Mỗi ngày Tô Miểu đều gửi tin nhắn cho Tô Thanh Dao, hỏi gần đây bà ăn cái gì, hỏi tình hình em bé trong bụng ra làm sao, ngày dự sinh là ngày nào, và mấy thứ linh tinh khác.
Tô Thanh Dao chê cô nói nhiều, không thèm trả lời cô nữa, mặc dù trả lời cũng chỉ nói cho cô biết bây giờ cuộc sống của bà chính là giống như đi nghỉ phép, nói Tô Miểu đừng làm phiền bà, nói phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi.
Tô Miểu khuyên can mãi, Tô Thanh Dao mới gửi cho cô một tấm ảnh.
Trong ảnh chụp chính là phòng của bệnh viện tư nhân, có ghế sô pha mềm mại bằng da, còn có giường rất lớn, bàn cũng làm từ gỗ lim, ti vi siêu lớn được treo trên tường...
Điều kiện thật sự không tệ, cũng giống hệt như đang nghỉ phép.
Nhưng Tô Miểu vẫn không yên lòng được, sau khi tan học cô cố ý đến chợ nông sản để mua một giỏ trái cây, đến nhà của cô Trương đồng nghiệp của mẹ để thăm hỏi, hỏi bà ấy về tình hình trong bệnh viện tư nhân.
"Bây giờ mấy người có tiền đều đi tư nhân, đừng lo, điều kiện thật sự rất tốt."
"Thế... Có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không ạ?"
"Con nhìn dì này, bây giờ chẳng phải rất tốt rồi à."
Cô Trương ôm lấy một cục cưng nhìn như bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành, nhìn Tô Miểu nói: "Sinh con không phải chuyện quang vinh gì cả, có rất nhiều phụ nữ sau sinh đều mắc chứng trầm cảm. Vì sao trầm cảm, bởi vì chuyện sinh con này từ đầu đến cuối đều không hài lòng... Nếu có điều kiện chắc chắn họ sẽ muốn chọn bệnh viện tốt nhất rồi."
"Nhưng mà con nghe mọi người nói, trình độ chữa bệnh ở bệnh viện tư đều kém hơn so với bệnh viện công."
"Quả thật là thế đó, dù sao đối với mấy đứa trẻ tuổi như con mà nói, sự kết thúc của vũ trụ này đều đã được lên kế hoạch, bác sĩ tốt chắc chắn đều muốn đến bệnh viện công rồi."
"Đúng thật!"
"Nhưng tiền lương ở bệnh viện tư cũng rất cao nha, bác sĩ thì có thể kém đến đâu được chứ, huống chi, sinh đứa nhỏ cũng không phải căn bệnh khó chữa trị gì cả."
Nhìn thấy đứa bánh bao nhỏ trong tay cô Trương, thật đáng yêu, tảng đá trong lòng Tô Miểu cũng rơi xuống, cảm thấy bản thân mình rất tầm thường, nghĩ nhiều chuyện.
Quả thật, ở thời đại này, sinh đứa nhỏ có chuyện không may đều rất ít, tuy bệnh viện tư kém hơn bệnh viện công, nhưng kém đến mức nào chứ, nếu không vì sao người có tiền đều chọn bệnh viện tư.
"Cô Trương, sinh con... đau không?"
"Ôi." Cô Trương cười nói: "Bây giờ con có đau bụng kinh không?"
"Có đôi khi sẽ có, nằm trên giường không muốn làm gì, bụng giống như bị máy kéo nghiền qua vậy."
"Thế thì sinh con sẽ đau hơn bây giờ con đau bụng kinh năm mươi lần, à không, một trăm lần cũng không quá."
Tô Miểu rùng mình, khó mà tưởng tượng được đau đớn kịch liệt thế là như thế nào.
Cô Trương bế đứa nhỏ lên, đưa đến tay Tô Miểu, muốn để cô ôm nó một cái.
Tô Miểu không dám ôm, sợ mình không có kinh nghiệm làm rớt đứa nhỏ.
"Không sao, con thử xem, sau này cũng phải ôm em trai hoặc em gái thôi nha."
Tô Miểu ôm lấy bánh bao nhỏ, nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ nhắn, yếu ớt rút vào lòng mình, đôi mắt cô dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Mẹ nói là em gái ạ."
"Kiểm tra rồi à?"
"Vâng."
"Em gái cũng tốt, tri kỷ."
Tô Miểu nghĩ, nếu cô có một em gái, cô sẽ rất yêu con bé, cũng chắc chắn sẽ bảo vệ nó, sẽ mua búp bê đắt tiền cho cô bé chơi.
"So với nỗi đau khi sinh con, thì sau khi sinh ra, ác mộng mới thật sự bắt đầu."
Đứa nhỏ khóc lên, cô Trương ôm trấn an đứa nhỏ, bất đắc dĩ nói: "Cả đêm đều không ngủ đủ giấc, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng, còn bị đau khi bí sữa... Quả thật rất mệt."
