mặt cũng trắng nhợt. Hắn đặt nàng xuống giường: “Ta đi tìm đại phu, nàng chờ một chút.”

Sương Sương nghe Ổ Tương Đình nói muốn tìm đại phu thì vội gọi hắn lại: “Không cần đi, mất mặt lắm.”

Vì khóc quá nhiều mà tìm đại phu, thật sự là quá mất mặt.

Ổ Tương Đình hơi chần chừ, cuối cùng nói: “Không tìm thì không tìm, nhưng ta bảo người nấu thuốc bổ thân thể, nàng không được phép không uống.”

Sương Sương không ngờ mình còn phải uống thuốc, đợi khi Ổ Tương Đình bưng thuốc đến, nàng đã rúc vào góc giường: “Ta không muốn uống.”

Nhưng thái độ của Ổ Tương Đình rất kiên quyết, mặc kệ Sương Sương ầm ĩ thế nào, cũng vẫn nhất định đút cho Sương Sương.

Sương Sương bị đắng không chịu được, không phải nàng chưa từng uống thuốc, chẳng qua chưa từng uống thuốc nào đắng như thế. Uống xong, dường như vị đắng vẫn còn đọng lại trong khoang miệng.

Sương Sương nhất thời hối hận khi tự nhiên mình lại khóc, thậm chí còn nghĩ không biết đây có phải là cách Ổ Tương Đình trừng phạt nàng hay không.

“Mắt còn đau nữa không?” Ổ Tương Đình hỏi.

Sương Sương lắc đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài lều vang lên giọng của Hứa Tinh Hán.

“Ca, người tới rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện