Thái tử điện hạ một đường tuần tra.
Diêm La Vương cùng hắn sóng vai đi ở phía trước, Bạch Phi Phi theo ở phía sau.
Trừ Đệ Nhất Điện, những điện khác đều cứ theo lẽ thường làm việc, thái tử điện hạ vừa nhìn vừa gật đầu, thời điểm đi tới Đệ Tứ Điện Huyết Trì địa ngục, nhìn thấy bên trong vương thành có một núi đao cao vút, phía trên đang có vô số u hồn leo lên, trên chân đều là máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả tòa núi cao.
“Địa ngục chi cảnh này, quả nhiên khiến lòng người sợ hãi, thật sự là nhìn cả trăm lần không chán.”
“Thái tử điện hạ quá khen.”
“Người phía sau ngươi là quỷ sai?”
“Là quỷ sai trong điện của ta.”
“Như thế nào có vài phần quen mắt?”
Diêm La Vương mặt không đổi sắc nói: “Thái tử điện hạ nói điều này có ý gì?”
Thái tử điện hạ thấy thế hơi hơi mỉm cười, cũng không hỏi nhiều tiếp tục đi về phía trước.
“Ngày khác đi tới nơi đó tụ họp một chút?”
“Thường ngày sự vụ bề bộn, vi thần không thể phân thân”
Ba người vừa nói liền đến Uổng Tử Thành, bên trong dần vắng vẻ.
“Xem ra, chuyện này xác thực khó giải quyết”
Thái tử điện hạ cau mày nói: “Bên trong Uổng Tử Thành hồn phách cũng ít đi phân nửa, đoán chừng là bị Long thái tử kia nuốt không ít.”
Diêm La Vương không lên tiếng.
Thái tử điện hạ nhìn hắn, khó xử nói, “Ngươi nói ta phải báo cáo lên như thế nào cho thỏa đáng?”
“Vậy tùy điện hạ phân phó” Diêm La Vương vẫn một bộ mặt lạnh.
Thái tử điện hạ thấy vậy, cả giận nói: “Ngươi không thể cầu ta một chút sao?”
Bạch Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên quỳ xuống, cúi đầu khẩn cầu nói: “Khẩn cầu Thái tử điện hạ võng khai nhất diện.”(1)
(1) Võng khai nhất diện: “lưới mở một mặt”, ý chỉ người có tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình (xuất phát từ câu chuyện về Thương Thang được trích từ tập III của cuốn sách Sử ký của Tư Mã Thiên).
Thái tử điện hạ nhìn một chủ một tớ người xướng kẻ họa, bất đắc dĩ thở dài
“Nếu Biện Thành Vương đã đuổi theo ma long kia, ngươi liền tới giải quyết tốt hậu quả đi. Tương lai nếu xảy ra chuyện gì, ngươi phải chịu trách nhiệm cho hậu quả này.”
Diêm La Vương Nhất mặt ngưng trọng gật đầu đáp ứng.
“Thật là thiên ý!” Thái tử điện hạ phất ống tay áo, tức giận xoay người rời đi.
Nhìn thấy tường vân ngũ sắc biến mất ở trên không, Bạch Phi Phi mới đứng dậy.
Diêm La Vương nhìn y, ánh mắt phức tạp bất định, nói: “Xem ra ngươi phải theo ta đi một chuyến tới nhân gian.”
Bạch Phi Phi kinh ngạc há to miệng, nói: “Diêm chủ, ty chức, ty chức công lực thấp kém, chỉ sợ vừa đến nhân gian sẽ hôi phi yên diệt”.
Diêm La Vương chìa tay đưa cho y một viên dược hoàn màu đỏ: “Ăn đi. Có thể đảm bảo cho ngươi ở nhân gian bình an ngây ngốc ba tháng cũng thừa.”
Diêm La Vương cùng hắn sóng vai đi ở phía trước, Bạch Phi Phi theo ở phía sau.
Trừ Đệ Nhất Điện, những điện khác đều cứ theo lẽ thường làm việc, thái tử điện hạ vừa nhìn vừa gật đầu, thời điểm đi tới Đệ Tứ Điện Huyết Trì địa ngục, nhìn thấy bên trong vương thành có một núi đao cao vút, phía trên đang có vô số u hồn leo lên, trên chân đều là máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả tòa núi cao.
“Địa ngục chi cảnh này, quả nhiên khiến lòng người sợ hãi, thật sự là nhìn cả trăm lần không chán.”
“Thái tử điện hạ quá khen.”
“Người phía sau ngươi là quỷ sai?”
“Là quỷ sai trong điện của ta.”
“Như thế nào có vài phần quen mắt?”
Diêm La Vương mặt không đổi sắc nói: “Thái tử điện hạ nói điều này có ý gì?”
Thái tử điện hạ thấy thế hơi hơi mỉm cười, cũng không hỏi nhiều tiếp tục đi về phía trước.
“Ngày khác đi tới nơi đó tụ họp một chút?”
“Thường ngày sự vụ bề bộn, vi thần không thể phân thân”
Ba người vừa nói liền đến Uổng Tử Thành, bên trong dần vắng vẻ.
“Xem ra, chuyện này xác thực khó giải quyết”
Thái tử điện hạ cau mày nói: “Bên trong Uổng Tử Thành hồn phách cũng ít đi phân nửa, đoán chừng là bị Long thái tử kia nuốt không ít.”
Diêm La Vương không lên tiếng.
Thái tử điện hạ nhìn hắn, khó xử nói, “Ngươi nói ta phải báo cáo lên như thế nào cho thỏa đáng?”
“Vậy tùy điện hạ phân phó” Diêm La Vương vẫn một bộ mặt lạnh.
Thái tử điện hạ thấy vậy, cả giận nói: “Ngươi không thể cầu ta một chút sao?”
Bạch Phi Phi thấy vậy, vội vàng tiến lên quỳ xuống, cúi đầu khẩn cầu nói: “Khẩn cầu Thái tử điện hạ võng khai nhất diện.”(1)
(1) Võng khai nhất diện: “lưới mở một mặt”, ý chỉ người có tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình (xuất phát từ câu chuyện về Thương Thang được trích từ tập III của cuốn sách Sử ký của Tư Mã Thiên).
Thái tử điện hạ nhìn một chủ một tớ người xướng kẻ họa, bất đắc dĩ thở dài
“Nếu Biện Thành Vương đã đuổi theo ma long kia, ngươi liền tới giải quyết tốt hậu quả đi. Tương lai nếu xảy ra chuyện gì, ngươi phải chịu trách nhiệm cho hậu quả này.”
Diêm La Vương Nhất mặt ngưng trọng gật đầu đáp ứng.
“Thật là thiên ý!” Thái tử điện hạ phất ống tay áo, tức giận xoay người rời đi.
Nhìn thấy tường vân ngũ sắc biến mất ở trên không, Bạch Phi Phi mới đứng dậy.
Diêm La Vương nhìn y, ánh mắt phức tạp bất định, nói: “Xem ra ngươi phải theo ta đi một chuyến tới nhân gian.”
Bạch Phi Phi kinh ngạc há to miệng, nói: “Diêm chủ, ty chức, ty chức công lực thấp kém, chỉ sợ vừa đến nhân gian sẽ hôi phi yên diệt”.
Diêm La Vương chìa tay đưa cho y một viên dược hoàn màu đỏ: “Ăn đi. Có thể đảm bảo cho ngươi ở nhân gian bình an ngây ngốc ba tháng cũng thừa.”
Danh sách chương