"Vất vả thế sao ạ?"
"Cũng không hẳn thế, một mình mẹ cháu nuôi cháu lớn thế này thật sự chẳng dễ dàng gì. Nhưng mà, có tiền thì sẽ giải quyết được một nửa vấn đề đó rồi đấy... Ôi, nói thẳng ra, nghèo mới là nỗi khổ lớn nhất."
Tô Miểu gật đầu.
Cô biết bản thân mình mang đến cho mẹ rất nhiều khổ cực, từ nhỏ đến lớn, Tô Thanh Dao yêu cô... cũng kèm theo một chút oán hận vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ hy vọng khi đứa nhỏ này đến, có thể làm cho cuộc sống của mẹ cải thiện một chút, thoải mái hơn một chút.
Tô Miểu không nghĩ nhiều, mỗi ngày vẫn luôn gửi tin nhắn cho Tô Thanh Dao, nói bà chú ý bổ sung dinh dưỡng, cô cũng kiếm một số công thức nấu bữa ăn dinh dưỡng trước khi sinh trên mạng và gửi cho bà.
Tô Thanh Dao thật sự ghét cô nói nhiều, chỉ thiếu chút kéo cô vào danh sách đen rồi.
...
Tiết thể dục thứ ba, sau khi giải tán, Tần Tư Nguyên gọi Tô Miểu đến cạnh hồ nước đối diện sân thể dục, nhìn cô mà phát tiết hết mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng ---
"Ba mẹ tôi đều ly hôn rồi! Đều do mẹ cậu làm hại!"
"Tiện nhân thật là tiện nhân, mẹ cậu thật sự khiến tôi không còn gì để nói, sao bà ấy không chết đi thế! Thật không biết xấu hổ mà!"
"Nghĩ đến loại người lỗ mãng, lại có thể vô tư như mấy người, mấy người nằm mơ đi! Chỉ cần có tôi ở đây, một xu mấy người cũng đừng hòng có được!"
"Cậu thật sự khiến tôi thấy ghê tởm, muốn nôn!"
...
Suốt cả buổi Tô Miểu không nói lời nào, chỉ im lặng nhận lấy "Quả đại bác" này của Tần Tư Nguyên, những lời lẽ nào là buồn nôn, bẩn thiểu cô đều không phản bác lại.
Mãi đến khi cô ta nói mệt rồi, đôi mắt đỏ lên thở hồng hộc, cô mới thản nhiên nói: "Là bố cậu gạt mẹ tôi, chuyện này từ ngày đầu tiên tôi đã nói với cậu rồi, những gì cậu lên án tôi đều không nhận."
"Được, cho dù lúc đầu mẹ cậu không biết chuyện gì, nhưng bây giờ thì sao!"
Tần Tư Nguyên nhặt một hòn đá ném đến cạnh chân cô: "Bây giờ bà ta biết bố tôi đã có gia đình, vì sao còn sống chết quấn lấy không buông, còn muốn sinh đứa nhỏ này ra! Thế cũng thật là không biết xấu hổ mà!"
"Bởi vì không có bất cứ người nào có tư cách bảo bà ấy phá thai."
Giọng Tô Miểu khàn khàn, lạnh đến tận xương: "Bây giờ mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, cho dù là sinh đúng ngày hay phá thai, đều sẽ gây thương tổn rất lớn cho cơ thể. Mà chút nợ nần này có thể tính trên đầu của bố cậu đấy, cậu thì có tư cách gì ở đây lớn giọng với tôi? Vì sao cậu không đi hỏi bố mình đi! Hỏi ông ta vì sao lại làm người phụ nữ khác mang thai! Cậu dám đi hỏi không!"
Tần Tư Nguyên tức đến mức đầu óc mơ màng, nhìn Tô Miểu lại tay đấm chân đá.
Trước kia cô ta cũng không đánh nữ sinh, nhưng mà chuyện này... Thật sự không nhịn được.
Tô Miểu không muốn đánh nhau với cô ta, cô là lớp trưởng còn đánh nhau, chỉ có thể liên tục lùi về sau, tránh cô ta, bước lùi trên những bậc thang ven hồ.
"Tần Tư Nguyên! Cậu mà đánh nữa..."
"Tô Miểu, tao cầu cho mẹ mày sinh con xuất huyết! Một xác hai mạng!"
Tô Miểu nghe thấy câu như thế, trong đầu ong lên một tiếng, mắt cũng đỏ lên, cũng không chú ý đến cô gái này xuống tay có bao nhiêu sức, dùng sức nắm lấy góc áo cô ta: "Cậu thu hồi những lời này lại ngay!"
"Tao thu cái cc!"
Tần Tư Nguyên giống như một con dã thú hung tàn, điên cuồng mà đánh cô, Tô Miểu lảo dảo lùi ra sau hai bước, lại bị cô ta dùng sức đẩy một cái "Ầm" một tiếng, ngã vào hồ nước.
Mấy ngày liền mưa dầm kéo dài, cộng thêm cái rét tháng ba, nước trong hồ lạnh đến thấu xương.
