Thứ sáu tuần này là sinh nhật Tô Miểu, nhưng cô không nói cho bất cứ người nào, bao gồm cả Trì Ưng.
Với tình hình trước mắt thế này, không có mẹ bên cạnh, cô lại sắp đón một sinh mệnh hoàn toàn mới, có lẽ là một cuộc hành trình vô cùng nguy hiểm.
Không biết gì cả, tương lai xa vời, mà đứa nhỏ này đến cũng tạo thành sự đau khổ cho người khác.
Tô Miểu không muốn dưới tình huống như thế, lại đi ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Cũng không có gì hay để ăn mừng cả.
Trước kia cô có mong ước lớn đến đâu, nhưng đến ngày thật sự bước chân đến đây, cô lại phát hiện cho dù là trưởng thành, cô cũng không đủ sức bảo vệ cho mình, hay bảo vệ cho người nhà mình.
Bây giờ Tô Miểu lại thầm nghĩ muốn im lặng mà lớn lên, muốn giống như ốc sên, bò từng bước chậm chạp lên trên bức tường thô ráp, im lặng bò từng bước lên trên. Cô tin rằng, một ngày nào đó sẽ đến đầu tường nhìn thấy ánh mặt trời.
Màn đêm buông xuống, cô tùy tiện làm cho mình mấy món, sau khi ăn xong thì ngồi dựa vào bàn cạnh cửa nhỏ để làm bài tập.
Hai ngày nay hầu như cô không có chủ động gửi tin nhắn cho Tô Thanh Dao, nhưng bà lại gửi cho cô 500 ---
Người phụ nữ xinh đẹp: "Con yêu, sinh nhật vui vẻ, mời bạn học con đi ăn lẩu đi, chúc con sinh nhật vui vẻ, đừng keo kiệt để bạn bè xem thường."
Miểu: "Cảm ơn mẹ đã nhớ."
Người phụ nữ xinh đẹp: "Mẹ con còn không nhớ rõ thì người nào nhớ rõ được đây."
Miểu: "Con đã nói rất nhiều lần rồi, mẹ sửa tên WeChat lại đi, thỉnh thoảng con cũng hay vào xem đấy."
Người phụ nữ xinh đẹp: "Con còn lo mẹ làm gì đó hả? Có rảnh để tâm vào mấy chuyện này còn không bằng đọc nhiều sách một chút đi."
Khóe môi Tô Miểu lộ ra một nụ cười nhạt, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục làm bài tập.
Một lát sau, lại nhận được tin nhắn của người phụ nữ xinh đẹp gửi đến ---
"Mau nhận tiền lì xì đi!"
Đầu ngón tay Tô Miểu tạm dừng một lát, soạn văn: "Mẹ, con vẫn còn tiền, mẹ không cần cho con đâu."
Người phụ nữ xinh đẹp: "Con muốn khiêu chiến với mẹ sao, nhanh nhận lấy đi."
Miểu: "Mẹ, con không nhận, sau này mẹ cũng không cần cho con tiền nữa."
"Này" một tiếng, giọng nói từ trong tin nhắn của người phụ nữ xinh đẹp truyền ra ---
"Cánh con thật sự cứng rồi nhỉ? Con cho là tiết kiệm được chút tiền đó là giỏi lắm rồi sao, với chút tiền đó của con, mẹ xem con có thể kiên trì được bao lâu!"
"Chê tiền của mẹ không sạch sao, con không cần, cao thanh cao, được, vậy con nôn hết những thức ăn trước kia ăn của mẹ ra đi, quần áo mẹ mua cho con nữa, con cũng quăng hết đi, đừng mặc bộ nào hết! Như thế giữ cho con trong sạch đấy!!"
"Mẹ nói cho con biết người giống như con... ra ngoài xã hội sẽ phải té ngã nhiều lắm đấy!"
"Con sẽ theo gót mẹ thôi!"
...
Tính tình Tô Thanh Dao là như thế, căn bản không nói chuyện được, Tô Miểu lướt lướt đọc từng tin tức, mỗi một cái đều mấy chục giây, những câu của bà đều đang chửi cô máu chó văng đầy đầu.
Tô Miểu chỉ trả lời bà đúng một câu: "Lúc mẹ tức giận, cục cưng cũng sẽ biết mẹ đang mắng chị gái nó, nó sẽ nghĩ, mẹ mình động chút lại hung dữ như thế, nó cũng không dám sinh ra."
"..."
"Đừng tức giận, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Gửi xong, cô rời khỏi WeChat, tiếp tục tập trung làm bài tập về nhà.