Trong khoảnh khắc Tô Miểu rơi xuống nước, cô cảm thấy giống như có vô số nước lạnh len vào từng lỗ chân lông của cô, đột nhiên hít thở không thông làm cô uống vài ngụm nước.
Cô cố gắng giãy giụa để trồi lên trên, giảm bớt sự khó chịu khi không thở được, nhưng mà càng giãy giụa, thân thể càng chìm xuống sâu hơn.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy bóng dáng của tử thần... trong cánh đồng cô độc vô hạn này.
Ý thức của cô dần dần mất đi.
Thật tiếc, làm bạn để nghênh đón cái chết của cô không phải cái ôm ấm áp, mà là tiếng hết chói tai của Tần Tư Nguyên.
...
Trên sân thể dục nhóm thiếu niên nghe được tiếng hét chói tai, nên động tác chơi bóng cũng dừng lại.
Tần Tư Dương nhận ra ngay đó là giọng của em gái mình, không để ý gì cả mà chạy nhanh đến ven hồ.
"Tư Nguyên, làm sao thế?"
"Anh! Cậu ta rơi xuống rồi, em không cố ý, em thật sự không cố ý."
Tần Tư Dương nhìn thấy cô gái đang cố hết sức giãy giụa trong hồ kia, không hề suy nghĩ gì muốn nhảy xuống nước, Tần Tư Nguyên đã ôm lấy tay anh: "Anh cũng không biết bơi!"
"Bùm" một tiếng, một bóng đen khác không chút do dự nhảy xuống nước, kéo cô gái gần như đang hấp hối lên, nắm lấy thân thể yếu ớt như đôi cánh gãy bơi đến bên cạnh bờ.
Cả người Tô Miểu ướt đẫm, hai má tái nhợt, rơi vào tình trạng hôn mê.
Trì Ưng im lặng quỳ gối trước mặt cô, dùng tư thế chuyên nghiệp mà cố gắng đè xuống ngực của cô, một bên làm hô hấp tim phổi, một bên cúi người hô hấp nhân tạo.
Anh dùng sức đè lấy ngực cô, dòng nước từ mái tóc ướt át của anh chảy xuống mặt cô, mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đen kịt, u tối đầy tuyệt vọng.
"Tỉnh lại, có nghe thấy không..."
Đó là lần đầu tiên Tần Tư Dương nhìn thấy trên mặt lạnh như đá của anh lộ ra sự sợ hãi.
Đi sâu vào xương cốt.
Cuối cùng, sau khi trải qua hô hấp tim phổi, cô gái uống mấy ngụm nước, cũng tỉnh lại, há to miệng thở.
Mỗi âm thanh đều như vắt kiệt sức lực toàn thân, giọng nói khàn khàn, phổi giống như vỡ ống bễ, vo ve ngân nga, khàn khàn hút lấy gió.
Cô hoảng sợ nắm lấy góc áo ướt sũng của chàng trai bên cạnh.
Thở, thật sự là điều tốt đẹp nhất thế giới này.
Mà mở mắt nhìn thấy dáng vẻ người mình thích đang đỏ mặt thở, là chuyện tốt đẹp thứ hai trong đời này.
Sau khi cô thở bình thường lại, đưa tay sờ sờ khóe mắt ửng đỏ của anh: "Đừng khóc."
...
Trì Ưng thấy cô đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, thì đứng dậy đi đến chỗ Tần Tư Nguyên, ánh mắt hệt như lang sói, như muốn xé cô ta thành từng mảnh nhỏ.
Tần Tư Dương bước đến trước một bước che trước mặt Tần Tư Nguyên, thấp giọng nói: "Còn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, cậu đừng kích động."
Tần Tư Nguyên liên tục lùi ra phía sau, hoảng sợ la lên: "Tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không cố ý mà... Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Tô Miểu khó khăn ngồi dậy, nhìn cô gái đối diện đang khóc nước mắt đầm đìa kia.
Việc đẩy người rơi xuống nước này nếu làm ầm ĩ đến trường học, thì Tần Tư Nguyên chắc chắn sẽ bị đuổi học.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người bố già thần thông quảng đại của cô ta đứng ở giữa giải quyết, tránh được một ít xử phạt nghiêm trọng.
Dù sao làm ầm ĩ thì chuyện này sẽ càng lớn hơn.
Tô Miểu nghĩ đến mẹ mình, cô thầm nghĩ muốn để cho khoảng thời gian này của bà được bình an, không cần phức tạp mọi chuyện.
"Tớ và Tần Tư Nguyên đứng bên hồ nói chuyện thôi." Giọng cô khàn khàn, yếu ớt kể lại: "Trên cầu thang có nhiều rêu xanh, không cẩn thận giẫm phải trượt chân thôi."
Tần Tư Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân cũng mềm đi, ngã ngồi trên mặt đất.