Một lát sau, Trì Ưng gọi điện thoại cho cô ---
"Sao không trả lời tin nhắn của tớ?"
Giọng nói anh trầm thấp như đá lạnh, giống như đang nhỏ giọng nói nhỏ bên tai cô, khiến cho lòng của cô thoáng bình tĩnh một chút.
"Thật ngại quá đi, Trì Ưng, khi nãy mẹ mới mắng tớ, nên tớ mới thoát khỏi WeChat."
"Sao lại bị mắng thế."
"À..."
Tô Miểu cầm điện thoại, dựa vào cạnh cửa sổ: "Bà ấy muốn chuyển tiền cho tớ, nhưng tớ không có lấy. Bởi vì chút tiền này có thể là của bà ấy, cũng có thể là do chú Tần cho bà ấy."
Điện thoại tạm dừng mấy giây, cô nghe được tiếng Trì Ưng mở bật lửa.
"Trong [Lão tử] có một câu thế này: Cùng là ánh sáng, cùng là trần. Cậu có biết nghĩa là gì không?"
Đầu ngón tay Tô Miểu khều khều nút áo nhỏ của mình, cúi đầu tự hỏi một lát: "Tớ hiểu, cậu muốn tớ đừng quá kiên trì, đi theo nguyên tắc thanh cao của mình, cúi đầu trước thế tục mới có thể được tốt hơn à."
"Ừm."
"Trước kia bố của Tần Tư Dương mua một chút đồ cho tớ, còn giúp tớ chuyện chuyển trường, nhưng vào lúc đó tớ không biết ông ta chính là bố của Tần Tư Dương. Bây giờ đã biết rồi, tớ không thể chấp nhận được. Xin lỗi, tớ không làm người ẩn dật được như cậu nói, chỉ là tớ không có cách nào nhận được, kiên quyết không chấp nhận."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, hình như anh đang cười: "Cho nên cậu mới là Tiểu Ưng của tớ."
Cô không hiểu hỏi: "Hả?"
"Chim ưng không cần phải ẩn dật, nó bay lên như diều gặp gió, bay lượn ngàn dặm, không người nào có thể chạm vào."
Tô Miểu nghe thấy lời anh nói, hít một hơi: "Trì Ưng, người bay cao ngàn dặm là cậu, không phải tớ. Tớ cũng từng nói rồi cánh tớ rất nhỏ, không đứng dậy được."
Trì Ưng không nói gì nữa.
Hai người cùng im lặng một lát, Tô Miểu rầu rĩ nói: "Hừ, cậu không cổ vũ tớ sao?"
"Cậu cần tớ cổ vũ sao?"
"Không cần."
"Tớ biết cậu không cần, cho dù cậu có than thở với tớ, nói không biết cái này không biết cái kia, nhưng giây tiếp theo cậu sẽ càng cố gắng hơn. Ai cũng không cần phải cỗ vũ cậu, cậu lại càng không cần an ủi."
Anh nói chính là bóng lưng cô.
Trên thế giới này, không có bất cứ một người nào hiểu họ hơn họ hiểu nhau cả.
Tâm trạng Tô Miểu cũng thoải mái hơn.
"Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết, vì sao tan học một mình cậu đi về nhanh thế, quà cũng không cần."
"À, cái này..." Tô Miểu ngại ngùng hỏi: "Sao cậu biết sinh nhật tớ."
"Có cái gì ông đây không biết chứ."
"..."
Tô Miểu giải thích nói: "Tớ không tính tổ chức sinh nhật, cho nên không nói cho mọi người biết."
Gió sông thổi vào mặt cô, làm đung đưa những sợi tóc của cô.
Tô Miểu nhìn thấy bầu trời đầy sao và những ngọn đèn neon xa xôi như những chấm nhỏ: "Muốn một mình im lặng một lát xem sao, chào đón tuổi mười tám cô độc của tớ."
"Đã có chút trải nghiệm đau đớn thuở thanh xuân rồi."
"Hừ, cúp đây."
"Tiểu Ưng." Bỗng nhiên anh gọi cô, dừng lại mấy giây: "Mộng đẹp của cậu sẽ trở thành sự thật, được như mong muốn."
"Ừm, tớ biết."
Sau khi cúp máy được một lúc, quả nhiên Trì Ưng không làm phiền cô nữa, chỉ để cô một mình im lặng tiếp tục làm bài tập.
Không biết qua bao lâu, Tô Miểu đứng lên lắc lư xương cổ, bỗng nhiên nhìn thấy màn hình led của tòa nhà cao tầng bên bờ sông Gia Lăng chớp chớp mấy chữ viết tay màu đỏ rất to ---
"Tặng cậu một ngôi sao."
Liếc mắt một cái Tô Miểu đã nhận ra mấy chữ viết tay kia, không còn nghi ngờ gì nữa, đấy chính là chữ viết tay của Trì Ưng.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp phản ứng gì, ánh sáng trên màn hình kia chợt biến mất.
Ngay sau đó, những ánh sáng chói mắt của đèn neon bên bờ sông đồng thời tắt mất! Bởi vì khoảnh khắc đèn neon biến mất sao trời cũng hiện ra.
Bầu trời đầy sao, sáng chói mắt.
Ba mươi phút sau, thế mà cô thật sự có được một ngôi sao của mình.
Tô Miểu che kín miệng, khó tin được mà đưa mắt lên nhìn trời.
Mười tám năm trong cuộc đời cô, nặng nề mà thầm lặng, kiềm nén và áp lực.
Cô không dám cười quá lớn tiếng, khóc cũng phải che miệng lại không dám để người khác nghe được.
Cô cũng không phải mang hào quang tỏa sáng khắp nơi, cô chỉ là một con rùa nhỏ, một con ốc sen be bé. Cô chỉ là Tô Miểu, Tiểu Miểu...
Sinh nhật mười tám tuổi cực lớn này, Trì Ưng đã tặng cho cô một phần quà khó quên ---
Anh đã khiến cho sao trên bầu trời... Lấp lánh chỉ vì một mình cô.
*
Tiết tự học sáng sớm ngày hôm sau, mấy nữ sinh Lư Tư Tư cùng tụ tập lại cạnh nhau, thảo luận chuyện đèn neon trên cả bờ sông tắt tối hôm qua ---
"Các cậu có nhìn thấy không? Toàn bộ đều đen hết luôn, tớ nghĩ nó cúp điện hết một khu đấy!"
"Sao không phát hiện, rõ ràng như thế mà."
"Nghe nói có đại gia chúc mừng sinh nhật cho bạn gái đấy! Thuê cả một tòa trung tâm lớn suốt ba mươi phút! Ngay cả du thuyền cũng tắt đèn luôn."
"Trước đây, có một chị gái giàu có muốn tổ chức sinh nhật cho một người nổi tiếng đã bỏ phong bì cực lớn luôn, nhưng lần này... còn lớn hơn nữa!"
"Là ai thế!"
...
Sau khi hết tiết, Tô Miểu tìm thấy Trì Ưng ở phòng chứa đồ.
Anh lấy sách giáo khoa từ trong thùng ra nhét vào trong cặp sách, thấy Tô Miểu đi đến liền lấy một quả cam đưa cho cô.
"Cảm ơn, tớ không ăn."
"Đưa cậu lột cho tớ ăn."
"..."
Tô Miểu kìm nén tính tình lột từng lớp vỏ quả cam, đưa đến tay Trì Ưng: "Chuyện ngày hôm qua... cảm ơn cậu."
"Khách sáo rồi."
Cô do dự sau một lúc lâu mới hỏi: "Tớ muốn hỏi một chút, mất bao nhiêu tiền thế?"
"Có phải mỗi lần tớ tặng cậu đồ gì đó, cậu đều muốn hỏi giá cả à?"
"Không đâu." Tô Miểu dựa lưng vào quầy để đồ lạnh lẽo: "Tớ sẽ tìm kiếm những mặt hàng tương tự, xem giá."
"..."
"Mẹ tớ nói, người ta tặng mình cái gì, thì mình cũng phải tặng quà trả lễ tương đương với giá trị quà tặng, mới lịch sự."
"À, thế ngày hôm qua, cậu chắc phải bán mình cho tớ đấy."
Tô Miểu thở dài một hơi, còn rất nghiêm túc nhìn anh nói: "Sau này cậu đừng làm những chuyện thế này nữa, thật đó, không cần vì tớ mà lại lãng phí như thế đâu."
Đầu ngón tay thon dài của Trì Ưng bóc từng múi quýt ra, không chút để ý nói: "Có thể khiến cậu vui vẻ, không phải chuyện lãng phí gì."
"Là rất vui vẻ đấy, vui đến mức cảm động muốn khóc luôn." Tô Miểu nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của chàng trai: "Nhưng tớ cảm thấy, chút tiền đó có thể làm được nhiều chuyện có ý nghĩa."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ cậu không phải thích chơi người máy sao, cậu có thể mua nhiều tài liệu hiếm hơn nữa, còn có tớ nhìn thấy trong nhà cậu có vài động cơ người máy này nọ, cậu có thể mua cho mình..."