Cả người Tô Miểu ướt đẫm đẩy Trì Ưng ra, nghiêng ngã lảo đảo đến trước mặt Tần Tư Nguyên, cúi người nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Tôi sẽ không báo cáo cậu."
"Chúng ta... xóa bỏ, tôi không bao giờ... nợ cậu chuyện gì nữa, từ giờ đến khi tốt nghiệp, cậu đừng tìm tôi gây phiền phức nữa, có làm được không?"
Cả người Tần Tư Nguyên run lên... Gật đầu.
*
Chuyện bất cẩn rơi xuống nước này, khiến chủ nghiệm lớp Chu Thanh Hoa vô cùng lo lắng, liên tục dặn dò lớp phó đưa cô về nhà, đừng để cô bị cảm.
Chỗ bị rơi xuống nước là điểm mù của camera, không ai tra được gì.
Đương nhiên, có nữ sinh đoán là Tần Tư Nguyên, bởi vì trước đó đã nghe thấy tiếng cô ta nói to nói nhỏ.
Nhưng bây giờ Tô Miểu bảo vệ cô ta, nên có thể tránh bị xử phạt.
Bây giờ trong nhà chỉ có một mình Tô Miểu, cũng không lo lắng phụ huynh bỗng nhiên về thấy gì đó, cho nên sau khi Trì Ưng đưa cô về nhà, cũng chưa từng rời đi, mà đứng bên cạnh cửa phòng tắm của cô.
Tô Miểu biết anh không đi, nhưng để anh ở lại cô cũng chẳng sợ.
Cô đối với anh là tin tưởng... đã khác xa lúc trước từ lâu.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, trong cửa kính mờ ảo, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái đang chuyển động.
Cô tắt vòi nước, thỉnh thoảng lại đi qua đi lại, tắm rửa.
Một lát sau, cô lại mở vòi hoa sen lần nữa, trong hơi nước mông lung mùi sữa tắm lộ ra bên ngoài ---
Mùi thơm hoa huệ nồng nàng, chắc là mùi của mẹ cô, vừa trưởng thành, quyến rũ... giống như quả độc làm mê hoặc người khác.
Cổ họng Trì Ưng có hơi ngứa.
Anh tựa vào cạnh cửa, nhắm mắt lại, đầu ngón tay lo lắng bất an mà chơi đùa cùng cái bật lửa kia.
Mở ra đóng lại.
Cuối cùng hình như cô gái đã tắm rửa xong, có tiếng sột soạt mặc quần áo truyền đến.
Cả người Trì Ưng đều thấy căng thẳng, không dám suy nghĩ quá mức chi tiết về nội dung ở trong đầu, đi đến ngăn tủ lấy ra gói thuốc trị cảm, lại đi lấy một ly nước ấm.
"Hắt xì" cửa phòng tắm mở ra.
Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng sạch sẽ đi đến, cả người đều tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, trên làn da trắng có chút ửng hồng tự nhiên.
Anh để thuốc cảm đến bên môi cô, cô gái nhỏ nắm lấy lòng bàn tay anh, ngậm lấy viên thuốc, cúi đầu uống một ngụm nước ấm.
Lòng bàn tay anh cũng để lại dấu môi mềm mại của cô, chạm nhẹ một cái nhưng không mất đi.
"Tô Miểu, nói thật với tớ đi."
Tô Miểu nhìn anh, từ trong đôi mắt tối đen của anh có thể nhìn ra được một chút bất an lo lắng khi sống sót sau tai nạn.
"Tần Tư Nguyên đẩy." Cô cũng không nói dối anh: "Nhưng cậu ấy không phải cố ý, nên tớ cũng không so đo với cậu ta, bố mẹ cậu ta cũng ly hôn rồi."
Trì Ưng khó chịu ném bật lửa lên trên bàn, giọng lạnh lùng nói: "Đừng có cái mẹ gì cũng chịu trên người mình thế, Tần Tư Dương nói mấy năm trước bố mẹ cậu ấy đã ầm ĩ muốn ly hôn rồi, bố cậu ấy mấy năm nay ngủ với phụ nữ nhiều không đếm hết, cũng không phải chỉ có mỗi mẹ cậu là tình nhân."
"Nhưng tớ thật sự không tức giận cậu ta."
"Đúng, cậu là Bồ Tát, phổ độ chúng sinh."
"Không phải đâu!" Tô Miểu cười đánh anh một cái.
Anh thuận thế kéo cô vào lòng mình, cánh tay đầy sức lực nắm lấy cánh tay cô, dùng rất nhiều sức, như sợ giây tiếp theo cô sẽ đi mất: "Cho dù cậu không tính toán, nhưng ở chỗ tớ chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua được, nếu cậu chết, ông đây muốn cậu ta đền mạng."
Tô Miểu biết, hôm nay Trì Ưng bị dọa sợ rồi.
Cô ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, của riêng anh, lạnh đến thấu xương, không thể chạy thoát.
"Trì Ưng, cậu có biết vì sao tớ không tức giận không?"