"Tô Miểu, cậu không phải không quen trở thành tiêu điểm của mọi người chứ." Trì Ưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay tâm sự của cô gái nhỏ: "Điều này khiến cậu có cảm giác bất an, khiến cậu ngại ngùng, tự ti."
Tô Miểu nắm lấy ngăn tủ, cúi đầu, những sợi tóc mềm mại rơi trên vành tai cô, vành tai cũng nóng dần lên.
"Không được phép đoán tớ."
Khuỷu tay trái của Trì Ưng chống lên vai cô, giống bạn thân mà khoác vai cô, giọng nói còn rất nghiêm túc: "Tô Miểu này, từ giờ trở đi, cậu phải học thói quen trở thành tiêu điểm đi."
"Vì sao."
Trì Ưng không trả lời, nắm lấy bả vai gầy yếu của cô, ngóng trông nhìn cô.
Tô Miểu từ trong đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn thấy được chính mình.
Cô... Đứng ở trung tâm thế giới.
Bị cảm động đến mức không biết làm sao mới tốt, Tô Miểu cúi đầu, giấu diếm nói: "Thế cậu đừng làm tớ thấy xấu hổ, nếu cậu khiến tớ thấy xấu hổ... tớ sẽ chạy đấy."
"Biết, cậu là người mắc chứng sợ xã hội nặng."
Cô hé miệng, nở nụ cười, khóe miệng cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ lộ vẻ không cần gì cả lại rất dịu dàng.
"Tặng quà cho cậu."
Trì Ưng bỏ múi quýt cuối cùng vào trong miệng cô, sau đó vứt cho Tô Miểu một cái hộp nhỏ.
Tô Miểu nhìn cái hộp nhỏ xinh đẹp này là biết ngay, lại là một món quà với giá trị xa xỉ nữa rồi.
"Cậu đã tặng tớ món quà rất quý giá rồi, tớ không cần đâu."
"Chút đồ ngày hôm qua... rất hư vô, chỉ là thủ đoạn lãng mạn nhỏ mà thôi, không có giá trị thực tế gì cả."
"Tớ chưa thấy nam sinh nào sau khi tặng quà lãng mạn xong, còn tự mình chửi mình như thế đâu!"
Cậu đưa cái hộp sang trong tay cô: "Bớt nói nhảm đi."
Tô Miểu vẫn từ chối như cũ, đẩy tay anh ra: "Lần này nói cái gì tớ cũng không lấy đâu."
Trì Ưng nhìn ra trong lòng cô nghĩ gì, cam đoan nói: "Bên trong chắc chắn là đồ cậu muốn, chờ khi cậu mở ra nhìn thấy, sẽ không nỡ trả lại tớ đâu."
Lời này thật sự gợi lên tò mò của Tô Miểu: "Nếu không phải thì thế nào đây."
" Không cần nói, đợi lát nữa đến sân thể dục, tớ sẽ để cho giáo viên xem tớ là bóng mà đá."
Tô Miểu lại bị anh chọc cười lần nữa, nửa nghi nửa ngờ muốn mở hộp ra.
Bỗng nhiên Trì Ưng ngăn cô lại, đè xuống nói: "Đề phòng một chút, cậu vẫn nên nói với tớ cậu muốn gì trước đi."
Khóe mắt cô cong lên, nói đùa: "Ôi, trong lòng anh Trì của chúng ta cũng không tự tin sao?"
"Có một chút."
Tô Miểu nghĩ, rồi nói một cái trước mắt cô không có khả năng thực hiện được: "Tớ nhớ mẹ tớ, cậu cũng không thể cất mẹ tớ vào đây đâu nhỉ."
"Tiêu rồi."
"Chuẩn bị làm bóng cho tớ đá đi."
"Vẫn nên trả cho tớ đi, không tiễn." Trì Ưng đưa tay cướp lấy, nhưng Tô Miểu không cho, cô thật sự muốn nhìn xem bên trong cuối cùng là cái gì.
Cô mở hộp ra, phát hiện bên trong chiếc hộp nhung tinh xảo này không chứa vòng tay hay đồng hồ kim cương đắt tiền nào cả, mà là...
Hai tấm vé xe màu xanh nhạt:
Thành phố C --- Thành Đô.
Thời gian là ngày mai.
Tô Miểu ngạc nhiên ngẩng đầu.
Anh ấn bả vai của cô đè lên bên tường, đôi môi mỏng đang cách cô rất gần cong lên một ý cười nhạt: "Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Nói xong, anh chạm nhẹ vào khóe môi của cô ---
"Hoa hồng của tớ."
Với tình hình trước mắt thế này, không có mẹ bên cạnh, cô lại sắp đón một sinh mệnh hoàn toàn mới, có lẽ là một cuộc hành trình vô cùng nguy hiểm.
Không biết gì cả, tương lai xa vời, mà đứa nhỏ này đến cũng tạo thành sự đau khổ cho người khác.
Tô Miểu không muốn dưới tình huống như thế, lại đi ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Cũng không có gì hay để ăn mừng cả.
Trước kia cô có mong ước lớn đến đâu, nhưng đến ngày thật sự bước chân đến đây, cô lại phát hiện cho dù là trưởng thành, cô cũng không đủ sức bảo vệ cho mình, hay bảo vệ cho người nhà mình.
Bây giờ Tô Miểu lại thầm nghĩ muốn im lặng mà lớn lên, muốn giống như ốc sên, bò từng bước chậm chạp lên trên bức tường thô ráp, im lặng bò từng bước lên trên. Cô tin rằng, một ngày nào đó sẽ đến đầu tường nhìn thấy ánh mặt trời.
Màn đêm buông xuống, cô tùy tiện làm cho mình mấy món, sau khi ăn xong thì ngồi dựa vào bàn cạnh cửa nhỏ để làm bài tập.
Hai ngày nay hầu như cô không có chủ động gửi tin nhắn cho Tô Thanh Dao, nhưng bà lại gửi cho cô 500 ---
Người phụ nữ xinh đẹp: "Con yêu, sinh nhật vui vẻ, mời bạn học con đi ăn lẩu đi, chúc con sinh nhật vui vẻ, đừng keo kiệt để bạn bè xem thường."
Miểu: "Cảm ơn mẹ đã nhớ."
Người phụ nữ xinh đẹp: "Mẹ con còn không nhớ rõ thì người nào nhớ rõ được đây."
Miểu: "Con đã nói rất nhiều lần rồi, mẹ sửa tên WeChat lại đi, thỉnh thoảng con cũng hay vào xem đấy."
Người phụ nữ xinh đẹp: "Con còn lo mẹ làm gì đó hả? Có rảnh để tâm vào mấy chuyện này còn không bằng đọc nhiều sách một chút đi."
Khóe môi Tô Miểu lộ ra một nụ cười nhạt, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục làm bài tập.
Một lát sau, lại nhận được tin nhắn của người phụ nữ xinh đẹp gửi đến ---
"Mau nhận tiền lì xì đi!"
Đầu ngón tay Tô Miểu tạm dừng một lát, soạn văn: "Mẹ, con vẫn còn tiền, mẹ không cần cho con đâu."
Người phụ nữ xinh đẹp: "Con muốn khiêu chiến với mẹ sao, nhanh nhận lấy đi."
Miểu: "Mẹ, con không nhận, sau này mẹ cũng không cần cho con tiền nữa."
"Này" một tiếng, giọng nói từ trong tin nhắn của người phụ nữ xinh đẹp truyền ra ---
"Cánh con thật sự cứng rồi nhỉ? Con cho là tiết kiệm được chút tiền đó là giỏi lắm rồi sao, với chút tiền đó của con, mẹ xem con có thể kiên trì được bao lâu!"
"Chê tiền của mẹ không sạch sao, con không cần, cao thanh cao, được, vậy con nôn hết những thức ăn trước kia ăn của mẹ ra đi, quần áo mẹ mua cho con nữa, con cũng quăng hết đi, đừng mặc bộ nào hết! Như thế giữ cho con trong sạch đấy!!"
"Mẹ nói cho con biết người giống như con... ra ngoài xã hội sẽ phải té ngã nhiều lắm đấy!"
"Con sẽ theo gót mẹ thôi!"
...
Tính tình Tô Thanh Dao là như thế, căn bản không nói chuyện được, Tô Miểu lướt lướt đọc từng tin tức, mỗi một cái đều mấy chục giây, những câu của bà đều đang chửi cô máu chó văng đầy đầu.
Tô Miểu chỉ trả lời bà đúng một câu: "Lúc mẹ tức giận, cục cưng cũng sẽ biết mẹ đang mắng chị gái nó, nó sẽ nghĩ, mẹ mình động chút lại hung dữ như thế, nó cũng không dám sinh ra."
"..."
"Đừng tức giận, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Gửi xong, cô rời khỏi WeChat, tiếp tục tập trung làm bài tập về nhà.
Một lát sau, Trì Ưng gọi điện thoại cho cô ---
"Sao không trả lời tin nhắn của tớ?"