Đầu ngón tay cô rơi xuống đôi môi vừa mỏng vừa khô của anh, nhẹ nhàng lướt qua ---
"Tớ nếm được rồi, mềm mềm."
Tô Thanh Dao chê cô nói nhiều, không thèm trả lời cô nữa, mặc dù trả lời cũng chỉ nói cho cô biết bây giờ cuộc sống của bà chính là giống như đi nghỉ phép, nói Tô Miểu đừng làm phiền bà, nói phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi.
Tô Miểu khuyên can mãi, Tô Thanh Dao mới gửi cho cô một tấm ảnh.
Trong ảnh chụp chính là phòng của bệnh viện tư nhân, có ghế sô pha mềm mại bằng da, còn có giường rất lớn, bàn cũng làm từ gỗ lim, ti vi siêu lớn được treo trên tường...
Điều kiện thật sự không tệ, cũng giống hệt như đang nghỉ phép.
Nhưng Tô Miểu vẫn không yên lòng được, sau khi tan học cô cố ý đến chợ nông sản để mua một giỏ trái cây, đến nhà của cô Trương đồng nghiệp của mẹ để thăm hỏi, hỏi bà ấy về tình hình trong bệnh viện tư nhân.
"Bây giờ mấy người có tiền đều đi tư nhân, đừng lo, điều kiện thật sự rất tốt."
"Thế... Có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không ạ?"
"Con nhìn dì này, bây giờ chẳng phải rất tốt rồi à."
Cô Trương ôm lấy một cục cưng nhìn như bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng dỗ dành, nhìn Tô Miểu nói: "Sinh con không phải chuyện quang vinh gì cả, có rất nhiều phụ nữ sau sinh đều mắc chứng trầm cảm. Vì sao trầm cảm, bởi vì chuyện sinh con này từ đầu đến cuối đều không hài lòng... Nếu có điều kiện chắc chắn họ sẽ muốn chọn bệnh viện tốt nhất rồi."
"Nhưng mà con nghe mọi người nói, trình độ chữa bệnh ở bệnh viện tư đều kém hơn so với bệnh viện công."
"Quả thật là thế đó, dù sao đối với mấy đứa trẻ tuổi như con mà nói, sự kết thúc của vũ trụ này đều đã được lên kế hoạch, bác sĩ tốt chắc chắn đều muốn đến bệnh viện công rồi."
"Đúng thật!"
"Nhưng tiền lương ở bệnh viện tư cũng rất cao nha, bác sĩ thì có thể kém đến đâu được chứ, huống chi, sinh đứa nhỏ cũng không phải căn bệnh khó chữa trị gì cả."
Nhìn thấy đứa bánh bao nhỏ trong tay cô Trương, thật đáng yêu, tảng đá trong lòng Tô Miểu cũng rơi xuống, cảm thấy bản thân mình rất tầm thường, nghĩ nhiều chuyện.
Quả thật, ở thời đại này, sinh đứa nhỏ có chuyện không may đều rất ít, tuy bệnh viện tư kém hơn bệnh viện công, nhưng kém đến mức nào chứ, nếu không vì sao người có tiền đều chọn bệnh viện tư.
"Cô Trương, sinh con... đau không?"
"Ôi." Cô Trương cười nói: "Bây giờ con có đau bụng kinh không?"
"Có đôi khi sẽ có, nằm trên giường không muốn làm gì, bụng giống như bị máy kéo nghiền qua vậy."
"Thế thì sinh con sẽ đau hơn bây giờ con đau bụng kinh năm mươi lần, à không, một trăm lần cũng không quá."
Tô Miểu rùng mình, khó mà tưởng tượng được đau đớn kịch liệt thế là như thế nào.
Cô Trương bế đứa nhỏ lên, đưa đến tay Tô Miểu, muốn để cô ôm nó một cái.
Tô Miểu không dám ôm, sợ mình không có kinh nghiệm làm rớt đứa nhỏ.
"Không sao, con thử xem, sau này cũng phải ôm em trai hoặc em gái thôi nha."
Tô Miểu ôm lấy bánh bao nhỏ, nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ nhắn, yếu ớt rút vào lòng mình, đôi mắt cô dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Mẹ nói là em gái ạ."
"Kiểm tra rồi à?"
"Vâng."
"Em gái cũng tốt, tri kỷ."
Tô Miểu nghĩ, nếu cô có một em gái, cô sẽ rất yêu con bé, cũng chắc chắn sẽ bảo vệ nó, sẽ mua búp bê đắt tiền cho cô bé chơi.
"So với nỗi đau khi sinh con, thì sau khi sinh ra, ác mộng mới thật sự bắt đầu."
Đứa nhỏ khóc lên, cô Trương ôm trấn an đứa nhỏ, bất đắc dĩ nói: "Cả đêm đều không ngủ đủ giấc, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng, còn bị đau khi bí sữa... Quả thật rất mệt."
"Vất vả thế sao ạ?"