Giọng nói anh trầm thấp như đá lạnh, giống như đang nhỏ giọng nói nhỏ bên tai cô, khiến cho lòng của cô thoáng bình tĩnh một chút.
"Thật ngại quá đi, Trì Ưng, khi nãy mẹ mới mắng tớ, nên tớ mới thoát khỏi WeChat."
"Sao lại bị mắng thế."
"À..."
Tô Miểu cầm điện thoại, dựa vào cạnh cửa sổ: "Bà ấy muốn chuyển tiền cho tớ, nhưng tớ không có lấy. Bởi vì chút tiền này có thể là của bà ấy, cũng có thể là do chú Tần cho bà ấy."
Điện thoại tạm dừng mấy giây, cô nghe được tiếng Trì Ưng mở bật lửa.
"Trong [Lão tử] có một câu thế này: Cùng là ánh sáng, cùng là trần. Cậu có biết nghĩa là gì không?"
Đầu ngón tay Tô Miểu khều khều nút áo nhỏ của mình, cúi đầu tự hỏi một lát: "Tớ hiểu, cậu muốn tớ đừng quá kiên trì, đi theo nguyên tắc thanh cao của mình, cúi đầu trước thế tục mới có thể được tốt hơn à."
"Ừm."
"Trước kia bố của Tần Tư Dương mua một chút đồ cho tớ, còn giúp tớ chuyện chuyển trường, nhưng vào lúc đó tớ không biết ông ta chính là bố của Tần Tư Dương. Bây giờ đã biết rồi, tớ không thể chấp nhận được. Xin lỗi, tớ không làm người ẩn dật được như cậu nói, chỉ là tớ không có cách nào nhận được, kiên quyết không chấp nhận."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, hình như anh đang cười: "Cho nên cậu mới là Tiểu Ưng của tớ."
Cô không hiểu hỏi: "Hả?"
"Chim ưng không cần phải ẩn dật, nó bay lên như diều gặp gió, bay lượn ngàn dặm, không người nào có thể chạm vào."
Tô Miểu nghe thấy lời anh nói, hít một hơi: "Trì Ưng, người bay cao ngàn dặm là cậu, không phải tớ. Tớ cũng từng nói rồi cánh tớ rất nhỏ, không đứng dậy được."
Trì Ưng không nói gì nữa.
Hai người cùng im lặng một lát, Tô Miểu rầu rĩ nói: "Hừ, cậu không cổ vũ tớ sao?"
"Cậu cần tớ cổ vũ sao?"
"Không cần."
"Tớ biết cậu không cần, cho dù cậu có than thở với tớ, nói không biết cái này không biết cái kia, nhưng giây tiếp theo cậu sẽ càng cố gắng hơn. Ai cũng không cần phải cỗ vũ cậu, cậu lại càng không cần an ủi."
Anh nói chính là bóng lưng cô.
Trên thế giới này, không có bất cứ một người nào hiểu họ hơn họ hiểu nhau cả.
Tâm trạng Tô Miểu cũng thoải mái hơn.
"Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết, vì sao tan học một mình cậu đi về nhanh thế, quà cũng không cần."
"À, cái này..." Tô Miểu ngại ngùng hỏi: "Sao cậu biết sinh nhật tớ."
"Có cái gì ông đây không biết chứ."
"..."
Tô Miểu giải thích nói: "Tớ không tính tổ chức sinh nhật, cho nên không nói cho mọi người biết."
Gió sông thổi vào mặt cô, làm đung đưa những sợi tóc của cô.
Tô Miểu nhìn thấy bầu trời đầy sao và những ngọn đèn neon xa xôi như những chấm nhỏ: "Muốn một mình im lặng một lát xem sao, chào đón tuổi mười tám cô độc của tớ."
"Đã có chút trải nghiệm đau đớn thuở thanh xuân rồi."
"Hừ, cúp đây."
"Tiểu Ưng." Bỗng nhiên anh gọi cô, dừng lại mấy giây: "Mộng đẹp của cậu sẽ trở thành sự thật, được như mong muốn."
"Ừm, tớ biết."
Sau khi cúp máy được một lúc, quả nhiên Trì Ưng không làm phiền cô nữa, chỉ để cô một mình im lặng tiếp tục làm bài tập.
Không biết qua bao lâu, Tô Miểu đứng lên lắc lư xương cổ, bỗng nhiên nhìn thấy màn hình led của tòa nhà cao tầng bên bờ sông Gia Lăng chớp chớp mấy chữ viết tay màu đỏ rất to ---
"Tặng cậu một ngôi sao."
Liếc mắt một cái Tô Miểu đã nhận ra mấy chữ viết tay kia, không còn nghi ngờ gì nữa, đấy chính là chữ viết tay của Trì Ưng.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp phản ứng gì, ánh sáng trên màn hình kia chợt biến mất.
Ngay sau đó, những ánh sáng chói mắt của đèn neon bên bờ sông đồng thời tắt mất! Bởi vì khoảnh khắc đèn neon biến mất sao trời cũng hiện ra.
Bầu trời đầy sao, sáng chói mắt.
Ba mươi phút sau, thế mà cô thật sự có được một ngôi sao của mình.
Tô Miểu che kín miệng, khó tin được mà đưa mắt lên nhìn trời.
Mười tám năm trong cuộc đời cô, nặng nề mà thầm lặng, kiềm nén và áp lực.
Cô không dám cười quá lớn tiếng, khóc cũng phải che miệng lại không dám để người khác nghe được.
Cô cũng không phải mang hào quang tỏa sáng khắp nơi, cô chỉ là một con rùa nhỏ, một con ốc sen be bé. Cô chỉ là Tô Miểu, Tiểu Miểu...
Sinh nhật mười tám tuổi cực lớn này, Trì Ưng đã tặng cho cô một phần quà khó quên ---
Anh đã khiến cho sao trên bầu trời... Lấp lánh chỉ vì một mình cô.
*
Tiết tự học sáng sớm ngày hôm sau, mấy nữ sinh Lư Tư Tư cùng tụ tập lại cạnh nhau, thảo luận chuyện đèn neon trên cả bờ sông tắt tối hôm qua ---
"Các cậu có nhìn thấy không? Toàn bộ đều đen hết luôn, tớ nghĩ nó cúp điện hết một khu đấy!"
"Sao không phát hiện, rõ ràng như thế mà."
"Nghe nói có đại gia chúc mừng sinh nhật cho bạn gái đấy! Thuê cả một tòa trung tâm lớn suốt ba mươi phút! Ngay cả du thuyền cũng tắt đèn luôn."
"Trước đây, có một chị gái giàu có muốn tổ chức sinh nhật cho một người nổi tiếng đã bỏ phong bì cực lớn luôn, nhưng lần này... còn lớn hơn nữa!"
"Là ai thế!"
...
Sau khi hết tiết, Tô Miểu tìm thấy Trì Ưng ở phòng chứa đồ.
Anh lấy sách giáo khoa từ trong thùng ra nhét vào trong cặp sách, thấy Tô Miểu đi đến liền lấy một quả cam đưa cho cô.
"Cảm ơn, tớ không ăn."
"Đưa cậu lột cho tớ ăn."
"..."
Tô Miểu kìm nén tính tình lột từng lớp vỏ quả cam, đưa đến tay Trì Ưng: "Chuyện ngày hôm qua... cảm ơn cậu."
"Khách sáo rồi."
Cô do dự sau một lúc lâu mới hỏi: "Tớ muốn hỏi một chút, mất bao nhiêu tiền thế?"
"Có phải mỗi lần tớ tặng cậu đồ gì đó, cậu đều muốn hỏi giá cả à?"
"Không đâu." Tô Miểu dựa lưng vào quầy để đồ lạnh lẽo: "Tớ sẽ tìm kiếm những mặt hàng tương tự, xem giá."
"..."
"Mẹ tớ nói, người ta tặng mình cái gì, thì mình cũng phải tặng quà trả lễ tương đương với giá trị quà tặng, mới lịch sự."
"À, thế ngày hôm qua, cậu chắc phải bán mình cho tớ đấy."
Tô Miểu thở dài một hơi, còn rất nghiêm túc nhìn anh nói: "Sau này cậu đừng làm những chuyện thế này nữa, thật đó, không cần vì tớ mà lại lãng phí như thế đâu."
Đầu ngón tay thon dài của Trì Ưng bóc từng múi quýt ra, không chút để ý nói: "Có thể khiến cậu vui vẻ, không phải chuyện lãng phí gì."
"Là rất vui vẻ đấy, vui đến mức cảm động muốn khóc luôn." Tô Miểu nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của chàng trai: "Nhưng tớ cảm thấy, chút tiền đó có thể làm được nhiều chuyện có ý nghĩa."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ cậu không phải thích chơi người máy sao, cậu có thể mua nhiều tài liệu hiếm hơn nữa, còn có tớ nhìn thấy trong nhà cậu có vài động cơ người máy này nọ, cậu có thể mua cho mình..."