"Cũng không hẳn thế, một mình mẹ cháu nuôi cháu lớn thế này thật sự chẳng dễ dàng gì. Nhưng mà, có tiền thì sẽ giải quyết được một nửa vấn đề đó rồi đấy... Ôi, nói thẳng ra, nghèo mới là nỗi khổ lớn nhất."
Tô Miểu gật đầu.
Cô biết bản thân mình mang đến cho mẹ rất nhiều khổ cực, từ nhỏ đến lớn, Tô Thanh Dao yêu cô... cũng kèm theo một chút oán hận vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ hy vọng khi đứa nhỏ này đến, có thể làm cho cuộc sống của mẹ cải thiện một chút, thoải mái hơn một chút.
Tô Miểu không nghĩ nhiều, mỗi ngày vẫn luôn gửi tin nhắn cho Tô Thanh Dao, nói bà chú ý bổ sung dinh dưỡng, cô cũng kiếm một số công thức nấu bữa ăn dinh dưỡng trước khi sinh trên mạng và gửi cho bà.
Tô Thanh Dao thật sự ghét cô nói nhiều, chỉ thiếu chút kéo cô vào danh sách đen rồi.
...
Tiết thể dục thứ ba, sau khi giải tán, Tần Tư Nguyên gọi Tô Miểu đến cạnh hồ nước đối diện sân thể dục, nhìn cô mà phát tiết hết mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng ---
"Ba mẹ tôi đều ly hôn rồi! Đều do mẹ cậu làm hại!"
"Tiện nhân thật là tiện nhân, mẹ cậu thật sự khiến tôi không còn gì để nói, sao bà ấy không chết đi thế! Thật không biết xấu hổ mà!"
"Nghĩ đến loại người lỗ mãng, lại có thể vô tư như mấy người, mấy người nằm mơ đi! Chỉ cần có tôi ở đây, một xu mấy người cũng đừng hòng có được!"
"Cậu thật sự khiến tôi thấy ghê tởm, muốn nôn!"
...
Suốt cả buổi Tô Miểu không nói lời nào, chỉ im lặng nhận lấy "Quả đại bác" này của Tần Tư Nguyên, những lời lẽ nào là buồn nôn, bẩn thiểu cô đều không phản bác lại.
Mãi đến khi cô ta nói mệt rồi, đôi mắt đỏ lên thở hồng hộc, cô mới thản nhiên nói: "Là bố cậu gạt mẹ tôi, chuyện này từ ngày đầu tiên tôi đã nói với cậu rồi, những gì cậu lên án tôi đều không nhận."
"Được, cho dù lúc đầu mẹ cậu không biết chuyện gì, nhưng bây giờ thì sao!"
Tần Tư Nguyên nhặt một hòn đá ném đến cạnh chân cô: "Bây giờ bà ta biết bố tôi đã có gia đình, vì sao còn sống chết quấn lấy không buông, còn muốn sinh đứa nhỏ này ra! Thế cũng thật là không biết xấu hổ mà!"
"Bởi vì không có bất cứ người nào có tư cách bảo bà ấy phá thai."
Giọng Tô Miểu khàn khàn, lạnh đến tận xương: "Bây giờ mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, cho dù là sinh đúng ngày hay phá thai, đều sẽ gây thương tổn rất lớn cho cơ thể. Mà chút nợ nần này có thể tính trên đầu của bố cậu đấy, cậu thì có tư cách gì ở đây lớn giọng với tôi? Vì sao cậu không đi hỏi bố mình đi! Hỏi ông ta vì sao lại làm người phụ nữ khác mang thai! Cậu dám đi hỏi không!"
Tần Tư Nguyên tức đến mức đầu óc mơ màng, nhìn Tô Miểu lại tay đấm chân đá.
Trước kia cô ta cũng không đánh nữ sinh, nhưng mà chuyện này... Thật sự không nhịn được.
Tô Miểu không muốn đánh nhau với cô ta, cô là lớp trưởng còn đánh nhau, chỉ có thể liên tục lùi về sau, tránh cô ta, bước lùi trên những bậc thang ven hồ.
"Tần Tư Nguyên! Cậu mà đánh nữa..."
"Tô Miểu, tao cầu cho mẹ mày sinh con xuất huyết! Một xác hai mạng!"
Tô Miểu nghe thấy câu như thế, trong đầu ong lên một tiếng, mắt cũng đỏ lên, cũng không chú ý đến cô gái này xuống tay có bao nhiêu sức, dùng sức nắm lấy góc áo cô ta: "Cậu thu hồi những lời này lại ngay!"
"Tao thu cái cc!"
Tần Tư Nguyên giống như một con dã thú hung tàn, điên cuồng mà đánh cô, Tô Miểu lảo dảo lùi ra sau hai bước, lại bị cô ta dùng sức đẩy một cái "Ầm" một tiếng, ngã vào hồ nước.
Mấy ngày liền mưa dầm kéo dài, cộng thêm cái rét tháng ba, nước trong hồ lạnh đến thấu xương.
Trong khoảnh khắc Tô Miểu rơi xuống nước, cô cảm thấy giống như có vô số nước lạnh len vào từng lỗ chân lông của cô, đột nhiên hít thở không thông làm cô uống vài ngụm nước.
Cô cố gắng giãy giụa để trồi lên trên, giảm bớt sự khó chịu khi không thở được, nhưng mà càng giãy giụa, thân thể càng chìm xuống sâu hơn.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy bóng dáng của tử thần... trong cánh đồng cô độc vô hạn này.
Ý thức của cô dần dần mất đi.
Thật tiếc, làm bạn để nghênh đón cái chết của cô không phải cái ôm ấm áp, mà là tiếng hết chói tai của Tần Tư Nguyên.
...
Trên sân thể dục nhóm thiếu niên nghe được tiếng hét chói tai, nên động tác chơi bóng cũng dừng lại.
Tần Tư Dương nhận ra ngay đó là giọng của em gái mình, không để ý gì cả mà chạy nhanh đến ven hồ.
"Tư Nguyên, làm sao thế?"
"Anh! Cậu ta rơi xuống rồi, em không cố ý, em thật sự không cố ý."
Tần Tư Dương nhìn thấy cô gái đang cố hết sức giãy giụa trong hồ kia, không hề suy nghĩ gì muốn nhảy xuống nước, Tần Tư Nguyên đã ôm lấy tay anh: "Anh cũng không biết bơi!"
"Bùm" một tiếng, một bóng đen khác không chút do dự nhảy xuống nước, kéo cô gái gần như đang hấp hối lên, nắm lấy thân thể yếu ớt như đôi cánh gãy bơi đến bên cạnh bờ.
Cả người Tô Miểu ướt đẫm, hai má tái nhợt, rơi vào tình trạng hôn mê.
Trì Ưng im lặng quỳ gối trước mặt cô, dùng tư thế chuyên nghiệp mà cố gắng đè xuống ngực của cô, một bên làm hô hấp tim phổi, một bên cúi người hô hấp nhân tạo.
Anh dùng sức đè lấy ngực cô, dòng nước từ mái tóc ướt át của anh chảy xuống mặt cô, mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đen kịt, u tối đầy tuyệt vọng.
"Tỉnh lại, có nghe thấy không..."
Đó là lần đầu tiên Tần Tư Dương nhìn thấy trên mặt lạnh như đá của anh lộ ra sự sợ hãi.
Đi sâu vào xương cốt.
Cuối cùng, sau khi trải qua hô hấp tim phổi, cô gái uống mấy ngụm nước, cũng tỉnh lại, há to miệng thở.
Mỗi âm thanh đều như vắt kiệt sức lực toàn thân, giọng nói khàn khàn, phổi giống như vỡ ống bễ, vo ve ngân nga, khàn khàn hút lấy gió.
Cô hoảng sợ nắm lấy góc áo ướt sũng của chàng trai bên cạnh.
Thở, thật sự là điều tốt đẹp nhất thế giới này.
Mà mở mắt nhìn thấy dáng vẻ người mình thích đang đỏ mặt thở, là chuyện tốt đẹp thứ hai trong đời này.
Sau khi cô thở bình thường lại, đưa tay sờ sờ khóe mắt ửng đỏ của anh: "Đừng khóc."
...
Trì Ưng thấy cô đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, thì đứng dậy đi đến chỗ Tần Tư Nguyên, ánh mắt hệt như lang sói, như muốn xé cô ta thành từng mảnh nhỏ.
Tần Tư Dương bước đến trước một bước che trước mặt Tần Tư Nguyên, thấp giọng nói: "Còn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, cậu đừng kích động."
Tần Tư Nguyên liên tục lùi ra phía sau, hoảng sợ la lên: "Tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không cố ý mà... Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Tô Miểu khó khăn ngồi dậy, nhìn cô gái đối diện đang khóc nước mắt đầm đìa kia.
Việc đẩy người rơi xuống nước này nếu làm ầm ĩ đến trường học, thì Tần Tư Nguyên chắc chắn sẽ bị đuổi học.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người bố già thần thông quảng đại của cô ta đứng ở giữa giải quyết, tránh được một ít xử phạt nghiêm trọng.
Dù sao làm ầm ĩ thì chuyện này sẽ càng lớn hơn.
Tô Miểu nghĩ đến mẹ mình, cô thầm nghĩ muốn để cho khoảng thời gian này của bà được bình an, không cần phức tạp mọi chuyện.
"Tớ và Tần Tư Nguyên đứng bên hồ nói chuyện thôi." Giọng cô khàn khàn, yếu ớt kể lại: "Trên cầu thang có nhiều rêu xanh, không cẩn thận giẫm phải trượt chân thôi."
Tần Tư Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân cũng mềm đi, ngã ngồi trên mặt đất.
Cả người Tô Miểu ướt đẫm đẩy Trì Ưng ra, nghiêng ngã lảo đảo đến trước mặt Tần Tư Nguyên, cúi người nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Tôi sẽ không báo cáo cậu."