"Tô Miểu, cậu không phải không quen trở thành tiêu điểm của mọi người chứ." Trì Ưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay tâm sự của cô gái nhỏ: "Điều này khiến cậu có cảm giác bất an, khiến cậu ngại ngùng, tự ti."
Tô Miểu nắm lấy ngăn tủ, cúi đầu, những sợi tóc mềm mại rơi trên vành tai cô, vành tai cũng nóng dần lên.
"Không được phép đoán tớ."
Khuỷu tay trái của Trì Ưng chống lên vai cô, giống bạn thân mà khoác vai cô, giọng nói còn rất nghiêm túc: "Tô Miểu này, từ giờ trở đi, cậu phải học thói quen trở thành tiêu điểm đi."
"Vì sao."
Trì Ưng không trả lời, nắm lấy bả vai gầy yếu của cô, ngóng trông nhìn cô.
Tô Miểu từ trong đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn thấy được chính mình.
Cô... Đứng ở trung tâm thế giới.
Bị cảm động đến mức không biết làm sao mới tốt, Tô Miểu cúi đầu, giấu diếm nói: "Thế cậu đừng làm tớ thấy xấu hổ, nếu cậu khiến tớ thấy xấu hổ... tớ sẽ chạy đấy."
"Biết, cậu là người mắc chứng sợ xã hội nặng."
Cô hé miệng, nở nụ cười, khóe miệng cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ lộ vẻ không cần gì cả lại rất dịu dàng.
"Tặng quà cho cậu."
Trì Ưng bỏ múi quýt cuối cùng vào trong miệng cô, sau đó vứt cho Tô Miểu một cái hộp nhỏ.
Tô Miểu nhìn cái hộp nhỏ xinh đẹp này là biết ngay, lại là một món quà với giá trị xa xỉ nữa rồi.
"Cậu đã tặng tớ món quà rất quý giá rồi, tớ không cần đâu."
"Chút đồ ngày hôm qua... rất hư vô, chỉ là thủ đoạn lãng mạn nhỏ mà thôi, không có giá trị thực tế gì cả."
"Tớ chưa thấy nam sinh nào sau khi tặng quà lãng mạn xong, còn tự mình chửi mình như thế đâu!"
Cậu đưa cái hộp sang trong tay cô: "Bớt nói nhảm đi."
Tô Miểu vẫn từ chối như cũ, đẩy tay anh ra: "Lần này nói cái gì tớ cũng không lấy đâu."
Trì Ưng nhìn ra trong lòng cô nghĩ gì, cam đoan nói: "Bên trong chắc chắn là đồ cậu muốn, chờ khi cậu mở ra nhìn thấy, sẽ không nỡ trả lại tớ đâu."
Lời này thật sự gợi lên tò mò của Tô Miểu: "Nếu không phải thì thế nào đây."
" Không cần nói, đợi lát nữa đến sân thể dục, tớ sẽ để cho giáo viên xem tớ là bóng mà đá."
Tô Miểu lại bị anh chọc cười lần nữa, nửa nghi nửa ngờ muốn mở hộp ra.
Bỗng nhiên Trì Ưng ngăn cô lại, đè xuống nói: "Đề phòng một chút, cậu vẫn nên nói với tớ cậu muốn gì trước đi."
Khóe mắt cô cong lên, nói đùa: "Ôi, trong lòng anh Trì của chúng ta cũng không tự tin sao?"
"Có một chút."
Tô Miểu nghĩ, rồi nói một cái trước mắt cô không có khả năng thực hiện được: "Tớ nhớ mẹ tớ, cậu cũng không thể cất mẹ tớ vào đây đâu nhỉ."
"Tiêu rồi."
"Chuẩn bị làm bóng cho tớ đá đi."
"Vẫn nên trả cho tớ đi, không tiễn." Trì Ưng đưa tay cướp lấy, nhưng Tô Miểu không cho, cô thật sự muốn nhìn xem bên trong cuối cùng là cái gì.
Cô mở hộp ra, phát hiện bên trong chiếc hộp nhung tinh xảo này không chứa vòng tay hay đồng hồ kim cương đắt tiền nào cả, mà là...
Hai tấm vé xe màu xanh nhạt:
Thành phố C --- Thành Đô.
Thời gian là ngày mai.
Tô Miểu ngạc nhiên ngẩng đầu.
Anh ấn bả vai của cô đè lên bên tường, đôi môi mỏng đang cách cô rất gần cong lên một ý cười nhạt: "Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Nói xong, anh chạm nhẹ vào khóe môi của cô ---
"Hoa hồng của tớ."
Danh sách chương