"Chúng ta... xóa bỏ, tôi không bao giờ... nợ cậu chuyện gì nữa, từ giờ đến khi tốt nghiệp, cậu đừng tìm tôi gây phiền phức nữa, có làm được không?"
Cả người Tần Tư Nguyên run lên... Gật đầu.
*
Chuyện bất cẩn rơi xuống nước này, khiến chủ nghiệm lớp Chu Thanh Hoa vô cùng lo lắng, liên tục dặn dò lớp phó đưa cô về nhà, đừng để cô bị cảm.
Chỗ bị rơi xuống nước là điểm mù của camera, không ai tra được gì.
Đương nhiên, có nữ sinh đoán là Tần Tư Nguyên, bởi vì trước đó đã nghe thấy tiếng cô ta nói to nói nhỏ.
Nhưng bây giờ Tô Miểu bảo vệ cô ta, nên có thể tránh bị xử phạt.
Bây giờ trong nhà chỉ có một mình Tô Miểu, cũng không lo lắng phụ huynh bỗng nhiên về thấy gì đó, cho nên sau khi Trì Ưng đưa cô về nhà, cũng chưa từng rời đi, mà đứng bên cạnh cửa phòng tắm của cô.
Tô Miểu biết anh không đi, nhưng để anh ở lại cô cũng chẳng sợ.
Cô đối với anh là tin tưởng... đã khác xa lúc trước từ lâu.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, trong cửa kính mờ ảo, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái đang chuyển động.
Cô tắt vòi nước, thỉnh thoảng lại đi qua đi lại, tắm rửa.
Một lát sau, cô lại mở vòi hoa sen lần nữa, trong hơi nước mông lung mùi sữa tắm lộ ra bên ngoài ---
Mùi thơm hoa huệ nồng nàng, chắc là mùi của mẹ cô, vừa trưởng thành, quyến rũ... giống như quả độc làm mê hoặc người khác.
Cổ họng Trì Ưng có hơi ngứa.
Anh tựa vào cạnh cửa, nhắm mắt lại, đầu ngón tay lo lắng bất an mà chơi đùa cùng cái bật lửa kia.
Mở ra đóng lại.
Cuối cùng hình như cô gái đã tắm rửa xong, có tiếng sột soạt mặc quần áo truyền đến.
Cả người Trì Ưng đều thấy căng thẳng, không dám suy nghĩ quá mức chi tiết về nội dung ở trong đầu, đi đến ngăn tủ lấy ra gói thuốc trị cảm, lại đi lấy một ly nước ấm.
"Hắt xì" cửa phòng tắm mở ra.
Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng sạch sẽ đi đến, cả người đều tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, trên làn da trắng có chút ửng hồng tự nhiên.
Anh để thuốc cảm đến bên môi cô, cô gái nhỏ nắm lấy lòng bàn tay anh, ngậm lấy viên thuốc, cúi đầu uống một ngụm nước ấm.
Lòng bàn tay anh cũng để lại dấu môi mềm mại của cô, chạm nhẹ một cái nhưng không mất đi.
"Tô Miểu, nói thật với tớ đi."
Tô Miểu nhìn anh, từ trong đôi mắt tối đen của anh có thể nhìn ra được một chút bất an lo lắng khi sống sót sau tai nạn.
"Tần Tư Nguyên đẩy." Cô cũng không nói dối anh: "Nhưng cậu ấy không phải cố ý, nên tớ cũng không so đo với cậu ta, bố mẹ cậu ta cũng ly hôn rồi."
Trì Ưng khó chịu ném bật lửa lên trên bàn, giọng lạnh lùng nói: "Đừng có cái mẹ gì cũng chịu trên người mình thế, Tần Tư Dương nói mấy năm trước bố mẹ cậu ấy đã ầm ĩ muốn ly hôn rồi, bố cậu ấy mấy năm nay ngủ với phụ nữ nhiều không đếm hết, cũng không phải chỉ có mỗi mẹ cậu là tình nhân."
"Nhưng tớ thật sự không tức giận cậu ta."
"Đúng, cậu là Bồ Tát, phổ độ chúng sinh."
"Không phải đâu!" Tô Miểu cười đánh anh một cái.
Anh thuận thế kéo cô vào lòng mình, cánh tay đầy sức lực nắm lấy cánh tay cô, dùng rất nhiều sức, như sợ giây tiếp theo cô sẽ đi mất: "Cho dù cậu không tính toán, nhưng ở chỗ tớ chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua được, nếu cậu chết, ông đây muốn cậu ta đền mạng."
Tô Miểu biết, hôm nay Trì Ưng bị dọa sợ rồi.
Cô ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, của riêng anh, lạnh đến thấu xương, không thể chạy thoát.
"Trì Ưng, cậu có biết vì sao tớ không tức giận không?"
Đầu ngón tay cô rơi xuống đôi môi vừa mỏng vừa khô của anh, nhẹ nhàng lướt qua ---
"Tớ nếm được rồi, mềm mềm."
Danh sách chương